Thằng Đức - Quyển 1
Chương 37
Ngoại truyện 5
Trong văn phòng Bí thư thành ủy… Hải đang ngồi ngửa trên chiếc ghế bành da nhập từ Ý, mùi ghế da “mới” còn thoang thoảng, quần lão kéo xuống quá đùi, cặc lão hiển lộ… Chánh văn phòng Thảo đang miệt mài liếm láp… chỉ thấy chiếc lưỡi rà lên rà xuống từ bìu dái lên tới đầu cặc rồi từ đầu cặc rà trở xuống… thỉnh thoảng lại ngậm sâu vào, đầu tóc gục gặc vài cái, nhã ra rồi cứ thế mà liếm láp lên xuống, Bi Thư Hải rên hừ hừ nhắm mắt hưởng thụ khẩu kỷ của nàng… Phải nói trình độ bú cặc của Thảo đã đạt đến mức thượng thừa, đó là điều Hải không thể ngờ và vô cùng hài lòng, mỗi ngày cứ vào giờ này là Chánh văn phòng Thảo mang ly trà Ô long vào và rồi đem khẩu kỷ ra phục vụ lãnh đạo, Bí thư Hải không thích đụ lỗ dưới chỉ thích đụ lổ trên thôi và dĩ nhiên là cũng có bóp vú và sờ móc lồn đấy.
Bí thư Hải được người bú cặc trong khi tay lão thì tái máy bóp vú, sờ móc lồn người ta thì làm sao người ta chịu nổi? Có điều là Thảo không dám phàn nàn chút nào lại còn phải làm mặt phấn khỡi khi phục vụ lãnh đạo… coi như là một nhiệm vụ chính trị đi… đôi khi bực tức Thão thầm nghỉ…
Liến sạch đầu cặc, kéo phẹc mơ tuya lên xong cho chỉnh tề… Thảo đứng lên cười quyến rũ.
– Bí thư chiều nay có thì giờ rảnh rỗi cho vợ chồng chúng tôi mời bữa cơm?
Hải làm gì không hiểu ý nghĩa của lời mời “thân thiện” của thuộc hạ? Cách đây không lâu trong lúc “lên tiên” lão có hứa cho chồng Thảo thượng vị, bây giờ cũng là lúc thưởng công cho nàng bú cặc lão hơn tháng nay rồi… thật ra ở cương vị Bí thư, là số 1 của thành phố, Hải cũng cần những tay chân thân tín nắm những vị trí quan trọng và chồng Thảo cũng là một lựa chọn không tồi…
– Em nghỉ sao nếu anh điều chồng em làm cục trưởng Cục tài chính? Hải sau khi suy nghỉ một chút rồi nói… lão vừa nói vừa dùng ngón tay trỏ gõ gõ trên mặt bàn…
Thảo suýt ngợp thở vì sung sướng… Duệ, chồng nàng hiện nay là Phó cục trưởng thường trực của cục vệ sinh, đó là do sự nâng đỡ của cựu Bí thư, nhưng cũng thường bị chèn ép bởi thằng Cục trưỡng nên không có chỗ phát uy “tài năng”, lần này nếu được Hải chiếu cố mà ngồi lên cái ngai vàng Cục trưỡng Cục tài chính… vậy… vậy thì chẳng khác nào “chuột sa hủ nếp”? Con đường làm giàu rộng mở? Vừa nghỉ tới thôi cũng đủ làm Thảo mừng run lên được, nhìn Hải với ánh mắt tha thiết, hận không biết làm gì thêm để tỏ lòng trung… nàng nhìn Hải nói với ánh mắt kiên định:
– Thay mặt ông xả, tôi xin cảm ơn Bí thư đã có ý bồi dưỡng… sau này Bí thư có thể tin tưởng ở chúng tôi… Bí thư bảo đi hướng Đông chúng tôi dù có chết cũng không đi hướng Tây… Thảo long trọng “thề thốt”…
Hải hài lòng với biểu hiện của nữ thuộc hạ… lão cười dâm dê:
– Ậy… không cần phải long trọng như vậy đâu… hahaha… rồi nhỏ giọng như sợ có ai nghe thấy mặc dù trong phòng Bí thư rộng lớn chỉ có hai người: “Em cứ mỗi sáng cho anh thoải mái là được rồi…”hahaha vửa nói lại vừa đưa tay bóp vú…
– Bí thư muốn sao thì sao đi… Thảo cười lỏn lẽn, mắt dâm mỵ nhìn đũng quần Hải thầm nghỉ: “Không đi hướng Tây cũng còn hướng Nam, hướng Bắc nha… bà đây chịu khó bú cặc mi nhưng tới khi nào thì thật là khó biết… rồi lại nghỉ:”Phải tìm cách dựa vào cổ thụ của con đượi kia mới được… nó làm được… mình không tin là thua con đượi này…
Thảo sữa sang lại quần áo chỉnh tề bước ra khỏi văn phòng Bí thư đi về văn phòng mình lấy di động gọi cho chồng.
– Alô… anh đây… bà xả… chuyện đó sao rồi… Duệ có lẻ nóng lòng chờ tin tức nên nhanh chóng bắt điện thoại hỏi…
– Cục tài chính… Giọng Thảo nghiêm túc vang lên.
– … em… em nói thiệt? Giọng nói Duệ đầy phấn khích và xúc động run run vang lên…
– Chuyện này nói chơi được sao? Trưa nay có cuộc họp Thành ủy về điều động nhân sự… Thảo hãnh diện tung tin với chồng…
– Cám… cảm ơn em bà xả… Cực khổ cho em rồi…
– Anh nhớ là được… thôi cúp máy đây… chờ tin đi…
Thảo cúp máy… Duệ cười khoái trá rồi bĩu môi: “Cứ bú cặc lão ấy đi… ông không ngại đâu miễn là ông có lợi thì mi bú cặc ai cũng thế thôi… cứ tưởng mình hay lắm í”…
Có tiếng gõ cửa…
– Vào đi… Duệ dõng dạc nói vọng ra…
– Cục trưỡng… xin chào… có một số văn kiện cần ông duyệt… Oanh, nữ thư ký của Duệ, người tươi mát bước vào… nhoẻn miệng cười uỷ mị… Cách đây 2 năm, lúc tốt nghiệp đại học Cần thơ liền được trúng tuyền làm thư ký cho Chủ tịch thành phố… coi như một bước lên trời, lắm người khác hâm mộ ai dè vừa cho Chủ tịch đụ không lâu liền bị giáng chức làm chân chạy cho Phó Cúc trưỡng Duệ… Oanh không cam lòng… lóng rày nghe phong thanh lão này có thể “thượng vị” đấy… Oanh không tin lắm, theo nàng biết chỗ dựa của Duệ không lớn vì vậy mỗi lần Duệ có ý “dê” Oanh khéo léo đẩy đưa, đôi khi cũng cho lão “đụng chạm” chút chút… không mất mát gì mà…
Duệ nhìn Oanh thèm chảy nước miếng nhưng nghỉ tới tiền đồ của mình liền cố đè nén… trong quan trường thành phố Cần thơ ai lại không biết người đẹp này không nên đụng tới nếu không muốn làm trái ý với phu nhân Chủ tịch tỉnh… không phải Chủ tịch Lể vì vậy mà bị cho về vườn sao? Lý do là dây dưa “mờ ám” với người đẹp này…
Duệ bưng ly trà đưa lên miệng lơ đãng nói:
– Nghe đồn có đại nhân vật nào đó trong thành phố… khiến Chủ tịch tỉnh cũng e dè…
Oanh cũng nghe nói, nàng cũng đang thăm dò… chuyện này rất quan trọng đối, bản thân nàng không đắc tội với Chủ tịch tỉnh, Oanh không có tư cách đó nhưng khổ cái là bạn trai củ của nàng Hiếu hiện nay là tài xế của Phu nhân Chủ tịch tỉnh… Oanh thở dài… nước chảy xuống người nhìn lên, lúc trước Oanh cho Chủ tịch đụ cũng chỉ vì muốn tiến lên trong xã hội này thôi… ai dè lão ta cũng vì đụ nàng mà bị “lưu đày” còn nàng cũng bị giáng chức chỉ vì Hiếu được lòng Chủ tịch tỉnh phu nhân.
Bây giờ ai cũng thấy Oanh như thấy quỷ, tránh xa sợ liên lụy, nếu tiếp tục như vậy thì không xong nên lúc nào Oanh cũng tìm cách, nghe Duệ nói, Oanh như thấy 1 tia sáng cuối đường hầm.
– Cục trưỡng, ông biết được cái gì nói tôi nghe đi mà… Oanh cười nũng nịu giọng ngọt như mía lùi cầm tay Duệ lắc lắc, ngực cạ sát vào người lão, khiến cặc lão cứng lên, nhưng nghỉ tới tương lai là Cục trưỡng Cục tài chính, Duệ liền tỉnh táo lại, không thể phạm sai lầm được, lão “bấm bụng lạnh lùng” tuy nhiên trong lời nói cũng có chi tiết “vô cùng trọng đại”:
– Chủ tịch Vân thượng vị… nghe nói là có người này giúp đấy… tôi chỉ biết bấy nhiêu…
Oanh sáng mắt lên, như vậy là quá đủ rồichuyện còn lại nàng không làm được thì không nên len lỏi trong chốn quan trường…
– Cảm ơn ông Cục trưởng… coi như tôi thiếu ông một ân tình… sau này nếu có dịp…
– Hahaha không cần đâu… không cần phải làm vậy… Duệ “đạo đức giả” đẩy đưa. Mắt nhìn vào cơ thể Oanh với ánh mắt thèm khát… “không phải là lúc… không phải là lúc…”Duệ nói thầm trong bụng… Tuy nhiên ánh mắt của lão không che dấu được Oanh, nàng khinh bỉ”muốn chứ gì? Nhưng không có gan, bà đây cũng cóc cần”… tuy vậy ngoài miệng vẫn cười tươi…
– Thôi không cần phiền Cục trưỡng ngài nữa… nếu có dịp tôi mời ngài dùng cơm…
– Ừm được… được mà… Duệ “tiếc nuối” hàm hồ đáp lời nhìn người đẹp lắc mông đi…