Những người tôi yêu

Chương 8



Phần 8

Cứ như thế cuộc sống tình cảm và tình dục của tôi và Liên vẫn tiếp diễn mặc dù cả hai vẫn phải gò mình trong bí mật của mình. Nhất là trong phạm vi gia đình. Khi Liên dẫn các con về thăm bố mẹ tôi, bao giờ em cũng nhắn cho tôi biết trước để tôi có kế hoạch về quê. Thằng con trai của chúng tôi ngày một lớn với cái tuổi 14 nhưng đã thấy chững chạc hơn những đứa cùng trang lứa. Hai đứa em gái Minh & Tâm cũng ngoan và ưa nhìn. Con chị giống mẹ nhiều hơn con em, cũng cặp mắt to tròn và đôi môi luôn mọng đỏ, dáng người đậm và chỉ cao hơn con em chút xíu mặc dù lớn hơn 2 tuổi. Con em có vẻ lanh lợi hơn, lém lỉnh hơn. Khuôn mặt trái xoan và có cái răng khểnh. Vì thế mỗi khi bị trêu là phụng phịu mặt và ngúng nguẩy đôi bím tóc đuôi gà.

Tôi chưa hề biết mặt bố đẻ của chúng nên chỉ lấy Liên làm chuẩn để so sánh xem đứa nào mang nhiều nét của mẹ hơn. Nét chung nhất của chúng là ưa nhìn.

Năm sau (1982), tôi cưới vợ. Trước hôm cưới 4 ngày, Liên có gửi điện cho tôi với nội dung ngắn gọn: “Mai chị về quê, cậu về nhé”. Tôi xin nghỉ phép để cưới vợ. Đơn vị đồng ý ngay và rất vui. Tiêu chuẩn đám cưới hồi đó được mua ở mậu dịch một cân kẹo bột gói giấy, 1 cân đường, 1 chai rượu chanh, một tút thuốc lá Tam Đảo và 4 gói trà ( chừng 2 – 3 lạng. Anh em, đồng đội trong đơn vị góp nhau mua xoong, chậu, phích nước… làm quà tặng đám cưới. Tôi là sĩ quan hơn 30 nhưng muộn lấy vợ nhất trong đơn vị nên được chú ý, quan tâm lắm.

Trước khi về đến nhà, tôi cũng báo tin để muốn cùng vợ về. Nhưng vợ tôi bảo: “Mấy hôm nữa cưới rồi mà đi đến nhà chồng trước thì em ngại lắm. Thôi anh cứ về lo chu đáo đi…”.

Tôi đạp xe về đến nhà thì đã gần trưa. Bố mẹ tôi đi đâu không biết nữa. Mở cổng vào chỉ thấy Liên từ dưới bếp đi lên. Chưa kịp đặt ba lô xuống giường thì Liên ôm chầm lấy tôi. Những nụ hôn đầy khao khát, cháy bỏng trao nhau. Dìu nhau vào buồng trong là cả hai lại xoắn xuýt khi cả hai thân thể trần truồng. Chúng tôi cứ mỗi khi gặp nhau là như thế. Cuồng nhiệt, dâm dục và quên mọi thứ. Lần này Liên không bắt tôi dùng bao cao su nữa? Em thì thầm: “Em đặt vòng rồi, mình ạ!”. Tôi hỏi:

– Thế em không muốn có con với anh nữa à?

Liên cắn vành tai tôi, bảo:

– Em muốn lắm chứ. Nhưng một là anh sắp cưới vợ, vợ anh sẽ là em dâu của em. Chả lẽ chị chồng lại thế? Hai là em cũng đã ngoài 40 rồi, không có chồng mà chửa thì ê mặt lắm. Vả lại 3 anh em thằng Lâm còn đang tuổi ăn, tuổi lớn, trông cậy vào mẹ. Anh đã thương yêu, san sẻ và đỡ em rất nhiều nhưng cứ phải lén lút, vụng trộm thế thì đau lòng cả hai. Em thương anh lắm vì muốn xưng bố con với thằng Lâm mà phải nén. Em biết điều này từ mỗi ánh mắt anh nhìn con. Thôi mình ạ! Hãy để cho em được thương yêu anh như chồng trong vụng trộm vậy. Em cứ thấy mình có lỗi với mợ Nguyên (là tên của vợ tôi).

Chợt có tiếng chó kêu ư ử ngoài cổng. Liên bảo:

– Ông bà về đấy. Mặc quần áo vào đi. Nhanh lên anh!

Tôi mặc vội quần đùi và áo lót rồi bước ra ngoài sân.

Tưởng là bố mẹ tôi về, hóa ra chị gái và em gái tôi.

Chị tôi hỏi:

– Cậu Luân mới về à? Thế chị Liên đâu rồi?

Trong nhà có tiếng Liên vọng ra:

– Chị đây! Chị đang chuẩn bị nấu cơm. Liên bước ra sân, quần áo đầu tóc gọn gàng. Không ai có thể biết rằng trước đó ít phút chúng tôi đã làm gì nhau.

– Ơ! Cả Dì Bình cũng về à?

Bình (em gái út của tôi) cười, bảo:

– Cưới anh Luân mà! Em phải về trước để giúp chứ. Kẻo nay mai em lấy chồng thì anh ấy không cho quà à.

Tôi cười rồi mắng yêu nó:

– Đồ quỷ! Tao bảo mày lấy chồng trước đi, còi to cho vượt mà mày còn ì ra, có thằng nào rước đâu…

Bốn chị em xúm vào lo nấu bữa trưa. Vừa xong thì cả bố và mẹ tôi cũng về tới nhà.

Bố tôi bảo:

– Con Thanh (chị gái tôi) về bảo chồng con ra ăn cơm nhé. Lát nữa vợ chồng thằng Hào cũng về đấy, thế là đủ cả nhà. Cùng bàn việc đám cưới để họ hàng kịp triển khai. Thế con Liên về mình à? Sáng vội đi, tao chưa kịp hỏi. Sao không đưa cả ba đứa cháu tao về cho nó ăn cỗ cưới cậu?

Liên thưa:

– Con về trước xem sao đã rồi lại ngược để đưa các cháu về, ông bà ạ. Con cũng đưa về mấy cân chè móc câu để mừng đám cưới cậu Luân và một cân chè loại 1 biếu ông. Con cũng mua được mấy cân kẹo lạc và bánh Bích quy, một tút thuốc lá để ông lo việc…

Bố tôi bảo:

– Một mình nuôi ba đứa con, tiền đâu mà mua nhiều thứ vậy? Thế mua chè mang trên tàu mà không bị bắt à? Thấy bảo người ta ngăn sông, cấm chợ cơ mà…

Cái Bình cười rõ to, nói:

– Bố cứ lo xa. Chúng con có cách chứ. Con cũng “vận động”, ” địch vận” được một tút thuốc đấy, bố ạ!

Cả nhà đều vui vẻ suốt cả ngày. Buổi tối, bố mẹ tôi mời bên nội, bên ngoại sang uống nước, ăn trầu để báo tin việc hỉ và phân công, nhờ vả, giao việc rất chi li, cụ thể từ việc ăn hỏi, đón dâu, cỗ bàn…

Sáng hôm sau, Liên xin phép ngược để sắp xếp việc nông trường. (Liên đã là phó giám đốc nông trường rồi). Bố tôi bảo:

– Ừ, vậy thì thằng Luân hay con Bình đưa chị mày ra ga.

Tôi nhanh nhảu:

– Để con đưa chị Liên đi. Xong sang bên nhà vợ con để trình các cụ bên ấy và thông báo kế hoạch cụ thể nhé bố. Sau đó con cũng xuống HN luôn để báo cơ quan và mời anh em, bè bạn. Ngày kia con về.

Bố tôi bảo:

– Ừ! Thế cũng được. Việc dạm ngõ, lễ cưới hai bên bố mẹ đã lo xong. Cái Nguyên về chưa sao không thấy nó sang đây nhỉ?

Mẹ tôi từ nãy vẫn ngồi nghe, giờ thấy bố tôi nói thế nên bà mới cất lời:

– Rõ chán cái ông này! Nó thân con gái, chưa cưới mà đã tối ngày đến nhà thì người ta chê trách rằng cọc tìm trâu à? Đừng có bực với nó. Nó ngại sang là phải đấy! Khi cưới rồi thì mới là con trong nhà chứ…

Bố tôi dụi tàn đóm, ngửa mặt nhả khói thuốc lào rồi sẵng giọng:

– Vẽ chuyện! Bây giờ chứ có phải thời xưa như tôi cưới bà đâu.

Phải nói rằng bố tôi là tân tiến, không cổ hủ. Đấy, ngay chuyện của Liên lấy bố cái Minh hoặc khi chửa đẻ cái Tâm, ông cũng không chửi mắng cháu mình mà còn rất thương mấy mẹ con đứa cháu côi cút và đều cho chúng mang họ của mẹ, tức là họ của tôi.

Sáng hôm sau, tôi đưa Liên ra ga. Trên đường hai “chị em” tạt qua nhà Nguyên để thưa chuyện và báo cáo các cụ về kế hoạch cưới của vợ chồng tôi. Bố mẹ vợ tôi muốn giữ hai chị em ăn trưa xong thì đi. Nhưng tôi trình bày đúng như những gì mà Liên và tôi đã nói với bố mẹ tôi. Vì vậy hai cụ cũng không giữ được, chỉ dặn đi rồi về càng sớm càng tốt. Nguyên hỏi tôi:

– Em có đi cùng xuống đơn vị anh để mời không?

Tôi bảo:

– Không cần đâu em ạ! Các anh chị em đều biết em rồi. Họ thông cảm thôi. Vả lại, em còn phải lo việc bên này và mời bạn bè của em nữa chứ. Việc đến nơi rồi, phải mỗi người một phía lo cùng các cụ chứ.

Nguyên nhẹ nhàng: Vâng ạ!

Tôi chở Liên đi ra ga. Qua cánh đồng ngô đang mùa sắp trổ bắp. Xanh rờn đồng.

Đến giữa cánh đồng, tôi dừng xe. Thấy vậy, như đoán đúng ý tôi, Liên cũng xuống xe, nhìn tôi, chờ đợi… Tôi và em lại trải tấm vải mưa lên bãi cỏ giống như hồi trước chúng tôi yêu nhau trong rừng bạch đàn ở xã Thanh Lâm. Liên đã đặt vòng nên cả hai không lo có thai. Nhưng tôi không biết Liên có bị giảm nhu cầu, giảm sự hưng phấn khi đặt vòng không, vì nghe người ta kháo nhau là đặt vòng rồi thì ít thích quan hệ vợ chồng… Nhưng giờ đây, qua cảm tính của tôi, sự nồng nàn, ham muốn và những động thái tình dục của Liên không hề suy giảm, không hề thay đổi. Vẫn như xưa. Chúng tôi lại hừng hực trao nhau tất cả từ sự hôn hít âm hộ, dương vật đến khi cả hai cùng lúc xuất tinh khí, dâm thuỷ như thuở nào…

Liên buồn buồn nói:

– Em hạnh phúc bên anh. Em sợ mất anh nhưng lại mừng vì anh có vợ chính thức, đúng luật pháp và đạo lý. Em mong anh đừng vì em mà ruồng rẫy mợ Nguyên và cũng đừng xa rời em với con…

Tôi ngăn lời em bằng nụ hôn cuồng nhiệt. Khi em chủ động quay qua để giảm bớt sự xoắn đảo của hai cái lưỡi trong hai khoang miệng. Mắt long lanh, em nói khẽ:

– Rát hết cả lưỡi người ta rồi. Người đâu mà… Nhớ lắm, chồng ạ!

Tôi bảo em:

– Liên là vợ anh, là mẹ của con anh. Nguyên cũng vậy. Cả hai đều là vợ. Anh yêu như nhau, thương như nhau. Chỉ khác cái là trước mọi người mình không thể là vợ chồng. Nhưng bù lại, anh sẽ không bao giờ phụ bạc em – Người vợ đầu tiên của anh, người chị họ của anh, người đã dũng cảm trao cho anh tình yêu và nghĩa vụ vợ, chồng…

Liên khúc khích cười, trêu tôi:

– Có hai vợ rồi, liệu có vợ thứ ba, thứ tư… nữa không đấy? Như anh thì khối cô mê mệt. Đến bà chị cũng muốn được làm vợ, cũng đã đẻ con với nhau thì…

Em bỏ lửng câu nói. Tôi cũng trêu lại:

– Biết đâu được! Duyên trời cho sao thì mình nhận. Thêm mà không bớt…

Em bịt miệng tôi, lườm:

– Em cấm! Thôi mình dậy để đi, chồng nhé! Nhỡ chuyến tàu thì nguy.

Đám cưới tôi rất vui, quê tôi cũng đã có điện nên cả tối đêm vẫn đông khách. Cả bốn mẹ con Liên đều về từ hôm trước. Liên phải viết đơn xin trường cho ba con nghỉ 1 tuần. Tôi lo chúng bị học đuối nhưng nghe Liên nói về ý thức tự học, trí sáng của ba đứa tôi cũng yên tâm. Trong những ngày mấy mẹ con Liên ở quê, cả nhà cả họ đều quý. Con trai tôi và hai đứa em ra vẻ thích thú và dễ gần với tất cả. Vợ tôi cũng rất quý chị Liên và ba cháu, lúc nào cũng khen hai đứa cháu gái xinh và tấm tắc rằng thằng Lâm giống bên ngoại nhất. Tôi bảo:

– Anh còn chưa thấy mặt bố chúng nó huống chi em. Nó giống ai thì chỉ mẹ nó biết chuẩn nhất. Mà sao thì chúng là ruột thịt nhà mình.

Nguyên cười:

– Nay mai con mình cũng giống như các anh chị nó. Cũng xinh đẹp, anh nhỉ!

Nàng cầm tay tôi, đưa xuống xoa phần bụng dưới rốn, rạng rỡ nét mặt, nói nhỏ:

– Gần 3 tháng rồi anh ạ. Phải kiêng đấy nhé!

Tôi gật đầu, không giấu niềm hạnh phúc. Tôi lại sắp thành bố. Chúng tôi đã không giữ được mình. Khi Nguyên tắt kinh, nàng sợ lắm. Sợ tôi không giữ lời, sợ tôi chưa cưới trước khi bị phát hiện có bầu. Tôi bảo em yên tâm. Một tuần sau, bố mẹ tôi mang trầu cau sang ăn hỏi. Tuần sau nữa tôi về nhà, ra xã làm đăng ký kết hôn…

Trong một tuần sau khi tôi cưới Nguyên, tôi và Liên chỉ cố gắng tạo cơ hội để hôn nhau, sờ vào những vùng nhạy cảm của nhau để biết rằng vẫn nguyên vẹn lòng khao khát nhục dục. Một lần duy nhất trong một tuần chúng tôi được ôm nhau, trần truồng và hai bộ phận sinh dục lại được làm đúng chức năng và sự bù đắp. Ấy là khi bố mẹ tôi vắng nhà, ba anh em thằng Lâm sang nhà chị Thanh chơi cùng các anh chị chúng. Khi tôi đã xả tinh trùng bị ứ lại (vì vợ tôi – Nguyên – kiêng do có chửa chưa đầy 3 tháng) vào âm hộ của Liên. Em hôn tôi như cuồng dại, thì thào:

– Em muốn tháo vòng quá, chồng ạ! Muốn có chửa để anh được hôn bụng vợ khi mang thai. Trước đây, lúc có chửa thằng Lâm em thường mơ được anh hôn bụng bầu và thì thầm nói chuyện với con… Nhìn vào mắt Liên, tôi thấy nét buồn tủi chực trào ra.

Tôi bảo:

– Ừ! Anh cũng muốn thế. Hay mình cứ đi tháo vòng ra đi. Đẻ tiếp.

– Không! Nói vậy thôi, nhưng đừng bắt em chửa đẻ nữa. Có anh, được anh yêu, hôn khắp người em, liếm cả âm hộ em và em được bú, mút dương vật anh là em hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi…

Đưa mẹ con Liên ra ga, lúc chờ tàu tôi ôm thằng Lâm vào lòng, 14 tuổi đã cao đến vai bố rồi. Tôi nói nhỏ:

– Cậu thương con trai lắm!

Nó ngước nhìn tôi:

– Con cũng thương cậu, thương mẹ. Con nhớ cậu. Bao giờ cậu lại lên hả cậu?

Tôi vỗ vai nó, bảo:

– Cậu nhớ các con, nhớ mẹ là cậu lên ngay. Nhá!

Con Tâm nũng nịu, dụi đầu vào cằm tôi, hỏi:

– Cậu có yêu cháu không?

Tôi búng mũi con Tâm bảo:

– Rất, rất yêu!

Con Minh thấy em thế, cũng ôm tôi, ngước mắt nhìn vào mắt tôi, hỏi:

– Thế còn cháu? Cậu không yêu à?

Tôi nâng cằm con bé lên và nói:

– Cậu cũng yêu Minh như Tâm nhé!

Rồi tôi áp môi mình vào đôi môi mọng đỏ của bé Minh. Thấy đôi má nó ửng hồng. Nó cứ ôm ghì đầu tôi vào bầu ngực non trẻ của nó mới nhu nhú như cái chũm cau. Một bé gái 12 tuổi đã bắt đầu biết ngượng. Con Tâm đành hanh, cũng ghé miệng khoe cái răng khểnh bắt cậu hôn. Tôi cũng ghé môi mình sang nó. Nó cười đắc ý và nói với chị Minh: “Cậu yêu em trước chị nhé!”. Cái Minh không nói, chỉ gật đầu:

– Ừ! Kệ mày!

Mẹ con Liên đi, thì nửa tháng sau tôi cũng trả phép. Kịp lúc cái thai trong bụng Nguyên đã quá 3 tháng. Vợ chồng tôi lại hùng hục yêu nhau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...