Hành trình tuổi thơ

Chương 134



Phần 134

Đến lúc ăn xong, nhỏ này còn đòi tôi dẫn về lớp để tránh đám vệ tinh xung quanh.

– Cũng được, cô ra tính tiền đi. – Tôi vừa ngậm cái tăm vừa hất mặt.

– My: Grừ.

– Haha, ai đời con trai đi ăn mà để con gái tính tiền. – Một thằng dẫn bạn gái đi qua chõ mỏ vào cười.

– Tôi: Vậy rồi có ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà chú không?

– Không thì xía vào làm gì? Cút! – Thằng Đại nói nhẹ nhàng rồi gõ cái đũa vào miệng tô.

Thằng kia thấy thằng Đại thì mặt biến sắc ngậm câm mà phắn luôn.

– Tôi: Mày làm gì mà bữa nay lũ trong trường sợ mày vậy Đại?

– Thuấn: Không chỉ mình thằng Đại đâu, mà nguyên cái lớp a7 của mày năm ngoái luôn, cả trường không thằng nào dám đụng đến luôn. – Thằng Thuấn vừa nói vừa múa minh họa.

– Là sao? – Tôi thắc mắc.

– Đại: Thôi không có gì đâu, mày đừng nghe thằng tào lao này nói bậy. Thôi về lớp.

Xong hai thằng nó về lớp trước, còn tôi thì mua thêm hộp sữa rồi đưa tiễn nhỏ My về nơi an ngh… nhầm… về lớp. Rồi tôi lại trở về lớp mình với biết bao ánh mắt gato hình viên đạn.

Lên đến lớp tôi đến luôn chỗ nhỏ P.

– Tôi: Em gái dễ thương ơi ời.

Nhỏ chảnh không thèm trả lời tôi luôn.

– Tôi: Anh hai mua sữa dâu cho nè, uống không?

– P: Xí, không uống. Bạn Thắng mua cả lốc cho em đang để trong hộc bàn này. – Nhỏ lôi ra cả lốc thật nhưng là vị sôcola.

– Tôi: Vậy thì thôi, anh hai có lòng tốt không nhận thì thôi. Anh đưa về cho người khác vậy. – Tôi vờ quay đi.

Nhỏ P liền giật phắt hộp sữa trên tay tôi rồi cắm ống hút một hơi rồi trả lại.

– P: Đó, cho ai thì cho đi. Nhỏ nói mà giọng vẫn còn dỗi.

– Tôi: Em uống rồi ai dám uống nữa.

– Không ai uống thì đem bỏ đi.

– Tôi: Uầy, phí phạm quá. Vậy để anh uống nốt vậy.

– P: Hứ, ai cho. Định lợi dụng hun gián tiếp em hả? Hai mơ đi. – Nhỏ này chộp lấy hộp sữa tu một hơi cạn luôn rồi đem vỏ hộp đi bỏ. – Hứ.

– Tôi: Ừh, cứ dỗi anh hai đi. Cuối tuần anh hai không dẫn đi chơi thì đừng hỏi tại sao nhá.

– P: Anh hai dám? Em xử đẹp hai luôn. – Nhỏ dứ dứ nắm đấm.

Giải quyết xong đứa em gái, tôi trở về chỗ lấy quyển sách ra đọc tiếp.

Ba tiết cuối rồi cũng êm ả trôi qua, tiếng trống hết buổi vang lên nghe mới êm tai làm sao.

Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hanh-trinh-tuoi-tho/

Tiếng trống tan trường vừa vang lên nghe mới êm tai làm sao nhưng ngay sau đó lại bị đè bẹp bởi tiếng hô hào của các học sinh. Và sau đó là cái cảnh học sinh đua nhau chạy qua cái cổng bé tí xíu. Phần tôi thì vẫn ung dung ngồi huýt sáo đợi cả trường về gần hết rồi tôi mới về.

Lát sau, tôi vác cặp đi xuống lấy xe. Nhỏ My hôm nay cũng có vẻ khôn hơn rồi, nhỏ chạy vào nhà để xe rồi ngồi lên xe đợi tôi chứ không còn đứng phơi nắng ngoài cổng nữa. Nhưng khổ nỗi là xung quanh nhỏ này đang có tầm chục thằng đang đứng tán tỉnh.

– Tôi: Xin lỗi, cho em lấy cái xe.

Tôi phải ăn nói vậy chứ lỡ ăn nói bố láo thì chúng nó bu lại để tôi đánh xù đầu mất, rồi lại mất công ăn cái bản kiểm điểm đầu năm thì bỏ mợ.

– Xe mày đâu, lấy nhanh rồi cút đi. – Một thằng tóc dựng đứng, cái mặt thì như là mặt trận bước ra nói.

– Tôi: Dạ.

Rồi tôi ung dung đi dắt con ngựa sắt đi, nhỏ My đang ngồi.

Chễm chệ trên xe nên cái xe đi đâu thì nhỏ theo đó.

– Mày chán sống rồi hả? – Một thằng bự con, cao hơn tôi hẳn một cái đầu đứng chặn đường huých vai tôi.

– Tôi: Đâu có đâu anh, em còn yêu đời lắm.

– Này thì yêu đời này. – Vừa nói nó vừa vung một cú đấm nhắm thẳng mặt tôi.

Tôi dùng tay trái chụp lấy cú đấm rồi bẻ cụp xuống làm thằng đó la hét um sùm.

Ngay lập tức ông bv lon ton chạy đến.

– Bv: Có chuyện gì?

– Thằng này đánh bạn cháu bác ơi.

– Bv: Ah, mày. Mới đầu năm mà đã gây sự đánh nhau à? Lên phòng hội đồng viết bản kiểm điểm. – Vừa nói ổng vừa chỉ cây dùi đánh trống vào tôi.

Mới chỉ nghe lời nói từ một phía còn chưa biết thực hư ra sao mà đã kết tội người khác, ông bv kiểu này cho sa thải là vừa rồi. Chẳng bù cho ông bv bao thanh thiên ở trường cấp 2 của tôi. Rồi ông ta quay sang bọn kia.

– Các cậu cũng về đi, bây giờ tôi đưa cậu này đi viết kiểm điểm.

Bọn kia thì tí tởn ra mặt vừa huýt sáo vừa kéo đi. Đợi bọn kia đi hết ra khỏi cổng thì ông bv mới quay sang tôi.

– Hai cháu có bị thương không?

Câu hỏi của ông bv làm tôi ngơ ngác khó hiểu.

– Tôi: Là sao ạh?

– Bv: Bác xin lỗi vì hồi nãy mắng oan hai cháu.

– My: Ông biết tụi này bị oan sao vẫn mắng? – Nhỏ My bực bội.

– Bv: Hai cháu chắc mới chuyển trường tới nên không biết. Tụi vừa nãy quậy phá dữ lắm, hễ ai mà đụng đến tụi nó là không yên thân đâu.

– My: Quậy thì quậy chứ chẳng lẽ không có cách trị à? – Nhỏ này bĩu môi.

– Bv: Không. – Ông bv lắc đầu thở dài. – Tụi nó toàn là con nhà quan, kể cả thầy hiệu trưởng cũng phải tránh bọn này nữa huống hồ gì bác. Mới hồi hôm bữa tụi này đã đánh bị thương 2 giáo viên và một ông bv làm chung với bác.

– Tôi: Bọn này láo thật. – Tôi nghe kể mà nộ khí xung thiên.

– Bv: Thôi, hai cháu về đi. Bữa sau thấy bọn nó thì tránh tránh ra nha. – Nói xong ông bv già quay lưng đi.

Tôi cũng lên xe đèo nhỏ My về. Nhưng vừa ra khỏi cổng trường được một đoạn thì lại gặp tụi hồi nãy đứng chặn ở ngay đầu đường. Trên tay tụi này cầm cả gậy gộc từa lưa. Thấy hai đứa tôi thì ngay lập tức bọn này bu đến đánh. Tôi nhảy xuống xe ứng chiến, đối phó với bọn gà mờ này thì không quá khó đối với tôi. Nhưng khi tôi vừa hạ gục mấy thằng này thì từ phía trước lại có thêm hơn chục thằng to như con tịnh sống cầm cây lao tới.

Thấy tình hình không ổn, tôi vội kéo tay nhỏ My mà chạy, bỏ luôn con chiến mã. Chạy đến một đoạn hẻm, tôi ném chiếc dép của mình ở đầu hẻm đó rồi chạy về phía hẻm khác mà núp.

– My: Eo, chỗ này hôi quá.

– Tôi: Suỵt! – Tôi bịt mỏ nhỏ My lại.

Tầm 5s sau, bọn kia chạy tới.

– Haha, nó sợ quá chạy rớt cả dép này tụi bay ơi. – Một thằng chỉ vào chiếc dép của tôi rồi cười lớn.

– Đứng đó mà cười à? Đuổi theo mau. – Một thằng khác lên tiếng.

Rồi chúng nó chạy hết vào hẻm.

– Ăx, ngạt thở chết mất. – Nhỏ My đẩy tay tôi ra rồi chạy ra ngoài.

– Tôi: Nếu chết thì mấy người nhân viên thu gom rác chết hết lâu rồi. – Tôi xua tay rồi vội kéo nhỏ này vào trong.

– Tao vừa nghe tiếng bọn nó ở gần đây, chia ra tìm cho kĩ vào.

Rồi bọn nó chia ra tìm quanh chỗ bọn tôi đang núp. Tôi cố đứng sát vào góc tường và kéo nhỏ My sát vào để không bị bọn kia phát hiện. Lúc ấy khoảng cách giữa bọn tôi chắc là bằng 0 hoặc có khi âm luôn ấy chứ. Nhỏ này thì lùn hơn tôi nên cứ trợn mắt ngửa cổ lên nhìn tôi, mặt thì đỏ lựng trông cũng yêu ra phết. Mấy cái cảnh này tôi thấy trong phim thì thường 100% là sẽ có một nụ hôn cháy bỏng.

– Này, chúng mày đi học không lo về nhà mà tụ tập vác cây vác gậy ra đây làm gì vậy hả?

Một giọng nói ồm ồm khàn khàn vang lên. Tôi thò đầu ra xem thì thấy 4 ông CA phường đang ngồi trên xe máy.

– Đi chơi không được à? Chẳng lẽ tụi tôi muốn đi đâu cũng cần phải trình báo lên các ông à? – Một thằng hất mặt bố láo.

– Đi chơi mà cầm cây cầm gậy thế hả? Không đi về tao tống cổ hết lên phường bây giờ.

Bọn kia nghe được lên phường ngồi chơi nên mặt hơi tái, lần lượt rút quân hết. Còn thằng bố láo kia thì hậm hực ném mạnh cái cây xuống đất rồi bỏ đi.

Đợi thêm 3′ sau tôi mới chui ra ngoài.

– Tôi: Bọn nó đi hết rồi, về thôi.

– Ừhm. – Nhỏ này tỏ vẻ thẹn thùng, mặt vẫn đỏ lựng.

– Ừh thì đi, sao còn đứng đó nữa.

Nhỏ này không trả lời mà chỉ lắc đầu nhìn xuống chân. Cái chỗ mắt cá chân nhỏ này hình như bị sưng lên, chắc có lẽ là bị trật gân rồi.

– Tôi: Bị đau chân hả?

– Gật gật.

– Còn đi được không?

Nhỏ này vịn vào tường để bước đi nhưng mới bước được một bước thì mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt rồi ngã khuỵu xuống, cũng may mà tôi đỡ được chứ không là trái cây rớt hết xuống đất cmnr. Tôi đỡ nhỏ này ra chỗ khác cho nhỏ ngồi xuống hiên nhà của một nhà gần đó.

– Tôi: Đưa chân xem nào.

Nhỏ này thò cái chân đau ra.

– Tôi: Bị trật gân rồi đây mà. Có đau không? – Tôi nắn nhẹ thử vài chỗ xung quanh mắt cá chân.

Nhỏ My cắn môi gật đầu thấy mà thương.

– Tôi: Hềzz, gì mà mới chạy có mấy bước mà đã trật gân rồi.

– Cậu thử đeo giày cao gót coi có chạy được như tui không. Với lại trước đến giờ tui có phải chạy bao giờ đâu.

– Tôi: Vậy học thể dục thì sao?

– Thầy thể dục cấp 2 của tui dễ lắm nên chỉ cần xin là thầy chấm cho qua luôn.

– Giáo viên mà cũng vẫn còn dại gái vậy trời, gặp tôi là cho rớt như mít rụng chứ đừng nói.

– Xí… Áhh… áhh – Nhỏ vội rụt chân lại.

– Xong rồi. Thử xem đỡ đau chưa?

– Đau hơn luôn chứ đỡ gì, huhu.

– Tôi: Nín coi nào, thử đứng lên xem nào.

– Đau lắm, huhu. – Nhỏ này lắc đầu nguầy nguậy.

– Tôi: Zời ơi, muộn lắm rồi nha. Tôi là tôi đói lắm rồi đấy, giờ cô mà cứ ngồi đó khóc là tôi về trước luôn đấy.

Nhỏ này vẫn cứ ngồi khóc làm tôi bực mình. Tôi vác cặp đi luôn, nhưng chỉ đi chừng chục mét rồi núp sau bức tường. Thể nào lát nữa nhỏ này cũng đứng lên chạy theo cho coi.

Nhưng 5″, rồi 10″ sau nhỏ này vẫn cứ ngồi khóc. 20″ Sau, cái nắng chói chang chiếu xuống làm mồ hôi của tôi đổ ra như tắm, ướt cả lưng áo luôn. Ấy thế mà nhỏ đó vẫn ngồi khóc ngon lành. Cuối cùng không chịu nổi nên tôi đầu hàng.

– Tôi: Cô khóc đã chưa? Về được chưa?

– Tui ghét cậu. – Nói xong nhỏ ném cái cặp vào mặt tôi rồi vừa khóc vừa chạy đi.

Tôi chạy đuổi theo nhưng không kịp, công nhận lúc đó nhỏ này chạy kinh thật, cho đi thi marathon thì vô địch là cái chắc. Tôi đuổi theo ra tới đầu đường thì không thấy nhỏ này đâu nữa mà chỉ thấy con ngựa sắt của tôi lại trở thành một đống sắt vụn. Tôi thở dài rồi chửi thầm mấy thằng cờ hó đập xe của tôi rồi lủi thủi vác xe về, đã thế còn đi chân đất nữa nên bị giẫm phải mấy viên đá nhỏ đau chân thấy mấy bà nội luôn. Đi ngoài đường mà ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì kì làm tôi muốn độn cmn thổ luôn. Người ta có cái xe để cưỡi đi, còn tôi thì tối ngày bị cái xe nó đè đầu cưỡi cổ, hềyzz.

Chương trước Chương tiếp
Loading...