Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 119
Hai cô trò cùng nói chuyện thoải mái. Dũng có vẻ sướng thiệt, chỗ dương vật cậu ta giờ thun lại thành cái đùm thịt nhỏ xíu, ẩn sau lớp lông cu, còn với cô hai môi âm đạo của lồn cô giờ như miệng con sò, nhoe nhoét nhờn nước, lâu lâu cứ ọc ra tinh dịch trắng đục. Cậu nhóc thiệt trẻ khỏe, làm Phương cũng hết sức thỏa mãn. Dũng có tinh lực thiệt dồi dào, xuất tinh lần thứ hai mà còn ra nhiều khủng khiếp như thế này, đúng là trai đang sức trẻ có khác. Phương đang phê sau cú làm tình lần hai thì chợt ngoái nhìn cái đồng hồ. Thấy cô như vậy thì cậu ta hỏi:
– Sao vậy cô? Bộ cô tính đi đâu phải không?
Phương gật đầu trả lời:
– Uhm… cô có công chuyện… chắc phải đi rồi…
– Dạ… vậy cô cứ đi đi… để em về.
– Ừ… thông cảm cô nhé… bữa nào rảnh ghé cô sau nhé…
– Nhất định là vậy mà cô…
Dũng ngồi dậy, với tay tìm cái quần cụt và cái quần sịp chuẩn bị mặc lại. Phương ngồi kế bên, cô nghĩ ngợi một tí rồi nắm vai cậu ta bảo:
– Thôi Dũng à… cô có ý này…
– Em nghe nè cô!
Dũng quay lại lắng nghe. Cô nói tiếp:
– Dũng chờ xíu cô tắm rửa nhanh rồi chở cô đi dùm một đoạn rồi hãy về nha… được không?
– Tất nhiên là được rồi cô.
– Vậy ha… vậy chờ cô xíu nha…
Phương nhanh chóng nhổm dậy rồi rửa ráy thay đồ. Lúc chọn đồ cô phân vân lắm nhưng cuối cùng Phương quyết định sẽ ăn mặc bình thường. Hôm nay đường phố không vắng như hôm qua, vả lại cô sẽ nhờ Dũng chở bằng xe đạp, mặc đồ sexy quá ngồi sau lưng cậu ta sẽ bị chú ý mất thôi. Phương mặc đồ bình thường với quần tây áo sơ mi rồi cùng Dũng ra khỏi nhà. Cậu ta chở cô bằng xe đạp bắt đầu ra đường. Ngồi sau lưng Dũng, Phương vẫn chết gục với cái mùi mồ hôi nồng nàn còn vương trên bộ đồ thun thể thao mà cậu ta chưa thay. Hai cô trò ngồi khá lịch sự, cô không dám ôm chặt cậu ta sợ bị chú ý. Cô hỏi thăm Dũng:
– À… quên không hỏi… nhà Dũng ở đâu?
– Hihi… nhà em hả… cô nhớ Gò Ô Môi không? – Phương gật gật, Dũng nói tiếp – Lúc đi xe từ ngoài vô trong gò… cô có nhìn thấy căn gà gạch bên trái không?
– Đừng nói đó là nhà em nha!
– Dạ… nhà em đó…
– Nhưng đó là nhà của chủ căn nhà Huy dạy học thêm mà…
– Dạ đúng rồi… là mẹ em đó…
– U cha… nói vậy hổm giờ mình học ở nhà em hả?
– Lúc đầu do mẹ em nhờ thầy Huy dạy kèm. Thầy sợ cái vụ cấm dạy thêm nên sợ. Mẹ em thấy vậy mới cho thầy mượn chỗ lớp đó để dạy. Dù sao thì chỗ đó mẹ em cũng để cho mấy người Sinh Viên dạy học hè… giờ không làm gì nên để thầy mượn thôi.
Phương nghe vậy thì gật gù. Dũng kể tiếp:
– Mẹ em có trả tiền học thêm nhưng thầy không nhận. Thầy có gửi tiền điện cho mẹ em nhưng mẹ cũng không lấy. Rồi có bữa thầy lại nói với mẹ chuyện cô dạy cùng thầy đó. Mẹ em cũng đồng ý luôn. Mẹ nói thầy và cô cứ thu tiền các bạn lấy chi phí… còn lại mẹ em tài trợ hết.
– Trời… vậy đó giờ cô đâu có biết… té ra… đó là mẹ em hả?
– Dạ… bởi vậy cô cứ yên tâm. Cô biết không. Mẹ biết là thầy Huy và cô dạy lén nên mấy bữa thầy cô dạy, mẹ ở ngoài nhà ngó canh chừng không cho ai lại gần gò hết. Bảo đảm bí mật!
Phương cũng muốn nói chuyện thêm với Dũng nhưng đoạn đường đi khá ngắn, cả hai chẳng thể trò chuyện lâu hơn. Phương bảo Dũng đưa cô lại gần trường học rồi mới chia tay. Dũng hỏi:
– Ủa… cô hẹn ai ở đây vậy cô?
Phương mỉm cười rồi nói với cậu ta:
– Cô nói rồi nè… đừng tò mò quá nha chưa. Cô không thích!
Dũng gãi gãi đầu, rối rít nói:
– Dạ… em xin lỗi… thôi em về nha cô!
– Uhm… trời tối rồi… chạy xe cẩn thận nha em!
Thực tình thì nghe Dũng nói như vậy lòng Phương cũng hơi ngổn ngang. Bữa nay vô tình gặp cậu ta tự dưng Phương thấy có nhiều chuyện cũng lạ lắm, toàn là chuyện về Huy thôi. Nhưng cô tạm gác mọi chuyện sang một bên không suy nghĩ đến nó nữa, cô rảo bước lại chỗ trường học, nơi đó chắc Lực và Quang đang mong cô lắm. Hồi nãy lý ra Phương không nhờ Dũng chở đi đâu nhưng cũng vì cái cú làm tình thứ hai với cậu ta, Phương ra hơi nhiều sức nên hai chân lúc nãy mỏi nhừ, sợ đi bộ hơi bị đuối nên mới phải nhờ cậu ta giúp. Phương cũng ý tứ lắm khi chỉ để Dũng chở đến gần trường thôi rồi đi bộ, để cậu ta khỏi thắc mắc nhiều. Phương vừa đi vừa để ý kỹ xung quanh khi bước đến cổng trường.
Khác với ngày hôm qua, bữa nay cổng trường khóa kín mít. Phương nghĩ chắc hai anh chàng đã rút kinh nghiệm rồi nên bữa nay mới vậy. Cô định lấy điện thoại ra gọi Quang thì chợt nhớ là lúc nãy rời khỏi nhà đi vội quá quên mang theo luôn rồi. Phương tự gõ đầu mình vì sự đểnh đoản này của cô. Không sao, Phương không cần gọi cậu ta luôn, cô đã có cách.
Cô bí mật di chuyển qua chỗ khu tập thể, Phương quan sát không có ai rồi nhẹ nhàng lách qua khe hở của hàng rào. Từ vị trí này Phương có thể đi thẳng vào trong khu hành chánh của trường. Bữa nay cô thấy đèn không tắt hết hẵng mà vẫn thấy mở ở ngay phòng giáo viên. Cô nghĩ chắc Lực và Quang đang ở đó. Cô đi nhẹ nhàng để làm hai anh chàng này bất ngờ chơi.
Tuy nhiên khi Phương đi đến gần cánh cửa phòng giáo viên, cô nghe có mấy âm thanh là lạ, kiểu như tiếng ai đó thở. Nhưng cái tiếng này không giống như ai đó đang quan hệ, mà hình như phát ra từ loa. Phương lại gần càng nghe càng rõ hơn, cô tự nhủ chẳng lẽ hai anh chàng này bữa nay đang bu lại coi phim sex trong phòng giáo viên sao trời. Người gì đâu mà dâm quá hà, đóng phim sex sống với Phương đây còn chưa đã hay sao mà lại coi phim nữa đây nè trời. Rồi khi cô lại gần phòng giáo viên, cô nghe tiếng của Lực oang oang:
– Mở to lên đi Quang ơi, ở đây đâu có ai đâu sợ gì!
– Lỡ bà Phương bả đến bất tử thì chết anh! – Giọng của Quang nói.
– Có sao đâu… mình khóa cửa rồi… nó qua nó gọi mà… yên tâm.
Phương lại thấy im lặng. Sau đó là âm thanh rên rỉ đó bắt đầu lớn hơn. Có điều quái lạ là… cô nghe âm thanh đó rất là quen. Giọng của Lực nói tiếp:
– Đó… mày coi lại kỹ đoạn này đi… có phải là nó không?
– Trời anh ơi… thằng này cho che hết mặt rồi… làm sao chắc được.
– Mẹ cái thằng… mày chịch với con Phương bao nhiêu lần rồi… không lẽ không nhận ra cái tướng của nó… tao nói với mày chắc 100% đó là con Phương.
– Có đâu anh ơi… anh coi nè… cái này nó nói là nó quay ở Sài Gòn… chị ấy có bao giờ đi lên đến đó đâu… sao biết được…
– Ơ… chuyện đó… mà tao nói… nếu nó có đi thì sao mày biết… phải không? Đó… hồi nãy tao cũng cho mày coi cái phim tao quay của nó rồi đó… mày nhìn cái vóc dáng phải biết chứ.
– Phim người ta quay rõ quá chừng… còn phim của anh quay xa… nhìn không rõ anh ơi… làm sao mà so sánh được chứ…
– Mày nói hay quá… cái đó vô tình tao quay bằng camera của quán café… sao rõ được. Má… cái thằng này… tao tức quá… để tao mở lại cái clip của tao cho mày coi…
Phương ở ngày đứng mà hai chân muốn rụng rời luôn. Cô để nhẹ một cánh cửa sổ nhìn vào. Ở trong phòng giáo viên có cái máy vi tính lên mạng được mà thầy cô hay dùng. Tối nay hai thằng cha mất nết này lại sử dụng để lên mạng coi phim sex. Phương nghe sơ sơ qua mà không hiểu cả hai đang nói gì nhưng cô biết chắc là có chuyện gì đó liên quan đến cô. Cảm giác mới nghe qua thôi mà cô đã giận run người. Phương suy đi nghĩ lại rồi thấy không chịu được nữa. Cô bất thần đẩy cánh cửa chính đi vào trong. Lúc này Quang và Lực đang châu đầu vào cái màn hình vi tính, thấy cô đi vào thì cả hai đỏ mặt lên, ú a ú ớ chào Phương. Lực lắp bắp chào trước:
– Ủa Phương… em… sao em… vào…
Quang cũng chẳng khá hơn:
– Chị… chị đến hồi nào?
Phương giận quá, cô nói thẳng:
– Chuyện đó hai người không cần quan tâm. Nãy giờ tôi đứng ngoài nghe hết rồi…
Quang thấy vậy thì hoảng hồn, vội đứng dậy lại gần Phương:
– Chị ơi… bình tĩnh chị ơi…
Quang nắm tay Phương nhưng cô gạt bàn tay của cậu ta ra. Cô tiến lại gần Lực. Cô nói:
– Anh… nãy giờ hai người đang coi cái gì…
Lực có vẻ bình tĩnh hơn Quang. Anh ta từ tốn nói:
– Bình tĩnh đi Phương ơi… chuyện không nghiêm trọng đâu…
– Anh… sao anh dám nói vậy? – Phương đỏ mặt.
– Em ngồi xuống đi… bình tĩnh nghe anh nói chứ… được chưa? – Lực nói lần nữa.
– Phải đó chị… bình tĩnh đi chị! – Quang nói thêm vào.
Phương không còn cách nào khác, cô cố gắng giữ thăng bằng lại, rồi nói:
– Được rồi… vậy hai người nói đi…
Cả hai nắm tay cô, để cô ngồi vào trước màn hình máy vi tính. Lúc đó, Lực mới nói:
– Chuyện là vầy… anh lên mạng… anh xem người ta có post một cái clip… anh xem thấy rất giống là em… nên anh với thằng Quang với tranh luận… nè… clip nè… em xem đi…
Lực vừa nói vừa mở cái clip ra cho cô coi. Phương thấy cái clip này nằm trên một trang mạng có giao diện tối thui. Trong clip là cảnh một cô gái quan hệ với một người thanh niên có vẻ đen đúa. Cả người thanh niên và cô gái đều bị làm nhòe chỗ gương mặt để không bị nhận diện, còn thân hình thì nhìn rõ mồn một. Quang và Lực không biết nên không nhận ra chứ Phương mới coi cái clip là đã nhận ra ngay.
Người con gái trong clip đích thị là cô, còn người thanh niên đen đen kia không ai khác hơn chính là nhóc Boray. Clip này quay ngay cái hôm mà cô và Boray chịch nhau trên Sài Gòn. Lúc đó trong phòng chỉ có Đạt nên chắc là Đạt quay clip này. Phương ngồi nhớ lại hoàn cảnh hôm đó trong clip, cô còn nhớ là thấy Đạt ngồi cầm cái điện thoại, lúc đó cô cứ tưởng cậu ta đang lướt web thôi. Xem trong clip thì cô thấy hình như bữa hổm Đạt đã quay hình cô rồi. Cô xem qua thì thấy giận lắm, nhưng cũng may cậu ta đã che bớt mặt cô lại nên nhìn không rõ. Tuy vậy cái kiểu này ai từng quan hệ với cô nhìn sơ chắc sẽ đoán ra cô ngay. Lực hỏi:
– Đó… cái này phải em không?
Phương đỏ mặt, bối rối chối bay chối biến:
– Ơ… ai biết… nhìn có rõ đâu… mà làm gì là em… anh có bị gì không vậy?
– Nhưng trong này thằng post clip nó ghi là “Cô Giáo Miền Tây” mà…
– Anh coi đi… cái này quay ở Sài Gòn mà…
Quang nghe vậy, mới góp thêm vào:
– Thì đó… em cũng thấy vậy… mà ảnh không tin…
Lực nghe cô và Quang nói vậy thì cũng xem đi xem lại, giọng bán tín bán nghi.
– Vậy hả ta… sao kỳ vậy ta?
Phương nhân đó mới mắng:
– Anh đó… nếu em có thì em nhận chứ chối làm gì… mấy cái này anh và Quang lạ gì em… việc gì em phải dấu hai người nữa. Đúng không?
Phương nói đến đó hai người kia mới chịu tin phần nào. Lực lẩm bẩm:
– Ờ… chắc là vậy…
Lực đang nói… Phương chen ngang:
– Còn nữa… anh đừng đánh trống lảng… nãy em còn nghe nói cái clip gì của anh quay nữa.
Lực nghe vậy thì quay lại ú ớ:
– Ơ… cái đó… em cũng nghe luôn hả?
– Đúng vậy… đâu… anh đưa ra đây em coi…
Quang đứng đó làm thinh. Lực mới ngại ngùng lấy máy điện thoại mình ra mở cho Phương xem. Trong máy anh ta Phương nhìn rõ thấy cái clip nữa. Cái này hình trắng đen. Toàn cảnh hơi mờ nhưng không che gương mặt. Nhìn vào hình là Phương nhớ ra ngay cái này là quay ngay hồi bữa cô và Lực quan hệ ngay trong quán café ở Rạch Giá. Theo góc máy quay lại thì cô thấy hình như hồi bữa trong quán có camera an ninh, nó đã quay toàn bộ cảnh sinh hoạt tình dục của cô và Lực mà cô không hề hay biết. Clip này cô càng xem càng thấy bực bội hơn clip trước vì có nhiều cảnh cũng khá rõ mặt của cô, muốn chối cũng không thể chối được. Phương từ tức giận chuyển sang rưng rưng nước mắt. Cô nhìn Lực và mắng:
– Anh… anh đúng là đồ khốn nạn…
Không để Lực nói thêm gì, cô quay đi chạy thẳng ra ngoài. Lực và Quang tức tốc chạy theo. Cô chạy ra đến ngoài hành lang thì cả hai đã đuổi kịp. Lực nắm tay cô lại:
– Phương… từ từ đã… cho anh giải thích chút xíu…
– Anh… em đã tin anh… vậy mà anh lại nỡ… anh đúng là… chứng nào tật đó…
– Không… chuyện không phải vậy đâu. Nghe anh nói đi Phương…
Phương gần như gào lên. Giật tay Lực bỏ chạy. Quang lần đầu tiên thấy chuyện này nên hơi rối, chả biết phải làm gì. Lực có vẻ bình tĩnh hơn, anh ta chụp lại cô lần nữa, lần nãy Lực nhanh chóng khóa tay, khống chế Phương lại. Chả biết từ đâu ra Lực lôi một cọng dây trói tay của Phương lại không cho cô cục cựa. Quang đứng đó nhìn thấy vậy vội can:
– Anh Lực… từ từ… để đau chị ấy…
Nhưng Lực lại nói với cậu ta:
– Không… tin anh đi… không sao đâu…
Phương gào lên liên tục. Lực có vẻ ngại nên vò miếng vải bịt miệng cô lại. Xong xuôi đâu đó, anh ta quay sang nói với Quang.
– Quang nè… em ra phòng bảo vệ canh chừng đi… để anh nói chuyện với Phương chút…
– Vậy… ổn không anh? – Quang hơi nghi ngại.
– Mày tin tao đi!
Lực khẳng định chắc nịch. Như để cho Quang tin hơn, Lực nói:
– Mày ra đó để tao nói chuyện riêng với Phương chút. Nếu không tin thì mày cứ đứng xa nhìn, vẫn quan sát được hết mọi thứ mà… đúng không?