Thiên thần hội

Chương 8



Phần 8: Đổ vỡ

Sau giờ làm trời mưa tầm tã, Thùy Chi mặc áo mưa vào chạy thẳng về nhà. Vừa về đến trước căn nhà nhỏ của mình, nàng ngạc nhiên nhìn thấy Tiến Dũng. Anh đứng nép người bên dưới mái hiên nhưng cả người vẫn ướt sũng từ trên xuống dưới.

– Trời ơi… Sao anh không vào xe mà chờ em?

Thùy Chi nói giọng oán trách. Tiến Dũng có ô tô riêng đậu bên ngoài, lại như cố tình chịu ướt đứng đây chờ nàng. Cả cơ quan nàng, ngoại trừ Ban Giám đốc, chỉ có Tiến Dũng là có điều kiện mua ô tô riêng. Ngay cả ông Can, sếp của nàng cũng sử dụng xe do cơ quan cấp. Thùy Chi cũng không suy nghĩ nhiều, nàng đưa chìa khóa cho anh mở cửa nhà.

– Anh tưởng mưa nhỏ thôi. Ai ngờ mưa đổ xuống ồ ạt, chạy ngược ra xe cũng ướt hết… Ha ha… Không sao. – Anh đỡ chiếc xe máy từ tay Thùy Chi, dắt vào nhà.
– Anh mua đồ ăn tối rồi. Em khỏi nấu… – Tiến Dũng đặt túi đồ ăn lên kệ bếp, nói.

Thùy Chi cởi bỏ áo mưa treo lên. Mái tóc đen óng lòa xòa trước mặt. Chiếc váy nàng mặc cũng có vài chỗ thấm ướt… Nàng quay lại thấy Tiến Dũng còn đứng chần chờ ở đó, dưới chân nước đọng cả vũng thì phì cười:

– Được rồi… Anh vào trong tắm qua thay đồ đi… cởi đồ ném ra ngoài em sấy khô cho.
– Ừ… Vậy anh vào…

Tiến Dũng vào phòng tắm đóng cửa lại. Thùy Chi vào phòng cất đồ, rồi lấy cây lau nhà lau nước trên sàn nhà, lau theo bước chân anh đến trước cửa phòng tắm thì bất ngờ cánh cửa bật mở. Nàng sững người nhìn lên… Tiến Dũng lại đứng đó tay cầm mớ quần áo ướt toàn thân trần trụi. Ngay cả thứ đàn ông to dài đen nhẻm xù xì của anh cũng hiện ra rõ mồn một trong mắt nàng.

– Vô duyên quá đi… – Thùy Chi hai gò má đỏ rực quay đi, tay nàng đưa ra nhận lấy quần áo của anh.

Nhưng bất ngờ Tiến Dũng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thùy Chi kéo nàng vào trong phòng tắm.

– Anh…
– Ha ha… Anh là người của em mà… Có gì xấu hổ chứ? – Anh ôm quanh người Thùy Chi, cúi xuống hôn lên vành tai nàng.
– Đừng anh… – Thứ đàn ông nóng hừng hực của anh áp sát vào bờ mông làm Thùy Chi thấy hai gò má mình nóng rực.
– Mình tắm chung đi… – Anh liếm lên vành tai làm cả người nàng rùng mình.
– Thôi đi… kỳ cục lắm…
– Em ướt hết rồi… Sẽ bệnh đó. Người em anh cũng thấy hết rồi, có gì ngại chứ… Anh hứa sẽ ngoan mà… Tin anh đi được không?

Thùy Chi cúi đầu, lời nài nỉ của anh cứ liên tục vang bên tai làm lòng nàng mềm đi. Nàng chợt nhớ đến Trung Quân và nụ cười nhếch đáng ghét đó. Thùy Chi nhận ra lòng mình đã có hình ảnh của anh ta. Điều đó làm nàng lo lắng, sợ hãi. Nàng không cho rằng mình tương xứng với một nam thần đợi thực như Trung Quân. Nàng có lẽ chỉ say nắng với anh ta. Nhưng khi tỉnh táo lại, nàng hiểu một người đàn ông yêu thương mình mới thật sự là của mình. Như Tiến Dũng… Nếu Thùy Chi không đi Mỹ tu nghiệp hai năm, có lẽ nàng đã sớm trở thành người của anh, có khi hai người còn kết hôn. Đúng vậy. Thùy Chi hiểu mình nên làm ra một lựa chọn rõ ràng… Nàng hơi nghiêng ra sau nhìn Tiến Dũng, hai gò má thoáng ửng đỏ lên nói khẽ:

– Chỉ được tắm thôi đó…
– Ừ… chỉ tắm thôi.

Thùy Chi mím môi giơ hai cánh tay lên cao để Tiến Dũng kéo chiếc váy thun qua khỏi đầu. Nịt ngực của nàng cũng được cởi ra, rồi tay anh luồn vào hai mép quần lót kéo xuống… Thùy Chi toàn thân trần truồng tuyệt đẹp bước vào buồng tắm. Nàng vì ngượng nên vẫn quay lưng về phía Tiến Dũng, không thấy được ánh mắt anh lúc này lóe lên tia đắc ý kỳ lạ.

Dòng nước ấm áp từ trên vòi sen xua tan đi cơn lạnh làm cả cơ thể Thùy Chi thoải mái. Nàng tựa lưng vào ngực Tiến Dũng để hai bàn tay anh nhẹ nhàng xoa đều xà bông lên ngực mình.

– Trưa này… tay bác sĩ đó đưa cho em cái gì? – Tiến Dũng hôn lên vành tai nàng, hỏi nhỏ.
– Hì hì… Anh ghen sao? Em không nói đâu… – Thùy Chi giữ hai bàn tay anh đang tác quái trên ngực mình lại, cười khẽ nói.
– Anh ghen thật đấy. Là thứ gì?
– Phì… Là cái máy nghe lén… của em đặt trong phòng anh ta. Anh ta phát hiện ra… – Thùy Chi phì cười nói.
– Ha ha… Vậy thôi sao?

Tiến Dũng thở phào khoan khoái. Hai bàn tay ấm áp của anh bắt đầu mơn trớn xoa nắn trên hai bầu vú căng tròn trơn nhẫy làm cơ thể Thùy Chi nhộn nhạo nóng ran lên, hơi thở dồn dập.

– Anh đang… tắm cho em hay đang… hư vậy?
– Anh đang tắm cho em mà… – Tiến Dũng cúi xuống hôn lên chiếc cổ mịn màng của nàng.

Thùy Chi cắn môi mặt đỏ ửng cúi nhìn những ngón tay anh miết miết lên hai núm vú của nàng. Anh lại đùa nghịch dùng ngón tay kẹp lấy hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của nàng se se nhẹ nhàng làm cả người nàng run rẩy mềm nhũn ra.

– Anh hư quá… Ư…

Thùy Chi há hốc thở dốc, hai bầu vú nàng ưỡn ra cho anh vuốt ve. Đầu nàng ngã ra gối lên bờ vai anh, đôi môi hé mở đón lấy nụ hôn của anh. Đây là lần đầu tiên nàng tắm với một người đàn ông. Sự vuốt ve mềm mại trên da thịt làm cả người nàng hừng hực ham muốn. Chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát của nàng dâng lên miệng anh, đón lấy chiếc lưỡi ấm áp của anh.

Tiến Dũng hôn rít lấy đôi môi mềm mại của Thùy Chi. Anh lại kéo tay nàng ra sau đặt lên dương vật căng phồng to lớn của anh.

– Ư…

Thùy Chi cả người run khẽ ngượng đến chín người nhưng anh vẫn giữ tay nàng trên vật nóng hổi đó. Nó thật lớn, lớn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều lại có những sợi gân căng phồng uốn lượn. Rồi nụ hôn mê đắm, những cái vuốt ve khắp cơ thể làm Thùy Chi bắt đầu mê mẩn… Bàn tay nàng bắt đầu vô thức vuốt ve dương vật anh, mong muốn nó lấp kín bên trong nàng hơn bao giờ hết.

– Chi ơi… Mình về phòng nhé…

Thùy Chi thở hổn hển mặt đỏ ửng không trả lời anh, chỉ khẽ gật đầu. Nàng thật sự đã rất muốn được yêu. Bên trong nàng như có một khoảng trống trải gào thét mãnh liệt. Nàng bước theo Tiến Dũng ra khỏi buồng tắm. Anh quỳ gối trên sàn, dùng khăn lau toàn thân cho nàng. Anh còn tranh thủ vùi mặt vào ngực nàng, miệng thèm thuồng ngậm kín đầu nhũ hoa của nàng.

– Anh… Ôi… – Thùy Chi mặt đỏ ửng cắn môi nhìn anh mút mút hai núm vú nàng say mê.

Tiến Dũng đứng lên háo hức đến mặt đỏ bừng. Anh bế bổng cả thân thể trần truồng của Thùy Chi trên hai cánh tay đi vào phòng ngủ. Nàng choàng tay qua cổ anh, mặt đỏ ửng rúc vào ngực anh. Trái tim nàng lúc này đập rất nhanh, nửa hồi hộp nửa sợ hãi. Tiến Dũng đặt nàng xuống giường, cảm giác êm ái mát lạnh của tấm nệm làm nàng dễ chịu lâng lâng.

– Anh…

Tiến Dũng phấn khích đến không chờ thêm được nữa. Anh nằm xuống bên người Thùy Chi, đón lấy đôi môi ngọt lịm hổn hển của nàng mà hôn rít lấy. Tay anh đặt lên bầu vú tròn trịa của nàng mà xoa nắn mân mê. Cảm giác mịn màng co dãn này làm anh mê luyến không chịu nổi. Tiến Dũng biết Thùy Chi còn một thân trong trắng. Phản ứng nhạy cảm của cơ thể nàng và cả khối cương cương bên trong bầu vú cũng nói lên được điều đó. Chả bù với đám phụ nữ tự dâng mình lên cho Tiến Dũng, sờ đến đâu cũng mềm oặt nhão nhoét, chán đến tận cổ. Chỉ nghĩ đến đêm nay mình sẽ là người đầu tiên ngắt lấy bông hoa hồng đầy gai này anh đã phấn khích đến run rẩy.

– Ư…

Tiến Dũng vùi mặt vào hai bầu vú êm ái của Thùy Chi hôn hít say mê. Bàn tay anh mò mẫm vào giữa hai chân nàng chạm vào hai mép âm hộ hừng hực nóng ướt đẫm của nàng. Ngón tay anh miết miết dọc theo khe rãnh ướt át đó làm cả người Thùy Chi hổn hển căng cứng.

– Chi ơi… Em cho anh nhé… – Tiến Dũng hổn hển chèn hạ thể mở rộng hai chân Thùy Chi ra.
– Ư… yêu em đi…

Tiến Dũng háo hức như một đứa trẻ trước cây kẹo đường thơm ngon dâng đến miệng. Anh quỳ gối xuống, tay cầm dương vật lên cọ cọ nhẹ nhàng vào hai mép môi âm hộ đỏ hồng ướt át của Thùy Chi. Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của nàng thiêm thiếp chờ đợi trong đầu Tiến Dũng chợt nghĩ đến Bác sĩ Quân và gương mặt điển trai đến phát ghét kia, anh cười thầm trong lòng. Cuộc đua này anh mãi mãi là người chiến thắng… Tiến Dũng nhích chân tới đầu dương vật căng bóng đã ép phồng hai mép âm hộ của Thùy Chi ra.

Thùy Chi hít thở dồn dập cả người căng cứng hồi hộp nhìn lên anh. Chợt nàng thấy Tiến Dũng hơi nhíu mày, tay mò mò dưới chân lấy ra một vật vuông vức đen đen. Nàng nhận ra đó là cái hộp đựng máy nghe lén mà Trung Quân đã trả cho nàng. Có lẽ khi về nhà ném vội cái túi lên giường làm nó rơi ra. Tiến Dũng cầm lên nhìn xuống nàng mỉm cười. Tay anh lắc lắc, rồi mở ra. Nụ cười trên môi chợt tắt ngúm.

– Anh sao vậy? – Thùy Chi ngạc nhiên hỏi.
– Em nói… trong này đựng máy nghe lén sao? – Tiến Dũng nhìn xuống nàng, hỏi.
– Ừ. Mà trời ơi… chuyện đó có gì quan trọng sao? – Thùy Chi bắt đầu bực mình, lật người nằm sang bên cạnh.
– Vậy đây là cái gì? – Tiến Dũng đưa cái cái hộp lại trước mặt nàng, trầm giọng hỏi.

Thùy Chi sững sờ há hốc nhìn vật sáng lấp lánh bên trong cái hộp. Cái máy nghe lén nhỏ bằng đồng xu đã bị thay thế bằng một cái nhẫn bạch kim phía trên còn đính một viên kim cương tuyệt đẹp. Thùy Chi che miệng thảng thốt nhìn lên Tiến Dũng, môi mấp máy vài lần mới nói nên lời:

– Em… em không biết. Cái hộp này em để trên bàn ăn không rời khỏi tầm mắt em lần nào… Làm sao có thể?

Thùy Chi chợt nghĩ đến những chiêu trò bí ẩn của Trung Quân… Chắc anh ấy đã làm nàng mất tập trung rồi thay thế vật đó ngay trước mắt mà nàng không hề hay biết. Lúc này nụ cười nhếch trên khóe miệng của Trung Quân lại hiện lên trong đầu làm nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

– Hừ… Em nói cứ như anh ta có ma thuật vậy?! – Giọng Tiến Dũng hằn học…
– Anh không tin em? – Thùy Chi nhíu mày nhìn anh hỏi.

Tiến Dũng không trả lời chỉ ôm chầm lấy nàng, đè ngửa cơ thể nàng ra. Hai chân nàng bị anh đè ép mở rộng ra… Một tay anh đưa xuống cầm lấy dương vật đưa vào cửa mình nàng. Ánh mắt anh nhìn xuống nàng thật lạ… Cứ như một người hoàn toàn khác làm lòng nàng lạnh lẽo. Trong ánh mắt đó như có một ngọn lửa hai màu xen lẫn giữa sự đố kỵ và chiếm hữu đang bốc cháy mãnh liệt.

– Em không muốn nữa… – Thùy Chi đặt tay lên ngực anh đẩy ra.
– Hừ…

Tiến Dũng chỉ hừ lạnh, tiếp tục cầm dương vật chèn chặt vào hai mép âm hộ của nàng ép căng ra. Sự thô bạo bất ngờ của anh làm Thùy Chi mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe vì giận dữ.

– Anh buông em ra… – Giọng nàng lạnh lùng. – Đừng để em tố cáo anh tội cưỡng bức.
– Hừ…

Lời nói lạnh lùng của Thùy Chi như biến Tiến Dũng thành một tên điên. Anh ta giữ chặt hai bàn tay nàng, hai chân nàng bị ép căng không khép lại được. Hai mắt anh ta đỏ ngầu nhìn xuống Thùy Chi, rít lên qua kẽ răng:

– Em tố cáo đi… Nhưng đêm nay em chắc chắn phải là người của anh…

Thùy Chi cảm nhận thứ to lớn của anh ta đang từng chút đi vào trong người nàng. Không một chút sung sướng, chỉ có uất nghẹn và giận dữ… Nàng nghiến chặt răng giận dữ hét lên:

– Đây là do anh. Đừng trách tôi…

Thùy Chi vừa dứt lời thì đầu nàng quật mạnh lên mặt Tiến Dũng. Trán nàng đáng thẳng vào sống mũi của anh ta…

– Ahhh… – Tiến Dũng hét lên đau đớn, tay ôm mặt ngã ngửa ra giường.
– Mẹ kiếp… Cô điên rồi…

Cơn đau làm anh ta điên tiết gầm lên. Nhưng khi anh ta vừa bật người lên thì trước mặt đã xuất hiện một họng súng đen ngòm. Thùy Chi giận đến hai tay run lẩy bẩy, siết chặt khẩu súng chĩa thẳng vào mặt anh.

– Anh đừng thử tôi…

Tiến Dũng như bừng tỉnh khỏi cơn tức giận điên cuồng, ánh mắt dại ra nhìn họng súng trước mặt lại nhìn lên nàng.

– Thùy Chi… Em lại chĩa súng vào anh sao?
– Đó là lựa chọn của anh. Tôi muốn chia tay… Anh đi đi…
– Không… không thể nào…

Tiến Dũng nét mặt đau đớn khổ sở nhìn nàng, rồi chợt nghiến răng ken két rít lên:

– Em chia tay với anh vì tên đó sao?

Thùy Chi nhìn gương mặt méo mó vì ghen tuông của Tiến Dũng như nhìn một người xa lạ. Anh ta thật ghen đến mất lý trí, suy nghĩ cũng không còn rõ ràng sao? Đêm nay nàng đã gần như trao hết thứ quý giá nhất của mình cho Tiến Dũng, nhưng anh ta chỉ vì một cái nhẫn không rõ ràng lại phá huỷ mọi thứ. Bây giờ lại hỏi nàng một câu ngớ ngẩn như vậy. Thùy Chi lúc này lòng ngổn ngang mâu thuẫn. Nàng vừa thấy hụt hẫng thất vọng vì Tiến Dũng, lại vừa cảm thấy may mắn cho chính bản thân mình.

– Hừ… Anh muốn hiểu sao tôi cũng không quan tâm.

Thùy Chi đứng dậy khỏi giường lùi vào góc phòng, tay vẫn nắm chặt khẩu súng. Tiến Dũng nhìn nàng hít thở ồ ồ như một con thú hoang căm phẫn đến tột độ.

– Ha ha… – Anh ta chợt phá ra cười sằng sặc, hai mắt đỏ ngầu nhìn Thùy Chi.
– Được lắm… Được lắm…

Sau khi Tiến Dũng rời khỏi nhà, Thùy Chi nằm trên giường thu mình trong lớp chăn mỏng. Khóe mắt nàng đỏ hoe ươn ướt nhìn cái vật nhỏ lấp lánh cầm trên tay… Chợt nhớ đến khóe môi nhếch nhếch cười khẽ, Thùy Chi thì thào “Anh thật ác”

Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/

Hai ngày sau…

“Thôi miên là một quá trình cưỡng ép các chức năng suy nghĩ có ý thức của não bộ của con người bị đánh lừa… Trong quá trình đó suy nghĩ của người bị thôi miên có thể bị bóp méo, thậm chí tiếp nhận một cách thụ động những thứ người khác nhồi nhét vào đầu.”

Thùy Chi chống cằm, hai mắt trống rỗng nhìn ra khung cửa sổ miệng lảm nhảm đọc. Trung Quân nói đúng. Ngày đó khi ý thức nàng bị chuyển dời tập trung vào lời anh nói, đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ từng chữ một. Lời nói của Trung Quân như một bản in được khắc sâu vào trí não nàng không thể nào quên được.

Hai ngày nay, Thùy Chi nhiều lần gọi Trung Quân để trả lại cái nhẫn, nhưng anh đi tỉnh mãi không về. Cái nhẫn đó nàng còn chưa dám đeo ướm vào tay lần nào, như sợ đeo lên lại không thể tháo xuống. Đôi lúc thẫn thờ nhìn cái vật lấp lánh tuyệt đẹp đó, không hiểu sao trong lòng nàng hình ảnh Trung Quân càng hiện lên rõ ràng hơn. Đôi lúc Thùy Chi còn tự hỏi không biết anh có dùng thuật thôi miên để nhồi nhét hình ảnh của mình vào trái tim nàng không?

Từ đêm đó, Thùy Chi thậm chí không nghĩ đến Tiến Dũng một lần nào. Anh ta như tan vào không khí biến mất khỏi cuộc đời nàng không để lại chút dấu vết.

“Trung Úy…” – Chợt có tiếng gọi, Thùy Chi đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên thấy anh Trung và Tuyên gấp gáp bước lại.

– Có chuyện gì sao? – Thùy Chi hỏi.

Hai ngày trôi qua vụ án Thiên thần Hội lâm vào bế tắc không chút tiến triển. Kế hoạch câu cá đã bắt đầu. Xuân Nhi đã trả lời tin nhắn trên diễn đàn của thành viên Thiên thần Hội, nhưng đến nay vẫn không có phản hồi.

– Trung Úy, tôi nhận được một thông tin rất đáng chú ý… – Anh Trung nói.
– Một người đàn ông vừa gọi vào số hotline báo cáo… – Anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thùy Chi, nói vừa đủ cho nàng nghe. – Vợ sắp cưới của anh ta mất tích hai ngày nay chưa về… Lúc đó hai người đi shopping mall, anh ta ra ngoài hút thuốc khi quay lại thì không thấy vợ mình đâu. Anh ta lên phòng an ninh nhờ xem lại camera giám sát thì thấy cô ấy đi theo một người đàn ông. Anh ta nghi ngờ vợ sắp cưới của mình bị người của Thiên thần Hội bắt cóc…
– Chỉ thấy đi với một người đàn ông thì làm sao anh ta khẳng định là người của Thiên thần Hội? – Thùy Chi nhíu mày hỏi lại.
– Anh ta không khẳng định. Là tôi khẳng định… – Anh Trung nói, mở điện thoại đưa cho Thùy Chi.
– Trung Úy xem cái này đi.

Thùy Chi nhận điện thoại xem. Trên màn hình là một đoạn video khá mờ như được trích xuất từ camera an ninh.

– Đây là hình ảnh an ninh thời điểm nạn nhân mất tích… Trung Úy quan sát kỹ hai người này sẽ thấy bất thường… – Anh Trung chỉ tay vào góc màn hình.

Thùy Chi chú ý nhìn từ góc xa màn hình có hai người một nam một nữ nắm tay nhau đi lại. Cô gái mặc váy chấm bi đen dài qua gối đầu cúi thấp như chỉ nhìn xuống sàn nhà, tay cô ta khoác cánh tay người đàn ông cao lớn đội mũ cap đen đeo khẩu trang. Nhìn hai người đi lướt qua camera, Thùy Chi khẽ nhíu mày. Nàng quay lại đoạn video đó nhìn vài lần vẫn không đủ… Tại sao dáng người của người đàn ông đó lại quen mắt như vậy? Dù chất lượng camera không tốt, hình ảnh khá mờ nhạt nhưng dáng đi đó rất quen thuộc với nàng. Trong đầu Thùy Chi chợt hiện lên hình ảnh một người, làm cả người nàng bất giác lạnh toát. Không nên là anh, không thể là anh chứ…

– Trung Úy có thấy cô gái đó đi đứng bất thường không? Cứ như một người khiếm thị được người ta dẫn đường. Tôi nghĩ cô ta thời điểm đó đã bị thôi miên chỉ biết đi theo người đàn ông đó. Thậm chí không ngẩng đầu lên nhìn mặt anh ta lần nào…

Lời anh Trung nói bên tai Thùy Chi cứ vang vang không thể lọt vào trí não nàng. Nàng vừa nhận ra một sự trùng hợp khác làm lòng nàng trùng xuống. Trung Quân đi tỉnh hai ngày, cô gái kia cũng mất tích hai ngày… Đây là một sự tình cờ sao? Ngay cả vóc dáng cao ngất trong đoạn video kia cũng là một sự tình cờ khác sao?

– Trung Úy…

Thùy Chi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Nàng nhìn sang anh Trung nói:

– Người đàn ông kia báo quá muộn. Chúng ta chỉ có thể truy tìm những dấu vết nào còn lại… Vì cô gái kia có trở về cũng chưa chắc nhớ được điều gì.
– Anh báo anh em trong đội rà soát hết camera ở shopping mall kia vào hai ngày trước. Lưu ý kiểm tra hầm để xe, tôi muốn biết hắn dùng phương tiện gì? Biển số, màu sắc, mã hiệu… Trong thời gian chờ cô gái đó được thả về, chúng ta phải tìm càng nhiều thông tin truy vết càng tốt.
– Vâng…
– Còn nữa… soạn cho tôi một báo cáo ngắn gọn gửi cho sếp Can xin chủ trương. Tôi muốn thẩm vấn Bác sĩ Đỗ Trung Quân.
– Nghe rõ Trung Úy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...