Con đường bá chủ - Quyển 15
Chương 76
“Sư huynh, đây rốt cuộc là thần thú gì? Tốc độ thật kinh khủng nha.”
Ngồi trên lưng Huyết Hoàng Biên Bức nhìn thấy thiên địa xẹt qua, Phụng Tiểu Thất hưng phấn hỏi.
Dáng vẻ bên ngoài của Huyết Hoàng Biên Bức lúc này đã hoàn toàn khác biệt, bởi vì đã có những đặc điểm của Hắc Ma Long ở trong đó, nhìn qua như một tôn nửa rồng nửa dơi, cực kỳ khí phách.
Lạc Nam nghe Phụng Tiểu Thất hỏi cũng chậm rãi vuốt cằm, hắn cũng đang cân nhắc nên gọi Huyết Hoàng Biên Bức là gì, dù sao khả năng của nàng ta sẽ ngày càng thăng tiến, bằng vào Hấp Huyết Đạo Thể trong tương lai chắc chắn sẽ lại lột xác, không đơn thuần là Huyết Hoàng Biên Bức như cũ.
“Ta vẫn chưa biết tên của nàng?” Hắn hỏi thăm Huyết Hoàng Biên Bức.
“Yêu thú bên dưới Ngũ Hành Mai Nhai gọi ta là Biên Bức Nữ Hoàng, cũng không có tên.” Huyết Hoàng Biên Bức hồi đáp.
Bởi vì là yêu tộc nên bản thân nàng cũng không quá chú trọng danh xưng của nhân loại, hơn nữa danh xưng Biên Bức Nữ Hoàng trước đây cũng không tệ.
“Nếu đã vậy, từ giờ bản thể của nàng có thể gọi là Huyết Dị Yêu Hoàng, còn tên nhân loại ta sẽ đặt là Dị Nữ.” Lạc Nam mỉm cười:
“Cảm thấy thế nào?”
“Không hay chút nào.” Phụng Tiểu Thất bĩu môi, người ta đường đường là một mỹ nhân, kết quả sư huynh kêu bằng Dị Nữ, nghe qua giống như một nữ tử quái dị vậy.
Biên Bức Nữ Hoàng lại cảm thấy không tệ, bởi vì khả năng biến dị liên tục của Hấp Huyết Đạo Thể nên bất kể là cái tên Huyết Dị Yêu Hoàng hay Dị Nữ đều rất hợp với nàng, Dị bên trong biến dị, rõ ràng Lạc Nam đã cân nhắc chu toàn chứ không phải đặt bừa một cái tên cho có lệ.
“Cứ quyết định như thế đi, từ giờ ta chính là Huyết Dị Yêu Hoàng – Dị Nữ.” Dị Nữ tán thành gật đầu.
Phụng Tiểu Thất xém chút lảo đảo, tên xấu như vậy mà tỷ tỷ này cũng chịu? Thật hết nói nổi.
Lạc Nam hài lòng, bắt đầu suy nghĩ phương thức gia tăng sức mạnh và phát triển Huyết Dị Yêu Hoàng trong tương lai.
Thu được một chiến sủng tu vi Thiên Đạo Cảnh Trung Kỳ sở hữu Hấp Huyết Đạo Thể, đây chính là thu hoạch lớn nhất của hắn lần này khi xuống Ngũ Hành Mai Nhai.
Có thể nói Huyết Dị Yêu Hoàng là tồn tại độc nhất vô nhị, cũng giống như Bá Kỵ Long Mã vậy.
Tốc độ của Huyết Dị Yêu Hoàng và các Huyết Biên Bức rất nhanh, không lâu sau đó Đạo Thụ sừng sững giữa trời đã hiện ra trong tầm mắt.
“Yêu thú phương nào dám đến Độ Đạo Môn?”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, chỉ thấy không ít đệ tử Độ Đạo Môn lao ra ngăn chặn.
Hiển nhiên cái bóng khổng lồ của Huyết Dị Yêu Hoàng và một bầy Huyết Biên Bức đã khiến bọn hắn hiểu lầm.
“Là ta.” Lạc Nam ra hiệu cho Huyết Dị Yêu Hoàng chậm rãi hạ xuống, mở miệng lên tiếng:
“Ta mang theo người từ Ngũ Hành Ma Nhai trở về.”
“Tiểu Ma Thiên Tử!”
Tất cả đệ tử giật mình, lúc này mới nhìn thấy đám người Phụng Tiểu Thất, Dương Du còn đang chật vật, bên cạnh đó còn áp tải cả đệ tử của Đạo Hành Điện.
“Haha, ta liền biết chuyện này giao cho sư đệ có thể an tâm.”
Bùi Vũ nghe tin cười to tiến ra, nhìn thấy phần lớn đệ tử đều an toàn trở về mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại biểu thị lạnh lùng khi bắt gặp người của Đạo Hành Điện.
“Bùi sư huynh, là Tống Hằng của Đạo Hành Điện vây giết chúng ta, cũng may có Tiểu Ma sư huynh cứu viện kịp thời, ngươi phải trọng thưởng cho Tiểu Ma đó.” Phụng Tiểu Thất liền thông minh lanh lợi vì Lạc Nam tranh thủ công lao, không quên mách việc Đạo Hành Điện khi dễ.
“Hừ, Đạo Hành Điện thật sự là gan to bằng trời.” Bùi Vũ siết chặt nắm tay:
“Tống Hằng đường đường là Thiếu Thần Tử lại không màng thể diện ra tay với đệ tử bình thường, cũng may các ngươi…”
Nói đến đây hắn liền sửng sốt, một mặt mộng bức: “Tống Hằng làm sao buông tha các ngươi? Còn để các ngươi cướp người của hắn mang về?”
“Buông tha cái gì chứ?” Phụng Tiểu Thất bất mãn chống nạnh, thở hổn hển:
“Là Tiểu Ma sư huynh đại triển thần uy, đem tên họ Tống kia đánh chạy như chó nhà có tang vậy, không phải là hắn tha cho chúng ta.”
“Cái gì?” Bùi Vũ lắp ba lắp bắp:
“Tiểu Ma sư đệ đem Tống Hằng đánh chạy?”
Chiến lực của Tống Hằng hắn cũng xem như biết, tuy rằng không thể nào là đối thủ của hắn nhưng cũng mạnh hơn Thiên Đạo Sơ Kỳ bình thường, dù sao người ta cũng là Thiếu Thần Tử của Đạo Hành Điện.
Kết quả lại bị Thiên Tử nhà mình đánh chạy?
“Sư muội nói không sai, lần này Tiểu Ma Thiên Tử làm chúng ta nở mày nở mặt, ngay cả Tống Hằng đã thi triển Thiên Đạo Bảo cũng không phải đối thủ của hắn.” Đám người Dương Du và các đệ tử cực kỳ sùng bái nhìn lấy Lạc Nam.
“Hahahaha, hảo hảo hảo.” Bùi Vũ hưng phấn cười to, vỗ mạnh bả vai Lạc Nam:
“Không uổng công sư huynh tin tưởng ngươi, lần này chắc chắn sẽ trình lên các trưởng lão ban thưởng.”
“Đa tạ sư huynh.” Lạc Nam chắp tay:
“Bất quá các đệ tử bị thương cần nhanh chóng nghỉ ngơi, đồng thời con tin của Đạo Hành Điện phiền huy giúp đệ tiếp quản.”
“Cứ giao cho ta!” Bùi Vũ gật gù, lúc này mới đánh giá Huyết Dị Yêu Hoàng đã hóa thành mỹ nhân đứng cạnh Lạc Nam:
“Vị này là ai?”
“Là chiến sủng ta ký khế ước bên dưới Ngũ Hành Ma Nhai.” Lạc Nam cũng không che giấu.
“Lợi hại, xem ra ngoại trừ cứu người thành công, sư đệ cũng thu hoạch rất khá.” Bùi Vũ hướng hắn nâng ngón tay cái:
“Trở về nghỉ ngơi đi, việc còn lại để ta trình báo trưởng lão.”
Bùi Vũ ngoài mặt tỏ vẻ bình thường, trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn.
Không nghĩ đến ngoài việc đánh chạy Tống Hằng, Lạc Nam còn thu phục được một Yêu Thiên Đạo làm chiến thú.
Phải biết rằng Yêu Tộc tâm cao khí ngạo, đặc biệt là Yêu Thiên Đạo… dù là cường giả cao cấp hơn cũng chưa chắc có thể khiến bọn chúng tâm phục khẩu phục mà quy hàng.
So với đánh giết, thu phục càng khó khăn hơn.
Tiểu Ma sư đệ đã có bản lĩnh thu phục Yêu Thiên Đạo thì việc đánh chạy Tống Hằng cũng không quá mức đáng kinh ngạc.
“Chẳng lẽ Độ Đạo Môn lại ra một yêu nghiệt không kém muội muội của ta?” Bùi Vũ âm thầm vui vẻ.
Tông môn càng lớn mạnh, hắn càng sung sướng…
Lạc Nam nháy mắt ra hiệu với Huyết Dị Yêu Hoàng, nàng ta hiểu ý liền thu hồi tất cả Huyết Biên Bức trở về, sau đó hóa thành một con dơi nhỏ đậu trên bả vai của hắn.
Ở trong tông môn, Lạc Nam còn chưa lớn lối đến mức cưỡi trên tọa kỵ bay nhảy khắp nơi.
Hắn đối với Độ Đạo Môn vẫn luôn tôn trọng nhất định.
Giao hết mọi chuyện cho Bùi Vũ, lại chào tạm biệt Phụng Tiểu Thất, Dương Du đám người, bay trở về Thanh Trà Sơn.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-15/
“Cà rốt ở đâu ra nhiều vậy?”
Lạc Nam hoài nghi mình đi lầm chỗ.
Hắn rõ ràng tiến vào vườn trà, kết quả lại gặp một vườn cà rốt nằm ở trên đỉnh núi.
“Là của ta trồng a.” Một con vật vừa như thỏ vừa như chuột từ trong đất chui ra, ló cái đầu nhỏ lên phồng má nói:
“Ta thích ăn nhất là cà rốt.”
“Tiểu Thuỵ Thú, ngươi bép hơn không ít nha, xem ra ở chỗ sư tỷ của ta không tệ chứ hả?” Lạc Nam mỉm cười, hắn thấy Tiểu Thuỵ Thú mập hơn lần trước một vòng tròn.
“Hừ.” Tiểu Thuỵ Thú phụng phịu lườm hắn, hiển nhiên còn tức giận việc bị hắn bán đứng, đem nàng giao cho nữ nhân kia.
Hương Trà từ bên trong động phủ đi ra, nhún nhún vai nói: “Ta đã để thị nữ kia trở về Linh Cầm Sơn, vườn trà từ bây giờ sẽ giao cho Tiểu Thuỵ Thú chăm sóc, nó rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.”
Lạc Nam nhịn không được nở nụ cười, sư tỷ muốn lấy Tiểu Thuỵ Thú chính là để trồng trà sao?
Lần này gặp mặt, hắn phát hiện mình lại càng xem không thấu Hương Trà sư tỷ, tu vi của nàng đã trở nên cao thâm hơn.
Rõ ràng quả cầu lực lượng mà Dược Thần lưu lại đã mang đến tác dụng to lớn đối với nàng.
“Ồ…”
Lúc này ánh mắt của Hương Trà sáng lên, cái mũi hướng về Huyết Dị Yêu Hoàng trên vai Lạc Nam ngửi ngửi, tấm tắt nói:
“Thì ra là Hấp Huyết Đạo Thể, vận khí của tiểu tử ngươi rất không tệ…”
“Sư tỷ mắt sáng như đuốc.” Lạc Nam cảm khái không thôi, kiến thức của một vị Nữ Thần Đạo quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, vậy mà vừa liếc mắt đã nhìn ra Huyết Dị Yêu Hoàng có được thể chất đặc biệt.
“Được rồi, thứ này cho ngươi.” Hương Trà ném ra một bình thuỷ tinh.
Lạc Nam vội vàng nâng tay tiếp nhận, chỉ thấy trong bình thuỷ tinh là một lượng máu màu đen, tượng trưng cho sự u ám của bóng tối và linh hồn âm u rét lạnh.
“Đây là…” Hắn nuốt nước miếng, đồ vật mà sư tỷ lấy ra chắc chắn không phải bình thường.
“Huyết mạch tổ tiên Dạ Hồn Ma Thú.” Hương Trà nhún vai:
“Tin tưởng đối với chiến sủng này của ngươi có lợi.”
“Đa tạ sư tỷ.” Lạc Nam mừng rỡ, liền nháy mắt ra hiệu cho Dị Nữ.
“Cảm tạ.” Dị Nữ hướng Hương Trà cảm kích nói.
“Có qua có lại…” Hương Trà nhún nhún vai, ngáp một cái nằm xuống vách đá tắm nắng, hai mắt lim dim.
Lạc Nam âm thầm cảm động, hắn biết đây là sư tỷ bồi thường khi lấy mất đồ vật của mình mặc dù hắn cũng chưa từng bận tâm, xem ra Tiểu Thuỵ Thú và quả cầu kia thật sự cần thiết đối với nàng.
Đang muốn trở về động phủ, Hương Trà ở phía sau lại nói thêm một câu:
“Rảnh rỗi nên đến Vô Minh Mộ Địa ở Đạo Quốc một chuyến, sẽ có thứ mà ngươi hứng thú…”
“Vô Minh Mộ Địa? Đó là nơi nào a sư tỷ?” Lạc Nam sửng sốt, quay mặt nhìn lại đã thấy Hương Trà sư tỷ lâm vào ngủ say, hiển nhiên cũng không muốn trả lời hắn.
Lạc Nam áp chế nghi hoặc trong lòng, trở về bên trong động phủ, hắn gọi Bảo Lan, Bích Tiêu và Đông Hoa ra giới thiệu với Dị Nữ, xem như để các nàng nhận thức lẫn nhau.
Biết được thân phận Thiên Tử của Lạc Nam chỉ là nguỵ trang, hắn thật ra còn là Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực, Dị Nữ chỉ cảm thấy nhịp tim đập thình thịch, hưng phấn đến hít thở không thông.
Trực giác của nàng quả nhiên không sai, lần này đã đầu quân được cho một nhân vật khủng bố rồi…
Vận mệnh sẽ thay đổi, kết quả như thế nào chưa biết… nhưng chắc chắn là đặc sắc hơn đơn độc dưới đáy Ngũ Hành Ma Nhai lặng lẽ sống qua tháng ngày.
Lúc này Lạc Nam mới cầm bình máu mà Hương Trà sư tỷ vừa cho đưa cho Bích Tiêu hỏi thăm:
“Huyết mạch của Dạ Hồn Ma Thú, bất quá ta không biết Dạ Hồn Ma Thú rốt cuộc là thứ gì.”
“Dạ Hồn Ma Thú sao?” Bích Tiêu nhíu nhíu mày:
“Nghe qua có chút quen thuộc, dường như là một loại Thiên Địa Dị Chủng.”
Lạc Nam giật mình, lập tức lấy ra Gương Dị Chủng chiếu vào bình máu kiểm tra thông tin.
May mắn Gương Dị Chủng vậy mà có khả năng nhận ra cả huyết mạch, bên trên xuất hiện thông tin:
“Huyết mạch Dạ Hồn Ma Thú, loại Thiên Địa Dị Chủng có hình dạng như biên bức, hình thể có thể biến hóa lớn nhỏ tùy ý, đôi cánh sắc bén hơn đao, ưa thích hoạt động trong bóng tối với khả năng hóa thành ảo ảnh tiềm hành trong màn đêm, ngoài ra còn có thể thôn phệ Ma Lực và Linh Hồn để lớn mạnh, là sát thủ có thể gieo rắc cái chết trong chớp nhoáng.”
“Lợi hại a.” Lạc Nam nhịn không được gật đầu, năng lực của Dạ Hồn Ma Thú này cũng có chút tương đồng với Vạn Ảnh Thiên Ma và cả Huyết Hoàng Biên Bức, Hương Trà sư tỷ quả nhiên là không thiếu thứ tốt, bình huyết mạch Thiên Địa Dị Chủng này thật sự thích hợp với Dị Nữ.
“Nàng cảm thấy thế nào? Có muốn luyện hóa huyết mạch này của Dạ Hồn Ma Thú?” Lạc Nam cười hỏi.
Với khả năng của Hấp Huyết Đạo Thể, Dị Nữ luyện hóa bao nhiêu loại huyết mạch cũng được, kinh khủng vô cùng.
Nhưng Dị Nữ lại lắc đầu, cắn môi nói rằng:
“Hiện tại tự thân ta đã có được chút năng lực nhưng đám tộc của ta lại quá yếu, ta muốn nhường cơ hội này lại cho chúng nó.”
“Nàng nói là đám Huyết Biên Bức à?” Lạc Nam sửng sốt.
“Không sai.” Dị Nữ gật đầu.
Lạc Nam nghe vậy cũng vuốt cằm, Dị Nữ có khả năng mang theo đám Huyết Biên Bức hỗ trợ hành động, nếu như chúng nó quá yếu thì cũng chẳng làm nên trò trống gì, còn trở thành chướng ngại.
Nhưng nếu có thể giúp cả bầy Huyết Biên Bức phát triển, vậy ngoại trừ Dị Nữ… hắn sẽ có thêm một đội quân để hỗ trợ mình, nhất là nếu đội quân này cũng có được năng lực như những Ma Ảnh của bản thân hắn.
“Vấn đề là máu của Dạ Hồn Ma Thú quá ít, làm sao đủ cho cả bầy dơi con của nàng hấp thụ?” Đông Hoa hỏi.
“Ta nghĩ chỉ cần mỗi một tộc nhân của ta kế thừa một phần nhỏ sức mạnh của Dạ Hồn Ma Thú là đã đủ thuế biến.” Dị Nữ nói:
“Bởi vì đẳng cấp của chúng nó khá thấp, đa số đều là Đại Đạo và Đạo Cảnh mà thôi.”
Đã dám nghĩ thì phải dám làm, Lạc Nam lập tức bắt tay vào hành động.
Rời khỏi động phủ tiến về phía sau hang núi cho có không gian rộng rãi, hắn trực tiếp đem toàn bộ Phản Tỉnh Huyết Hồ lấy ra.
Đây mặc dù chỉ là tài nguyên cấp độ Chí Tôn, nhưng đã được Lạc Nam hòa quyện vào tận nửa bình Dịch Thần Kỳ, uy lực đề thăng gấp một trăm lần, có tác dụng với cả Đạo Cảnh.
“Số lượng Huyết Biên Bức có bao nhiêu?” Lạc Nam hỏi.
“Gần ba vạn.” Dị Nữ hồi đáp.
“Như thế cũng sẽ tốn khá nhiều Phản Tỉnh Huyết đấy.” Lạc Nam ước tính cẩn thận, liền đem một nửa Phản Tỉnh Huyết thu hồi, chừa lại một nửa.
Đây là lần đầu tiên sử dụng Phản Tỉnh Huyết số lượng lớn đến như vậy, hiển nhiên hắn rất quyết tâm đầu tư.
Lúc này mới đem bình máu của Dạ Hồn Ma Thú đổ vào trong Phản Tỉnh Huyết.
Như thế dù công dụng của Phản Tỉnh Huyết là giác tỉnh và biến dị thì cũng sẽ đi theo phương hướng của Dạ Hồn Ma Thú mà phát triển.
Về phần kết quả sẽ cho ra giống loài nào, phải thử mới biết được a…
Chứng kiến Phản Tỉnh Huyết dần dần bị nhuộm đen bởi máu của Dạ Hồn Ma Thú quá mức cường đại, Lạc Nam nhìn Dị Nữ gật đầu ra hiệu.
Dị Nữ hiểu ý, nâng lên hai óng tay áo rộng thùng thình.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Gần ba vạn con dơi tung cánh bay ra, màu đỏ che phủ một vùng trời, hưng phấn và điên cuồng lao vào bên trong hồ máu…
QUÁT QUÁT QUÁT QUÁT…
Sự tra tấn khiến chúng nó kêu lên vang dội, không ít con dơi trực tiếp bị nổ chết.
“Quá trình này cực kỳ thống khổ… nhưng cũng là một loại đào thải khắc nghiệt, chỉ những cá thể có bản lĩnh mới thành công lột xác.” Lạc Nam nói.
Dị Nữ gật đầu, nàng hiểu mọi thứ trên thế gian này đều phải trả giá và đánh đổi, những con dơi yếu và không đủ năng lực ở trong bầy sau khi chết sẽ hóa thành máu hòa vào dung dịch, cung cấp lực lượng cho những con còn sống sót.
Thời gian dần trôi, từng quả trứng màu đen với những đường văn màu đỏ quỷ dị chậm rãi trôi nổi lơ lửng bên trên Phản Tỉnh Huyết Hồ, số lượng máu bên trong đã gần như bị rút cạn.
“Vừa vặn một vạn quả trứng.” Bảo Lan đếm một vòng rồi lên tiếng.
Điều này đồng nghĩa có gần ba vạn cá thể Huyết Biên Bức nhưng thành công hấp thụ Phản Tỉnh Huyết và huyết mạch kết hợp chỉ có một phần ba, đào thải rất tàn khốc.
Dễ hiểu mà thôi, thiên phú và nghị lực của bầy dơi này đâu thể nào sánh bằng nữ nhân của Lạc Nam, muốn tỷ lệ thành công chiếm đến một trăm phần trăm như các nàng là chuyện hoang đường.
Dị Nữ âm thầm kích động, nàng cảm giác được tộc quần của mình đang trở nên mạnh mẽ hơn bên dưới quả trứng.
Thân là một nữ hoàng, cái nàng mong muốn là chủng tộc của mình trở nên mạnh mẽ chứ không phải là trở nên đông đúc nhưng yếu ớt như bầy kiến hôi.
Thà chất lượng còn hơn số lượng…
Việc cần làm kế tiếp chỉ là chờ đợi…