Cô giáo Phương
Chương 34
Cô vào nhà tắm rồi thì Cường mới mĩm cười. Chả hiểu sao cô giáo của cậu ta đên giờ vẫn còn giữ cái vẻ đoan trang, mắc cỡ đến thế chứ. Vậy mà hình như cậu ta lại yêu cái vẻ đó của cô, kiểu như rằng cô là thiên thần, thánh thiện không thuộc cái thế giới dục vọng đê hèn này vậy. Cô đến đây như là để ban ơn, ban phước cho Cường thôi vậy. Cường thấy cô đi tắm rồi, mới lấy điện thoại để gọi người bạn kia tới. Lúc điện thoại đổ chuông, Cường sực nhớ gì mới nói vọng vào:
– À… em tắm xong, lấy cái đồ cạo râu… cạo sạch lông luôn nha…
Ở bên trong, cô im lặng một lúc rồi chỉ vọng ra một âm thanh gọn lỏn:
– Dạ!
Cường thừa biết bạn gái mình luôn chăm chút cạo lông lồn rất sạch, cậu ta liếm mà không đọng chút nhám nhúa nào trên miệng. Cô thường còn chừa chút lông trên mu để trang trí cho đẹp thôi nhưng hôm nay Cường nổi hứng, muốn cho cô cạo sạch luôn, cho trơn như em bé luôn, dễ kích thích người bạn kia hơn.
Cô Phương tắm rất nhanh, nhưng vì phải cạo chùm lông trên mu lồn nên thành thử ra cũng mất chút ít thời gian. Lúc cô tắm gần xong thì Cường mở hé cửa, đưa một bộ đồ lót quyến rũ để cô mặc. Rửa khô mình mẫy xong, Phương mặc cái áo lót ren và cái quần lọt khe vào. Bộ đồ này ở nhà Phương có nhiều, toàn là của Cường mua cho cô thôi. Chả biết mắc rẻ thế nào mà Cường sắm cho cô nhiều lắm. Bộ đồ này màu đen, làm nổi bật làn da trắng của cô. Phía trước còn có màn ren mỏng che chừng được ½ ngực, bên dưới thì cái tam giác nhỏ xíu, còn sau lưng toàn dây không thôi. Bộ đồ còn có thêm hai cái vòng đeo tay bằng lông để trang trí nữa. Nhìn… nhìn cũng bắt mắt lắm, nhà giàu có khác, chẳng tiếc tiền mua ba cái đồ chơi này hoài. Nhưng nhìn bộ đồ sexy quá, nên Phương quấn thêm cái khăn tắm rộng, cột tóc lên cao mới đẩy cửa phòng đi ra. Trái với sự lo lắng của cô, lúc cô mở cửa phòng tắm đi ra thì bên ngoài vẫn chỉ có mình Cường thôi. Cậu ta đã cởi áo vắt lên trên móc, quần jean vẫn mặc và nằm sẵn trên giường đang vọc vọc cái điện thoại. Thấy Phương đi ra, Cường nheo mắt:
– Trời… bữa nay bày đặt mắc cỡ nữa… quấn khăn chi vậy?
Phương đứng tần ngần, uốn éo nói:
– Anh à… em thấy kỳ kỳ sao ấy… hay là thôi đi…
Cường cười rồi bật dậy khỏi giường:
– Kỳ kỳ cái gì… anh gọi người ta đến rồi đó… chắc cũng sắp tới rồi…
– Em… em mắc cỡ quá hà… chắc… chắc em không chơi nữa đâu… em sợ…
Cường loay hoay lấy cái gì trong túi ra, rồi chìa cho Phương nói:
– Em đeo vào đi…
Phương cầm lấy rồi hỏi:
– Cái gì vậy anh…
– Đồ bịt mắt đó… em đeo theo chiều này nè!
Phương cầm lấy lưỡng lự:
– Ơ… sao lại bịt mắt!?
– Thì… thì cho em đỡ sợ… đỡ mắc cỡ… thôi… đeo vào thử luôn anh coi…
Phương chưa kịp ú ớ gì thì Cường đã đặt cô ngồi trên thành giường, ướm cái đồ đen đen kia bịt vào mắt cô. Nhanh chóng, bóng tối bao trùm xung quanh Phương, chỉ còn lại âm thanh là tiếng của Cường vọng bên tai, cậu ta hỏi:
– Sao rồi… đỡ sợ hơn chưa?
Cường có vẻ nói đúng… khi còn người chìm trong bóng đêm… do cảm giác không ai nhìn thấy mình, nên không còn sợ hãi nữa… can đảm lên. Nghe Cường hỏi, cô gật gật đầu. Cậu ta tiếp:
– Được rồi đó… vậy phải ngoan không? Bữa nay cho em sướng một bữa…
– Anh… anh đừng bày trò gì nha… em sợ…
Cả hai đang nói đến đó thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Cường hỏi vọng ra:
– Ai đó!?
Bên ngoài là giọng nói của một chàng thanh niên, Phương đoán vậy:
– Dạ… có phải anh Cường không? Là em đây!
Cường ồ lên với Phương:
– À… đến rồi… công nhận lẹ thiệt…
Phương xiết lấy tay Cường:
– Anh… đừng mà…
Cậu ta nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô ra, ôn tồn nói:
– Ngoan đi… nghe lời anh đi… có sao đâu mà… để anh ra mở cửa cho người ta…
– Anh…
Phương chỉ kịp gọi thế rồi Cường vụt đi. Cô ngồi đó nghe tiếng cửa mở ra, rồi nhanh chóng đóng lại, hình như có ai đó đã theo Cường vào trong phòng.
– Wow…
Không phải là Cường, cô nghe giọng hình như của người thanh niên vừa vào thốt lên. Cường hỏi cậu ta với cái vẻ rất đắc chí:
– Sao hả? Thấy sao?
– Đẹp… chị ấy… đẹp quá… em không ngờ…
Chả biết lớn nhỏ thế nào mà cậu thanh niên mới vào gọi cô bằng chị, rồi gọi Cường bằng anh nữa, cậu ta lấy giọng khánh tướng, gọi người thanh niên kia là em. Cường thấy cậu thanh niên kia khen cô thì thích thú lắm. Rồi cậu thanh niên kia hỏi:
– Sao… sao chị ấy?
– Bịt mắt hả? Hi hi… còn mắc cỡ…
– Vậy hả anh? Vậy giờ sao?
– Hi hi… em cứ bình thường… phục vụ chị ấy cho tốt dùm anh… lát hết mắc cỡ à…
– Dạ… vậy em biết rồi…
– Thôi… tranh thủ vào tắm cái đi… anh chờ…
Nói xong, người thanh niên kia làm gì đó mà Phương nghe sột soạt như đang cởi quần áo vậy, rồi tiếng cửa phòng tắm mở ra, đóng lại, rồi tiếng nước chảy. Cường ngồi bên cạnh cô nói:
– Em hên đó… thằng này đúng nhỏ con… nhưng tướng đẹp lắm… chắc em thích…
Phương nắm lấy tay Cường rồi nói:
– Thôi anh ơi… em sợ lắm…
– Hi hi… còn bày đặt nữa… anh biết em rõ quá mà… nào… giờ nằm ra đi…