Chuyện đời lính

Chương 8



Phần 8: Đồ cổ

(Chuyện lan man, không liên quan tới ma quỷ và hơi dài, thấy không thích thì bỏ qua nhé)

Tôi vừa đi một quãng đường hơn 300km về, khá mệt, đúng ra tôi định tắm rửa và nghỉ vì mai còn đi tiếp, nhưng có một sự tình cờ, vô tình khiến tôi thấy là lạ đôi chút nên ngồi dậy viết bài này chia sẻ cho mọi người cùng đọc nhé.

Số là khi nãy, tầm 10h chủ nhật (24/10/2021) khi tới Siemriep anh em tôi có ghé vào thăm một người bạn cũ, anh là chủ một nhà hàng truyền thống ở đây. Chúng tôi biết anh từ năm 1994 trong một mối “nhân duyên” cũng lạ (tôi sẽ kể cho mọi người nghe ở một câu chuyện khác). Anh là người Hoa lai Ấn (Chà và) công việc chính của anh khi rơi vào tay chúng tôi năm 94 là buôn lậu cổ vật. Giờ anh không còn làm công việc đó mà chuyển sang kinh doanh ẩm thực…

Anh em lâu ngày gặp nhau, nhà hàng lớn rất nhiều phòng riêng, và đông thực khách, nhưng anh không mời chúng tôi vào phòng ăn mà anh mời chúng tôi vào phòng riêng của anh trên lầu 3, đó là thể hiện sự quý mến với bạn bè thân hữu của anh…

Căn phòng đẹp, kín đáo toàn bằng gỗ quý từ nền tới trần, cả những tiện nghi như bàn ghế, tủ và gạt thuốc lá luôn… đều toàn gỗ pơmu, cẩm lai, gụ, tử đàn, huỳnh hương, và ngà voi… tôi thật sự choáng ngợp vì biết giá trị căn phòng này nếu tính ra tiền Việt chắc phải trăm tỷ bạc mất…

Vừa ăn uống anh em vừa tâm sự hỏi thăm nhau… câu chuyện lan man rồi vô tình xoay lại công việc cũ của anh ngày xưa: Buôn lậu cổ vật.

Anh là một con người bí ẩn, là một kho kiến thức về đồ cổ, về tâm linh và phong thuỷ… rất giỏi tiếng Việt và Thái nên chúng tôi hoàn toàn hiểu được những gì anh tâm sự giãi bày chia sẻ…

Anh từng lặn lội khắp nơi, từ núi cao tới vực sâu, rừng hoang tới biển rộng còn nhiều hơn chúng tôi cộng lại… từ ngày mới giải phóng được ít năm…

Tôi có một bộ sưu tập khoảng gần 10 chiếc đt Nokia 8800… biết tôi thích dòng đt đó, năm 2006 anh kỷ niệm tôi một chiêc Nokia 8800 gold, đó là chiếc đt vỏ mạ vàng bình thường như bao chiếc khác, nó chỉ có sự khác biệt chút ít là, hai miếng da dán ở nắp phím và nắp pin (lưng máy) được làm bằng da… người, chứ không phải da của bất cứ con vật nào.

Nguồn gốc của chiếc đt này từ Thái lan, của một sĩ quan quân đội, khi trúng mìn bị cưa mất một chân ông ta đã yêu cầu quân y giữ lại đoạn chân bị cưa, và lột lấy miếng da rồi sử lý hóa chất xong, làm miếng dán chiếc đt, và chiếc hộp quẹt (bật lửa) Dupong bằng vàng của mình. Rồi cũng từ một mối nhân duyên chiếc đt này tới tay anh bạn tôi, và anh đã kỷ niệm tôi cũng vì nhân duyên… khi gặp anh tôi đã không bóp cò…

Lần thứ hai là năm 2007 tôi lại ghé thăm anh, cũng rất lạ… hôm đó trời mưa tầm tã mấy ngày, xe chúng tôi bị hư hỏng khá nghiêm trọng… tôi phải gọi anh cầu cứu, qua đt anh nhận ra tôi lập tức dù đó không phải số đt tôi thường dùng, anh cười rất to và nói, Các em cứ ở yên đó nghỉ ngơi đi không phải sửa xe nữa, anh cho người vào đón ra và kéo xe các em ra, về nhà anh nghỉ… mà mày cũng tệ, qua đây không hư xe thì mày đâu vào thăm anh! Tôi kinh hãi… vì quả thật, tôi không có ý định vào thăm anh phần vì công việc, phần vì sự trọng thị của anh khiến tôi áy náy… Sở dĩ anh “mày, tao” với tôi là vì sau lần gặp đầu tiên, tôi đã ghé thăm anh bất ngờ không hẹn trước… lần đó anh ngỏ ý muốn nhận tôi làm anh em kết nghĩa, tôi đã đồng ý, không phải vì anh là người giàu có, quyền lực… mà vì tôi cảm nhận sự kết nghĩa này rất chân thành khi tôi chỉ là một kẻ sống vô gia cư, chết vô địa táng màn trời chiếu đất, với hai tay không…

Khi tới nhà anh, lúc đó anh đang buôn bán xe ô tô rất mạnh và rộng, kẻ ăn người ở đầy nhà với cả trăm chiếc xe đắt tiền… vẫn vào phòng riêng của anh nhậu nhẹt, anh nói thủng thẳng, Tao biết thằng Út (là tôi) sẽ qua tìm tao mà… quay qua vợ anh hỏi, Vợ thấy anh nói đúng không? Chị dâu mặt rất nghiêm trọng nói với tôi, Cách đây bốn hôm, đang ngủ đêm tự nhiên anh dậy lúc 11 rưỡi đêm (cách sinh hoạt của anh cũng rất lạ, anh chỉ ngủ từ 9 – 10 giờ tối tới 2 – 3 giờ là dậy…) anh nói với chị, thằng Út Việt nó qua chơi đấy… chị ngơ ngác mãi mới nghĩ ra tôi…

Đêm đó khi anh em đã xuống phòng dưới nghỉ ngơi, chỉ còn hai anh em, anh mở khóa căn phòng thờ bằng gỗ phía trên mời tôi lên, sau khi hai anh em ngồi dưới tấm da báo ngay dưới bệ thờ anh bảo tôi, Anh có cây này, muốn tặng chú, chú đủ sát khí để dùng nó, nhưng nếu chú không lấy cũng không sao, anh không buồn đâu… rồi anh vỗ vỗ vào vai tôi xong đứng dậy tới hai hàng kệ gỗ hai bên bệ thờ, cẩn thận dùng hai tay đỡ xuống một hộp gỗ màu đen…

Đó là một chiếc hộp gỗ mun đã cũ và nhiều chỗ nứt vỡ sứt xát… bên trong là một thanh kiếm cũ. Thanh kếm có chuôi bằng ngà màu xám đục, trông rất bình thường, không hoa văn, không họa tiết cầu kỳ… Tôi khẽ nhích thanh kiếm ra khỏi vỏ, có một cảm giác rùng mình thoảng qua rất lạ… thanh kiếm có màu đen xỉn, như làm bằng gì đó chứ không phải bằng kim loại…

Anh đứng lên thắp nhang xông trầm… rồi quỳ xuống cẩn thận rút thanh kiếm ra hẳn khỏi vỏ, vỏ cũng bằng mun đen bóng, có ba đai bằng đồng phía chuôi, và đầu vỏ được bọc một khoanh chừng 10cm…

Thanh kiếm màu đen, mũi vát kiểu kiếm Nhật, hơi cong, dài chính xác từ chuôi tới đầu là 77cm (sau này tôi đã đo) có mùi rất tanh, trên lưỡi có hai đường rãnh sâu. Đó là một thanh kiếm được đánh đơn giản bằng tay chứ không phải máy móc, và có một màu đen lạ lùng…

Anh bảo tôi, Đây không phải cây kiếm Nhật bình thường, cây kiếm Nhật bình thường dài tới 1,2m lận. Đây là một cây kiếm của một sĩ quan Nhật chết trận ở Cáp Nhĩ Tân, những bạn buôn cũ của anh đã quá sợ hãi cây kiếm này và họ đã phải nài nỉ anh mang đi mà không phải bỏ ra một xu nào, họ còn phải cảm ơn anh rối rít khi mang thanh kiếm đó đi khỏi nhà họ.

Đó là thanh kiếm được rèn và tôi bằng máu người. Thợ rèn thường tôi thép sau khi nung đỏ bằng nước muối, nhưng thanh kiếm này thì khác, sau khi nung đỏ nó được đâm xuyên qua người những tù nhân, và tiếp tục được nung và đập bằng búa, sau đó lại đâm xuyên qua người tù nhân còn sống, người này chết thì được thay thế bằng người tù khác… cứ như vậy cho tới lúc nó được rèn xong, tổng cộng là 47 người, có tất cả 47 vạch in trên sống kiếm… Tại sao lại là 47? Sau này tìm hiểu tôi mới biết câu chuyện “Bốn mươi bảy Rô nin” của người Nhật (mọi người xem Gg sẽ rõ).

Khi hoàn thành, cây kiếm có một màu đen xỉn, và bốc lên mùi tanh khủng khiếp, nó không giống như mùi han gỉ của sắt thép, mà một mùi tanh của thứ khác. Đó là máu người.

Sau này trong giới đồ cổ lậu cũng truyền tai nhau về những cây kiếm kiểu đó, nghe nói nó được rèn ra đúng 47 cây tất cả… và những cây kiếm đó có những giá trị rất lớn ngoài giá trị thời gian của cổ vật, còn là giá trị về tâm linh nữa. Người Tàu nhanh nhạy nhất trong mọi mánh lới làm đồ giả cổ, đã nhanh chóng sản sinh ra những cây kiếm giống y chang như vậy, cả hình thức lẫn màu sắc… trông như thật, rất nhiều kẻ buôn lậu cổ vật đã ngậm đắng nuốt luôn khi bỏ ra cả đống tiền để mua những cây kiếm “mết in chi na” đó với hy vọng kiếm bộn bạc… bởi vì có làm giả bằng cách nào, giống như thế nào đi nữa, nhưng có một chi tiết mà chỉ những cây đại thụ trong giới cổ lậu mới rành đó là cách thử nó thật hay không, buôn lậu thì không thể đem đến những nơi có máy móc phân tích thành phần kim loại, cacbon, thép… vv, mà có thử thì nó làm bằng thép thì vẫn là thép không phải bằng gỗ được… Vì những cây kiếm thật được Phát xít Nhật sản sinh ra đó, nó có một đặc điểm mà những kẻ làm giả không cách gì làm được ngoài cách bắt chước thợ rèn ngày xưa, đâm xuyên qua tù nhân khi tôi kiếm…

Đó là nó hút máu người. Chính tay tôi đã thử nó, khi giọt máu người rơi xuống lưỡi kiếm… ngay lập tức nó lan ra và như ngấm xuống gỗ chứ không phải thép, nó giống như tờ giấy thấm vậy, chứ không đọng hay dính trên mặt thép như những thanh kiếm thường… Máu rỏ vào đó không cần lau đi nó cũng tự mất, soi lên ánh điện sáng cũng chỉ thấy một lớp mờ mờ nâu nâu và hơi ẩm ẩm chút… Tôi không hiểu tại sao lại thế nên cũng không dám kết luận điều gì, chỉ dám kể những gì mắt thấy…

Chính từ những thanh kiếm này mà thập niên 80 – 90 có rất nhiều người lùng tìm mua kiếm Nhật, họ cứ đồn thổi kiếm Nhật quý giá lắm, tốt lắm, hiếm lắm… và các tay trùm lừa khựa đã bán được vô khối “củi khô” cho những kẻ tay mơ, nghe hơi bắc nồi chõ…

Việc sưu tầm kiếm Nhật này giống y như phong trào sưu tầm đồng 2 đô la vậy, ai cũng thích sưu tầm, nhưng mấy ai hiểu được vấn đề thật sự đâu.

Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-doi-linh/

Khi rút thanh kiếm đó ra khỏi vỏ, nói thật rằng tôi rùng mình, dù lúc đó tôi chưa biết lai lịch, xuất xứ của nó… cảm giác khó tả khi nhìn thanh kiếm này, nó như toát lên một thứ sát khí khủng khiếp… Trời đêm, mưa lạnh… mà mồ hôi tôi rịn ra, khi cầm nó trên tay thấy đầu óc chao đảo, và cảm thấy những luồng khí nóng rực như bùng lên trong người, mặt tôi đỏ bừng, mắt như trợn lên…(sau này anh tôi nói lại tôi mới biết, còn khi đó đâu có gương đâu mà soi sắc diện mình ra sao) thanh kiếm đó rất nhẹ trong tay tôi…

Sau khi tra kiếm vào vỏ, quấn một lớp vải điều xung quanh hộp kiếm cẩn thận, anh quỳ xuống tôi cũng quỳ theo anh, anh chắp tay lầm rầm rất lâu, rồi thảy âm dương hai đồng tiền cổ quay rất lâu và sập xuống như có nam châm hút. Thuận!

Hai anh em đóng cửa lại, tôi đỡ hộp kiếm quấn vải điều đi xuống phòng dưới như bê hài cốt Liệt sĩ, chân nhẹ bẫng… bước xuống từng bậc.

Anh tâm sự với tôi, không phải ai cũng có thể sở hữu những cây kiếm loại này vì sát khí của nó rất mạnh, những người yếu vía có thể xây xẩm choáng váng hoặc mềm nhũn khi đối diện những cây kiếm này. Đây thường là những “báu vật” dành cho những Thầy Pháp vì khi gần thanh kiếm Pháp của họ tăng rất mạnh… Anh nói, nếu chỉ rút ra để xem thì tuyêt đối không được rút ra khỏi vỏ vào ban ngày có ánh mặt trời, và còn một điều nữa nhưng thuộc về cấm kỵ nên tôi không được phép nói ra mong mọi người thông cảm.

Sau mấy năm giữ gìn thanh kiếm kỷ vật của anh tặng, tôi đã sang tận nhà anh, hỏi và xin phép anh để tặng lại thanh kiếm cho một người anh đáng kính của tôi ở Việt Nam… anh đồng ý, vì tôi quá nghèo không có khả năng để làm hẳn một phòng thờ riêng bằng gỗ để để thanh kiếm đó… nói thật lòng, tôi rất tiếc và áy náy suốt trong lòng… nhưng theo lời anh tôi nói… Không phải mình không có duyên, mà còn nhiều vấn đề liên quan tới tâm linh phía sau nữa… mà khi không làm tròn vẹn thì hãy để nó cho người khác làm tốt hơn…

Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-doi-linh/

Đồ cổ là vậy, đến với nó là duyên, sở hữu nó cũng là duyên… bạn có thể có rất nhiều tiền, và cao siêu về kiến thức cổ vật… nhưng không phải thích là có thể mua bán để sở hữu nó… tôi nói điều này có thể nhiều người sẽ nhạo báng tôi là mê tín hay tào lao… cũng không sao cả, mỗi người có một quan điểm riêng, tôi cũng không thuyết phục bạn phải theo quan điểm của tôi… Đồ cổ, cổ vật nó có “linh hồn”. Linh hồn đó nó không giống như linh hồn của con người, mà còn mạnh và bí ẩn hơn nữa… Tôi cảm nhận thấy rất từ rất nhiều những sự việc đã xảy ra khi sở hữu những món đồ cổ linh thiêng, tôi không buôn bán, không tìm kiếm, săn lùng hay trộm cướp (dù thừa khả năng và điều kiện làm việc đó) mà thường được sở hữu những món đồ cổ quý giá (đối với cá nhân tôi thôi, còn với nhiều người có khi nó chỉ là đồ bỏ, chẳng có chút giá trị gì…) khi mình trân trọng và nâng niu nó không phải vì nó có giá trị vật chất, mà nâng niu nó về giá trị thời gian, thì nó sẽ mang tới nhiều bất ngờ cho mình, những bất ngờ may mắn, và tốt đẹp…

Anh tôi thì giàu lắm, anh có cả một căn hầm hai tầng ở dưới nền nhà, thiết kế hiện đại để bày cổ vật, theo anh nói, cổ vật nên để dưới đất âm, hoặc trên phòng thờ riêng trên cao, phòng gỗ hay phòng xây còn tùy theo phong thuỷ của từng món đồ đó nữa, và anh thường xuyên xông trầm trong những căn phòng để đồ, có giá bàn như kiểu bàn thờ và để những ly nước trắng, có chỗ thì để bệ xông trầm, có chỗ thì cắm nhang như ban thờ gia tiên vậy… chứ đồ cổ không nên bày trưng như khoe khoang cho mọi người xem, không phải là sợ họ lấy mất… mà nó ở ý nghĩa khác. Có những món đồ đem lại cho người này xui xẻo, nhưng qua tay người khác lại chỉ toàn may mắn, điều đó là thật, tôi từng thấy và tin… tùy thuộc vào duyên, và tâm của mỗi người. Còn nếu mù tịt về kiến thức cổ vật như tôi thì không nên dính dáng vào như buôn bán hay sưu tầm… vì có thể thừa tiền mua thêm họa ngay.

Còn sự vô tình kỳ lạ như tôi nói ở đầu bài là, khi tôi gặp lại anh tôi… anh em nói chuyện lan man rồi lại quay qua chuyện đồ cổ… Tới lúc về nhà, khi mở tin nhắn ib ra tôi giật mình vì thấy tin nhắn của một bạn của tôi, cũng ở trong gr này (xin phép không nói tên) có hỏi về vấn đề liên quan tới cổ vật… những chuyện mà anh em tôi vừa nói với nhau lúc trước xong!!!

Bạn hỏi về cách làm sạch cổ vật về mặt tâm linh… bạn nói mới va chạm nên chưa nắm rõ… nhưng tôi đoán chắc rằng bạn phải có kiến thức rất khá về cổ vật tuy khiêm tốn nên nói vậy, những kẻ tay mơ, hay trọc phú đua đòi thường hay hỏi câu khác bạn. Tin là cổ vật có tâm linh chắc hẳn bạn có biết rõ về điều đó rồi… Trong những nơi để cổ vật, âm khí thường rất mạnh, ban đêm tiếng loảng xoảng binh đao, tiếng gào thét, khóc than… đủ cả, rồi những hiện tượng dị thường luôn xuất hiện… bản thân tôi đã gặp, khi tôi bước xuống những bậc thang đá ở ở đền thờ những linh hồn nổi tiếng Campuchia Wats Phru trong chiều tà âm u tranh tối tranh sáng, ngôi đền đổ nát hoang tàn sừng sững giữa rừng hoang… tôi đã sững người khi nhìn thấy hai hàng quân lính cầm khiên và gươm cong… đứng hai bên cúi đầu im lặng, mờ mờ ảo ảo, không riêng tôi mà cả bốn anh em tôi cùng thấy, phía dưới hầm còn kinh hơn, những tiếng Khơrme cầu nguyện gì đó rì rầm rì rầm như có hàng trăm người đang cùng đọc, tiếng gõ đều đều… dù ngôi đền đã bỏ hoang dễ tới cả nghìn năm… rễ cây to bằng cả người ôm ngoằn ngoèo như những con rắn khổng lồ trùm kín khắp nơi. Rồi trong căn phòng để đồ của anh tôi luôn có những tiếng động lạ phát ra, như tiếng những con trâu thở phì phì, những tiếng kim loại lách cách, loảng xoảng… rồi những bóng ma không đầu cứ lổm ngổm bò như những con sâu quanh những giá để vũ khí gươm giáo… căn hầm rất kiên cố và hiện đại có hẳn hệ thống chống ẩm, mốc, hơi nước… và rất sạch sẽ, nhưng bước xuống ban đêm là đủ thứ mùi xộc vào mũi, mùi thối của xác chết, mùi tanh của máu, mùi khét của thịt cháy, mùi người già… nồng nặc, một lúc mới quen dần, rồi có những món đồ hoặc những bức tượng… khi bạn xoay đi đâu, đêm sau xuống nó lại tự xoay trở lại vị trí cũ… sợ nhất là những món đồ bị ếm (của phương Đông) và bị nguyền (của phương Tây) chúng thường đem lại cảm giác ghê rợn khi đối diện, anh cho tôi xem những đoạn camera ghi lại có những cây bút cứ lăn qua lăn lại, và chiếc đồng hồ cứ đêm thỉnh thoảng lại chạy ngược lại, những chiếc quạt đan bằng lông chim đại bàng cứ như con chim đang đập cánh, nhưng không hề rơi ra khỏi giá để đồ, kinh nhất là một pho tượng vũ nữ Chăm bằng đá ong, mất một cánh tay và một phần ba đầu… thỉnh thoảng nó lại nghiêng ngả dữ dội nhưng không đổ xuống…

Còn những chuyện lạ lùng nữa rảnh rỗi tôi xin kể cho mọi người nghe thêm, giờ tôi phải đi công việc rồi, hẹn mọi người lần sau ạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...