Thiên thần hội

Chương 20



Phần 20: Thế giới tinh thần

Tối hôm đó, phòng tạm giam…

– Ngon không?
– Ừm…
– Phì…

Thùy Chi che miệng phì cười nhìn Trung Quân cúi đầu mãi ăn đến không muốn trả lời nàng. Rút kinh nghiệm sâu sắc đêm hôm qua, do nàng không nắm rõ gia vị của nhà bếp cơ quan nên làm món bò bị mặn. Hôm nay Thùy Chi mua luôn đồ ăn chế biến sẵn chỉ đem vào đây hâm nóng lại cho Trung Quân ăn.

– Món mì vịt tiềm này ngon quá. Em mua ở đâu tại sao anh không biết nhỉ? – Trung Quân ngẩng đầu lên xuýt xoa.
– Hi hi… Anh ra ngoài em dẫn anh đi ăn… – Thùy Chi cười khẽ, lau khóe miệng cho anh.
– Ừ…
– Hôm nay em đến nhà… có gặp cha anh…
– Hả? Cha anh đang ở thành phố sao? – Trung Quân ngạc nhiên. – Ông nói gì với em?
– Ông chỉ nói một ít chuyện về anh thôi…

Thùy Chi cũng không muốn nói ra chi tiết mình đã trao đổi với ông Hậu. Vì nếu Trung Quân biết nàng đang dấn thân vào vũng nước đục này sẽ khiến anh lo lắng.

– Khu điều trị của Sinhaco ở bệnh viện hòa Đức… Anh đã làm gì với họ? – Thùy Chi chợt hỏi.
– Anh… tham gia giai đoạn đầu thôi. – Trung Quân từ tốn ăn, gật đầu nói. – Anh giúp Sinhaco lập ra phác đồ điều trị bệnh nhân tâm thần… Để David Hoàng đưa vào hồ sơ dự án trình Bộ Y tế phê duyệt.
– Vậy… bao lâu rồi anh không đến đó?
– À… Sau khi hồ sơ dự án được duyệt, anh không đến đó nữa… Anh có việc riêng của mình phải làm mà… Có chuyện gì sao? – Trung Quân nhìn Thùy Chi hỏi.

Nàng không trả lời anh mà nhíu mày suy nghĩ, chợt hỏi tiếp:

– Vậy… Thùy Trang, nạn nhân thứ nhất của Thiên thần Hội. Anh nghĩ cô ấy còn ở đó không?
– Còn chứ?! – Trung Quân sững người nhìn Thùy Chi. – Cô ấy mới được gửi đi hai tuần thôi.

Thùy Chi im lặng không nói ra chuyện nàng đã thấy. Hôm đó nàng đã lục soát hết nơi đó, không tìm thấy một bệnh nhân nữ nào. Thùy Chi vốn nghĩ là do sửa chữa nên họ di dời nhóm bệnh nhân nữ đi nơi khác. Nhưng khi nàng tra hỏi tên Nam phụ trách hành chính đang bị giam giữ điều tra, điều hắn tiết lộ làm nàng bất ngờ. Khu điều trị biệt lập đó chưa bao giờ xuất hiện bệnh nhân nữ.

– Đêm em bị Huỳnh Thiên dẫn lên tầng 15, là ai báo cho anh biết em ở căn phòng đó? Anh không thể lục tung cả khách sạn chứ?

Thùy Chi chợt chuyển đề tài làm Trung Quân hơi bất ngờ. Anh nhìn nàng nói:

– Là David… Anh ta bảo thấy em đi cùng Huỳnh Thiên vào thang máy. Anh ta biết hắn thuê một phòng ở tầng 15. Anh ta ngạc nhiên nhưng không muốn xen vào chuyện người khác. David còn tưởng em cắm sừng anh đấy…

Câu nói đùa của Trung Quân không làm Thùy Chi cười như anh nghĩ. Nàng chỉ nhíu mày suy nghĩ. David Hoàng sao? Một Giám đốc R&D nho nhỏ theo lẽ thông thường sẽ phải chạy theo mà bợ đít một công tử như Huỳnh Thiên. Nhất là khi Sinhaco đã tự nguyện trở thành sân sau cho ông Định cha hắn. Vậy mà David Hoàng lại tự nguyện bán đứng Huỳnh Thiên. Điều càng làm nàng ngạc nhiên hơn là Huỳnh Thiên cũng không có vẻ quá ngạc nhiên khi Trung Quân tìm được hắn một cách nhanh chóng như vậy. Thùy Chi nhíu mày ngẫm nghĩ nàng vẫn thấy sự việc diễn ra đêm đó không đơn thuần là một âm mưu chiếm đoạt cơ thể mình.

– Cuốn sổ tay của anh em đọc chưa?

Nghe Trung Quân hỏi Thùy Chi đang suy ngẫm theo bản năng, gật đầu. Nhưng nghĩ lại nàng lại lắc đầu chán nản nói:

– Nhiều khái niệm quá mơ hồ… Em đọc tới đọc lui không hiểu gì cả…
– Không vội… không vội…

Trung Quân mỉm cười, ngồi tựa vào tường kéo Thùy Chi ngã vào lòng mình. Nàng thoải mái nghiêng đầu trao cho anh một nụ hôn. Hôm nay Thùy Chi dẫn theo A Cửu trông cửa phòng giam cho mình, nên cũng không ngại bị nhìn lén như lần trước.

– Thế giới Tinh thần là gì? – Thùy Chi thì thầm trên môi anh.
– Để anh mường tượng cho em thế này… Thế giới tinh thần là một không gian giả định trong não của mỗi con người. Được tạo nên từ ký ức của quá khứ và tương lai…
– Ký ức của tương lai? Tương lai làm sao gọi là ký ức được? – Thùy Chi khó hiểu hỏi.
– Có đấy. Cái người ta thường gọi là giác quan thứ sáu chẳng qua là một dạng ký ức về tương lai. – Trung Quân kiên nhẫn giải thích. – Người bình thường cũng có thể có nhưng không rõ ràng như vậy… Như một người sắp gặp một tình huống gì đó ngoài ý muốn sẽ có cảm giác bất an…
– Linh tính sao?
– Ừ. Chẳng qua là cách gọi khác nhau thôi.

Trung Quân vòng tay ôm ngang người Thùy Chi, giọng ấm áp tiếp tục nói:

– Em còn nhớ đường hầm ý thức tối tăm mà em đã cảm nhận được đêm qua?
– Ừ…
– Nó như một con đường nối giữa ký ức quá khứ ức và tương lai… Ý thức của một người bình thường luôn đứng ở giữa cân bằng. Nếu một người trầm cảm chìm đắm trong quá khứ sẽ lùi về phía sau…
– Còn người có giác quan thứ sáu có thể… bước về phía trước? – Thùy Chi chen lời hỏi.
– Đúng vậy. – Trung Quân vui vẻ hôn lên gò má mịn màng của nàng.
– Vậy… cái điều mà Huỳnh Thiên đã làm với em là sao?
– Cách mà Huỳnh Thiên thôi miên em… là dùng một vật dẫn làm em chú ý. – Trung Quân trầm giọng nói…
– Là bàn tay hắn nắm giữ tay em?
– Phải. Dùng thôi miên để trói buộc ý thức một người có nhiều cách, như lời nói, ánh mắt, dụng cụ, hình vẽ, xúc giác hay còn gọi là va chạm cơ thể… Thậm chí một nhà thần kinh học người Đức còn thành công dùng mùi hương để thôi miên người khác.
– Trong những thứ này thì sử dụng xúc giác là đơn giản và dễ học nhất. Nhưng không phải vì dễ mà xem thường nó, vì nó không cần thời gian chuẩn bị. Có thể trong tích tắc đã thành công khống chế ý thức của người khác.
– Ví dụ ngoài đời thực thế này… Một cô gái mặc quần jean đút điện thoại vào túi quần trước chặt cứng thế mà vẫn bị kẻ gian móc mất không hề hay biết. Đơn giản vì một nhóm kẻ chuyên móc túi dàn cảnh va chạm xe với cô ấy. Tay lái xe của tên bên trái vờ chọc vào một bên đùi cô gái làm cô ta đau, ý thức liền tập trung vào đó muốn đỡ lấy cái tay lái kia… Trong lúc đó thì tên khác bên phải luồn tay vào túi quần cô gái rút điện thoại.
– Dĩ nhiên đám đầu trộm đuôi cướp đó không thể dùng thuật thôi miên thật sự. Nhưng đó là khái niệm cơ bản để các nhà thôi miên thực hiện chi phối hành vi ý thức của người khác.
– Quay lại vấn đề Huỳnh Thiên đã làm với em. Hắn dùng cả hình ảnh và xúc giác để trói buộc ý thức em làm em không thể phản kháng. Xúc giác là cảm giác của bàn tay hắn nắm giữ tay em, hình ảnh cũng chính là bàn tay em đang nằm trong tay hắn…

Thùy Chi kéo cánh tay anh đặt quanh ngực mình. Chỉ nghĩ đến cảm giác bất lực đó nàng vẫn thấy sợ hãi.

– Ở trạng thái bị thôi miên, ý thức của em tạm thời rời khỏi vị trí vốn có của mình. Cách giành lại quyền kiểm soát đối với loại hình thôi miên cơ bản này không khó… Điều em cần làm là xác định lại vị trí thế giới tinh thần của mình. Tự kéo mình trở về…
– Làm sao? – Thùy Chi quay lại nhìn anh.
– Có rất nhiều cách… Có thể nói là mỗi nhà thôi miên học đều tự sáng tạo ra cách riêng của mình. Giống như cách dân gian chữa mẹo đối với người bị nấc cụt vậy…
– À… Nấc cụt cũng là một trạng thái phản ứng của thần kinh đấy. – Trung Quân cười nhìn Thùy Chi.
– Cái gì mà… Nam uống bảy ngụm… Nữ uống chín ngụm. Rồi nhờ người đẻ ngược vỗ lên đầu… hay dùng đũa cơm gõ lên đầu… Ha ha… Tất cả những thứ đó chẳng qua là tự lừa gạt thần kinh của chúng ta thôi. Nó chỉ hiệu nghiệm khi chúng ta tin tưởng nó. Cách đơn giản nhất theo thôi miên học chữa trị nấc cụt là tập trung tinh thần. Có thể dùng ánh mắt nhìn chăm chú, thật chăm chú vào một điểm nhỏ khoảng cách hai mét… Vượt qua ba mươi giây không nấc cụt là xong. Còn vẫn bị tức là mình còn phân tâm nghĩ đến cơn nấc cụt đang đến. Đó chính là bài học cơ bản nhất tự thôi miên chính mình.

Trung Quân đang nói huyên thuyên chợt thấy Thùy Chi nhìn mình chằm chằm, anh mỉm cười hỏi:

– Anh hay nói lan man quá hả?
– Đôi khi em thấy thương cho sinh viên của anh đấy… – Thùy Chi bĩu môi gật đầu.
– Ha ha… – Trung Quân cười lớn.
– Được rồi. Quay lại chuyện Huỳnh Thiên. Như anh nói trước đây. Thôi miên người khác thì khó chứ tự thôi miên chính mình rất dễ. Cứ như trong một cuộc chạy đua với nhà vô địch thế giới mà bản thân mình đã đứng sát vạch kết thúc thì không thể thua được… Vấn đề là em bước ra bước cuối cùng đó như thế nào…
– Như trường hợp của em. Em đã rơi vào khống chế của hắn. Muốn tự mình thoát ra thì phải dùng thứ em còn cảm nhận được tại thời điểm đó…
– Thứ em cảm nhận được sao?

Trong đầu Thùy Chi như có một tia sáng lóe lên. Nàng tự lẩm bẩm như tự nói với mình:

– Em có thể suy nghĩ… Em có thể nhìn, dù chỉ nhìn vào hai bàn tay của em và của hắn… Em còn có thể cảm nhận bàn tay của hắn… Em có thể ngửi được mùi hoa quế trên nệm giường… còn có… phản ứng cơ thể của em khi hắn chạm vào…
– Phải… Bỏ qua suy nghĩ, vì đó không phải là giác quan… Em đã có ít nhất bốn cách để tự giải thoát mình. – Trung Quân nói. – Cách em cần làm là tận dụng một trong những thứ mình còn kiểm soát đẩy nó đi xa hơn lệch khỏi quỹ đạo mà hắn kềm giữ em… Em thử đi…

Trung Quân chợt luồn hai tay vào trong lớp áo thun Thùy Chi đang mặc. Hai bầu vú căng tròn không nịt ngực của nàng bị anh xoa nắn.

“Anh làm gì vậy?!” Thùy Chi bật thốt lên, nhưng không ngờ không phát ra được âm thanh nào. Đầu nàng cúi xuống, ánh mắt nàng giữ nguyên ở vị ví hai bàn tay anh nổi cộm bên dưới ngực áo mình. Thùy Chi biết Trung Quân đang dùng cách Huỳnh Thiên đã làm thôi miên nàng một lần nữa. Nhưng cảm giác nhột nhạt day dứt trên hai bầu vú làm nàng hận không thể cắn anh một cái đau điếng.

– Tập trung đi… – Trung Quân nói khẽ bên tai nàng.
– “Làm sao tập trung được? Đáng ghét…” – Thùy Chi cả người cứng đờ không nói được thành tiếng chỉ nhìn hai bàn tay ấm áp của anh dưới lớp áo đang mân mê vuốt ve hai bầu vú mềm mại của nàng.
– Em đang ở trạng thái cưỡng bức tập trung… Ý thức của em bị cưỡng ép tập trung vào cảm xúc da thịt anh đang tạo ra cho em. Làm cơ thể mất kiểm soát…
– Điều bây giờ em cần làm là tỉnh táo suy nghĩ… Em đang kiểm soát được giác quan nào?
– “Tỉnh táo… tỉnh táo… Xúc giác, thị giác, khứu giác, vị giác… Nên chọn cái nào đây?”

Nghe lời gợi ý của Trung Quân, Thùy Chi khổ sở suy nghĩ. Trong đầu nàng những dòng suy nghĩ lưu chuyển thật nhanh. Đầu nàng vẫn cúi xuống, hai mắt vẫn mở lớn bất động nhưng bên trong mắt con ngươi đang từ từ thu hẹp lại. Chợt hai mí mắt bất động của nàng khẽ chuyển động rồi chớp một cái. Trước ánh mắt sửng sốt ngạc nhiên của Trung Quân, Thùy Chi ngẩng đầu lên. Nàng nhoẻn miệng cười rồi bất ngờ quay sang cắn lên bả vai anh một cái đau điếng.

– Đáng ghét…
– Ây da… Ha ha… Em làm được rồi? – Trung Quân cười lớn.
– Em rất giỏi mà… – Thùy Chi ngã đầu lên vai Trung Quân dào dạt đắc ý.
– Em đã dùng giác quan nào?
– Thị giác đó… mà không nói cho anh nghe đâu…

Thùy Chi hai gò má thoáng ửng đỏ. Vừa rồi khi nàng quyết định dùng thị giác làm giác quan bứt phá. Nàng đã dùng hai mắt mình như cố nhìn xuyên qua lớp áo của mình xem hai bàn tay Trung Quân nghịch ngợm thế nào trên ngực mình. Hiển nhiên nàng không nhìn xuyên qua được nhưng vì sự tập trung đó ý thức của nàng lập tức trở về đúng vị trí, kiểm soát được cơ thể mình.

– Đừng đắc ý quá sớm. Đó chỉ là cách đơn giản nhất thôi. – Trung Quân mỉm cười hôn lên trán Thùy Chi nói.
– Nếu Huỳnh Thiên dùng thôi miên sâu với em thì phải làm thế nào? – Thùy Chi vẫn biết mình biết ta hỏi.
– Cái gì cũng có hạn chế của nó. Để hiệu quả lâu dài thì thôi miên sâu cần một quá trình… Có thể dùng lời nói hoặc dùng ánh mắt. Hắn muốn em lọt vào trạng thái thôi miên sâu, thì trước hết hắn phải khống chế được em… để em ngoan ngoãn lắng nghe hoặc nhìn vào mắt hắn trong một đoạn thời gian.
– Tức là chỉ cần em thật nhanh giãy thoát ra khống chế thì hắn không thể thành công? – Thùy Chi hai mắt rực sáng vui vẻ.
– Phải.
– Hi hi… Tốt lắm… – Thùy Chi vui vẻ reo lên.

Nàng chồm lên Trung Quân đè anh xuống giường. Thùy Chi cưỡi người người anh, cởi dây buộc sau đầu để mái tóc đen óng ả xổ tung ra. Nàng cắn môi hai gò má đỏ ửng, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn xuống anh, hỏi khẽ:

– Anh muốn em thưởng cái gì đây?!
– Ha ha… Em biết mà…

Thùy Chi mỉm cười, hai cánh tay giơ lên kéo theo chiếc áo thun nàng đang mặc trên người. Hai bầu vú nàng căng tròn bóng mượt dưới ánh đèn, hai đầu nhũ hoa đỏ hồng vểnh lên khiêu khích làm ánh mắt Trung Quân mê say. Hai bàn tay anh không nhịn được đặt lên ngực nàng bắt đầu mân mê vuốt ve. Nhưng làm anh ngạc nhiên là Thùy Chi không định ngừng lại… Nàng tiếp tục mở nút chiếc váy, rồi kéo ngược lên qua đầu. Gương mặt nàng đỏ ửng tuyệt đẹp, toàn thân nàng trần truồng không một mảnh vải phơi bày trước mắt anh.

Trung Quân định kéo chăn lên thì Thùy Chi ngăn lại. Nàng toàn thân trần truồng trườn xuống trên người anh. Hai tay nàng háo hức mở khóa quần của Trung Quân.

– Em… em không sợ người ta nhìn sao?
– Không sợ. Đồng nghiệp của em ở bên ngoài… Anh ấy sẽ không nhìn đâu…

Thùy Chi cầm lấy dương vật to lớn căng cứng của anh, cúi đầu xuống để chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc theo nó. Ánh mắt của Trung Quân làm gương mặt nàng ửng đỏ ngượng ngùng, nhưng nàng thật nhớ mùi hương đàn ông của anh đến phát điên. Thùy Chi áp khúc thịt căng cứng của anh lên mặt, sức nóng của nó làm cả người nàng nóng rang lên. Hai mắt nàng lim dim say mê khi chiếc lưỡi nhỏ không ngừng tắm mát cho dương vật anh. Nàng vén mái tóc qua vành tai để lộ ra nửa gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, ánh mắt nàng nhìn lên anh khi đôi môi đỏ mọng mở lớn từng chút nuốt lấy vật đàn ông của anh…

– Ahhhh… đã quá Chi ơi…

Ngay lúc này bên ngoài buồng giam, A Cửu ghé mắt vào khe hở trên ô cửa, mặt đỏ ửng cả người căng cứng. Anh biết mình đang phụ lòng tin tưởng của Thùy Chi. Bản thân anh cũng thấy vô cùng xấu hổ vì việc mình đang làm nhưng A Cửu không cưỡng lại được.

Trước đây A Cửu luôn xem Thùy Chi là một cấp trên đáng nể, một đồng nghiệp tin cậy. Thậm chí anh chưa bao giờ cân nhắc nên xem nàng là phái nữ mà đối đãi. Nhưng từ ngày hôm qua mọi chuyện có chút thay đổi… khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Thùy Chi, trái tim chai sạn của A Cửu như sống lại.

Giờ phút này nhìn Thùy Chi toàn thân trần truồng nằm mọp trên cơ thể đàn ông, say mê ngậm mút dương vật của Trung Quân, cả người A Cửu căng cứng. Thùy Chi hai chân gấp lại nằm mọp xuống trên người Trung Quân đưa lưng về phía ô cửa, vòng eo nhỏ nhắn trần trụi như tôn lên bờ mông tròn trịa căng bóng của nàng… A Cửu còn thấy được rõ ràng một nụ hoa chúm chím hồng hào và bên dưới là hai mép âm hộ nhẵn thín khít khao của nàng đang rỉ nước ướt át. Đũng quần A Cửu căng cứng chật chội không chịu nổi. Anh biết mình không nên có cảm xúc này với cấp trên của mình. Nhưng anh vẫn là đàn ông bằng xương bằng thịt… A Cửu nhìn ra ngoài hành lang trống trải, rồi lén lút đưa tay vào quần mình…

– Ah… Chi ơi… cưỡi anh đi…
– Cái gì cưỡi chứ… Vô duyên quá đi…

Thùy Chi mặt đỏ ửng ngồi lên người Trung Quân. Nàng quỳ gối cao, bờ môi cắn khẽ cảm nhận dương vật anh từng chút chèn cứng âm hộ mình.

– Ưm…

A Cửu nhìn qua khe hở chứng kiến Thùy Chi toàn thân trần truồng bờ mông tròn trịa cong lên dập xuống nuốt chửng cái dương vật to lớn kia. Trong mắt anh lúc này chỉ có hai mép âm hộ đỏ hồng của Thùy Chi đang căng phồng trượt xuống thân dương vật gân guốc của Trung Quân. Gương mặt anh đỏ ửng lên, bàn tay trong quần vô thức túm chặt lấy khúc thịt của mình.

– Ưm… Ôi… sướng quá… anh sờ ngực em đi…

Thùy Chi hổn hển rên rỉ chống tay lên người Trung Quân bờ mông liên tục trồi sụt lên xuống. Lưng nàng ưỡn cong ra trước dâng trọn hai bầu vú vào tay anh xoa nắn. Trung Quân bật người ngồi dậy. Anh hổn hển xoa nắn hai bầu vú căng tròn của Thùy Chi, rồi ngậm lấy hai đầu nhũ hoa nàng mà mút mút say mê.

– Ưm… ôi… mút mạnh lên đi anh… – Thùy Chi ôm lấy đầu anh sung sướng nỉ non.
– Ah… em tuyệt quá…

Trung Quân đỡ người Thùy Chi ngửa ra sau. Anh thu hai chân về bắt đầu tiếp tục hì hục thúc đẩy dương vật ra vào thật sâu trong người nàng. Thùy Chi sướng đất ngất ngây, cặp đùi thon dài của nàng mở rộng nghênh đón lấy anh. Hai tay nàng vô thức tự xoa nắn hai bầu vú căng tròn của mình… Đầu nàng ngửa ra sau cuối giường mái tóc dài rũ xuống không ngừng lắc lư lay động…

– Ưm…

Đột nhiên tiếng rên rỉ trong miệng Thùy Chi tắc nghẽn. Nàng vừa thấy một ánh mắt thấp thoáng qua khe hở nhỏ trên ô cửa. Dù khe hở rất nhỏ nhưng Thùy Chi lại nhận ra ánh mắt quen thuộc đó. Gương mặt xinh đẹp của nàng thoáng đỏ bừng lên… Cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ xen lẫn với tức giận làm cơ thể nàng cứng đờ trong chốc lát. Ánh mắt đó vẫn không né tránh tiếp tục nhìn chằm chằm lên cơ thể trần truồng của nàng. Chiều hôm qua, khi nàng toàn thân trần truồng đứng trước A Cửu, anh cũng từng nhìn nàng như vậy. Thùy Chi còn nhớ rõ ánh mắt hừng hực khao khát của anh dán chặt vào hai mép âm hộ của nàng làm cơ thể nàng rờn rợn nhột nhạt. Thùy Chi cắn nhẹ bờ môi cả gương mặt đỏ ửng lên đón nhận ánh mắt lén lút kia. Hai tay nàng tự vò nắn hai bầu vú, cặp đùi càng mở rộng ra, hạ thể nâng lên đón lấy những cú thúc sâu mạnh mẽ của anh. Cơn sướng khoái kỳ lạ làm cả người nàng lâng lâng rên xiết vang vọng cả căn phòng.

– Ưm… Ôi…
– Ahhhh…

Thùy Chi rên nấc lên sung sướng, hai tay choàng cứng lấy cơ thể Trung Quân. Âm hộ nàng nức nở cùng lúc đón nhận dương vật anh tuôn trào ồ ạt. Thùy Chi lim dim thiêm thiếp ôm chặt Trung Quân trên cơ thể nàng. Nàng nghiêng đầu ư ử đê mê đón lấy những nụ hôn ấm áp của anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...