Thằng Đức - Quyển 1

Chương 40



Phần 40

Huy đang ngồi cười mỉm chi trong văn phòng, đang nhớ lại chuyện sáng nay, không biết có em nào nhìn thấy minh không và không biết người đẹp Ngân có biết chưa… Thật ra chuyện cũng chẳng có gì nhưng Huy thuộc loại đầu heo, cứ tưởng như vậy là oai lắm thôi nên muốn cho mọi người biết tới mình. Huy muốn cua tới tay Ngân mặc dù biết người này đã có chồng, đã lâu rồi hắn nhìn Ngân thèm rõ dãi nhưng nàng này cứ lững lơ con nòng nọc, nhiều lần cứ tưởng là tới tay nhưng cuối cùng lại không được, đã từ lâu Huy có ý đồ nhất định tiến công để đụ cho được người đàn bà này. Huy “kết” Ngân lâu lắm rồi, nhiều lần tỏ ý dụ dỗ muốn đụ nhưng giờ này vẫn chưa tới tay dù chỉ là bóp vú cũng chưa được chứ đừng nói sờ lồn… con mụ Ngân này khôn như chồn tinh mà… nhưng độ khó càng cao Huy lại càng háo hức, hắn đang mơ màmg nghỉ tới thân hình bốc lửa của Ngân mà cảm thấy cặc mình cứng dần lên…

Có điều Huy không biết trong lúc hắn đang sung sướng mơ mộng đụ được người đẹp thì hầu như lúc này ai cũng đang bận nói chuyện nếu không qua di động thì cũng qua điện thoại trên bàn… Họ nghe cùng một tin tức là Bí thư Thành ủy và Bí thư Tỉnh ủy đang nổi giận đối với Ủy ban nhân dân chỉ vì chuyện “ruồi bu” sáng nay, tất cả mọi người sửng sốt, trong phúc chốc tất cả đều có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, họ muốn biết “người buổi sáng là ai?” Lại có thể kinh động đến cả Bí thư tỉnh ủy… còn cái chuyện “động trời”do Chủ nhiệm Huy làm ra chỉ là chuyện “nhỏ”… hắn có chết cũng không liên quan đến mình mặc dù trước đây vài giờ Chủ nhiệm Huy rất là thân thiết đấy… rồi không biết tin tức từ đâu tới… ai bây giờ cũng biết “người ấy” sẽ tới đây “rèn luyện” đấy… không hẹn mà ai cũng có cùng tư tưởng: Ai cũng bắt đầu có kế hoạch làm sao “thân thiện” với Đức và lánh xa “ôn thần” Huy kia…

Trong phút chốc tiếng xù xì bắt đầu lan ra… những người từ lâu nịnh nọt, thân thiện với Chủ nhiệm Huy đều trong lòng “bất an” lo sợ vu vơ… không biết có ảnh hưởng đến tiền đồ của mình… có người đã bắt đầu âm thầm mắng “thằng Huy mắc dịch” hại người…

Việt, Chánh văn phòng ủy ban nhân dân lạnh toát người, lão ngẩn ra… sao… sao lại như vậy? Nhanh như cắt lão lao đến phòng làm việc của Phó Chánh văn phòng Ngọc… trong lúc này nét mặt cũng đang tái mét vì sợ hãi…

– Chị Ngọc… sao lại như vậy? Lần này…

Nếu là đối với ai khác thì có lẻ Việt đã mắng xối xã vào mặt rồi… đối với Ngọc thì khác… tối qua viện cớ “làm thêm giờ” Việt chở người đẹp đi dạo mát một vòng ngoại ô rồi đụ một chập trên xe theo kiểu dã chiến… chuyện gian dâm giữa hai người đả hai năm nay rồi mà chẳng ai biết… chỉ tại vợ Việt và chồng Ngọc cả hai đều thuộc loại “cù lần lửa”.

– Cũng không hiểu… hôm qua có dặn chú Phát… hồi nãy gọi xuống chú ấy cũng nói chưa có người tên Đức nào trình diện mà… sao kỳ vậy… Ngọc phân bua với người tình…

– Hay là mình xuống dưới coi sao… không thể nào đâu… Việt run run… mặt tái xanh… lão đang lo sốt vó cho tiền đồ của mình, mới 40 thôi đường quan rộng mở… Việt không ngờ cái người tên Đức này lại “khũng bố” như vậy… ngay cả Bí thư tỉnh ủy cũng vì hắn mà lên tiếng… có thể liên lụy mình không đây?

Ngọc thấy nét mặt của Việt tái xanh trắng bệch nàng lại càng hoảng hốt… Chưa bao giờ nàng thấy Việt lo lắng như vậy… liền cùng lão nhanh chân ra thang máy đi xuống…

Lúc này Phát đang ngồi nhâm nhi chén trà nóng… bên cạnh Trực đang bô bô cái miệng kể chuyện các nữ minh tinh trong phim Hàn quốc, hắn vừa kể với ánh mắt hâm mộ… trong lúc hắn đang say sưa thao thao bất tuyệt thì chợt thấy 2 người Chánh, Phó văn phòng Việt và Ngọc bước vào.

– Chú Phát… chú phải nói rõ ràng… từ sáng tới giờ không có người nào tên Đức tới đây trình diện chứ hả? Ngọc nghiêm nghị nhìn người bảo vệ lớn tuổi được coi như là “xếp” của những người bảo vệ…

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Phó chánh văn phòng, Phát chột dạ:

– Tui chưa thấy cô Ngọc à… không biết là lúc tui đi kiểm tra thường lệ thì sao tui không biết… rồi lão quay qua Trực hỏi:

– Sáng nay chú em mày có thấy người mới nào không vậy? Lúc tui đi trực vòng ngoài đó…

Trực mặt trắng bệch… hắn nghỉ tới người thanh niên trẻ tuổi sáng nay, hắn lắp bắp:

– Sáng… sáng nay có người thanh niên rất trẻ… nhưng Chủ nhiệm Trần kêu tui đuổi về…

– Cái gì? Đuổi về? Các anh muốn làm gì? Ai cho các anh cái quyền đó… Việt nghe tới đây liền quát lên như sấm… Việt biết Huy là ai, nhưng rồi sao chứ? Chuyện này Bí thư tỉnh ủy hỏi tới đấy, Việt cần bảo vệ mình trước cái đã… sắc mặt sa sầm Việt quay lưng bước ra khỏi phòng bảo vệ… lão đang suy tính phải làm sao… Ngọc nét mặt đầy lo lắng rão bước theo sau…

– Có cần nói chuyện với Chủ nhiệm Trần không? Ngọc bước sát Việt hỏi nhỏ…

– Không cần… chuyện này là do hắn gây ra… ai làm người đó chịu… Việt thở phào và cảm thấy khoan khoái… Ai làm thì tự gánh lấy hậu quả, tuy Huy là thuộc hạ của lão nhưng ỷ lại có chỗ dựa trên tỉnh nên thường vênh váo không coi lão ra gì lại ít khi nghe lời khiến Việt rất khó xử vì mất mặt với đám người khác… lão nghỉ mình chỉ cần thành thật báo lên trên “hung thủ” rồi ngồi coi hí kịch…

Hai người đi ngang qua phòng của Huy, không hẹn cùng liếc vào rồi nhìn nhau… tuy có lo lắng nhưng đồng thời cũng hí hửng mở cờ trong bụng chờ coi chuyện gì sắp xãy ra… Việt bước nhanh về phía văn phòng mình, lão nói nhỏ vừa đủ cho Ngọc nghe:

– Em về văn phòng mình đi… coi như không có gì xãy ra… chuyện này để anh lo…

– Ừm được… Ngọc hân hoan bước về bàn làm việc của mình…

Đúng như hai người dự đoán, lúc này mặt Huy trắng bệch, trong điện thoại, người bác trên tỉnh đang thét mắng hắn xối xả trong điện thoại, nào là mặt người óc heo, thành sự không có bại sự có thừa… đi chọc vào người không nên chọc… nào là chuyện này hắn nên giãi quyết cho tốt đừng để liên lụy người nhà… rồi cúp máy một cái cụp khiến tâm trạng đang phơi phới của Chủ nhiệm Huy như rơi vào vực thẩm sâu hun hút… Huy cảm thấy mồ hôi ướt đẫm lưng mặc dù hệ thống điều hòa vẫn hoạt động tốt… bất chợt Huy nhanh chóng đứng lên đi nhanh ra khỏi văn phòng nét mặt đanh lại… hắn tiến đến thang máy đi xuống…

– Tui nói nhiều lần rồi mà chú em không nghe, bây giờ xãy ra chuyện rồi đó… Phát vui trong bụng khi thấy Trực phạm sai lầm nghiêm trọng nhưng ngoài mặt làm ra vẻ “thương hại giáo huấn” một chút… Phát đang hy vọng thằng Trực này bị đuổi rồi thừa cơ đem đứa cháu mình vào vị trí bảo vệ… ăn cơm nhà nước đấy… có tiêu chuẩn đàng hoàng… hơn tư nhân gấp nhiều lần… Phát đang suy nghỉ có phải nên đút lót một chút không? Thẳng Trực này “đi điện” là cái chắc rồi…

– Tui nghe theo lệnh của Chủ nhiện Trần mà chú Phát… ổng nói có gì ổng chịu trách nhiệm mà nên tui…

– Ừ… ừ… để coi nha… tao thấy mày chết chắc rồi… Phát bĩu môi khinh thường.

– Tui… Trực định lên tiếng phản bác nhưng nhìn thấy Chủ nhiệm Huy bước tới liền cảm thấy như đang sắp chết đuối Trực liền đon đã:

– Chủ nhiệm Huy… chuyện này anh phải làm chủ cho tui đó… là…

– Anh đã bị đình chỉ công tác… anh rời ủy ban ngay lập tức về nhà chờ thông báo của uỷ ban…

Một giọng nói lạnh như tiền vang lên khiến Trực cảm thấy trời đất như sụp đổ… “sao… sao lại như vậy? Trực nhớ tới mất tháng trước vì muốn được cái công việc bảo vệ này hắn cũng chi ra 10 triệu…”

– Chủ nhiệm Huy… ai cũng thấy là tui nghe lệnh của anh mà… Trực run giọng phản đối khiến mặt Huy đỏ lên vì ngượng nhớ tới lời nói hùng hồn sáng nay của mình… nhưng đời là vậy đó… thằng này không chết thì mình sẽ chết… vậy đi… chỉ tại số nó xui thôi.

– Anh không cần phải nói nhiều… Chú Phát… đưa anh này ra cửa… Huy sắc mặt nghiêm túc hướng về Phát hất hàm ra lệnh…

– Chủ nhiệm Huy… anh thật là đồ hèn mà… chính anh ra lệnh tui đuổi người ta bây giờ đổ thừa à? Tui phản đối tới cùng… đi tới đâu thì tới… anh chờ coi đi… Trực cố ý la lớn lên cho mọi người nghe thấy khiến mắt Huy đỏ ững vì thẹn…

– Chuyện gì om sòm vậy? Việt lại “tình cờ” xuất hiện “đúng lúc”. Số là sau khi trở lên văn phòng mình thì lúc nào Việt cũng theo dõi nhất cử nhất động của Huy, khi thấy Huy hối hà chạy vào thang máy Việt liền xuống theo… Trực nhìn thấy Chánh văn phòng liền nhào tới phân bua kể lể chuyện sáng nay… Việt “kiên nhẫn chăm chú” nghe xong liền nói:

– Chuyện này anh cứ yên chí về nhà chờ tin tức… ủy ban sẻ xem xét cho anh… quyết không để anh bị oan ức… Việt nghiêm chỉnh thân mật vỗ vai Trực an ủi khiến hắn vô cùng cảm động… Trực liếc Huy khinh ra mặt… mắng thầm cái thằng hèn mạt… muốn đổ đầu ông? Không dễ đâu… rồi hậm hực ra về…

– Chánh văn phòng Việt… Chú coi đấy… người này cần thiết phải khai trừ… Với vẻ mặt “thân thiện” khác với thường ngày Huy nhìn Việt cười cười phân bua… ai dè ái hắn nhận được là sắc mặt rất lạnh lùng của Việt:

– Chuyện này sẽ được điều tra cặn kẻ… anh không cần lo tới… Còn nữa… sa thãi hay đình chỉ ai đó không phải muốn làm là làm… phải có hệ thống quy luật cần phải tuân theo đàng hoàng… anh hiểu chứ Phó Chủ nhiệm?

– A… phải phải… là sơ xuất của tôi… Huy nén giận giả lả… thầm nghỉ: “Mẹ thằng già này… ngày thường sao không thấy hách dịch với ông? Hôm nay tao nhịn mày… xong chuyện này sẽ biết tay ông…”

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Từ lúc khai cu tới giờ Đức đá đụ nhiều nhưng trong thâm tâm vẫn có khát vọng thầm kín… số là nó quan hệ với nhiều đàn bà nhưng vẫn chưa “chạm tay” được có cái lồn tơ nào… nhiều lúc đến công ty nhìn thấy Yến, Tuyết, Đức có cảm giác hai người đẹp này hình như có ý gì gì đó với mình trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khát vọng… Đức nghỉ nếu có dịp cũng phải đụ cho biết chứ…

Trong đầu luôn bị ám ảnh bởi những lời Thủy hù dọa nên Đức hơi chột dạ, phân vân luôn nghỉ: “Không chứ hả? Đút vô thôi mà lại có thể làm rách chỗ đó? Không thể nào đâu?” Vì vậy nó ngần ngừ nữa tin nữa ngờ cuối cùng là để bụng nếu có dịp nhất định thử đút vào cho biết… hai cái lồn tơ nhỡn nhơ trước mắt của hai người đẹp Yến và Tuyết… không đụ là phí phạm… trời sẽ phạt đấy.

Buổi sáng bị “đuổi” khỏi ủy ban nhân dân, Đức ghé nhà hàng đem Thu “xử lý” suốt hai tiếng đồng hồ, nghỉ ngơi một chút rồi chạy đến công ty, lúc này cũng đang giờ ăn trưa, mở cửa bước vào thấy Nhung, Yến hai người vừa ăn trưa vừa nói vừa cười hi hi ha ha… cả hai nhìn thấy Đức liền sửng sốt… không kịp nuốt thức ăn trong miệng…

– Đức tổng… sao… sao anh lại tới đây? Nhung lắp bắp hỏi… miệng vừa nuốt xuống, Yến cũng trong tình trạng tương tự… cả hai hổ thẹn… thật là mất hình tượng mà… nếu biết Đức ghé qua giờ này hai nàng nhất định giữ hình tượng thục nữ chứ không ngốn nghiến ăn uống lại cười hi hi ha ha như mới vừa rồi…

– Thì chị vừa gọi tôi là Đức tổng đó mà… đến công ty của tôi mà… Đức cười cười nhìn hai người đàn bà trước mặt… bỗng nhiên thấy hai người đẹp lạ lùng nha… nhất là chị Nhung này… cặp vú hết xãy ha… ụa sao từ trước giờ không thấy điểm này vậy? Đức thất kinh vì bỗng nhiên có ý thèm muốn Nhung… từ lúc Nhung vào làm việc cho tới giờ đã một năm mấy rồi, đây là lần đầu tiên Đức bỗng có ý nghỉ này… Đức cảm thấy mình thật là vô đạo đức… chỉ muốn đụ người có chồng… suy nghỉ kỷ thấy chỉ có dì Út là “độc thân” vì đã ly dị… còn lại ai ai cũng có chồng… có phải mình trời sanh số mệnh phải là gian phu?

– Không… không phải là ý này… hôm nay không phải anh đi làm ở Ủy ban? Nhung hỏi… Yến bên cạnh cũng mở mắt to nhìn Đức… gật gật đầu…

– Bị đuổi rồi… Đức “bi phẩn” nói.

– Hả? Bị đuổi? Cả hai Nhung và Yến sửng sốt nhưng chợt nhìn sắc mặt của Đức tổng liền biết đại khái sắp có người nào đó “đại họa lâm đầu” rồi… vì thế cả hai gập người cười rũ rượi…

– Hả cười cái gì? Thật là không có đạo đức mà… cười trên sự đau khổ và bất hạnh của người khác… không tốt đâu… Đức “nghiêm nghị” phê bình, chợt nhìn thấy trên bàn của Nhung mấy món ăn vặt liền nói.

– Không chứ hả… buổi trưa mà… ăn như vậy không đủ dinh dưỡng làm sao có sức làm việc… mai mốt người ta nói tui bạc đãi nhân viên của mình nha…

– Chúng tôi là nhân viên nha… không phải là lãnh đạo… Yến “chẩu” môi “phản bác”.

– Tội nhiệp chưa… làm như là nghèo lắm vậy… tôi thấy là mấy cô hoặc là đai ét (diet) hoặc là làm được bao nhiêu tiền lấy đi mua mỷ phẫm hết rồi… Đức làm ra vẻ “am tường” sinh hoạt của đàn bà lắm. Thôi được… bữa nay tâm trạng vui vẻ… muốn ăn gì tui mời…

– Đức tổng… hôm nay ngày đầu tiên anh đi làm cho cơ quan nhà nước… anh bị đuổi… sao nói là tâm trạng “vui vẻ”? Yến “ngờ nghệch ngây thơ” hỏi…

– Hahaha… nhiều chuyện… không muốn ăn thì thôi… cảm ơn…

– Ăn… sao lại không ăn… mấy thuở mới được Đức tổng mời… con nhỏ này mày đúng là khờ mà… Nhung cười toe toét… nháy nháy mắt một với Yến rồi quay qua nói với Đức:

– Nhưng mà vầy… tui thì phải ngồi đây… khách tới không có tui cũng không tốt lắm… hay là Đức tổng với con Yến đi ăn đi ha… mang về cho tui là được rồi… hoặc là… tui lấy tiền cũng được… Nhung hi hi haha “trắng trợn tống tiền” Đức… thật ra nàng chỉ là nói đùa thôi… chủ yếu là “gài độ” cho Yến với Đức… Cặp mắt sành sỏi của Nhung, nàng thừa hiểu Yến “kết” Đức tổng… trai tơ gái chưa chồng… có gì là không thể? Mình ra tay một chút…

Yến nghe Nhung “đẫy” mình đi ăn với Đức tổng lòng rộn lên mắt liếc nhìn Đức mong đợi… vào công ty gần được tháng rồi, ít có dịp tiếp xúc “gần gũi” với “người trong mộng”… bởi vậy nàng vô cùng khẩn trương, hồi hộp…

– Hả? Dĩ nhiên là không nuốt lời… nhưng bây giờ không được… hay là tối nay ha… bây giờ tui có chuyện phải bàn với Phó Tổng… mà nè, đây là chuyện tối mật… các cô không được nói với ai là tui đãi mấy cô ăn cơm đó… họ biết được ai cũng bắt tui mời thì tui sẽ bị phá sản… Đức cười hi hi ha ha bắt đầu “ra chiêu”. Đức không ngu… nếu bây giờ đi ra ngoài ăn với một trong hai người này, chẳng sơ múi gì được lại sẽ bị Dì Út hoặc Phó tổng kết án “tử hình” nha…

Nếu là tối nay thì khác… Đức âm thầm tính toán: Nhung có chồng con, dĩ nhiên là sẻ không vì một bữa cơm mà ra ngoài… xác xuất này thấp lắm… như vậy cơ hội người đẹp Yến “sô lô” với mình sẽ rất cao… hắc hắc hắc… chừng đó… nghỉ tới đó Đức khoái chí trong bụng, nhưng rồi bãn tính vốn đa dâm… lại liếc mắt nhìn Nhung… thân hình không tệ… cái miệng thật hấp dẫn… nếu ngậm cặc mình bú… sướng tê tái nha… gái một con trông mòn con cặc… Lan cũng là gái một con đó mà… tuyệt vời biết bao… nói tóm lại… Yến… là lồn tơ… Nhung lồn không tơ nhưng không kém phần hấp dẫn, nếu đụ được cả hai thì còn gì bằng… hắc hắc hắc… sao lại không…

Nhung nghe Đức nói tối nay mời nàng và Yến ra ngoài thì do dự tiếc hùi hụi… không được rồi, hôm kia chồng nàng vào nhà thương mổ thận… hai bữa nay nhờ mấy đứa em chồng chăm sóc… tối nay đến lượt nàng, không thể tránh né được… còn Yến trong bụng như mở cờ… Nhung vểnh mồi “chanh chua” nói ra “nổi khổ bất đắt dỉ”của mình…

– Được rồi… được rồi… không cần bất mãn… bữa khác đãi chị là được… vậy đi… rồi quay sang Yến nói:

– Tối nay 7 giờ gọi cô nha…

– Dạ được… Yến sung sướng gật đầu…

Chờ Đức khuất bóng sau văn phòng… Nhung tỏ ra “ganh tị”:

– Có cơ hội rồi ha… ráng nghe mày… cua được tới tay đừng quên tao nha mậy…

– Gì… gì chớ… ăn bữa cơm thôi mà… Yến lí nhí “chống chế”.

– Thì lúc đầu là ăn bữa cơm sau đó đi dạo hóng mát… sau đó thì khó biết lắm à… Nhung ra vẻ “sành sỏi”… ngừng một chút rồi nói thêm bên tai của Yến như sợ ai nghe thấy:

– Nhở kín miệng đừng nói ai… tao thấy con Tuyết kia cũng có ý với Đức tổng đó… tin tao đi… là đối thủ “nặng ký” đó nha mày…

– Ừm… em biết rồi… Yến gật đầu… nghĩ đến Tuyết… Yến khoái chí nghỉ là mình đang “đoạt tiên cơ”… trước một bước…

Bước vào văn phòng mình, vì là giờ ăn trưa nên Tâm chắc có lẽ cũng đi ra ngoài ăn uống với đồng nghiệp… Đức ngồi suy nghỉ chiến lược cho tối nay… không nên làm người “phàm phu tục tử” trong lần đầu tiên hẹn hò… hun hít thì có thể nhưng cố ý muốn sờ mó bú liếm thì không nên… làm như vậy dù có được chấm mút chút chút nàng ta cũng sẽ coi thường mình nha… sẽ thấy mình là tên “vô lại” chỉ vì “nhục dục” hắc hắc hắc… dục tốc bất đạt… cua gái cũng giống như nồi thịt kho hầm vậy… hầm càng lâu ăn vào mới thấy càng ngon.

Rồi bổng hình ảnh Nhung hiện lên… trước đây chưa bao giờ để ý, bây giờ thấy rõ người này cũng “ngon”mà… cái miệng, cặp vú… chà chà… nghỉ tới đó cặc trong quần liền rục rịch… đúng lúc Tâm mở cửa bước vào… nàng vừa mới ra ngoài ăn trưa về, nghe Nhung nói Đức đang ở trong văn phòng cũng cảm thấy kỳ oái nhưng mừng rỡ… cái chuyện Đức làm lon ton hay ông lớn gì cho cơ quan chính phủ không phải là chuyện quan trọng…

Thấy Tâm bước vô… Đức nháy nháy Tâm hiểu ý đưa tay khóa chốt cửa…

– Phó tổng đâu rồi… Đức cẩn thận hỏi… chỉ có Phó tổng là thường hay gõ cửa khi Đức có mặt tại công ty…

– Hồi sáng này cùng với cô Tuyết và 1 kỷ sư xuống Thốt nốt… đi tham quan công ty nào đó… chiều về…

Chỉ cần biết vậy thôi… Đức liền cười mím chi đưa tay kéo Tâm ngồi lên đùi mình, bắt đầu sờ soạng loạn xạ… Tâm sung sướng đê mê để hai tay thằng cháu tha hồ du hành khắp người mình, bàn tay Đức chạm chỗ nào nàng rởn tóc gáy tới đó… mắt liếc thấy đủn quần của nó độn lên một cục, biết thằng cháu muốn chi rồi, Tâm liền kéo khóa quần xuống, đưa tay kéo cái đó ra ngoài vuốt lên vuốt xuống chơi đùa một cách thích thú, hai dì cháu chơi đùa sơ qua bóp lại… hai bàn tay quái ác của nó khiến hơi thở nàng mỗi lúc một nặng nề, chịu không nổi Tâm trườn người ngồi xuống ngay trước háng, ngậm cặc vào miệng… gục gặc đầu, những lúc làm như vầy trong văn phòng, nếu đức “phọt” thì Tâm nuốt rồi lấy lưỡi liếm sạch đầu cặc… lần nào cũng vậy.

– Tối mai nha… Đức tới nhà dì ăn cơm… Đức không muốn phọt… nó muốn để dành đạn dược…

Tâm sung sướng gật đầu… ngày mai nó muốn nàng làm cơm…

– Không… không “ra” hả? Miệng nhả ra, tay vẫn còn mân mê… Tâm hỏi nhỏ…

– Không… để mai… mai làm lại… Đức cười cười…

– Ừm được… Tâm đứng lên sửa sang lại nịt ngực quần áo chỉnh tề… nguýt nó một cái rồi mặt nghiêm trang bước ra ngoài… Không có Phó tổng, Đức ngồi một chút thấy cũng gần 3 giờ trưa liền ra xe về nhà…

Vừa bước vào nhà Đức chưng hững rồi sa sầm mặt… sao hắn lại ở đây? Thì ra cá tên Huy hồi sáng đang nhìn hắn cười thân thiện… trái với nét mặt hách dịch của hắn lúc sáng nay… bây giờ là một nét mặt nịnh nọt rất “đáng tội nghiệp”… như là con chó đang quẫy đuôi trước mặt chủ… Đức đưa mắt nhìn Nhàn, nàng nói nhỏ:

– Hắn chờ con ít nhất nữa ngày ở ngoài… má thất tội nghiệp nên mới cho hắn vào nhà ngồi chờ khoảng tiếng mấy rồi… có gọi di động cho con… sao lại tắt máy vậy?

– À… không có gì… chỉ là không muốn bị quấy rầy trong lúc đang “làm việc” thôi… à ba đâu rồi?

– Mấy ngày nay ổng và chú ba con sáng đi chiều tối mới về…

Tuấn và Hùng hiện nay đã xong mọi chuyện ngoài Đà nẵng… trở về Cần thơ liền liên tiếp bận bịu với dự án cao tốc Bắc nam. Hiện nay hai công ty của hai người đã hợp cùng công ty của thằng Đức… với sự điều khiễn của phó tổng Loan… tất cả rất bận rộn… cái này Đức biết… nó nhìn về phía Huy đang đứng xớ rớ hất hàm hỏi:

– Anh tới đây làm gì? Chỗ này là nhà tui nha… không phải Ủy ban đâu…

– Cái này… cái này… chỉ là hiễu lầm thôi… tui biết lỗi rồi… tới đây xin chịu phạt… cậu muốn mắng muốn chữi gì cũng được… xin cậu rộng lượng… dơ cao đánh khẻ… Huy vẽ mặt mếu máo… sáng nay hắn bị người chú mắng xối xã vào mặt còn nói cho hắn một tin tức động trời là cái người mà hắn “tống cổ” ra ngoài là cái người mà con chũ tịch tỉnh cũng phải lép vế ngậm bồ hòn làm ngọt… Huy nghe thế thôi thì đã xón đái mấy lần… vì sợ hãi… tuy nhiên là con cháu cán bộ, Huy biết phải làm sao để cứu vãn tình hình… Thế là hắn bỏ công chạy đôn chạy đáo mới dò hỏi được hành tung của Đức ca… hắn cũng đã đến nhà hàng, chờ đợi rồi được Thu chỉ điểm nên tới nhà Đức chờ đợi cuối cùng cũng gặp… Huy mặt chay mày đá… cho dù Đức bắt hắn quỳ xuống hắn cũng không ngần ngại… miễn là có thể giữ được cái địa vì hiện tại là tốt rồi…

– Tui không dám đâu… hồi sáng anh oai phong lắm mà… sai người đuỗi tui ra… sao bây giờ lại như vậy… thật là khó hiểu nha… Đức mai mĩa…

Nhàn nghe được câu hiểu câu không nhưng nghe nói hồi sáng tên này dám cho người đuổi thằng Đức ra khỏi Ủy ban liền trợn mắt lên, hậm hực… hối hận cho thằng khốn này vào trong nhà ngồi… ánh mắt nhìn của Nhàn khiến Huy càng phát hoảng… hắn lắp bắp phân bua:

– Không phải… không phải… là tui không biết Đức ca… nên ngu xuẩn mạo phạm… xin cậu hãy bỏ qua cho tui… Huy mếu máo khóc thật thảm thương…

Thật ra Đức cũng không thù không oán gì với thằng cha này… Đức thích thú nhìn hắn mếu máo mà hả dạ… nó nghỉ trong tương lai nó cũng cần mấy tên như vầy để “sai vặt” ở ủy ban, có vài tên như vầy thì cũng tốt… tuy nhiên cũng không vội mà tha cho hắn… bởi vậy chờ cho Huy thiếu điều muốn quỳ lại nó mới khoát tay hách dịch lên giọng:

– Thôi được rồi… anh về đi… chuyện lần này coi như tui bỏ qua cho anh… nếu còn có lần sau…

Đang tuyệt vọng khóc lóc… nghe Đức “tha bỗng” cho mình, Huy cảm thấy như được từ cõi chết trở về…

– Không có… không dám… từ nay cậu cần gì cứ dặn dò… cậu nói đi hướng đông Huy tui không dám đi hướng Tây… thấy Đức tha cho mình Huy như trút được gánh nặng liền tỏ ý “dựa dẩm nương nhờ”, là người chuyên nịnh trên đạp dưới, đầu óc hắn hoạt động rất nhanh nhẹn… Đức có thân thế “khũng bố” như vậy, con Chủ tịch tỉnh còn phải nể mặt… người như vậy hắn không bỏ công nịnh nọt thì thật là không cần lăn lộn trong quan trường nữa rồi…

Đức thầm tán thưởng… cái tên này thông minh…

– Thôi được rồi… anh về đi… không có chuyện gì nữa…

Huy khúm núm ra về… hắn ngẫm nghỉ mình gây ra họa vậy mà gặp may… mai này phải “phục vụ” chu đáo Đức ca cho tốt… tương lai sẽ có tiền đồ vô lượng… nghĩ đến đó liền rút di động ra gọi cho người chú trên tỉnh…

Đức kể sơ lượt cho mẹ… Nhàn nghe xong oán giận:

– Sao lại dễ dàng tha cho hắn vậy? Ít ra cũng…

– Hahaha không cần đâu má… thật ra cái thứ người này đâu cũng có mà… coi vậy chứ rất hửu dụng nha… chỉ cần cho bọn hắn chút lợi ích thì tha hồ sai khiến… là chuyện tốt cho mình…

– Cũng là con khôn lanh nhất… Nhàn nhìn Đức khen dồi… gần tháng nay Tuấn từ Đà nẵng về khiến nàng và Đức không còn được ngủ chung giường, phải chờ Tuấn ngủ say mới xuống nhà bếp đụ lén trong đêm… tuy có thỏa mãn nhưng thường là ngắn ngủi chưa đã… hôm nay có dịp nên nhìn Đức với ánh mắt long lanh… Đức nhìn vẽ mặt là biết Nhàn muốn chi rồi… đưa tay lòn vào áo mà sờ bóp cặp vú nây nẫy kia… hành động này chẳng khác như tưới xăng vào đám lửa… Nhàn nhanh chóng ngồi hụp xuống hấp tấp kéo phéc mơ tuya quần xuống, kéo cặc ra ngoài bỏ vào miệng tham lam bú mút… Đức cũng biết ý mẹ mình lắm đấy… kéo cái quần lót mẹ ra ngoài, đẫy Nhàn nằm lên sàn nhà rồi úp mặt vào… hai mẹ con say sưa chơi trò sáu chín (ngược đầu bú liếm nhau)

Ngày đầu tiên “đi làm” ở Ủy ban là vậy… chẳng có khác biệt gì… cũng là đụ thôi… sáng nay đụ Thu… trưa để dì Út bú cặc. Bây giờ Nhàn đang chống hai tay vào tường cho nó nắc từ phía sau… tối nay lại có hẹn hò với Yến… Đức vừa nắc mạnh hai tay tha hồ giày vò cặp vú 38D của mẹ mà cười khoái trá… bất chợt Đức cảm thấy sao mình ngày càng “bệnh hoạn” vì ngay trong lúc này nó lại nghỉ phải tìm cách đụ Nhung mới được… rõ ràng bãn tính thích làm gian phu mà… còn Yến… phải từ từ… nhất định là phải đụ đấy nhưng không gấp… một kế hoạch cho tối nay đang hình thành trong đầu…

Chương trước Chương tiếp
Loading...