Thằng Đức - Quyển 1

Chương 52



Phần 52

– Sao hả? Có ngon không?

– Không tệ… được lắm… Đức gật đầu tán thưởng…

Ngọc dẩn Đức đến một quán ăn bình dân nhưng rất sạch sẻ, thức ăn thật sự không tệ… hai người ăn xong trời chỉ vừa 8 giờ mấy… còn sớm chán…

Hôm nay Ngọc thật quyến rũ tuy chỉ trang điễm sơ sài… Đức quả thật có sức kháng cự vô cùng yếu ớt đối với đàn bà đẹp, tối hôm qua đem Thảo “hành hạ dưới cặc” đến nữa đêm, chiều hôm nay Ngọc mời nó đi ăn tối, lần trước bà cô này khều khều tay nó vài cái… ý đồ đã rõ… muốn lột quần bà cô này… không phải là chuyện khó khăn gì… năng xuất làm việc của Ngọc cũng không tệ, chỉ cần có người dìu dắt, thu nạp là có thể bay cao. Nancy đưa mình quyền lực… không lợi dụng một chút thì không phải là bản tánh của Đức mình rồi… đàn bà đẹp nếu đụ được mà không đụ à? Có ai ngu vậy không?

Người không vì mình trời tru đất diệt nha…

– Chị Ngọc à… chị làm Phó chánh văn phòng cũng lâu rồi hả? Đức hớp một ngụm bia xong nhìn Ngọc hỏi…

– Ừm… đã 4 năm rồi… Ngọc hồi họp đáp… nàng thật sự mong Đức ra tay giúp đỡ… đây là mục đích Ngọc muốn làm thân với Đức… Ngọc biết sau lưng Đức rất khủng… nếu có Đức giúp đỡ thì con đường thăng tiến của nàng sẽ rất thuận lợi… nghỉ tới Chủ tịch Vân… nhảy một cái thăng ba cấp khiến nàng hâm mộ… Trong quan trường, đàn bà đẹp dùng thân xác để tiến lên là chuyện thường… đã 3 năm rồi, mỗi tuần đều cởi quần cho Việt đụ, mong là có một ngày, Việt thăng tiến thì kéo nàng theo, nhưng khả năng Việt cũng không nhiều… Đã đến lúc tìm con đường khác, nay Đức ngay trước mặt đó thôi, Ngọc mong nó ra tay giúp… nàng sẳn sàng… nhưng nó còn quá trẻ, không biết nó có chê nàng già không? Nàng đã 35 rồi…

– Những lời khách sáo đạo đức giả. Đức tôi không muốn nói… chị muốn tiến bộ? Đức biết Ngọc muốn gì nên chẳng do dự đi thẳng vào vấn đề…

– Cậu… cậu chịu giúp tôi? Ngọc mừng rỡ… nàng chẳng mong đợi gì hơn…

– Cái này còn tùy… Đức tôi chỉ giúp người của mình… hơn nửa… tôi cần người trung thành… tuyệt đối trung thành.

– Cái này cậu không cần lo… tôi không phải là người phản bội… Ngọc hứa hẹn, nói như đinh đóng cột…

– Thay vì ở ủy ban, chị có muốn ra ngoài để rèn luyện không? Thí dụ như Bí thư, Chủ Tịch huyện hay… Cục trưởng…

Ngọc như hóa đá… cái này… cái này sao có thể? Chánh văn phòng đã không tệ rồi… Bí thư huyện, Cục trưởng? Hai cái vị trí này Ngọc có nằm mơ cũng không nghỉ tới… là vua một cỏi hoặc là chư hầu địa phương đấy… tiền bạc ào ào vô túi… không đùa chứ hả? Nhưng nghỉ tới Chủ tịch Vân đã nhãy liền 3 cấp mới có địa vị hiện nay… Tuy nhiên Ngọc vẩn lắp bắp:

– Cậu… cậu không nói đùa chứ?

– Đùa? Thôi được… chị cứ về… yên tâm chờ đợi… không lâu đâu… rồi sẽ biết tôi nói đùa hay không… Bây giờ mình về…

– Hả… về… cậu… Ngọc đã chuẩn bị hiến thân nên trong đầu đinh ninh là Đức sẻ ám chỉ khéo léo vòi vỉnh, cái gì cũng có cái giá của nó… ai dè Đức chẳng thèm đề cập tới khiến nàng cảm thấy mất mát nghỉ: “Chẵng lẽ mình không đủ hấp dẫn? Chê mình già? Thường thường con trai mới lớn thích đàn bà mà? Có nên mở miệng không? Nếu nó chịu thì tốt còn nếu nó lắc đầu thì… thật là ngượng chết…”

Thật ra Ngọc rất hấp dẫn, mùi thơm cơ thể nàng thoang thoảng bay vào mũi khiến cặc Đức rục rịch ngóc đầu… mở miệng gạ đụ lúc này… Đức biết chắc là không thành vấn đề… Đức biết chắc Ngọc sẽ không từ chối nhưng mà làm vậy… kỳ quá… có vẻ ép người hoặc là trao đổi… như là cho tôi đụ… tôi cho cô lợi ích… Nhưng nếu Ngọc vì cảm động vì nó đã ra tay giúp đỡ… hiến thân thì là chuyện khác… có ngu mới từ chối… có người đẹp mời đụ, không thể đạo đức giả được đâu…

– Vậy… làm sao để cảm ơn cậu đây? Ngọc cuối cùng cũng đánh bạo mở miệng hỏi… nàng biết chắc một khi Đức ra tay… chuyện nàng thăng chức là chuyện dễ dàng… mấy năm nay, đã cho Việt đụ thì cho Đức đụ cũng không là chuyện lớn gì… nàng sẵn sàng nếu nó muốn… nàng không có gì khác…

– Đừng hỏi như vậy mà… khiến tôi phải phạm tội đó nha, tôi không thích đạo đức giả đâu à… Đức nhăn mặt khổ sở… cái lối ỡm ờ của Ngọc khiến cặc trong quần càng lúc càng cứng ngắt như muốn nổ tung…

– Tiền… tiền bạc thì tôi không có… chỉ có lòng trung thành… sau này cậu sẽ thấy… ngoài ra… cậu thấy… thấy tôi có… được không? Nếu cậu muốn… tôi sẳn sàng… nói đến đây… Ngọc cúi đầu xuống… hai má đỏ bừng… tiếng nói như muỗi kêu…

Đức không thiếu đàn bà… nhưng đôi khi tham vọng chiếm hữu rất mãnh liệt, vả lại sức kháng cự đối với đàn bà đẹp hầu như là số không. Lời Ngọc nói rất đơn giãn nhưng lại làm cho nó vô cùng kích thích… hiến thân đền ơn? Được mà… vậy thì tui không khách sáo màu mè nha…

– Chị nói thiệt? Đức hỏi nhỏ… vừa cười cười… ý dâm lóe lên trong ánh mắt.

– Ừm… thiệt… tiếng Ngọc lí nhí… nàng đã quyết tâm… chỉ sợ Đức chê nàng già… không muốn tiếp nhận… giờ thấy nó có vẻ muốn mình, Ngọc liền không do dự… những chức vụ mà Đức nói khi nãy thật mê hồn… trong thể chế cũng đã lâu Ngọc biết cái giá cho hai cái vị trí kia không dưới 1, 2 trăm nghìn Mỹ kim đâu… là giá hời đấy… nàng không có tiền nhiều như vậy nên chưa bao giờ mơ tưởng… nay viễn ảnh tươi đẹp trước mắt… sao lại bỏ qua chứ?

Thật ra Đức vẫn còn rất lơ mơ trong việc hối lộ trên quan trường… nó chỉ cần “thu người” có khả năng cho sau này, không hề nghỉ rằng đây là cơ hội bỏ túi một mớ. Nancy không hề đề cập vấn đề này. Đức chỉ là không rành nên bỏ sót, không nhân cơ hội lấy tiền bỏ túi nhưng cũng nhờ vậy mà số người nó thu nạp dưới tay đều là những người trung thành… Đó là chuyện sau này…

Người ta đã nói như vậy rồi thì không cần hỏi thêm nữa… nhìn đồng hồ cũng gần 9 giờ… đêm nay muộn rồi… nó về khuya thì không sao… nhưng người ta có chồng con… không tiện…

– Vậy bây giờ mình về… mai mốt liên lạc sau… nếu chị không thay đổi ý kiến…

– Không… không đâu… tôi chờ tin cậu… Ngóc mặt đỏ bừng, xác nhận lại quyết tâm của mình… nàng muốn hiến thân cho nó đêm nay… tiếc là không thể mở miệng được…

– Đức… Đức đưa chị về…

– Ừm… Ngọc bước lên xe… lòng xốn xang… cúi cùng thu hết can đảm nói:

– Còn… còn sớm mà…

– Chị… về khuya được chứ? Ông xã không la chị sao?

– Không… không sao…

– Hả? Hahaha vậy thì mình không khách sáo nửa… đụ dã ngoại nha… Đức nghỉ trong bụng rồi cho xe chạy về khu vườn địa đàng… không cần chuẩn bị gì hết… mọi thứ cần thiết đã có trên xe…

Ngọc cũng phạm “sai lầm” như Thảo, nàng không nghỉ rằng Đức rành chuyện giường chiếu như vậy… cứ tưởng là trai mới lớn, với đàn bà kinh nghiệm như nàng, nếu Đức có thể kéo dài 5 phút là giỏi rồi… ai dè…

Xe ngừng lại… đang muốn hỏi: “Ụa… không đi mmướn phòng sao?” Thì môi đã bị khóa lại… nàng chỉ còn biốt “ư… ư… trong cổ họng”… rồi thì cảm giác hai bàn tay sờ soạn khắp nơi trên người, chiếc ghế nàng đang ngồi được ngà ra phía sau… Ngọc không nhớ làm cách nào nàng nằm gọn trên sàn xe, quần áo trên người làm sao được cởi ra… Ngọc chỉ biết cái lưỡi kia “rà” khắp người nàng, hang cùng ngỏ hẽm nào cũng rà tới… nàng như “chơi vơi” giữa trời cho đến lúc chịu không nổi được sự khiêu khích, chỗ đó của nàng vô cùng lầy lội rồi… Ngọc cầm cái đó… muốn nó đút vào…

Ngọc cau mài… không ngờ của nó “khủng” vậy… khi Đức đút vào… nàng liền bậm môi… rùng mình… rồi khoái lạc tràn trề… cả chồng và Việt đều chưa hề mang đến cho nàng cảm giác này… Ngọc lấy hai chân cặp eo Đức hổ trợ… Đức nắc bạo… nàng cắn trên vai nó mấy lần… không phải 5 phút như nàng nghỉ… mà là lâu… rất lâu… hôm may Ngọc mới biết thế nào là lạc thú của nhục dục…

Nàng mệt lã người vẫn chưa thấy nó ngừng và nàng cũng không muốn nó ngừng, mỗi cú nhấp ra, nhấp vô làm nàng điên dại… cuối cùng nó cũng chậm lại… rút ra… nàng thấy ê ẫm chỗ đó… nhưng cảm giác sướng rợn người… rồi nó đưa “cái đó” ngay miệng nàng… Ngọc ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy… bú mút… nàng muốn nó sướng, thõa mãn nên không do dự chút nào… có như vậy địa vị của nàng trong lòng nó mới vững vàng, vã lại nó đã cho nàng những giây phút thần tiên… càng nghỉ càng có động lực… Ngọc say sưa bú mút… đây là những gì nàng có thể làm và sẳn sàng làm cho nó hài lòng… nếu thật sự được 1 trong 2 vị trí kia… trừ khi lấy mạng nàng… còn lại chuyện gì cũng được… huống chi… nàng cũng đang hưởng thụ mà… nó thiệt xuất sắc… nghỉ tới chồng và Việt… Ngọc lắc đầu: “Không thể so sánh”…

Không chỉ một lần… ít nhất cũng 3 lần nó đút vào dập… cho đến gần 2 giờ sáng nó mới buông ra… rồi đút vào miệng nàng… Ngọc rêm cả người nhưng nét mặt lại đầy xuân sắc… Trong lòng thắc mắc nhưng không dám hỏi: Chiếc xe này… trang bị đầy đủ… mình không phải là người đầu tiên…

Không phải chuyện của mình…

Người như nó… nhất định có cả đống đàn bà… Ngọc nghỉ…

Rồi Ngọc lại nghỉ… Chủ tịch Vân… chắc cũng đã… Ngọc chợt hiểu ra mỉm cười…

Ậy… cũng phải mà… không có gì đáng ngạc nhiên… không ham lợi thì không phải là người…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

– A lô… Đức đây… ai vậy?

Buổi sáng trên đường đến Ủy ban… di động kêu vang… Đức nhìn màn ảnh… số lạ… ai vậy cà?

– Tôi nói này Đức tổng… anh thật là keo kiệt…

Đức ngẩn ra… ai vậy? Hình như biết mình nhưng tiếng nói nghe lạ hoắc…

– Ai… ai vậy? Đức một lần nữa hỏi…

Tuyết tức đến muốn hôn mê bất tỉnh… vì cái câu hỏi “ai vậy?”, Chứng tỏ trong đầu hắn không hề có nàng…

Một chút cũng không có nên mới không nhận ra giọng nói của nàng.

Ở Sài gòn Tuyết luôn được người săn kẻ đón, được mời đi ăn, mời đi dạo phố, hoặc du lịch và nàng cứ luôn “bận rộn” lựa chọn giữa một đám người săn đón nên nàng kêu ngạo. Lần trước, nàng đã cho Đức “cơ hội”, nàng gợi ý hắn nên mời nàng ăn uống với cái cớ là “trả công” đã giới thiệu người giỏi cho công ty… lúc đó thâm tâm thấy “hổ thẹn” vì đã tự “xuống giá”, như là “hàng đại hạ giá” vậy…

Hơn tuần lễ trôi qua Tuyết tin tưởng hắn sẽ gọi mình… nhưng không thấy… Tuyết nghỉ là do con “hồ ly” kia…

Hôm kia Tuyết dò hỏi biết được con “hồ ly” kia đã về rồi… Tuyết tin tưởng hắn sẻ nhanh chóng gọi mình thôi… mời mình đi ăn cơm… rồi tán tỉnh… Tuyết tin tưởng như vậy… Ở Sài gòn là vậy đó mà…

Nhưng đã mấy ngày trôi qua… nàng cứ chờ hắn gọi… nhưng hắn chưa hề gọi…

Tuyết cảm thấy nhột nhạt với ánh mắt nhìn của Nguyệt, Cúc… trong mắt họ… nàng là thần tượng… luôn được đàn ông đeo đuổi… Đức chỉ là “tên nhóc” mới lớn… Tổng giám đốc rồi sao chứ? Chỉ cần nàng “liếc mắt đưa tình ỏng ẹo mấy cái” là “gục” ngay… nhưng mà hình như mọi chuyện không như nàng nghỉ… Nên Tuyết oán giận… hôm nay quyết định gọi cho hắn… ai dè hắn… ngay cả giọng nói mình cũng không nhận ra… lòng kiêu ngạo bị tổn thương khiến Tuyết tức muốn bể phổi… nhưng cố kìm nén mà ra vè bình tỉnh trách nhẹ:

– Là Bích Tuyết… tôi… nói tới đây Tuyết rất ủy khuất… người ta không “biết” mình… mà mình cứ tưởng… thiệt là xấu hổ mà… định cúp máy…

“Bít đú” thì biết… tui rành lắm “Bít tết” thì ăn hoài… còn Bích Tuyết thì không… ụa. “… Đức nghỉ trong đầu…”ây da… chẳng lẽ là cô nàng em của cô Lan?”

– Hahaha… cô là Tuyết phải không? Hahaha nhớ rồi… chỉ tại cô… khi không nói là Bích Tuyết chứ… tui chỉ quen biết có người đẹp Tuyết thôi… xin lỗi nha… cái tên Bích Tuyết làm tôi giật mình… cứ tưởng ai… Đức liền nhanh chóng giở giọng tán tỉnh… ba hoa con chích chòe…

– Tha cho anh… còn nhớ tới tôi… Tuyết cũng cảm thấy an ủi… thì ra là vậy…

– Định hôm nào mời cô ra ăn cơm… coi như cám ơn cô đã giới thiệu người cho công ty… Xin lỗi nha… mấy ngày qua bận quá… à… nè… khi nào cô rãnh vậy? Vừa nói Đức vừa nghỉ tới hình ảnh của Tuyết trong đầu… có ngoại hình đẹp… vú, đít cũng thuộc hàng “thượng đẳng”nha, ý dâm lóe lên: “Đã đụ được cô chị… nếu đụ được cô em hahaha cũng không từ chối đâu nha”… là hoa thơm đánh cả cụm đó…

Nghe Đức nói… bao nhiêu hờn giận trong đầu liền tan biến… Tuyết cảm thấy tự ái được “vỗ về”… phải như thế chứ?

– Nè… tui phải ăn cơm ở nhà hàng trong khách sạn 5 sao đó… nếu cậu không keo kiệt thì đem nhiều tiền một chút… mà phải hai lần… tui giới thiệu cho công ty 2 người… Tuyết bất đầu trở về bản tánh “lưu manh, ranh mãnh” của con gái, mục đích của nàng là tạo cơ hội tiếp xúc nhiều với Đức hơn và từ đó làm Đức “quỳ lụy” dước váy nàng…

– Hahaha được… được… không thành vấn đề… nè… hai lần chứ gì? Vầy đi… lần đầu mời cô đi Azerai, lần tới Vinpearl… đều là 5 sao đó… theo ý cô… vậy được chưa? Bảo đảm cô và bạn cô sẻ hài lòng… Đức sãng khoái nhận lời… nhưng nghỉ bụng: “Hy vọng đừng mang bạn cô theo nha… không phải là tui keo kiệt đâu à… hai người mình dù sao cũng lãng mạn hơn… hai người còn có thể làm ăn chấm mút chút đỉnh… có đám bạn cô theo… được cái con khỉ khô gì…”

– Là anh nói đó nha… vậy khi nào?

– Hôm nay thứ Năm… chiều thứ Bảy đi… khoảng 8 giờ… tôi gọi cô… sao hả?

– Ừm được… nè… đừng cho tui leo cây đó… Tuyết “hăm he”…

– Hả? Cho cô leo cây? Không bao giờ… đã hẹn với người đẹp… chỉ có người đẹp cho tui leo cây thôi… còn tui thì không bao giờ… vầy nha… thứ 7 tôi gọi cô…

– Ừm… bye.

Cúp di động… Tuyết hân hoan… ít ra cũng phải thế chứ…

– Ê sao hả? Nguyệt/Cúc nóng lòng hỏi…

– Thứ 7 này… hắn mời tao đi ăn cơm… Tuyết kiêu hãnh đáp… nhưng nàng không nói là “cả bọn”… cái chuyện này… chỉ có nàng và “hắn” thôi… một buổi tối lãng mạn không thể kéo theo nhiều người… là “tiết kiệm” cho hắn… Tuyết có “lý do chính đáng”…

– Wow… ráng lên mầy… cua hắn vào tay… Nguyệt/Cúc hâm mộ cổ vỏ bạn… không biết cả hai vừa bị bạn thân vì trai mà “đá” ra ngoài một cách “lạnh lùng không ái náy”…

Đàn ông cũng như đàn bà… bản tánh không khác nhau… đàn ông vì lồn, cũng như đàn bà vì cặc thôi… nếu cần đưa bạn lên bàn thờ là chuyện thường…

– Chuyện này là cái chắc rồi… hắn không “thoát” khỏi mị lực của tao… Tuyết nhìn hai bạn mắt nháy nháy… đùa cợt.

Tuyết không đùa… nàng thật sự nghỉ như vậy… Tuyết luôn coi mình là người đẹp từ Sài gòn hoa lệ, chỉ cần giở chút nũng nịu, mè nheo là Đức sẻ bị “hớp hồn” trở thành để dạy, cho nàng sai khiến… Nếu cần sẽ cho hắn hun hít chút đỉnh… Đó là “chiến thuật” để giữ mình của nàng xưa nay… vì vậy Tuyết vẫn còn “zin”…

Vừa cúp máy chưa được bao lâu thì di động lại vang lên… là Hà gọi… Cũng đã lâu rồi… mấy tháng nay không nghe tin tức…

– A lô… lâu quá ha dì mới gọi… dì vẫn khỏe chứ?

– Mới từ chỗ ống về hôm kia…

Quốc cách đây mấy tháng được thăng làm Chủ tịch thành phố Đà lạt… lúc đầu Hà không muốn theo chồng tại vì đang đam mê những phút giây thần tiên do Đức mang đến, nhưng sau đó dù muốn dù không cũng phải khăn gói ra ngoài Đà lạt làm Chủ tịch thành phố phu nhân… Hà không thích hư danh, chỉ đam mê tình dục nên trong khoảng thời gian này thật là phiền muộn. Gần đây Quốc ra Hà nội họp hành gì đó, nàng liền thừa cơ hội bay đi Cần Thơ… vừa vào khách sạn liền gọi cho Đức…

– Đang ờ khách sạn Ecolodge… đến liền đi… Hà hăm hở… vừa nghỉ tới lát nữa liền kích động…

– Hả… ừm được… tới liền… đã mấy tháng rồi… Đức cũng muốn gặp Hà… sau khi hỏi số phòng liền cúp máy… cho xe chuyển hướng…

Hà quả thật là thèm muốn tình dục lâu ngày nói cho đúng ra là đã lâu không được Đức đụ… cho nên vừa thấy nó liền như con báo cái vồ lấy con mồi… Đức không cần làm gì hết… chẳng mấy chốc áo quần trên người đã bị Hà lột hết… con cặc liền được bao bọc bởi một vùng trời ẩm ướt nhưng rất ấm áp…

Bình thường, khẩu kỷ của Hà không tệ, thuộc hàng “nhất lưu cao thủ” nhưng hôm nay thật đặc biệt, có lẽ vì dáng vấp “vồ vập hấp tấp” của Hà khiến “công lực tăng gấp bội?”. Đức thả lõng tinh thần hưởng thụ cảm giác cặc mình được “vồ vập nuốt vào nhả ra, liếm trên mút dưới”, rồi “không một chút thương hương tiếc ngọc, vũ phu, hùng hổ” một tay ghì vào tóc làm điễm tựa mà nắc bạo vào miệng nàng… tay kia không ngừng “dày vò” cặp vú…

Hà thích “cưởi ngựa” lại có khuynh hướng “bạo dâm”nên lúc trên người Đức thường hay liên tục “chạy nước rút”, cửa hang lúc này rất lầy lội nên tốc độ làm cho tiếng “ma xát” giữa hai bộ phận sinh dục nghe vang dội không ngừng… Đức cứ nằm dưới, hai tay nô đùa cặp vú thành muôn hình vạn trạng…

– À nè… Dì có liên lạc Chủ tịch Diểm không? Bà ấy lúc này ra sao rồi… Vừa xong hiệp 1, Đức dựa lưng vào giường, nữa ngồi nửa nằm, tay cầm chai bia hưởng thụ trong khi Hà còn tham lam bú liếm cặc nó…

– Thỉnh thoảng thôi… nghe nói cũng chán lắm… nó có nhắc khéo hỏi khi nào cháu có thể bay ra ngoài đà nẵng 1 chuyến… Hà nhả cặt ra đáp lời rồi lại tiếp tục…

– Hả? Có thể nha… sao lại không… nhưng không phải bây giờ…

– Hả? Thiệt? Hà phấn khởi… chồm lên nhìn thẳng vào mặt thằng cháu… tay thì dọc cặt nó…

– Ừm… để coi đã…

– Có ý muốn đi là được rồi… à nè… mình đi chung… Hà “ủy mị” nhay nháy mắt… nàng muốn đụ tay ba như lúc trước…

– Được thôi… nếu dì muốn… Đức hiểu ý bà dì này… đúng là dâm đãng mà… nhưng thật ra nó cũng thích màn “nhất long song phụng”… thiệt là đã nha… lại nghỉ mình có nhiều người như vậy làm sao chơi trò này đây? Phải tìm cách mới được…

– Nè… kín đáo một chút… đừng để con cọp cái kia biết… không phải sợ nhưng cẩn thận tốt hơn… Hà căn dặn…

– Ừm… biết rồi… Nói xong Đức ngồi lên… chìa cặc ngay miệng Hà… đút vào rồi nắc… tuy không bằng Nancy… không thể đút sâu lút cán nhưng cũng là sướng lắm đấy…

Hà không ở lâu… chỉ một ngày, xế trưa thứ sáu bay về Đà lạt tuy nhiên có nói sẽ xuống Cần thơ thường hơn… lại còn đốc thúc nó bay ra Đà nẵng thăm Chủ tịch Diễm… dĩ nhiên là nàng cũng sẽ có mặt… Tuy là chỉ có một ngày nhưng đại đa số thời gian đều “bắt cóc” Đức trong phòng đụ miệt mài…

Hôm nay là thứ Sáu… Cũng may Hà về rồi… nếu không kẹt nha… hôm nay là lúc Đức mong đợi… Nó đang chờ điện thoại của hoa hậu phòng hậu cần… Đức nhất quyết phải dành lấy người đẹp này tới tay… lão Hiệp đang ngồi khám… Đức không lo lão quấy nhiểu nàng… nó đang tính toán làm sao ôm người đẹp vào lòng… thằng chồng của nàng coi như bỏ đi rồi… là 1 thằng tồi thôi, dám hiến dâng vợ mình cầu vinh… nhưng mà như vậy mình chỉ cho nó chút lợi ích thôi là xong… Đức biết từ chiều hôm đó, hình tượng của nó trong lòng người đẹp đã không ngừng tăng lên…

Đức mong đợi không lâu… hơn 6 giờ… chuông di động vang lên… liếc nhìn màn ảnh di động… quả nhiên là nàng…

– Alô… tưởng cô quên rồi… Đức cười nhẹ trong điện thoại…

– Cậu… cậu đang chờ tôi gọi à? Ngân sung sướng hỏi…

– Ừm… từ sáng tới giờ… à không phải… từ bửa cô hứa tới giờ… tôi bắt đầu chờ rồi… sáng nay liền tắm rửa sạch sẽ, xức dầu thơm cùng người… Đức ba hoa…

– Có quỷ mới tin cậu… Ngân cười khúc khích trong điện thoại…

– Tôi hy vọng cô là quỷ… nè… cô đang ở đâu… tôi qua đón cô…

– Ừm… tôi đang ở nhà ba mẹ…

– Cho địa chỉ đi… tôi qua đón cô…

– Cậu cứ tới đầu hẻm Lê Lai rồi gọi… tôi sẽ đi ra…

– Ừm được… đi liền đây… lát gặp…

Từ khi biết được Thiện có ý dâng mình cho cái lão Cục trưởng, Ngân đâm hận, lại được Đức ra tay cứu giúp, hình tượng của Đức trong lòng tăng vọt… hơn nửa, Đức là một nhân vật có bối cảnh khủng, đối với nàng lại rất dễ thương không hống hách cho nên có lúc nào đó… nàng nghỉ dựa dẫm vào Đức nàng sẻ tình nguyện… Ngày hôm nay hẹn hò với Đức, Ngân hồi hộp… không biết nó có muốn gì gì đó chăng? Nếu là như vậy thì mình phải làm như thế nào? Nghỉ đến đó Ngân run lên.

Nhưng những điều Ngân lo ngại không xảy ra… Đức rất bình thường… cười nói vui vẻ, kể những câu chuyện tiếu lâm khiến nàng cười suốt cả buổi… không hề có những cữ chỉ “dê xồm” chút nào khiến Ngân cảm thấy mất mát… Đàn bà là vậy… sợ người ta dê, đề phòng này nọ nhưng không thấy người ta dê mình thì hờn dổi vu vơ… Câu chuyện “không bằng cầm thú” đại khái là ý này…

– Nè… cậu có bạn gái chưa? Hôm nào giới thiệu một chút? Ngân “thăm dò”.

– Có… nhiều lắm… Đức thản nhiên trả lời…

– Cậu này… tui hỏi thiệt mà… tò mò chút mới hỏi cậu… Ngân không hài lòng vì câu trả lời “không có trong sách vở” chút nào… lẻ ra nó nên nói: “Chưa” hoặc “đang cua” hoặc chia tay rồi… ai dè nó lại nói ‘có nhiều lắm… ‘ khiến nàng không kịp phản ứng vì không nằm trong ‘sách vở’ chút nào.

– Hahaha… nói thiệt rồi thì cô không tin… hay là bây giờ tui nói dóc ha: “Chưa”… sao hả? Có phải muốn làm mai? Đức hi hi ha ha trêu ghẹo.

– Muốn tui làm mai? Được mà… cậu muốn người như thế nào? Lần này Ngân lại tin nó nói thật… đàn bà là vậy… khi đàn ông nói thật thì không chịu tin, khi đàn ông nói dóc thì tưởng là thật…

– Y chang như cô là được… Đức nheo nheo mắt nói.

– Cậu… cậu không đàng hoàng chút nào… Ngân đỏ mặt nhưng lòng như uống được mật ong… nói như muỗi kêu…

– Cô thật là đặc biệt…

– Hả? Đặc biệt chỗ nào? Sao lại nói vậy? Ngân tò mò hỏi…

– Nói thiệt thì không tin… nói láo lại tin liền… như vậy có đặc biệt không? Cô nói đi… Đức cười.

– Cậu… cậu… Ngân phì cười… không biếi phải phản bác sao cho phải, càng lúc cảm thấy trò chuyện với Đức thật là thú vị.

– Cậu thật sự là Tổng giám đốc của 1 công ty bên ngoài?

– Ừm… Đức lập công ty…

– Vậy… vậy cậu tới ủy ban nhân dân làm cái quái gì… tui không hiểu… Ngân nói ra ý nghỉ của nàng… từ lúc biết Đức là Tổng giám đốc của một công ty khá quy mô… nàng lấy làm kỳ quái…

– Là duyên nợ thôi… Đức hàm hồ đáp sau khi hớp một ngụm bia.

– Cái gì duyên nợ? Ngân ngẩn ra…

– Là trời xui đất khiến sắp xếp tui gặp cô… rồi mỗi ngày đều tương tư… không phải là duyên nợ sao? Đức nói xong cười hahaha. Cái lối tán tỉnh nửa nạt nửa mỡ này rất hữu hiệu… vì đó là phương pháp kéo gần khoảng cách, không làm cho đối phương ngượng ngịu vỉ cứ tưởng đó là “đùa chơi” thôi mà nhưng trong lòng lại có chút “vấn vương” với mình…

Quả nhiên Ngân nghe được liền “nguýt” nó một cái đồng thới véo trên tay nó một cái…

– Lúc nào cũng cà rỡn… không đàng hoàng chút nào… không nói với cậu nữa… Ngân xụ mặt…

– Tôi nói thật mà… cô lại không tin… tôi không biết phải làm sao a… Đức “thở dài”…

– Cứ nói nhăn nói cuội hoài… Ngân bĩu môi trông thật dễ thương như một cô bé đang giận dổi khiến Đức ngẩn người nhìn nàng chăm chăm… Đụ nhiều đàn bà, sáp lại gần họ, nó chỉ nghỉ đến chuyện đụ… Nó có ấn tượng sâu sắc với Yến vì những cử chỉ hồn nhiên ngây thơ đáng yêu và bây giờ Ngân cũng vậy…

– Cậu nhìn nửa… móc mắt cậu đấy… Ngân “trừng” mắt nhìn Đức… mặt nàng ửng đỏ… lòng thì sung sướng…

– Móc tim luôn cũng được mà… nè nói thiệt nha… hôm nay cô đẹp quá khiến tui nghỉ đến câu chuyện “không bằng cầm thú”… lúc trước thấy câu chuyện vô lý, bây giờ thì hiểu rồi hahaha… tui thiệt muốn làm “cầm thú”… chẳng thà làm cầm thú còn hơn bị mắng là “cầm thú cũng không bằng”… Đức cười.

– Cậu nói gì vậy? Không hiểu gì hết… Ngân bư mặt ra ánh mắt mê man… không hiểu Đức nói cái gì…

– Cô chưa nghe câu chuyện “không bằng cầm thú” hả? Vậy để tui kể cho nghe… OK?

– Không phải là chuyện bậy bạ gì đó chứ? Ngân dè dặt hỏi… thời buổi này tụi thanh niên thường hay kể những câu chuyện không đàng hoàng…

– Cái gì bậy bạ chứ… cô thiệt là khờ mà… thôi được để tui “khai sáng”cho một chút… cứ như bà già nhà quê í… ngáo ộp… Đức nhìn Ngân “miệt thị”… rồi không đợi Ngân ừ hử, nó bắt đầu bô bô cái miệng: “Là vầy… tóm tắt thôi nha… ngày xưa bên Tàu… có hai người một mam một nữ vô tình cùng nhau trú mưa trong một ngôi miếu… đêm tối, trời mưa vần vũ bên ngoài, ngôi miếu lại dột nước… chỉ còn một chỗ là ngủ được… người con gái giống như cô vậy… đoan trang thục nữ, còn chàng thanh niên giống như tui… đẹp trai, đàng hoàng biết lễ nghĩa… là”soái ca” của thời đại…

Ngân cười khúc khích”cậu biết lễ nghĩa thì heo nái cũng biết leo cây”…

– Ậy… đừng có cắt ngang mà… để tui kể tiếp… “Cô gái thấy người thanh niên là 1 tú tài thư sinh nên cũng an tâm… nhưng để đề phòng, cô ta lấy một vật gì đó để ở giữa, chia làm hai bên rõ rệt rồi nói:”Người vượt qua làn ranh này là cầm thú”… Thế là hai người nằm ngủ cho đến sáng hôm sau… Nói tới đây Đức hớp một ngụm bia…

– Rồi sao nửa? Ngân tò mò hỏi tới…

– Chàng thanh niên đánh một giấc tới sáng, lúc thức giấc chỉ thấy một mãnh giấy viết vài chữ… còn cô gái đã đi mất rồi… chị có biết cô ấy viết cái gì không? Cô ấy viết là “quá tệ, ngay cả cầm thú cũng không bằng”…

Ngân cúi gập người cố nín cười… mặt đỏ ửng…

– Sao hả cô thấy sao?

– Tầm phào… có cô gái nào lại như vậy… nhất là ngày xưa trong xã hội phong kiến…

– Vậy là cô không hiểu rồi… giống như tui lúc trước vậy… tui mới vừa hiểu ra đó… nhờ cô…

– Vậy… cậu nói nghe coi cậu nghỉ gì… Ngân bĩu môi…

Đức làm như bí mật lắm… nói nhỏ giọng vừa đủ cho Ngân nghe: “Mấu chốt của câu chuyện là ‘Chàng thanh niên đánh một giấc tới sáng’, cái này thật là không bình thường nên tui nghỉ trăm phần trăm là cô gái đó có nhan sắc như chị Doãn (1)”… Đức tỉnh bơ nói…

(1): Chị Doãn: Trong tác phẫm “O chuột” của nhà văn Vũ trọng Phụng… miêu tả chi Doãn như sau: “Chí Doãn là người đàn bà có cái nhan sắc của người đàn ông không đẹp trai.”

Đang uống một ngụm nước, nghe nó nói Ngân bị sặc… nàng ho sặc sụa nhưng vẫn không thể nén cười… mặt nàng đỏ lên vì cố nén tiếng cười của mình…

– Nếu tui là anh chàng thư sinh đó mà cô là cô gái đó hả? Cầm thú cỡ nào tui cũng tình nguyện làm nha… Đức lại “tỉnh bơ từ tốn” nói… mắt nheo nheo nhìn Ngân cười mím chi.

Ngân ngượng nghịu… ‘hung hăng’ thẳng chân đạp Đức một cái dưới gầm bàn…

Có điều nàng không ngờ Đức rất lẹ làng… hình như đã “biết” trước… chân nàng bị hai đùi nó kẹp chặt lấy… Ngân cố rút chân nhưng vô hiệu, kế đó chiếc giày cao gót liền bị tháo ra… Đức thản nhiên lấy tay “mơn trớn” trên bàn chân nàng trong khi nét mặt làm như không có gì…

– Buông… buông ra… mặt Ngân đỏ như trái táo đỏ… gắt nhỏ… nàng sợ các bàn bên cạnh để ý… thiệt ngượng chết người…

– Có nên gọi món tráng miệng không? Cô thích gì? Đức tỉnh bơ, tay còn lại lật tờ menu tìm món tráng miệng, tay kia phía dưới vẩn khều khều mơn trớn bàn chân nàng… nhìn khóe miệng nó ẩn ý cười khiến Ngân “căm phẩn”… rúc cục đành “chịu trận”… cứ để tên dê xồm mơn trớn bàn chân mình…

– Cô có từng coi phim: “Ỳ thiên kiếm đồ long đao” chưa? Đức hỏi… Rồi không đợi Ngân đáp, nó nói tiếp: “Tui khoái nhất là cái đoạn Vô Kỵ với Triệu Minh rơi vào trong cái hầm ở Lục liểu sơn trang í… thật là tình điệu nha… Nói tới đây Đức nhìn Ngân cười chúm chím… mặt Ngân đỏ như táo chín, ngượng ngùng, Đức biết Ngân hiểu nó muốn nói gì… Vô kỵ”nâng niu chân” Triệu minh… cũng như nó đang nâng niu chân nàng…

Ngân hiểu… nên mặt đang đỏ lại càng thêm đỏ… trông thật đáng yêu khiến Đức ngây người.

Nô đùa với bàn chân người đẹp một chút rồi cũng “thả” ra với nhiều tíếc nuối… vậy đủ rồi… để lại một ấn tượng đẹp lúc ban đầu rất là quan trọng… không nên quá đáng. Đức không hề có ý muốn đem Ngân “lên giường” tối nay… bộ muốn là được sao? Không thể nào mới hẹn hò lần đầu tiên lại làm cái chuyện đó rồi… coi người ta là ai đây hả? Cần phải xây dựng cảm tình trước… cái gì cũng phải từ từ, giống như ninh nồi thịt kho tàu ngày Tết vậy, phải ninh lâu một chút, ăn mới ngon… hahaha cua gái không khó… muốn đụ được gái thì là đạo lý này…

Lúc Đức mơn trớn bàn chân mình… Ngân ngượng, rủa thầm… nhưng khi Đức “thả” ra, Ngân lại thấy tiếc nuối… nguýt nó một cái… trong lòng cảm thấy như được ăn phải mật ong…

Chương trước Chương tiếp
Loading...