Lạc thú nhà cô giáo

Chương 60



Phần 60

Sau khi băng qua một cánh đồng ngô, hai cô trò tiếp tục đi qua một cánh rừng nhỏ. Thấy đi mãi vẫn chưa tới dòng suối Tiên, Trà hỏi A Núi:

– Sắp đến nơi chưa hả Núi? Sao xa thế?

Núi chỉ tay về phía trước và trả lời:

– Mình đi qua hết cánh rừng này thì sẽ đến một ngọn núi. Dòng suối nằm ở đó cô ạ.
– Xa thế cơ à?
– Còn một đoạn nữa thôi cô. Mình đi tiếp đi.

Trà nhìn xung quanh cánh rừng xem có ai không rồi bảo A Núi:

– Từ từ đã Núi. Em đứng chờ cô chút. Cô mắc tiểu.

Trà nói xong liền gạt những cành cây ven đường để đi vào một bụi rậm. Nàng tụt chiếc quần bò xuống rồi ngồi xổm đái. A Núi đứng ngoài chờ cô giáo mình và nó nghe thấy tiếng róc rách từ bụi rậm phát ra. Khi tiếng róc rách im bặt thì đột nhiên là một tiếng hét rất to làm Núi giật mình.

– AAAAA… rắn… con rắn…

Núi hoảng hồn chưa hiểu chuyện gì thì thấy cô giáo vừa la hét vừa chạy ra khỏi bụi rậm. Núi chạy về hướng Trà, nó hơi xấu hổ khi thấy cô giáo chạy ra nấp sau lưng mình trong bộ dạng chiếc quần bò và chiếc quần lót màu đen vẫn tụt ở ngang đầu gối. Núi kịp nhìn thấy chùm lông lồn đen nhánh, rậm rạp che hết cả phần âm hộ của cô.

– Núi ơi… có con rắn.

Giọng Trà hốt hoảng thực sự. Nàng sợ tái mặt đến nỗi quên cả kéo quần lên. Núi chỉ cười cười nhưng ngại không dám quay người lại nhìn cô. Nó trấn an nàng:

– Trong rừng thì lúc nào chẳng có rắn hả cô. Nhưng cô yên tâm, rừng này không có rắn độc đâu. Toàn rắn nước ấy mà.
– Nhưng cô sợ rắn lắm. Cứ thấy rắn là sợ.
– Hì hì, cô đừng sợ. Nó chỉ rúc trong các bụi rậm thôi, không dám thò đầu ra ngoài đâu. Mình đi tiếp thôi cô.
– Chờ cô chút. Em cứ đứng im như vậy nhé.

Lúc này Trà mới nhận ra mình đang lõa lồ. Cũng may nàng đang đứng sau lưng thằng Núi. Vội vàng kéo quần lên, Trà xấu hổ khi biết Núi đã kịp nhìn thấy lông lồn của mình. Từ ngày lên miền núi, do chẳng có đàn ông nên Trà chẳng mấy bận tâm chuyện chăm sóc lồn mình. Nàng cứ để lông lồn mọc tua tủa và rậm rạp như ngày xưa.

– Được rồi. Mình đi tiếp thôi em.

Núi bây giờ mới dám quay người lại. Cô giáo đang kéo quần lên và mắt nó chớp chớp khó hiểu. Không biết có phải chiếc quần bò chật ních làm mông Trà căng tròn trong mắt nó không. Núi nhìn thấy khoảng bụng của cô giáo, dường như nó bị hấp dẫn bởi cái rốn của cô cùng làn da trắng ngần và cái bụng mềm mại. Núi ít khi có cảm giác và quan tâm đến cơ thể đàn bà, nhưng hôm nay nó như bị cơ thể của cô giáo đánh thức tuổi dậy thì. Ánh mắt không còn ngây thơ của Núi đã bị Trà phát hiện. Nhưng nàng chỉ mỉm cười, thậm chí còn thích thú khi biết Núi cũng bị hấp dẫn bởi cơ thể mình.

– Sao Núi lại nhìn cô chằm chằm vậy?

Trà cố tình bạo dạn hỏi thẳng vào điều đó để xem phản ứng của cậu ta thế nào. Nàng thấy Núi đỏ mặt xấu hổ quay đi. Không thấy Núi nói gì, Trà khúc khích mỉm cười vội bước đi theo nó.

Hai cô trò một trước một sau cứ im lặng bước đi mà không ai nói câu gì, khác hẳn lúc trước luôn rôm rả không lúc nào ngừng. Một người đàn bà 40 tuổi như Trà thừa kinh nghiệm để đọc được suy nghĩ của Núi và cũng thừa sự tinh ranh để xử lý vấn đề. Nhìn thấy trước mặt là một gốc cây cổ thụ rất to có thể ngồi được, Trà lém lỉnh giả vờ đóng kịch bằng cách kêu lên đau đớn.

– Á!!!

Núi quay lại ngay khi nghe tiếng kêu của cô giáo sau lưng mình. Nó thấy khuôn mặt Trà nhăn nhó thì liền lo lắng hỏi:

– Cô bị sao vậy? Có đau không cô?

Trà diễn như thật, nàng vừa nhăn nhó biểu hiện đau đớn vừa cố nhích từng bước đến chỗ gốc cây để ngồi xuống.

– Đang đi thì tự nhiên cô bị trẹo chân. Ui da, đau quá.

Núi tưởng thật nên vội đỡ cô giáo ngồi xuống. Nó vừa lo lắng vừa quan tâm bảo nàng:

– Cô ngồi xuống đây nghỉ đi.

Trà tháo chiếc dép quai hậu ra khỏi chân. Nàng cúi xuống giả bộ rất đau khi cầm cổ chân xoay nhẹ.

– Đau lắm hả cô? – Núi hỏi…
– Đau chết đi được. Chắc bị trẹo chân rồi.

Nói rõ như vậy mà không thấy Núi phản ứng gì, Trà đành chủ động lên tiếng. Nàng học theo cách của Trâm lúc nãy.

– Đau quá Núi ơi. Núi bóp cổ chân cho cô được không? Tay đàn ông khỏe chắc sẽ đỡ hơn.

Núi nghe cô giáo đề nghị rõ vậy nhưng chỉ đứng đưa tay lên đầu gãi. Trà nhìn nó nhăn mặt nói giận hờn:

– Núi không thương cô sao mà cứ đứng trơ như đá vậy.

Núi gãi đầu lắp bắp giải thích:

– Núi mới 17 tuổi. Theo tục lệ của bản, Núi chưa đủ tuổi được sờ hay chạm vào cơ thể của người phụ nữ trưởng thành. Nếu vi phạm, Núi sẽ bị tộc trưởng đánh 50 roi vào mông.

“Ra là thế”. Dạy học mấy tháng trời trên này mà bây giờ Trà mới biết tục lệ nghiêm khắc của bản Pỉ Lừ nơi A Núi sinh sống. Trà đã hiểu nhưng nàng lại thấy hứng thú khi muốn Núi vì mình mà dám vi phạm tục lệ. Vẫn bộ mặt diễn kịch thể hiện sự nhăn nhó vì đau đớn, miệng nói khi tay nắn nắn cổ chân:

– Nhưng cô đau lắm không đi được đây này. Ở đây có ai nhìn thấy đâu mà Núi phải sợ.

A Núi xua tay từ chối. Có vẻ tục lệ của bản làng đã ăn sâu vào máu mỗi con người nơi đây. A Núi tiếp tục phân trần:

– Không được đâu cô giáo. Núi không thể. Bố mẹ căn dặn Núi ngay từ bé các tục lệ của bản và cấm Núi vi phạm. Ngoài việc bị ăn 50 cái roi, bố mẹ Núi còn bị bản phạt 50 cân gạo nữa. Nhà Núi nghèo, gạo ăn còn không có thì lấy đâu gạo để nộp phạt.

Trà có chút động lòng thương cảm khi nghe Núi nói vậy, nhưng vì bản tính hiếu thắng của đàn bà nên nàng bướng bỉnh không chịu thua mấy cái tục lệ vớ vẩn và rất chi là cổ hủ. Thấy kêu đau đớn không làm Núi động lòng, Trà giả dỗi hờn nói:

– Em được đi học mà vẫn nghe theo những tục lệ vô lý thế à hả Núi? Sách vở dạy em những gì? Thấy phụ nữ đau đớn và yếu đuối mà em không giúp thì em có còn là đàn ông nữa không? Ở trường cô dậy em như vậy à?

Trà nói và nhìn biểu hiện của A Núi xem thế nào. Thấy nó có vẻ cũng lăn tăn nhưng vẫn chưa hoàn toàn khuất phục. Trà bồi thêm:

– Thôi cô hết hứng thú đi ngắm cảnh nữa rồi. Em đi một mình đi. Cô tự về được.

Nói xong Trà giả vờ giận dỗi với gương mặt nghiêm nghị. Nàng xỏ dép vào chân rồi đứng lên. A Núi nhìn cô giáo bước đi khập khiễng trong đau đớn thì lòng thắt lại không chịu được. Trà nhích được vài bước thì nghe nó gọi:

– Cô giáo!

Trà dừng bước, trong lòng mừng thầm và cố nín nụ cười đắc chí.

– Núi xin lỗi cô. Cô giáo ngồi xuống để Núi chữa chân cho cô.

Trà phấn khích lắm nhưng vẫn giả bộ giận dỗi theo bản tính của người con gái.

– Thôi. Cô không muốn vì cô mà Núi bị ăn 50 cái roi.
– Thà Núi bị ăn 50 cái roi còn hơn là để cô giáo đi khập khiễng thế này về bản.
– Núi nói thật lòng đấy chứ?
– Núi thật lòng mà. Nhưng… nhưng cô giáo đừng nói với ai biết nhé.

Bây giờ thì Trà đã cho phép mình nở một nụ cười trên môi. Nàng trấn an nó như đang xúi giục phạm tội:

– Cô có ghét Núi đâu mà đi kể cho ai biết. Với lại ở đây không có ai nên Núi đừng sợ.

Trà lại giả vờ khập khiễng bước về chỗ gốc cây và ngồi xuống. A Núi ngây thơ cứ tưởng cô giáo bị đau thật nên vội vàng quỳ hai đầu gối xuống đất. Khi Trà vừa tháo chiếc dép quai hậu ra thì Núi đỡ bàn chân của nàng. Tay Núi hơi run run khi lần đầu tiên trong đời được tiếp xúc với bộ phận trên cơ thể của một người phụ nữ trưởng thành. Trà nhận ra điều đó, mắt nhìn cậu ta và miệng tủm tỉm cười thích thú.

– A! Nhẹ tay thôi Núi. Cô đau quá.

Núi tưởng chân cô giáo bị trật khớp nên bẻ hơi mạnh một chút, không ngờ lại làm cô đau.

– Cô chịu đau một chút thì mới khỏi được.

Núi nắn nhè nhẹ cổ chân Trà một lúc rồi lại bẻ mạnh phát nữa làm Trà rú lên đau đến chảy cả nước mắt. Lần này thì nàng đau thật chứ không phải là giả vờ. Nhìn Núi chú tâm vào việc chữa chân cho mình, Trà vỡ mộng hoàn toàn. Nàng bắt chước cách dụ trai của Trâm, cứ nghĩ Núi sẽ bóp từ cổ chân lên đến bắp đùi và kích thích dục tính của nó. Ai dè Núi ngây thơ trong trắng, cầm chân cô giáo mà chẳng có chút rung động gì hết, khác hoàn toàn với những người đàn ông bình thường. Trà không buồn về điều đó, ngược lại càng làm cho nàng quyết tâm khiến cho dục vọng của Núi phải trỗi dậy.

– Thôi được rồi Núi. Cô thấy đỡ rồi.

Trà phải bảo Núi dừng lại. Nếu cứ tiếp tục thì có khi lợn lành thành lợn què. Nhận thấy cách của Trâm không hiệu quả với một chàng trai ngây thơ như A Núi, Trà dừng lại và nghĩ cách khác. Dù sao A Núi cũng phải mẫu người dâm đãng như thằng Long, thằng Tuấn và thằng Việt. Nếu phải 3 đứa đó thì giờ tay của bọn chúng đang bóp ở giữa háng nàng rồi.

– Cô đi được tiếp chứ? – A Núi hỏi với bộ mặt quan tâm thực sự.
– Chắc là đi được. – Trà giả bộ đứng lên và thử bước vài bước.
– Ok rồi Núi. Núi giỏi quá. Sau có khi học ngành bác sĩ được đó em.

Núi tưởng thật cứ gãi đầu cười khì khì. Hai cô trò lại tiếp tục lên đường nhưng lần này thì không khí vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều. Chừng 10 phút sau thì hai cô trò cũng đến được dòng suối Tiên, Trà mừng rỡ bởi nàng thấy mỏi chân thực sự. Núi chỉ tay sang bên mỏm núi bên kia và nói:

– Mình sang bên kia ngồi đi cô. Bên đó ngắm cảnh đẹp lắm.

Trà đồng ý và lại tiếp tục sải bước theo Núi. Muốn sang được mỏm núi bên kia thì hai người phải lội qua suối.

– Cẩn thận ngã cô nhé. Đá trơn lắm đó.

Núi dặn Trà cẩn thận rồi tự nguyện đi trước. Trà cho chân xuống nước e dè bước từng bước một vì sợ bị nước cuốn trôi. Nàng gọi Núi:

– Núi… Núi…

Núi quay lại thấy cô giáo đưa cánh tay ra, nó hiểu ý liền nắm lấy bàn tay cô giữ chặt.

– Cô cứ bước từ từ thôi.

Núi biết Trà không quen lội suối nên nó bước thật chậm để nàng theo kịp. Trà cầm chặt tay Núi rón rén từng bước một. Cũng may dòng nước đoạn này chỉ nông đến mắt cá chân nên không gây khó khăn cho hai cô trò. Khi chuẩn bị bước lên bờ, bỗng Trà trượt chân bởi bởi dẫm phải tảng đá rất trơn, nàng ngã uỵch xuống dòng suối. Rất may tay Núi vẫn giữ chặt tay nàng và kéo nàng đứng lên. Trà bị dập mông xuống các viên đá nên tỏ ra đau đớn.

– Cô giáo có đau không? – Núi hỏi khi thấy Trà nhăn nhó.
– Ngã thế mà không đau à. Dập hết mông cô rồi đây này.

Núi tỏ ra bối rối trước sự nhõng nhẽo của cô giáo. Nó cười cười khi thấy quần cô ướt sũng.

– Còn đứng cười nữa. Tại Núi hết đó. Làm cô lại đau chân rồi đây này.

Núi thật thà và ngây thơ đâu hiểu được cái giọng nhõng nhẽo của Trà. Nó tưởng cô giáo đang nói thật nên vội vàng đáp lại:

– Cô đau lắm không? Lên bờ để Núi chữa chân cho cô nhé.
– Đau lên cả đùi rồi đây này. Thôi đưa cô lên trên bờ đi.

Chẳng biết Trà đau thật hay giả vờ nữa, chỉ thấy nàng lại bước đi cà nhắc trông thật là đáng thương. Hai cô trò nghỉ chân tại một hốc đá khá yên tĩnh và kín đáo. Trà vừa đặt mông ngồi xuống thì thấy Núi nhanh nhảu nói như sợ nàng bị đau:

– Núi chữa chân cho cô giáo nhé.

Núi quỳ hai đầu gối xuống tảng đá định đặt tay vào chân cô giáo thì Trà vội xua tay:

– Từ từ đã Núi. Quần cô ướt hết rồi. Làm sao bây giờ?

Núi đâu biết mưu mô của cô giáo mình nên ngây thơ trả lời:

– Cô đừng lo. Trời nắng thế này thì một lúc là khô ấy mà.
– Nhưng ướt thế này cô thấy khó chịu quá à. Chắc cô phải cởi ra phơi cho nó nhanh khô.

Vì Núi chẳng có chút tà dâm trong người nên nó thấy như vậy cũng đúng.

– Ở đây vắng vẻ chẳng có ai đâu, có mỗi Núi thôi nên cô đừng ngại.

Trà cố nhịn cười, nàng đưa đôi mắt lúng liếng đa tình nhìn Núi trả lời:

– Nhưng cô ngại Núi. Vì Núi là đàn ông mà.
– Ừ nhỉ. – Núi gãi đầu cười khì khì trông thật là ngốc, ngượng ngùng không biết nói gì.
– Núi quay mặt đi để cô cởi quần nào.
– Vâng Vâng.

Trà mạnh dạn tấn công như là chơi canh bạc tất tay hòng đánh gục anh chàng học sinh dân tộc ngốc nghếch này. Dù sao nàng cũng đã bốn mươi cái xuân xanh rồi thì đâu có gì mà phải ngại. Trà có cảm tưởng mình đang dụ dỗ một đứa con nít vậy. Vừa cởi chiếc quần bò ra khỏi chân vừa nhìn Núi đang quay mặt, Trà mỉm cười dâm đãng khi nghĩ đến lát nữa hai cô trò sẽ xảy ra chuyện gì. Phơi chiếc quần lên một mỏm đá, Trà vuốt ve đùi mình một cái rồi từ từ ngồi xuống. Chưa an tâm, Trà lả lơi tháo một chiếc cúc áo ra và cố tình chỉnh cho hai vạt áo banh ra một chút.

– Được rồi Núi.

Núi quay người lại thì đôi mắt sáng long lanh. Nó đâu ngờ cô giáo cởi quần ra lại lõa lồ thế kia. Trong mắt Núi lúc này cô giáo chẳng khác gì một nàng tiên đẹp tuyệt trần như câu chuyện ban nãy nó kể. Lần đầu tiên trong đời Núi được chiêm ngưỡng tận mắt một người đàn bà quyến rũ đến vậy. Dáng cô giáo ngồi duỗi cặp giò trần trắng muốt như thể muốn nuốt chửng vạn vật.

Chiếc áo sơ mi sọc trắng e ấp chỉ đủ dài che đến phần hông càng làm cho vẻ đẹp của cô được nổi bật hơn. Phía trên cũng không kém phần lấp lánh là hai bầu vú căng tròn đến bỏng mắt. Núi đứng bất động như không còn là chính nó nữa. Cô giáo đang ngồi e ấp trước mặt nó đẹp lung linh chẳng khác gì một tòa lâu đài tráng lệ.

Trà nhìn Núi như người mất hồn, nàng mỉm cười hãnh diện khi khơi dậy bản năng ham muốn của một chàng trai trong sáng như A Núi. Thấy Núi thẫn thờ trước những bộ phận nhạy cảm của mình, Trà tin rằng mình có thể sẽ là “Cô giáo” đầu tiên của cậu ta.

– Sao Núi cứ đứng như vậy thế? Bóp chân cho cô đi.

Núi sực tỉnh, nó như vừa dính phải bùa mê, ngượng ngùng đỏ chín mặt vội ngồi xuống. Cầm bàn chân của cô giáo lên, Núi xấu hổ không dám nhìn vào cặp đùi vừa trắng vừa mịn của cô. Rõ ràng lần bóp chân này khác với lần trước khi tay Núi run rẩy. Chiếc quần lót màu đen của cô giáo luôn ám ảnh đến tâm hồn trong sáng của nó.

Thấy Núi cứ ngoảnh mặt không dám nhìn, Trà mỉm cười đánh tiếng hỏi giống như Trâm:

– Núi thấy cô có xinh không?

Ôi thượng đế ơi hãy giúp con! Núi lẩm bẩm vì khó xử. Chạy không được mà ở lại cũng không xong. Núi vẫn nhìn về phía con suối đang chảy róc rách, nó bỗng ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô. Trong thâm tâm, Núi cảm thấy hôm nay cô giáo có biểu hiện khác lạ quá mà một kẻ khù khờ như nó làm sao có thể hiểu được. Cả trường học này ai mà chẳng biết cô giáo Bích Trà và cô Bích Trâm là xinh gái nhất. Hai cô như mang một làn gió trẻ trung đến với trường học. Con gái dân tộc cũng nhiều người rất xinh đẹp nhưng Núi phải công nhận một điều rằng cô Trà và cô Trâm vẫn có nét gì đó quyến rũ hơn.

– Sao Núi im lặng vậy? Chắc cô xấu phải không?

Núi thật thà tưởng cô giáo nói thật nên vội lắp bắp trả lời:

– Không, không. Núi thấy cô xinh đẹp lắm ạ.

Trà tủm tỉm cười thích thú khi thấy Núi cứ bẽn lẽn. Trong đời Trà toàn gặp những học sinh dâm dê và ranh ma, giờ thấy Núi khờ khạo đâm ra lại khiến nàng hứng thú muốn chinh phục. Trà tiếp tục tấn công:

– Núi thấy cô xinh đẹp nhưng tại sao Núi lại không nhìn cô vậy?

Núi đỏ bừng hai má, miệng lí nhí đáp:

– Tại… tại… Núi… không quen.
– Núi không quen cái gì?
– Núi không quen, Núi ngại nhìn phụ nữ như thế này.
– À ra là vậy. Cô xin lỗi nhé. Tại cô quen lối sống trên thành phố rồi. Trên thành phố mọi người tự nhiên lắm. Đàn bà luôn luôn muốn khoe vẻ đẹp của họ cho đàn ông chiêm ngưỡng.

Núi tin những điều Trà đang nói là sự thật vì nó đâu biết trên Hà nội mọi người sống như thế nào. Đang hình dung người hà nội ăn mặc hở hang đi ra đường thì Núi giật mình khi cảm nhận bàn tay ấm áp của cô giáo đặt vào bàn tay mình. Núi hồi hộp và run run không biết phải phản ứng thế nào. Nó im lặng nhìn bàn tay Trà kéo bàn tay nó lên phía trên bắp chân chân cô.

– Núi bóp trên đoạn này cho cô đi.

Núi cảm thấy bàn tay mình toát mồ hôi khi chạm vào phần bắp thịt mềm mại và làn da mát rười rượi. Rõ ràng cái ham muốn của đàn ông, ham muốn của một con đực đang trỗi dậy trong con người Núi. Núi dường như đang cảm nhận được mùi vị của tình dục, thứ mùi vị mà nó chỉ thấy khi người lớn làm chuyện đó. Tuy là một kẻ ngốc nghếch nhưng nhờ được đi học ở dưới huyện nên Núi cũng nhận thức được chuyện trai gái khi yêu nhau.

Trà mỉm cười khi thấy bàn tay của Núi từ từ cử động, siết chặt lại và chầm chậm vuốt ngược lên phía trên. Ánh mắt hai cô trò nhìn nhau trong giây lát và Trà mỉm cười như khích lệ học trò mạnh dạn lên. Núi đâu còn biết mình đang làm gì. Bàn tay nó như đang làm theo bản năng của một con đực muốn giao phối. Chẳng cần ai nói, Núi cứ thế vuốt ve dọc theo bắp chân và liều lĩnh vuốt thẳng lên tận đùi của cô giáo mình.

Làn da mượt mà của đàn bà khiến Núi bắt đầu thấy thích và người nó rạo rực khó chịu. Vừa vuốt ve vừa nhìn cô giáo đang lim dim đôi mắt, Núi lén lút nhìn thẳng vào háng cô. Chiếc quần lót màu đen của cô giáo quả thực rất khêu gợi và kích thích, như có bùa mê khiến Núi đang dần biến mình thành một con thú hoang.

– Cô dễ chịu quá… Núi làm tốt lắm.

Trà khen để khuyến khích Núi vuốt sâu hơn chút nữa. Bàn tay Núi mới chỉ vuốt ve phần đùi khiến Trà ngứa ngáy khó chịu. Hai chân nàng dường như đã dạng hẳn ra để Núi tha hồ chiêm ngưỡng chiếc quần lót của cô giáo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...