Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài

Chương 12



Phần 12

Chàng bế bổng nàng lên tay rồi đặt nàng nằm lên bàn sách, chàng luyến tiếc rời đôi môi nàng, dần di chuyển xuống phía dưới. Tay bóp vun bầu ngực nàng lên, nhuỵ hoa ê ấp nhỏ nhắn như sợ sệt kẻ lạ mặt là chàng, chàng liền an ủi nó bằng đôi môi mình, lưỡi chàng quét lên xuống chọc ghẹo. Có vẻ cô bé thích thú nên liền phản ứng, đầu ti dần săn lại, bầu ngực vểnh lên đầy kiêu hãnh.

Chàng mút chán chê hai bên đến khi bóng nhẫy cả lên thì mới rời đi, chiếc lưỡi tiếp tục chu du xuống nơi thảo nguyên xanh mát. Một mảng thịt trắng hồng điểm lên trên là một vệt lông nhạt mịn màng như nhung, chàng áp mặt lên nó, say mê hít hà như một tên nghiện…

Chàng bị nó dẫn đi sâu xuống dưới, nơi có một khe suối róc rách vẫn đang chầm chậm rỉ nước. Hai mép thịt hồng hào căng phồng hé mở, để lộ một khe hẹp tiến vào mê cung huyền bí nơi ngọn nguồn con suối kia.

Mùi dâm thuỷ thoang thoảng tỏa ra như xuân dược, cổng họng chàng khô khốc thèm được giải khát. Nghĩ là làm, chàng liền tiến tới, lưỡi chàng quét dọc một đường từ dưới lên trên, vô tình vét được cả một ngụm nước mát. Nhấm nháp vị ngọt ngào đầy mê hoặc rồi chàng nuốt xuống, nhưng trớ trêu thay, cơn khát không giảm bớt mà càng thêm mãnh liệt, chàng lại tiếp tục cuộc hành trình.

Đôi môi chàng ngoạm chặt hai mép thịt mềm mại, chiếc lưỡi như một chàng dũng sĩ không sợ hiểm nguy không ngừng tò mò khám phá khắp nơi.

Chúc Anh Đài đê mê trong khoái lạc, hai bầu ngực bị đôi tay chàng xoa bóp điên cuồng, bên dưới lại bị chàng hành hạ không thương tiếc, hai chân nàng quíu cả vào nhau, nhưng tay nàng vẫn không ngừng ấn đầu chàng vào người mình…

– Ahhhh… thiếp sướng…

Một cảm giác sướng khoái dâng trào, không nhục nhã tội lỗi như với lão Mã Thái Thú kia, mà lần này, nàng mới thực sự tận hưởng cơn khoái lạc đầu đời. Dâm thuỷ nàng tuôn ra ào ạt rồi bắn thẳng vào miệng chàng, nuốt trọn…

Lương Sơn Bá nhìn nàng co giật từng cơn trong sung sướng, chàng mỉm cười âu yếm, đôi tay ấm áp chầm chậm vuốt ve an ủi.

Chúc Anh Đài lim dim được một lúc thì dần tỉnh lại, mở mắt liền thấy ánh mắt hiền từ của chàng, nàng cảm thấy thật hạnh phúc biết bao.

– Chàng… yêu thiếp đi – Nàng ngập ngừng…
– Nàng chắc chứ – Lương Sơn Bá hỏi, chàng biết trinh tiết của người con gái là vô cùng quan trọng, cả hai nên để dành đến đêm tân hôn thì hơn…
– Không sao, thiếp yêu chàng, thiếp nguyện dâng cho chàng tất cả, đừng từ chối thiếp… được không?

Lương Sơn Bá âu yếm vuốt ve gò má đáng yêu của nàng, chàng đắn đo một lúc, nhưng rồi lý trí vẫn chịu thua. Dù gì chàng cũng chưa từng có ý định sẽ lấy người khác, nàng trước sau gì cũng sẽ thuộc về mình mà thôi, vậy nên trễ một ngày không bằng sớm một ngày vậy.

Tay chàng cầm dương vật đã cương cứng một lần nữa, đưa đến chạm vào nơi nhạy cảm đó của nàng, sự ướt át làm dương vật chàng nhanh chóng trở nên bóng nhảy trơn tuột.

Hai chân nàng thả lỏng dang rộng, âm hộ hé mở mờ gọi, dương vật chàng cứ thế chầm chậm tiến vào.

Hai mép thịt phải căng phồng ra hết cỡ mới cho được nửa đầu khấc của chàng vào trong, trán nàng nhăn lại suýt xoa đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn yêu thương nhìn chàng mà khuyến khích.

Để một lúc cho nàng quen với sự xâm nhập của người bạn lạ mặt, chàng lại tiếp tục tiến sâu vào trong, rồi bị chặn đứng bởi một rào cản thiêng liêng.

Đôi tay nàng áp lên hai gò má góc cạnh của chàng, ánh mắt chân thành ngập tràn yêu thương…

– Chàng cho vào đi, thiếp yêu chàng…
– Ta cũng yêu nàng…

Hai đôi môi hòa quyện, hông chàng ấn mạnh xuống, dương vật to lớn của chàng xé toạc lớp rào chắn mỏng manh.

Nàng đau đớn cùng cực, cơ thể như bị tách ra làm đôi, một giọt nước mắt rơi xuống, vậy là từ nay nàng không còn là nữ nhi trong trắng nữa, nhưng vậy thì sao, nàng đã có chàng, cái trinh tiết vớ vẩn đó sao có thể so với tình yêu mà nàng dành cho chàng được.

Phát hiện có vị mặn trong miệng, nàng rời môi chàng ra, lúc này nàng mới phát hiện đôi môi chàng đã bị nàng cắn đến chảy cả máu…

– Thiếp xin lỗi, chàng có đau lắm không? – Nàng xót xa hỏi…
– Ngốc, ta có đau mấy cũng không sánh bằng nàng, chút trầy xước này có đáng là gì cơ chứ – Chàng âu yếm nói – Ta hứa, đây sẽ là lần cuối cùng nàng phải đau đớn vì ta, từ nay ta sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa…

Chúc Anh Đài vô cùng hạnh phúc, vòng tay ôm lấy bờ lưng vững chãi, dùng đôi môi mình giúp chàng xoa dịu đi vết xước trên môi…

Chân nàng vòng ra sau mông chàng quắp lại rồi siết chặt khiến chàng tiếp tục ấn dương vật sâu vào trong, dâm thuỷ nàng tiếp tục tuôn ra làm chàng càng thêm dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, khúc thịt khổng lồ kia không ngờ đã nằm trọn trong người nàng, vòng bụng thon thả không chút mỡ thừa của nàng bây giờ cũng bị đẩy nhô lên một đường kéo dài đến gần rốn.

– Ưhm… – Nàng rên khẽ…

Lương Sơn Bá chầm chậm rút dương vật ra, để lại một khoảng trống trong người làm nàng hụt hẫng, rồi chàng lại nhanh chóng đẩy vào, sự bó chặt cực độ từ bên trong nàng khiến cả hai càng thêm sung sướng.

Lương Sơn Bá dần tăng tốc…

– Ahhh… thiếp sướng… chàng… mút thiếp… mạnh hơn nữa…

Chúc Anh Đài nắm chặt lấy mái tóc lòa xòa của chàng, chấn chặt đầu chàng vào ngực mình, tay còn lại giữ ở hông chàng như khuyến khích chàng làm càng thêm mãnh liệt…

Chàng hì hục liên tục không ngừng nghỉ, nàng nằm yên đón nhận không chút ngại ngần, cả hai quần nhau quên cả thời gian.

– Thiếp không chịu được nữa… thiếp chết mất… ahhhh…
– Ta raaaa…

Lương Sơn Bá đổ gục, bao trọn lấy người nàng bên dưới, cả hai ôm nhau co giật từng cơn, đắm chìm trong đê mê bất tận.

Dương vật Lương Sơn Bá dần thu nhỏ lại rồi tuột ra ngoài, một dòng chất lỏng trắng đục pha lẫn chút máu đỏ trình nguyên cũng theo đó mà chảy ra…

Chương trước Chương tiếp
Loading...