Những người tôi yêu
Chương 34
Tôi cứ ôm Ngọc trong lòng, cả hai thân thể trần truồng cứ như dính chặt vào nhau không muốn rời. Tay của bé luôn mân mê cặc tôi làm cho nó không thể mềm. Còn tay tôi chỉ xoa nhè nhẹ hai vú Ngọc. Bỗng Ngọc cầm tay tôi kéo xuống háng. Tôi gẩy nhẹ vào cái hột le ươn ướt. Ngọc bóp mạnh cặc tôi, xuýt xoa, rên rỉ: “Đi… địt đi, địt đi!”. Tôi nhổm dậy, vừa ướm đầu cu vào lồn của bé, chưa kịp ấn vào thì thấy tiếng Tâm hét to ở tầng trên:
– Ối! Chuột! Chuột! Chồng ơi…
Tôi vùng dậy, mặc nhanh quần. Tôi chạy ra và lao vội lên gác. Bật đèn hành lang, thấy cả Minh và Tâm đứng run như cầy sấy. Tôi hỏi:
– Chuột đâu?
Minh chỉ tay vào phòng của Tâm. Đóng chặt cửa và lùng tìm. Một con chuột cỡ chuôi dao, đuôi dài đang run run bám vào khe hẹp giữa tường và tủ quần áo. Tôi lấy cái vợt diệt muỗi khua và gõ. Con chuột rất nhanh tụt xuống và chạy ngay vào phòng vệ sinh. Một không gian hẹp và ít đồ. Cái số con chuột đen đủi. Kết quả là khi tôi mở cửa ra, trên tay là xác con chuột chết cuốn trong giấy vệ sinh chỉ còn cái đuôi thò ra. Tôi đặt con chuột chết xuống đất để đem xuống vứt ra vườn.
Hai nàng còn chưa hết sợ.
Lúc sau như đã hoàn hồn, Tâm mới hỏi:
– Mình về nhà lâu chưa hả chồng? Con Ngọc đâu rồi?
– Về được gần tiếng rồi. Thấy hai vợ còn say bí tỉ. Anh bê lên giường mà chả biết gì. Giờ đi tắm đi, anh bật nước nóng rồi đấy. Tắm xong thì xuống ăn còn đi ngủ. Muộn rồi! Bé Ngọc đã tắm và đang ở dưới nhà xem TV.
Tôi ôm cả hai chị em vào lòng và không quên sờ vào hai cái bụng đã tròn tròn.
Khi hai nàng quay vào phòng của mình. Tôi cầm con chuột đi xuống, mở cửa bếp và ra ngoài vườn. Trời đêm cũng không thấy lạnh như lúc chiều tối. Một mảnh trăng thượng tuần nhỏ như lá lúa và mỏng như thuỷ tinh tỏa sáng mờ nhạt. Một vài vì sao bé xíu nhấp nháy tít trên cao. Ngày mai ấm và nắng đây!
Rửa tay rồi quay vào phòng, thấy bé Ngọc vẫn ngồi chùm chăn trên giường mà không ngủ.
Thấy tôi vào, bé hỏi:
– Có chuột à chồng? Nó chạy chưa? Em ứ sợ chuột.
– Anh đập chết rồi. Ngọc không ngủ à?
Ngọc hất tấm chăn ra khỏi người. Thân thể vẫn trần truồng.
– Em đợi chồng.
Không thể chậm trễ, tôi tụt quần, đè ngửa bé ra mà hôn, bú, mút, liếm rồi ấn nhanh cặc vào lồn em mà dập. Nằm bên dưới, chịu sức nặng của thân thể tôi và những cú thúc mạnh, Ngọc ưỡn lên sung sướng, âm hộ cứ co lại, giãn ra và đầm đìa nước. Tôi phóng tinh ào ạt vào đó. Khi rút chim ra, một dòng tinh trùng chảy nhễu từ lỗ lồn từ từ lăn xuống khe đít. Ngọc nhắm mắt mơ màng và nằm im để tận hưởng khoái cảm. Tôi nhẹ nhàng bế bé vào nhà vệ sinh, dùng khăn ấm nhúng nước ấm xoa xà phòng thơm và nhẹ nhàng lau rửa thân thể em. Ngọc cũng bắt chước lau khắp người tôi và cứ đến cái buồi tôi là lại dừng lại để chạm môi vào đó. Xong, cả hai mở cửa ra, bật TV xem. Ngồi một lát thì Minh rồi Tâm lần lượt đi xuống. Tôi bảo:
– Cả hai ngồi một tí cho ấm rồi vào ăn. Thức ăn lúc chiều bà Lan và bà Liên để trong hộp không biết còn nóng không. Thôi, cứ cho vào lò vi sóng làm nóng lại đã.
– Chồng để hai vợ làm cho.
Không biết là Minh quên sự hiện diện của bé Ngọc hay vì cố tình mà xưng vợ chồng với tôi, lại còn kéo cả Tâm nữa thành “hai vợ”.
– Ơ sao bác Minh lại nhận vơ là vợ của ông? Ngọc ngạc nhiên hỏi.
– Ông bây giờ là chồng của mẹ và của bác Minh rồi, con gái ạ! Con có vui khi có bố Luân không? Tâm nói với con.
– Không, không, không đâu! Ngọc vùng vằng đứng dậy và chạy lên gác.
Cả tôi và Minh, Tâm nhìn nhau.
– Sao em lại nói với con thế?
– Đằng nào nó chả biết. Chồng yên tâm. Em sẽ nói với nó. Nó cũng người lớn lắm đấy, nó nghe lời em ngay. Giờ nghe lần đầu nên cô nàng có vẻ bị sốc đấy. Anh lên tỉ tê nói chuyện với con đi để em và Minh chuẩn bị đồ ăn.
Tôi lên phòng, thấy Ngọc nằm úp mặt xuống chăn mà khóc. Tôi ngồi xuống, nâng bé dậy, ôm vào lòng, hôn và nhẹ nhàng:
– Vợ đừng khóc chứ. Anh yêu vợ mà…
– Thế sao mẹ Tâm và cả cả Minh nhận chồng là chồng? Ngọc không cho đâu. Chồng của Ngọc chứ.
Đúng là tính cách trẻ con! Tôi nhẹ nhàng xoa bầu vú ấm mềm của Ngọc:
– Ngọc là vợ của anh mà.
– Em chỉ cho mẹ Tâm với bác Minh ngủ với anh và… địt nhau với anh thôi. Không cho gọi anh là chồng và xưng vợ với anh đâu. Hu hu…
– Nín đi em! Thế sao vợ biết anh với mẹ Tâm, bác Minh… địt nhau?
– Em nhìn thấy hết từ lâu rồi. Nhìn qua cái lỗ ở ổ cắm điện bị hỏng đấy…
– Những lúc ấy Ngọc có thích không?
– Có…
– Có muốn được như thế không?
– Có…
– Bây giờ em cũng đã được địt nhau với chồng rồi. Chồng cũng rất yêu Ngọc, gọi Ngọc là vợ và vợ gọi anh là chồng rồi. Mẹ và bác Minh không lấy mất chồng của Ngọc đâu. Ngọc yêu chồng nhiều không?
– Có, yêu nhiều hơn mẹ và bác Minh. Thế chồng có yêu mẹ và bác Minh không?
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ của bé, hôn và bao:
– Chồng cũng yêu nhưng yêu và thương Ngọc bằng cả hai người luôn.
Thấy nét mặt bé giãn ra, nhẹ nhàng hơn. Bé nép vào tôi, ngửa mặt, hé môi chờ đợi. Chúng tôi lại lặp lại những hành động tình ái từ nụ hôn mở màn đến khi bế bé vào phòng vệ sinh để cùng nhau lau rửa. Khi trong nhà vệ sinh, vừa lau bướm cho em, vừa bú nhẹ vào hai gò vú đã bắt đầu nở. Tôi bảo em:
– Vì Ngọc còn bé nên không được để cho ai biết chúng mình là vợ chồng. Nhưng cứ lúc nào chỉ có anh với Ngọc thì anh là chồng yêu của em, em là vợ yêu của anh. Chúng mình địt nhau nhiều hơn…
– Nhưng em muốn có em bé trong bụng như bụng mẹ Tâm, bụng bác Minh cơ.
– Ừ! Ngọc sẽ có. Ngọc sẽ có thai với anh, đẻ cho anh nhiều đứa con nhé.
– Vâng…
– Giờ mình xuống đi. Kệ cho mẹ và bác Minh gọi anh là chồng.
– Thế em gọi anh là gì? Là bố Luân á?
– Vợ gọi anh là Ba nhé. Nhưng cái buồi của Ba là của vợ chính của Ba tên là Lưu Bích… Tôi bỏ lửng câu, nhìn sang Ngọc thăm dò.
– Ngọc, Lưu Bích Ngọc. Ngọc nói nhanh, nhìn tôi hạnh phúc như một học sinh vừa tìm ra đáp số bài toán đố.
Cả hai mặc quần áo. Tôi cõng Ngọc đi xuống.
– Gớm, bố Luân chiều chuộng con gái thế. Tâm nhìn chúng tôi và nói.
– Không phải là Bố mà gọi là Ba Luân, Ba nhỉ! Ngọc cự lại.
– Ừ! Thì gọi là Ba càng hay. Minh cười.
Cả nhà ngồi quây quần, đầm ấm quanh bàn ăn. Bánh chưng đã được chiên nóng giòn. Vui và thấy hạnh phúc quá nên tự thưởng cho mình mấy ly rượu để làm động lực đêm nay còn phục vụ các bà vợ của mình.
– Mai là bé Ngọc đi học rồi đấy. Ăn xong, đánh răng rửa mặt rồi còn làm bài tập về nhà. Ngủ sớm đi kẻo mai lại ngủ quên đấy. Mấy ngày về quê quen nếp rồi. Phải học giỏi thì bao giờ ông, à Ba về mẹ lại cho về quê, nhớ chưa? Tâm nói với con.
– Ơ mẹ! Bài tập con làm xong từ trước hôm về quê rồi. Bài tập đọc thuộc lòng con cũng thuộc rồi nhé!
– Ngọc của… Ba ngoan lắm, giỏi lắm. Yêu Ngọc. Tôi xoa đầu bé và khen. Ngọc nép vào người tôi, tin cậy.
Minh bảo:
– Ngày mai chỉ có mình em đi làm. Tâm thì mùng 6 mới mở hàng. Chán thế!
– Thế thì nghỉ việc cơ quan đi, cứ ham làm gì… Tâm nói với Minh.
Minh ngần ngừ, rồi chậm rãi nói:
– Nhưng nghỉ thì tiếc. Lương tháng dạo này có đều. Việc nhiều mà cũng vui khi chị em cơ quan gặp nhau…
– Ối dào! Bà cứ vẽ chuyện.
Tôi bảo Minh:
– Em xin nghỉ theo chế độ hưởng một lần đi. Được bao nhiêu thì được. Về cùng làm với Tâm một hai tháng nữa thì cả hai chị em nghỉ đi, chờ sinh. Tiền anh cấp đủ cho cả ba. Nghỉ đúng 2 năm cho con cứng cáp, cũng là lúc bé Ngọc học hết cấp 1. Anh sẽ chuyển cả nhà về HN như đã bàn bữa trước.
Tâm đế thêm:
– Đã bảo rồi. Ngày mai vào cơ quan viết đơn nghỉ việc đi. Mồng 6 ra mở hàng. Chắc năm mới nhiều khách lắm, không biết mấy đứa nhân viên có xuống kịp không? Giờ cả nhà đi ngủ đi. Uống rượu ở quê giờ mới ngấm…
– Ngấm gì? Tôi hỏi đùa…
– Ngấm… ấy. Tâm đưa mắt liếc yêu tôi.
Hôm nay tôi muốn nằm cùng Tâm & Minh trên một giường. Tôi chọn phòng Tâm làm nơi hành lạc bởi tôi muốn Ngọc của tôi thấy hết vì tôi biết mắt em luôn dõi qua ô cửa thần thánh, nhỏ bé hình ô van của cái ổ cắm điện hỏng.
Tâm và Minh lên trước. Tôi lại cõng Ngọc lên. Ngón tay tôi lại chấm chấm vào khe đít bé. Bé cứ nhấp nhổm trên lưng tôi. Đặt bé đứng xuống, tôi hôn em say đắm và kéo ngược áo em lên để vùi mặt mình vào ngực em nơi có hai trái đào thơm nồng, ấm mịn. Em lùa tay vào quần tôi, túm cặc tôi và lôi ra, nắn và vuốt… rồi em đổ ngửa lên giường, tụt quần mình ra. Tôi lại được bay bổng cùng em. Những tiếng thở dồn của Ngọc cứ như bị nén lại rồi bùng ra mỗi khi buồi tôi mơn man lúc nhẹ và dứt khoát lúc mạnh, liên tục quậy trong lồn em. Thế là từ tối đến giờ, tôi đã được địt bé Ngọc 5 phát. Tôi ngắm em và nghĩ về một nơi hạnh phúc luôn tồn tại và phát triển. Ở đây, trong căn nhà mà ba người phụ nữ và một bé gái đã làm đúng chức năng người vợ và tôi đang miệt mài gieo hạt. Địt xong, tôi hôn môi Ngọc và nói nhỏ:
– Vợ ngủ đi nhé!
Em gật đầu và nhìn tôi mở cửa đi sang phòng bên.
Vừa mở cửa phòng đã thấy cả Tâm và Minh đang nằm đắp chăn trên giường xem TV. Tôi tắt TV và trêu:
– Giờ này không phải để cho các nàng xem TV nhé. Nói rồi tôi bật công tắc đèn sáng trưng và cởi quần áo đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt và… rửa cả chim vì vừa địt nhau với bé Ngọc ở phòng bên. Lau khô người rồi tồng ngồng bước ra, con chim vẫn ngẩng cao đầu.
– Suỵt! Con đã ngủ chưa? Sao bật đèn sáng thế? Minh hỏi.
Tâm cười:
– Thấy con bé đã díp mắt từ nãy. Chắc ngủ rồi. Nó mà ngủ thì có mà gõ trống bên tai cũng chả thức.
Tôi lật chăn lên và chui vào. Hú hí, sờ mó cả hai em một lúc, người cứ nóng rực cả lên. Tâm hất chăn ra rồi vo lại ném sang bên cạnh. Tôi nằm giữa, hai tay úp lên cả hai cái lồn. Rồi sờ hai cái bụng chửa:
– Khéo thế! Cả hai chị em đều có chửa. Có khi đẻ cùng ngày, cùng tháng thì vui nhỉ.
Minh vừa cầm buồi tôi xóc xóc vừa nói:
– Cùng ngày thì khó nhưng chắc chắn cùng tháng, chồng ạ.
Tâm nhét ngón tay tôi vào lồn ấm và nhờn nước, bảo:
– Ừ mà hay nhỉ! Tháng đó thế nào mà hai chị em có kinh trùng ngày, vừa sạch thì đúng dịp chồng lên. Thế là là lá la hai bà cùng có mang. Minh tắt kinh thì em cũng tắt luôn. Rồi bố Luân sẽ tha hồ mà chăm gái đẻ nhé. Giờ thì… địt vợ trước đi rồi đến Minh. Mấy hôm rồi, thèm quá!
Tôi vừa ngậm vú, sờ lồn Minh, còn buồi tôi thì đâm mạnh và nhấp liên tục vào lồn Tâm. Khi tôi xuất tinh, tôi nhay nhay mạnh vào đầu vú Minh. Như cùng lúc, cả hai nàng đều hét lên “Ối! Ối! Chồng ơi! Đau! Sướng!”. Tôi ra hiệu chỉ sang phòng bên ý như bảo kêu nhỏ thôi kẻo bé Ngọc thức. Nhưng tôi thừa biết, ở phòng bên, nàng tiên nhỏ của tôi không ngủ, đang theo dõi qua cái lỗ hổng định mệnh để thèm thuồng và rỉ nước nơi khe bướm. Đến lượt Minh, tôi cũng địt em khi bú vú, sờ lồn Tâm. Xong, cả ba nằm im để thở, để cảm nhận dư âm của cuộc mây mưa tay ba. Tôi hôn lên hai cái bụng 3 tháng của hai nàng, đã thấy da bụng căng hơn, không có nếp gấp của bụng béo mỡ mọi khi. Chúng tôi còn địt nhau hai lần nữa ở tư thế chổng mông và úp thìa. Mặc dù hai lần sau tôi không xuất tinh nhưng cũng giật giật cái buồi to, cứng trong hai lỗ lồn đã rộng hơn vì đang mang bầu. Gần sáng, tôi bảo tôi xuống tầng dưới ngủ. Hai nàng đồng ý ngay.
– Vâng, chồng xuống ngủ đi nhé. Địt hai vợ mấy phát thế này thì mệt đấy. Mà công nhận chồng mình khỏe thật. Hai bà bầu rã rời hết cả người đây này.
Tôi hôn hai bà vợ bầu của tôi rồi đi xuống.
Giờ đã quá muộn nên tôi không muốn gọi điện đánh thức ai, chỉ nằm nhớ Thuý, Liên và Lan. Thuý cũng đã thụ thai vì thấy em bảo vậy. Tôi mừng và thương em, hai đứa sinh đôi còn nhỏ mà đã vội mang bầu. Tôi nhớ đến Hường với cái bụng to tròn, kềnh càng và bầu vú đã về sữa cứ núc nỉu, nặng nề. Nhớ cái lồn mọng nổi gồ lên và cái lỗ lồn rộng rãi và trơn tuột khi buồi tôi mới ấn vào đã chui tọt vào trong. Tôi nhớ bé Hinh, nhớ cái lưỡi vụng về thơm ngọt của bé khua trong miệng tôi, nhớ cái chũm cau bé xíu và cái lồn còn chưa nổi mu của bé.
Tôi dành nhiều thời gian hơn để nhớ vợ tôi đang bên Đức cùng hai con. Giờ này mới chỉ là 9 giờ tối bên đó, Nguyên và hai con tôi đã ngủ chưa? Tôi dễ hình dung ra cái bướm đẹp của Nguyên vì mỗi lần bên nhau tôi đều ngắm kỹ cái lồn mà tôi đã phá trinh. Nghĩ đến chữ ” phá trinh” tôi lại nhớ bé Ngọc.” Bé ngủ chưa, xuống đây với anh nhé. Anh lên bế em xuống đây!”
Vừa lẩm bẩm nói câu đó xong thì thấy cánh cửa kẹt mở. Ngọc của tôi hiện ra trước mắt trong bộ quần áo thể thao màu ngọc bích, là màu mà một lần tôi đã nói với bé là thích nhất.
Em lao vào tôi nhanh như chớp, làm tôi không kịp nhổm dậy. Thế là tới tấp những nụ hôn, vồn vã những liếm sờ rồi rập rình những cú địt mà cả hai không nói một lời. Tôi xuất hết những tinh khí mà tôi đã cố giữ lại khi địt Tâm & Minh ở hai thế chổng mông và úp thìa để bây giờ dành hết sang lồn Ngọc. Địt nhau xong, Ngọc cắn vào vai tôi rõ đau. Em ngân ngấn nước mắt: “Ghét anh! Ghét anh! Ai bảo yêu mẹ Tâm với bác Minh nhiều thế!” Tôi hôn em, mút tụt lưỡi em vì hạnh phúc bởi em đã biết ghen vì quá yêu tôi.
– Anh yêu mẹ Tâm, yêu mẹ Minh thế cũng chưa bằng yêu Ngọc bây giờ.
Bé úp mặt vào lòng tôi và đi dần vào giấc ngủ.
Khi tôi thức dậy, đã thấy ba người vợ của tôi đã dậy từ lâu và đang lanh canh sắp bữa ăn sáng.
– Chồng ngủ ngon thế. Em vào đánh thức con mà chỉ sợ làm anh thức dậy. Con gái quý bố quá nên xuống nằm với bố, có khi bói cũng chả biết. Tâm nhìn tôi, nói như kể chuyện.
– Gọi là Ba chứ! Ngọc cãi.
– Ừ! Thì ba Luân cùng con gái cưng Bích Ngọc nằm ôm nhau ngủ li bì, rõ yêu.
Ăn xong, tôi nhận nhiệm vụ đưa bé Ngọc tới trường. Minh thì đến cơ quan, còn Tâm ở nhà giặt quần áo của cả nhà.
Dọc đường đến trường của Ngọc, tôi dừng lại hai lần để hôn bé. Tôi bảo:
– Ngọc yêu chồng nhiều không?
– Có, nhiều nhiều!
– Yêu chồng thì phải cố học thật giỏi nhé. Chồng sẽ đưa Ngọc về Hà Nội học cấp 2.
– Chồng phải đưa cả mẹ Tâm và bác Minh về Hà Nội cùng Ngọc cơ.
– Ừ! Chồng sẽ nghe lời Ngọc. Nhưng trước hết Ngọc phải học giỏi. Muốn học giỏi thì lúc ở lớp, lúc học bài Ngọc không được nhớ chồng mà quên học nhé. Chỉ được nghĩ đến chồng lúc nằm một mình thôi, nhớ nhé. Anh yêu Ngọc lắm.
Ngọc không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi gật đầu.
Tôi hôn bé trước khi mở cửa xe cho bé đeo ba lô xách xuống, đi vào cổng trường.
Nhìn theo bé cõng chiếc ba lô nặng trĩu, tung tăng cùng nhóm bạn đi vào. Lòng tôi trĩu nặng yêu thương.
Về nhà, mở cửa ra thấy Tâm đang lúi húi rũ quần áo để đưa vào máy giặt. Tôi đến cùng làm với em.
– Mẹ vừa gọi điện vào máy anh đấy. Em không nghe. Mẹ gọi sang máy em hỏi cậu đâu. Em bảo cậu đưa bé Ngọc đi học. Mẹ hỏi cậu có đi đến đơn vị bộ đội cũ không. Em chả biết nên ậm ừ bảo hình như có. Thế chồng có đi không?
– Không! Anh ở đây với hai vợ và bé Ngọc 3 ngày rồi về Hà Nội mấy hôm, lo một số việc và đưa Lâm vào dần khối kinh doanh của anh để sắp tới thành lập Tổng công ty.
– Thích thế! Khi nào vợ, à hai vợ về Hà Nội thì chồng cho hai vợ làm trong công ty nhé. Chồng lo cho… anh Lâm như con đẻ nhỉ.
– Ừ! Thương nó và thương mẹ Liên đã nhiều năm cực khổ lắm. Còn em và Minh anh cũng thương yêu. Nói chung, anh thương yêu hết mọi người nhà mình.
Nghe tiếng Tâm nhè nhẹ, thở dài như muốn trút đi một thứ gì khó nói ra.
Khi nằm ôm nhau trên giường sau lần hoan lạc buổi sáng, Tâm ôm tôi và nhẹ nhàng:
– Em hỏi chồng phải nói thật với em nhé?
– Vợ hỏi đi. Anh sẽ không dối, giấu…
– Anh Lâm có đúng là con đẻ của chồng với… mẹ không?
Tôi sững sờ nhìn Tâm, nghĩ rằng em đã hỏi vậy nghĩa là em đã biết một phần nào đó và muốn tôi nói ra.
Tôi thú nhận hết cả và kể cho em nghe mọi chuyện của tôi và Liên. Tôi khóc, em cũng khóc dù biết rằng mỗi người có lý do khác nhau để khóc. Tôi cố tình hôn miệng em, Tâm đáp lại nhiệt tình như mọi lần làm tôi yên tâm.
– Thế sao em biết mà hôm nay mới lại hỏi chồng chuyện này?
Tâm vừa khóc, vừa kể…
Thì ra Liên có cuốn nhật ký cất kỹ dưới đáy cái rương gỗ mà bố tôi đóng cho khi Liên đi học Trung cấp. Nhà bị dột, đồ trong rương ướt phải lấy ra phơi. Cuốn sổ ghi nhật ký của Liên được bọc trong tấm vải mưa không bận gì nhưng Liên chưa kịp cất đi thì ngoài Nông trường có đám cháy, Liên phải ra ngay. Lúc này Liên đang chuẩn bị được đề bạt chức đội trưởng. Luân thì đi học lớp 11 từ sáng sớm trên trường huyện, ở nhà chỉ có hai chị em Minh lớp 9 và Tâm lớp 6. Hai chị em tò mò lấy ra rồi đọc cho nhau nghe. Chỉ những câu yêu thương chồng, vợ và “Thằng Lâm con của chúng mình và hai đứa em của nó”
Hai chị em nghĩ rằng “bố” của mình đang ở đâu đó chưa về nên mẹ ghi lại. Nhưng dòng cuối hiện lên dòng chữ hoa to, viết in, tô đậm:
“NHỚ VÀ YÊU CHỒNG QUÁ. EM LUÔN MUỐN VIẾT TÊN ANH GẮN CÙNG TÊN EM: LƯU THANH LUÂN – LƯU BÍCH LIÊN”.
Minh lớn hơn nên hiểu rằng anh Lâm có bố họ Lưu, bố của Minh họ Hà là anh họ của cô Lan…
Và đến Tâm lại có họ Lưu. Liên hệ với những chuyện nghe lỏm được về chuyện của mẹ với người bố đẻ của Tâm thì hai chị em cũng hiểu ra bố đẻ anh Lâm vẫn còn đang ở đâu đó, chưa về với mẹ. Nhưng đọc dòng cuối cùng ở mỗi trang đều thấy tên Lưu Thanh Luân là…
Cậu mình, vẫn gọi mẹ là “chị “, xưng “em “, còn mẹ gọi là “cậu ” xưng “chị” khi có mặt chúng mình. Thế là hai chị em bàn nhau giữ bí mật để… theo dõi.
– Nhiều lúc chúng em cũng thích cậu đúng là bố anh Lâm, là… chồng của mẹ. Nhưng vì hai chị em đều thích cậu, riêng em còn yêu thầm và nhớ đã được sờ chim cậu thì thấy tưng tức thế nào ý. Rồi thấy anh chăm lo cho mẹ, cho anh Lâm và cho hai chị em thì cũng quên khuấy việc nghi kỵ, theo dõi và bảo nhau biết đâu có ai đó đã thương yêu mẹ, đã có con với mẹ lại trùng họ tên với cậu?
Cho đến một hôm, chồng còn nhớ lần chồng lên thăm chỉ có em và mẹ ở nhà, lúc ấy chị Minh đã đi học trường Trung cấp, em thì chuẩn bị nhập trường Đại học không? Anh lên được một lúc thì bạn em đến rủ ra ga kẻo nhỡ tàu. Thế là em chào mẹ, chào cậu để đi cùng bạn. Anh có nhớ trước khi đi em còn chìa má để anh hôn và anh còn hôn cả hai mắt em không?
– Nhớ. Rồi sao nữa?
– Em ra ga nhưng nhà ga báo tàu chậm hai tiếng. Nên em quay về. Lúc đó trời nhá nhem tối, cổng vẫn mở. Con chó thấy chủ về nên không sủa. Em vào nhà thấy cửa vẫn hé, nghe tiếng mẹ run rẩy gọi “anh ơi, chồng ơi”. Em nhẹ nhàng đi ra phía sau, ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ thấy anh và mẹ trần truồng ôm nhau. Em còn nghe và nhớ mãi câu mẹ nói: ” Chồng ơi! Địt mạnh vào, địt cho toét lồn vợ ra. Chồng cứ cho vào đi, em vẫn đặt vòng mà…”. Em còn nghe anh bảo: ” Vợ cứ tháo vòng ra, anh muốn có thêm con, càng nhiều càng tốt. Họ Lưu nhà mình ít người quá.” Em thấy mẹ khóc và bảo: “Chồng ơi! Em cũng muốn đẻ cho anh thêm mấy đứa nữa. Nhưng anh còn phải lấy vợ và em vẫn nhớ lời căn dặn của bố. Em sẽ là vợ anh, chăm anh chứ không dám đẻ nữa, tha lỗi cho em. Khi anh có vợ, có ai đó yêu anh sẵn sàng có con với anh thì anh hãy cố và đừng quên em Lưu Bích Liên, vợ của Lưu Thanh Luân là em yên lòng lắm rồi, chồng ạ.”.
Em không dám thở mạnh để nghe hết những lời ân ái của mẹ và anh, em chăm chú nhìn và thấy hết những cử chỉ yêu đương của hai người. Khi nhìn rõ cảnh hai người… địt nhau, em vừa ngượng, vừa thích và trong em bùng lên một thoáng ghen tuông bởi trong thâm tâm em đã thầm yêu anh, từng mơ được anh âu yếm nhưng chưa thể nghĩ ra những hình ảnh của anh và em giống như anh với mẹ. Em nhẹ nhàng rời cửa sổ và ra cổng rồi vụt chạy, cứ đường cái mà chạy mà chả định rõ chạy đi đâu? Sao phải chạy? Khi mệt quá, ngồi nghỉ em mới tỉnh ra, nghĩ thương mẹ, thương cậu hai người yêu nhau, vụng trộm có con với nhau, không thể lấy được nhau mà vẫn gắn bó với nhau đến vậy. Vừa thương vừa buồn cho mình vì cũng yêu cậu mà chưa dám thổ lộ, chưa được cậu âu yếm, yêu thương như cậu đã và đang yêu mẹ Liên như một người vợ. Rồi em thất thểu quay về. Lúc em về thì mẹ đang nấu cơm, còn anh đang tắm. Em bảo bị nhỡ tàu. Anh đã an ủi em và bảo: “Mai Tâm đi cùng xe cậu chở xuống thành phố. Mai cậu cũng về Hà Nội.”.
Đêm ấy em không thể ngủ. Mẹ thì ngủ trong buồng, anh thì nằm trên giường của Lâm, còn em trằn trọc một giường gian bên. Gần anh, người trong mộng chỉ như gang tấc mà không thể gần gũi. Em đã dự định, hôm sau ngồi cùng xe thế nào cũng… tỏ tình với anh bằng hành động thật bạo dạn, thật cụ thể để thầm bảo rằng “Cháu Minh Tâm yêu cậu Thanh Luân và muốn được làm vợ cậu”. Nhưng rồi trên xe đông người và em cũng không có cơ hội, không dám thổ lộ tình yêu đơn phương của mình. Cũng vì yêu và nhớ cậu quá, nhớ đến cuồng si nên học hành sa sút, người như bị ốm tương tư và hay mơ, hay gọi tên anh. Chính thế cho nên mới xảy ra buổi chiều định mệnh bị bố con Ngọc hiếp. Chửa con Ngọc mà em cứ như mộng du đã được anh cho đứa con nên quyết để đẻ, kệ mọi người khuyên. Đến ngày anh nhìn vú em ở giếng, chạm tay vào ngực em, lau nước mắt và hôn tóc em là tự nhiên em nghĩ rằng mình đã là của nhau. Đúng thế thật, chồng ạ. Duyên trời đã định hay sao mà em không bao giờ nghĩ sẽ không có anh trong đời…
Em còn kể nhiều nữa. Kể bằng cả nỗi buồn và cả bằng niềm vui.
– Thế em còn kể với ai nữa không? Có ai biết chuyện giữa anh và mẹ Liên không?
– Em chỉ kể cho Minh. Và cũng không ngờ Minh cũng biết chuyện giữa mẹ với anh tuy không nhiều, không tường tận như em biết và Minh cũng biết cả chuyện giữa anh và em. Minh bảo em: “Tao cũng thương mẹ và yêu cậu. Lấy chồng cũng vì thương mẹ, thương anh Luân và thương em, đồng thời cũng trốn chạy tình yêu đơn phương với cậu” Khi bỏ chồng xong, Minh mừng lắm vì đã được anh yêu…
Tôi trầm ngâm suy nghĩ. Vậy là truyện loạn luân của tôi với Liên – Bà chị họ của tôi – không còn là bí mật của riêng tôi với Liên nữa rồi. Mà trớ trêu thay! Người biết rõ không ai khác, lại chính là hai đứa con của Liên, hai đứa cháu gọi tôi là cậu, hai người phụ nữ trẻ đã tự nguyện trong cuộc tình loạn luân với tôi – Người đã gửi giọt máu của mình trong bụng hai chị em Hà Thanh Minh và Lưu Minh Tâm, chính họ sẽ sinh ra những đứa con của tôi.
Thấy tôi im lặng, Tâm hôn tôi rồi nói:
– Đừng bận tâm chồng ạ! Em và Minh bàn nhau rồi. Yêu chồng nên chấp nhận tất cả. Chung chồng với mẹ cũng được, miễn là đừng bao giờ để mẹ biết. Đừng bao giờ để chồng mình phải buồn. Em và Minh yêu chồng nhiều.
Tôi và Tâm đang nói chuyện khi vẫn trần truồng ôm nhau thì chuông điện thoại ở máy của tôi đổ dồn. Tâm nhoài người cầm máy đưa cho tôi:
– Mẹ Liên gọi đấy! Chồng cứ nghe và nói chuyện như không có mặt em. Em muốn nghe hai người… tâm sự, chồng chiều vợ nhé!
Tôi bật loa ngoài để Tâm cùng nghe.
Liên:
– A lô, chồng à. Chồng nhớ vợ không? Em nhớ chồng quá. Hai chị em Thuý Hải – Hải Long lúc nào cũng hỏi bao giờ ông về. Chồng đang làm gì đấy? Chồng có đi ĐT thăm đơn vị không?
– Anh cũng nhớ vợ lắm. Nhớ cả nhà mình, ai anh cũng nhớ. Hai ba hôm nữa anh về với vợ rồi. Chờ chồng nhé!
– Lúc nào vợ chả mong chồng về, mong có chồng ở bên. Dù bây giờ có tuổi rồi, ít ham muốn tình dục. Nhưng chỉ cần được gần anh, được anh hôn, được anh bóp vú, sờ lồn và được cầm buồi chồng, được mút bú buồi chồng là em hạnh phúc rồi, chồng ạ. Thôi chồng cứ chơi trên đó với các cháu mấy hôm rồi xuống để vợ chồng mình địt nhau nhé. Lâu lắm rồi hôm nay lồn vợ lại nhiều nước quá, thèm quá mặc dù bây giờ mà địt nhau thì đau rát lắm. Nhưng em chịu được. Em yêu chồng!
Tôi nói chuyện với Liên rất lâu, Tâm nằm bên cạnh tay vẫn mân mê buồi tôi.
Nói chuyện với Liên xong. Tâm bảo:
– Giờ mẹ già rồi mà vẫn dâm nhỉ. Không biết mình 60 có chiều nổi chồng không? Chồng đừng có mà giận rồi đi tìm gái nếu lồn hai, à ba vợ Liên, Minh, Tâm bị khô nhé. Em và Minh cảm ơn mẹ, cảm ơn chồng lắm.
Gần trưa thì Minh về. Minh khoe:
– Em viết đơn xin nghỉ theo chế độ rồi. Một hai ngày nữa là có kết quả. Em xin nghỉ chiều nay.
Bữa trưa nay chỉ có tôi và hai bà vợ đang mang thai. Nằm cùng nhau trên giường, sau khi đã “địt bù” Minh ba phát, tôi gợi ý để được nghe Minh kể chuyện xem Minh có biết nhiều về việc tôi với mẹ Liên của em từ chị em hóa vợ chồng không? Minh túm buồi tôi một cái rõ đau, cười rõ to rồi nói:
– Cấu cái buồi này vì hư quá, làm cả ba mẹ con đều si mê, đều có chửa. Em biết ít hơn cái Tâm vì thế em mới đi lấy chồng. Bỏ chồng về mới được anh yêu, mới được có chửa với anh, mới được chung chồng với mẹ, với em gái chứ. Giờ anh biết thế rồi nhưng đừng để cho mẹ và anh Lâm biết rằng em & Tâm biết nhé. Cứ để mọi việc diễn ra bình thường anh ạ. Cả nhà mình cùng thương yêu nhau nhá.
Bụng vợ to thế này, tháng sau sẽ đi siêu âm xem có thai đôi không. Vợ thích đẻ sinh đôi lắm, chồng ạ.
Chiều nào cũng vậy, cứ giờ cuối chiều, tôi lại ra trường đón bé Ngọc. Thấy tôi là mắt bé sáng lên, đôi má ửng hồng và đôi mắt như muốn nói “Yêu nhau đi!” Bé khoe những điểm giỏi và những lời nhận xét của cô giáo. Tôi lại hôn em. Hôm nắng ấm hơn thì tôi lùa tay vào sờ vú em.
Cứ như thế, bốn đêm ba ngày tôi hạnh phúc bên ba người vợ ở Thái Nguyên. Chỉ có Ngọc biết tôi gọi Tâm và Minh là vợ và địt nhau với cả hai, còn Minh và Tâm không thể biết tôi cũng đã đit nhau với bé Ngọc và là vợ chồng với bé. Tôi thoáng nghĩ tới chuyện của tôi với Liên cùng hai chị em Minh – Tâm. Liên cũng không hề biết chuyện cả hai cô con gái của Liên đã là vợ của tôi, đều đang mang thai con cho tôi như em đã mang thai và đẻ cho tôi thằng con trai đầu Lưu Thanh Lâm. Rồi nghĩ đến Thuý với hai đứa con đã sinh và một đứa trong bụng, nghĩ đến Lan có chung chồng với con gái, rồi nghĩ tới Hường, tới bé Hinh… Tất cả đều xoay tròn êm ả xung quanh tôi, bên cạnh là Nguyên và hai đứa con chính tắc, được pháp luật ghi nhận của tôi. Với tôi, họ là ruột thịt, là vợ, là con tôi. Chỉ cần tôi và họ biết, chấp nhận và gắn bó là được.