Thiên thần hội
Chương 28
Cùng một thời gian…
Một chiếc Mercedes đen lao vun vút trên đường. Người đàn ông cầm lái chạc ngoài 35 tuổi nét mặt trầm ngâm suy nghĩ.
“Reng…” – Chợt tiếng chuông điện thoại reo vang.
Hắn đảo mắt nhìn sang thấy dãy số trên màn hình liền nhíu mày, bấm nhấc máy.
– Đại Úy Dũng… không phải giao kèo của chúng ta đã chấm dứt rồi sao?
– “Hừ… Nếu người của anh làm việc kỹ càng một chút tôi cũng chẳng rảnh rỗi làm việc dư thừa này…” – Giọng nói của Tiến Dũng vang lên mang vẻ bực bội.
– Người của tôi… Đã đổi xe thành công đang trên đường về nhà… Có việc gì sao? – Gã đàn ông hỏi lại giọng nghi hoặc.
– “Tôi vừa nhận được điện thoại báo. Bên Điều tra Hình sự xuất động hơn 50 người vây bắt các người… Có lẽ họ đổi ý định, muốn giăng lưới lớn hơn bắt cá lớn nên chưa hành động… Tự các anh liệu mà làm…”
– Tôi biết rồi. Cảm ơn.
Gã đàn ông bấm tắt điện thoại, hai nắm tay nắm chặt vô lăng siết chặt phát ra âm thanh kin kít. Hắn chợt bấm một số điện thoại khác gọi đi.
– “Đại ca…”
Bên kia vừa vang lên giọng nói của Huỳnh Thiên, hắn liền nói nhanh:
– Kế hoạch B… mở thiết bị chặn sóng…
– “Vâng, Đại ca…”
… Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/
Trong chiếc Lexus…
Thùy Chi nằm thiêm thiếp trên băng ghế sau nghe Huỳnh Thiên nói chuyện điện thoại với ai đó rất ngắn gọn. Hắn vừa tắt điện thoại liền quay sang thiếu úy Đằng nói giọng nghiêm trọng:
– Đại ca nói kế hoạch B…
“Kế hoạch B sao?” Bọn chúng đã phát hiện ra điều gì chứ? Thùy Chi còn chưa kịp tự hỏi mình đã để sơ xuất ở điểm nào để chúng nghi ngờ thì bất ngờ một cái khăn ướt trùm lên cả mặt và mũi nàng. Thùy Chi không kịp đề phòng chỉ hít vào một hơi cay nồng liền biết không ổn. Đầu óc nàng tối sầm, bên tai chỉ nghe được lời nói của Huỳnh Thiên nhỏ dần…
– Mở máy chặn sóng lên. Làm một vòng lớn cắt đuôi đi…
– Vâng, Thiên thiếu. – Gã lái xe phía trước đáp lời.
Chiếc xe lập tức đánh lái gấp, rồi gầm lên lao đi như điên. Từ xa xa hai chiếc xe khác bị bất ngờ lúng túng rẽ trái rồi tăng tốc đuổi theo.
– Hừ… Đúng như Đại ca nói. – Huỳnh Thiên nhìn ra phía sau, nghiến răng căm tức.
– Tên Tiến Dũng đó thật may, vừa giao Thùy Chi qua chúng ta lại kèm theo đủ thứ phiền phức… – Thiếu Úy Đằng lo lắng nói.
– Không phải may. Mà là cảnh sát không có lý do để bắt hắn… Vì Thùy Chi là tình nguyện đi theo hắn, còn chúng ta thì không. Ít nhất cho đến lúc Đại ca ra tay khống chế nàng… – Huỳnh Thiên hậm hực nói.
– Thiên thiếu yên tâm đi… Để xem chúng theo được tôi không?! Hắc hắc…
Gã đàn ông lái xe đạp mạnh chân ga cho chiếc xe chồm lên lao đi đạn pháo rời khỏi nòng. Hắn liên tục đổi hướng làm bốn bánh xe xoáy tròn vẽ những vệt đen khét lẹt trên mặt đường. Qua hai ngã từ hai lần đổi hướng chiếc lexus như một bóng ma lướt đi bỏ lại hai chiếc xe cảnh sát xa dần. Huỳnh Thiên nhìn ra phía sau nhếch mép cười. Hắn chợt quay sang Thiếu Úy Đằng hỏi:
– Chúng ta đã kiểm kỹ như vậy… Thùy Chi còn giấu được thiết bị định vị ở chỗ nào chứ?
Thiếu úy Đằng cúi xuống vạch mở miệng Thùy Chi nhìn sâu vào trong, cười hăng hắc:
– À… tôi biết rồi. Thiên Thiếu đưa cho tôi chai nước đi…
Thùy Chi đang mê man bất tỉnh chợt có một dòng nước rót thẳng vào miệng làm nàng bật ho sặc sụa… Một vật nhỏ bắn ra khỏi miệng được Thiếu Úy Đằng bắt lấy.
– Em thật lém lỉnh đấy… Hắc hắc.
… Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/
Năm phút sau…
“Rầm…”
– Cậu nói không thấy tín hiệu là sao?
Bên trong chiếc xe thùng điều khiển hành động của tổ công tác, ông Can giận dữ đấm mạnh vào thùng xe, rít lên.
– Thưa thủ trưởng, có lẽ xe chúng có thiết bị chặn sóng. Thiết bị mẹ không tìm được tín hiệu con nữa…
– Hừ… Thứ đó không phải chỉ có quân đội mới có sao?
Ông Can bực tức nói. Chợt cả người ông giãn ra ngồi phịch xuống ghế chán nản. Ông chợt nhớ ra thân phận kẻ mà mình đang truy đuổi là ai? Người khác không có, không có nghĩa là hắn không có. Lúc này ông thật hối hận vì đã dừng hành động lại theo ý của Thùy Chi.
… Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/
15h00 cùng ngày…
Chiếc xe của Huỳnh Thiên đỗ lại trước một căn biệt thự. Người đàn ông cầm lái bấm còi xe. Vài giây sau hai cánh cổng được mở rộng ra hai bên. Chiếc xe chạy thẳng vào trong garage. Cửa cuốn lập tức hạ xuống, đóng kín lại.
Ba người trong xe bước xuống. Thiếu úy Đằng vác Thùy Chi trên vai dùng cửa nhỏ bên trong garage đi thẳng lên lầu một. Hắn đặt nàng nằm sấp xuống một cái giường, còn không quên khóa cứng hai tay chân nàng kéo căng ra bốn góc. Nhìn Thùy Chi thiêm thiếp bất tỉnh, hai chân mở rộng làm vạt váy kéo lên thật cao lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn và bờ mông tròn trịa cong vểnh… Đằng thầm nuốt nước miếng quay qua Huỳnh Thiên vừa bước vào phòng hỏi:
– Thiên thiếu, mấy giờ Đại ca tới?
– Gần về rồi… Kiên nhẫn chút đi. Có Đại ca ra tay con bé này sẽ ngoan ngoãn phục tùng thôi… – Huỳnh Thiên ngồi xuống bên cạnh giường, vuốt ve gương mặt của Thùy Chi nói.
– Nhưng… Thiên thiếu. – Đằng có chút sốt ruột nói. – Cậu nghĩ thử xem… một Thùy Chi ngoan ngoãn nói gì nghe nấy mùi vị làm sao so sánh được với một đóa hồng có gai chứ?!
– Ý mày là… – Huỳnh Thiên nhìn qua Thùy Chi hai mắt hơi lóe sáng thích thú.
Từ hôm đó ở tầng 15 Khách sạn Palace đối mặt với một Thùy Chi giận dữ ngút trời đã để lại trong lòng Huỳnh Thiên một nỗi sợ hãi vô hình với cô gái này. Nhưng sợ hãi là sợ hãi, hắn lại càng hứng thú với nàng hơn… Sau ngày hôm đó đối với Huỳnh Thiên những ả đàn bà nỉ non ư ử rên rỉ trên giường làm hắn mất hứng thú. Ngay cả việc dùng thôi miên bắt đàn bà có chồng về phục vụ cũng trở thành một trò chơi nhàm chán. Huỳnh Thiên muốn được giày vò thân xác Thùy Chi, đóa hoa hồng có gai của ngành cảnh sát. Vì thế khi Đại ca đề nghị bắt cóc nàng, Huỳnh Thiên liền ủng hộ vô điều kiện. Huỳnh Thiên chỉ cần hợp ý mình là được. Hắn cũng không đặt câu hỏi vì sao Đại ca, người hầu như không tham gia vào những trò chơi tình dục của Thiên thần Hội, lại muốn có được Thùy Chi…
– Hắc hắc… Thiên thiếu cậu nghĩ thử xem… Thùy Chi đã giấu thiết bị theo dõi trong người… tức là nàng đã khôi phục ký ức. Nếu bây giờ chúng ta… Hắc hắc. Mùi vị phản kháng tuyệt vọng đó phải sướng đến thế nào ah…
Thiếu úy Đằng thấy ánh mắt Huỳnh Thiên lúc sáng lúc tối. Hắn biết cậu ta đã động tâm nhưng còn e ngại một Thùy Chi hung dữ như một con cọp cái.
– Thiên thiếu cũng không cần ngại nàng sẽ ghi hận chúng ta, đằng nào… lát nữa Thùy Chi cũng bị Đại ca khống chế tinh thần, sẽ không nhớ đến bất cứ chuyện gì…
– Hắc hắc… Thiên thiếu. Chúng ta có thể cho Thùy Chi trải nghiệm thứ nàng chưa bao giờ biết đến nha…
Thiếu úy Đằng nói thì thầm vào tai Huỳnh Thiên làm hai mắt hắn sáng lên, nghiến răng gật đầu:
– Được đó… Mày làm nàng tỉnh lại đi…
– Được. Có ngay…
Thiếu Úy Đằng lập tức đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị. Vài giây sau hắn trở lại với một cái khăn ướt…
– Dậy đi em gái…
Thùy Chi lúc này vẫn mê man trên giường. Chợt một cảm giác mát lạnh làm nàng thoáng rùng mình. Điều đầu tiên Thùy Chi cảm nhận được là sự trống trải bên trong cuống họng. Máy theo dõi định vị đã bị lấy mất sao? Nàng hoảng hốt vùng mạnh cơ thể nhưng hai tay hai chân đã bị khóa chặt… Hai mắt Thùy Chi mở bừng ra nhìn lên người đàn ông trước mặt.
– Thiếu Úy Đằng… Anh có biết mình đang làm gì không?
– Hắc hắc… Trung Úy… không muốn giả vờ bị khống chế nữa sao? – Đằng cười hăng hắc.
– Cái máy theo dõi của em suýt nữa hại chết hai chúng tôi đấy…
Thùy Chi bị trói hai tay hai chân nằm sấp trên giường chỉ có thể nghe được giọng nói cười cợt của Huỳnh Thiên vang lên sau lưng. Mép váy được bị giở lên một cảm giác trống trải trên hai bờ mông làm nàng ngượng đỏ cả mặt.
– Huỳnh Thiên… anh muốn làm gì? – Thùy Chi rít lên.
– Em biết sứ mệnh của Thiên thần Hội mà… Chúng tôi chỉ đem đến sự sung sướng cho phụ nữ thôi… Hôm nay là đến lượt em. Từ từ mà hưởng thụ nha… Hắc hắc… – Huỳnh Thiên cười hăng hắc thích thú quan sát.
Thiếu úy Đằng ngồi xuống giường giữa hai chân mở rộng của Thùy Chi. Nhẹ nhàng nâng người nàng lên lót một cái gối bên dưới bụng nàng. Hắn cười tủm tỉm, kéo váy Thùy Chi lên đến eo. Cặp mông tròn trịa trắng ngần và cả nơi thầm kín nhất của nàng đều phơi bày trọn vẹn trước hai ánh mắt thích thú của hai gã. Đằng bắt đầu vuốt ve cặp mông tròn trịa mát rượi, hai ngón tay hắn day day hai mép âm hộ ửng đỏ khít khao của nàng.
– Các người… khốn nạn… Đừng để lọt vào tay tôi… Tôi sẽ cho hai người hối hận…
Thùy Chi mặt đỏ ửng vừa tức giận đến run rẩy uất nghẹn nhục nhã. Hai cánh tay, hai chân vùng vẫy kéo căng làm bốn cái còng tay phát ra tiếng leng keng liên tục.
– Ngoan nào… Đe dọa không có ích gì đâu. Vì sau hôm nay em sẽ không nhớ gì cả.
Thiếu úy Đằng thì thầm nói khẽ. Hắn thèm thuồng liếm mép nhìn bờ mông tròn trịa cong vểnh của Thùy Chi. Hắn cúi xuống đưa lưỡi mình liếm một đường dọc theo hai mép âm hộ lên đến nhụy hoa chúm chím nhíu nhíu của nàng.
– Ư… Đừng mà… khốn kiếp…
Thùy Chi mặt đỏ ửng lên nằm mọp trên giường tức giận thở phì phò kìm nén. Khi quyết định xâm nhập hang ổ của Thiên thần Hội, nàng đã chuẩn bị tinh thần hy sinh cơ thể mình. Nhưng ngàn vạn lần Thùy Chi không tưởng tượng được mình lâm vào tình huống này. Bọn chúng lột sạch tất cả vỏ bọc nạn nhân bị thôi miên, chỉ để lại cho nàng một thân phận chân chính là một cảnh sát. Một nữ cảnh sát bị khống chế và cưỡng bức bởi Thiên thần Hội. Cái lưỡi của Thiếu Úy Đằng không ngừng vét từ sâu bên dưới lên đến nhụy hoa đỏ hồng của Thùy Chi, còn ngoáy ngoáy vào trong làm cơ thể nàng co rút kéo căng cả dây trói.
– Ưmmm… – Thùy Chi bật rên thành tiếng, mặt đỏ ửng lên vừa tức giận vừa xấu hổ.
– Em thích rồi đúng không? – Thiếu Úy Đằng ngồi dậy nhìn sang Thiên thiếu, nhếch mép cười.
– Khốn kiếp… Anh… anh không xứng làm một cảnh sát… Tôi sẽ bóc trần bộ mặt của anh… – Thùy Chi thở dốc hổn hển nói ngắt quãng.
– Ha ha… Đợi em nhớ được mới nói nha…
Thiếu úy Đằng cầm một cái dương vật giả có hai đầu một ngắn một dài. Bôi dầu trơn lên vật đó, còn bôi lên hai vị trí trên cơ thể Thùy Chi đến trơn nhẫy bóng lưỡng. Đằng cầm vật đó trong tay, mở công tắc lên cho nó ngọ nguậy uốn éo. Hắn dùng đầu lớn bắt đầu đùa nghịch với nhụy hoa chúm chím đỏ hồng của Thùy Chi.
– Đừng… ưmmmm… khốn nạn…
Thùy Chi mặt đỏ ửng há hốc giận dữ hét lên. Nàng cảm nhận được thứ cứng rắn đó không ngừng ngọ nguậy đang đè ép thật căng vòng cơ hậu môn của nàng, từng chút đi vào. Một cảm giác khuất nhục chưa từng có dâng lên làm cơ thể nàng run rẩy. Hai mắt nàng đỏ hoe nổi gân máu, tay nắm chặt phát ra tiếng răng rắc… Thùy Chi có thể chấp nhận hai kẻ nàng cưỡng bức mình lại khó có thể chịu đựng chúng dùng cách bệnh hoạn này để giày vò hạ nhục cơ thể mình. Cảm nhận thứ kinh tởm đó đi vào sâu trong cơ thể, cơn tức giận trong lòng Thùy Chi dâng lên đến đỉnh điểm. Hai tay kéo căng đến run rẩy… Chưa bao giờ nàng muốn giết người như lúc này.
Nhưng để làm được chuyện đó, nàng phải tìm cách giải thoát mình ra khỏi bốn cái còng này… Nét mặt nàng lạnh đi. Hai mắt nhắm lại, hai tay bấu lên nệm giường, đôi môi hé mở phát ra tiếng rên rỉ…
– Ưmmmm… ôi…
– Hắc hắc… sướng quá đúng không?
Đằng thích thú hỏi, tay không ngừng đẩy vật đó ra vào trong nhụy hoa căng phồng của Thùy Chi. Nhìn cơ thể nàng vặn vẹo, bờ mông tròn trịa vểnh lên cao như muốn đón lấy vật đó, hắn thầm đắc ý. Đằng đẩy cái dương vật giả ngọ nguậy vào sâu hơn, để phần đầu ngắn rung động không ngừng dí chặt vào phần rãnh dưới mồng đốc của Thùy Chi. Cả người Thùy Chi co rút run rẩy, hai bàn tay siết chặt lấy tấm nệm rên xiết sung sướng.
– Ưmm… ôi… ưm…
– Ha ha… Kéo dây lên đi…
Theo lệnh của Huỳnh Thiên, Đằng để nguyên thứ đó còn ngọ nguậy trong người Thùy Chi, hắn di chuyển ra đầu giường kéo một sợi dây xích nối liền giữa hai còng tay nàng lên. Đằng móc nó lên một khung sắt phía trên để Thùy Chi nửa người bị kéo thẳng lên quỳ gối trên giường. Hắn lấy một cái kéo cắt chiếc váy của nàng, vứt sang bên cạnh. Thùy Chi gương mặt nàng đỏ ửng ngã lên cánh tay bị treo cao qua đầu, miệng há hốc rên rỉ.
– Ưmmmm… ôi…
Thiếu úy Đằng và Huỳnh Thiên nhìn Thùy Chi toàn thân lõa lồ trước mắt mà thích thú cười không khép miệng lại được. Hai chân nàng mở rộng nửa quỳ nửa ngồi trên giường bờ mông nhấp nhổm đung đưa ư ử theo nhịp thứ ngọ nguậy bên trong người… Cảnh tượng thật dâm đãng đến mức hai gã muốn phun máu.
– Ưmmmm… ôi…
– Ha ha… Để anh cho em sướng nha…
Thiếu úy Đằng háo hức cởi quần áo. Hắn quỳ gối lên giường vòng tay ôm chặt cơ thể trần truồng của Thùy Chi, vùi mặt vào hai bầu vú nàng mà hôn hít cuồng nhiệt.
– Ưmmm… ôi…
Thùy Chi bật ra tiếng rên rỉ. Hai cánh tay nàng bị kéo căng lên cao, hai đầu vú ưỡn cong lên cho Đằng ngậm mút. Hắn giày vò hai bầu vú mềm mại, miệng nhai nhai hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của nàng đến day dứt ửng đỏ lên. Nhưng đó dường như chỉ mới bắt đầu. Huỳnh Thiên toàn thân trần truồng áp sát phía sau nàng. Hắn rút vật ngọ nguậy đó ra khỏi người nàng, rồi nằm thẳng người xuống bên dưới. Đằng hiểu ý hai tay đỡ cặp mông tròn trịa của Thùy Chi lên, để dương vật to lớn cứng rắn của Huỳnh Thiên từng chút chèn vào hậu môn nàng.
– Ưmmmmm…
Thùy Chi nuốt cơn uất nghẹn đến phát khóc, bật rên lớn sung sướng. Cảm giác căng phồng bức bối ở nơi đó làm nàng muốn giết chết hai kẻ này ngay lập tức. Nhưng nàng biết khi hai tay hai chân mình còn bị khóa chặt, càng phản kháng càng làm cho thú tính của chúng bộc phát mạnh mẽ hơn. Mình phải chịu đựng…
– Ưmmm…
– Ahhhh… Đã quá…
Huỳnh Thiên hít hà sung sướng tay đỡ bên dưới cặp mông tròn trịa mát rượi của Thùy Chi. Ngồi trên người hắn, cả người nàng nghiêng nghiêng treo trên hai sợi xích khóa cổ tay không ngừng nhấp nhô lên xuống làm hắn xuýt xoa phấn khích. Thiếu Úy Đằng chồm lên người Thùy Chi, cơ thể nàng nghiêng một góc 60 độ phía trên người Huỳnh Thiên. Sức nặng của Đằng đè nặng làm hai cổ tay bị khóa treo cao của nàng căng ra đau rát. Hai chân nàng bị hắn đè rộng ra hai bên để dương vật hắn chèn cứng vào giữa hai mép âm hộ ướt át của nàng, thúc mạnh.
– Ưmmmm…
– Ahhhh… Đã quá…
Thùy Chi bật rên lớn. Lần này nàng cũng không giả vờ mà thật sự không kìm được phải phát ra âm thanh đáng xấu hổ đó. Gương mặt nàng lúc này đỏ ửng vừa nhục nhã vừa khổ sở như trở thành một món đồ chơi mặc cho hai kẻ này giày vò. Dương vật Huỳnh Thiên và Đằng luân phiên ra vào hai vị trí mẫn cảm của Thùy Chi mang cho nàng cảm giác thôn thốn chật chội vừa sướng khoái dơ bẩn làm nàng uất hận không thể diễn tả. Nàng cảm thấy mình như trở thành một con điếm rẻ tiền vừa bị giày vò nhục nhã lại vừa sung sướng rên rỉ nài nỉ. Cảm giác này làm Thùy Chi muốn phát điên…
– Ưmmm…
– Sướng quá phải không?
Thùy Chi mặt đỏ ửng bật rên lớn, hai bàn tay nàng trong hai cái còng treo cao nắm chặt. Thật chặt. Từng khớp xương ngón tay phát ra tiếng lách cách như vỡ vụn ra. Cảm giác nhục nhã này như thiêu đốt cơ thể của nàng. Nghe tiếng hít hà sung sướng của Huỳnh Thiên và âm thanh cười hềnh hệch thích thú của Đằng mà Thùy Chi giận dữ đến cả người run rẩy. Giây phút này nàng sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ chỉ để thoát ra giết chết hai gã đàn ông này.
– Ưmmmm… Ôi…
– Đã quá… ah…
Huỳnh Thiên nằm bên dưới Thùy Chi chịu đựng sức nặng hai người mặt đỏ ửng lên. Hắn mở khóa chân cho Thùy Chi vừa hổn hển nói với Thiếu Úy Đằng:
– Mở còng cho em gái đi… Em thích rồi… không lo đâu…
– Ok sếp… Hắc hắc…
Thiếu úy Đằng cười khoái trá dừng lại, mở khóa hai còng tay cho Thùy Chi. Hai cánh tay nàng rã rời buông thõng xuống choàng qua bờ vai hắn, kéo cả người hắn nằm hẳn xuống người Huỳnh Thiên bên dưới. Huỳnh Thiên hì hà phấn khích vì dương vật hắn bị đè ép uốn cong trong cơ thể Thùy Chi, hai tay hắn thích thú vòng lên vò nắn hai bầu vú nàng. Thiếu úy Đằng nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ ửng thiêm thiếp của Thùy Chi, hạ thể tiếp tục hì hục đẩy dương vật vào thật sâu trong người nàng.
– Ahhh… Đã quá…
Thùy Chi cơ thể tiếp tục rung động, nhưng tiếng rên rỉ đã ngừng lại. Bàn tay nàng buông thõng hai bên luồn vào dưới lớp váy rách nát của mình tìm đến cây kéo do Đằng bỏ quên, nắm chặt lại. Hai mắt nàng hé mở nhìn lên thiếu úy Đằng lóe lên tia tàn độc lạnh lẽo…
– Em…
Thiếu úy Đằng sửng sốt vừa kêu lên một tiếng thì một bàn tay cứng rắn của Thùy Chi bóp nghẹt cổ hắn kéo ghì xuống. Đằng hoảng hốt cả người run rẩy hai mắt mở trừng trừng đối mặt với ánh mắt giận dữ thiêu đốt hừng hực của Thùy Chi. Chợt hạ thể truyền đến một cơn đau đớn thấu tim làm hắn hét lên thảm thiết…
– AAAAA…
Cả người Thiếu Úy Đằng vùng vẫy hai mắt trợn trắng, cổ vẫn không thoát ra khỏi bàn tay bóp chặt của Thùy Chi.
– AAA… KHÔNG…
Tiếng hét của thiếu úy Đằng làm Huỳnh Thiên bên dưới Thùy Chi sửng sốt… Hắn cảm nhận hạ thể mình ươn ướt ấm áp kỳ lạ. Hai tay hắn chạm vào đưa lên xem liền hoảng sợ gào lên:
– MÁU… TRỜI ƠI… MẸ NÓ…
Thùy Chi buông lỏng thiếu úy Đằng. Hắn vừa ngã ngửa ra sau ngực liền lãnh trọn một cú đá như trời giáng của nàng cả người lộn ngược khỏi giường, đầu va mạnh xuống sàn nhà, nằm im lìm. Thùy Chi rời khỏi người Huỳnh Thiên đứng lên, hạ thể nàng bê bết máu đỏ, tay cầm một cái kéo ánh mắt như tử thần nhìn xuống hắn. Nàng đưa tay vào giữa hai chân mình, rút ra một thứ gì đó mềm oặt máu me đưa đến trước mặt Huỳnh Thiên.
– Đừng… đừng…
Huỳnh Thiên mặt trắng bệch, hai mắt dâng lên cảm giác sợ hãi đến cùng cực. Hắn nhận ra thứ trong tay Thùy Chi. Nó là dương vật của thiếu úy Đằng. Nhìn cô gái sinh đẹp toàn thân trần truồng hai tay đầy máu từ từ ngồi xuống bên cạnh mình. Cả người Huỳnh Thiên cứng đờ, hai mắt trợn trừng run rẩy… Hắn muốn la hét cầu cứu mà miệng chỉ phát ra được tiếng ú ớ, hắn muốn vùng người bỏ chạy nhưng cả người cứ cứng ngắc không thể di chuyển. Ngay cả dương vật hắn cũng ngoẻo cong co rút lại run rẩy thon thót. Từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ Huỳnh Thiên phải đối mặt với cơn sợ hãi tuyệt vọng như vậy. Nỗi sợ hãi này còn lớn hơn nhiều lần cơn ác mộng lần trước Thùy Chi để lại trong lòng hắn. Hắn thật sự hối hận…
– Đến phiên anh rồi… Yên tâm tôi sẽ không làm anh đau…
Thùy Chi giọng lạnh băng vô cảm. Một tay bất ngờ bóp chặt quai hàm của Huỳnh Thiên. Ngón tay cứng rắn như sắt nguội của nàng làm miệng hắn há hốc mở lớn…
– KHÔNG… CỨU… Ưm…
Huỳnh Thiên vừa hét lên miệng đã bị Thùy Chi bịt kín. Trong miệng hắn như có một vật gì đó to lớn bầy nhầy kinh tởm… Mùi máu tanh tràn ngập mũi miệng làm hắn sợ hãi muốn ngất đi. Huỳnh Thiên hai mắt muốn trợn ngược, hắn nhận ra thứ trong miệng mình. Cơn buồn nôn quặn thắt từ trong dạ dày phun trào không thể kiểm soát. Nhưng hai tay Thùy Chi giữ chặt mũi miệng hắn, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn vung chân đá loạng giãy giụa trong tuyệt vọng.
“DỪNG LẠI NGAY…”