Thằng Đức - Quyển 1
Chương 194
Hùng Chủ tịch đang ngồi ở quầy rượu nhấm nháp ly Mojitos… thỉnh thoảng liếc về hướng bàn ba chị em Mỹ Chi chờ cơ hội bước tới làm quen… Nãy giờ lão âm thầm quan sát, thấy chỉ có ba mỹ nữ mà không có một người đàn ông nào đi kèm… bất chợt lão mừng húm khi thấy Mỹ Chi hình như nhìn lão mỉm cười… Chủ tịch Hùng liên chụp lấy cơ hội…
– “Ha ha… Các người đẹp… Xin chào… Nếu tôi đoán không lầm thì các vị là Việt kiều từ nước ngoài về chơi thì phải?” Chủ tịch Hùng tỏ ra hiểu biết… Có khả năng vào Azerai hưởng thụ thường là đại gia hoặc Việt kiều thứ thiệt muốn về nước đầu tư… lão đoán đại thôi… đúng sai không thành vấn đề… Chủ yếu là mở đầu câu chuyện…
– “Xin lỗi… ông là…” Song Hà làm thinh… Mỹ Chi lịch sự ngẩng đầu lên hỏi… Cặp mắt đen láy của nàng sâu thẩm khiên Hùng chủ tịch rộn ràng… nghỉ bụng “Ối Giời ôi… Người đâu mà đẹp thế…”
“Ha ha… Tôi là Lâm Tuấn Hùng… đây là danh thiếp của tôi…” Hùng lấy danh thiệp đưa ra… Vịnh Hà tiếp lấy… nhìn vào danh thiếp mỉm cười… đưa qua cho Bích Hà… cuối cùng vào tay Mỹ Chi…
– “Thì ra là Chủ tịch Hùng của Tỉnh Đồng Tháp… ha ha… Thất lễ rồi.” Mỹ Chi liếc mắt nhìn danh thiếp rồi cười khách sáo…
– “Các vị… May I…”(Sit down… Ý nói tôi có thể ngồi xuống không)… Hùng lịch sự phong độ… chêm tiếng Anh vào… lão ta muốn chứng tỏ ta đây thuộc thành phần trí thức… và cũng là dân chơi xứ thượng…
– “Ha ha… Xin mời ngồi…” Mỹ Chi liếc song Hà… cả ba chị em thầm trao đổi ánh mắt…
– “Ha ha… cảm ơn… uống một mình buồn quá… ” Được người đẹp mời ngồi… Hùng Chủ tịch hớn hở kéo ghế ngồi… bắt đầu “ra chiêu”… bằng cách mở miệng “than buồn”…
Ngay lúc này di động của Mỹ Chi reo vang… Nàng hớn hở bắt máy… đứng lên đi ra ngoài…
– “Dữ hông… tới giờ này mới gọi… tưởng anh chết đi đâu rồi chứ…”Mỹ Chi nũng nịu trách móc… nhìn nàng giống như con nai vàng đáng yêu… Chủ tịch Hùng nhìn dáng nàng mà ngơ ngẩn…
– Ha ha… bận lắm mà… em biết rồi đó… phải chuẩn bị mọi thứ… Mốt mới ghé thăm em được… Mỹ Chi… Có chuyện này anh muốn nhờ em giúp…
– Chuyện gì… Đối với tụi em… đừng khách sáo… Cứ nói ra là được… Anh mà khách sáo… thì tụi em không làm… – Mỹ Chi ngang ngược đáng yêu…
– Wow… Hi hi… ngoan vậy sao?
– Đối với anh thôi… nói đi chuyện gì…
– Ừm… người của anh theo dõi một thằng tên Ngô Trung Hậu… thấy hắn đi vô Azerai… tên này có liên lạc với mấy người từ Đồng Tháp, Nếu có thể…
– Hi hi… Sao trùng hợp vậy… Tụi em đang ngồi ăn cơm… có thằng cha xưng là Chủ tịch Tỉnh gì đó… lân la làm quen chuyện trò… đang nói chuyện với Vịnh và Bích Hà kìa…
– Chủ tịch tỉnh Đồng Tháp? Chỉ có một mình hắn? Không có đồng bọn?
– Ừm… hắn có đưa danh thiếp… Chỉ thấy có mình hắn…
– Vậy à… thôi được… bye… mốt anh ghé chỗ em…
– “Khoan đã… Sao nói có chuyện nhờ?” Thấy hắn sắp cúp máy… Mỹ Chi hỏi…
– “Có một bọn từ Đồng Tháp kéo lên đang ở trong Azerai… Bọn này hình như muốn gây bất lợi cho anh… Ba em cẩn thận… Đừng nói quen anh… coi chừng…” Đức dè dặt…
– “Có phải coi tụi em là người ngoài không?” Mỹ Chi oán giận…
– “Ha ha… anh không có ý này… Chuyện là vầy…” Đức tóm tắt chuyện Hồng Phượng và chuyện Ngân”… Ngưng một chút ngần ngừ…”Nếu em có thể dò xét chút thông tin thì tốt…”
– Dò xét thông tin? Ừm… Em biết làm sao rồi…
Mỹ Chi cúp máy… Quay trở lại bàn…
– Chủ tịch Hùng… hi hi… thật là xin lỗi… có người bạn gọi… ừm… ông đến Cần thơ công tác à?
– “Không… tôi vừa mới nói với hai vị này là… Aiz…” lão lắc đầu ra vẻ khó nói… Ba chị em Mỹ Chi ánh mắt lại giao nhau…
– “Hi hi… Sao ông đột nhiên có vẻ thương tâm vậy?” Vịnh Hà cười hỏi…
– “Aizz… Trị an ở thành phố này thiệt kém… thằng con tôi…” Hùng chủ tịch cũng tóm lược câu chuyện… đem Lâm Tuấn Vũ hóa thành một thiên thần… lão vừa nói vừa ra vẻ đạo mạo… chỉ vì chính nghĩa… tìm công lý cho đứa con…
Thấy Mỹ Chi đặc biết lắng nghe… lão mừng húm… Câu được mỹ nữ này rồi… nàng đang trìu mến nhìn lão…
Cái “Độc” của Mỹ Chi là có ánh mắt thiện lương của một con nai vàng trước khi làm chuyện ác quỷ… lão này muốn gây hại cho người đàn ông của nàng… mặc dù nàng biết hắn thừa sức đối phó nhưng nàng sẽ không để yên cho lão và đồng bọn… Ai phải ai quấy nàng không cần biết… lẽ phải là do người có sức mạnh quyết định… Hơn nửa nàng tin tưởng hắn… hắn làm gì cũng đúng… có lý do của hắn… Đúng với câu khi yêu trái ấu cũng tròn trái bồ hòn cũng méo… Nhưng có một chuyện khẳng định là khi nàng đã chọn hắn thì không ai có thể đụng hắn…
Chỉ có Vịnh và Bích Hà mới biết ánh mắt của Mỹ Chi… Cả ba chị em luôn tâm ý tương thông… Nếu Mỹ Chi đã có địch ý với lão này, cả hai đang nghỉ có nên đưa lão đi mò tôm dưới dòng sông Hậu hay không… Hai nàng không cần biết lý do… ý nghỉ vô cùng bá đạo… nếu không vừa mắt ai… thì phán án tử hình cho người ta…
Chủ tịch Hùng nào biết lão đang bị ba “Xà mỹ nữ” sắp mổ mù mắt… Trái lại… lão rất lấy làm hãnh diện cười nói luôn miệng… Nghĩ ba mỹ nữ này đang bị lão thu hút…
Cũng phải… Không được 100 nhưng cũng xấp xỉ hơn 90 phần trăm… ngày nay đàn bà con gái đều ham chuộng hư vinh… lão là Chủ tịch tỉnh… Vua một cõi… Được lão để mắt xanh tới là phước ba đời cho họ rồi…
Hôm nay chắc là không được… mới quen biết… hẹn ra ngoài chơi… quá đường đột… Hơn nửa đi với ba em thì làm ăn được cái con mẹ gì… Đợi một hai ngày nửa… gây dựng thêm cảm tinh sau đó đánh du kích… hẹn từng em… hắc hắc… Nghỉ tới đó… cặc trong quần lão liền đội lên… Trong đầu có ý đồ hoa thơm từ từ đánh cả cụm…
Cùng thời gian… Tại Trụ Sở CA Quận Nịnh Kiều…
Trong đầu óc của Thiếu Tá Phùng không có màu xám… Chỉ có màu trắng hoặc màu đen… người hắn thẳng như ruột ngựa… Cứ theo luật mà làm khiến cho cấp trên rất là đau đầu… Cả cơ quan gọi hắn là Phùng gàn… Tuy vậy nhưng không ai ghét hắn… tính hắn trời sinh là như vậy mà… Ghét làm gì… nhưng không cho hắn lên chức… bởi vậy đồng đội lên chức ào ào… còn Phùng gàn đã gần 5 năm rồi vẫn là Thiếu tá…
Trong Trụ sở CA Quận Ninh Kiều này… Phùng gàn chỉ lo những việc lông gà vỏ tỏi… không quan trọng chút nào… lãnh đạo sợ cái tính gàn của hắn mà gây ra những chuyện phiền phức không cần thiết…
Nhưng hôm nay Phùng gàn bổng được Phó Vinh ưu ái… giao cho công tác quan trọng hàng đầu… Đó là tên Lâm Tuấn Vũ đang bị nhốt tạm giam… không có lệnh… nhất định không được thả ra… Giao cho ai thì Vinh không chắc nhưng giao cho Phùng gàn… Vinh chắc chắn 1000 phần dầu cho dù trời có sập xuống… thằng Lâm Tuấn Vũ này đừng hòng ra khỏi đây nếu không có lệnh của của minh…
Phó Vinh rất gian manh… không dám thả Lâm Tuấn Vũ… hắn không chịu được sự thịnh nộ của Đức ca… đồng thời đang âm thầm suy tinh để cứu vãn tình thế… không thể nào để bà chị minh bị Đức ca cho ra rìa…
Hắn cũng không muốn đứng mũi chịu sào đối đầu với Chủ tịch Tỉnh Đồng Tháp… Tuy Đồng Tháp và Cần Thơ là hai nơi khác nhau… hơn nửa hắn thuộc Bộ CA… nhưng Vinh hơi lo ngại phía sau của Hùng Chủ tịch… tuy không biết là ai nhưng tốt nhất là nên lánh nặng tìm nhẹ… không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất… Vì vậy giao tên Lâm Tuấn Vũ cho Phùng gàn là biện pháp tuyệt vời nhất…
“Phái đoàn” của Chủ tịch Tỉnh Phu nhân Đồng Tháp do Hậu dẫn đường bừng bừng khí thế đi vào trụ sở CA quận Ninh Kiều… Tuy nói là 24/24 nhưng cũng không có nhiều người như ban ngày…
– “Các người là ai…” Một Chiến sĩ CA đang trực ngoài cổng thấy một đám người hùng hổ đi vào… ra chặn lại hỏi…
– “Đồng chí này… đây là Phu nhân của Chủ tịch tỉnh Đồng Tháp… mau gọi lãnh đạo anh ra đây…” Hậu lớn tiếng nói… nét mặt vô cùng khí thế… Hắn biết mấy tên CA tép riu này chỉ cần nghe cụm từ “Chủ tịch tỉnh” là té đái vãi phân ra…
– “Ò ò ò… Các vị xin chờ chút…” Đồng chí CA quả nhiên kinh hãi… dân ngu cu đen thì gặp hà rầm… Chủ tịch tỉnh phu nhân thì đây là lần đầu… sau khi trợn mắt há mồm lắp bắp nói 1 câu ” Các vị xin chờ chút” rồi quay đầu ba chân bốn cẳng chạy vào trong báo cáo với lãnh đạo…
Phó Vinh ranh lắm… biết thế nào người nhà của Lâm Tuấn Vũ sẽ nhanh chóng tìm đến… Vì vậy sắp xếp “tăng ca” cho Phùng thiếu tá trực ban… Quả nhiên không ngoài tinh toán của Vinh…”Phái đoàn” Đồng tháp đã tới…
– “Các vị… Tôi là Cao Xuân Phùng… Thiếu tá… hôm nay phụ trách trực ban… Xin hỏi có chuyện gì…” Phùng gàn trầm giọng hỏi… hắn nhìn thấy có vài người dáng vẻ bặm trợn như côn đồ… Thiếu tá Phùng không thích lắm nhưng rất nhã nhặn lịch sự hỏi…
– “Thiếu tá Phùng… Đây là Giám đốc Sở Giáo dục và cũng là Chủ tịch tỉnh Phu nhân của Đồng Tháp… Bà tới rước con trai là Lâm Tuấn Vũ… đang bị tạm giam ở đây…” Hậu kiêu ngạo nói… trong khi chị hắn Kim Anh lạnh lùng cao cao tại thượng… hai tay khoanh trước ngực… chẳng nói một lời.
– “Lâm Tuấn Vũ… không được… chưa quá 48 giờ… chưa có lệnh cấp trên… Thả thế nào được? Mấy người về đi…” Phùng khoát tay…
– “Thiếu tá… đây là Chủ tịch tỉnh Phu nhân của Đồng Tháp”… Hậu nghĩ đồng chí Thiếu tá này có lẽ bị lãng tai nên nói lớn…
– “Anh không nghe tôi nói à? Cái gì Chủ tịch tỉnh phu nhân… về đi… ai cũng mặc… về đi…” Phùng khoát tay… như đuổi ruồi nhặng…
– “Cộp”…”đủ chưa? Thủ tục “đầu tiên”… bà đây biết mà…
Phùng sửng sốt… một xấp tiền đô mỹ… ước lượng cũng 2 hay 3 ngàn… được quăng lên bàn… nghe một cái “cộp”… Phùng không tin những gì mình đang thấy…
– “Đây là ý gì?” Phùng trầm giọng… hai mắt hắn long lên vì giận… thật là sỉ nhục người ta quá rồi…
– “Chưa đủ à? Được…”Ngô Kim Anh quăng thêm một xấp tương tự trên bàn…
– “Đủ rồi chứ… biết điều thì cầm lấy đi… Còn nếu không… hừ… bà đây gọi một cú điện là không xong đấy” Kim Anh khinh thường… Đinh ninh là tên Thiếu tá này sẽ phấn khởi hồ hởi chụp lấy bỏ túi…
– Cái này là hối lộ cán bộ nhà nước… Bà có biết không?
– “Hắc hắc… Thiếu tá… chỗ này không ít đâu… Sơ sơ cũng trăm triệu tiền Việt đó… còn muốn gì nữa… đừng có đạo đức giả nửa mà… Còn không mau cầm lấy?” Hậu cười hô hố… cả đám cười theo…
Tiếng ồn ào khiến một vài người CA trực ban chú ý… biết chuyện… vô cùng hâm mộ nhưng cũng thầm than tiếc hùi hụi… nghĩ… nếu là mình thì bỏ túi lẹ rồi… Cái thằng Phùng gàn này hình như là có thù với tiền bạc í…
Nhưng diễn biến tiếp theo khiến tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm…
– “Tội hối lộ nhân viên chấp pháp là tội hình sự nghiêm trọng… Người đâu… bắt bọn người này giam lại…” Phùng Thiếu tá hét lên…
– “Mày… mày dám…” Nghe hắn đòi bắt giam mình lại… Kim Anh lửa giận công tâm… muốn hôn mê bất tỉnh… Đây là lần đầu tiên có thằng chê tiền… Thằng này có phải là người không vậy? Bà chỉ tay ngay mặt Thiếu tá Phùng gàn mà rung rung vì giận…
– “Còng ngay họ lại…” Phùng hét…
– “Dạ rõ” Đám chiến sĩ CA dạ rang… họ chỉ biết nghe lệnh… Xếp Vinh đã căn dặn nhiều lần… Phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Xếp Phùng… Bọn họ nào dám cãi…
Sắc mặt Ngô Trung Hậu đại biến… Gặp phải thằng khùng rồi… hắn vội vã lấy di động ra gọi…
Vinh cũng nhận được tin báo… Hắn sửng sốt… Cái thằng Phùng này… đúng là cực phẩm nhân gian a… đéo mẹ… người ta là Chủ tịch tỉnh phu nhân… tiền không lấy thì thôi… lại còng người ta lại… Chuyện lớn rồi… Vinh tức thì gọi chị minh…
Vân đang như người chết rồi… nghỉ tới một viền ảnh tương lai bấp bênh nếu mất chỗ dựa là Nancy… Nàng biết chỉ cần hắn nói một tiếng với vị Thiếu tướng này… hai chị em nàng đang từ Thiên đàng sẽ bị đánh xuống địa ngục một cách dễ dàng… Nghỉ tới đó… Vân lạnh toát người… bao nhiêu cố gắng bấy lâu sẽ trở thành công cóc… nàng thiệt hối hận… Đúng lúc này di động nàng reo lên…
– Có chuyện gì?
– “Chị hai à… chuyện lớn rồi… Con mẹ Vợ lão Hùng Chủ tịch bị thằng Phùng gàn bắt giam…” Vinh tuy gian nhưng không đủ thông minh để giải quyết những trường hợp này nên gọi chị mình để vấn kế…
– “Chuyện gì vậy? Mày phan ngang bửa củi như vậy tao không hiểu…” Vân quát… tâm trạng đang buồn bực lại bị Vinh không đầu không đuôi xí xô xí xào khiến nàng nổi quạu…
– “Chị hai… chuyện là vầy…” Vinh tóm tắt chuyện mình làm… Vân đang buồn bực bổng sáng mắt lên…
– Hay lắm… tên Thiếu tá đó làm hay lắm… là mày ra lệnh phải không?
– “Cái này… cái này… em chỉ ra lệnh không cho thả thằng con lão Hùng… cái chuyện bắt nhốt vợ lão…” Vinh không biết ý chị mình ra sao…
– “Mày đúng là ăn cám xú mà… Bắt vợ lão Hùng giữ được bao lâu? Thế nào cũng có người can thiệp… Cái quan trọng là “chí công vô tư” làm theo luật pháp… hiểu chưa… Hình ảnh CA sẽ được đánh bóng lên… Đồ ngu… Vân chủ tịch không nể quân hàm Thượng tá chút nào… mắng xếp Vinh ngu như heo… Cón cái quan trọng nửa… cái này khiến Chủ tịch Vân vô cùng kích động… Hắn sẽ thấy rõ hai chị em nàng phân rõ ranh giới với lão Hùng… và biết nàng và lão không có gì…
– “Vậy… vậy bây giờ em phải làm sao?” Vinh ù ù cạc cạc hỏi…
– “Mày không cần làm gì hết… Cho mụ ta ngủ một đêm đâu có sao… hi hi… Ngày mai sẽ có người bảo mày làm sao…” Chủ tịch Vân cảm thấy vui trở lại…
Khu nghỉ dưỡng Azerai…
– “Tôi cũng có dịp qua New York, Paris và gần đây qua Hàn quốc… theo chân Chủ tịch quốc hội tham dự hội nghị về kinh tế trong khối ASEAN…” Hùng Chủ tịch “nổ” như bắp rang trong lò vi sóng…
– “Hùng Chủ tịch ông thật đã có dịp đi nhiều nơi…” Bích Hà “hâm mộ”…
– “Aiz… là vì đi công tác thôi…” Hùng đắc ý nhưng “khiêm tốn” ngoài mặt… Ngay lúc này di động lão reo lên… lão nhìn màn hình… bắt máy…
– “Anh rể à… Chị hai bị bắt nhốt rồi…” Tiếng Hậu lắp bắp trong di động… Thằng Thiếu tá kia bị khùng… hắn thiệt hết cách… Cũng may nó chỉ bắt chị hắn vì đưa tiền hối lộ… Hậu được thả ra cùng với đám cận vệ… Chuyện này thật là mất mặt mà…
– Mày nói cái gì? Đang ngồi thoải mái… Hùng nhảy dựng lên… Mặt lộ vẻ quái dị… lão tưởng mình nghe lầm…
– “Anh rể… là như vầy…” Hậu nói toàn bộ sự việc…
Mặt Hùng Chủ tịch trắng bệch… chuyển thành xanh rồi đỏ…
Nhục… lão giận… quá đáng rồi… rõ ràng muốn làm nhục lão mà…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
– “Các vị… Ha ha… xin lỗi… Tôi có chút việc gấp cần làm… Mai này gặp lại sau…” Hùng không thẹn là tay gian hùng… Sau một phút nóng giận… lão đã bình tĩnh trở lại… quay sang ba chị em Mỹ Chi cười giả lả tỏ vẻ áy náy về sự thất thố của mình.
– “Xin cứ tự nhiên…” Mỹ Chi mỉm cười…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
– “Lão già này và đồng bọn muốn gây bất lợi cho anh ấy…” Chờ Hùng đi khuất Mỹ Chi nói…
– “Vậy sao? Nếu chị nói sớm… em cho lão đi điện…” Vịnh Hà vừa nói vừa đưa tay lên… Trên ngón áp út của nàng có một chiến nhẫn cẩm thạch xanh biếc… một mũi kim ló ra… dưới ánh đèn đầu kim óng ánh ngũ sắc… chỉ trong phút chốc biến mất…
– “Không cần phải gấp… hi hi… coi sao đã… chạy được sao?” Mỹ Chi mỉm cười… nụ cười mê hồn nhưng nghe phát rét…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
– “Đã lâu không ra ngoài chơi… hay là tất cả chúng ta… tối ngày mai ra ngoài ăn uống vui chơi một bữa?” Thấy Nancy có vẻ buồn bực… Đức đề nghị… cảm thấy áy náy… Nàng ở nhà còn mình ra ngoài… đụ dạo lia chia…
– “Thôi đi… em làm biếng lắm…” Nancy uể oải đáp… lúc này bụng to lên rồi… nên khó chịu…
– “Em cũng không đi đâu… anh nha… về sớm một chút có được không? Đêm nào cũng về khuya…” Kiều Nga oán giận…
– “Đúng đó… ăn chơi ở ngoài… không coi tụi em ra gì…” Kiều Chinh trừng mắt… mỗi người nói một câu khiến Đức thật đau đầu… Hắn biết song Kiều chỉ nói vậy thôi… chứ cả hai đều biết hắn “bận rộn”…
– “Ăn chơi cái gì chứ… anh đang có kế hoạch cứu trợ miền Trung đó mà… nà… lên kế hoạch rồi… Có muốn nghe không? Được dựa đầu lên vai Nancy… hai tay luồn trong mền mò lồn song Kiều… vuốt ve hai chùm lông mềm mại… Tức thì hai bàn tay của hắn bị song Kiều ngắt đau điếng… nhưng chỉ phút chốc thôi… cứ để hắn làm gì thì làm… nói thật chứ… thâm tâm cũng thích lắm… chỉ là bề ngoài “em chả” một chút thôi…
Lóng rày… 4 người ngủ chung trên cùng chiếc giường… hắn nằm giữa nên hai tay hắn lúc nào cũng mò chim… hai Kiều thì thay phiên nắm “cổ gà”… trêu đùa… Hắn kể chuyện tiếu lâm hoặc nói linh tinh trước khi ngủ…
– “Còn không nói…” Kieu Nga cũng không vừa… nhân cơ hội đưa tay xuống nắm chặt “cổ gà lôi” ý đồ hăm dọa sẽ “bóp chết”… Từ lâu rồi đây là thú phòng the của 4 người…
– Ây da… đừng nha… coi chừng “đứt”… hi hi… ừm là như vầy… báo cáo với các phu nhân là hồi sáng giờ anh đi tuyển một số anh em của thằng Hưởng tắc kè… khoảng 10 thằng… đi với anh ra ngoài ấy… mấy em cũng biết rồi… Cần bọn đàn ông con trai phụ trách những công việc nặng nhọc… Thu Hà, Thu Tâm… Phương Anh đâu có được…
– “Vậy thì phải”… Nancy gật gù…
– Còn nửa nè… bắt đầu ngày mai… anh sẽ huy động nhân viên trong Đức Lập mua đồ… mua xong đóng gói… mướn xe hàng… phải ít nhất là hai xe hàng mới đủ… bọn thằng Hưởng chia ra đi theo xe hàng… ụa… sao ngủ rồi? Đức thao thao bất tuyệt một hồi nghe tiếng ngái nhỏ, thì ra cả hai song Kiều đều ngủ rồi…
Bà bầu thật là khác người… ăn dễ ngủ dễ…
Nancy à… anh thấy ba chị em không nên qua Mỹ sanh con đâu… trừ phi…
– Hả? Tại sao? Trừ phi cái gì?
– Cần gì quốc tịch Mỹ chứ… quên đi… khi con lớn lên cho tụi nó đi du học là được… Chủ yếu là hiện giờ… mỗi tối về đây… có mấy em anh quen rồi… mai mốt nếu đi Mỹ sanh con… anh chèo queo một mình ở đây à… No way… trừ khi anh đi theo…
– “Anh nha… đạo đức giả…”Nancy nghe Đức nói… lòng nghe ngọt ngào nhưng ngoài miệng “mắng”…
– “Không đạo đức giả đâu là thiệt đó… mỗi ngày phải gặp mấy em mới được… nếu không… sẽ thấy thiếu thiếu cái gì ấy… cảm thấy không thoải mái chút nào… Em hiểu không?”… Đức rù rì bên tai Nancy… vuốt ve cơ thể nàng… hít hít mùi hương quen thuộc…
– “Ừm… để coi…” Nancy hạnh phúc ngất trời… nàng cảm nhận được chân tình trong lời nói của hắn…
– “Cái gì mà để coi… This is an order… OK… hihi em là Thiếu tướng đối với ai kìa, đối với anh là phải nghe mệnh lệnh… hắc hắc…” Đức “bá đạo ” vừa “ra lệnh” vừa trườn người xuống giữa hai chân nàng…
– “Ây da… em mệt và buồn ngủ… mai đi cưng…” Nancy ngăn hắn lại… nàng quả thiệt mệt và buồn ngủ nên phải hứa hẹn… tên này khi lâm trận không phải là 5 hay 10 hoặc 15 phút… Nàng làm sao chịu nổi…
– Ừm… được… được… là em nói đó nha… mai đó… Coi như tối nay bị treo cu rồi… hi hi…
– “Hi Hi… Nham nhở… nói bậy nói bạ…” Nancy đưa tay ngắt đùi hắn, nhưng tay nàng bị hắn chụp lấy kéo xuống…
– “Ây da… nói ngày mai mà… anh thật là…”Nancy nũng nịu…
– Mai em ở nhà ngủ bù… hi hi… Đức lì lợm… bàn tay hắn chạy khắp người rồi dừng lại giữa hai đùi nàng… vuốt ve… tái máy… Hơi thở Nancy nặng dần…
– OK… mai nha… nhớ đó… bây giờ ngủ đi…
– Ngủ? Anh đừng có hòng… đồ mắc dịch!