Thằng Đức - Quyển 1
Chương 199
Trong suốt một tuần lễ… buổi sáng làm việc bình thường nhưng sau xế trưa thì ai cũng chuẩn bị cho buổi chiều trình diễn nên tan sở sớm… dĩ nhiên là Đức Chủ tịch phải chạy đôn chạy đáo chia sẻ thân mình đưa đón… ủy lạo… mỗi nàng vài giờ hoặc nửa ngày thôi cũng đủ rồi… ai cũng hiểu mình không thể độc chiếm nếu không sẽ trở thành “công địch” của những người khác…
Thư ký Tâm Đoan vì làm việc trực tiếp với lãnh đạo nên lúc này được ân sủng nhiều nhất… Sáng được Chủ tịch Đức đón đi làm… Việc đầu tiên khi vừa vào đến văn phòng là pha ly cà phê đặt trên bàn cho lãnh đạo… Sau đó cửa đóng then cài cười rúc rích… chờ lãnh đạo chỉ đạo công tác… Nàng học một hiểu mười đôi khi cũng cầu kỳ sáng tạo khiến Chủ tịch Đức khen nức nở…
Ai cũng hiểu Thư Ký Tâm Đoan là “thân tín đại thần” của Chủ tịch Đức… nàng lại là “thiên kim” của Huỳnh đại gia… người đầu tư không nhỏ vào xã Đông Phú… và cũng là người ủng hộ không ít vào chương trình từ thiện do lãnh đạo xã mình tổ chức… mỗi đêm quyên được không dưới 10 tỷ…
Người xã Đông Phú tự hào… Tuần lễ này đi làm về là hối hả tắm rửa, ăn cơm rồi từng nhóm lên xe kéo nhau lên Cần Thơ đến công viên Lưu Hữu Phước xem văn nghệ một cách si mê… Đối với đám con gái… Chủ tịch xã mình tài cao lại đẹp trai… đàn hay… hát cũng hay… Chưa hết… có người không biết nghe ai nói… mà lần mò moi ra được trên “Phây bù” hình ảnh Chủ tịch xã mình bắn nhau… tay cầm súng áo nhuộm máu đỏ lòm…
Tâm lý mà… Thiếu nữ thích yêu chuộng Soái ca… Nhiều nàng tâm tư bắt đầu mơ mộng… len lén nhìn trộm Soái ca trên khán đài… má đỏ hây hây… rồi nhìn Thư ký Tâm Đoan… trông người sang tủi phận hèn… nhưng vẫn yêu thầm… ai cấm được chứ?
Tâm trạng của Thư ký “vòng ngoài” Thục Hiền cũng là thế đấy… nhưng tệ hơn nhiều… cảm thấy hụt hẫng… Trước kia nhận việc thư ký chỉ muốn làm hài lòng ba mình… nàng luôn tránh gặp mặt hắn… Sợ hắn nổi máu dê… Bây giờ nghỉ lại… Thục Hiền hổ thẹn… Gần đây, mỗi sáng… khi thấy nàng… hắn chỉ cười gật đầu coi như chào… vô cùng xa vắng…
Chỉ đạo Tâm Đoan đến gần 9 giờ Chủ tịch Đức rời đi… Phải lên huyện báo cáo… Thấy Chủ tịch Đức “đầu tắt mặt tối”… dân trong xã ai cũng cảm động… Tiền bồi thường tưởng đã mất nay trong thời gian ngắn… đã lấy lại được… Hình tượng của Đức Chủ tịch cao vời vợi… chỉ cần nghe ai nói gì không tốt về Chủ tịch Đức… Dù chỉ một tí xíu thôi là sẽ bị mắng xối xả vào mặt… Đám tàn dư của Lê Quốc Đại vì vậy mà miệng câm như hến…
Gần đây Đức ca dùng hai thân phận tương phản nhau của mình… Thân phận thứ nhất là Chủ tịch xã nên thường đến khi thì Huyện ủy khi thì Ủy Ban huyện Châu Thành “báo cáo công tác” với lãnh đạo… Cũng phải thôi… Bí thư Đồng Giao ở Huyện ủy, còn Chủ tịch Thanh Nhã và Phó Chủ tịch Quyên ở bên Ủy ban đều rất quan tâm tình hình của xã Đông Phú í mà… Lúc này tinh hình ở xã rất bận rộn… nên báo cáo hơi lâu… lãnh nào nghe Chủ tịch Đức báo cáo xong đều rất hài lòng… miệng cười chúm chím… má đỏ hây hây…
– “Anh… anh thật là bậy bạ mà… Ở đây là văn phòng…” Đồng Giao mấy ngày nay cứ là dùng câu đó chống chế cho có lệ… nàng biết có “phản đối” cũng vô dụng nên cứ để mặc tay chân hắn sờ soạng… Dù sao bây giờ đang lúc nghỉ trưa… và chốt cửa cũng được gài cẩn thận…
– “Hi hi… Cho anh cưng chút thôi mà… mai anh đi hai ngày sau mới về… nhớ em…” Đức nịnh… tay không ngừng táy máy… Bây giờ thường lấy văn phòng làm bãi chiến trường đánh du kích… Thật kích thích… Hơn trên giường nhiều… mà các nàng hình như cũng thích thì phải… không gian, hoàn cảnh đúng là rất quan trọng mà…
Bí Thư Đồng Giao quả thiệt đang động tình… hai bàn tay quái ác của hắn làm hơi thở nàng mỗi lúc mỗi dồn dập… mặt nàng đỏ ửng… để mặc hắn tháo móc. Kéo váy và kéo luôn quần lót nàng xuống… Rồi nàng không thể tin được khi chính mình tự động dang hai chân ra khi hắn vừa áp mặt vào giữa hai đùi nàng…
Thật là thơm a… mỗi người đều có mùi thơm đặc biệt khác nhau… Nhiều khi Đức nghỉ nếu mắt bị bịt lại… chỉ cần ngửi mùi thơm… hắn có thể biết đây là lồn của người nào… Tú Nhi có mùi đặc biệt của Tú Nhi… Thụy Vũ có mùi của Thụy Vũ… và Đồng Giao có mùi thơm riêng của nàng… Tâm Đoan, Tuyết, Yến cũng thế…
Các người khác vào gặp lãnh đạo báo cáo công tác chỉ được tối đa 15 phút thôi cho nên phải gói ghém… cố mà dàn xếp báo cáo ngắn gọn… Chủ tịch Đức thì khác… hắn báo cáo kiểu gì ấy… mỗi lần thấy hắn vào báo cáo… Ai cũng oán giận… thầm nguyền rủa trong bụng nhưng ngoài mặt tươi cười chứng tỏ vô cùng hiểu biết… Chủ tịch Đức trong huyện Châu Thành này nói riêng… Trong Tỉnh Hậu Giang nói chung như mặt trời giữa ban trưa… Anh có giỏi thì làm như hắn đi rồi nói sau…
Thân phận thứ hai của Đức ca là Đức tổng… lãnh đạo tối cao của Đức Lập… mỗi lần đến Đức Lập thường họp… Lần đầu tiên họp tay đôi với Đức tổng… Tú Nhi… Thụy Vũ… hết hồn… bàn chuyện thì ít… ngồi cho hắn hôn hít sờ soạng thì nhiều… Lần đầu hồi hộp… kỳ quá mà… lần hai bớt sợ nhiều… lần ba thì thích thú… y chang như Tâm Đoan vậy… Và một khi đã quen mùi thì sao cũng được… có điều hơi chật vật một chút khi chõng khu cho hắn dập… không thể rên siết lớn như khi ở nhà… nhưng cảm giác kích thích khó tả… nó làm sao ấy…
Thụy Vũ biết Tú Nhi làm gì khi họp với hắn… và ngược lại Tú Nhi cũng biết Thụy Vũ làm gì khi vào họp với hắn… Chỉ là ai cũng có bí mật mà… chưa đến lúc phải thổ lộ với nhau mặc dù tình thân như chị em… Nhưng có điều cả hai vô cùng thắc mắc… cả hai người Tuyết, Yến… có lúc cùng lúc vào họp với hắn… Có thể nào không? Bạo vậy sao? Tên này đúng là dâm tặc mà…
Có điều khi hắn họp với Chủ tịch Nhàn, Loan Tổng và Giám đốc Tâm của phòng nhân sự thì các nàng ngây thơ không tưởng tượng được chút nào… Mẹ con… Dì cháu mà… ai nghi ngờ chứ… Ví vậy Đức tổng tiết kiệm được nhiều thì giờ lắm… không cần phải hẹn về nhà mới chơi được… Về nhà là một chuyện khác… văn phòng là tình điệu… Điều quan trọng là các nàng ai cũng hài lòng…
Bốn mỹ nữ đều biết mình là phụ nữ của hắn… chấp nhận là như vậy… cùng hắn thác loạn đắm chìm trong tinh yêu và tinh dục… Họ ngấm ngầm hiểu nhau… vô tình ngày càng xích lại gần nhau chỉ là có những chuyện “nhạy cảm” chưa nói ra miệng mà thôi… Có lẽ cần thêm một thời gian nửa… biên giới mới có thể rộng mở…
Cùng làm chung một công ty mà… Giờ trưa thường rủ nhau ra ngoài ăn trưa… trong đó dĩ nhiên là có Phượng chảnh rồi… lại còn có Thúy Ái… Hồng Phượng trước mặt 4 chị dâu “ngầm” cứ luôn miệng chỉ trích chê bai Đức tổng… thường kể chuyện “xấu” của hắn khi còn nhỏ… Nhưng “căm hận” giữ lại chuyện hắn hư hỏng rình nàng trong nhà tắm… Định bụng trong tương lai gần đây sẽ tinh sổ với hắn… nhưng khi nghỉ tới tên Ngô Trung hậu khốn kiếp… Hồng Phượng nức lòng nức dạ… hắn vì nàng mà trả thù… trong lòng cảm thấy ngọt ngào…
Lúc này… Trong căn nhà bên vĩnh Long… Người Phượng chảnh muốn tính sổ… đang ôm vuốt ve sờ soạng từng bộ phận trên cơ thể của mẹ nàng trong vòng tay. Ngày mai Đức lần đầu tiên đi máy bay ra ngoài Hà Tỉnh… Thủy có chút lo lắng… tay nàng mân mê… sốc lên sốc xuống con cặc to dài của hắn…
– “Khi tới nơi… nhớ gọi về liền đó…” Thủy một lần nữa căn dặn… hắn là cha của đứa nhỏ trong bụng nàng… Là chồng “ngầm” của nàng… không lo sao được…
– Hi hi… yên chí đi mà… hồi đó giờ chưa đi máy bay… đi một lần cho biết… mai mốt sẽ đi thường hơn… cùng thím ra ngoài Phú Quốc… Nha Trang… Đà nẵng chơi cho biết…
– “Ừm”… Thủy sung sướng gật đầu… cúi đầu liếm bìu dái… mút mút đầu cặc… rồi ngậm vào… nàng muốn ngậm thật sâu vào… Gần đây không còn cảm thấy ngộp nửa nên nguyên chiều dài con cặc hắn mất hút trong miệng nàng…
– “Wow… được rồi…” Đức kinh hỷ…
– “Ừm”… Thủy nhả ra… gật đầu… như muốn chắc chắn là minh đã đạt đến “trình độ cao” nàng lại một lần nữa nuốt… con cặc hắn liền mất hút… nàng gục gặc đầu liên tục… không khó khăn chút nào…
Vú bà bầu bóp đã nhất… căng nung núc… Đức tha hồ nhồi bóp nhưng không dám mạnh tay… khiến Thủy “bực mình”… Nàng biết hắn thích bóp vú nàng một cách mạnh bạo và nàng cũng thích như vậy…
– “Chuyện gì? Sợ bể à?” Thủy “lườm”…
– “Ha ha… hong phải… Sợ thím đau thôi… không đau thiệt hả?” Đức tăng sức…
– “Ừm”… Thủy tiếp tục gục gặc đầu… ngoan ngoãn phục vụ hắn… Đức từ từ quay người dần dần áp sát miệng vào giữa hai chân nàng…
Trong phòng chỉ nghe tiếng lưỡi nút chùn chụt… tiếng “húp súp” và tiếng rên rỉ… một hồi rất lâu…
Hai thím cháu chơi trò 69 một hồi rất lâu… Chịu hết nổi… Thủy chõng khu cho hắn đút vào… nàng thích doggy… Hắn nói không được… sanh xong rồi kiểu nào cũng được… an toàn trên hết… Có thai 4 tháng… còn muốn chõng khu không an toàn chút nào…
– “Hi hi… ngoan đi cưng… nam trên nữ dưới…” Hắn cười hi hi nói…
Từ thế yêu thích không được… cũng được đi… nhưng nghe hắn nói nam trên nữ dưới… Thủy liền phản đối… Nhất định không chịu… Cuối cùng mỗi bên nhường một bước… Đức làm ngựa cho nàng cởi… Thủy biết hắn là “Hãn huyết bảo mã”… ngày đi ngàn dặm không biết mệt… Nên tha hồ nhúng nhảy… xoay tròn… đến khi mệt quá ngã xuống ngủ thiếp đi…
Chỉ đi có hai ngày thôi mà người nào cũng nằng nặc dặn dò khi tới nơi nhớ gọi về liền… Nào phải là căn dặn trong điện thoại đâu… phải chính miệng dặn dò mới chịu… Nhưng khi gặp mặt dặn dò thì cũng phải hôn hít sờ soạng… mà khi hôn hít sờ soạng thì phải giải quyết vấn đề…
Cũng may hắn liệu mọi việc trước hết rồi… không vấn đề gì… ai cũng có phần…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
Ở Thị xã Hồng Lĩnh… ai nói không biết Lý Gia thì không phải là người của Giòng Sông Lam, của núi Hồng Lĩnh…
Hiện nay Lý gia có Bộ trưởng Lý Hoàng Ân là một nhân vật sáng chói trên chính trường… nếu không có gì thay đổi… vài năm nửa… Chuyện ông có thể ngồi vào một trong bốn vị trí tối cao của đỉnh cao quyền lực là chuyện hiển nhiên… Người Hồng Lĩnh nói riêng và người Hà Tỉnh nói chung ai cũng nghỉ như vậy… Sông Lam núi Hồng là nơi “Địa Linh sinh nhân kiệt” mà… Trong quá khứ đã có Chủ Tịch nước Lý Hoàng Chương thì tương lai sẽ có một Chủ tịch nước, hay Tổng Bí Thư Lý Hoàng Ân thôi…
Nhưng cụ ông Nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương lại không nghỉ như vậy… Ông không lạc quan chút nào… trái lại rất lo lắng cho tương lai của Lý gia… hiện đang mịt mù chướng khí… Lý Gia Thành… người cháu đích tôn đã làm cho ông quá thất vọng… đối với ông… đứa cháu này đã chết… nói đúng ra là một xác chết biết đi…
Cho dù con trai Lý Hoàng Ân có lên được đến đỉnh cao quyền lực… nhưng sau đó thì sao? Lý Gia chấm hết? Điều này không thể được… Họ Lý không thể như vậy mà chấm dứt… Họ Lý phải đời này nối tiếp đến đời kia… Nhưng phải làm cách nào? Hoàng Ân chỉ có Gia Thành là con trai…
– “Hihi… Ông nội… đang nghỉ gì vậy?” Gia Kỳ xót xa khi nhìn thấy vẻ âu lo trong ánh mắt của ông nội… nhưng nàng làm bộ như không biết, miệng tươi cười hỏi… Nàng vừa về tới cách đây hai tiếng đồng hồ thôi… Gia Thành không ở nơi đây… nàng hiểu… Gia Thành không can đảm mỗi ngày đối diện với ông nội… nên đã lên Hà Nội trốn tránh…
– “Aiz… cũng là mấy chuyện mưa gió bão bùng thôi… năm nay cơn bão nào cũng khủng… thật khổ… thiếu đủ mọi thứ…” Hoàng Chương lắc đầu thở dài… lực bất tòng tâm… ông cầm ly trà lên hớp một ngụm… ánh mắt nhìn ra ngoài… Hôm nay trời nắng đẹp… coi như tạm yên… Năm nào cũng vậy nhưng năm nay là thiệt hại nặng nề nhất… Cứu trợ từ Trung ương không đủ đâu vào đâu… như muối bỏ biển… Cái quan trọng hiện nay là làm sao ổn định đời sống khi mọi việc trở lại bình thường… Đây là vấn đề lớn…
Ông đưa mắt nhìn Gia Kỳ… Đứa cháu gái này hôm nay dẫn bạn về gặp ông… Tuy nói là người này muốn cứu trợ đồng bào lũ lụt miền Trung nhưng ông thật nghi ngờ… Cái gì cần ông hỗ trợ chứ? Cứu trợ thì cứu trợ thôi… Ông đang nghi ngờ người này muốn lợi dụng Gia Kỳ… để tiếp cận ông… mục đích là dọn đường cho việc tiến thân… Hừ… Hắn cho ông là ai chứ? Mấy mánh khóe này qua mắt được ông sao… Nhưng không biết cháu gái minh có quan hệ gì với hắn? Nếu không tại sao dẫn hắn về nhà? Có phải Gia Kỳ đã “chấm” hắn rồi? Vậy cũng được đi… Gia Kỳ cũng 29…
– Người bạn của con… ra sao rồi?
– “Hắn… hihi… lần đầu tiên đi máy bay… hắn ói tới mật xanh… đang ở khách sạn…” Gia Kỳ cười hinh hích… nhớ đến sáng nay… bộ dáng hắn thật là tội nghiệp nhưng thật buồn cười… cũng may lúc ở phi trường hắn không ăn nên cũng không ói ra gì…
– Ha ha… Nói ông nghe… có phải thấy vừa ý không? Đây là lần đầu tiên con dẫn bạn trai về cho ông nội gặp mặt…
– “Ông… ông nội… ông nói tới đâu rồi vậy?” Gia Kỳ sửng sốt… nhưng liền hiểu tại sao ông mình nói vậy… Đây đúng là lần đầu tiên nàng dẫn đàn ông về nhà… Đúng là oan mà… nàng chỉ muốn giúp đỡ đồng bào miền Trung thôi…
– “Ha ha… thôi được… thôi được… Để chiều nay ông coi hắn ra sao… haha…”Thấy Gia Kỳ chối bai bải… Hoàng Chương hiểu ý… và càng hiểu lầm cháu gái mình e thẹn…
– “Không phải đâu ông nội… hắn muốn chúng ta hỗ trợ trong công việc của hắn nên mới nhờ con dẫn hắn gặp mặt ông nội… Ông không tin thì thôi… Con và hắn thường thôi… không có gì…” Gia Kỳ giải thích… Nhưng càng giải thích thì Hoàng Chương căng ” hiểu”…
– Ha ha… thôi được… ông hiểu mà… Chiều nay hắn tới ăn cơm phải không? Lúc đó nói chuyện… ha ha…
Gia Kỳ “tức giận”… biết có giải thích… ông nội cũng không tin… nàng mặc kệ… thời gian sẽ trả lời… Ngay lúc này… di động reo lên… nhìn màn hình… Gia Kỳ mừng rỡ…
– Hi… Ngọc Lan… sao đúng lúc vậy. Hi hi… mình vừa về tới…
– Mình biết mà… có người nói thấy Gia Kỳ và bạn trai ở sân bay… Wow… Chúc mừng nha… Finally… ha haha… Chắc mấy “cây si” của mi nghe sẽ giận lắm nha… hi hi… mới đi chưa lâu đã dẫn bạn trai về… nà… Khi nào đãi tiệc đây?
– “Tầm bậy tầm bạ… bạn trai cái gì chứ…”Gia Kỳ một lần nữa “oan Thị Kính”… trong lòng vô cùng “hầm hơi” vì bị hiểu lầm…
– Hi hi… Nói sao cũng được… ngày mai là sinh nhật mình đó… mi ở xa thì không nói… nay về đây rồi… mai phải tới đó… nếu không thì không còn là bạn bè nửa… hi hi… nà… nhớ dẫn hắn theo… cho tụi này coi mặt… hi hi…
– “Đã nói không phải mà… mi thật là…”Gia Kỳ ủy khuất…
– OK… OK… biết rồi… hi hi… mai nhớ đó… thôi bye… mai gặp… Bên kia Ngọc Lan cúp máy…
– “Ai vậy Gia Kỳ?” Hoàng Chương hỏi…
– “Ngọc Lan… ông nội… nó mời con ngày mai đi sinh nhật của nó…”Gia Kỳ đáp…
– “Ngọc Lan? Con gái Ngọc Lệ Bí Thư? Nghe nói nó bây giờ là Giám đốc bệnh viện Hà Tỉnh… Aiz… nó cũng như con…” Hoàng Chương lắc đầu… ông có đầu óc cổ hủ… quan niệm truyền thống… Ông thật không hiểu vì sao ngày nay con gái lấy chồng muộn… hoặc không muốn lấy chồng… Cháu gái ông là một bằng chứng… ông năm nay đã 80 mà chưa có cháu cố… thật vô phước mà…
– “Hihi… Ông nội… lại nửa rồi… Con đi xuống phố có chút chuyện…”Gia Kỳ kiếm cớ chạy, nàng biết nếu nàng tiếp tục ở lại đây… sẽ bị nghe ông nội giảng đạo lý con gái lớn phải lấy chồng… Hơn nửa… nàng cần xuống phố mua quà sinh nhật cho Ngọc Lan… sau đó ghé khách sạn coi hắn thế nào rồi… Chiều nay chở hắn tới nhà gặp mặt ông nội nàng… Coi như xong nhiệm vụ… Mốt về lại Cần Thơ… Bạn trai cái gì chứ… Bất giác hai má Gia Kỳ đỏ lên… nhận thấy nàng đang tự dối lòng… miệng nói một đàng… lòng nghỉ một nẻo…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
Sau một giấc ngủ dài… Đức thức giấc… cảm thấy bụng đói cồn cào nên kêu chút thức ăn đem lên phòng… Bây giờ cảm thấy bình thường trở lại… Lần đầu tiên đi máy bay… hắn thiệt buồn nôn… cũng may trước khi lên máy bay không dám ăn gì… nếu không là chuyện lớn… ói mửa trước mặt mỹ nữ… thật là quê quá mà…
Chuyện kế tiếp làm Đức “đau đầu” không ít… Trước khi đi… ai cũng nằng nặc dặn dò khi tới nơi… nhất định phải gọi về “báo bình an”… Đâu phải một người chứ… Khởi đầu là phải gọi Nancy… đánh một vòng mỗi người ít nhất cũng ba phút… Thế là gần hai tiếng đồng hồ… đúng là sướng cặc… có lúc cũng khổ thân… Aiz…
Một tuần lễ văn nghệ ì xèo… Thật sự quyên góp được cũng chẳng được bao nhiêu… Nếu không kể số tiền của minh bơm vào… Điều này đã biết trước rồi… Điều quan trọng là sau vụ này… Đức lập và Mỹ Đức nổi như cồn… Công ty nhỏ bất động sản của Ngân cũng được bơm tiếng tăm lên không ít… và Tuấn Hào cũng được bơm lên tận chín từng mây… dễ dàng cho việc lăng xê sau này… Đức nhớ lúc tổng kết sau một tuần “quyên góp”… Hắn nói số tiền lên được gần 200 tỷ khiến mọi người trợn mắt há mồm… Là thành tích khủng đấy… Ý là Đức không muốn tuyên bố 400 tỷ… số tiền chôm của Lại Đức Quang rất nhiều mà… Nhưng nếu tuyên bố được 400 tỷ trong một tuần thì quá dọa người… Hơn nửa mai mốt chuyện lạc quyên từ thiện kêu mình làm thì bỏ mẹ…
Cho nên phải biết khiêm nhường một chút…
Còn đang suy nghỉ… di động vang lên… là Gia Kỳ… cô nàng này nóng lạnh bất thường… có lúc như mát dây như bà chằn… có lúc nhu mì đáng yêu…
– A lô…
– “Nghe tiếng anh… biết là chưa chết được… phải không?” Gia Kỳ “châm biếm”…
– Ha ha… Sorry nha… Có phải thất vọng lắm không?
– Có chút chút… nà… xuống đây đi… tôi đang ở sảnh tiếp tân…
– Hả? Còn sớm mà mới 4 giờ… lên phòng tôi đi… Tôi là người tốt… không cần sợ đâu…
– Còn lâu mới sợ anh… ra ngoài chơi một chút cho biết Hồng Lĩnh… rồi về nhà tôi ăn cơm…
– Vậy à… Cho tôi 10 phút…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
Khi Đức xuống Sảnh tiếp tân… Gia Kỳ đang ngồi chơi games trên di động… Hoàn toàn không thể tưởng tượng đây là Giám đốc Sở tài chính của một Thành phố trực thuộc Trung ương… nàng trẻ trung nhí nhảnh như một nàng sinh viên của một trường đại học nào đó… và đặc biệt là đẹp…
– Wow…
– Wow… Cái gì… wow?
– Thôi không nói… nói bị… chửi… hi hi. Tôi không ngu đâu… hi hi… bây giờ đi đâu…
– “Theo tôi… đi mua quà…” Gia Kỳ đắc ý biết vì sao hắn “wow”… đứng lên bước đi… Đức lẽo đẽo theo sau…
– Mua quà lưu niệm cho tôi à? Hi hi… Có lòng là được rồi… không cần đâu.
– “Cho anh? Muốn nằm mơ cũng phải chờ đến nửa đêm… Xí… Mai là sinh nhật của người bạn…” Gia Kỳ lườm… Xí… một cái thật dài…
– Boyfriend… Wow… Anh nào ngu vậy… không biết chết là gì? Aiz…
– Đi đi…”Bổn cô nương” không muốn cù nhầy với anh… bạn tôi biết anh tới Hồng Lĩnh… có mời luôn anh đó…
– Vậy sao… vậy là phải tốn tiền rồi…
– “Lưu manh… hạ lưu…” Gia Kỳ “mắng”… Nàng biết hắn chỉ đùa nhưng vẫn mắng… Nàng thích mắng hắn…
– Ha ha… cảm ơn… rúc cục cô cũng có ấn tượng với tôi rồi… là chuyện tốt… hi hi…
Lúc này Gia Kỳ thật sự muốn “đá” cho hắn một cái… Nhìn cái mặt hi hi ha ha của hắn thật… đáng ghét…