Con đường bá chủ - Quyển 5
Chương 262
Không biết qua bao lâu, Lạc Nam đã nằm ngửa bên bờ suối, bên dưới hạ thân hắn… ba khuôn miệng anh đào thơm tho hầu hạ, từng chiếc lưỡi điêu luyện khiến côn thịt như muốn phát điên.
Thục Phi, Thục Thục và Phi Phi ba nữ liếm láp côn thịt, khi thì nhả ra khi thì nuốt vào, hai hòn ngọc rồng của hắn cũng được các nàng chăm sóc tỷ mỉ.
“Bên hạ của thiếp, sướng không?” Thục Phi lả lướt cười, ánh mắt khiêu khích nhìn lên Lạc Nam.
Đối diện với ba ánh mắt câu hồn, diện mạo của các nàng giống y như đúc, khí chất lại mỗi người mỗi vẻ, quả thật là giết người không đền mạng.
Lạc Nam lần đầu hưởng thụ phục vụ cấp bậc này, hắn cũng không hề áp chế cơ thể, sung sướng gầm lên một tiếng.
“Phụt!”
Côn thịt co giật, sau đó là hàng loạt tinh quang nóng hổi bắn mạnh mà ra, ướt đẫm khuôn mặt ba vị giai nhân bằng dung dịch trắng đục.
“Hư đốn!” Ba nữ kinh hô một tiếng, vội vàng dùng nước suối rửa sạch khuôn mặt.
“Ha hả!”
Lạc Nam đắc chí cười to, bắn ra một lần không ảnh hưởng chút nào.
Hắn hiên ngang quay người, đem cả ba nữ đè ngửa xuống đất, để các nàng nằm kế bên nhau bên bờ suối, Thục Phi nằm ở giữa, Thục Thục với Phi Phi hai bên trái phải.
Mà Lạc Nam hắn thì đứng thẳng dưới suối, vị trí côn thịt vừa lúc ngang bằng với ba cô bé màu hồng phấn được tô điểm cỏ xanh của các nàng.
Tách chân Thục Phi ra, côn thịt nhắm ngay khe nứt màu hồng phấn đã sớm ướt đẫm của nàng, ngựa quen đường cũ hung hăng đâm vào, mà hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, tìm xuống khe thịt giữa hai chân Thục Thục và Phi Phi ra ra vào vào.
“Hức… lúc cán rồi chàng ơi!” Thục Phi hét lên, u cốc chật chội co thắt dữ dội, cảm giác toàn thân được lấp đầy khiến ánh mắt nàng mị đi trông thấy.
“Thục Thục mau hôn nàng!” Lạc Nam ra lệnh.
Thục Thục nằm ở bên trái hơi đỏ mặt, cảm giác ngón trỏ của Lạc Nam đã vào trong cô bé của mình, nàng cũng hứng tình quá đỗi, quay mặt sang nhìn Thục Phi, kéo mặt nàng tiến đến gần, môi đỏ hôn lên môi đỏ.
Thục Phi mắc cỡ muốn chết, ngậm chặt môi không chịu hé ra.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Lạc Nam bên dưới điên cuồng nhấp, côn thịt hung hăng ra vào, mỗi một lần đều chạm đến hoa tâm.
“Ưm, sướng… chết thiếp!” Thục Phi rên siết lên.
Nhân cơ hội đó, Thục Phi vươn ra đầu lưỡi tiến vào miệng Thục Phi, cùng nàng hôn môi.
“Chăm sóc bầu sữa cho nàng ấy!” Lạc Nam lại nói với Phi Phi.
“Ưm, chàng móc nhẹ một chút!”
Phi Phi hờn dỗi kẹp hai chân vào cánh tay hắn, bàn tay tinh nghịch nhanh chóng nắm lấy ngực Thục Phi, tận tình xoa nắn.
“Chàng… giết thiếp!” Thục Phi lần đầu tiên được hưởng thụ một nam hai nữ hầu hạ, toàn thân kích thích muốn điên.
Chỉ sau vài trăm cú nhấp của Lạc Nam, cộng thêm Thục Thục với Phi Phi kích thích… Thục Phi âm động xoắn chặt mạnh mẽ, sau đó như suối phun trào dâng.
“Nàng thật mẫn cảm!” Lạc Nam cười tà, để Thục Phi tận hưởng hồi lâu, rút ra côn thịt lầy lội.
Hắn tách chân Thục Thục ra, nàng lập tức rùng mình nhả môi khỏi miệng Thục Phi… ánh mắt hồi hộp nhìn hắn.
Không để Thục Thục chờ đợi, bộ phận tư mật của hai người đã sớm ướt đẫm…
Lạc Nam dễ dàng tìm đến cánh hoa bẽn lẽn chưa nở rộ, đầu khấc hôn vào trong đó, dùng sức đẩy mạnh.
“Á…” Thục Thục rên lên thành tiếng, lớp màn mỏng manh bị phá, có máu hồng chảy ra.
“Hả, nàng còn trinh?” Lạc Nam kinh hô lên.
“Khanh khách, là thiếp cố ý lúc tạo ra các nàng đấy!” Thục Phi thở dốc vì cơn cao triều chưa xuống, vẫn có chút đắc ý nói ra.
“Lát nữa lại trừng phạt nàng, dám làm đau Thục Thục với Phi Phi của ta!” Lạc Nam trừng mắt nhìn Thục Phi nói.
“Không đau, bọn thiếp vinh hạnh vì có thể đem toàn vẹn của mình cho chàng!” Thục Thục hạnh phúc nói.
Phi Phi ở một bên gật mạnh đầu.
Lạc Nam ở trong lòng cảm động, cúi đầu xuống liếm láp mơn trớn từ bụng lên ngực của Thục Thục, côn thịt nhẹ nhàng nhẹ nhàng không vội vã.
“Nhấp mạnh đi chàng, mạnh giống lúc chàng yêu Thục Phi ấy!” Thục Thục yêu thương nói.
Nàng biết Lạc Nam đang trên đà hưng phấn, để hắn nhấp nhẹ vì thương tiếc mình sẽ làm hắn bức bối.
Lạc Nam được giai nhân cho phép, hai mắt trở nên đỏ hồng, tốc độ nhấp nhanh chóng đề thăng.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Thục Thục lắc lư vòng eo, nghênh đón từng cú thúc sâu và mạnh, hai mắt mê ly khép hờ.
Một chiếc lưỡi bỗng nhiên tiến vào miệng nàng, Thục Phi ánh mắt quyến rũ…
Phi Phi cũng không tha cho Thục Thục, trườn sang ngậm lấy nhũ hoa nàng, ra sức chăm sóc.
“Hức… các người liên hợp khi dễ ta!” Thục Phi yêu kiều thở hổn hển.
Thục Phi đã cùng Lạc Nam ân ái không biết bao nhiêu lần còn chịu không nổi, thì sao Thục Thục có thể không sướng?
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình bay thật cao, thật cao… bên trong tận cùng u cốc có dòng nước ấm bắt đầu phun trào.
Lạc Nam hưng phấn dập mạnh những cú cuối cùng, bởi vì Thục Thục đã sắp ra.
“Á, thiếp chết mất…”
Thục Thục rên lên ư ử, xụi lơ nằm thở dốc, hạ thân lầy lội một mảnh.
Lạc Nam để nàng im lặng tận hưởng hồi lâu, lúc này mới chậm rãi rút ra côn thịt, ánh mắt nhìn sang Phi Phi.
Phi Phi là nữ có mái tóc búi cao để lộ cái gáy ngọc trắng ngần như một mệnh phụ phu nhân…
Lạc Nam vươn tay đem nàng ôm lấy, nghiêng đầu hôn lên cái gáy ngọc ngà thoang thoảng như hoa của nàng, Phi Phi cũng chủ động ôm siết lấy hắn, môi thơm mở ra:
“Biến thiếp thành nữ nhân của chàng!”
“Nàng vốn là nữ nhân của ta!” Lạc Nam nhếch môi cười, hạ thân tìm đến hạ thân…
Phi Phi bạo dạn nắm lấy côn thịt của hắn, tìm đến đặt giữa đóa hồng đã rỉ nước của mình.
Đã có nàng dẫn lối, Lạc Nam chỉ việc sức sức đẩy mạnh.
ÓT…
Hai nơi tư mật khắn khít không một kẻ hở, máu đào đỏ thắm xuất hiện đẹp đẽ cực kỳ.
“Ưm… ừm… chàng lớn quá, thiếp thích lắm!” Phi Phi cố nén cơn đau phá thân, nở một nụ cười nhợt nhạt.
Lạc Nam cưng chiều cúi xuống hôn lấy môi nàng âu yếm, côn thịt theo tiết tấu vận chuyển.
“Sướng… sướng quá chủ nhân của thiếp!” Phi Phi cả thể xác và tinh thần đều mãn nguyện, nàng biết hắn nhẹ nhàng là sợ làm đau mình, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
Mặc dù các nàng chỉ là phân thân, nhưng hành động của Lạc Nam đã chứng minh… địa vị của các nàng so với bản thể ở trong lòng hắn là ngang nhau.
“Nhấp đi chàng! Chơi thiếp mạnh lên!” Phi Phi đã dần bớt đau, ra hiệu hắn tăng tốc độ.
“Khanh khách, không phải một mình chàng chơi, mà là ba người đều chơi!” Thục Phi với Thục Thục xấu xa tiến đến, điên cuồng tập kích các điểm nhạy cảm trên người Phi Phi.
“Á, giết người!” Phi Phi đầu óc sắp mất nhận thức.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Lạc Nam tung ra từng cú thúc chất lượng, cuối cùng đem toàn bộ sinh mệnh nóng hổi bắn vào người Phi Phi.
“Không công bằng, lần sau phải bắn cho thiếp!” Thục Thục u oán nói.
“Biết thế không tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh, tự nhiên có hai tỷ muội cùng ta tranh giành tình nhân!” Thục Phi giả vờ tức giận.
BỐP…
Lạc Nam đét mạnh vào mông hai nàng, cười tà nói:
“Ai cũng có phần, đừng có cầu xin tha thứ trước khi ta tận hứng là được!”
“Ai sợ ai?” Thục Phi ỷ vào lần này có thêm hai trợ thủ, chủ động khiêu khích Lạc Nam.
“Hắc hắc!” Lạc Nam cười rộ lên, bật chế độ hủy diệt.
Hắn đặt ba nàng nằm sấp chổng mông trước mặt mình, tiểu huynh đệ hung hăng đâm vào từng cái lỗ xinh tươi hồng đỏ.
Cảnh tượng phúc vũ phiên vân ngập tràn Linh Giới Châu.
Hồi lâu sau, ba người Thục Phi triệt để cảm thấy hối hận vì dám khiêu khích tên cự long này.
Đến cuối cùng, các nàng triệt để đầu hàng, phải nhờ đến Quang Nhi cùng Hỏa Nhi chi viện.
Nhất Long chiến Ngũ Phượng, cảnh tượng xấu hổ khiến tiểu cô nương Ám Nhi bé bỏng bên trong Đan Điền ngượng chín cả mặt.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 5 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-5/
“Rồi sẽ có một ngày ta sẽ khôi phục tất cả các ngươi…”
Trong một góc khuất Linh Giới Châu, Lạc Nam đưa mắt nhìn những kiện Pháp Bảo quen thuộc đã an tĩnh từ lâu kiên định nói ra.
Bắc Đẩu Cung, Không Động Chuông, Mộng Tiên Chu…
Đây đều là những pháp bảo gắn liền với tên tuổi Lạc Nam, chinh chiến huy hoàng nơi hạ giới, thành tựu ngày hôm nay của hắn được chúng nó đóng góp vô số công sức.
Tại Việt Long Tinh, sử sách truyền kỳ Bá Chủ cũng có lưu trữ về các chiến tích lẫy lừng của các Pháp Bảo này…
Ở ngoài Linh Vũ Thành, thiếu niên Bá Chủ lấy tu vi Kim Đan Cảnh thi triển Hỏa Phượng Hoàng chiến Thiên Mộc Tông Tứ Trưởng Lão một thân tu vi Hóa Thần cường giả, thiếu niên Bá Chủ vượt qua hai đại cảnh giới giết địch, trong lúc Nguyên Anh của Tứ Trưởng Lão xuất thể chạy trốn tưởng chừng thoát nạn, Bắc Đẩu Cung một tiễn xẹt ngang bầu trời, chấm dứt tính mạng.
Không Động Chuông ngân vang khắp trời Hải Châu Đại Lục, đem ưu thế trốn vào hư không của Luyện Hư Kỳ cấp cường giả biến thành trò cười, Bá Chủ chỉ lấy tu vi Hóa Thần tay cầm Không Động Chuông, vô địch trong Luyện Hư Kỳ.
Tại Động Phủ của Cực Băng Ma Quân, Bá Chủ ngự Mộng Tiên Chu mang theo Hoàng Hậu Hoa Thanh Trúc của Bạch Sa Hoàng Triều ung dung vượt qua thử thách vực sâu không đáy, vừa bay lượn vừa ngắm cảnh, khiến trái tim mỹ nhân rung động.
Ngoài ra còn rất nhiều chiến tích được đề cặp, ngay cả Lạc Nam đôi khi cũng chẳng nhớ rõ mình đã chiến bao nhiêu trận, giết chết bao nhiêu kẻ thù.
Đối với những kẻ chiến bại, không đủ tư cách để hắn ghi nhớ…
Lạc Nam có tình cảm rất lớn với Bắc Đẩu Cung, Không Động Chuông… chỉ tiếc đẳng cấp của chúng nó đã không theo kịp bước tiến của hắn nơi Tiên giới, vì lẽ đó chỉ có thể đặt vào một góc Linh Giới Châu để lưu trữ kỷ niệm.
Nhưng ngày hôm nay, sự xuất hiện của Đế Khí Phục Sinh Phù trong Vòng Quay Danh Vọng đã khiến Lạc Nam nhìn thấy được hy vọng.
Hắn hy vọng… Bắc Đẩu Cung, Không Động Chuông, những pháp bảo năm xưa của mình sẽ một lần nữa chạm đến đỉnh huy hoàng, cùng hắn chinh chiến ngang dọc cửu thiên thập địa.
Chỉ cần có đủ số lượng Đế Khí Phục Sinh Phù để sử dụng, ngày tái hiện chúng nó không còn xa nữa.
“Lần này tạm thời chưa đến lượt các ngươi, vì lời hứa của ta với Tam Đảo Chủ!” Lạc Nam nhìn đám Pháp Bảo lẩm bẩm trong miệng.
Đế Khí Phục Sinh Phù tạm thời chỉ có một tấm, Trúc Kiếm của Độc Cô Ngạo Tuyết phải được ưu tiên.
Ong ong ong…
Theo tiếng nói của Lạc Nam vừa dứt, đám Pháp Bảo rõ ràng rung lên một chút.
KENG!
Hắc Ngục Kiếm nặng nề cũng được Lạc Nam lấy ra, đặt cùng vị trí với chúng nó.
Tiếp một lần Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật của Độc Cô Ngạo Tuyết, Hắc Ngục Kiếm cũng lọt vào hàng ngũ “thương binh rồi”…
Lạc Nam thật sâu nhìn chúng nó một chút, dứt khoát quay người rời đi.