Tây du

Chương 203



Phần 203: Đồng Minh

“Mẹ, đợi con với!” Giọng nói một đứa trẻ vang lên trong đêm tối.

“Nhanh lên con yêu, chúng ta sắp muộn giờ bái tổ rồi.” Giọng nói nữ nhân ngọt ngào có chút hối thúc vang lên.

Đứa trẻ trong đêm tối đi về phía ánh sáng nơi bóng hình mơ hồ của người phụ nữ đứa trẻ gọi là mẹ đang chờ đợi. Bước chân của nó nhanh thoăn thoắt và đã đuổi kịp.

Đứng trước cánh cửa phát ra ánh sáng, người phụ nữ mà đứa trẻ không nhìn rõ mặt đưa bàn tay trắng nõn của mình ra mời gọi: “Nào con trai, theo mẹ.”

Đứa trẻ vội vươn cánh tay nhỏ bé ra nắm lấy bàn tay mềm mại ấy rồi cùng nhau bước qua cánh cửa ánh sáng.

Cậu bé nhắm tịt mắt vì ánh sáng quá mạnh, khi cậu mở mắt ra, một khung cảnh không như cậu tưởng tượng hiện hữu.

Cậu đang ở một nơi nào đó rất cao, phía bên dưới còn có rất nhiều người. Kiến trúc nơi này giống như một tòa án cổ đại, cậu bé theo sát mẹ mình thêm một chút rồi cả hai dừng lại.

Mọi người đang hướng mắt về phía trung tâm của nơi này, một khu vực bằng đá hình tròn sâu xuống bên dưới. Lúc ấy có một người đàn ông nằm bất động máu me be bét, một người phụ nữ tàn tạ khóc lóc thê lương, và một đứa trẻ người không ra người quỷ không ra quỷ đang quấy khóc.

Trải qua một cuộc đối đáp mà cậu bé không thể hiểu, một người nhìn có vẻ quan trọng ở đây ra ray bóp chết đứa trẻ gớm ghiếc kia. Cảnh tượng đó khiến cậu bé không dám nhìn, nhưng cậu bé vẫn cố nhìn.

Người bóp chết đứa trẻ kia nở một nụ cười, sau đó vứt đứa trẻ xuống bên dưới trước mặt người phụ nữ đang gào khóc thê thảm đến vỡ giọng.

Cậu bé lúc này mới chú ý đến người phụ nữ, một người xinh đẹp, nàng ta khóc tới khô cả nước mắt vươn tay bế lấy xác đứa con máu thịt lẫn lộn rồi lầm bầm: “Ta nguyền rủa các ngươi, tất cả các ngươi rồi sẽ có một ngày chết dưới chính tay con trai ta, một cái chết thê thảm nhất, nhục nhã nhất, khổ đau nhất. Ta nguyện đổi đi mọi thứ để điều đó thành sự thật.”

Lời nguyền rủa này là do người phụ nữ kia lẩm nhẩm trong nhiệm, nhưng không hiểu sao cậu bé kia lại nghe rõ từng chữ.

Khi cậu bé khó hiểu định hỏi mẹ mình thì cậu được một phen giật mình hoảng sợ khi ngước mắt lên người bên cạnh lại không phải mẹ mình mà là người phụ nữ đang khóc dưới kia, rồi thì tất cả mọi người đều biến thành người phụ nữ kia, ánh mắt căm thù khóc ra dòng lệ máu. Cậu bé hoảng sợ lùi lại nhưng bị bao vây, những lời nguyền rủa ban nãy liên tục vang lên trong đầu cậu bé như muốn cậu khắc cốt ghi tâm.

Cậu bé giật mình tỉnh lại, hóa ra tất cả chỉ là mơ. Cậu bé thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên trán khi nhận ra mình vẫn đang ở căn phòng nhỏ của mình.

Cậu bé nhìn ngoài trời đã sáng nên không còn muốn ngủ nữa, vội vã chạy ra ngoài chơi.

Nhưng bên ngoài là một cảnh tượng đẫm máu, trên trời hàng ngàn sinh vật kỳ dị bay kín như mây đen. Tiếng gào khóc thê thảm vang lên không ngừng, cậu bé hoảng sợ nhìn quanh rồi tìm cha mẹ. Nhưng khi ánh mắt cậu nhìn về phía góc sân thì thấy cha mẹ đã nằm bất động máu me vương vãi khắp sân.

Cậu bé hoảng sợ chạy về phía cha mẹ, lúc này che mẹ cậu còn hấp hối cố chăn chối với con trai: “Con à, thực ra con không phải con ruột của chúng ta, chúng ta tìm thấy con trong rừng thấy thương nên đem về nuôi nấng… khi ta tìm thấy con, vật này cũng ở bên cạnh.”

Vừa nói, người cha vừa móc ra một viên ngọc lấp lánh màu đỏ máu đặt vào tay con trai: “Có lẽ nó thuộc về con, cha mẹ cả đời không có con cái… nhìn thấy con lớn lên là niềm vui vô bờ bến của chúng ta… chỉ mong sau này con lớn lên trở thành người tốt… là cha mẹ dưới suối vàng mãn nguyện…”

Nói rồi người cha chút hơi thở cuối cùng, người mẹ thì đã ra đi trước đó một giây.

Cậu bé cầm viên ngọc màu đỏ máu gầm lên đầy đau khổ, thế rồi những sinh vật kỳ dị kia phát hiện ra cậu và lao đến. Cậu bé sợ hãi bỏ chạy vào rừng cây, dù cây có cào rách cả da thịt thì cậu bé vẫn tiếp tục chạy.

Cậu bé bị một trong những sinh vật kia làm bị thương, trên đường chạy trốn vô tình cứu được một con chồn cũng đang bị truy đuổi. Sau cùng cả hai trốn vào một hang đá nhỏ, nhưng do cậu bé mất máu quá nhiều nên đã tắt thở.

“Cậu bé, muốn trao đổi không?”

“Ai vậy?”

“Ta đang hỏi cậu đấy.”

“Ta ư? Trao đổi thứ gì?”

“Linh hồn ngươi đổi lại bình an cho thế giới này.”

“Sao ta phải đổi, ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, nếu ngươi đồng ý thì những gì ngươi yêu thương sẽ được sống cuộc đời bình yên. Cái giá này hợp lý phải không nào.”

Nghĩ lại cảnh cha mẹ chết thảm, cậu bé có chút ngủi lòng. Hai người họ là tất cả đối với cậu, nếu thực sự đổi được cái mạng sống yếu ớt này để cha mẹ có thể sống thì cậu cũng làm.

“Ngươi nói thật chứ?” Cậu bé hỏi.

“Đương nhiên là thật, chỉ cần ngươi đồng ý.”

“Vậy thì ta đồng ý, nhưng làm sao để ta biết được ngươi có giữ lời?” Cậu bé vẫn còn nghi ngờ.

Màn đêm tăm tối, Thiên mơ hồ mở đôi mắt nặng trĩu. Hình như ban nãy hắn có mơ một giấc mơ kỳ lạ, nhưng khi nhận ra đó là mơ thì đã quên gần như hết mọi thứ. Hắn chỉ nhớ khi nãy bị Lạc Hoàng Đế moi tim, rồi hắn sực nhớ tới Ngân Nguyệt, Ái Vân, Tuyết Linh, Minh Trúc…

Trước mắt hắn là màn đêm, phía trên là bầu trời đầy sau. Cũng có nghĩa hắn đang ở bên ngoài, nhưng hắn cảm thấy lạ lắm, cảm thấy đau đớn cùng cực, hắn chẳng cảm thấy gì cả.

Rồi bỗng một đốm sáng vàng kim nhỏ như đom đóm bay tới trước mặt hắn, giọng nói nữ nhân châm biếm vang lên: “Thảm hại!”

Giọng nói chua ngoa này chẳng ai khác ngoài Kim Ngư.

Kim Ngư nhìn bộ dạng thảm hại của Thiên, nàng vô cùng hả hê. Nhưng tận sâu trong lòng cảm thấy không can tâm, nàng và hắn có mối thù rất lớn và hắn không cho phép ai ngoài nàng làm hắn thảm hại.

Kim Ngự dùng chút ánh sáng vàng kim bao bọc lấy phần cơ thể bấy nhầy còn sót lại của Thiên rồi mang đi.

Nàng mang hắn đến một căn nhà hoang sâu trong rừng, nàng dùng phép biến căn nhà hoa mục nát thành nơi có thể ở được, đặt Thiên nằm lên giường rồi đốt một ngọn nến.

Ánh nến chiếu lên hình ảnh tuyệt mỹ, Kim Ngư xinh đẹp trong bộ váy vàng kim óng ánh đứng nhìn Thiên với ánh mắt vô cảm nhưng tận sâu trong sự vô cảm đó là thương xót.

Thiên lúc này chỉ còn lại cái đầu với gương mặt hình như nát bét, chỉ còn một bên mắt và miệng là còn nguyên vẹn. Phần cơ thể từ vai trở xuống không còn mà bị thú hoang ăn mất, chỗ xác hắn nằm ban nãy là một bãi rác gồm những thứ bẩn thỉu nhất bị ném ra.

Nhìn Thiên thoi thóp, Kim Ngư vẫn giữ ánh mắt vô cảm nói: “Sức sống của ngươi thật mãnh liệt.”

Lần đầu tiên Thiên bắt được Kim Ngư nàng chỉ là chú cá bé xíu, từ ban đầu Thiên đã đoán được chú cá bé nhỏ này nhất định không bình thường. Quả nhiên chỉ sau một thời gian không gặp, chú cá bé nhỏ hay cắn hắn ngày nào đã trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc.

Quan hệ của hai người không tốt, Thiên luôn cảm thấy Kim Ngư lúc nào cũng muốn giết mình.

Thiên cười một cách đầy khó khăn nói: “Không ngờ trong lúc khốn đốn này, người cứu ta lại là ngươi… cảm ơn!”

Kim Ngư từng có một vị trí rất cao, nhưng biến cố xảy ra khiến nàng phải đầu thai chuyển thế lại từ đầu. Mặc dù vậy nàng vẫn còn giữ lại được ký ức kiếp trước.

Kim Ngư khẽ đưa bàn tay trắng nõn lên trước cơ thể không lành lặn của Thiên, pháp lực của nàng tỏa ra bao bọc lấy hắn, những bộ phận trên có thể hắn mọc lại một cách chậm rãi, từng chút một.

Thiên hỏi: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”

Kim Ngư không đáp mà chỉ dùng ánh mắt vô cảm nhìn Thiên.

Thiên không biết hắn đắc tội gì với nàng, nhưng nếu có thể nói ra thì mọi việc có thể giải quyết.

Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt của kẻ si tình, hắn nói: “Mặc dù không biết mục đích của ngươi là gì nhưng ơn này nhất định ta sẽ trả!”

Kim Ngư châm trọc: “Ngay cả tính mạng của mình, an nguy của người thân còn không giữ nổi, lấy gì trả ơn ta!”

Thiên mỉm cười, cuối cùng thì nàng cũng chịu nói chuyện với hắn. Hắn ho lên một tiếng nói: “Khụ… Ta biết bản thân còn rất vô dụng.”

Kim Nhi lườm Thiên, trong đôi mắt vô cảm ánh lên sự bi thương. Nhìn Thiên nàng lại nhớ đến một người từng rất quan trọng với mình. Nhưng người đó rất mạnh chứ không yếu đuối như Thiên bây giờ.

“Các nàng ấy… có ổn không?” Thiên hỏi Kim Ngư về tình hình của Ngân Nguyệt các nàng.

Kim Ngư đáp: “Hiện tại đã 2 ngày trôi qua, bọn họ đều bị Lạc Hoàng Đế nhốt lại tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Mặc dù có Ái Vân đi theo bảo kê nhưng Tiểu Cúc vẫn không an tâm, vì vậy sai Kim Ngư âm thầm bảo vệ Thiên.

Nàng sẽ không nhúng tay vào việc gì chỉ khi nó quá cần thiết giống như việc nàng đang làm hiện tại.

Thiên nghĩ mà cay, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại. Vợ con bị bắt, bản thân thì suýt bỏ mạng. Là nhân vật chính, Thiên cứ nghĩ cho dù có cửa ải nào khó khăn thì chỉ cần tác giả buff lố một tí là qua. Nhưng không, lần này thằng tác giả cay quá nên cho Thiên sống dở chết dở luôn.

Còn một điều đáng lo hơn, vì sự việc lần này mà Xà Thiên Quốc cùng Hoàng Văn Quốc chính thức trở mặt thành thù. Nay Tông Chủ đã chết, người mạnh nhất cùng Nữ Hoàng bị bắt. Xà Thiên Quốc giống như chiếc bánh kem béo bở chờ Lạc Hoàng Đế đến thưởng thức.

Trong lúc Kim Ngư đang chữa trị cho mình, Thiên nằm suy nghĩ cách để chống lại Lạc Hoàng Đế.

“Tên này còn mạnh hơn cả Ái Vân, muốn đánh bại hắn thì phải giở trò.” Thiên nói tự kỷ một mình.

Trải qua một ngày một đêm, cơ thể Thiên đã khôi phục được một nửa. Bắt đầu từ bây giờ hắn có thể tự khôi phục mà không cần sự giúp đỡ từ Kim Ngư.

Không bị kẹt trong hình dạng một đứa trẻ nữa, Thiên đã lấy lại được hình dạng thật của mình.

Nhìn cái cơ thể đẹp đẽ săn chắc đầy cơ bắp ấy, đến Kim Ngư ghét Thiên như chó cũng phải động tâm nói gì đến mấy nữ nhân của hắn.

Cảm thấy như vậy là đủ, Kim Ngư xoay lưng rời đi, trước khi rời đi có nói: “Cố gắng đừng chết lần nữa, ngươi với ta còn có việc chưa tính tới.”

Nói xong, nàng hóa thành đốm sáng rồi biến mất.

“Cũng đáng yêu!” Cất vào trong trí não câu nói của Kim Ngư, Thiên cảm thán sau đó gương đứng dậy khi đôi chân dần tái tạo hoàn toàn.

Thiên vận lực, pháp lực cuồng cuộn trong cơ thể bùng phát khiến cả cánh rừng rung chuyển. Xem ra Thiên phải cảm ơn Lạc Hoàng Đế, một phần nhờ có hắn mà Thiên mới lấy lại được toàn bộ sức mạnh.

Nhìn chiếc nhẫn màu đen trên bàn, Thiên nở nụ cười nhẹ. Đây là Giới Chỉ của hắn, chắc chắn Kim Ngư đã tìm trong bãi rác và mang về cho hắn, cô nàng này thật chu toàn.

Lục tìm trong Giới Chỉ, Thiên có mọi thứ hắn cần để hoàn thành mục tiêu được đặt ra.

Bỗng Thiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, từ trên mái nhà một thanh kiếm khổng lồ bổ xuống chém căn nhà làm đôi, Thiên nhanh chân né được.

Nhìn thanh kiếm có chút quen, Thiên đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện kẻ ra tay, cũng là một người quen.

Kẻ kia, một thanh niên cao lớn tuấn tú với nét mặt nghiêm túc. Y phục phất phơ trong gió bay lơ lửng giữa trời. Hắn lên tiếng khi thấy Thiên không bị một kiếm của mình chém chết: “Ta lại còn tưởng khí tức bá đạo đó ở đâu ra, hóa ra từ ngươi.”

Người kia chính là Vô Hạn, kẻ từng hợp tác với Thiên chiến Vô Thiên tại Vô Tận Sa Mạc, cũng là một trong 5 người toàn mạng rời khỏi đó và được người đời ca tụng là Thần Kiếm Vô Hạn.

Thiên không tiếp xúc nhiều với tên này nên không biết tính tình nó thế nào, có điều nếu hắn đã chủ động ra đòn thì hắn ngại gì không tiếp.

Thiên lấy Phá Tinh Chùy ra nắm chặt trên tay, vung chùy về phía Vô Hạn chiến ý bùng phát.

Nhưng Vô Hạn lắc đầu thu kiếm rồi nói: “Nãy thử ngươi thôi, ta tới để trợ giúp.”

“Trợ giúp? Ngươi tốt thế cơ à?” Thiên hỏi châm chọc.

Vô Hạn nhíu mày: “Nếu không phải sư phụ muốn ta trợ giúp ngươi thì còn lâu ta mới đi.”

Nhắc tới sư phụ của Vô Hạn, Thiên nhớ tới lần khi hắn chuẩn bị vào Vô Tận Sa Mạc. Lúc đó Vô Hạn đi cùng với Long Huyền và gọi nàng là sư phụ.

Thiên được nước làm tới: “Ngươi là đồ đệ của mẹ ta, mau gọi ta là đại ca đi haha.”

Ánh mắt Vô Hạn chuyển sang tức giận, hàng trăm thanh kiếm hư ảo xuất hiện xung quanh hắn rồi phóng thẳng về phía Thiên.

Đối thủ đồng cấp, lại cũng là thiên tài tuyệt thế. Thiên lập tức đáp ứng, Phá Tinh Chùy vung lên tạo ra một lá chắn cản hết cơn mưa kiếm.

Khi cơn mưa kiếm vừa hết, Thiên vội vã bay sang hướng khác né đi một lưỡi kiếm khổng lồ quét ngang từ Vô Hạn.

Vô Hạn chỉ chờ có thế, bàn tay khẽ buông xuống tức thì hàng ngàn cây kiếm hư bảo bao vây lấy Thiên từ mọi phía, mũi kiếm sắc bén tùy ý có thể chém hắn mất đầu.

Nhưng khi Vô Hạn còn đang tự tin vì mình ao trình thằng con quý tử của Sư Phụ thì một Thiên khác đã ở ngay phía sau hắn đánh lén.

Vô Hạn kịp nhận ra vội lách người né đòn đồng thời vung kiếm chém cụt tay kẻ đánh lén. Phân thân của Thiên tan thành bụi sau khi bị chém, Vô Hạn điều khiển cho những hư ảo kiếm đang bao vây Thiên tấn công.

Hàng ngàn thanh kiếm trong chớp mắt lao tới Thiên, một vụ nổ cùng khói bụi đen ngòm phát ra.

Vô Hạn thấy sai sai, bèn vung kiếm lên phòng thủ.

Bất ngờ Thiên từ trên trời lao xuống, cánh tay bốc lên ngọn lửa đen u ám thiêu đốt cả ánh sáng hung hăng nện thẳng vào đầu Vô Hạn.

Vô Hạn dịch chuyển sang bên cạnh đồng thời vung kiếm chém ngang người Thiên.

Thiên phản xạ cực nhanh tóm lấy lưỡi kiếm bằng bàn tay đang bốc cháy Đế Diễm.

Ngay lập tức thanh kiếm của Vô Hạn bị nung chảy, Vô Hạn vội vã buông tay rồi lui lại. Hắn có thể chiến tiếp nhưng vì ngọn lửa của Thiên quá kỳ dị nên hắn tò mò hỏi: “Đó là lửa gì?”

“Lửa chùa… à nhầm lửa độc quyền của ta.” Thiên đáp.

Cả hai đứng giữa không trung nhìn nhau, Vô Hạn được giao phó tới đây trợ giúp Thiên và muốn thử xem thằng con quý tử của sư phụ hắn có bao nhiêu bản lĩnh. Thiên cũng biết Vô Hạn không dám giết mình mà chỉ giao lưu nên cũng phối bợp theo.

“Mẹ ta dạo này vẫn khỏe chứ?” Thiên hỏi.

Vô Hạn đáp: “Sư phụ vẫn khỏe nhưng tình hình Tứ Hải gần đây bất ổn, sau khi giúp ngươi ta phải về ngay.”

“Ta cũng đi.” Thiên nói.

“Ừ! Vậy thì giải quyết nhanh vấn đề ở đây đi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...