Sói săn mồi - Quyển 2

Chương 40



Phần 40

Đêm tối… trong gian phòng của Long diễn ra cảnh tượng kiều diễm vô cùng…

Trên thành giường lớn là một nam nhân lõa thể như khoe mẽ những đường nét nam nhân hoàn mĩ nhất, từng múi cơ săn chắc, khuôn mặt sắc nét từng góc cạnh cùng đôi mắt hung tàn đầy nam tính khiến nữ nhân nào cũng phải mê say… chỉ có lúc này hắn mới trở về với hình dạng ban đầu của mình, một thanh niên hai mươi hai tuổi trẻ trung, và cũng chỉ có lúc này, một số nữ nhân đặc biệt mới có thể ở cùng hắn mà thôi.

Long ngồi trên thành giường, hai chân giang rộng để bên dưới, hai mỹ nhân động lòng người cũng đang lõa thể trần trụi vùi đầu hầu hạ con cặc đen dài của hắn, hai chiếc lưỡi hồng mềm mại còn dẻo hơn cả mãng xà cuốn quanh thân cặc không rời, hai hòn dái của hắn cũng không ngừng được nút trong những khoang miệng thơm tho.

Sau lưng Long cũng không hề trống vắng khi Angela Baby đang không ngừng dùng cặp vú căng tròn của mình mát xa cho tấm lưng dài một cách thành thạo, hai đầu ti cứ chà xát vào khiến nàng phê đến tê người.

Taylor lúc này nằm trên giường, thân hình khêu gợi đỏ ửng nhiều chỗ… ở nơi u động riêng tư nhất của nàng đang không ngừng ứa ra những giọt chất lỏng trắng đục, không những thế khóe miệng cùng lỗ hậu nàng cũng đầy vết tích giao hoan… tất cả chứng minh cho trước đó nàng đã có một buổi chữa bệnh đầy kịch tính.

Toàn thân không còn chút sức lực nào, Taylor chỉ có thể ngắm nhìn tên ác ma ban nãy một lần nữa cưỡng hiếp mình… mà không phải… nào có nạn nhân bị cưỡng hiếp lại tự nguyện cùng phối hợp như nàng chứ… lúc nãy trong cơn đê mê, nàng lại còn cầu xin người ta bơm tinh dịch vào bên trong nữa, nhớ lại làm Taylor xấu hổ không thôi.

Có điều, đến lúc bốn nữ nhân xinh đẹp tiến vào phục vụ Long thì nàng mới kinh hãi khi nhận ra được bốn cô gái kia là ai… Phạm Băng Băng, Châu Tấn, Angela Baby còn chưa đủ lại còn cả Châu Diệt Phi bốn đại minh tinh màn ảnh Trung Hoa thế mà lại là nữ nhân của hắn, nhìn động tác thành thục của cả bốn người thì chắc hẳn đã cùng hắn làm những chuyện kia rất nhiều lần rồi.

“Hứ! Chủ nhân toàn hứa lèo thôi… cái gì mà người ta được thoải mái đóng phim chứ, chỉ thấy suốt ngày bắt bọn tỉ muội phải hầu hạ thôi…” Lưu Diệc Phi uốn éo thân hình trong vòng ngực Long dẩu môi lên làm nũng…

“Hắc hắc… bé yêu không nhắc thì suýt nữa ta quên đi mất đấy, vài ngày nữa các nàng theo ta đến Bắc Kinh… đến đó các nàng muốn gì cũng được nha…” Long vỗ về người đẹp.

“Là thật?” Cả bốn nữ nhân đều hai mắt sáng rực lên nhìn Long.

“Đương nhiên rồi… mà các nàng phải ngoan mới được nha…” Long cười dâm.

“Hứ! Cái gì xấu hổ đều đã làm, chỗ nào tư mật cũng cấp cho chủ nhân chơi hết rồi còn bắt nạt mọi người… chủ nhân thật xấu… xấu…” Châu Tấn nhí nhảnh nói.

“Haha… Tấn nhi thật dễ thương… ta muốn địt lỗ của nhỏ nàng rồi, Diệc Phi… mau bôi trơn gậy như ý của ta đi nào…” Long hai mắt dâm dục quét qua u động của Châu Tấn.

“Hừ!” Diệc Phi cong môi giận dỗi nhưng cũng thật ngoan ngoãn trèo lên đùi Long, thành thục dùng hai ngón tay banh cửa lồn ra trước đầu rùa rồi dập xuống… nàng bôi trơn cặc hắn bằng chính âm dịch của mình, thật dâm đãng vô cùng.

“Ót… Bạch!” Cặt lút cán, hai hòn dái đập vào hạ bộ Diệc Phi vang lên âm thanh kích thích, toàn bộ khe lồn bị chiếm lấy cùng với cửa tử cung bị dội mạnh khiến người đẹp nhanh chóng đê mê trong dục cảm.

“Ưmmmm… to quá… lồn em sướng chết mất chủ nhân… địt… địt em đi…”

“Bép! Này, em quên nhiệm vụ của mình rồi sao?” Long vỗ vào bờ mông cong của Diệc Phi trêu chọc.

“Ưmmmmmmm… không biết đâu… ahhhhhh… sướng quá…” Diệc Phi trừng mắt hờn giận cơ mà hông bắt đầu lắc lư nhấp nhè nhẹ rồi, mỗi lần dập xuống thì miệng nàng lại há hốc ra để mặc nước dãi trào ra nơi khóe miệng, còn đâu hình ảnh minh tinh trong trắng trên mản ảnh mà giờ chỉ còn một nữ nhân đắm chìm trong nhục dục mà thôi.

“Ahhhhhh… lồn bé yêu vẫn khít lắm…” Long cũng phê không kém, hắn kìm chặc hông Diệc Phi để nắc lên nhịp nhàng phối hợp với mỹ nhân, cả hai cơ thể trần truồng quấn chặc lấy nhau cùng tận hưởng sướng khoái.

Bắc Kinh… tập đoàn Đổng Phát… văn phòng Tổng Giám Đốc…

“Anh Viên… tôi trịnh trọng lần thứ chín yêu cầu anh tìm một người khác thay thế vị trí của tôi và liên lạc với vị chủ tịch vô trách nhiệm kia để có thể trả lương cho toàn thể 3569 nhân viên tập đoàn…” Trên bàn tổng giám đốc, một nữ nhân nói như hét vào chiếc điện thoại… nàng mặc đồ công sở bó sát người tôn lên đường cong gợi cảm phối hợp với khuôn mặt mỹ lệ tạo nên một giai nhân tuyệt sắc hiện đại… nàng là Vạn Hứa Phấn, đương nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Đổng Phát.

“Cô Phấn! Vấn đề này tôi đã biết, tôi sẽ cố gắng liên lạc sớm nhất với vị kia…” Đầu dây bên kia trả lời nhưng chỉ làm cho Vạn Hứa Phấn càng thêm bực mình, mặt nàng đỏ bừng vì giận.

“Anh Viên! Câu này tôi nghe không mười thì cũng chín lần rồi, cố gắng của anh là sáu tháng sao, anh có biết tập đoàn giờ loạn đến thế nào hay không, cho dù Đổng gia đã không còn trách nhiệm nhưng dù gì các anh cũng phải có tình người chứ… được rồi, anh cho tôi số điện thoại của cái vị chủ tịch mới kia để tôi trực tiếp liên lạc…”

Vạn Hứa Phấn nói như hét vào điện thoại, nàng mới hai mươi bảy tuổi nhưng đã là tiến sĩ kinh tế được Đổng gia tin tưởng mời về vị trí này, qua hai năm phấn đấu nàng đã biến Đổng Phát trở thành một trong ba tập đoàn viễn thông giải trí lớn nhất cái đất nước gần hai tỉ dân này… bỗng nhiên đùng một phát, Đổng gia nói với nàng Đổng Phát đã được bán cho một người khác, câu nói tưởng chừng như rất đỗi bình thường trong miệng họ lại như một nhát dao đâm vào trái tim nàng, bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu dự định còn đang dang dở của nàng giờ đây lại phụ thuộc vào một người xa lạ thì hỏi làm sao nàng có thể chịu được đây, huống hồ không ít chủ tịch mới có thói quen thay đổi toàn bộ nhân sự cấp cao của riêng mình.

Cho dù không cam lòng nhưng với tài năng của mình, Vạn Hứa Phấn ngay tức thì được một vài nơi gửi lời mới với những điều kiện vô cùng hậu hĩnh dành cho nàng… Vạn Hứa Phấn đã quyết định được một vài chỗ tốt và đợi ngay khi chủ tích mới đến nàng sẽ bàn giao công việc nhưng… một tuần… hai tuần… rồi một tháng… thậm chí đến sáu tháng rồi, vị chủ tịch kia vẫn không hề xuất hiện, các đối thủ trước kia bắt đầu chèn ép Đổng Phát, các đối tác kêu réo đòi rút hợp đồng, nhân viên thì đòi lương… Vạn Hứa Phấn muốn phát điên rồi…

Cuối cùng, Vạn Hứa Phấn chỉ có cách liên hệ với Đổng gia tìm sự trợ giúp, nàng không biết Đổng gia mạnh tới đâu nhưng chỉ bằng việc từ trước đến nay Đổng Phát kinh doanh những vấn đề như thuế má, xã hội bên ngoài đều được giải quyết một cách trơn tru và nhanh chóng là đủ biết gia tộc này không hề bình thường một chút nào rồi… nhưng hy vọng bao nhiêu lại nhận được thất vọng bấy nhiêu, câu trả lời mà nàng nhận được chỉ là những lời sáo rỗng và né tránh, thậm chí danh tính vị chủ tịch mới nàng còn không thể biết mà chỉ biết hắn họ Ngụy.

Chưa bao giờ Vạn Hứa Phấn lại ủy khuất đến như mấy tháng qua, cố gắng động viên trấn tĩnh nhân viên cùng các đối tác, cố gắng hạn chế thiệt hại do các đối thủ cạnh tranh đến nỗi một ngày nàng phải làm việc đến mười sáu tiếng hay còn hơn thế… nàng cũng không có lương, có lúc nàng muốn vứt bỏ mọi thứ để rời xa nơi đây nhưng lại không nỡ… không nỡ để tâm huyết suốt hai năm qua sụp đổ, không nỡ để hơn ba nghìn nhân viên đói lương ngày này qua ngày khác.

“Cô Phấn, tôi biết cô tức giận nhưng mong cô bình tĩnh… nói thật với cô là chúng tôi không biết số điện thoại vị kia và nếu có cũng không dám gọi huống chi là đưa cho cô… Đổng Phát là một tập đoàn lớn nhưng cũng chỉ là một món quà mà Đổng gia tặng cho người ta, với vị thế của ngài ấy hiện giờ thì tôi e rằng có hay không có Đổng Phát không phải là vấn đề quá lớn… tôi và cô cũng đã quen biết lâu cho nên cho cô một lời khuyên chân thành, rời khỏi Đổng Phát, bỏ mặc tất cả đi… tiền lương của cô thì cứ yên tâm, một chút nữa tài khoản của cô sẽ được chuyển vào không thiếu một xu.”

Bên kia đầu giây là một tên quản sự Đổng gia phụ trách kinh doanh, hắn và Vạn Hứa Phấn quen biết đã ba năm cho nên không nhịn được khuyên nhủ cô gái này, Đổng gia nếu không có việc kia nhất định cũng sẽ không mang con gà đẻ trứng vàng ra cho người ta… cơ mà, bây giờ vị kia đã là Ma Tôn, Đổng gia trêu không nổi và cũng không muốn trêu, Đổng Phát chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi.

Cúp điện thoại, Vạn Hứa Phấn thẩn thờ ngồi thả người trên chiếc ghế tựa… rời đi với nàng chỉ là một cái nhấc chân nhưng theo sau đó là hàng nghìn người trông ngóng phải thất vọng, nàng đã từng hứa với họ là sẽ đấu tranh tới cùng để cho đến người lao công cũng không thiếu một đồng lương nhưng giờ lại vứt bỏ họ mà đi thì danh dự nàng trong mắt họ sẽ như thế nào đây.

“Cạch… chị Phấn… chị Phấn…” Đúng lúc này, một bóng hồng mở cửa phòng chạy hớt hả vào bên trong miệng to nhỏ hô Vạn Hứa Phấn dáng vẻ gấp gáp vô cùng.

“Thanh nhi… có chuyện gì, bình tĩnh lại đi…” Vạn Hứa Phấn có chút giật mình nhưn nàng nhanh chóng bình tĩnh lại hướng cô gái trước mặt mình nói, cô là thư kí của nàng Phong Nhị Thanh.

“Hứa thiếu gia… hắn… hắn mang theo rất nhiều người đến chỗ chúng ta…” Cô nàng thư kí hít sâu vài hơi rồi nói, trên mặt là nét sợ hãi không biết chuyện gì sắp xảy ra.

“Hứa thiếu gia?” Vạn Hứa Phấn lẩm bẩm, tên Hứa thiếu gia này nàng có lạ gì khi hắn đã theo đuổi nàng hơn một năm qua, hắn họ Hứa tên Vương Sang là con đầu của Hứa Vương Chấn, gia chủ Hứa gia Bắc Kinh… Hứa gia tiền tài cùng quyền lực ở Bắc Kinh cũng được xếp vào tốp đầu, đặc biệt còn là chủ một ngân hàng lớn cũng là chủ nợ của Đổng Phát, trước kia lúc còn Đổng gia thì dù Đổng Phát trễ nợ đến cả tháng thì bên Hứa gia cũng không dám hó hé nữa câu nhưng kể từ khi Đổng gia tuyên bố rút khỏi thì Hứa gia càng ngày càng lấn tới, tên Hứa Vương Sang này thì khỏi nói rồi, thi thoảng cách vài ngày lại đến gây chuyện trên danh nghĩa đòi nợ nhưng lại gây áp bức muốn nàng theo hắn. Vạn Hứa Phấn nhớ lại khiến nàng càng thêm căm túc tên chủ tịch mới cực độ vô trách nhiệm kia.

“Ha ha… Phấn nhi, nàng quả thật là cứng đầu mà… nhưng không sao, nơi này cũng sắp trở thành món đồ của Hứa gia cho nên nàng có thể tiếp tục ở lại đây, đường đường con dâu Hứa gia cho nên nàng có thể yên vị ở vị trí này rồi…” Từ ngoài cửa, một thanh niên mặt comple bóng loáng bước vào nở nụ cười sảng khoái pha chút bỉ ổi dâm dục.

“Hứa Vương Sang, tôi yêu cầu anh không xưng hô với tôi một cách thân mật như vậy, anh và tôi không có quan hệ gì cả, tôi ở đây chỉ vì bao nhiêu nhân viên Đổng Phát chứ không phải vì cái vị trị này, anh hiểu?” Cố gắng áp chế giận dữ, Vạn Hứa Phấn nói.

“Hắc hắc, lúc nàng tức giận quả nhiên là đẹp hơn bình thường nhiều phần mà… nàng đã muốn thì ta nói đến chính sự thôi… Đổng Phát đã sáu tháng chưa trả nợ cho ngân hàng Kim Bảo, tính cả vốn lẫn lãi là 50 triệu USD… giờ nàng tính sao đây?” Hứa Vương Sang cười lạnh.

“Hứa Vương Sang… nếu anh muốn đòi nợ thì vui lòng liên hệ với chủ tịch mới của chúng tôi, còn nếu không được thì xin liên hệ với pháp luật, nói cho cùng chúng tôi chỉ là người làm công ăn lương, chúng tôi cả sáu tháng này cũng bị nợ lượng cơ mà!” Vạn Hứa Phấn giang hai tay nói tỏ ý bất lực.

“Hắc hắc! Ta gần đây có nghe được tin đồn Đổng Phát làm ăn ngày càng không ra gì cho nên Đổng gia tìm cách bỏ của chạy lấy người, lần này việc bán tập đoàn chỉ là trên danh nghĩa còn lại Đổng gia muốn Đổng Phát sụp đổ nhanh nhất có thể để có thể rút khỏi ngành kinh doanh này…” Hứa Vương Sang hai mắt nheo lại nói.

“Anh! ! ! Hứa Vương Sang tôi không biết anh nghe từ đâu tin đồn ấy nhưng tôi có thể cam đoan Đổng Phát không có vấn đề, có chăng chỉ là gặp phải người chủ không có tâm mà thôi…” Vạn Hứa Phấn cay đắng nói.

“Ha ha… ta chắc chắc sẽ tin em nhưng mà đám tay chân của ta lại không được tốt tính như vậy rồi… lên… lấy sạch những gì có giá trị cho ta…” Hứa Vương Sang cười gằn đồng thời phất tay cho đám thuộc hạ sau lưng, hắn đến muốn thu ít lợi tức từ nơi đây trước để tránh sau này có gì đột biến xảy ra thì Hứa gia không tổn hại quá mức, một tập đoàn lớn thế này trang thiết bị cũng không ít tiền, thôi thì lấy về đem bán cũng thu lại được ít vốn… thật ra Hứa gia còn là muốn nuốt luôn cái tập đoàn này nhưng Đổng gia thái độ lồi lõm không rõ khiến Hứa gia không dám làm quá mức, trước con quái vật lớn Đổng gia thì Hứa gia chỉ như là một con kiến mà thôi, tiền không đại diện cho thực lực.

“Hứa Vương Sang… anh có tin tôi gọi cảnh sát?” Vạn Hứa Phấn hét lên, bọn người này lại định giở trò côn đồ.

“Gọi… gọi đi… em gọi tới càng nhiều càng tốt, anh đang thiếu vài tên bốc vác đấy…” Hứa Vương Sang cười vang, đùa chứ hai từ ‘cảnh sát’ trong mắt người bình thường thì to thật đấy nhưng trước các thế lực lớn thì không đáng gia một xu.

Vạn Hứa Phấn tức đến run người, hai tay nàng nắm chặc cố gắng kìm chế cảm xúc bản thân, bây giờ nàng phải bình tình… bình tĩnh… nàng cầm lên chiếc di động, cố gắng liên hệ với Đổng gia.

“Tít… tít… alo…”

“Anh Viên… là tôi, anh mau đến đây… Hứa gia đến gây chuyện, chúng đập phá lấy đi các trang thiết bị của Đổng Phát như một đám côn đồ không hơn không kém…” Vạn Hứa Phấn nói gấp.

“Chúng dám?” Bên kia đầu dây, tên quản sự tên Viên gầm lên… dù gì Đổng Phát cũng là món quà mà Đổng gia tặng cho vị kia Ma Tôn, nếu đến lúc hắn đến thấy Đổng Phát chỉ còn là một đống hỗn độn đổ nát thì không biết Đổng gia có chịu đựng nổi lửa giận của người ta không nữa.

“Anh Viên… tôi phải làm sao?” Vạn Hứa Phấn có chút vui mừng vì đối phương có ý tức giận trước hành động của Hứa gia, chỉ cần Đổng gia ra mặt thì đám người Hứa Vương Sang chắc chắn phải co vòi.

“Đưa điện thoại cho tên đầu lĩnh Hứa gia…” Viên quản sự giận dữ nói.

Vạn Hứa Phấn chỉ đợi câu nói này, nàng nhanh chóng bước đến chỗ Hứa Vương Sang lúc này đang ngồi vắt vẻo đung đưa hai chân hưởng thụ trên ghế sa lông… tiếp nhận điện thoại, Hứa Vương Sang nhìn gương mặt tự tin của Vạn Hứa Phấn nên cảm thấy không ổn, chẳng lẽ Đổng gia?

Chương trước Chương tiếp
Loading...