Gia đình họ Hạ
Chương 7
Hai ngày sau, Tuấn Bình lên đường vào Sài Gòn. Ông Hạ Nghĩa sai anh đi mua một số máy móc để thay thế cho lớp tàu cũ đã sử dụng nhiều năm. Chuyện quan trọng như thế Tuấn Bình không thể đưa đẩy cho ai khác. Huyền Vi xếp quần áo cho chồng mà ánh mắt thất thần.
– Sao vậy ? Ba ngày là anh về ngay mà… Dù sao cũng đâu phải lần đầu anh đi xa.
Tuấn Bình ngồi trên giường, kéo Huyền Vi đứng trước mặt. Vòng tay anh ôm ghì lấy cơ thể nàng, siết mạnh.
– Ưm… Em biết rồi. Anh đang vội, xe chờ ra sân bay… Để em làm nhanh đi…
– Gượm đã…
Tuấn Bình kéo nhẹ dây áo ngủ để hai bầu vú căng tròn của Huyền Vi phơi bày trước mắt anh. Tuấn Bình vùi mặt vào giữa hai khối thịt mềm mại mát rượi, miệng anh hớp hớp chọc ghẹo nụ hoa đỏ hồng xinh xắn của nàng.
– Ở nhà mà nhớ anh em làm sao ? – Anh thì thầm.
– Thì… Em tìm người khác… – Huyền Vi buột miệng, nín bặt.
Tuấn Bình đang mút nhẹ nhẹ chiếc núm trong miệng cũng dừng lại một chút. Đột nhiên anh phì cười.
– Ha ha… Cho em tìm đấy… Nhưng phải tìm được gã nào đẹp trai như anh nha… Và nhất là khoản đó phải mạnh mẽ như anh thì… may ra mới chìu được em…
Anh vừa cười vừa dụi dụi mặt vào ngực Huyền Vi. Làm nàng nhột quá cười nắc nẻ.
– Hi Hi… Thôi… Thôi mà… Em không giỡn nữa… Đừng….
… Bạn đang đọc truyện Gia đình họ Hạ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/gia-dinh-ho-ha/
Trưa hôm đó, Huyền Vi thấy cả người nao nao khó chịu. Nàng ngồi thừ trong phòng, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Thời gian sao trôi qua nhanh như vậy. Chỉ còn 30 phút nữa thôi là đến giờ hẹn của cha chồng. Huyền Vi phải qua nhà ông. Rồi sau đó… Sau đó thì thế nào nhỉ ? Không ít lần Huyền Vi nhìn qua cái điện thoại. Nàng muốn gọi cho ông Nghĩa để từ chối việc này. Nhưng…
Lối đi qua gian nhà chính dưới tán cây mát rượi, đối với Huyền Vi dường như trở nên nóng bức ngột ngạt. Từng bước chân của nàng thanh thoát nhẹ nhàng, nhưng tinh thần lại căng thẳng cực độ. Căn nhà cha chồng to lớn lù lù hiện ra làm bước chân Huyền Vi chững lại ngập ngừng.
– Ta đã chờ con lâu rồi…
Đột nhiên, ông Hạ Nghĩa xuất hiện, ông bước đến ánh mắt trìu mến nhìn Huyền Vi. Không chờ nàng lên tiếng, ông bước đi luôn:
– Nhanh đi… Lần sau con phải nhanh chóng hơn… chuyện này ngàn vạn lần không thể để ai biết.
– Lần sau… Lần sau nữa sao ?
… Bạn đang đọc truyện Gia đình họ Hạ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/gia-dinh-ho-ha/
Căn nhà gia chủ thường ngày kẻ hầu người hạ nhiều vô kể ra vào không ngớt. Vậy mà giờ đây vắng hoe như nhà bỏ hoang, không còn một mống. Ông Hạ Nghĩa dẫn Huyền Vi vào một căn phòng nhỏ phía sau sảnh thờ. Cánh cửa khép hờ tối đen bên trong làm Huyền Vi sợ đến run rẩy.
– Cha… Cha ơi… Hay là….
– Đừng sợ… Có cha đây…
Ông Nghĩa nắm chặt tay Huyền Vi, đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên ông nắm tay con dâu. Bàn tay nàng mềm mại nhỏ nhắn, mát rượi hơi ướt mồ hôi vì sợ hãi. Huyền Vi không hề phản ứng gì, bàn tay ấm áp của ông Nghĩa như tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Căn phòng không tối như nhìn từ bên ngoài. Đồ đạc đơn giản thuần một màu gỗ nâu cổ kính. Nhưng tất cả trong tầm mắt Huyền Vi chỉ là một nửa gian phòng, nửa còn lại ngăn kín bởi một tấm rèm trắng.
Tấm rèm thật kì lạ như cố tình giăng từ sát trần phủ tới đất. Ngăn cả gian phòng ra làm 2 không gian tách biệt. Vật duy nhất thông qua không gian bên kia là một chiếc giường gỗ tấm lớn bóng bẩy đặt giữa phòng – thật chướng mắt. Huyền Vi ngơ ngác. Nàng có cảm giác mình đang đứng trong nhà thi đấu. Chiếc giường kia là sân bóng. Còn tấm màn là lưới phân cách. Có lẽ chỉ khác là hai vận động viên sẽ đi banh dưới lưới thay vì bên trên.
“Con chỉ cần đồng ý. Chuyện còn lại để cha lo. Con không cần e ngại chuyện hai bên biết mặt nhau sẽ khó sinh hoạt sau này. Cha có cách giữ bí mật thân phận của thằng Kiệt. Vì cả thằng Bình cha cũng chưa nói.”
Giọng nói ông Nghĩa còn vang lên rõ ràng bên tai. Huyền Vi đã hiểu ra đây là cách ông sắp xếp để cho nàng “tiếp nhận nòi giống” từ Tuấn Kiệt. Vì chuyện thụ tinh nhân tạo không thể thực hiện ở Quy Nhơn, vì Tuấn Bình không hề biết mình vô sinh và cả thân phận không thể tiết lộ của Tuấn Kiệt… Phương pháp này có lẽ hay nhất, nếu không kể đến sự tổn thương tinh thần mà Huyền Vi sắp phải trải qua. Ngay cả nắm tay nàng, Tuấn Bình cũng là người đầu tiên và duy nhất. Dĩ nhiên, Huyền Vi không hề nghĩ đến tay nàng vẫn đang nằm trọn trong bàn tay to lớn chai sần của ông Nghĩa.
– Con chuẩn bị rồi chứ ? – Ông Nghĩa hỏi.
– Chưa, dạ chưa. – Huyền Vi ấp úng.
– Vậy thì vào trong tắm đi… – Ông Nghĩa chỉ vào cánh cửa phòng tắm ngay bên cạnh mà nảy giờ Huyền Vi không chú ý.
– Không… Con… con tắm rồi… Nhưng… ý con là… – Huyền Vi bắt đầu cuống lên.
– Bình tĩnh. Tắm rồi thì tốt. Nó chờ con nảy giờ rồi. Con cởi đồ ra đi. – Ông Nghĩa quay người đi ra ngoài.
– Khoan đã… Cha ơi… Cha có thể nào ở bên… Ở bên cạnh con. Con sợ… – Huyền Vi càng nói càng nhỏ, gương mặt đã đỏ ửng lên.
Ông Hạ Nghĩa nhíu mày nhìn nàng, lại nhìn về phía tấm màn, rồi ông khẽ gật đầu. Huyền Vi thật sự sợ đến run rẩy. Nàng có cảm giác mình đang bước ra pháp trường xử bắn.
Ông Hạ Nghĩa xoay người vô vách cho con dâu tự nhiên hơn. Quả thật chuyện này nếu không phải vì trách nhiệm nối dõi nặng nề, ông quyết không muốn dính đến chuyện thế này. Vợ lớn ông chết đã lâu, nhưng vợ nhỏ bí mật ông cũng có hai người. Tuổi chạc chạc chỉ lớn hơn Huyền Vi vài tuổi, lại càng không thể xinh đẹp bằng nàng. Ông khá mẫn cảm với tai tiếng nên không chính thức đi bước nữa. Thời buổi bây giờ cha ruột cũng phải giữ khoảng cách nhất định với con gái, huống chi đây là con dâu.
– Cha…
Nghe tiếng Huyền Vi gọi khẽ. Ông Hạ Nghĩa liền sực tỉnh quay lại. Cơ thể ông chợt cứng đờ như bị sét đánh. Huyền Vi đứng cạnh chiếc giường gỗ, quần áo xếp gọn trên góc giường. Cơ thể con bé hoàn toàn trần truồng trắng muốt đẹp đến ngạt thở. Cặp đùi thon dài thẳng như thước kẽ. Huyền Vi cúi gằm mặt không dám nhìn Cha chồng, đôi gò má xinh đẹp đỏ đến mức sắp nổ tung. Tay nàng vụng về che ngang hai bầu vú, bàn tay nhỏ nhắn còn lại che vùng tam giác mộng mơ kẹp chặt giữa hai chân.
– Eh hèm… Lên đây đi con…
Ông Hạ Nghĩa cố dùng giọng thản nhiên, nhưng cũng nhận ra giọng nói mình run run bất thường. Ông cứ đinh ninh mình là đàn ông lão làng trong tình trường, chiêm ngưỡng chiếm hữu bao nhiêu phụ nữ trẻ đẹp. Ông đã rất tin tưởng định lực của mình, dù đứng trước hoa hậu không mảnh vải che thân vẫn có thể ngoảnh mặt đi không chút luyến tiếc. Vậy mà….
Ông vỗ vỗ lên cạnh giường. Huyền Vi cắn môi thật chặt khép nép đi lại. Bờ mông trắng muốt của nàng đặt lên mặt gỗ tạo thành một sự tương phản hấp dẫn đến xuất huyết cho ông Nghĩa. Nàng hơi xoay người. Tay chống ra sau. Hai bầu vú mơn mởn căng tròn làm mạch máu não ông căng cứng. Cặp đùi thon dài bất tận, làn da trắng muốt, ông thấy cả hàng lông tơ như mịn như nhung. Ông Nghĩa vén miếng vải lên. Huyền Vi mím môi thở hổn hển hồi hộp nhích người qua. Nàng chống hai tay ra sau. Hai chân hờ hững chậm chạp đưa qua dưới rèm vải. Nàng chợt thấy ánh mắt ông Nghĩa đang lén lút nhìn vào khoảng hỡ giữa hai chân nàng. Ánh mắt ông dán thẳng vào hai mép thịt căng mọng hồng hào phơn phớt lông tơ của nàng. Mặt Huyền Vi nóng như bị lửa đốt.
– Được rồi. – Giọng ông Nghĩa hơi khàn.
Đợi Huyền Vi nằm xuống, ông phủ tấm rằm kín lên tới cổ nàng. Thế là Huyền Vi còn bên này phòng, thân thể lại đặt bên kia cho tùy ý Tuấn Kiệt hưởng dụng.
Đặt dưới đầu Huyền Vi một cái gối, ông Hạ Nghĩa ngồi bên cạnh giường quay lưng về phía nàng. Ông cần chút thời gian chiêm nghiệm lại bản thân mình và cũng cho khối u cứng ngắc giữa hai chân dịu xuống. Khoảng khắc vừa rồi ông thấy mình thật tệ. Dù biết con bé đang nhìn mình mà ánh mắt ông vẫn không dứt ra được khoảng trống giữa hai chân con bé. Hai mép thịt đỏ hồng ươn ướt đó có lựa sát thương kinh khủng. Đến bây giờ đầu óc ông vẫn trống rỗng tê dại. Nếu được úp mặt vào đó, dù chỉ một lần… Không, không được. Ông cố xua đi suy nghĩ của mình.
Căn phòng im phăng phắc. Chỉ có tiếng quạt máy bên qua lại, làm tấm màn chốc chốc xao động. Huyền Vi nhắm chặt hai mắt. Hơi thở đã nhẹ lại như bình tĩnh hơn. Bên kia phòng như không hề có người. Dù không có tiếng bước chân, ít ra cũng lộ chút hơi thở… Nhưng Huyền Vi không hề nghe thấy gì nền không biết rằng một đôi mắt sáng rực đang lặng lẽ nhìn ngắm cơ thể lõa lồ của nàng.
Tuấn Kiệt thật sự đã chết. Còn kẻ ngồi đây là một kẻ vô danh, không tên không tuổi, mọi ký ức đều nguội lạnh vô cảm. Huyền Mi, một người con gái đầu tiên làm trái tim hắn rung động. Dù chỉ một lần quen biết, nhưng suốt mười mấy năm qua hắn chưa bao giờ ngừng gọi tên nàng. Huyền Mi chết để lại cho hắn một sự dằn vặt kinh khủng. Từng ngày từng ngày nhớ đến đôi mắt trong veo của nàng, nhớ đến dòng máu nóng tuôn trào trên ngực nàng… Trái tim hắn như bị cào xé đay nghiến khổ sở đến cùng cực. Hơn mười năm trong tù hắn vô cảm với mọi thứ. Thấy hắn lầm lì ai cũng rợn tóc gáy không dây vào.
Duy chỉ có đám đàn em của thằng Khôi vẫn không ngừng tìm cơ hội trả thù. Hắn không nhớ mình đã đánh nhau với chúng bao nhiêu lần, không nhớ mình đã phải nằm bệnh xá trong trại bao nhiêu ngày. Nhưng hắn không sợ, người đã chết không bao giờ biết sợ. Cho đến một ngày hắn thật sự chỉ cách cái chết một ranh giới nhỏ. Bọn chúng chặn cửa nhà tắm, mang theo dao tự chế bằng bàn chải và muỗng ăn. Từng nhát đâm chí mạng rơi trên người hắn. Nắm đấm, chân đạp liên miên không dứt. Không một tiếng rên rỉ đau đớn, chỉ có âm thanh da thịt bầm dập rách bươm. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nhưng tỉnh táo lạ kì.
Một tích tắc cơ hội vừa đến, hắn vùng lên cướp được một vật nhọn cứng trong tay. Một tiếng hét hãi hùng vang lên. Cảnh vệ ập vào. Ở lại hiện trường chỉ còn xác chết và một sắp chết. Vì kẻ bị hắn đâm chết là đàn em mới nhập nhóm không thân không thích. Nên lão quản giáo liền nghĩ ra một kế kiếm tiền Hạ gia. Hắn liên hệ ông Hạ Nghĩa đi thăm hắn thoi thóp còn nửa cái mạng trong bệnh xá. Lại gợi ý cơ hội hoán đổi thân phận với một số tiền kếch sù đút lót. Dù rằng hắn chỉ còn vài năm là mãn hạn tù, nhưng liệu hắn còn mạng để ra ngoài không ?
Cắt đứt dòng suy nghĩ miên man. Hắn khẽ đứng dậy, cởi quần áo không hề phát ra một chút âm thanh. Trước mặt hắn là một cơ thể phụ nữ hoàn mỹ đến từng millimet. Được biết tên nàng là Huyền Vi, cũng một chữ lót Huyền. Quả là một sự trùng hợp tình cờ. Hắn đã nhìn thấy nàng một lần. Hắn đứng trên tàu nhìn lên nàng đang làm tình với chồng, Tuấn Bình em trai hắn. Nàng có nét giống Huyền Vi đến lạ lùng. Nhưng có lẽ những người phụ nữ đẹp thường giống nhau. Huyền Mi gặp hắn khi còn thiếu nữ, còn đậm nét ngây thơ trong trắng. Nhưng Huyền Vi có thể nói là một Huyền Mi của mười năm sau. Nhan sắc chín muồi, cơ thể thành thục, gợi dục đến điên đảo bất cứ một gã đàn ông nào. Phần “người” của hắn không hề muốn làm chuyện này, nhưng phần “con” lại trỗi dậy mãnh liệt. Đành phải xin lỗi em trai rồi!
Hắn nhẹ nhàng trường lên chiếc giường. Tấm ván gỗ dầy, nặng hàng tấn không phát ra một chút âm thanh. Hắn đưa mặt xuống thật sát cặp đùi thon dài mơn mởn trần trụi của Huyền Vi. Một mùi hương thơm ngát làm hắn mê say. Hơi thở nóng ấm của hắn làm cơ thể nàng căng lên. Cặp đùi khép chặt cứng, bàn tay nhỏ nhắn vô thức che lên vùng thịt mu mềm mại.