Đứa con lưu lạc

Chương 3



Phần 3

Hôm sau tôi sang nhà ông sớm.

Gõ cửa, thấy cô con gái ra mở cửa. Hỏi ông, cô bé trả lời:

– Bố mẹ cháu đi về Quê thăm mẹ già cháu từ sáng sớm. Với lại… chị dâu cháu sinh em bé…
– Thế à? Trai hay gái.
– Con trai chú ạ! Mà sinh đôi hẳn hoi nhá. Bố cháu với mẹ già cháu tha hồ mà vui.

Tôi mừng cho ông đã có cháu đích tôn. Mà còn 2 thằng hẳn hoi. Tôi chào cô bé định ra về thì cô bé đon đả:

– Cháu mời chú vào nhà uống nước đã.

Tôi lưỡng lự rồi vào.

Ngồi uống nước một hồi, nghe cô bé nói chuyện, tôi thấy vui và như thấy mình trẻ lại. Tôi ngỡ ngàng khi nghe cô bé hỏi:

– Sao chú không lấy vợ đi. Tuổi chú ở mình thì buồn lắm.

Thì ra cô bé cũng biết hoàn cảnh của tôi. Chắc do nghe bố, mẹ kể.

– Chưa có ai ưng mà cũng chẳng ai yêu, cháu ạ!
– Chú cứ nói thế! Như chú thì gái 18 còn thích mê nữa là…

Tôi cười và chào bé, ra về.

Ba hôm sau, thấy cô bé sang nhà tôi, gõ cửa. Tôi mở cửa.

– Bố cháu mời chú sang uống nước ạ.
– Bố cháu về rồi à? Đợi chú đóng cửa rồi cùng đi.

Từ nhà tôi sang bên anh chỉ đầu phố, cuối phố chừng 300m.

Dọc đường tôi chỉ nghe cô bé tíu tít kể chuyện mà chỉ cười.

Bạn đang đọc truyện Đứa con lưu lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/dua-con-luu-lac/

Ông và tôi lại ngồi bên bàn nước. Rồi ông kể tiếp, khi cả vợ và con gái đã chào tôi để đi đâu đó. Con trai ông vắng nhà, nghe đâu đã có việc làm mà không theo nghề của ông.

Chuyện kể tiếp chuyện của ông:

Sau khi Thục mang con đi, tớ buồn hàng năm trời. Quế biết và an ủi tớ nhiều lắm. Cách đây, đúng ngày này, 30 năm, khi thằng Truật đã 19 – 20 tuổi, đủ sức giúp mẹ, tớ mới yên dạ bảo với vợ:

– Quế à! Anh đi Sài Gòn một chuyến nhé. Vừa vào thăm bạn để biết Sài Gòn, vừa để xem có gì cho mình phát triển, buôn bán được không.
– Vâng! Chồng đi đi cho vui. Ở nhà em và con lo được. Chồng nhớ mang đủ tiền tiêu cho xả láng nhé.

Năm ấy tớ 39, còn vợ tớ (mẹ tớ) đã gần sáu chục.

Vào Sài Gòn, sau những ngày thăm thú bạn và cùng bạn rong chơi mọi nơi. Tôi chợt nghĩ ra, bèn rủ bạn vào khu Chợ Lớn xem khu người Hoa. Cũng như ở Hải Phòng, khu người Hoa ở đây cũng màu xám tối, cổ và rêu phong. Chỉ nhiều màu đỏ, đèn lồng đỏ, tên biển hiệu cũng chữ đỏ…

Vào một quán thấy biển đề Phở ngon Hà Nội, tôi kéo tay bạn vào.

Bà chủ chừng 50, đon đả đặc giọng Bắc:

– Chào hai chú! Các chú dùng gì?

Tôi gọi hai tô tái nạm và hỏi sao ở đây lại có cái quán riêng biệt trong dãy nhà hàng toàn chữ Tàu?

– À, chồng chị là người Hoa, còn chị là người Hà Nội gốc, phố Bát Đàn. Trước chị ở Hải Phòng, sau mới vào đây. Cũng 16 – 17 năm rồi, còn gì.

Cô gái chừng 18 – 20, bê phở ra mời bằng giọng Nam Bộ:

– Con mời hai chú. Rồi quay vào trong quầy bếp luôn.

Khi trả tiền, tôi hỏi bà chủ:

– Con gái chị xinh nhỉ, là con út của chị à?
– Không! Nó là con nuôi thôi. Bố mẹ chết mất xác ngoài biển rồi. Chồng tôi cứu được nó và nhận làm con. Con bé ngoan lắm. Nhưng hay tủi thân.

Tôi chợt nhớ khi nhìn cô gái thấy nét buồn trên đôi mắt đen lay láy và có nhiều nét quen như đã từng gặp ở đâu đó. Năm sau, rồi hai ba năm sau đó, tôi đều kiếm cớ vào SG, đến đúng quán này để được gặp lại cô bé. Gần đây nhất, khi không thấy cô bé như mọi khi. Tôi hỏi bà chủ:

– Con gái chị, cái cô bé thường bê phở cho khách ý, lấy chồng rồi à?
– Nó bỏ đi 2 năm nay rồi. Để lại phong thư xin lỗi và ghi ơn cha mẹ nuôi để ra Bắc tìm cha nó rồi. Con bé quyết đoán lắm, có khuyên cũng chẳng được.

Tôi buồn như mất đi thứ gì đó. Nhưng rồi cuộc sống và thời gian cuốn hút nên tôi không còn nghĩ đến nữa.

Mới sau đó 1 năm, khi mà hình thức kinh doanh nhà hàng ăn uống bắt đầu có dịch vụ nhân viên nhà hàng (hoặc mượn từ nhà hàng bạn) ngồi cùng khách. Một bữa, tớ và mấy anh bạn vào nhà hàng ở phố Bạch Mai, cạnh Chợ Mơ ngồi ăn trưa. Mỗi ông có một cô ngồi canh. Cô bé ngồi cạnh tôi, đến muộn. Thấy tôi ngồi mình trong khi ba ông bạn đã có ba cô. Cô ghé vào tôi, hỏi nhỏ:

– Em ngồi với anh được không ạ?

Tôi kéo ghế mời cô ngồi mà mắt còn liếc sang mấy ông bạn. Họ đang thì thầm gì đó với nhau, tay đan tay… ra chiều quen biết lắm. Tôi nhìn mặt cô bé, hỏi:

– Em tên gì?
– Dạ! Em tên Tâm Liên anh à. Một giọng dở Bắc, dở Nam thấy dễ thương lạ.

Ngồi bên tôi, cô bé ân cần gắp và rót cho tôi. Chúng tôi chỉ nói chuyện trên trời, dưới bể để vui thôi. Tiệc tan, tôi trả tiền và không quên boa cho mỗi em 50 ngàn.

Riêng cô bé ngồi cùng tôi, tôi đưa cho cô 200 ngàn, tiền hồi đó còn giá trị nên mệnh giá lớn nhất là 50 ngàn. 200.000 tương đương nửa chỉ vàng hồi đó.

– Sao anh cho em nhiều vậy anh?

Tôi không nói, chỉ dúi tiền vào tay cô vì còn đang nhìn mấy ông bạn ôm eo các cô đi ra.

– Ơ! Chờ đã… Tôi gọi và anh bạn quay lại, nháy mắt với tôi và cô gái, nói: “Tùy nghi di tản đi bạn!”.
– Họ về rồi. Anh cũng về đây. Chào…
– Họ không về nhà đâu. Họ đi với nhau tới nơi chỉ có hai người thôi đó anh.

À! Ra thế! Mình ngốc thật! Thế em có như mấy cô kia không?

– Chưa anh! Em vào làm chỉ với mục đích có tiền để tiêu pha hàng ngày và tích cóp cho những việc lớn hơn…
– Việc lấy chồng à? Em bao nhiêu tuổi mà chưa lấy chồng?
– Dạ! 26 rồi anh, ế rồi. Tôi liếc thấy một nụ cười chua chát trên khóe miệng của cô.
– Nhà em ở đâu? Anh đưa về.
– Dạ! Em trọ ở phía gần Bến Phà Đen anh ạ. Nếu không phiền, em nhờ anh đưa về. Chiều nay em có chút việc. Chị chủ gọi và giục em hoài em mới tới. Trễ một chút, anh đừng buồn em nha.

Tôi đưa cô bé về. Một nhà trọ 2 tầng nhỏ xíu.

Cô bảo khi tôi bước vào nhà:

– Nhà chỉ có một tầng, một trệt. Em trên lầu, còn nhỏ bạn ngủ dưới trệt. Mà nó đi tối ngày à. Em thường một mình ở nhà. Mời anh lên coi cho biết, đừng chê bai gì nhen!

Tôi theo cô lên cầu thang. Căn phòng nhỏ, không giường, chỉ có cái đệm đã được dựng lên. Một cái tủ nhỏ. Vài ba thứ gia dụng khác. Thấy được sự sạch sẽ, ngăn nắp của chủ.

Cô kéo tấm đệm xuống mời tôi ngồi, cô ngồi đối diện. Tôi hỏi đủ thứ chuyện và cô trả lời rành rõ từng thắc mắc của tôi.

– Liên có chồng chưa? Có con chưa Liên?
– Dạ! Nói thì chắc anh không tin. Nhưng em chưa yêu ai và cũng chẳng ai yêu. Em cũng tìm đủ mọi công việc từ bán nước trà mà dân Bắc mình kêu là “chè chén” đó anh, làm mướn chỉ để kiếm tiền, làm dịch vụ ở cửa hàng có nhiều khách nam đủ mọi lứa tuổi rủ em đi nhà nghỉ nhưng em từ chối hết. Em cần một người đàn ông đứng đắn để an ủi em và làm chỗ dựa tinh thần cho em thôi, chứ em không làm gái gọi như chị em khác.
– Anh không biết mục đích sống của em là gì. Nhưng lần đầu tiếp xúc thấy em thật thà, thẳng tính và chu đáo. Anh thấy mến và tôn trọng em. Cũng là lần đầu biết chuyện gái nhà hàng và khách làm gì trong và sau bữa nhậu.
– Dạ, em cũng chút ngạc nhiên về anh. Anh chân phương và nghiêm túc quá. Mấy nhỏ bạn rất ngán những ông khách nghiêm túc. Mà sao hôm nay, ngồi bên em mà anh không như họ?
– Không! Thấy em như vậy tự nhiên anh phải nhủ lòng, phải tôn trọng em. Anh mến và thương em!

Cô bé nhìn tôi. Hai dòng lệ từ từ lăn xuống má. Tôi rút khăn lau nước mắt cô. Cô nắm chặt tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, cô hỏi:

– Thiệt hông? Thương em thiệt hông? Em ước…
– Ước gì?
– Ước rồi mai rày người yêu em, chồng em được như anh. Mà không! Em không lấy chồng, chừng nào…
– Liên! Anh… hôn em được không?
– Dạ! Rồi cô chủ động kéo mặt tôi vào ghé mặt cô. Chúng tôi hôn nhau say đắm. Tôi cũng chỉ được hôn 2 người đàn bà lớn tuổi mà tôi đã coi là vợ. Những nụ hôn của Tiểu Thục và của Quế rất ngọt ngào và cũng đắm say. Nhưng khi hôn Tâm Liên, tôi thấy khác lạ với nụ hôn trẻ trung, luống cuống và vụng dại.

Sau nụ hôn là những gì thì chú biết đấy.

Chúng tôi đã giao hợp. Lúc tôi địt Liên, nàng ấy nhăn mặt vì đau. Cô ấy bảo lần đầu tiên trong đời và “Em đã mất trinh cho anh rồi! Sao lại thế này” thì chú có tin không? Nhưng tôi tin, tin từ cái cảm giác khi đầu cặc tôi như xé rách, như đâm thủng một thứ gì đó cản hướng đâm của nó, tin vì khác những lần tôi địt nhau với bà ngoại và mẹ ruột của mình, tin vì khi tôi rút cặc ra cũng làm cho Liên đau đớn, tin vì thấy những giọt máu từ âm hộ Liên nhỏ ra, thấm vào tấm đệm, tôi tin Liên của tôi.

Theo ham muốn, theo tình cảm chân thành, theo lời hẹn, theo lịch định trước, theo… Chúng tôi lại đến với nhau. Liên bảo:

– Em không lấy chồng nữa đâu. Mà cũng chẳng lấy được anh vì biết anh đã có vợ con. Nhưng… em muốn xin anh đứa con để nuôi.

Tính ra tôi và Liên đã quan hệ với nhau được 2 tháng thì cô ấy nói như thế và cũng là lần đầu, sau câu nói trên, cô ấy cởi hết đồ để tôi được chiêm ngưỡng, được hôn hít và được úp mặt vào lồn cô. Những lần trước thì chưa bao giờ!

Tôi lại hùng hục nhấn cặc vào sâu và em cũng hào hứng đáp lại chứ không như những lần trước. Sau khi vào, ra mấy lượt tôi mới chậm rãi ngắm thân thể cô, khám phá những nơi tôi chưa được nhìn thấy. Chú biết sao không? Từ ngạc nhiên, sững sờ, thắc mắc vì run sợ bởi một thứ vô hình. Bắt đầu từ nốt ruồi nổi, nhỏ và đỏ giữa khe ngực, rồi đến hai nốt ruồi đỏ, xung quanh không có lông… Hình ảnh lồn, vú của bà ngoại cứ chập chờn trong tâm trí tôi.

Hôm đó, tôi hỏi tỷ mỉ về cuộc đời em.

Em kể:

“Ngay hôm ngồi cùng anh lần đầu, em đã nhận ra anh. Em chính là cô gái con bà chủ quán Phở Hà Nội ở Chợ Lớn mà anh đã tới ăn nhưng anh không để ý. Em không phải con đẻ của bả, nhưng em cả đời mang ơn ba mẹ nuôi đã cứu em, nuôi em khôn lớn. Em bỏ nhà không phải để đi hoang mà để tìm đường về nguồn cội. Mẹ đẻ và cha dượng em đã bị chết ngoài biển khi tàu mới ra khơi cách bờ không bao xa. Em nghe ba nuôi kể có nhiều người chết lắm. Ổng vớt được em và mang về nhà ở Hải Phòng. Mấy năm sau đó mới vào SG – Chợ Lớn cùng họ tộc. Ổng là người Hoa, còn Bả là người Hà Nội gốc. Ổng họ Hoàng Triều Châu. Mà mẹ em cũng họ Hoàng, dượng cũng họ Hoàng nhưng là Hoàng Phúc Kiến. Ba nuôi nói vẫn giữ nguyên tên em như giấy khai sinh…”

– Thế Tâm Liên họ gì? Tôi thăm dò.
– “Dạ! Tâm Liên không có phải tên của em. Đi làm vậy nên em lấy tên khác. Tên đủ và đúng của em là Hoàng Vĩnh Thục Thảo…”

Cậu biết không? Tớ bàng hoàng, toát mồ hôi hột. Thế là tớ và đứa con gái ruột của mình đã mấy tháng nay quan hệ như vợ chồng rồi! Tưởng tớ bị cảm, Tâm Liên kéo tớ nằm xuống, cả hai chỉ mặc đồ lót sau khi đã địt nhau như mọi khi. Tớ nhắm mắt và vẫn nghe Tâm Liên – Thục Thảo kể chuyện…

“Em muốn đi tìm bố đẻ em hoặc rủi ổng mất rồi, vì nếu còn ổng cũng già lắm rồi, già ngang hoặc hơn tuổi mẹ em. Bả chết khi đã 60 có dư mà cách nay cũng hơn hai chục năm rồi chứ bộ thì. Nếu ổng không còn thì em cũng phải lần tìm ra manh mối. Vậy mà không biết phải bắt đầu từ đâu…”

Tớ đã muốn hét lên, thật to rằng “Thục Thảo ơi! Bố đây”. Nhưng rồi kịp nén lại.

Tối đó tớ nằm lại với Tâm Liên mà không làm gì. Thấy vậy, cô ấy bảo:

– Em cũng mệt rồi. Mình nằm ngủ bên nhau là em thấy hạnh phúc rồi.

Sau hôm đó, tớ về nhà và ở liền một tháng, không dám đến để đối diện với thực tế phũ phàng nữa. Nhưng vì nhớ, vì thương Tâm Liên nên tớ lại mò tới. Thấy cửa khóa. Buồn quá, biết tìm người ở đâu bây giờ. Thuở ấy làm gì đã có máy điện thoại di động cầm tay theo người. Đang phờ phạc vì buồn thì có cô gái trẻ từ đâu về mở khóa cửa. Tớ tiến lại hỏi cô bé về cô Tâm Liên ở đây.

– Ơ! Thế chú… à anh là người nhà chị Liên à? Hay là… người yêu làm khổ chị ấy cả tháng nay?
– Anh… à chú là người nhà, bà con của Liên. Liên đi đâu, bao giờ về?
– Chị ấy không về đây nữa đâu. Chuyển nhà rồi, chú ạ. Cháu vừa từ nhà chị ấy về.

Rồi cô bé cho tôi địa chỉ mới, mãi tít phía phà Chèm. Tôi cảm ơn và từ biệt cô bé rồi phi thẳng về Chèm.

Tìm được tới nơi, hỏi đúng phòng trọ. Tôi gọi tên.

Nghe và nhận ra tôi, Tâm Liên mở cửa. Rồi khép nhanh lại. Nhìn hình dạng tiều tụy, rã rời của Tâm Liên, tôi không cầm lòng được. Ôm chặt Tâm Liên vào lòng, ngửi mùi mồ hôi quen thuộc… Tôi nói nhỏ:

– Tha lỗi cho anh. Đi vắng mà không nói gì với em…
– Cả tháng nay anh làm khổ em vì nhớ, vì buồn, vì thất vọng, vì… Anh có biết cho đâu. Em phải bỏ nơi ở cũ để trốn chạy anh, anh có biết không? Sao anh nỡ bỏ em mà đi hả anh?

Cô ấy vừa hỏi vừa cào cấu, vừa đấm thùm thụp vào ngực tớ.

Khi tớ dìu cô ấy vào giường hôn đằm thắm. Có vẻ như cô ấy đã nguôi giận.

– Anh có biết không? Em đã có bầu với anh. Đang tính đường vác bụng bầu về Chợ Lớn nương nhờ ba mẹ nuôi. Em đã khổ, giờ lại càng cực. Nhưng em không bỏ thai đâu. Vì quá yêu anh rồi…

Hôm đó và ba hôm sau tớ ở lại cùng Tâm Liên của tớ, cùng con gái Thục Thảo của tớ, cùng người phụ nữ đang mang giọt máu của tớ trong bụng.

Rồi những ngày sau đó, thỉnh thoảng tớ lại xuống thăm nom và chu cấp.

Thấm thoắt, đã đến ngày Thảo sinh em bé. Một đứa con trai bụ bẫm.

Khi BS viết giấy chứng sinh. Tớ khai:

* Tên của bé: Hoàng Vĩnh Tiểu Sâm…

* Tên mẹ: Hoàng Vĩnh Thục Thảo.

Đến dòng tên của cha, tớ ghi: Hoàng Vĩnh Sâm mà không một chút lưỡng lự.

Đưa hai mẹ con về nhà mới mà tớ đã mua từ tháng trước. Nhìn tờ khai chứng sinh, Thảo nhướng mắt hỏi:

– Có đúng là tên anh không? Rồi lục tìm gì đó trong ví.
– Tên của anh, họ của anh chứ còn ai vào đây nữa.

Thao đứng như trời trồng, tờ giấy trên tay rơi xuống đất. Tớ nhặt lên, nét chữ của Tiểu Thục – Mẹ ruột của Liên, người đàn bà là bà ngoài và vợ đầu của tớ.

Trên tờ giấy ghi:

‘Gửi lại con gái Hoàng Vĩnh Thục Thảo của mẹ để con ghi tạc.

Bố đẻ con tên Hoàng Vĩnh Sâm, ở Hà Nội. Mẹ hy vọng cha con sẽ được đoàn tụ’

Tớ ôm ghì Thảo vào lòng, hôn lên mắt đẫm nước của nàng. Rồi nói:

– Anh xin lỗi! Anh chính là Sâm trong giấy của mẹ em đây. Anh phát hiện ra em thì đã muộn khi em thông báo có chửa. Anh không muốn mất em, mất con. Giờ biết làm sao hả em?
– Còn làm sao nữa? Đành chấp nhận sự phũ phàng của duyên số. Con gái làm vợ của bố, có bầu sinh con với chính bố đẻ của mình. Âu cũng là…
– Đừng buồn. Anh chỉ là chồng của em, bố của các con anh.

Cả tháng trời sau sinh, tớ ở đấy phục vụ vợ trẻ. Và tớ kể hết chuyện của tớ với bà ngoại, với mẹ cho vợ trẻ nghe. Đưa cả những kỷ vật mà Tiểu Thục gửi cho tớ để Thục Thảo coi.

Sau những ngày buồn bã nhưng có tớ ở bên cạnh và sự hiện diện của đứa con cũng làm cho Thảo vui trở lại, khỏe mạnh và ngày càng hồng hào. Sau sinh 3 tháng, Thảo bắt tớ đeo bao cao su khi quan hệ.

“Để con nó lớn rồi đẻ tiếp nhé anh – Bố nay là chồng yêu của em”

Hôm đầy năm thằng bé, tớ đưa cả Quế (mẹ tớ, vợ hai của tớ) và thằng Truật (lúc ấy chưa lấy vợ) xuống. Mọi người, nhất là chị Thanh Quế đều vui vì đã tìm được bé Thảo của anh Sâm, chị Quế. Tớ cũng đưa cả mẹ con nhà Ngọc Băng (tên của vợ anh ở HN) xuống vui chung. Ngọc Băng vui lắm. Nhất là con Quỳnh, cứ dành để bế em.

Trong bữa ăn, tớ kể hết mọi chuyện cho cả nhà biết. Quế thì xấu hổ khi tớ kể đến đoạn Quế bảo tớ phải gọi mẹ là vợ.

Vậy là đứa con lưu lạc của tớ đã về nhà mình. Quay về với tớ với chức năng người vợ. Cậu biết đấy! Nay thì Thục Thảo của tớ đã là mẹ của hai đứa con trai và một đứa con gái. Vị chi là tớ có 4 vợ, (trong đó 3 vợ diện ” đặc biệt” hai vợ chung 1 mẹ Tiểu Thục, một vợ là bà ngoại, một vợ là mẹ ruột và một vợ là con gái ruột – vợ nào cũng có con với tớ). Ngọc Băng thì bảo: ” Em thấy anh may mắn và hạnh phúc. Em cũng rất tự hào và vui vì gia đình mình hạnh phúc “. Riêng con Quỳnh thì ra chiều suy nghĩ. Khi có hai bố con, nó bảo: ” Thế lại hay, bố ạ! Rồi nay mai con cũng thích và muốn mình được vậy!”.

Tớ nhìn nó, hỏi đùa:

– Con có chấp nhận mình như chị Thảo không?

Nó nhìn tớ trân trân rồi gật đầu còn nháy mắt, hôn gió với cả bố.

Nhìn con gái mà thấy vui nhưng…”Nó mới 18, còn mình đã 68 tuổi rồi. Liệu có…”

Nhưng dù sao những người đàn bà của tớ sẽ không bao giờ nhạt phai trong tâm và các con tớ sẽ không bao giờ phải lưu lạc nữa.

Bạn đang đọc truyện Đứa con lưu lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/dua-con-luu-lac/

Sâm rót thêm một ly. Cụng với tôi và nói:

– Chúc chú cũng sẽ tìm được hạnh phúc như anh!
– Mừng anh và đại gia đình. Em cũng phải suy nghĩ và phấn đấu.

— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...