Cô giáo Phương - Quyển 2

Chương 121



Phần 12

Trên đường trở về Thứ Mười Một thì bất chợt trời đổ mưa. Giá như cơn mưa chỉ nhè nhẹ, lất phất bay bay thì không gian giữa Phương và Thắng sẽ lãng mạn hơn nhiều. Mấy bữa nay trời như dồn nén khô hanh, nên bao nhiêu nước chắc trút xuống hết cho trận này luôn. Thắng không mang theo áo mưa nên đến lúc chạy lại được một tàn cây to để trú chân thì cả hai đã ướt đẫm.

Thắng dựng xong chiếc xe máy và quay lại nhìn Phương thì đột nhiên sững cả người lại. Miệng cậu ta khô khốc. Phương mặc cái áo sơ mi sáng màu, đứng trước mặt cậu ta, ướt đẫm nên toàn bộ phần trên của cơ thể cô hầu như phơi bày lồ lộ trước mắt Thắng. Chiếc áo ngực khi nãy Thắng lật ra, giờ như cái áo tắm, dính chặt vào thân thể, vào hai bầu vú tròn trịa của Phương.

Cặp vú thây lẩy thấp thoáng đầu vú hồng hồng cực kỳ khiêu gợi. Thắng nhìn mà cặp mắt không hề chớp, vừa nãy mới xuất tinh xong mà giờ đã lại cảm thấy cứng ngắc ở trong quần nữa rồi. Thắng thật thà nhìn Phương, không giấu diếm sự thèm muốn của mình. Nhìn ánh mắt của Thắng, Phương tự hào vô cùng, cặp mắt hau háu của cậu ta lướt nhìn dáng vẻ của cô không sót chi tiết nào cả. Cô còn nhận ra cái cục lùm lùm giữa hai chân Thắng đang nổi lên rất to. Cô mắc cỡ quay mặt đi:

– Thắng này… kỳ quá hà…

Thắng chắc cũng đoán được gì đó, cậu ta không đứng đực ra nữa mà áp sát lại, vòng tay ôm eo Phương từ sau lưng. Cậu ta thủ thỉ:

– Kỳ gì mà kỳ… tại Phương đẹp chứ bộ…

Thắng ôm Phương, cho cô cảm nhận được hơi ấm đàn ông từ cơ thể mình, giờ thì đến lượt Phương hưởng thụ thân hình của Thắng từ sau lưng. Không gian xem chừng rất lãng mạn, Phương vịn tay Thắng, định nghiêng đầu hôn lấy môi cậu ta thì giật mình. Chẳng biết ở đâu ra, từ ngoài chỗ cả hai trú mưa, có mấy người cũng nhào vào. Tàng cây khá to nhưng từng đó người đứng chung thì không khỏi chật chội.

Cứ ôm nhau vậy thấy cũng kỳ nên cả hai bối rối rời nhau ra. Một điều nữa làm cả hai thấy không thoải mái là khi ngước nhìn trang phục của đám người mới vào, cũng là quần áo dài tay sọc đen trắng, bộ đồng phục tù nhân. Phương không lấy làm lạ nữa vì chỗ cả hai đang núp mưa cũng rất gần trại giam đây mà. Thắng không ôm Phương mà để cô đứng một mình.

Hình dáng Phương lúc này thì sexy hết chỗ nói nên tụi tù tội đó khi nhìn thấy là hai mắt lại tròn xoe háo hức ngay. Đám này thì thô tục hơn Thắng nhiều, tụi nó ngắm nhìn dáng Phương mà chẳng thèm che hấu sự hào hứng. Phương Kinh tởm cái kiểu liếm môi, rồi mấy cái tặc lưỡi thèm thuồng của lũ này. Mọi ánh mắt như cứ soi mói, xăm xoi vào từng cm trên cơ thể cô.

Tàng cây cũng rộng mà chẳng hiểu sao tụi này nó cứ đứng gần chỗ Phương và Thắng sát rạt. Phương bối rối quay sang nhìn Thắng với ánh mắt cầu cứu. Ngay đúng lúc cả hai định lên xe bỏ đi thì chợt Phương giật mình kêu ‘Á’ lên một tiếng. Ở sau mông cô, một thằng đứng kế bên đã không chịu nổi mà đưa tay cấu vào đó. Lần này không giống như hồi trưa, Thắng đứng đó thấy tất cả, cậu ta vội lớn tiếng:

– Nè… thằng kia… làm gì đó…

Cứ tưởng Thắng nói to vậy thì tụi kia sẽ ngang, ai dè còn làm tụi nó sừng sộ thêm. Thằng vừa cấu mông Phương chẳng thèm dấu diếm, hất mặt lên thách thức:

– Làm gì… làm gì kệ tao… sờ chút cũng không cho hả mậy?

Thắng tức giận đến phải nói tục luôn:

– Đụ má… mày nói gì đó… dám nói lại không?

– Đụ má… sợ gì mày… nè – Vừa nói hắn vừa thò tay sờ vú Phương một cái làm cô hoảng hồn co mình lại – Tao sờ nó… nó chưa la thôi… mắc mớ gì mày…

Vậy là trong chốc lát, cuộc ẩu đả diễn ra. Thắng nóng máu, nhào qua tên tù vừa sờ soạng Phương. Cô sợ quá, đứng đó chỉ biết can ngăn:

– Thôi đi Thắng… thôi mà…

Thiệt lạ là Thắng và thằng kia đánh nhau nhưng mấy thằng tù khác thì chỉ đứng dòm. Tụi nó chẳng nhảy vào can hay thậm chí chẳng phụ thằng tù kia đánh với Thắng nữa. Trong khi đó, hết thảy cả nhóm tụi nó cứ đứng nhìn Phương trân trân. Tụi nó bỏ mặc Thắng đánh nhau với thằng kia trong khi cả đám đã bu xáp lại, bao vây xung quanh Phương. Cảm thấy điều gì đó rồi nên Phương hốt hoảng gọi:

– Thắng… Thắng ơi…

Thằng kia và Thắng đánh nhau mấy cú, nghe Phương kêu Thắng quay lại cũng nhận ra sự việc. Biết mình bị tụi này dụ “dương đông kích tây”, Thắng bỏ mặc thằng kia quay sang chỗ Phương nhưng đã muộn. Tụi tù lập tức chia làm hai, có hai bà đưa quay sang khống chế Thắng để cản địa, tụi còn lại thì xáp lại chỗ Phương. Một thằng lên tiếng nói:

– Đẹp ghê tụi bây… vú bự ghê ha…

– Phải phải… em ơi… em tên gì vậy?

– Mình làm quen nha…

– Đúng đó… vú em bự quá… cho tụi anh sờ thử cái nha…

– Không! Không! Thắng ơi… – Phương hét lên hoảng sợ.

Cả bọn còn lại xung quanh cô cười đắc chí xáp vô. Mấy bàn tay dơ dáy, nhớp nhúa của tụi nó chìa ra. Cả đám đứng xung quanh bốn Phương tám hướng, Phương quay qua quay lại không biết phải tránh về phía nào. Đã có mấy thằng bấu mông Phương phía sau rồi, nhưng cô không thể đưa tay ra nữa vì còn lo gạt tay của mấy thằng đang bóp vú cô phía trước. Giữa vòng vây của tụi tù, Phương vô cùng hoảng loạn, la hét quá trời nhưng tiếng la cứ bị ném vào cơn mưa to chẳng vang đi đến đâu được hết. Thắng đang bị cả đám còn lại bao vây, đang vật nhau với chúng dưới đất, thấy vậy, cậu ta hét lớn với cô:

– Phương ơi… chạy đi… chạy đi…

– Nhưng… nhưng…

– Chạy đi… Thắng không sao… đừng lo cho Thắng…

Nói thì dễ chứ chạy thì chạy thế nào. Phương nghe lời Thắng cố co người, đẩy mạnh thoát khỏi vòng vây của tụi tù, chạy ù vào giữa cơn mưa. Trời mưa nặng hạt, đường trơn lầy lội Phương là con gái thì chạy được bao xa. Phương cố gắng lấy hết sức bình sinh, chạy khỏi chỗ tang cây kia một đoạn, vừa chạy vừa la hét cầu cứu. Chẳng may đến đoạn đường trơn, cô không cẩn thận trượt chân, ngã nhào xuống đất, lấm lem sinh lầy hết cả.

Mấy thằng tù kia đâu thèm mất sức chạy nhanh, tụi nó cứ bám theo cô giữ khoảng cách, đến khi cô ngã xuống đất thì cả đám bu lại xung quanh. Đường bờ bao thông thường đã vắng xe qua lại, giờ đang mưa gió thế này càng vắng hơn nữa. Nhìn dáng Phương đang lui cui bò dậy dưới đất, một thằng nhảy phốc tới ôm chầm lấy cô từ sau lưng. Phương cô đẩy tên này ra nhưng hắn quá mạnh, lại ở sau lưng cô nên không làm gì được. Cô chỉ biết vùng vẫy, la hét không ngớt.

Tụi tù còn lại bu xung quanh thành vòng tròn, che khuất tầm nhìn với bên ngoài. Không đứa nào thèm che miệng Phương lại, cứ để cô hét cho đến khản cổ thôi vì trời đang mưa khá to. Thấy không hiệu quả, Phương chuyển qua van xin:

– Xin mấy anh… tha cho tôi… đừng làm vậy mà…

Cô chưa dứt câu thì cả đám đã nhào lại. Gần chục bàn tay nhào nặn khắp cơ thể cô khi bị một thằng giữ chặt ở phía sau. Mấy bàn tay của tụi này chồm đến, giật bung hàng nút áo sơ mi của Phương, chưa kể đến cái áo ngực mỏng manh, tụi nó giật một cái ra bung ra hết. Hai vú của Phương sổ xa, tưng tưng nẩy nẩy trong cái nhìn thèm khát của chúng. Mưa ướt càng làm cho hai bầu vú săn lại, quyến rũ vô cùng.

– Đu má… vú nhìn ngon mậy…

– Uhm… vú ngon vậy cho tụi anh sờ cái đi…

Hai bàn tay, rồi đến mấy bàn tay cùng nhào lại. Tụi này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chi hết, đứa nào đứa nấy bóp, véo mạnh, làm Phương đau thốn luôn. Phương thấy ngực mình đau dữ dội, đau đến không thở nổi luôn trước những cú cấu, bóp, thô bạo của lũ tù tội bạo dâm. Đang lúc đau đớn dữ dội, chợt nhìn lại vùng hạ bộ mình, Phương càng hoảng hốt hơn.

Cái đầm của cô khá đơn giản, tụi kia chỉ cần giật một cái là tuột ra rồi. Hai chân cô dạng ra, cố chống cự nhưng không hiệu quả, nhanh chóng bị chúng lột sạch sành sanh. Cuối cùng, sau giây khắc thôi là trên người Phương chỉ còn khoác được chiếc áo sơ mi mà đã bị đứt hết nút áo rồi. Cô gần như hoàn toàn trần truồng, một tay cố bịt chặt âm hộ, tay kia cố gắng cào cấu chống cự nhưng làm sao ngăn nổi những con thú đang thèm khát thịt thơm.

Cả bọn hè nhau kéo cô vào thảm cỏ bên đường lộ, vật cô ra nằm ngửa trên cỏ, mặc cho cơn mưa vẫn tuôn xối xả. Mặt Phương bị mưa làm ướt hết, hai tay bị khống chế không thể vuốt kịp, miệng chỉ còn biết ngáp ngáp, phun nước chảy vào miệng ra liên tục, có một thằng nào đó chắc đã úp mặt vào hạ bộ Phương. Thằng này để râu nên khi cà quét vào đó làm Phương nhột vô cùng. Hắn như sắp chết vì thèm mùi lồn từ lâu lắm rồi vậy, vừa húp lồn Phương chùn chụt xong thì tấm tắc khen:

– Đu… lồn trơn lắm bây…

– Đâu đâu… thiệt hả mậy?

– Ừ… con đĩ này giả bộ… cũng dâm bỏ mẹ mà bày đặt…

– Sao mày biết…

– Tụi bây coi nè… lồn nó cạo sạch trơn… có đứa nào rảnh như nó không…

Phương mắc cỡ quá, giãy mạnh, vô tình thúc đầu gối ngay giữa hạ bộ thằng vừa nó. Hắn ôm bụng đau trong tiếng cười ngạo nghễ của lũ bạn. Bị Phương đá ngay hòn dái, hắn chửi:

– Đụ má… dám đá tao hả… tao chịch cho biết…

Rồi hắn nhào vô. Mấy thằng bạn hắn giúp hắn bằng cách dạng hai chân Phương ra xa. Âm đạo Phương lộ ra rõ mồm một, đỏ hoét. Cô cố khép đùi lại trong vô vọng. Tên bị đá nhanh chóng tuột quần ra, cầm dương vật hắn lên sục sục cười ngạo nghễ. Thoáng chốc, khúc dương vật kia đã cương lên trong tay hắn, nhìn đen đúa, dơ dáy vô cùng. Mấy thằng xung quanh chờ coi màn hay, ấn chặt thân thể Phương xuống thảm cỏ, không cho cô nhúc nhích gì được hết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...