Cô giáo Phương

Chương 52



Phần 52

Vào trường dạy cũng hơn một năm, Phương ít giao tiếp nên cũng không hay đi ăn với đồng nghiệp kiểu như vầy, nhất là đồng nghiệp nam như thầy Bona, bữa nay cũng có thể coi như bữa đầu tiên. Cả hai đều biết nhau, nhưng ít tiếp xúc nên nhiều khi nói năng còn ngại ngùng. Để tiện xưng hô, Phương thấy mình cũng ít tuổi hơn Bona nên cả hai đồng ý gọi anh – em cho tiện, chứ không xưng hô thầy – cô với nhau nữa. Bona cảm mến Phương từ hôm cứu cô rồi, mấy bữa nay thầy không chỉ nhớ tới cô Thu như thường lệ, mà còn nghĩ đến cô Phương nữa. Mà tính ra, thầy nghĩ đến cô Phương có phần nhiều hơn, vì hổm thầy được sờ thử, được hun thử cô Phương, dù chỉ là vụng trộm thôi, nhưng cũng say đắm lắm. Lúc ngồi ăn chung, thầy kín đáo nhìn cái miệng của Phương mà nước miếng cứ nuốt ừng ực vì thèm.

Bona là người Khơ me, nhưng học hành rất giỏi, giờ ra làm thầy giáo luôn. Thầy nói chuyện điềm đạm, chững chạc, ít khi pha trò nhưng Phương cũng thấy rất gần gũi, không xa cách lắm. Biết thầy là người Miên, Phương cũng có chút ít cảm tình. Nói nào ngay thì ngày xưa, từng quan hệ với thằng Miên, người làm của Cường, nên Phương biết người Miên hiền… làm tình… rất… rất mạnh mẽ… Phương cũng thầm thích rồi nhưng nhiều khi không dám nói ra. Mấy bữa nay buồn tình về chuyện của Cường, Phương luôn ủ dột, giờ nói chuyện với thầy Bona một chút, Phương thấy tâm trạng cũng đỡ hơn. Cái hôm cô bị xỉu, lúc chiều cô Thu có qua. Phương nghe cô Thu tố cáo thầy Bona sàm sỡ mình. Phương cũng mài mại nhớ. Thiệt ra thì lúc cô hôn mê, cơ thể cũng có chút cảm giác như ai đó mò mẫm ngực mình, mà đó chỉ là cảm giác thôi vì cô hôn mê không biết gì cả. Khi nghe cô Thu nói vậy, Phương cũng nữa tin nữa ngờ. Cô Thu nói giống như thầy Bona là cái loại dê xồm gì kinh khủng lắm, nhưng Phương thấy cũng không phải, chắc là cô có thành kiến gì với thầy Bona đó thôi. Mà cô nghĩ, trong lúc hối hả lo cứu mình, thầy có vô tình đụng chạm tý, chắc cũng không cố ý gì.

Phương ăn cơm với thầy Bona xong thì ra quán café gần trường uống nước. Cả hai nói chuyện với nhau lâu hơn vì lúc sau Phương có hỏi về chuyện của thầy và cô Thu. Chuyện thầy Bona để ý cô Thu thì cả trường đều biết mà. Bona như mở tấm lòng, bộc bạch hết tâm trạng của mình cho Phương nghe. Cô nghe thầy kể hết thì nói:

– Em nghĩ chị Thu hiểu lầm anh ghê lắm. Hay là có dịp nào… để em nói chỉ dùm anh…

– Thôi không sao Phương à… Anh cũng hiểu Thu lắm. Anh đoán tại cổ thành kiến với anh thôi… anh bày tỏ tấm lòng hoài… cổ đâu có ngó tới…

– Không phải đâu anh… tại tính chị Thu vậy thôi hà…

– Anh quen Thu lâu hơn em mà… anh biết. Anh nói cái này… em đừng nói Thu nghe nghen… Anh nghĩ chắc tại cổ kỳ thị anh là người Miên… nên có thành kiến…

– Trời… làm gì có chuyện đó anh… anh đừng nghĩ vậy mà…

– Chuyện của em cũng là cái cớ thôi… cổ vin vào đó để từ chối anh thôi…

Bona nói xong mặt buồn bã, quay đi một góc. Phương cũng thở dài thường thượt. Hôm nay không chỉ thầy Bona, mà cô cũng có lắm chuyện buồn. Cô không dám kể chuyện của mình cho Bona nghe, chỉ nghe thầy tâm sự thôi. Cả hai nói với nhau đến khi tan trường, học sinh về hết thì Bona cáo bận, cả hai mới chia tay, ai đi đường đó.

Mấy ngày liên tiếp sau đối với Phương trải qua thật chậm chạp. Đối với Phương, Cường ban đầu là một cậu học trò, sau đó là một tên biến thái dám hãm hiếp cô giáo mình, rồi tiếp theo là một bạn tình kín đáo, rồi lại là người yêu bí mật. Từ lúc đến Miệt Thứ này, Cường choáng hết mọi vị trí của Phương, giờ hai đứa giận nhau, không nói chuyện với nhau nữa, làm Phương cũng thấy buồn buồn. Nếu so sánh thì nổi buồn này cũng không đến nỗi như cái hồi Phương mới lạ nước lạ cái đặt chân đến đây. Lúc đó bơ vơ chẳng có ai bên cạnh, chẳng quen ai nên buồn tủi lắm. Giờ không có Cường bên cạnh, dù hơi hụt hẫn nhưng cô vẫn còn công việc. Thi thoảng Phương vẫn đi ăn, đi chơi với một số cô giáo. Phương thân nhất là cô Thu, chị em hay đi lại, nói chuyện với nhau nhiều. Phương thấy chị Thu hơi khó tính với học trò, nhưng bù lại với bạn bè thì cởi mở, miễn là… đừng nhắc chuyện thầy Bona thôi. Ngặt một nỗi thật oái oăm là trong số các thầy trẻ trẻ trong trường thì dạo này Phương bắt đầu thân với thầy Bona nhiều. Rãnh cũng hay hẹn nhau đi café nói chuyện. Biết tính Thu, nên Phương cố khéo léo, không nhắc chuyện của người còn lại khi đi chơi với Thu hoặc thầy Bona.

Bạn đang đọc truyện Cô giáo Phương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-phuong/

Phương buồn thì thằng Cường cũng chẳng khá hơn. Sau mấy ngày gián đoạn thì lúc sau Cường cũng quan hệ lại với bé Huê như bình thường. Nhưng tình thực, Cường thấy riết rồi cậu ta không còn cảm giác hứng thú gì với cô bé nữa. Cường không thấy được sự khát khao, rồi cả hạnh phúc khi làm tình với bé Huê như những khi làm tình với Phương. Bé Huê cũng ngon lành, phục dịch cậu ta cũng tốt, nhưng chắc đơn giản đó chỉ là tình dục, không có chút tình cảm gì nên Cường không còn vui vẻ gì nữa.

Nhiều khi lâm trận, cậu ta nắc bé Huê rất mạnh, chỉ mong cho xuất tinh thiệt nhanh để lăn ra ngủ thôi. Nhưng trớ trêu là mỗi lúc như vậy thì cậu càng dai sức, làm nắc đến mệt luôn, đến khi cô bé vãi nước, xuất tinh hai ba lần mới xong, vậy nên cô bé càng lúc càng thích thú, chỉ có cậu ta là mệt chết mẹ. Cường cũng có tự ái của đứa con trai, nên thấy Phương giận vậy, cậu ta cũng bỏ lơi luôn. Nhiều lúc Cường cũng thấy lo lo cho cô Phương lắm, chả biết chuyện bệnh tình như thế nào rồi. Cường nhẩm tính thì lúc này cũng đã hơn một tháng như cái thời hạn bà bác sĩ nói, chắc là cô cũng bình phục rồi. Cường muốn chạy lại chỗ cô Phương lắm nhưng thấy tự ái quá, nên nhiều lúc cứ dùng dằng mãi.

Cường tính đúng thời điểm vì lúc này cơ thể cô Phương đã trở lại bình thường. Cuối tuần Phương ráng lên Rạch Giá khám kỹ lại lần nữa. Nhờ giai đoạn sau này, Phương dù buồn nhưng vẫn cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi điều độ nên sức khoẻ đã khá lên. Bác sĩ khám kỹ cả bộ phận sinh dục của cô rồi mĩm cười vì mọi thứ đã trở lại bình thường. Bà bác sĩ còn nói Phương có thể làm tình trở lại rồi. Bà nói tĩnh bơ làm cô nghe mà ngại muốn chết, cũng may là phòng kín không có ai, chỉ có mấy cô y tá nghe thôi. Phương vội vã ra về, bà bác sĩ còn nhiệt tình dặn dò cô phải cẩn thận, dù khoản thời gian tiếp theo khả năng thụ thai của cô thấp, nhưng vẫn phải tránh thai thường xuyên nếu không muốn có sự cố xảy ra nữa. Từ Rạch Giá về, Phương thấy tâm trạng đỡ hơn. Giá như lúc này không giận hờn gì Cường, chắc cả hai sẽ ăn mừng, sẽ vui lắm.

Sáng thứ hai tiếp theo, Phương tan tiết trên lớp sớm. Trường còn học chừng 3 tiết nữa mới tan, cô lững thững định trở về nhà hoặc ra chợ mua gì đó ăn. Phương định đi ra thì thấy thầy Bona đang tay xách nách mang một vài thứ đi trên hành lang. Cô hỏi:

– Chào anh… làm gì cực vậy? Cần em phụ hông?

Thấy Phương, Bona cười tươi tắn, thầy nói:

– Anh dọn phòng dụng cụ lại thôi… cũng không cực lắm đâu…

– Quá trời đồ mà có mình anh hà… thôi để em phụ cho…

Không đợi Bona trả lời, Phương đon đã xách phụ anh ta vài món rồi cả hai cùng đi về phía phòng để dụng cụ thể dục. Bona vẫn đang mặc cái quần thể dục, áo thể thao đã ướt nhem vì nãy giờ chỉ mình thầy dọn dẹp thôi. Phương hôm nay mặc cái áo dài màu xanh lá cây nhạt, có điểm chút hoa. Bộ này vải mịm, không dầy nhưng cũng không mỏng, tôn lên vẻ đẹp của dáng đi của Phương. Bona cảm ơn cô rối rít, thầy hẹn chút nữa dọn xong thì café cảm ơn cô. Cả hai đi đến phòng để dụng cụ. Chỗ này nằm ngay góc khuất, cạnh ngay phòng vệ sinh. Phòng này không có cửa sổ, nhỏ và hơi bí nên nhà trường tận dụng làm kho để dụng cụ thể dục và vài thứ linh tinh. Lúc Phương và Bona mở cửa vào trong thì cô thấy mọi thứ cũng tương đối rồi. Đây là lần đầu tiên Phương bước vào phòng dụng cụ dù cô dạy ở đây cũng cả năm rồi. Căn phòng nhỏ được ngăn làm hai bởi một cái kệ chứa dụng cụ cao ngất. Bên ngoài để mấy cái đệm để Bona dạy dậm nhảy, mấy trái bóng, rồi nhiều thứ linh tinh. Phương đoán nó cũng lộn xộn lắm nhưng nãy giờ được Bona dọn lại gọn rồi. Cả hai để đồ xuống, Bona nói:

– Vậy Phương giúp anh dọn bên ngoài này nha… anh vào phía sau cái kệ, bỏ đống đồ này vào tủ nữa là xong hà…

– Được thôi anh… không sao… đơn giản mà…

– Dọn lẹ chứ trong này kín mít hà… nóng lắm…

– Dạ…

Vừa nói Bona vừa nhanh nhẹn đi khuất sau cái kệ chứa đồ cao ngất. Bona nói đúng, Phương mới vào thôi mà đã thấy nồng nực khó thở rồi. Sáng giờ Bona xà quần trong này hèn chi người của thầy vã đầy mồ hôi. Phương cầm chổi, quét lại cho gọn giúp Bona. Cái mùi mồ hôi của thầy cứ quyện qua quyện lại trong phòng không tan. Người Miên dù sao cũng có cái mùi cơ thể khá lạ so với người Việt, nó nồng hơn nhiều. Phương nghe cái mùi của thầy Bona giống hệt cái mùi của thằng Miên lúc trước. Mỗi lúc làm tình với cô, hắn nắc cô mạnh bạo, mồ hôi vã ra như tắm cũng cái mùi y hệt vậy. Lâu rồi không ngửi, giờ ngửi thấy mùi vị quen thuộc làm Phương phải rùng cả mình, mặt cô đỏ hồng, lông gà nổi lên khắp người.

Phương đang thả hồn theo cái mùi mồ hôi thì nghe tiếng Bona quát:

– Trời đất ơi… thiệt hết nói nổi…

Phương nghe vậy thì hoảng hồn, vội buông cái chổi trên tay, chạy ra sau cái kệ, hỏi:

– Sao vậy anh… chuyện gì vậy?

Sau cái kệ là một không gian khác, còn chật hơn bên ngoài. Xung quanh tường là mấy cái tủ gỗ lớn, Bona đang mở ra để chất đồ vào. Thầy còn để đồ dưới đất, trên tay Bona đang cầm gì đó, thấy Phương vào định dấu đi mà không kịp. Vừa nhìn thấy là cô nhận ran gay, cái này là một cái bao cao su đã qua sử dụng. Đầu bao còn đọng tinh dịch lại, nước vàng kè, dưới bao được cột gút lại. Nhìn thấy cái bao cao su, Phương giả bộ hoảng hồn quay đi:

– Gì vậy thầy!?

Bona hơi mắc cỡ, vội nói:

– Chả biết nữa… là… là cái bao cao su…

– Ý trời… kì quá… sao nó lại ở đây…

– Thì bởi… chả biết ai vào đây… chắc làm cái trò đó rồi còn vứt rác lại… thiệt là…

Bona cầm cái bao cao su, thấy Phương mắc cỡ, hai má đỏ hồng thì hoàng hồn, vứt luôn xuống đất. Cái thứ oái oăm làm cho thầy và cô Phương tự dưng mắc cỡ, cả hai đứng xoay lưng lại với nhau sau cái kệ mà chả nói gì được. Phương im lặng chừng một phút, không dám quay lại nhìn Bona, cô định nói gì rồi tiếp tục trở ra thì cả hai đã nghe một âm thanh lạ phát ra ở ngoài.

– Vào đây đi em… nhanh nào… tự dưng nứng quá…

Cả hai nghe tiếng cửa ngoài phòng mở, rồi đóng lại. Không còn ánh sáng bên ngoài, làm gian phòng hơi tối. Ở phía ngoài còn có ánh sáng lọt qua khe cửa còn đỡ, trong góc của Bona và Phương đứng thì tối thui. Nghe tiếng lạ, cả hai cùng nhìn nhau rồi nhìn ra ngoài. Cảnh tượng bên ngoài làm Bona và Phương phải há hốc mồm ra vì kinh ngạc. Ánh sáng dù hơi mờ nhưng cũng đủ cho cả hai nhận ra bên ngoài kia là một cặp học sinh của trường đang đứng ôm hôn nhau giữa phòng. Chưa kịp nhìn ra mặt ai nhưng qua đồng phục là có thể đoán ra ngay. Thằng con trai ôm chặt lấy lấy đứa con gái, ép ngực của nhỏ ta vào lòng mình. Đứa con trai ên tục đặt lên mặt, lên cổ nhỏ con gái những nụ hôn cháy bỏng. Bona buột miệng nhưng chỉ nói nhỏ:

– Trời đất ơi… hết nói nổi cái tụi này… đang giờ học mà…

Nói vậy thôi nhưng Bona im bặt. Phương thì lặng thinh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi ở trong ngắm hai đứa học sinh đang lẽ lưỡi nhau ra nút. Thằng con trai nút chùn chụt làm cho đứa con gái đê mê sung sướng. Lưỡi cậu ta hình như đang ngoáy tròn trong miệng nhỏ con gái làm nhỏ ta khoái cảm càng tăng ào ạt. Thằng con trai thậm chí còn luồn tay vào trong quần của đứa con gái, hình như sờ soạn vùng mu và âm hộ, tay kia cậu ta chụp ngay cái vú săn cứng của nhỏ con gái. Bona lúc đầu lặng im xem diễn biến câu chuyện, nhưng mới mấy phút mà hai đứa nhỏ ‘làm quá’. Bona mắc cỡ, tình thế oái oăm chả biết làm sao. Liếc nhìn cô Phương thấy mặt mắc cỡ thấy rõ, Bona ngại quá, bèn nói với Phương:

– Thôi em ngồi yên đây… để anh ra cho tụi nó một trận… thiệt quá đáng…

Lúc Bona nói đến đó, cũng là lúc Phương tròn mắt khi nhận ra cặp học sinh đang nút lưỡi sờ soạn nhau trong phòng dụng cụ là ai. Phương hoảng hồn vội chụp tay Bona lại nói nhỏ:

– Khoan anh… hình như là Cường… à… thằng Cường…

Bona nhìn chút nữa thì nói tiếp:

– Anh nhận ra, thằng Cường với con Huê… lớp…

– … lớp em năm ngoái…

Nhận ra Cường, tim Phương còn đập mạnh hơn. Biết Bona định ra làm gì cậu ta, Phương rối bời đã vội nắm lấy tay Bona. Mấy bữa rày có chơi chung, café với nhau này nọ nhưng Phương và Bona rất giữ khoản cách, hầu như không bao giờ đụng chạm vào nhau, kể cả nắm tay. Nay bất ngờ bàn tay mát mẻ của Phương chạm vào, làm Bona quíu người, mặt ngu ngu:

– Sao… sao em cản anh…?

Phương vẫn nắm chặt tay Bona, cô nói:

– Giờ anh ra la tụi nó… cũng kỳ lắm… chuyện này đâu có gì hay ho… anh làm lớn chuyện… thì trường mình cũng không hay gì…

Bona gật gù nghe Phương nói phải. Cô tiếp:

– Em nghe mấy anh chị nói thằng Cường này dữ lắm… anh đụng vào… thiệt thân…

Bona nuốt nước miếng cái ực, chợt nghĩ lại lời Phương nói và nhớ lại ‘lịch sử’ của thằng học trò lâu năm của trường. Bona hỏi:

– Vậy… giờ tính sao em?

– Thôi để coi tụi nó định làm gì… rồi mình tính tiếp anh…

Vậy là cặp thầy cô ngồi im thin thít sau cái kệ cao, cùng ngắm xem hai đứa học sinh làm trò người lớn. Mặt Phương giờ cũng đỏ lựng như cô bé Huê kia. Bình thường thì Phương chính là nhân vật chính được nằm trong tay Cường cũng giống giống thế này, nhưng hôm nay là một người khác. Phương nhìn thấy tức… tức ghê lắm… nhưng cũng thấy nó cứ sao sao ấy. Cô quay ra nhìn thầy Bona bạn mình. Phương phát hiện ra này giờ mình vẫn nắm tay Bona khá chặt, cô vội buông ra làm cả hai hơi ngượng ngùng. Mồ hôi Bona vã ra như tắm, mặt của thầy ấy đen đen nhưng cũng sần sần đỏ lên như say rượu luôn. Nhìn mặt thầy ấy như kiểu… đang hứng tình vậy. Phương giật mình… không lẽ… nãy giờ xem Cường và Huê quần nhau mà Bona bị vậy sao ta. Phương liếc thấy chỗ cái quần thể dục của thầy Bona cứ u u lên một cục.

Chương trước Chương tiếp
Loading...