Ngân Sương - Ngọc Cúc
Chương 45
Nhắc lại về cuộc hẹn của Ngọc Cúc. Khi dẫn đoàn khách cô hồn kia về khu nghĩ dưỡng thì trời cũng đã lạng chạng tối. Ngọc Cúc nghỉ ngơi ăn chút đồ nhẹ, sau đó tận hưởng sự sảng khoái trong phòng tắm. Nàng cảm thấy hồi hộp với cuộc hẹn tối nay, nàng được cùng bác Minh… từ cái buổi tối định mệnh đó, Ngọc Cúc luôn mong muốn ở trong vòng tay rắn chắc của một người đàn ông nào đó, để có lại được cảm giác yên bình, được chở che bảo bọc.
Có lẽ nàng đã bắt đầu thấy chán cuộc sống trốn chạy và lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng thế này. Bác Minh chắc chắn không phải là điểm dừng trong cuộc đời nàng, tuy nhiên theo cảm nhận của mình dù sao cũng sẽ là một trạm dừng bình yên trong chuyến hành trình mệt mỏi này.
Nàng trang điểm nhẹ, mặc một bộ váy voan dài, lụa mỏng màu kem. Tự nhìn trước gương này thấy mình vẫn còn đẹp lắm, dáng người thanh thoát, làn da vẫn trắng hồng, mái tóc đen dài, tự dưng nàng nhớ lại lúc mình mặc bộ áo dài màu trắng, nó càng làm tôn thân hình của nàng lên gấp bội. Ngọc Cúc cố xua đi cái kỷ niệm không nên nhớ kia đi, dù sao đó cũng là một trải nghiệm nguy hiểm. Tối nay nàng có hẹn với một người đàn ông khác, một người mà nàng cũng rất cảm mến.
11H tối, Ngọc Cúc nhẹ nhàng khép cửa để đi ra ngoài. Trong nhà Ngân Sương đang vục mặt ngủ vùi sau một buổi tối vui vẻ với những người bạn tại quán bar trong thành phố. Ngọc Cúc cũng tự hỏi là chuyện gì đã xảy ra sau chuyến về thăm nhà của Ngân Sương ở Đức Trọng mà hậu quả là cả Ngân Sương và Lê Cường đều say xỉn suốt ngày. Thế nhưng dù thân nhau như chị em nhưng quyền riêng tư của mỗi người cần được tôn trọng, nếu họ không sẵn sàng thì nàng cảm thấy mình cũng không nên quan tâm một cách vồ vập.
Ngọc Cúc đi bộ theo hàng cây đến kho bảo trì của bác Minh. Nói là kho nhưng nơi đây được bác trang trí như nhà ở, dù ở một mình nhưng với sự kỹ tính bác luôn giữ cho nơi này sạch sẽ và ngăn nắp. Nơi chứa đồ nghề và thiết bị được bày biện ở một góc phòng, một lối nhỏ dẫn vào phòng ngủ và toilet.
Ngọc Cúc gõ cửa một lần, rồi đến lần thứ ba vẫn không có động tĩnh, nàng nhẹ nhàng mở cửa bước vào vì bác Minh cũng không có tài sản quý giá gì để khóa cửa mỗi khi ra ngoài. Lần đầu tiên nàng bước vào phòng ngủ của bác, trước đây khi có việc nàng cần nhờ nàng chỉ đứng bên ngoài chứ chưa bao giờ vào sâu bên trong thế này.
Căn phòng sạch đẹp hơn nàng từng nghĩ với cuộc sống độc thân của một người đàn ông. Căn phòng màu kem trùng với chiếc váy nàng đang mặc, được bác Minh dọn dẹp kỹ trước khi ra ngoài. Ngọc Cúc ngạc nhiên vì trong phòng còn được xịt nước hoa một cách tinh tế mà phải chú ý lắm mới phát hiện. Cái đầu đĩa vẫn đang phát những bài nhạc tình nhẹ nhàng, chứng tỏ bác mới ra khỏi đây một cách vội vã.
Trên bàn là một bình hoa hồng mà bác vừa hái ngoài vườn. Cái không gian này làm Ngọc Cúc cảm thấy thư thái hơn hẳn, nàng cảm thấy quyết định hẹn với bác tối nay là chính xác. Nàng nhẹ nhàng ngồi vào góc giường chờ đợi, ra giường được thay mới trắng tinh mà bác lấy từ trong các phòng của resort. Nửa tiếng trôi qua nàng từ ngồi chuyển sang nằm hẳn trên giường tận hưởng cái cảm giác bình yên này, nhưng ngược lại cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian êm dịu:
– Cô Ngọc Cúc hả?
– Dạ vâng… sao ạ?
– Tôi xin lỗi, đã hẹn với cô mà…
– Dạ không sao? Có vấn đề gì vậy bác?
– Tôi… à xin lỗi… hơi khó xử nhưng bên resort bị hư máy nước nóng, họ muốn tôi phải sửa gấp. Tôi… ây da… không biết nói sao.
– À không sao – Ngọc Cúc có vẻ hơi thất vọng.
– Tôi sẽ tranh thủ làm xong sớm nhất, cũng khoảng 2 tiếng nữa. Lúc đó… ờ… lúc đó…
– Dạ không sao… hai tiếng nữa cũng được nhưng nếu trễ quá thì để bữa khác rồi gặp sau.
– Uhm… tiếc quá… tôi đã chuẩn bị hết rồi.
– Cháu biết mà… giờ cháu về phòng mình nhé. Lát khi xong thì bác nhắn tin, nếu còn thức thì cháu qua. Tính vậy được không?
– Tôi… ngại quá. À mà…
– Sao bác?
– Cô không giận chứ?
– Hihi, không có gì, công việc mà…
– Tôi… à… tôi vẫn còn cơ hội để… để… gặp cô chứ.
– Dạ còn… bác nhớ cuộc hẹn này nhé.
– Tôi cảm ơn cô nhiều. Tôi vào làm tiếp nhé.
– Dạ chào bác.
Ngọc Cúc cúp máy, nàng thấy hơi hụt hẫng nhưng thôi tình thế đã vậy. Nàng lặng lẽ tắt máy phát đĩa và đèn trước khi ra về. Lững thững trong đêm khuya, nàng rùng mình vì những cơn gió lạnh, hối tiếc khi đã không mang áo khoác bên mình. Chợt nàng thấy…
Cũng trong đem khuya ngày hôm đó. Trời còn tối đen như mực, chỉ khoảng 12h khuya, Lê Cường khoác chiếc ba lô có ít đồ đạc cá nhân trong ấy. Anh cũng không biết nên đi về đâu bây giờ. Mọi chuyện với Tuyết Lan như một cơn mơ đến bất chợt, nhưng giấc mơ này anh không hề mong đợi.
Anh ngại ngùng bấm chuông căn biệt thự Rose của Ngọc Cúc, đợi một hồi lâu không thấy, anh kiên nhẫn bấm lần thứ 2, 3, rồi chợt sợ điều gì đó anh đập cửa rất mạnh. Ngọc Cúc chạm nhẹ vào vai Lê Cường làm anh giật mình, nàng xuất hiện sau lưng anh với chiếc áo váy ngủ mỏng tang, nàng ngạc nhiên khi Lê Cường xuất hiện vào giờ này, nhìn anh bằng mắt ngạc nhiên:
– Anh Cường, anh…
– Vào nhà rồi mình nói chuyện tiếp đi Ngọc Cúc, ở đây… không tiện.
Lê Cường bối rối không đợi Ngọc Cúc đồng ý mà lẻn cửa bước nhanh vào trong. Ngọc Cúc ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng cũng vội vàng bước theo sau anh và khép cửa. Cô pha cho anh một ly trà Lipton nóng để uống cho định thần. Lê Cường ngượng ngùng kể lại chuyện với Tuyết Lan và nói cho Ngọc Cúc nghe sự lo lắng của mình.
Ngọc Cúc không bỏ lỡ một chi tiết nào, nàng cảm thấy đồng cảm vì chuyện tình dục là nhu cầu của con người, trong giây phút không kiềm chế được cũng dễ xảy ra như chuyện của nàng và bác Minh trước đây, và mới đây chuyện đó cũng đã có thể tái diễn lần nữa. Chợt một bàn tay trắng nõn nã, xinh xinh đặt nhẹ vào vai Lê Cường.
– Ngân Sương… em… em ở đây nãy giờ rồi hả Ngân Sương?
– Ưà, em về hồi chiều. Sau anh vài ngày.
– Chuyện khi nãy… anh… anh…
– Em nghe anh nói hết rồi. Anh đừng ngại. Thật ra, em là người có lỗi trước…
Ngọc Cúc nhìn thấy Lê Cường và Ngân Sương thẹn thùng, không nhìn vào ánh mắt của nhau. Nàng đoán là có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng vì bản tính lịch sự nàng không muốn hỏi đến.
– Em nghĩ anh Lê Cường không nên ở đây lâu. Mình chưa biết nhiều về Tuyết Lan, lỡ gia đình cô ấy gây chuyện thì không hay…
– Càng tốt… em nghĩ anh Cường nên cưới cô gái ấy… biết đâu chừng sẽ hạnh phúc – Ngân Sương cắt lời Ngọc Cúc, vẻ mặt nghiêm túc thật sự. Lê Cường quay qua nhìn cô bất ngờ, thật ra chuyện hồi nãy cũng vì anh còn quá yêu cô nên mới lầm tưởng, vậy mà Ngân Sương vẫn không cho anh một cơ hội nào. Mặt Lê Cường cúi xuống khó chịu, trong đầu anh tự hỏi chẳng lẽ Ngân Sương đã thật sự cạn tình như vậy.
– Đó là quyết định của anh Cường nhưng giờ phải để ảnh đi để suy nghĩ kỹ hơn. Chị em mình không có quyền quyết định cho anh ấy – Ngọc Cúc vội đỡ lời.
– Nhưng còn… em… Ngân Sương… Ngọc Cúc hai em ở đây một mình sao? Anh Hùng đã nhờ anh lên đây. Giờ bỏ đi vậy là không hoàn thành trách nhiệm.
– Anh không cần lo đâu. Em và chị Ngân Sương ở đây hơn năm rồi, chỗ này rất an toàn. Vài bữa nữa ông Hùng lại lên gửi tiền, em sẽ nói là anh có chút việc gấp nên về lại Sài Gòn.
– Để hai người một mình vậy anh không yên tâm. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ cho cả hai. Nếu anh không vướng phải chuyện này thì có lẽ… haizz…
– Anh Cường cứ đi đi, mai em gọi cho anh Hùng kêu người khác lên – Ngân Sương mệt mỏi, nàng muốn kết thúc chuyện cho nhanh để ngủ tiếp.
– Uhm… thôi được. Có chuyện gì không ổn thì báo cho anh. Chắc anh sẽ về lại Sài Gòn. Khi mọi chuyện êm xuôi, anh muốn… mình nói chuyện một chút với Ngân Sương – Lê Cường bắt đầu bực vì thái độ bàng quang của nàng, chồng mình vừa mới ngủ với một cô gái lạ nhưng Ngân Sương chẳng tỏ vẻ gì ghen tuông.
– Không cần nói gì nữa đâu anh. Như em nói anh quên em đi cho cả hai chúng ta dễ sống – Ngân Sương quay ngoắc bước lên phòng, cảm giác được Lê Cường đeo bám làm nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Ngọc Cúc lấy điện thoại gọi cho bác Minh thì biết bác cũng vừa xong việc. Những việc nàng nhờ bác đều nhiệt tình giúp, chuyện đêm khuya thế này trong đầu nàng cũng nghĩ đến bác trước tiên. Mười lăm phút sau, xe của resort mà bác Minh mượn được đã có mặt trước cổng căn biệt thự.
Ngọc Cúc tiễn Lê Cường ra xe, nàng nhìn bác Minh e thẹn, nếu không có chuyện của Lê Cường và Tuyết Lan thì có lẽ giờ này nàng đã… bác Minh cũng nhìn Ngọc Cúc với vẻ tiếc nuối nhưng thôi chuyện nếu không gấp thì nàng không nhờ đến bác. Bác nhìn nàng một cách ái ngại nhưng lòng vẫn nuôi hy vọng rằng cố gắng giải quyết cho nhanh rồi trở về.
Lê Cường ngoái nhìn hai người đẹp rồi bước vào bên trong, lòng dậy lên một cảm giác bứt rứt rất khó tả. Giữa khuya vắng lặng, chiếc xe chạy băng băng qua những căn biệt thự u ám, Lê Cường không dám nhìn vào căn biệt thự có Tuyết Lan đang say giấc, anh cảm thấy có lỗi với người con gái này.
Xe ra tới cổng, suýt chút thì va vào hai người đàn ông. Lê Cường ngạc nhiên vì mới 3h sáng mà hai gã này đã chực chờ ở đây, trong cả hai không có vẻ gì hiền lành. Họ gật đầu chào bác Minh, bác nhận ra là hai gã trên chuyến xe đón khách hồi chiều, họ trong đoàn khách mới đến mà Ngọc Cúc vừa đón về trong thành phố.
Hai gã đang châm thuốc, cánh tay vằn vện hình xăm ngước lên khi có ánh đèn. Hai gã giang hồ nhìn chằm chằm vào trong xe, khi giao với ánh mắt Lê Cường một cái gì đó sắc lẹm làm anh cảm thấy bất an vô cùng. Kinh nghiệm rong ruổi với bọn đầu đường xó chợ làm Lê Cường nhớ lại khoảng thời gian anh còn làm cảnh sát dưới trướng ông Hùng, cũng chính vì đam mê công việc mà anh mất đi người vợ yêu quý.
Xe băng băng đi qua những cánh rừng. Khu rừng vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng chim chóc ríu rít và tiếng côn trùng kêu rả rích, Lê Cường cảm thấy buồn rười rượi, vì Ngân Sương vì mọi thứ anh đã có, khoảng thời gian bên nàng quả thực rất hạnh phúc. Đôi khi anh ước nếu quay lại về thời điểm đó thì anh sẽ bỏ đi những thứ phù du như công danh sự nghiệp mà hết lòng bên cạnh người vợ Ngân Sương.
Bác Minh nhìn gương chiếu hậu thấy nét buồn thoáng của Lê Cường thì không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng mà lái. Cả hai không nói nhau câu nào càng làm cho cái bầu không khí ảm đạm thêm. Một tiếng sau xe tới chợ Đà Lạt, Lê Cường bốc máy gọi Ngọc Cúc để nói chuyện với Ngân Sương lần cuối trước khi về Sài Gòn. Đầu dây bên kia chỉ có tiếng của một cô gái giọng Bắc “Thuê bao quý khách… ”. Trong lòng Lê Cường sôi như lửa đốt, một cuộc rồi hai cuộc, đến lần thứ ba, anh vội vã hối thúc bác Minh đánh đầu xe vòng về khu resort. Một linh tính chẳng lành…