Thôn Huyền hồn
Chương 1
Leng keng… leng keng…
Nghe tiếng chuông xin thắp đèn…
Chiếc đèn lồng của ai màu tím…
Anh sẽ được chọn làm chồng…
12h đêm chúng ta đi miếu hoang nhé…
Con trai 22 tuổi thì cùng Ngọc Hân đám cưới.
Con gái khoảng 20 đến 40 thì làm hầu nữ.
Nếu bỏ chạy thì cả làng sẽ gặp rắc rối…
Muốn thắp lên một ngọn đèn…
Leng keng… leng keng…
…
Đó là những câu nói được truyền miệng từ nhiều thế hệ của dân làng huyền hồn, một ngôi làng nằm ở phía bắc dãy núi huyền hồn nên được gọi là ngôi làng huyền hồn.
Là nơi hẻo lánh, thưa thớt người sinh sống, nơi đây từng là một ngôi làng yên bình nhưng sau đó ngôi làng gặp phải một biến cố lớn làm thay đổi quan điểm, niềm tin của người dân nơi đây.
Câu chuyện bắt đầu cách đây 100 năm trước, có một tiểu thư nhà giàu đem lòng yêu một học giả nghèo.
Cả hai bị gia đình cấm không cho đến với nhau, bố Ngọc Hân đã âm thầm thuê sát thủ ra tay sát hại chồng sắp cưới của cô trước ngày cưới.
“Nguyễn Văn, anh đừng rời xa em, anh mau tỉnh lại đi, không phải anh nói yêu em và muốn cưới em sao? Hu… hu… Nguyễn Văn, anh mau hãy tỉnh lại đi, ngày mai là ngày cưới của chúng ta.”
“Tại sao anh lại bỏ rơi em như vậy, thiếu anh… em không thể sống được!”
Ngọc Hân lay cánh tay Nguyễn Văn, người của anh bất động, lạnh ngắt, bụng đầy máu.
Vết thương giống như bị ai đâm vào bụng, chảy máu đến chết.
Cô khóc lóc thảm thiết bên cạnh thi thể anh, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Ngày mai là ngày cưới hạnh phúc của họ, nhưng trước khi được tận hưởng niềm vui đó, cô phải chứng kiến cảnh người mình yêu đã rời bỏ cõi đời.
Đau đớn khóc bên thân thể lạnh ngắt của anh, ngọn nến mờ ảo trong phòng không thể diễn tả hết nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng.
Cô không thể chấp nhận cái chết của anh, người ta thường nói rằng vào ngày cưới, đèn lồng đỏ sẽ được thắp lên để mang lại may mắn.
Cô quyết định thắp một chiếc đèn lồng đỏ để chờ anh sống lại, cùng cô trở thành một đôi chim uyên ương.
Nhưng đợi mãi chờ đợi, anh vẫn không tỉnh lại, thi thể ngày càng thối rữa và phân hủy.
Nhìn thi thể anh ngày càng thối rữa, chỉ còn lại bộ xương trắng, cô đã khóc suốt 7 ngày 7 đêm không ăn không ngủ với bộ dạng hốc hác.
Cô kiệt sức mà chết, ngọn đèn bà thắp từ đỏ chuyển sang màu tím, cứ mỗi đêm rằm hàng tháng cô lại hiện về cầm đèn tìm chồng.
Nếu đèn lồng của ai chuyển sang màu tím thì đó là người được cô ấy chọn, 12 giờ đêm mai, phải ra mộ cô để tổ chức đám cưới ma.
Chuyện này trải qua hơn 100 năm rồi, nhưng nỗi sợ hãi quá khủng khiếp, dân làng đã lập miếu thờ nhưng những người con trai cô ta chọn đều đều 22 tuổi. Nếu là nữ 40 thì làm người hầu.
Và những người được chọn không thể sống quá 10 ngày, 10 ngày sau người đó sẽ chết một cách hết sức bi thảm. Thi thể khô héo lại giống như bị hút cạn máu.
Mới có 3 ngày mà xảy ra 3 vụ án liên tiếp, nếu may mắn sống sót sẽ trở nên điên cuồng khiến dân làng phải khiếp sợ.
Hôm nay là ngày rằm, thôn phía bắc dãy núi Huyền hồn ai nấy đều lo lắng bồn chồn, ai cũng hồi hộp lo sợ đứa con trai tối nay sẽ bị nữ ma đó chọn.
Mọi người trong làng xì xào bàn tán, ông già làng Ba thấy vậy liền trấn an mọi người.
“Mọi người đừng lo lắng quá, nhanh vào nhà đi! Ngoài trời tối và lạnh, coi chừng cảm lạnh, đừng đứng đây tụ tập.”
“Mọi người về nhà đi!”
Nghe lời già làng, họ đều giải tán, ông Hà là một doanh nhân vừa mất con trai vào tháng trước.
Chưa đầy ba ngày sau khi nghe thấy mùi hôi thối bốc ra từ căn phòng, con trai ông Hà đột ngột qua đời trong bộ dạng kinh hoàng và bi thảm.
Ông Hà không về nhà mà đứng đó chỉ tay vào mặt già làng Bá.
“Ông thật sự không quan tâm đến sự an nguy của dân làng sao? Nữ yêu đó đã làm hại rất nhiều người vô tội, ông có thể nhắm mắt làm ngơ được không, già làng? Đã bao nhiêu năm trôi qua, thay thế rất nhiều già làng mà vẫn vô dụng.”! Sao không mời thầy trừ tà đến giết con quỷ đó, dân làng ngày nào cũng sống trong lo sợ!”.
Già làng Bá khẽ ho khan vài tiếng:
“E hèm, Bình tĩnh đi anh Hà! Tôi biết anh đã bị sốc nặng vì mất con, nhưng con quỷ đó mạnh quá thì tôi phải làm sao đây? Vầy anh nói thử cho tôi biết, tại sao mấy năm nay già làng đều bị thay thế, vậy họ đã đi đâu? Họ không đủ sức chống lại nữ quỷ, họ đã chết rồi, tôi nhấn mạnh lại là họ đã chết! Vậy nên đừng quá bi quan, từ từ tôi sẽ nghĩ cách giúp đỡ dân làng chúng ta!”
Ông Hà tức giận với già làng Bá:
“Ông đừng quên đứa con gái của ông năm nay vừa đến 40 tuổi đó, nếu ông không giải quyết chuyện này kịp thời. Tôi sợ mạng sống của con gái ông không an toàn, ông nên suy nghĩ kỹ! Tôi về nhà, tối nay không biết nữ quỷ đó sẽ tìm được con nhà nào đây?”
Già làng Bá nghe ông Hà nói xong thì cũng có chút giật mình.
“Con mình đã đến 40 tuổi rồi sao? Mấy năm nay bận rộn chuyện dân làng mà không để ý, mình phải mau chóng quay về nhà mới được!”
Già làng Bá vừa về tới nhà, chỉ kịp kêu gào một tiếng rồi ngã xuống đất, trong miệng lẩm bẩm, hai mắt trợn trừng.
“Không… không… không được… không được!”
Chiếc đèn lồng treo trước cửa nhà ông đã chuyển sang màu tím, trái tim như thắt lại, mồ hôi trên trán bắt đầu rơi.
Ông không thể tin được con gái út của mình lại là người được ma nữ chọn làm nữ hầu, già làng vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
“Tại… tại sao… tại sao?”
Ngay khi con gái ông mở cổng, cô thấy chiếc đèn lồng ngoài cửa đã chuyển sang màu tím.
Cô hét lên trong hoảng loạn.
“Không…”
Con gái của già làng tên Xuân Hồng, cô ôm ông mà khóc nức nở.
“Hừ hừ, con không muốn, không muốn!”
Già làng Ba vuốt tóc Xuân Hồng rồi nói:
“Ba sẽ không để con đau khổ nữa, không để cho nữ quỷ kia mang con đi! Ngày mai con nên trốn đi, ba mua vé cho con đi đến nhà ông nội!”
Xuân Hồng rưng rưng nước mắt:
“Ba làm vậy có được không? Nếu không thì…”
Ông biết nếu đem con gái đi trốn thì dân làng sẽ gặp rắc rối, nhưng vì quá yêu thương cô và không muốn mất đi đứa con gái yêu quý nên ông phải chiến đấu quyết liệt.
Trong lòng già làng Bá hồi hộp lo lắng, liệu cách này có đúng đắn không.
“Xuân Hồng, con mau thu dọn hành lý! Sáng mai ba sẽ mua vé xe cho con về nhà ông nội ở một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi ba sẽ đón con về nhà!”
Nghe lời ba mình, cô nhanh trí chạy vào phòng soạn hết hành lý tư trang của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, già làng Bá đi ra trạm xe khách mua một vé xe đến thị xã.
Thị trấn này cũng gần thành phố, đây là thành phố cô luôn mong muốn được đến đây làm việc.
Trước khi lên xe, già làng Ba đã nhắc đi nhắc lại.
“Nhớ ở nhà ông bà, đừng có lộn xộn!”
Xuân Hồng khẽ mỉm cười.
“Con không phải con nít đâu ba…”.
Trưởng lão làng Ba ôm con gái tiễn cô lên đường. Sau khi xe lăn bánh, ông liền quay trở lại làng.
Đêm đó mọi người trong thôn đều thắp đèn, trong lòng ai nấy đều nghi hoặc.
“Đêm qua, nữ quỷ đã chọn đứa con của nhà nào?”
Dì Vân là một góa phụ có một cô con gái cũng mới qua đời.
Con gái bà là Tuyết Mai vừa tốt nghiệp đại học nông nghiệp.
Hôm trước tôi xin chuyển đơn vị về làng của mình để giúp đỡ người dân ở đây nhưng về đến làng chưa được bao lâu thì số phận xui xẻo đã bị nữ quỷ bắt đi làm hầu nữ.
Đêm đó, đến miếu ma nữ đến cầu xin nhưng không được, dì Vân khóc như chết rồi sống lại, dì không thể chấp nhận sự việc.
Con gái bà vốn không tin mấy chuyện ma quỷ, cô cố gắng khuyên bảo mẹ đừng tin vào những chuyện mê tín.
Học thức cao hiểu biết rộng, nên không tin mấy chuyện tâm linh thì cũng có thể chấp nhận được.
Mọi người đang định giải tán ra về thì bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trong chùa truyền ra.
“He he he he he…”
Mọi người bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ nữ yêu đó đã xuất hiện? Già làng thấy vậy tức giận chỉ tay vào mặt Tuyết Mai, nghiêm giọng nói.
“Bởi vì ngươi chọc nữ yêu kia tức giận, đêm nay ngươi phải ở lại đây!”
Tuyết Mai cười nhạt:
“Đồ điên, tôi là người sống tại sao phải làm hầu nữ với cái quan tài 1000 năm chứ, thật là ngớ ngẩn! Ai biết được cái xác trong quan tài còn nguyên vẹn? Chắc giờ chỉ còn đống xương trắng! Hahaha…”
Già làng hết cách không thể nói nổi Tuyết Mai, ông ra lệnh cho các chàng trai lực lưỡng đến trói cô ta lại.
Đặt Tuyết Mai nằm trong quan tài, mặc cho cô ú ớ giãy giụa nhưng bất lực chịu trận. Tiếng la hét của cô một lúc thì im bặt đi.
Lúc này, bên trong quan tài, nữ yêu bẻ gãy cổ Tuyết Mai, sau đó treo xác Tuyết Mai lên cây đa gần miếu, nở nụ cười man rợ.
“Ha ha ha…”
Sáng hôm sau, người dân trong làng phát hiện thi thể cô con gái Tuyết Mai của bà treo trên cành đa. Nghe tin con gái mình bị treo cổ trên cành cây đa. Khiến cho bà ngất đi.
… Bạn đang đọc truyện Thôn Huyền hồn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thon-huyen-hon/
Từ đó về sau dì Vân sống một mình, từ ngày đó dì Vân mang mối hận trong lòng. Bà hét lên với già làng:
“Ông thật độc ác, ông sẽ phải chịu quả báo! Con gái út của ông sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay nữ ác ma này, tôi sẽ chống mắt nhìn ông đau khổ khi con gái yêu dấu của ông chết trước mặt ông!”
Cứ tới ngày trăng rằm lại có một người chết, người dân nơi đây luôn sống trong lo sợ ăn không ngon ngủ không yên.
Trở về thực tại…
Dì Vân đang thắp lồng đèn trước cửa nhà, từ lúc con gái bà chết, giờ đây bà cũng dần ít nói.
Nhưng hôm nay, bà thấy già làng Bá trong lòng lo lắng, vội vã đi ngang qua nhà bà.
Trong lòng dì Vân linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, dì mở cửa nhà chạy theo già làng Bá.
“Này ông Bá! Đi đâu mà vội thế?”
Già làng Bá nhìn thấy có người gọi tên mình, chợt giật mình, quay lại thì thấy dì Vân đang đuổi theo.
Già làng Bá trên đầu xuất hiện 3 chấm?:
“Bà chạy theo tôi làm gì vậy, bà Vân? Có chuyện gì vậy?”
Dì Vân thở dài nói:
“Tôi thấy ông lo lắng và căng thẳng nên chạy theo hỏi!”
Già làng Bá có chút sửng sốt, gãi đầu:
“Không sao đâu, về nhà đi!”
Dì Vân đứng hông chỉ thẳng vào mặt ông già nói:
“Tôi không biết nữ yêu đó đã chọn ai! Nếu tôi phải chọn thì già làng sẽ là người biết điều đó, đúng không?”
Già làng Bá có chút kích động, lông mày hơi nhíu lại:
“Anh đang nghi ngờ tôi phải không?”
Dì Vân cười khẩy.
“Sau khi con gái tôi chết, tôi vẫn rất hận ông đấy bá! Nếu tôi không lầm, yêu nữ kia chắc chắn tối hôm qua đã tìm con gái út của bá đúng không?”.
Già làng Bá giả vờ cười to:
“Hahaha… tại sao bà lại nghĩ đó là con gái tôi?”
Dì Vân liếc già làng Bá.
“Bởi vì nếu là những người khác, tối nay ông sẽ kéo đầu người ta đến miếu hoang đó rồi, bây giờ trông ông rất sợ hãi và bối rối! Tôi chắc chắn 100% con gái út của ông đã được chọn!”.
Già làng Bá không thể bình tĩnh được nữa, ông ta bắt đầu toát mồ hôi.
“Đừng nói nhảm… Đêm qua không có người được chọn! Con trai, con gái trong thôn chỉ mới 21 tuổi, chưa đủ tuổi để nữ quỷ đó lựa chọn! Con gái của tôi cũng đã quá tuổi rồi, bà đừng nói bậy, bà đừng nghĩ rằng ngày xưa tôi và bà từng yêu nhau thì bà nghĩ tôi không dám làm gì bà ưh?!”!”
Dì Vân đứng giằng co với già làng Bá một lúc lâu, bà mệt mỏi và không còn sức để tranh cãi với già làng.
“Có hay không, ông tự mình biết, nếu thôn dân này gặp nạn, đó là lỗi của ông, già làng, tôi không bỏ qua chuyện con gái của tôi!”
Bà thất vọng trở về nhà, già làng Bá đứng ngoài đường lòng nặng trĩu.
Không biết con quỷ đó sẽ làm hại dân làng như thế nào nếu cả làng biết được con gái út của ông đã bỏ trốn…
Sau một ngày dài di chuyển bằng xe buýt, Xuân Hồng cuối cùng cũng đến thị trấn, cô bước xuống xe, lấy điện thoại ra xem địa chỉ nhà ông bà nội.
“Phù, cuối cùng cũng đến rồi! Chắc ông bà nội đang đợi mình, phải nhanh bắt xe ôm về nhà ông bà thôi!”
Xuân Hồng vẫy tay ra hiệu bắt xe ôm, cô đưa địa chỉ cho tài xế rồi chở cô đến địa điểm đã chọn.
Đến nơi, cô trả tiền cho tài xế rồi nhanh chóng thu dọn hành lý rồi bước ra khỏi xe.
“Cảm ơn ông!”
“Không sao đâu con, đây là công việc của bác mà!”
Nói xong, tài xế quay đầu xe bỏ đi, Xuân Hồng đứng trước cửa nhà ông bà nội gọi lớn.
“Ông nội và ông nội, cháu đến thăm ông bà!”
Từ trong nhà mở cửa ra là một bà lão khoảng 90 tuổi, bước ra mở cổng, tay bà run run vì tuổi tác.
Bà nội ngước mắt nhìn Xuân Hồng mỉm cười.
“Ôi, cháu gái của bà lớn tuổi thế này rồi, bà nhớ con quá lâu rồi không về thăm nội! Thôi! Con vào nhà đi, hôm nay nội nấu cháo vịt cho con đấy!”Ăn để bồi dưỡng sức khỏe!”
“Con cũng nhớ ông bà lắm!”
Xuân Hồng mỉm cười rạng rỡ rồi thu dọn hành lý gọn gàng vào phòng, sau đó đi tắm rửa dọn dẹp rồi xuống bếp ăn cơm cùng ông bà nội.
Xuân Hồng dùng bữa xong, cô thu dọn bát đĩa rồi ra bàn uống trà nói chuyện với ông bà, bà nội nhìn cô chằm chằm không thể rời mắt khỏi cô.
“Khụ, bà ơi! Sao bà nhìn con kỹ quá vậy? Trên mặt con có gì sao?”
Bà nội gật đầu nhẹ.
“Haiz, ba cháu đưa cháu lên nhà ông bà chắc là dưới nhà cháu có chuyện gì không ổn rồi!”
Xuân Hồng ngạc nhiên:
“Có chuyện gì thế ạ?”
Bà nội khẽ nhấp ngụm trà:
“Nhìn ra ngoài cổng đi! Từ lúc con bước vào đây, đã có một nữ quỷ theo con! Nhưng cô ta không dám vào nhà, bà đã dán bùa lên cổng!”
Ông nội nhăn mặt.
“Không biết hai cha con mày đã làm gì mà khiến cho con quỷ đó đến đây tìm, đã lâu rồi cháu gái tôi mới hai mươi tuổi phải không?”
Xuân Hồng cô nghe ông bà nói mà run sợ:
“Cái… cái gì? Con đang bị một con ma theo àh?”
Ông nội ho mấy tiếng:
“Không phải ma, là quỷ, nó vẫn đứng trước cổng nãy giờ mà, xuân Hồng… Con là người được nữ yêu đó chọn làm hầu gái đúng phải không?”
Xuân Hồng đột nhiên toát mồ hôi:
“Sao… sao ông và bà biết?”.
Ông bà nội liếc mắt về phía cổng:
“Con tưởng ông bà không nhìn thấy ưh? Hồi xưa ông bà mới cưới nhau, khi đó ở thôn huyền hồn, cũng chứng kiến rất nhiều nhà bị ma nữ chọn trúng, nếu may mắn sống sót cũng sẽ phát điên mà chết…”
“Nói chung là rất thảm hại, coi như cháu gái này xui xẻo đi! Chậc chậc, ba con đưa con lên đây ở với ông bà, chính là muốn con trốn khỏi con quỷ đó!”
Xuân Hồng hoảng sợ kêu lên:
“Ông ơi, xin hãy cứu con huhu…”
Ông bà nhìn nhau rồi thở dài.
“Haiz, phải làm gì đây!”
Bà nội bước vào phòng lấy ra một chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ rồi bà đeo vào tay cô.
“Con đeo chiếc này vào đi! Là bởi vì ông bà đã nhờ nữ cao nhân tên là Vân Anh ở núi Thất Sơn làm ra đấy, nó sẽ giúp con giữ được mạng sống!”.
Xuân Hồng cảm động ôm lấy bà:
“Huhu… cảm ơn bà rất nhiều!”
Tối đến, cô đi ngủ, đang nằm trên giường, chợt cảm thấy không khí trong phòng càng lúc càng lạnh.
Chăn thì lạnh ngắt, thật kỳ lạ là đang là mùa hè mà nhiệt độ lại thấp đến thế.
Cô từ từ mở mắt, định đi vào phòng ông bà để hỏi xem còn chăn không.
Cốc… cốc…
“Ông nội, bà nội!”
Cốc… cốc…
“Ông ơi, có chăn nào khác nữa không ạh! Con lạnh quá không ngủ được!”
Cô gọi cửa vẫn không nghe thấy ông bà trả lời, trong lòng không yên nên mở cửa chạy vào xem.
“… Á…”
“Ông và bà đã đi đâu rồi?”
Cô bước vào phòng mà không thấy ông bà nội, căn phòng rất cũ kỹ, không có ánh sáng, tường bám đầy bụi và mạng nhện.
Cô vối tay lên công tắc đèn nhưng lạ thay đèn không sáng, đồng thời cô cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
“Có chuyện gì vậy? Nửa đêm ông bà đi đâu, sáng nay… bóng đèn này vẫn sáng, sao bây giờ lại không sáng vậy!”
Cô thấy trên bàn có một ngọn nến nên thắp nến, nến vừa thắp lên thì cả căn phòng đều sáng lên.
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tắt ngọn nến.
“A… Sao nến đột nhiên tắt vậy?”
Cô thắp nến lần nữa, và ngọn nến lại tắt.
“Chết tiệt, chết tiệt! Sao nến cứ tắt hoài thế?”
Một lần nữa thắp nến, lần này cô quay lưng lại thì thấy ông bà nội đang đứng phía sau.
Cô hét lên hoảng hốt.
“A… sao ông bà lại đứng sau lưng con? Làm con hết hồn!”
Dưới ánh nến mờ ảo, cô nhìn thấy khuôn mặt già nua của ông bà, đôi mắt màu xanh, nhìn chằm chằm vào cây nến cô cầm trên tay.
Một tiếng cười khúc khích phát ra từ cửa.
“He he he he he…”
Nó nói bằng một giọng man rợ đầy ám ảnh.
“Các ngươi trốn không được! Hahaha… ngươi phải về thôn huyền hồn để làm thị nữ cho tiểu thư, nhanh trở về, ngày mai quay lại nếu không tao sẽ giết cả thôn.”
Giọng nói giận dữ và gió lốc thổi vào nhà rất mạnh… xào… xào…
Giọng nói đó vừa dứt, gió cũng ngừng thổi, ngọn nến trên tay cô vẫn chưa tắt, bỗng nhiên ngọn gió lại xuất hiện như cuồng phong, nhưng ngọn nến trên tay cô vẫn đứng yên không hề lay chuyển.
Điều này khiến cô băn khoăn:
“Wow, lạ thật! Trước đây không có gió nhưng nó tắt hai lần, sau đó có gió mạnh nhưng vẫn không tắt? Có ý nghĩa gì vậy?”
Đang ngồi ngơ ngác suy nghĩ thì cô nghe thấy một tiếng động lớn từ phía trước nhà.
… ầm…
“Còn gì nữa đây?”
Cô chạy ra ngoài mà trước thì bất thình lình làm rơi cây nến xuống đất, mắt mở to, miệng há hốc không thể tin được.
“Ôi chúa ơi, đây không phải là sự thật!”
Cô nhìn lên bàn thờ và nhìn thấy hai hình ảnh ông bà, cô như chết lặng, đứng bất động.
“Ông nội và bà nội… đã chết rồi à? Từ khi nào vậy?”
Có một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai cô, cô giật mình quay đầu lại thì thấy ông bà nội đang đứng nhìn cô với nụ cười thân thiện.
“Con thấy rồi sao!”
Cô nức nở ôm mặt khóc:
“Ông bà… huhu…”
Ông bà ôm lấy cô và vỗ về cô:
“Con ngốc quá, ông bà nội đã qua đời hơn một tuần rồi! Lúc đó ba con cũng biết, nhưng ba con rất sốc khi nghe tin con bị yêu nữ đó chọn làm người hầu nữ. Từ khi nhắm mắt ra đi, ông bà muốn gặp con lần cuối nhưng con lại không thể đến. Ông bà nội rất nhớ con, biết con sắp gặp chuyện không may nên trong mơ đã bảo ba đưa con về đây để ông bà che chở cho con. Nhưng không ngờ con quỷ đó lại cử người đi theo, nó không muốn con bỏ trốn. Giờ đây ông bà là Âm sai cho địa phủ, ông bà sẽ bảo vệ con, đạo hạnh và tu vi của nó rất cao, nó đấu pháp với ông bà khi con đang ngủ. Nhưng không ngờ con tỉnh dậy, ông bà đã cố gắng bảo vệ con hết mức có thể, con có nhớ lúc thắp đèn không? Người thắp đèn quỷ thổi nến, nó thổi nến của con hai lần, nếu nó thổi tắt một lần nữa, con sẽ chết.”
Chính vì vậy mà ông bà cô đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô để con quỷ không thể thổi được ngọn nến thứ ba, vì con người có 3 ngọn lửa sinh mệnh.
Con quỷ đó đã thổi tắt hai ngọn lửa trên vai hắn, chỉ còn lại ngọn lửa cuối cùng trên đỉnh đầu.
May mắn thay, ông bà của cô đã kịp thời ngăn cản, nếu không cô đã mất mạng rồi! Sợi chỉ đỏ này khi ông bà còn sống, đã nhờ một nữ cao nhân làm ra, có thể giúp cô giữ lại cái mạng.
Cô nghe xong liền cảm động đến phát khóc, nức nở.
“Huhuhu, con nhớ ông bà quá! Cảm ơn ông bà đã cứu mạng con!”
Ông bà cô mỉm cười ân cần và đưa cho cô một tấm danh thiếp.
“Đây là danh thiếp của nữ nhân cao sang đó, nhanh về thôn liên lạc với người này để cứu dân làng!”
“Vâng, con biết rồi!”
Nói xong, ông bà mỉm cười xoa đầu cô rồi từ từ biến mất trong màn đêm sâu thẳm, ngôi nhà sang trọng dần trở thành ngôi nhà tối tăm đáng sợ.
Cô cất ảnh của ông bà vào vali rồi mang theo hành lý lên đường về thôn huyền hồn.
Ngồi trên xe, cô lấy danh thiếp ra và gọi cho Vân Anh.
“Xin chào!”
“Xin chào, có phải cô là Vân Anh không?”.
“Đúng rồi! Cô ấy là ai? Tìm tôi có mục đích gì?”
“Tôi là Xuân Hồng, dân làng của tôi đang gặp nguy hiểm! Cho nên tôi mới kêu cứu, giá cả có thể thương lượng!”
Vân Anh đã trả lời:
“Được rồi, cho tôi biết địa chỉ cụ thể, chiều nay tôi sẽ tới đó!”
Cô vui vẻ đọc địa chỉ:
“Thôn huyền hồn ở dãy núi phía bắc núi Huyền hồn!”.
Vân Anh im lặng một lát rồi nói:
“Ơ… sao lại là làng đó nhỉ… haizz cứ như thể cô may mắn có được danh thiếp của tôi để gọi vậy. Vì vậy lần này tôi sẽ giúp… nhưng tôi không chắc mình có thể giết được con quỷ đó!”
Cô ấy như cá trong nước:
“Không sao, dân làng chúng tôi cảm ơn cô!”
Vân Anh đáp:
“Được rồi, tôi sẽ đến đó vào khoảng 5 giờ chiều! Đây là những thứ cần thiết, các người nhớ chuẩn bị trước khi tôi đến đó, nhưng ngoài tiền ra cô phải…”
“Chỉ cần nói cho tôi biết nếu tôi có thể, tôi sẽ làm được.”
“Hôn miệng nhau với tôi được không?”
Sau một lúc suy nghĩ, cô nói:
“Được chứ… nếu cứu được thôn làng và tôi thì tôi hôn miệng nhau với cô”
Thấy cô đồng ý, cùng lúc đó Vân Anh nhắn tin cho cô về những món đồ cần mua, sau đó cô cẩn thận ghi vào sổ.
Về đến nhà, cô thấy ba mình đã gầy đi, xanh xao và thiếu sức sống.
Lòng đau xót, cô chạy tới hỏi.
“Ba, con đã về rồi! Mấy ngày nay cha thế nào? Sao trông cha gầy gò thế?”
Già làng thấy con gái mình bình an trở về, vừa lo lắng vừa tức giận…
“Con nhỏ này, sao dám quay lại đây?”
Cô bé khóc nức nở và lấy bức ảnh của ông bà trong vali ra đưa cho già làng.
“Ông nội… bà nội… hu… hu… ông bà Qua đời rồi!”
Già làng nhìn ảnh ông bà mà ngã xuống đất.
“Ba quá hoảng loạn mà quên mất rằng ông bà đã qua đời cách đây vài tuần, tiếc là ba không có mặt để đưa ông bà đi chôn, ba bất hiếu. Các cô chú làm đám ma và an táng ông bà nhưng đến bây giờ ba vẫn chưa đi viếng mộ. Haizz ba đúng là đứa con bất hiếu, mau đặt ảnh ông bà lên bàn thờ này đi. Rồi đi chợ mua hoa trái, bát hương về cúng ông bà!”.
Xuân Hồng cô nghe lời ba dặn đi chợ mua những thứ cần thiết để cúng ông bà, cô cũng không quên mua những thứ mà Vân Anh dặn.
Mua xong, cô mang về nhà, đặt ảnh lên bàn thờ cùng với hoa quả rồi thắp 3 nén hương để tỏ lòng thành kính.
“Cảm ơn ông vì đã giúp con!”
Già làng sau khi thắp nhang đã khóc nức nở, cô biết ba mình lúc này đang rất đau khổ nên bước tới an ủi.
“Không sao đâu ba, mọi chuyện kết thúc rồi! Ba cũng đừng tự trách mình!”
Ôm con gái vào lòng, tiếng khóc càng lớn hơn.
“Ba khóc vì tối nay con quỷ đó sẽ đến tìm con, rất muốn bảo vệ con.”
“Sau này ba không nên yêu cầu dân làng tế lễ nữa.”
Sau đó cô và già làng ngồi xuống và hôn lên môi nhau.
Cô và già làng tuy là ba con, vậy loạn luân đều này là không nên. Nhưng lúc này điều đó không còn quan trọng nữa miễn là ba cô phấn chấn.
… Chóp Chép… Âm thanh của đôi môi chạm vào nhau vang vọng khắp căn phòng.
Hôn lên môi với cô xong, già làng Bá nói:
“Ta đã cố gắng đưa con rời khỏi làng, nhưng sao con dám quay lại!”
Xuân Hồng cô ôm lấy bố và vỗ về:
“Không sao đâu ba, ông bà đã đưa danh thiếp của cao nhân Vân Anh để giúp đỡ dân làng rồi.”
Già làng Bá dường như được trút bỏ gánh nặng trên vai, ông thở phào nhẹ nhõm, nhưng môi ông và môi cô vẫn kề sát nhau. Chắc là sắp hôn miệng nhau nữa.
“Có lẽ dân làng đã biết con là người được nữ quỷ đó chọn làm hầu nữ rồi!”.
Nói xong cô và ông lại tiếp tục hôn miệng nhau.
Đúng 5 giờ chiều, đúng như lời hẹn Vân Anh đã có mặt tại thôn huyền hồn.
Mọi người trong làng tụ tập đầy đủ để thưởng thức, ông Ba ra chào Vân Anh rồi tự giới thiệu với dân làng.
“Tôi xin giới thiệu đây là thầy trừ tà Vân Anh được chính con gái tôi mời đến giúp dân làng đuổi tà ma!”.
Lúc này, Vân Anh ra hiệu cho Xuân Hồng cô ra ngoài nói chuyện riêng. Thấy vậy, cô theo Vân Anh tới một tảng đá lớn trước cổng làng.
Xuân Hồng cô nói:
“Được rồi, ở đây mọi người không thấy và không biết chúng ta nói chuyện với nhau.”
Vân Anh nhìn thẳng vào mắt cô một lúc rồi nói:
“Như cô đã hứa với tôi, bây giờ cô có thể thực hiện lời hứa của mình được không?”
Không đợi Vân Anh nói xong, cô đã ôm cô ta vào lòng và trao nhau nụ hôn nồng cháy trên môi.
Lúc này trong thôn Dì Vân bước ra và nói:
“Hừ, bây giờ đến lượt con gái ngươi giúp đỡ dân làng phải không? Ngươi từ trước đến nay đều không để ý tới, bây giờ lại đột nhiên giúp thôn làng, ta thật bất ngờ!”.
Già làng Bá bảo:
“Tôi không phải có nói là con gái tôi và tôi cũng sẽ giúp đỡ dân làng! Bây giờ con gái tôi đã tìm được người trừ tà, đó cũng là công lao của nó, bà có quyền gì xúc phạm?”.
Dì Vân cười khinh thường.
“Vậy tại sao lúc con của tôi được nữ yêu kia chọn lại không giúp đỡ? Bây giờ đến lượt con gái ông, nó vặn vẹo tìm đạo sĩ giúp đỡ? Nó căn bản không thấy nhân sinh!”.
Già làng Bá bực bội nói:
“Này bà Vân, bà quá đáng rồi! Tôi là già làng mới nhậm chức được mấy năm, còn chưa có chính sách tốt để giúp đỡ người dân.”
Trưởng làng và dì Văn cãi nhau ầm ĩ, không ai chịu nhường, thấy cả hai cãi nhau, mọi người lập tức ngăn lại.
Quay lại tình huống của Vân Anh và Xuân Hồng, cả hai vẫn đang ôm hôn miệng nhau, lưỡi thì luân phiên quấn vào nhau.
… Chóp chép… ưh… ưh…
Đang hôn nhau say đắm, Vân Anh bất ngờ đẩy nhẹ cô ra và liếc mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Thấy thái độ khác thường của Vân Anh, cô tò mò hỏi.
“Cò chuyện gì vậy?”.
Vân Anh chỉ vào một ngôi miếu bên đường và hỏi:
“Đó là miếu thờ của ai?”
Xuân Hồng nhìn theo hướng tay của Vân Anh nói:
“Đó là miếu của nữ quỷ, được người dân xưa xây lên để thờ phụng nó tồn tại hơn 1000 năm rồi”.
Vân Anh lúc này lấy la bàn ra đi một vòng quanh ngôi chùa vắng vẻ, cây kim trên la bàn bắt đầu di chuyển qua lại. Cuối cùng nó dừng lại và chỉ thẳng vào chiếc quan tài trước mặt.
Quan sát quan tài một lúc, Vân Anh mỉm cười đầy ẩn ý và ra hiệu cho Xuân Hồng trở về làng. Vừa về tới làng đã thấy dì Vân và già làng đang tranh cãi.
Xuân Hồng cô hét lên:
“Đủ rồi dì Vân, dì lớn rồi mà ăn nói không đoàng hoàng thế! Sao người khác không trút giận chửi rủa ba tôi như dì? Dì có bao giờ nghĩ không? Nếu không hy sinh con của mình thì làng này sẽ gặp rắc rối, bố tôi bây giờ cũng vậy.”
Dì Vân hừ lạnh:
“Hahaha… tại sao ông không mời đạo sĩ đến khi con tôi bị nữ yêu đó chọn? Bây giờ lại tìm đạo sĩ để cầu cứu? Hahaha… thật nực cười.”
Già làng Ba hét lên:
“Đủ rồi! Hôm nay ni cô Vân Anh sẽ chấm dứt mọi chuyện trong làng này, mọi người đừng làm loạn nữa nhé.”
Dì Vân cười khổ, đúng vậy, bà ấy không dám cản đường mọi người.
Có rất nhiều người đang chờ đợi, không nên để cảm xúc ích kỷ của mình ảnh hưởng đến dân làng.
Già làng Bá gật đầu ra hiệu cho Vân Anh.
“Cô có thể bắt đầu rồi!”
Vân Anh đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi chuyện thì mỉm cười nói:
“Được rồi… việc này gia đình già làng cũng không đúng nhưng giờ các vị yên lặng nghe tôi nói một câu mọi người sẽ không phải hy sinh con cái nữa, tôi đây sẽ giết chết yêu nữ ấy, còn nữa tôi không phải là ni cô”.
Già làng bá vội vàng xin lỗi:
“Cô cho tôi xin lỗi, nhưng sao cô bảo là gia đình tôi sai?”.
Vân Anh mỉm cười:
“Ông không nên nể nang hay sợ hãi với con nữ quỷ ấy mà làm theo lời nó yêu cầu”.
Vân Anh cùng già làng Bá, Xuân Hồng đi tới miếu ma nữ, mọi người cũng chạy theo xem.
Lần này vừa bước chân vào miếu hoang, Vân Anh cảm thấy rùng mình, trong ngôi miếu này không khí âm u, và đáng sợ hơn lúc đầu.
Tiếng gió thì thầm bên tai, lá cây xào xạc, khung cảnh u ám, thê lương.
Vân Anh bày trận và nhờ dân làng lấy sợi chỉ đỏ ngâm chu sa quấn quanh bốn góc chân miếu.
Sau đó, Vân Anh vẽ trận đồ bát quái ở giữa sân, xung quanh thắp 9 ngọn nến, một xấp giấy tiền mã, lư hương và một bó hương.
Một thanh kiếm gỗ đào và một bát gạo nếp, sau khi xếp xong thắp ba nén hương vào giữa lư hương.
Vân Anh bắt đầu lẩm bẩm câu thần chú, vừa lắc chuông vừa chuông vừa đọc chú.
… leng keng… leng keng…
Mọi người đứng ngoài cổng miếu nhìn nhưng không ai dám lại gần. Vừa xem, vừa hồi hộp vừa lo lắng không biết Vân Anh có tiêu diệt được nữ quỷ đó hay không.
Vân Anh toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không thấy nữ yêu nữ đó xuất hiện nên dán bùa vào thanh kiếm gỗ và niệm chú, sau đó lá bùa bốc cháy.
Nhanh chóng ném bùa vào bát gạo nếp, để bùa cháy thành tro rồi ném vào cửa miếu.
… Gầm gừ…
Chợt xung quanh bầu trời quang đãng mây giông ập đến, sấm sét ầm ầm, lá cây xào xạc, gió lốc nổi lên khiến khung cảnh ớn lạnh.
Mọi người thấy thế lập tức run lên vì sợ hãi ngồi co ro một chỗ.
Bất thình lình Vân Anh hô to:
“Cấp cấp như mệnh lệnh, phá!”
“He he he he he…”
Từ trong ngôi miếu vang lên tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ vô cùng kinh dị, rùng rợn đến nỗi dân làng đều nghe rõ tiếng cười rợn người đó.
Vân Anh hét lớn.
“Quỷ dữ, sao vẫn chưa xuất hiện!”
Trong miếu vọng giọng nói rõ ràng của một cô gái.
“Cút đi!”
Vân Anh ra lệnh Xuân Hồng:
“Thắp nến đi!”
Xuân Hồng nhận lệnh lao vào cuộc chiến thắp nến, khi cô thắp ngọn nến thứ 9 thì bất ngờ có một con quạ đen không biết từ đâu bay tới mổ vào tay cô để ngăn không cho ngọn nến được thắp lên.
… Quạc quạc…
“A a, con quạ chết tiệt! Cút đi!”
Xuân Hồng cố gắng đuổi nó đi nhưng nó cứ đuổi theo để mổ, Vân Anh dùng kiếm gỗ giết chết con quạ.
… Phù…
Máu quạ văng tung tóe khắp trận đồ, Vân Anh phải há miệng chửi bới.
“Cái con quạ khốn khốn nạn!”.
Tiếng cười lớn vang vọng trong miếu:
“Ha ha ha ha… Ngươi muốn tiêu diệt ta, ngươi còn chưa đủ! Về nhà đi!”
Xuân Hồng hoang mang hỏi:
“Sao thế? Sao không tiếp tục trận pháp nữa, pháp sư?”
Vân Anh nghiến răng.
“Cô bị cái quái gì vậy? Máu quạ dẫn đến những linh hồn lang thang, những thế lực đen tối. Máu quạ nó nhiễu vào trận pháp rồi sao có thể khai triển được nữa, trận pháp này coi như hỏng rồi. Tức chết tôi mà, lần này chết chắc rồi!”.
Dân làng nghe Vân Anh nói, ai nấy đều run sợ:
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”.
Vân Anh cứa vào bàn tay cho chảy máu, lấy máu, vẽ bùa lên con dao tẩm chu sa rồi đưa cho Xuân Hồng dặn dò mọi người.
“Nếu tôi chết thì Xuân Hồng cô và mọi người tìm cách dụ ả ta xuất hiện rồi đâm chết ả thêm một lần nữa.”
“Trong đêm, hãy đâm thẳng vào tim con quỷ đó và bạn sẽ tiêu diệt được nó. Đây là giải pháp cuối cùng! Mọi người có nhớ rõ không?”
Xuân Hồng và mọi người nhìn nhau run rẩy:
“Tôi nhớ rồi!”
Vân Anh gật đầu:
“Tốt lắm! Hiện tại chúng ta phải đánh cho nữ yêu này suy yếu, nhân cơ hội này giết chết nó!”.
Vân Anh nàng biết không phải đối thủ của nó, con yêu nữ này đã sống hơn 1000 năm rất mạnh mẽ, tu vi của cô ấy không thể địch lại.
Vân Anh làm vậy là để dân làng yên tâm. Đồng thời, cô ấy đưa cho mỗi người một lá bùa và đưa ra chỉ dẫn.
“Mỗi người lấy một lá bùa và giữ chặt nó trong tay. Khi về đến nhà và dán nó lên cửa trước, hiểu không?”
Khi nghe Vân Anh nói vậy, mọi người đều lạnh sống lưng, rùng mình, dì Vân nói…
“Cô biết trước kết cục của mình ưh?”
Vân Anh nhìn chằm chằm dì Vân:
“Kết cục của tôi là do tôi quyết không cần bà hỏi, mọi người đã hiểu những gì tôi nói chưa?”
Mọi người gật đầu lia lịa:
“Hiểu rồi!”
Vân Anh tay bắt ấn niệm chú, dùng chuông lắc lên liên tục.
… Leng keng…
Từ trong ngôi miếu, một bóng người màu đỏ bay ra, nhanh như ánh sáng, bay ra kèm theo những linh hồn lang thang tăm tối.
Con quỷ dùng tay bứt đứt sợi chỉ đỏ tẩm chu sa, cười như điên.
“Hahaha… tuyên bố giết chủ nhân của ta ở cấp độ này, thật nực cười.”
Vân Anh mỉm cười:
“Để xem… rồi sẽ biết”.
Dân làng nghe vậy vội chạy về nhà, không ai dám ngoảnh lại, tiếng cười the thé của yêu quái vẫn vang vọng trong miếu.
Xuân Hồng và già làng ớn lạnh dẫn nhau về nhà, không dám hé răng, dì Vân cũng sợ nhưng bản tính tò mò lại nổi lên.
Bà quay lại và không nhìn thấy gì cả.
“Thật điên rồ, chẳng có con ma nào…”
Dì Vân xé lá bùa rồi bước đi về nhà, bà cảm giác như mình đang bị Vân Anh dắt mũi vậy.
Đúng là bà có tin con quỷ đó tồn tại thật, nhưng bà không tin lá bùa của ông ta.
Về đến trước cửa nhà bà thấy Tuyết Mai con gái bà đang đứng ở ngoài cổng, con gái bà nhìn vẫn đẹp gái.
Bà vui mừng chạy lại nắm lấy tay Tuyết Mai mà nói.
“Con gái, con về thăm mẹ sao? Mẹ nhớ con lắm, huhu, mẹ nhớ con lắm!”
Tuyết Mai không nói gì, người lạnh toát, khuôn mặt trắng bệch, Dì Vân sờ sờ bàn tay cậu cảm thấy lạnh lẽo.
“Sao tay con lại lạnh như thế này? Tuyết Mai trả lời mẹ đi!”
Tuyết Mai nói thều thào vào tai bà:
“Con đã chết rồi mà mẹ, mẹ không nhớ sao?”…
Sau đó Tuyết Mai mỉm cười dẫn tay bà về phía trước, bước thẳng đi dọc theo con đường vắng, bóng dáng hai người dần nhạt nhòa và biến mất ở cuối con đường.
Quay lại ngôi miếu hoang.
Con lệ quỷ thân ảnh màu đỏ đang đứng nhìn Vân Anh ngoác miệng cười, máu me chảy từ trong miệng nó chảy xuống vạt áo be bét.
Đôi mắt màu đỏ của nó long lên sòng sọc, nó mặc bộ đồ nữ hầu ngày xưa, con quỷ nhe hàm răng nhọn hoắt ra nói với giọng khàn đặc.
“Chết đi, nạp mạng đi, khà khà!”
Thân ảnh nó thoắt ẩn thoắt hiện nhanh như tia chớp khiến ông không kịp trở tay, mỗi lần nó bay vụt qua thì trên người cô lại nổi lên một vết thương rách sâu đến chảy máu.
Vân Anh cô ấy cắn ngón giữa cho chảy máu, rồi vẽ phù chú lên lòng bàn tay.
Con quỷ vừa lao đến gần thì cô giơ bàn tay lên, ấn vào trán nó, phù chú bằng máu của cô ấy lóe sáng lên.
Đánh một phát con quỷ văng ra xa.
“Á á á…”
Con quỷ nằm bẹp xuống dưới đất, đôi mắt nó oán hận nhìn Vân Anh, nó phun ra một bãi máu màu đen.
Cô ấy cũng mệt mỏi thở hồng hộc, con lệ quỷ này chỉ mới là nữ hầu thôi, con quỷ chính thức kia còn chưa xuất hiện.
Mà đã khiến cho cô ấy suy sụp đến như vậy, Vân Anh ngồi bệt xuống dưới sân, phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất.
“Ôi, kiệt sức quá!”.
Đột nhiên, từ trong chùa vang lên một giọng nói trong trẻo và đáng sợ.
“Chơi này đủ rồi! Kết thúc rồi!”
Một bóng người màu đỏ tím trộn lẫn với nhau bay ra, dáng người kiều diễm và khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ khiến lòng người rung động.
Ả ta mặc bộ trang phục cô dâu màu đỏ truyền thống, đôi mắt to tròn long lanh. Bay ra khỏi miếu.
Đứng trước mặt Vân Anh nở nụ cười ma quái.
“Tạm biệt nhé!”
… Phụt…
Móng vuốt của ả ta lao tới cổ Vân Anh, cô ấy nhắm mắt chờ chết. Tưởng chừng như thế là xong, nhưng đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, vung thanh kiếm gỗ đào đâm thẳng vào ả ta.
… Phành… phành…
Ả ta hét lên một tiếng kinh hoàng và biến mất trong màn đêm. Lúc này, Vân Anh đã đứng lên chắp tay tỏ lòng biết ơn.
“Cảm ơn tiểu thư đã cứu mạng tôi.”
Thiếu nữ mỉm cười:
“Không sao đâu, chúng ta đều là Đạo sĩ nên phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Vân Anh quan sát thiếu nữ một lúc rồi lên tiếng:
“Xin lỗi, tiểu thư tên là gì…”
“Tôi tên là Liên, đệ tử của thầy Ba”.
Nghe tên Thầy Ba, Vân Anh vô cùng ngạc nhiên hỏi:
“Thầy Ba Tri có phải là tu sĩ ở Thất Sơn không?”.
Thiếu nữ trố mắt hốt lên:
“Cô cũng biết sư phụ của tôi ưh”.
“Đúng vậy, trước kia tôi cũng đã gặp qua thầy ấy một lần.”
Đứng trò chuyện một lúc thì thiếu nữ chào tạm biệt rồi rời đi. Trước khi rời đi, không quên nhắc nhở, ma nữ ấy còn sống chứ chưa chết, ả ta còn quay để trả thù.
Vân Anh cũng thu dọn đồ đạc quay về làng. Khi thấy Vân Anh quay lại, mọi người chạy tới hỏi thăm tình hình. Biết sự việc vẫn chưa kết thúc, ai cũng tỏ ra hoang mang và sợ hãi.
Vân Anh ngay lập tức trấn an và khuyên mọi người tìm người giỏi hơn để giúp đỡ làng. Chứ hiện tại Cô ấy không phải là đối thủ của ả ta.
Vân Anh ở lại nhà già làng bá tĩnh dưỡng một thời gian rồi rời đi. Trước khi đi, còn nhắc nhở Xuân Hồng phải hết sức cẩn thận, bởi vì ả ta còn quay lại.
Ước chừng vài ngày sau.
Lúc này tại nhà của già làng, ông lo lắng không biết con quỷ đó có tới tìm con gái của mình hay không. Ông bồn chồn và thiếu kiên nhẫn, cứ đi đi lại lại mà không ngừng suy nghĩ.
Xuân Hồng thấy vậy liền hỏi:
“Ba, ba đang lo lắng chuyện gì à?”.
Già làng Ba thở dài:
“Hây da, con yêu nữ kia mạnh quá! Vân Anh, cô ấy không phải đối thủ của nó, không biết tối nay nó còn giết ai nữa!”
Xuân Hồng buồn bã:
“Tất cả đều là do của con. Nếu con chịu làm hầu gái cho con quỷ đó thì chuyện như ngày hôm nay đã không xảy ra… Con cảm thấy thật có lỗi!”
Già làng và cô hôn miệng nhau nhưng lòng ông như thắt lại:
“Ba hiểu! Con không cần phải cảm thấy áy náy, là tại ba không thể bảo vệ được mọi người và cả con nữa!”
Cả hai hôn miệng một lúc thì Xuân Hồng cô lấy con dao mà Vân Anh đưa cho.
Xuân Hồng nhìn con dao với ánh mắt quyết tâm.
“Ngày mai, con sẽ tận tay dùng dao này đâm chết nó!”.
Già làng bá vừa lo lắng vừa thở dài:
“Haiz, Điều này rất nguy hiểm! Nhưng con phải chấp nhận sự thật rằng con đã được nữ quỷ đó chọn, hãy cố gắng hết sức nhé! Ba tin con có thể làm được!”
Xuân Hồng mỉm cười:
“Vâng, con biết rồi! Ba đừng lo lắng quá nha!”.
An ủi nhau xong, hai cha con cô đi ngủ, đêm đó Xuân Hồng nằm mơ. Cô đang bước vào một ngôi miếu thì chợt nhìn thấy một con quỷ ăn mặc như một người hầu khá gợi cảm thậm chí còn lộ ra cả nội y.
Nó đứng trước cửa chùa với nụ cười nham hiểm.
“Ha ha, đêm mai ba của ngươi nhất định phải kiếm một chàng trai làm chồng của chủ nhân ta, nếu không ta sẽ giết lão già làng bá đó, giết hết mọi người trong thôn này!”.
Xuân Hồng ấp úng hỏi:
“Không phải, các người đang tìm hầu nữ à… Tại sao giờ lại tìm chồng…”
Cô chưa kịp nói hết câu thì con quỷ đã bước tới gần, vuốt ve mặt cô và nói:
Đó là việc của chủ nhân ta, cô là của riêng ta mà thôi.
Nói xong, con quỷ áp đôi môi đẫm máu của mình lên môi cô và hôn miệng cô.
… Chóp chép… âm thanh đôi môi của cô và con quỷ giao nhau.
Xuân Hồng, cô đột nhiên tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trán.
“Phew, vậy ra đây chỉ là một giấc mơ!”
Cô nhìn đồng hồ, mới 4 giờ sáng, định chợp mắt một lát nhưng khi nhớ lại giấc mơ kỳ lạ đó, cô không thể ngủ được vì sợ gặp lại con quỷ đó.
Cô ngồi dậy, cầm con dao thần trong tay. Con dao này không lớn lắm, nó nhỏ như con dao gọt trái cây của Thái Lan.
Cô cầm chắc con dao trong tay.
Cô quyết tâm tối nay phải tự tay giết chết con quỷ đó, trả lại sự bình yên cho thôn làng này…
Sáng sớm, già làng Bá giật mình vì tiếng người la hét trước cổng. Ông ngồi dậy và bước ra ngoài với thân hình trần trụi.
Mọi người đứng thì thầm bàn luận, nhìn thấy anh đi ra, ai cũng gay gắt nói.
“Này già làng, sao bà Vân lại chết?”
“Đúng vậy, tại sao bà ấy lại chết? Hôm qua bà ấy vẫn khỏe mạnh!”
“Việc này có gì đáng nghi, rốt cuộc nữ quỷ đó có bị Vân Anh đạo sĩ giết chết không?”
“Con gái của ông bị con quỷ đó chọn sao? Tại sao không giao nó cho con quỷ đó!”.
Già làng bá nói:
“Con ma nữ đó bị Vân Anh trọng thương nhưng không thể giết được. Đồng thời, mọi người cũng bình tĩnh lại một chút”.
Mọi người ồn ào như đi chợ:
“Làm sao có thể bình tĩnh được? Đó là chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng của dân làng. Nói bình tĩnh thì có thể bình tĩnh ngay lập tức? Đúng vậy, xin nhanh chóng giải thích!”.
Lúc này, một người phụ nữ trẻ tên Lan hét lên:
“Giải pháp là gì? Xin hãy nói cho tôi nhanh!”
Mọi người cũng kêu lên:
“Đúng vậy, nhanh nói đi!”.
Già làng Bá trầm giọng nói, vẻ mặt buồn bã.
“Đêm nay ta sẽ giao con gái của ta cho nữ quỷ kia, để dân làng của ta được yên ổn!”
Người phụ nữ tên Lan gật đầu.
“Được rồi! Tối nay tôi và mọi người sẽ đi theo giám thị, lần trước ông đã mang theo con gái mình bỏ chạy.”
Già làng Bá buồn bã nói tiếp:
“Được rồi, mọi người nhanh chóng giải tán về nhà! Tôi sẽ nhờ mấy thanh niên khỏe mạnh trong làng khiêng xác bà Vân đem chôn sau núi. Bây giờ không còn gì phải lo lắng nữa, giờ mọi người đừng tụm ba tụm bảy, về nhà nhanh đi!”.
Mọi người vừa giải tán thì già làng nhìn thấy một con quỷ mặc trang phục hầu gái đứng trên tán cây nhìn vào nhà mình với hai cặp mắt đỏ rực khiến ông run rẩy vì sợ hãi. Trên người nó toát ra một cổ thi khí cường đại.
Nó nói với giọng trầm âm u:
“Đêm nay ngươi phải tìm một người chồng cho chủ nhân của ta, nếu không cả làng sẽ chết.”
Già làng lắp bắp:
“Không phải các người đang tìm hầu nữ sao?”.
“Ha… ha… chủ nhân của ta không thích phụ nữ, mau kiếm một chàng trai rồi mang đến miếu thờ của chủ nhân ta.”
Nó cười phá lên rồi biến mất.
Ở thôn Huyền hồn, gia đình nào cũng có con gái và con trai dưới 22 tuổi, chỉ có con trai của một phụ nữ tên Lân là 22 tuổi. Cậu ta tên là Tuấn khang.
Gia đình bà ta chỉ có một người con trai duy nhất nối dõi tông đường.
Vì thế bà ta rất lo lắng, sợ mất đi đứa con trai này nên mới lo lắng và bất an như vậy.
Lúc này, tinh thần của già làng Bá càng nặng trĩu, dân làng đặt niềm tin vào ông nhưng ông vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Ông Không thể để dân làng phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, lũ quỷ hoành hành khắp nơi.
Đây là vấn đề đau buồn nhất của ông. Đêm nay nếu có chuyện gì xảy ra với con gái ông, ông thề sẽ không tha thứ cho con quỷ đó. Mặc dù nó nói rằng nó sẽ không gây tổn hại đến mạng sống của con gái ông.
Dù sống hay chết, ông phải mời một thầy trừ tà tài giỏi đến để đối phó với con quỷ đó. Tối nay ông ta đánh một ván bạc để con gái mình cải trang thành nam đến gặp nữ yêu để giết chết ả ta.
Tuy có chút mạo hiểm nhưng vì dân làng quá đông nên ông đành phải dùng kế sách cải trang con gái mình thành nam nhi để thực hiện kế hoạch.
Đúng 12 giờ đêm, mọi người tập trung dưới sân miếu người đốt đèn lồng đỏ và hoa, người thắp nến cưới.
Người thì rải hoa khắp sân, những người khác dắt cô đi vào trong, kèn trống tưng bừng.
Lễ vật được dâng lên bàn thờ của nữ quỷ. Sau khi cúi chào, cô được đưa vào phòng và ngồi đó chờ đợi.
(Con gái già làng giả trai, cưới một nữ quỷ để thực hiện âm mưu ám sát).
Người dân trong làng sau khi chứng kiến cũng hài lòng, mọi người kéo nhau về nhà vì ở đây lạnh quá.
Chỉ có già làng Bá ở lại vì quá lo lắng kế hoạch và con gái mình, người phụ nữ tên Lan nhìn thấy liền nhanh chóng kéo ông về.
“Chúng ta về thôi Bá, ông định ở đây bao lâu!”
Già làng bá nuốt nước bọt trong cổ họng.
Người phụ nữ vỗ nhẹ vào vai cô an ủi:
“Mau về nhà đi, ở đây lâu cũng không tốt!”
Nghe bà ta nói vậy, dù biết kết quả sẽ thất bại nhưng lòng ông vẫn phải ra về.
Ông gật đầu đồng ý rồi ra về.
Hai người vừa rời đi thì quỷ hầu gái xuất hiện, nhìn về phía căn phòng với đôi mắt đỏ.
Lúc này Xuân Hồng cô đang ngồi trong phòng, nhìn khung cảnh lạnh lẽo nhưng trong lòng lại sợ hãi.
… Kẽo kẹt…
Cửa sổ cứ kêu kẽo kẹt trong sợ hãi, gió lạnh cứ thổi vào phòng, ngọn nến lay động trong gió như muốn tắt đi.
Cô vừa sợ hãi lại vừa buồn ngủ. Cả đêm hôm qua cô không ngủ được nên giờ cô buồn ngủ lắm.
Cô vừa đặt lưng lên giường ngủ thì đột nhiên cửa chính mở ra.
… Cạch…
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ yêu bước vào phòng, ngồi xuống giường, vuốt tóc cô đang say ngủ trên giường.
Ả ta cười vui vẻ.
“Nguyễn Văn, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại!”.
Ả này bị bệnh tâm thần hay sao?
Ả không ngừng vuốt tóc, ánh mắt dịu dàng đầy trìu mến nhìn cô ngủ ngon lành trên giường.
Đã hơn 100 năm trôi qua, ả đã đợi lâu như vậy, mãi đến bây giờ ả cũng không nhớ nổi.
Bây giờ nhìn thấy cảm giác lại vỡ òa, niềm vui này thật không thể diễn tả được.
Ả ta vẫy tay rồi biến căn phòng thành một căn phòng đẹp đẽ theo phong cách phong kiến thời nhà Nguyễn.
Xuân Hồng đang nửa khép nửa tỉnh, chợt tỉnh giấc, nhìn thấy một bàn tay mềm mại vuốt tóc cô.
Cô giật mình ngồi dậy, thầm nghĩ.
“Người… người này là ai vậy?”
Một cô gái à? Đây không phải là quỷ nữ sao? Tôi nghe người dân trong làng kể rằng ma nữ rất xấu xí và đáng sợ. Tại sao một cô gái xinh đẹp lại xuất hiện gây sốc đến thế?
Cô nâng mặt cô lên và trao cho cô một nụ hôn nồng nàn, ngây ngất. Lưỡi cô và lưỡi cô quấn lấy nhau mãnh liệt…
… Chóp chép…
Hôn miệng với nữ quỷ xong, cô không khỏi kinh ngạc nhìn ả ta, thấy cô bàng hoàng như vậy, liền nhẹ nhàng cười.
“Xin chào, đã hơn 100 năm chúng ta mới gặp lại nhau! Có nhớ em không?”.
Cô hoang mang:
“Sao 100 năm? Làm sao tôi và cô quen nhau?”
Cô vui vẻ nắm tay cô nói nhỏ:
“Em đã đợi anh suốt 100 năm, từ khi anh chết đi em rất đau khổ! Không ăn không ngủ, cứ thế mòn mỏi đợi chờ anh tỉnh dậy trong vô vọng. Mà em đã kiệt sức rồi qua đời, tưởng rằng chết đi là chúng ta có thể ở bên cạnh nhau không chia lìa rồi. Ai mà ngờ sau khi em chết đi lại không thể tìm thấy chàng, em cứ đi kiếm trong vô vọng từ năm qua năm khác.”
“Cứ thế thấm thoát đã qua 100 năm rồi, nhưng không sao vì cuối cùng em cũng đã được gặp anh.”
“Em vui lắm!”
Xuân Hồng cô nghe xong đơ người tại chỗ, cái cô gái này rốt cuộc có bị nhầm người không vậy?
Cô thực sự nghe không hiểu gì luôn á, vậy cô ta chính là con quỷ đạo hạnh 100 năm đó hả.
Tại sao ả ta trông không hung dữ như lời đồn trong làng? Dịu dàng, xinh đẹp, dịu dàng và si tình.
Thật sự rất đáng tiếc khi người tình đã chết từ lâu nhưng vẫn nhớ người yêu đã từ chối đầu thai. Làm sao để ả ta có thể yên tâm tái sinh sau khi bị trần gian giày vò như vậy?
Thật là một con quỷ đáng thương nhưng cô vẫn không quên nghĩa vụ cao cả của mình.
Hôm nay ta giả vờ đồng ý đến đây kết hôn với một nữ yêu quái với mục đích chính là giết chết nữ quỷ đó, con dao được giấu ở thắt lưng bên hông.
Ả ta đang vui mừng chìm đắm trong hạnh phúc mà chưa biết nguy hiểm gần kề, đối với người ả ta thích thì không có một chút đề phòng nào cả.
Xuân Hồng hôn lên môi ả ta, khiến cho ả ta hạnh phúc trên bờ môi của cô mà không để ý đến xung quanh.
Trong lúc đó, miệng ả ta và miệng cô đang nhấp nhấp với nhau, khi cô ấy thò tay vào thắt lưng lấy ra con dao thần mà Vân Anh đưa cho cô ấy và nói với cô ấy rằng con dao này có bùa chú được viết bằng máu của một pháp sư nên rất mạnh… đồng thời cũng sẽ bảo vệ linh hồn của chủ nhân.
Chỉ cần đâm vào trái tim con quỷ là có thể giết chết nó. Nếu không chết thì vẫn sẽ bị thương nặng, rất lâu mới có thể hồi phục.
Xuân Hồng rút dao định đâm vào tim ả ta, đột nhiên ả ta rời môi khỏi môi cô ra, nắm lấy tay cô, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào con dao trong tay cô.
“Anh định làm gì?”.
Huyền Hồng nghiến răng nghiến lợi, lấy hết dũng khí đẩy tay cô ra, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống.
“Chết đi!”
Úi…
“A a a a…”
Máu đen văng tung tóe xuống giường, máu chảy loang ra bộ váy cưới đỏ rực của Ả ta.
Máu chảy xuống nền nhà, ả ta ôm của mình mà hét lên đau đớn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Xuân Hạc đầy độc ác.
“Anh dám đâm tôi sao? Anh… anh…”
Đồng thời một tiếng… bộp bộp… vang lên hất cô bay xuống giường đầu óc choáng váng…
Ánh mắt của ả ta biến thành màu đỏ rực, khuôn mặt trắng bệch, móng tay dài nhọn hoắt…
Ả ta tay ném Xuân Hồng ra sân. Đồng thời dùng tay bóp cổ cô, nâng cô lên không trung.
Sau đó dùng tay còn lại lột trần truồng cô ra xem có vết bớt hình vết sẹo ở giữa bụng không, vì vết bớt này chính là nơi Nguyễn Văn bị đâm vào bụng…
Khi Xuân Hồng bị lột trần, một đôi thỏ tròn to và một chùm long bướm đen tuyền lộ ra.
Bụng của Xuân Hồng không có một vết bớt nào hình sẹo hết, bụng của cô trắng trẻo không tì vết.
Bỗng nhiên chiếc vòng làm bằng sợi chỉ đỏ sáng lóe lên khiến ả ta chói mắt, buông tay ra thả Xuân Hồng xuống đất.
Ả ta bước lại gần cầm tay cậu lên ngắm nhìn cái vòng chỉ đỏ đó, thì một lần nữa ánh sáng của nó chói lóa khiến ả rất khó chịu.
Ả ta lùi về đằng sau vài bước, khuôn mặt hung ác nhìn Xuân Hồng.
“Mày dám lừa tao hả con kia! Hôm nay tao không giết mày thì tao sẽ câu hồn phách của mày đi, khiến mày dở dở ương ương.”
Ả ta dùng tay lôi hồn phách trong thân thể của Xuân Hồng ra, chiếc vòng chỉ đỏ đang phát sáng cố gắng níu kéo phách của cô lại.
Bỗng có giọng một cô gái vang lên:
“Hừ… Dám động vào mỹ nữ của ta, ngươi chán sống sao?”
Ả ta nhìn quanh và hét lên:
“Ai dám can thiệp vào việc của ta?”.
Ả chưa kịp nói hết câu thì một luồng sức mạnh từ đâu đó đã đánh thẳng vào ngực bay vào tường.
… Ai vậy… Mau bước ra đây…
Từ ngoài cửa bước vào là một cô gái xinh đẹp, duyên dáng trong bộ váy cưới màu đỏ, Bên cạnh cô gái là một nữ hầu gái. Đồng thời, ra lệnh cho hầu gái đưa cô rời đi.
“Tuyết Dung, em kiểm tra xem cô ấy vẫn còn hồn phách chứ?”
Nữ hầu gái nói:
“Vâng, thưa cô.”
Nói xong, nữ hầu gái đưa tay lên đặt trên đầu cô rồi nhắm mắt lại để kiểm tra. Kiểm tra một hồi thì lên tiếng:
“Vẫn đủ hồn phách thưa cô”.
Cô gái quay lại và nói:
“Tốt lắm… giờ hãy đưa cô ấy về làng.”
Nữ hầu gái gật đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng đưa Xuân Hồng cô rời khỏi môi miếu. Trên đường đi Xuân Hồng, cô không khỏi thắc mắc nên hỏi bọn họ là ai và tại sao lại cứu cô.
“Xin lỗi… Các vị là ai sao lại cứu tôi”.
Nữ hầu gái vừa đi vừa trả lời:
“Cô còn nhớ câu chuyện 100 năm về trước không?”
Nghe cung nữ nhắc đến chuyện 100 năm trước, sắc mặt nàng tái nhợt, thận trọng lùi lại.
Nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên mặt cô, nữ hầu gái chậm rãi bước tới, mỉm cười thân thiện:
“Tiểu thư đừng sợ, tôi và chủ nhân sẽ không làm hại cô.”
Nói xong, nữ hầu gái chậm rãi đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đầy đặn thơm mật ngọt ngào của Xuân Hồng. Thực tế, thân thể nữ hầu gái rất thơm, có mùi thơm nhẹ nhàng, vô cùng hấp dẫn của hương thảo dược… Một mùi thơm lạ lùng khó tả. Mùi hương không có ở những cô gái bình thường.
Môi chạm nhau, nữ hầu gái di chuyển xâu hơn một chút, để lưỡi của cả hai thâm nhập sâu hơn. Xuân Hồng đã phản hồi. Hai tay cô ôm lấy cổ nữ hầu gái. Chiếc lưỡi của cô đang quấn quanh môi nữ hầu gái. Sau đó cô dùng lưỡi tách hai chiếc răng của nữ hầu gái ra, vòng quanh chúng.
Lưỡi của cô hầu gái càng lúc càng sôi nổi, hoạt bát hơn. Như thể đang mò mẫm tìm thứ gì đó sâu trong miệng cô. Cái lưỡi ấy thật khéo léo, có khi nông, có khi sâu, lạ lùng và tò mò. Mỗi động tác của nữ hầu gái ngày càng khác lạ, Các chuyển động lưỡi và môi dường như không chồng chéo lên nhau.
Hôn nhau được một lúc, nữ hầu gái chủ động rời khỏi môi Xuân Hồng. Sau đó, dẫn cô về đến trước cửa nhà rồi bất thình lình phun luồng khói trắng vào mặt khiến cô ngất xỉu.
Lúc này trong ngôi miếu hoang, cuộc chiến giữa ả ta và cô gái diễn ra vô cùng khốc liệt. Không ngờ thực lực của ả ta cũng khá mạnh mẽ, không hổ danh là quỷ trăm năm.
Mặc dù ả ta tu luyện mấy trăm năm, cùng quá không phải là đối thủ của cô gái ấy, chẳng mấy chốc ả ta đã bị cô gái đánh đến thổ huyết.
Nhận thấy mình không phải đối thủ của cô gái, ả ta phun tay đánh một luồng âm khí dày đặc về phía cô gái, rồi nhanh chóng trốn thoát.
“Ừh… tức thật để cô ta thoát rồi.”
Đúng vào lúc này, nữ hầu gái xuất hiện bên cạnh cô gái rồi chấp tay lại lên tiếng:
“Chủ nhân… Tiểu thư Xuân Hồng về nhà an toàn rồi ạh…”
Cô gái quay lại, nhìn vào mắt nữ hầu rồi mỉm cười nói:
“Tốt lắm… Đi thôi, nhưng chờ đã, hai người vừa hôn nhau phải không?”
Nữ hầu gái quỳ xuống ấp úng trả lời:
“Việc này… xin chủ nhân tha tội”.
Cô gái không trả lời hay phản ứng gì cả mà quay người bỏ đi. Nữ hầu gái thấy vậy liền đứng dậy chạy theo nói:
“Chủ nhân… cô đợi em với”.
Sáng hôm sau, già làng Bá thức dậy mở cửa ra ngoài, ông hoảng hốt giật mình khi thấy con gái mình đang nằm trước cổng nhà.
“Xuân Hồng!”
Già làng Bá gọi tên con con, ông ngạc nhiên ngỡ ngàng bật ngửa, không thể tin được con gái của ông có thể sống sót trở về.
Cô mở mắt ra hỏi:
“Là ai… ai gọi tên tôi vậy”.
Cô cứ cười cười như con dở hơi.
“Hi… hi… ông đưa tôi đi đâu vậy?”
Già làng Bá nghe xong đứng hình mất 5 giây, ông lật đật để Xuân Hồng ngồi trên ghế rồi ông vỗ nhẹ lên má và hỏi:
“Con không nhận ra ba sao con?”
Xuân Hồng lắc đầu:
“Không biết, tôi không biết, Đây là đâu? Ông là ai?”
Già làng bá lại lên tiếng:
“Nghe đây, con tên là Xuân Hồng! Là con gái cưng của ba, ba của con tên là Bá là già làng thôn huyền hồn. Con có nhớ chưa con?”.
Một lúc sau, Xuân Hồng cô lắc đầu thật mạnh rồi trả lời:
“Dạ con nhớ rồi… ba ơi con về rồi đây”.
Sau đó cô nhìn quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Thấy con gái có biểu hiện lạ, ông không khỏi tò mò lên tiếng:
“Con gái yêu con tìm gì thế?”.
Cô thở dài nói:
“Ba có thấy một cô gái mặc quần áo hầu gái không?”.
Già làng Bá lắc đầu cười khổ:
“Không có ai cả, chỉ có mình con thôi, còn sống là tốt rồi! Còn sống là tốt rồi, không sao cả! Dù có chuyện gì xảy ra với con, ba cũng sẽ chăm sóc cho con, vừa nãy, con bị sao thế, làm ba lo lắng quá!”.
“Dạ con không biết nữa”.
“Ngày mai ba sẽ đi tìm thầy trừ tà giỏi nhất đang ẩn tu ở núi Huyền Hồn, đến đây tiêu diệt con quỷ này!”.
Đúng lúc này, một người phụ nữ tên Lan chạy đến nhà già làng Bá thì thấy Xuân Hồng vẫn còn sống nhưng trần truồng.
Người phụ nữ kéo lão làng Bá ra ngoài rồi nói.
“Con gái ngài có thành công trong việc đánh bại con quỷ đó không?”
Già làng Bá tức giận lắc đầu.
“Không, may mắn là con gái tôi không chết, tối nay yêu nữ kia sẽ tới tìm người khác, bà cũng nên để mắt tới con trai của mình!”
Người phụ nữ buồn bã:
“Đều là lỗi của ông! Tại sao ông không để con gái ông chết, tại sao nó còn sống? Nếu đêm nay nó đến tìm con trai tôi, tôi sẽ không tha cho ông!”.
Già làng Bá bực bội:
“Vậy sao bà lại giận tôi? Buồn cười quá, con trai bà bị con quỷ đó chọn, làm sao tôi biết được? Bà bị sao thế?”.
Người phụ nữ tức giận đi về nhà, trước khi đi bà còn nói thêm một câu.
“Mau mà mời pháp sư đến kết liễu con quỷ này đi, tôi chịu hết nổi rồi, cái làng này cũng chịu hết nổi rồi năm nào cũng mấy trăm người chết!”
Già làng Bá càm ràm vài câu rồi đi vào nhà.
Già làng Bá đóng cửa lại rồi đi vào nhà. Ông nhìn Xuân Hồng trần truồng ngồi trên ghế, mắt hướng về phía ông, mỉm cười nói:
“Con không sao, ba đừng lo lắng quá.”
Già làng bá ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve mặt cô, gật đầu nói:
“Không sao là tốt rồi, ý con là khi nãy nói cô gái mặc trang phục hầu gái?”.
Xuân Hồng gật đầu rồi kể lại toàn bộ sự việc cho già làng. Nghe xong, ông trợn mắt ngạc nhiên, không ngờ chuyện này lại xảy ra.
“Trời ơi, con của ta, Xuân Hồng… của ba! Huhuhu… đừng lo ba sẽ đòi lại công lý cho con, ba sẽ mời pháp sư đến tiêu diệt con quỷ đó!”
Trời đã bắt đầu tối…
Lúc này tại nhà của già làng.
Trên giường, ông và Xuân Hồng nằm hôn miệng nhau, đồng thời ông cởi quần lót của cô và đưa con cặc của mình vào bướm của cô để làm tình.
… bah… bah…
… ừ… ừ… sướng quá ba ơi…
Âm thanh của hai háng va vào nhau vang vọng khắp căn phòng. Cùng với tiếng rên rỉ của cô ấy.
Bên ngoài đầu làng…
… Leng keng… leng keng…
Chuông bắt đầu reo…
Người dân trong làng sợ hãi vội vàng đi thắp đèn nhưng lại ngơ ngác vì sợ hãi, người phụ nữ lo lắng ôm con trai vào lòng và nói.
“Con ngoan, đừng sợ! Ta sẽ bảo vệ con, không ai có thể cướp đi con của ta!”
Chàng trai đắm chìm trong khói thuốc lá, miệng sặc mùi thuốc lá.
Chàng trai nói:
“Mẹ để con yên, trước đây mẹ chưa bao giờ quan tâm đến đứa con này? Tại sao bây giờ mẹ lại quan tâm nhiều đến vậy? Mẹ không thể ngừng ghét con, hahaha… 22 năm qua, mẹ luôn coi con là kẻ ngốc. ” Con ham chơi, mẹ ghét con vì khuôn mặt của con giống ông ấy à? Điều đó không buồn cười sao?”
Dứt lời Chàng trai với lấy chai rượu và uống một hơi. Khuôn mặt say rượu của anh đỏ bừng. Sau đó lấy ra một chai rượu khác để uống.
Người phụ nữ đau lòng cản lại.
“Thôi đủ rồi! Mẹ không thương con sao có thể nuôi con khôn lớn đến thế này, giờ con trả hiếu cho mẹ như vậy đúng không?”
Chàng trai đẩy người phụ nữ qua một bên rồi hét lớn:
“Mẹ tránh ra đi! Đừng có giả bộ thương tiếc con làm chi! Con có chết mẹ cũng không rớt một giọt nước mắt, không cần mẹ giả bộ thương hại! Mẹ ghét con lắm chứ gì? Được thôi, con sẽ chết cho mẹ vừa lòng! Để mẹ khỏi áy náy quãng đời còn lại của mẹ!”.
Cậu bé háo hức uống hết chai rượu đang cầm trên tay. Anh đứng dậy, lảo đảo chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Người phụ nữ bị dồn vào chân tường rồi bật khóc.
“Con… đừng đi, mẹ xin con đừng như vậy!”
Chàng trai nghe vậy liền dừng lại, mím chặt môi cố gắng kìm nén cảm xúc.
“Đừng thương hại con… mẹ ghét con như kẻ đã cưỡng hiếp mẹ phải không? Con là người không có bố, không biết bố là ai? Kể từ khi con sinh ra, con bị mẹ ngược đãi, mẹ ghét con vì người đàn ông đã làm cho người mẹ có thai.”