Những người tôi yêu

Chương 49



Phần 49

Tôi dừng xe ở cửa chợ Nho Quan, bảo Như xuống chợ mua cá.

Về đến nhà đã là 2 rưỡi chiều. Buổi chiều ở vùng quê thật yên ả. Nhà đóng cửa. Như bảo: “Chắc bố mẹ em ra đồng. Thằng cu thì đi học chiều, trường ngay đầu xã, 5 rưỡi tan thì em ra đón”.

Tôi hỏi: Thế thường ngày em làm gì?

– Em đi làm đồng. Chứ chả lẽ ngồi chơi à?

Tôi ôm Như và hôn em trước bàn thờ Chúa và nói:

– Có Chúa lòng lành chứng giám cho con và Maria Như yêu thương nhau.

Em cấu vào sườn tôi, bảo:

– Anh đã thề trước Chúa rồi đấy nhé! Phản bội em là không được, Chúa quở phạt cho đấy.

Tôi muốn kéo em vào buồng trong. Như nói nhỏ:

– Không được đâu. Buồng là của bố mẹ. Còn giường gian bên mới là của mẹ con em.

Như chỉ tay về phía cái giường còn buông màn, chỉ vén ra hai phía ở cửa màn, rồi nói:

– Để đến tối đi anh! Mình ra nhà nghỉ ngoài thị trấn.

Làm sao mà tôi chịu được khi trước mặt tôi đang hiện diện một nữ con chiên xinh đẹp của Chúa?

– Như chiều anh đi em!

Như lườm yêu tôi, rồi vẫy tôi ra giếng phía trước.

– Để em vào rửa ráy đã trước đã nhé. Rồi xách xô nước đầy và cầm mớ quần áo, khăn mặt vào nhà tắm xây cạnh giếng. Tôi đi quanh sân và ngắm nhà, ngắm vườn. Ngôi nhà ngói 3 gian, một chái buồng nhỏ bé. Vườn cây um tùm đủ thứ nhưng hình như chưa bao giờ cắt tỉa. Góc vườn là chuồng lợn, chuồng gà. Một đàn gà khá đông tập trung bới đám cỏ đất kiếm mồi.

Nghe thấy Như hắng giọng. Tôi biết nàng đã xong. Tôi cũng vào rửa mặt và không quên lau sạch sẽ toàn thân. Như ra cài then cổng rồi đi vào nhà.

Chúng tôi hôn nhau khi cả hai đã nằm trên giường. Tôi cởi chầm chậm từng khuy áo của Như. Công nhận em trắng thật. Da rất mịn. Chỉ tội em gầy quá. Bụng lép lại, trong tư thế nằm ngửa lại càng mỏng. Vú em nhỏ nhưng săn chắc. Tôi vục mặt vào ngực em mà bú mút rồi trườn dần xuống bụng. Như đã tụt quần mình từ khi nào mà tôi không biết. Tôi hôn cái mu lồn phủ kín lông dài mà thẳng mượt chứ không xoăn. Dâm thuỷ của Như ra nhiều quá, ướt nhờn cả đôi môi tôi. Tôi vội tụt nhanh quần mình ra, không kịp cởi áo rồi cứ thế nằm đè lên Như. Cái con chim của tôi hình như có mắt, tìm đúng ngay cái khe đào nguyên đang đẫm nước mà chui vào. Việc của tôi bây giờ là hai tay hai vú, môi ngậm vào môi, lưỡi xoắn vào lưỡi, còn thân dưới thì nhấp nhổm mà thúc cặc sâu vào tận đáy âm đạo của Như. Việc của Như là những cú cào cấu lưng tôi, vò đầu tôi và rên ư ư, hít hà…

– Ối! Anh ơi! Em chết mất! Sướng, sướng quá! Bao nhiêu năm rồi nay mới được thế này. Anh ơi! Em sư… ướng… Anh làm mạnh nữa đi. Thế… thế… ối… ối!

Như cong người lên khi tôi bắn từng loạt tinh trùng sau mỗi cú giật. Tôi phun nhiều quá! Lúc rút ra thấy dòng tinh khí hòa cùng dâm thuỷ của Nhu nhểu ra khe lồn và bết vào túm lông lồn đen nhánh.

Như đưa tay xuống lồn miết miết như muốn nhét hết vào lồn những dòng tinh khí đang chảy ra.

Như đưa tay lên nhìn và ngửi…

– Đặc thế? Em muốn nữa nhưng để tối, anh nhé. Giờ sợ bố mẹ về bắt gặp thì chết.

Nói rồi em ngồi dậy mặc quần cho tôi. Như không quên cầm cặc tôi mà vuốt và xóc xóc rồi rất nhanh cúi xuống hôn và mút nhẹ đầu buồi bóng nhẫy và cứng đơ của tôi. Em phát nhẹ vào đầu chim: ” Ngoan nhé! Tối nay chị đền “. Rồi hấp hoảng mặc quần áo và chải mớ tóc dài đã bị rối bung khi địt nhau. Giờ tôi mới nhìn tóc Như buông dài quá mông, rất mượt và mềm. Như ra mở then cổng rồi quay vào bếp lúi húi mổ cá, chuẩn bị làm cơm chiều, mặc tôi ngồi một mình bên bàn nước nhỏ kê ngoài thềm. Tôi ra xe, lấy túi quần áo mà tôi đã mua cho thằng Thành từ HN mà lúc trưa chưa nhớ ra đem xuống. Tôi vào bếp xem Như nấu đồ ăn. Nhìn qua thấy sự ngăn nắp, sạch sẽ. Các món gia vị cho canh cá rất đúng cách. Tôi thầm nghĩ ” Đây cũng là người phụ nữ đảm việc!”.

– Tối anh ra HN, Như đi cùng anh nhé.
– Ngại lắm! Biết nói với bố mẹ thế nào.
– Việc đó để anh nói. Miễn là em đồng ý.
– Thế đi bao giờ thì cho em về?
– Hôm nào Thuý và Lâm cùng với mẹ Lan sẽ đưa em về.
– Sao anh không đi cùng?
– Anh sẽ luôn cùng em. Nhưng hôm đó mẹ Lan và vợ chồng Thuý vào cùng em là phù hợp nhất để thưa chuyện cùng bố mẹ đón mẹ con em ra.
– Vâng! Thế cũng được. À mà ra đấy anh có ở cùng em mấy hôm không?
– Sao lại mấy hôm?
– Vì… Thôi! Để em nói sau. Giờ anh lên nhà đi. Bố mẹ cháu sắp về đấy chú Luân ạ. Nói rồi Như tinh nghịch nháy mắt cười.

Ngồi một lúc, tôi lấy máy gọi cho Thuý.

– Chồng ơi! Vợ đây!
– Chuyện ở đó giờ sao hả vợ?
– Ông Dự vui lắm, Công thì còn chút e dè. Cơ ngơi cũng khá, nhà cao cửa rộng mặt phố lớn. Ông ấy dự định mai hoặc ngày kia sẽ làm cơm mời họ hàng và các cô con gái, chị của Công về nữa. Có khi em và Lâm phải ở lại xem thế nào và còn phải đả thông, tư vấn cho Công và cả ông ấy nữa để không ai biết mẹ Lan là mẹ đẻ của Công. Nhớ vợ không? Các con ngoan không?

Thuý chưa biết tôi đi Ninh Bình từ sáng. Trước khi đi tôi cũng không nói với ai là đi Ninh Bình vào nhà Như, mọi người đã quen với việc tôi và cả thằng Lâm có những chuyến đi vì công việc bất chợt nên cũng không ai hỏi. Sáng nay, khi đi tôi còn chơi đùa một lúc với đám trẻ đến lúc Liên Hoa và Sylvia chở chúng đi học.

– Các con ngoan và nhớ mẹ Thuý lắm. Bố Luân cũng nhớ mẹ.
– Em cũng nhớ chồng. Chồng đã đi Ninh Bình chưa?
– Anh đang ở nhà Như đây.
– Thế à? Liệu có ổn không anh?
– Nghe chiều thuận lợi, em ạ. Ở đấy nếu có gì cần tham khảo ý anh thì gọi ngay nhé. Anh tin vợ sẽ giải quyết yên ổn. Thôi để anh vào nói chuyện với bố mẹ Như và Như đã nhé. Rồi anh sẽ gọi lại cho em. Yêu vợ!

Tôi tắt máy khi thấy vợ chồng Triều – Cơi cuốc vác vai, dắt cháu đi vào sân.

Trong khi bà Cơi rửa ráy và tắm cho cháu thì ông Triều vào ngồi tiếp chuyện tôi. Đủ thứ chuyện giữa hai cựu chiến binh có vẻ tương đồng, ý hợp.

– Này! Tôi hỏi thật ông Luân năm nay bao nhiêu tuổi. Bảo bằng tuổi tôi nhưng khó tin vì ông trẻ quá!

Tôi phải lấy chứng minh nhân dân và cả hộ chiếu của mình cho Triều xem.

– Ai không biết thì chắc chắn đoán chỉ 50 tuổi là cùng. Tôi nhà nông vất vả nên mau già là phải.

Triều cười sảng khoái rồi đi tắm rửa.

Thấy Như bê mâm lên, ông Triều hỏi sao ăn sớm thế, giờ chưa đến 5 rưỡi.

– Chú Luân bảo để chú còn về Hà Nội. Đi muộn quá không nên – Như trả lời bố.
– Đúng đấy ông ạ! Đi tối nhiều anh xe khách chạy ẩu như cướp nên mình cứ đi tà tà thôi, không vội. Đây về HN cũng chỉ hơn 2 tiếng xe chạy thôi mà. Tôi nói thêm.

Trong bữa ăn, tôi cố lựa dịp để lái câu chuyện sang việc đưa mẹ con Như ra HN sống. Nghe chừng có vẻ êm nên tôi dấn thêm:

– Tôi muốn cháu Như ra HN cùng tôi luôn chiều nay. Trước hết để Như trực tiếp ký đơn ly hôn trước công chứng, sau nữa xem qua công việc mà tôi đã bố trí nếu hợp và thích thì làm, không thì tôi chuyển cho làm việc khác. Còn thằng cháu thì ông bà khỏi lo. Nó sẽ học cùng trường với mấy đứa con nhà Thuý. Rồi sẽ quen nhanh thôi mà. Trẻ con dễ hòa nhập.
– Ơ! Thế thằng Pau lồ đi luôn tối nay sao được? Tuần này mới thi xong. Ngày mai bắt đầu học thêm để thi rồi. Cô giáo vừa nói lúc nãy…

Tôi bảo: Cứ để cháu ở nhà. Mẹ cháu còn quay về chứ có phải đi hẳn đâu.

Tôi lấy từ trong túi ra 30 triệu đưa cho Như:

– Đây là tiền mà cháu và công còn trong tài khoản. Thằng Công nhờ người bên ấy sử dụng và người nhà trả bằng tiền Việt. Còn những dụng cụ, đồ đạc bên ấy thì thằng Công cho người ta vì cả hai đứa không quay sang nữa. Chú không biết hai người có bao nhiêu tiền. Đây là thằng Công nhờ chú chuyển trả cho Như đấy.

Như ngần ngừ định không cầm nhưng thấy tôi nói thế nên cầm rồi đặt xuống chiếu.

– Như này! Theo chú thì cháu giao lại cho ông bà, coi như quà của con gái mấy năm đi nước ngoài tích cóp được và cũng là để biết ơn bố mẹ. Còn mẹ con cháu ra HN thì chưa cần tiền đâu. Ở quê còn nhiều thứ bố mẹ phải lo đấy.
– Không! Chúng tôi không cần đâu. Cháu nó làm ra, cũng vất vả chắt bóp mới có. Con cứ cầm lấy mà lo công ăn, việc làm. Lúc nào dư dả hãy tính – Ông Triều nói.

Bữa cơm rồi cũng kết thúc. Cả tôi và Triều không ai uống rượu.

Nước nôi xong, ông Triều dục con:

– Cái Như thu xếp quần áo đồ đạc đi để đi với chú kẻo muộn con ạ!

Từ trong nhà, tiếng Như vọng ra:

– Vâng! Con đang chuẩn bị, sắp xong rồi.

Một lát, thấy mẹ con, bà cháu đi ra, cả mắt mẹ (bà Cơi) và mắt con (Như) đều đỏ hoe, thằng Thành cứ bám riết tay mẹ, tay bà.

– Việc gì mà phải khóc thế nhỉ? Thằng Thành ngoan nào! Ở nhà với ông bà mấy bữa, thi xong thì mẹ về đón nhé.

Tôi đưa đồ lên xe, bắt tay hai vợ chồng ông bà Triều – Cơi, ôm thằng Pau lô Thành vào lòng rồi mở cửa để Nhu ngồi ghế phụ, tôi lái xe từ từ ra ngõ. Như cứ thò đầu ra khỏi cửa xe, ngoái lại nhìn và sụt sịt khóc.

Ra khỏi làng, tôi mới trêu:

– Đi lấy chồng, xa bố mẹ buồn quá em nhỉ?

Như phát vào vai tôi.

– Lúc nãy anh vừa gọi cho Thuý đấy Như ạ, hỏi xem tình hình bên ấy thế nào. Ổn cả! Hay mình đi Nam Định đi em!
– Em có bị điên đâu? Về đấy làm gì? Anh đùa ác em thế?
– Anh xin lỗi vợ. Nhưng mình ngủ lại ở Phủ Lý đêm nay nhé, mai về.
– Không! Em về Hà Nội cơ.
– Nhất trí! Đêm nay là đêm tân hôn của anh và em nhé.
– Anh này! Thế chưa tân hôn, động phòng mà sao đã… thịt con nhà người ta từ lúc chiều, hả? Hả? – Vừa nói, Như vừa véo vào đùi tôi.

Qua Phủ Lý, tôi dừng xe gọi điện cho Lâm, mở loa ngoài để Như cùng nghe.

– Con chào bố ạ! Bố về Hà Nội chưa?
– Bố đang trên đường về. Chuyện bên đó thế nào?
– Không có vấn đề gì bố ạ. Họ đều vui vì có người nối dõi. Ngày mai, bà chị lớn của Công mới từ Nghệ an ra. Nghe chừng hai bà chị thích thú lắm. Có khi phải tối mai con với Thuý mới về.
– Thế thằng Công thì sao?
– Nghe chừng cậu ta cũng thích rồi. Có nhà cửa khang trang, có công ty của bố nói chung là sẵn nong, sẵn né. Ông Dự còn bảo trả lại cho nhà mình cái xe ô tô để ông ấy tậu cái mới cho đấy. Con muốn hỏi ý bố xem sao? Có nhận lại không?
– Trước hết phải hỏi mẹ Lan. Vì tiền mua xe là của mẹ Lan chứ sao lại hỏi bố? Mà đăng ký đứng tên ai?
– Đăng ký xe mang tên Thuý vì cả Công và Như lúc đó không có nhà. Con định cứ lấy về, nay mai mà Như chịu đưa thằng Thành ra HN thì sang tên cho Như sử dụng, Như cũng đã có bằng lái xe.
– Trước mắt con cứ phải hỏi mẹ Lan để mẹ quyết. Còn mẹ con nhà Như thì xe pháo, nhà cửa bố sẽ bàn sau cứ gì cứ phải xe đó?
– Vâng!
– Thôi con vào nói chuyện với nhà người ta đi. Bố đang lái xe.
– Vâng! Con chào bố ạ.

Như chỉ ngồi nghe bố con tôi nói chuyện một cách lơ đễnh. Thấy tôi chưa đi, Nhu hỏi, tôi trả lời:

– Đợi một tí. Thế nào Thuý cũng gọi lại.

Y như rằng, vừa nói xong thì chuông đổ…

– Chồng à! Em nghe Lâm bảo vừa gọi cho chồng. Chồng ra đến Hà Nội chưa? Có thuyết phục được ông bà không? Quan trọng là chồng có thuyết phục đường nàng Maria không? Bao giờ thì mẹ con Như ra Hà Nội?

Thuý hỏi liên tục không để tôi kịp trả lời từng câu một.

– Tạm ổn vợ ạ! Khó nhất là thuyết phục Như. Cô bé dứt khoát không chịu ra Hà Nội, còn bảo “Cháu ở quê rồi còn phải lấy chồng chứ”.

Nghe tôi nói thế Nhu lại véo mạnh vào sườn tôi.

Tôi nói tiếp:

– Như còn bảo với anh “Cháu ra Hà Nội thì có việc gì làm và kiếm đâu ra người chồng thương yêu mình và con mình? Nên cháu không đồng ý đâu”. Đấy! Em xem gọi ngay cho Như, thuyết phục cô ấy xem. Biết đâu chị em lại dễ thống nhất với nhau…
– Vâng! Nhưng em hỏi thật chồng nhé! Chồng thấy Như thế nào? Có ưng không? Ưng thì em mới nói chuyện với Như chứ có phải chuyện đùa đâu?
– Anh á? Ưng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh bị Như bắt mất hồn rồi…

Nghe tiếng cười giòn tan của Thuý, tôi biết em đang vui. Quay sang thấy Như cười tủm tỉm…

– Anh tếu vui nhỉ? Chả trách trẻ lâu. Bố em bằng tuổi anh mà nhìn lụ khụ. Còn anh cứ phây phây như mới 40, chả trách nhiều cô chết mê, chết mệt, đến con dâu Thuý cũng tự nguyện làm vợ bố, đẻ cho bố mấy đứa con…
– Thế em có… mê anh không?
– Không mà lại thế? Một phần cũng nhờ cái Thuý dẫn lối, mở đường. À! Hay để em gọi cho Thuý nhé?
– Ừ, em gọi đi!

Vậy là ba chúng tôi đang vào một vở diễn lý thú đây!

Như bấm máy, gọi Thuý…

– A lô, Như đây! Đang ở quê chứ ở đâu nữa.
– Gặp chàng rồi chứ gì? Ưng không?
– Chưa ưng. Thích thì có, nhưng sợ lắm!
– Sợ gì? Chàng hiền, tốt tính, biết chiều vợ, thương con và quý gia đình…
– Không phải vì thế. Mà thấy chàng nói bằng tuổi ông ngoại nên ngại vì liệu có còn cho mình được sinh nở không? Mình còn trẻ, đang sức xuân liệu chàng có đáp ứng nổi không…
– Đừng đùa nhé! Rồi có ngày phải xin cho mà xem. Luân sung lắm đấy. Cứ thử xem!
– Nếu đã thế thì thật chứ thử làm gì.
– Mong hai chị em mình cùng bếp phụng sự nhà chồng chung nhé.
– Không được ghen nhau nhé!
– OK…

Rồi hai nàng hú hí cười và tán đủ thứ chuyện.

Tôi lên xe đi.

Về đến Hà Nội mới 9 giờ. Giờ này chắc Liên và lũ trẻ đã ngủ. Lan thì còn ngủ sớm hơn, lại đang ở một mình chắc nàng đã ngủ từ lâu. Thức chăng thì chỉ còn Liên Hoa, Sylvia, và Quỳnh. Nhắc đến Quỳnh làm tôi nhớ đến đôi trẻ mới sinh quá.

Tôi đưa xe về căn nhà mới đã vừa trang bị đủ nội thất.

Vào nhà, tôi đưa Như đi các phòng để giới thiệu rồi đưa em vào phòng mà tôi luôn dành cho mình như ở các căn nhà khác mà tôi đã xây cho các bà vợ.

– Mình đi tắm đi em. Đêm nay là đêm đầu của vợ chồng Lưu Thanh Luân và Maria Như nhé!

Tắm chung, hôn nhau khắp thân thể và từ trong nhà vệ sinh ra rồi cả hai đổ ập xuống giường.

Tôi hôn trước, hôn sau, hôn trên, hôn dưới khắp thân thể nõn là của người đàn bà một con. Lưỡi tôi quét sâu vào khe lồn hồng đỏ của Như, em cố ghìm tiếng kêu rên trong cổ. Rồi tôi nằm dưới để mặc em vần, em xoay, em bú, em mút. Thích nhất là khi em bú mút cặc tôi, em xoay, vặn rồi sục chim tôi bằng miệng. Một hồi rồi em nằm xuống.

– Chồng ơi! Giờ em mới được cái cảm xúc làm vợ. Em cứ thấy rạo rực, ham muốn. Trưa nay, lúc ở quán cafe em đã nứng lắm rồi. Ví thử lúc ấy anh vật em ra, địt ngay trên ghế em cũng đồng ý. Và lúc ở nhà em còn muốn anh địt tiếp nhưng sợ bố mẹ về. Bây giờ và đêm nay chỉ có anh và em. Anh hãy dành cho em thật nhiều nhé.

Thế là nàng quằn quại, kêu la, rên rẩm sau mỗi cú thúc, dập, đâm, lắc cái cây gỗ cứng nóng của tôi trong lồn em. Tôi địt em đủ các kiểu, địt suốt đêm không ngủ. Cứ khi nào cặc cứng lên do tự tôi muốn hoặc do tay Như ve vuốt, dụ dỗ là chúng tôi lại địt nhau. Cả đêm, tính ra có đến 6 – 8 lần địt nhưng tôi giỏi bế tinh nên Như tưởng tôi xuất tinh nhiều lần thế (nhưng thực ra tôi bơm tinh trùng vào lồn em chỉ có 3 lần), sợ tôi mệt, Nhu hôn tôi rồi bắt tôi nằm xuống để nàng gối đầu lên ngực tôi, Như buông xõa mái tóc và chùm kín lên mặt, lên ngực tôi thơm phức và mát rượi.

– Em muốn lắm! Muốn được đẻ sinh đôi như Thuý quá, chồng ạ.
– Em sẽ có con với anh! Đó là điều khẳng định. Còn sinh đôi, sinh ba hay sinh tư là nhờ chúa trời ban phước. Con anh do em sinh ra là con cháu họ Lưu. Rồi em cũng phải về quê chồng đấy nhé.
– Vâng! Em muốn thế mà.
– Mai em về bên mẹ Lan trước rồi anh đón sang bên mẹ Liên với lũ trẻ con anh nhé. Con anh dù của vợ nào cứ sinh trước thì là anh, là chị của đứa sinh sau. Vợ thì ai nhiều tuổi hơn dù chỉ một ngày cũng là chị chứ không có chuyện vợ cả, vợ lẽ.
– Em biết và hạnh phúc được bước vào đời anh, được bước vào cửa làm dâu con họ Lưu. Thuý cũng đã kể cho em nhiều về gia đình mình. Em càng hiểu lại càng yêu anh, càng muốn được làm vợ anh, được sinh con cho anh.
– Cảm ơn vợ. Giờ vợ chồng mình cứ trần truồng ôm nhau ngủ nhé.

Chúng tôi hôn nhau, cứ ôm nhau mà đi vào giấc ngủ êm đềm, viên mãn và hạnh phúc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...