Tiểu Quỳnh
Chương 59
Khi tôi ra xe, Trúc Quỳnh đã đợi sẵn, nàng không nói tiếng nào. Hai chúng tôi đi được một lúc thì nghe nàng gọi điện cho bạn.
– “Tối nay có đi không… Quán nào… Rồi, lát nữa tao đến.”
– Tới ngã tư, ông rẽ phải nhé.
– Không về nhà à?
– Không.
– Đâu có được… anh Long dặn là đưa Quỳnh về tới nhà.
– Ông nghe tui hay nghe anh Long?
– Anh Long – tôi gắt và tiếp tục cho xe chạy thẳng.
– Dừng xe… dừng xe… tôi nói ông có nghe không hả… dừng lại.
– … – mặc cho nàng thúc mạnh vào hông, tôi vẫn không dừng.
Nhưng khi đến đèn đỏ thì tôi buộc phải dừng lại, Trúc Quỷnh nhảy xuống xe, tháo mũ bảo hiểm rồi đi bộ. Tôi gọi theo.
– Trúc Quỳnh.
Đèn đỏ vừa hết, tôi vọt lên, chạy bên cạnh nàng.
– Đừng ương bướng như vậy… để tui chở bà về.
– … – nàng vẫn đi mà không thèm để ý đến tôi.
– Năn nỉ đó, về nhà đi.
– Ông không chở thì tui tự đi… taxi – nàng vẫy xe.
Chiếc taxi vừa tấp lại, tôi đã vội chạy lên cản nàng.
– Được rồi, bây giờ muốn đi đâu?
– … – nàng vẫn đưa tay định mở cửa taxi.
Tôi nhảy xuống xe, cản nàng lại, rồi nói với người tài xế.
– Bạn gái cháu giận chút thôi… làm phiền chú quá.
– Bọn mày cũng rảnh lắm – ông ta quát rồi cho xe chạy đi.
Tôi bước lại chỗ Trúc Quỳnh, nói bằng giọng chán nản.
– Tôi đầu hàng được chưa… lên xe đi.
– … – Trúc Quỳnh leo lên xe.
– Bây giờ đi đâu?
– Cứ đi đi, tôi sẽ chỉ đường.
Nơi mà chúng tôi đến là quán bar lớn, bên ngoài có mấy tay bảo vệ to lực lưỡng và săm trổ đầy mình, bây giờ tôi ước mình đã không đầu hàng Trúc Quỳnh.
– Ông để xe đi – nàng nói xong thì nhảy xuống xe.
– … – tôi để xe xong khi quay lại, nàng đang nói chuyện với mấy người bạn.
Một đôi nam nữ, thằng con trai thì cạo trọc hai bên mái, tai sỏ khuyên còn đứa con gái mặc chiếc áo thun khoe cả cái bụng, cặp còn lại là đều là con trai, nhìn rất chải chuốc.
– Đây là bạn tui – Trúc Quỳnh chỉ mấy người bạn.
– Trời ơi… trời ơi… má Quỳnh bữa ni đem bạn trai đi bar… Ui đẹp trai, phong độ quá à – thằng con trai ẻo lả tóm lấy tay làm tôi muốn nhảy dựng, nổi cả da gà.
– Nè… làm gì vậy hả – thằng bạn trai gọi lại.
– Giỡn tí mờ… hơ ney. – Nó quay lại nũng nụi với thằng bạn trai.
– Chào mọi người, mình là Minh – tôi chào.
– Ôi dễ thương quá à… bạn trai mày hả Quỳnh. – Đứa con gái hỏi.
– Bạn thôi – Trúc Quỳnh lắc đầu.
– Okê… làm quen vậy được rồi… vào thôi – thằng con trai vòng tay qua eo kéo bạn gái vào.
– Bọn nó chơi được lắm, ông đừng lo. – Trúc Quỳnh nói nhỏ.
– À… ừ.
Bước vào sau cánh cửa, tôi bị ngợp ngay trước âm thanh cường độ cao và ánh sáng xanh, đỏ, vàng không ngừng nhấp nháy chuyển động, trong bar khá đông, ai cũng đang lắc lư, nhún nhảy theo nhạc. Tôi gần như chẳng nghe thấy ai nói gì ngoài tiếng nhạc chát… bùm… chát… bùm… và mấy từ tiếng Anh bị kéo dài một cách vô nghĩa.
Hai cô nhân viên ăn mặc sexy với cái quần thun bó sát và chiếc áo không khác gì bikini, sắp xếp cho chúng tôi một chiếc bàn gần sân khấu.
– Mấy anh chị dùng gì ạ? – Cô nhân viên đon đả hỏi.
– Vẫn như mọi lần nha mọi người.
– Okê…
– Em cho anh hai chai Remy.
– Vâng… mấy anh chị đợi một lát.
Phía trên sân khấu một DJ nữ đang chơi nhạc, cô nàng cầm chiếc headphone một bên tai và liên tục nhún nhảy, “hai quả bưởi” cũng nhấp nhô hết sức khêu gợi.
– Lần trước anh DJ chơi hay hơn nhiều… cái con nhỏ này chơi như Sh** – anh ‘Bóng’ bũi môi, tỏ vẻ không hài long.
– Kệ m* nó… em quan tâm làm gì – bạn trai nó dỗ.
Chỉ đứng mới có vài phút mà đầu tôi đã bắt đầu nhức vì không nuốt trôi được cái không khí trong này. Rượu được mang lên, Trúc Quỳnh đưa tôi một ly.
– Lần đầu vào bar à.
– Hả… Gì cơ – tôi giả bộ điếc.
– Thôi bỏ đi – nàng quay lại uống ly rượu.
– Má Quỳnh… hôm nay có chuyện gì mà kêu bọn này đột xuất vậy. – Anh ‘bóng’ quan tâm.
– Chuyện buồn… được chưa?
– Buồn làm đ** gì em ơi… Quẩy đê. – Thằng con trai nốc hết ly rồi bắt đầu nhảy, đứa con gái cũng hùa theo.
– Nhảy đi má… Anh đẹp trai chăm sóc má Quỳnh chu đáo nhé – anh ‘bóng’ bắt đầu lắc lư với bạn trai.
Trúc Quỳnh nốc hết ly rượu, rồi rót ly thứ hai… nàng rất buồn, nét buồn như được giấu sâu trong đôi mắt, khuôn mặt vẫn lạnh tanh, bất ngờ nàng ngước lên, tôi giật mình quay đi.
– Nhảy đi. – Nàng nói.
– Hả…
– Ông phải nhảy… nếu không muốn đầu nổ tung – nói xong Trúc Quỳnh đưa hai tay lên và uốn người, trông nàng thật gợi cảm.
Tiếng nhạc Trance dập liên hồi, ánh sáng làm tôi lóa mắt, Trúc Quỳnh bắt đầu nhảy sexy và hoang dại, tôi gần như bị thôi miên. Mấy tay đứng ở bàn sau nhìn chăm chăm vào cặp đùi và ngực nàng, có thằng còn đưa tay lại chỗ khóa quần rồi làm động tác hết sức thô tục.
Tôi uống hết ly rượu rồi bước đến kéo nàng về phía bàn, đứng che tầm nhìn của bọn kia, Trúc Quỳnh không quan tâm đến điều ấy, nàng vẫn tiếp tục điệu nhảy hoang dại. Khi ánh sáng chớp lòa lướt qua, gương mặt thiên thần của nàng tiến sát lại, tôi nghĩ nàng sẽ hôn mình… nhưng không, Trúc Quỳnh đẩy tôi ra, quay lại bàn uống tiếp.
Một đêm cuồng nhiệt và điên dại, tôi không rõ mình đã đứng trong này bao lâu nữa, không có một khái niệm thời gian rõ ràng, tôi đã uống đến ly thứ tư, âm nhạc và ánh sáng khiến bạn không còn khái niệm mệt mỏi là gì, bạn bị kích thích, đầu óc không còn chỗ cho những suy nghĩ vớ vẩn, nó đã bị lấp đầy.
Trên sân khấu mấy em xinh tươi trong bộ ‘bikini’ bỏng mắt bắt đầu khuấy động không khí, một em ôm cây cột thép và uốn người quanh nó, liên tục nhịp “hai trái bưởi” ngay trước mắt bọn con trai đang “chảy dãi”. Múa được một lúc, nhân viên mang ra một thau bọt xà phòng và các em bắt đầu xoa lên ngực lên đùi đầy gợi dục, bọn con trai ở dưới liên tục huýt sáo, tán thưởng. Tôi thầm nghĩ “Sao mấy cái quán bar như thế này không bị công an sờ gáy nhỉ?”. Tiếng nhạc được đẩy lên cao trào, trong bar của nam lẫn nữ bắt đầu nhảy tưng bừng hơn bao giờ hết, những em chân dài xung quanh nhảy cực sung, trong bàn chỉ còn mình tôi, Trúc Quỳnh cũng đang nhảy, tôi uống xong ly rượu thì quay nhìn nàng. Bất ngờ nàng dừng lại không nhảy nữa, quay phắt lại tát mạnh vào má thằng sau lưng.
– Thằng chó – nàng hét lớn.
– Đ*… m*… cái con đ* này. – Nó nghiến răng, cầm ngay lấy chai bia.
Tôi chạy đến che cho nàng, thủ thế chuẩn bị tung ra một đá thì hai tay bảo vệ từ đâu chạy lại.
– Bọn mày muốn quậy à.
– Nó sàm sỡ em đó anh – Trúc Quỳnh chỉ thằng trước mặt.
– Hê… hê… giỡn chơi mà cô em – nó xụi lơ, đặt chai bia trở lại.
– Bọn mày còn gây chuyện thì liệu hồn – ông anh to lực lưỡng chỉ mặt thằng kia.
– Mình về thôi Quỳnh. – Tôi gọi nàng.
– Ừ…
– Đ*** m* tụi mày… bà mà còn gặp bà xử đẹp nghe con – anh ‘bóng’ chỉ trỏ.
– Tao về trước nghe tụi mày – Trúc Quỳnh nói với bọn bạn.
– Đúng là mất vui mà.
– Okê… bye… bye… baby.
Trúc Quỳnh móc ví đặt xuống bàn mấy tờ 500k, tôi bắt đầu thấy choáng trước sự tiêu sài, ăn chơi này. Lúc lấy xe ra, nàng một lần nữa im lặng ngồi lên xe không nói tiếng nào.
– Chạy nhanh hơn được không? – Nàng bám lấy eo tôi.
– Hả… nhanh hơn?
– Ra đường Võ Văn Kiệt, ông phóng hết ga vào.
– Cái gì… – tôi giật mình tưởng nghe nhầm.
– Chơi thêm chút đi, năn nỉ mà… đường vắng hoe có ai đâu.
Không biết bây giờ là mấy giờ rồi, đường đúng là vắng thật.
– Ông không chạy… tui không về đâu.
“Trời ơi… xe tui đi mượn đó… thiệt khổ hết sức mà” – tôi thở dài làm liều, vào ga và phóng xe như bay, tiếng xe xé gió vun vút, Trúc Quỳnh rất phấn khích, nàng mở kính chắn gió và la lên thật lớn – “ah… ah… đã quá”. Bất ngờ phía xa, có một chiếc ‘bồ câu’ đang nhấp nháy đèn, anh cảnh sát ra đứng giữa đường.
– Oh Sh**…
– Đừng giảm ga… cứ chạy đi – Trúc Quỳnh giục.
– … – tôi nghe lời nàng, phóng vụt qua, dù gì đây cũng là xe đi mượn nếu mà bị bắt thì không biết nói thế nào với thằng Nam, đành chơi tới vậy.
Chiếc bồ câu rượt theo, Trúc Quỳnh hướng dẫn tôi.
– Đừng cua vội, mở ga bỏ nó thêm một đoạn đã.
Một phút sau:
– Được chưa?
– Cua đi.
Tôi lập tức cua vào một con đường nhỏ, vẫn phóng nhanh, Trúc Quỳnh giục.
– Nhanh lên… nó vẫn bám theo.
10 phút rượt đuổi trôi qua, phía sau vẫn nghe tiếng còi hú, thật là toát cả mồ hôi, tôi vượt liên tiếp mấy cái đèn đỏ, nếu giở này mà có ai phóng xe ngang ngã tư thì tai nạn là cái chắc. Đi được hết ba con đường, thì Trúc Quỳnh gọi.
– Cua đi… vào con hẻm kia.
Tôi hãm phanh, bánh xe trượt trên nền đường, tạo thành vệt khói, xe giảm tốc độ, cua vào con hẻm, chui xe thẳng vào một cái ngách, tắt máy xe, nín thở chờ đợi. Tiếng còi từ chiếc ‘bồ câu’ vụt qua một đoạn, sau đó quay lại, rồi biến mất, tôi và Trúc Quỳnh nép sát vào bờ tường, nàng tủm tỉm nhìn tôi.
– Nhìn cái gì… suýt chết biết không hả.
– Đi với tui ông không chết đâu. – Nàng khẽ cười lém lỉnh.
Sau đó chiều theo mong muốn cuối của Trúc Quỳnh tôi đưa nàng đến cầu Thủ Thiêm. Chiếc mô tô dừng lại trên chiếc cầu vắng, ánh đèn từ các cột điện làm không gian thêm phần yên tĩnh, gió thổi mát rượi, Trúc Quỳnh hướng ánh mắt vào xa xăm.
– Sao vậy? – Tôi hỏi.
– Không sao. – Nàng khẽ cười.
– …
– … – thời gian cứ trôi, nhẹ nhàng như cơn gió đan thổi tóc nàng.
Một lúc sau, tự nhiên hai dòng lệ chảy ra trên mắt nàng, Trúc Quỳnh đưa tay lau đi.
– Khóc mà bảo là không sao? – Tôi nói khẽ.
– Không sao thiệt mà. – Nàng nghẹn ngào.
– Cứ khóc đi. – Tôi vỗ nhẹ lên vai nàng.
– …
– … – nàng nhìn tôi.
– Tui có thể ôm ông được không?
– Hở… – tôi thoáng giật mình.
– Chỉ ôm thôi… không ăn thịt ông đâu mà sợ. – Đôi mắt ngấn lệ như đang năn nỉ.
Tôi bước lại, hơi ngượng ngùng giang hai tay ra, nàng từ từ ôm lấy, tựa đầu lên vai tôi và bắt đầu khóc, nàng khóc rất lâu, khóc ướt hết cả áo, đôi vai nàng run run, nấc lên từng hồi. Tôi cứ đứng như thế đến khi nàng khóc chán, lát sau, nàng lau nước mắt, mỉm cười.
– Cảm ơn ông… bây giờ có thể về được rồi.
– Ờ… – tôi gật đầu, lau đi một một giọt nước còn vươn lại trên má nàng.
Vậy là tôi đưa Trúc Quỳnh về nhà lúc gần 2h sáng, khi đặt mình xuống giường đã là 2h30, tôi mệt rã rời… ngủ li bì. Sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Tiểu Quỳnh, “thôi rồi… lượm ơi”.