Tình anh em

Chương 6



Phần 6

– Dì Lan… như vậy là cháu đã phá trinh dì sao???

“… Không giết được người thì mặt đỏ như vang, giết được người thì mặt vàng như nghệ…”. Câu ca các cụ nói cấm có sai tí gì, tuy là lần thứ hai tôi giết người. Chứ chém thương hay què bọn nó tôi làm khá nhiều rồi, giết xong nó phi tang yên ổn nhưng tôi vẫn thấy có gì hơi sờ sợ. Nên tôi vác túi tiền về nhà, trong lòng tính địt Ly một phát lấy động lực. Mà nhà đang đéo có ai chứ… sướng, phê hơn nữa là Ly em ấy đồng ý cho tôi địt tự nguyện. Cứ nghĩ lúc em dạng lồn ra bảo tôi làm đi, là giờ tôi lại phấn khích cứng cả dái lại. Con ôn Thoa đó thật đáng để hậu tạ, để hôm nào kêu Ly dẫn đi gặp nó mới được. Giờ tôi đầy tiền thế này muốn làm gì chả được, mà nếu có khi thấy nó xinh xinh, thì tôi chắc cũng gạ nó để chén nó phát hậu tạ hề hề… Nhưng giờ tôi chỉ máu địt mỗi Ly thôi, không phải vì Ly đang còn trinh, mà thực ra sợi dây tơ hồng tình yêu oan nghiệt, đã vương vào anh em tôi rồi. Tôi yêu Ly không phải tình cảm anh em, mà là tình yêu trai gái thực sự, nên sau này dù có bao nhiêu đàn bà khác. Thì tôi vẫn luôn để em ở vị trí số một trong lòng, đến tận giờ nghĩ lại thì em chính là người tôi địt nhiều nhất. Cũng chính em là người khiến tôi hạnh phúc nhất, khi mà sau này em đã ngượng ngập, em thú nhận với tôi em đã có thai…

Hiện tại lúc đó gánh nặng đá đeo đã quảng đi được, thằng Hải Cóc khốn nạn kia, hắn đã bị ném xuống sông làm mồi cho cá. Nên tôi về thẳng nhà mình trong tâm trạng cực vui vẻ, tuy nhiên chợt nhớ đến túi tiền đang đeo bên mình. Nó quá nhiều tiền không nên để một chỗ sẽ không an toàn, năm tháng giang hồ mách bảo cho tôi điều đó. Nên tôi mang hai phần ba số tiền ra đằng chỗ nhà xí để chôn, nhà tôi hồi đó nghèo rớt mùng tơi, thì lấy đâu nhà vệ sinh tự hoại.

Nhà xí làm tách biệt cách xa nhà một đoạn, đi vệ sinh phải bỏ tro bếp vào cho đỡ mùi. Nói thật với các bạn nếu ai đã từng biết đến nhà vệ sinh kiểu này, thì nó là nỗi kinh hoàng khôn tả, nếu bạn ở quen thành phố với nhà vệ sinh khép kín. Nó đã hôi thối còn lắm ruồi nhặng vãi đạn, con giai đi vào đó còn đỡ… chứ con gái mà vào thì thôi rồi.

Có khi mở đùi ra kẹp đùi vào, một đôi phát chết ít cũng dăm ba con ruồi. Thú thực tôi cũng không biết, cái nhồn xinh đẹp của Ly và mẹ nghiến phát chết bao nhiêu ruồi… Nhưng tại khu đó rất thối, nên tôi không cho mục tiêu rình rập thời đó, xem được lồn em ý vài lần đỡ vật, chắc cũng ngộ con mẹ nó độc hơi “cức” mà ngủm… Chứ còn đánh sao nổi ” quả lọ” “quả chai” gì nữa, sướng mà ngập ngụa trong mùi “cứt” với tôi không đỡ nổi. Không hiểu có bác nào ở truyen3x.xyz, đã từng coi rình lén nhà vệ sinh nữ, có chiêm ngưỡng luôn đoạn, cục ” cứt” nó thòng lòng lòng rơi ra từ em ý… mà về ăn hết nổi chén cơm nhờ… Một cảm giác rất Yomost đó ạ…

Tôi chôn xong chỗ tiền ở gần gốc cây mít dai, sát bên cạnh nhà xí và ngụy trang cẩn thận. Chỗ này ngoài cây mít, còn có đám cây mây với cây găng dại, do gần nhà vệ sinh nên chúng vô cùng tốt tươi rậm rạp. Đúng là chỗ giấu kho báu “chuẩn cơm mẹ nấu”, vì là nhà tôi nên tôi biết cái chui vào đám cây mây đó. Hồi bé chơi trốn tìm với bọn trong xóm, tôi đã khai phái ra cái hốc này, vì cây mây mọc bao quanh gốc cây mít và cây găng. Thành thử bên trên um tùm xanh mướt, nhưng vô tình bên dưới sát gốc lại có cái hốc tuyệt vời. Rồi tôi đã biến nó thành căn cứ địa của riêng tôi, cất dấu các đồ lỉnh kỉnh tôi trấn cướp, hay ăn cắp của bọn trong xóm. Có thể vì điều xấu đó nó ăn dần vào máu, cho nên bỏ lên Hà Nội tôi mới thành kẻ du côn mất dạy như vậy. Tôi cất dấu xong xuôi đi vòng lối trái bếp vào nhà, cái cửa này luôn không khóa chỉ lách tay là mở được. Tôi vào nhà căn nhà vắng ngắt không một ai, chỉ có mâm cơm úp lồng bàn để đó, cùng mảnh giấy nhỏ của Ly để lại. Em viết cho tôi có vẻ vội, nét chữ tròn thau tháu, có chút lệch lạc đi nhiều bởi viết vội, tôi cầm tờ giấy đưa lên đọc. Thấy em viết:

Tú iu của em…

Mẹ nhờ bác Thoan về nhắn em, sang làng bên đỡ mẹ gặt cùng để cho xong tối còn về. Nên em phải đi luôn với bác Thoan cho kịp, cơm em đã nấu rồi anh tự ăn đi nhé… Giờ em đã hiểu ra nhiều điều rồi hi hi, em yêu anh hi… ăn nhiều vào nhé gấu iu của em, anh phải ăn tận ba bát vào cơ, thứ nhất là để khỏe mới có sức yêu để Ly, cái Thoa nó kể á… như vậy con trai rất mệt… thở hồng hộc ra luôn… thấy ba mình cũng thế hì hì… Thứ hai ăn nhiều vào không Ly buồn lắm… híc, vì Ly đã tận tâm nấu cho anh, từ lúc dậy tới giờ đó… Nhớ chưa… không biết đâu nhá!

Tối Ly sẽ về với anh… hi hi… không ăn hết cơm á… cạch xít… Còn ăn hết thì… hì… hì…(em vẽ luôn cái mặt thè lưỡi rất ngộ bên cạnh, còn thêm dòng chú thích nho nhỏ)… Ps: Nhưng… nhưng mà đau không anh… hỏi thật í… sợ phết hự… hự… Tú nhá… đừng làm Ly đau quá nhớ hôn… Ly cho anh… thề không đổi ý… nhưng… cũng nên thương… vợ bé nhỏ của anh chứ… èo… cái đấy của anh á… nó chả to như cổ tay em còn gì… khiếp… mà đọc xong vứt đi nhá… nếu anh không về… em cũng xin về sớm hơn ba mẹ… để dấu nó đi. Nhưng nếu để Ly lại cầm lại tờ giấy này, có nghĩa là anh bỏ đi không về, thì Ly sẽ lại khóc nhiều lắm… Hồi anh… mới đi Hà Nội, ở nhà em đã vì anh mà khóc đỏ mắt rồi… em buồn lắm anh biết không… thôi thế… em đi bác giục ầm ngoài ngõ đó… iu… iu…

Em viết cứ như là cho người em yêu vậy, và em còn chứng tỏ rất sẵn lòng cho tôi chơi. Chính sự dễ thương ngộ nghĩnh của em khi ấy, nó dần dần chinh phục trái tim tôi. Để khiến tôi yêu em rất nhiều, tôi đốt luôn lá thư đi cho chắc, phòng khi ông già xem được thì nguy. Tôi mở lồng bàn cố ăn đủ ba bát cơm cho em vui lòng, phần vì em nấu cũng ngon dẫu món ăn đạm bạc.

Chỉ có tí trứng gà rán, lạc rang mặn và rau muống luộc, sau này tôi đã có thể có những thứ thịnh soạn cao sang hơn. Nhưng mâm cơm hôm nay, vẫn là thứ tôi thấy ngon nhất… thường bao giờ cũng thế ” cơm no ấm cật, dậm dật khắp nơi “. Tôi từ lúc thịt xong thằng Hải Cóc, tâm lý có phần bất ổn và hoang mang. Định về để địt Ly thì em đi gặt mất, mẹ cũng đi luôn rồi chẳng có chỗ nào mà xả. Tức dái định đi vào góc buồng đánh “quả lọ khan” cho đỡ vật, tay đang lăm lăm đinh “tuốt lươn”. Thì tôi chợt nhớ đến vụ dì Lan hôm trước nữa, đúng là đời thật bú cặc, tôi chỉ toàn thông minh đột xuất, và ngu bất thình lình chán ghê. Cứ cái lúc thanh thản không nghĩ ra nổi, gần chết đến nơi mới nảy ra ý tưởng. Thật là mình cũng đéo đỡ được mình nữa, tuy nhiên tôi cũng không muốn than thân trách phận nhiều. Bởi giờ chính là giờ trưa, cái giờ hoàng đạo mà dì tôi bảo bà ngoài đi vắng…

Nên nghĩ là chiến ngay, tôi bước thấp bước cao ra vườn, đi tắt qua lối cây bồ kết để sang nhà dì. Căn nhà lợp cọ ba gian của nhà ông ngoại tôi, nằm trong um tùm một vườn cây ăn quả, nào na, nào mít, nhót, ổi, bưởi bòng các loại… Nhà ông ngoại lắm thứ ăn như vậy, nhưng cũng lắm đòn từ bà dì ế chồng cáu bẳn. Nên quả đúng là hồi bé ấy với em tôi, miếng ăn chính xác là miếng nhục thật.

Quà của ông cho ăn được thì ít, lươn đít dì quật cho thì nhiều. Lần nào mò sang la liếm là lần ấy, anh em nhà tôi vỡ đòn với dì, mông vệt ngang vệt dọc thâm tím, do bị lấy thước may choảng cho. Đầu thì nổi u nổi cục, không kém gì quả ổi bà cho cầm ở tay, mẹ tôi xót con sang nhà ông ngoại nói dì. Thì bị ông bà ngoại ngăn lại, nói rằng dì ế mà mẹ thì lấy chồng rồi.

Nói nhiều sợ dì sẽ tủi thân nghĩ quẩn lại đòi tự tử, không làm được gì bảo vệ các con. Ngoài cấm anh em tôi bén mảng sang bên ông ngoại, thì từ đó mẹ tôi nuôi một ” con rận” to đùng (cơn giận) với dì Lan. Dù chị em ruột bằng thật các bạn ạ, nhưng một khi phụ nữ, họ đã ” chim cú” nhau thì hết nói. Mẹ tôi đầu tiên thì nói dì Lan là con hấp, con dở, rồi cuối cùng mẹ nâng cấp max luôn, tăng cho dì lên “le vồ ” là điên. Tuy rằng đôi lúc, tôi cũng thấy dì có kiểu như, sáng dì nhặt lá chiều dì đá ống bơ, đêm thì thẫn thờ chờ trời sáng. Nhưng rõ là theo tôi khi ấy, thì điên đâu mà điên, đấy chỉ là sự hồn nhiên, của những thanh niên ngoài công viên. Điên gì mà cầm thước, cầm gậy, nện anh em tôi cấm trượt cái nào, mà lại chỉ nhằm anh em tôi mà nện. Đám trẻ con theo mẹ sang may đồ nhà dì, thì được kẹo lại không bị đòn, kiểu điên ăn người ấy, thì chắc ai cũng muốn điên…

Trong những năm mà mẹ tôi với dì, cùng nhau nuôi “con rận” to đó. Thì là cuộc chiến không dứt, chỉ sau này tôi lớn đi Hà Nội làm. Em Ly thành thiếu nữ, thì lúc đó hòa bình mới lập lại, nhưng lúc trước do bị ” chim cú” nhau. Thì không có gì để mà nói được, vì mẹ tôi ghét dì Lan nên nói dì là con điên, hàng xóm cũng được thể thối mồm hùa theo, mà miệng lưỡi thế gian thì độc địa. Lời nói ác còn giết người nhanh hơn dao, như con dao tôi chém thằng Chính khỉ. Thì chỉ “phật” nó cụt con mẹ đầu chết tức thì, hoặc là đâm ” sọp” phát chết luôn thằng Hải Cóc. Nhưng dao đâm thì chết ngay lập tức, còn miệng đời đâm chọt người ta, khiến chết trong khi vẫn đang sống. Dì tôi là một ví dụ điển hình, dì may đồ rất đẹp rất vừa người, nhưng dần dà người ta, ai cũng cứ gọi dì là con Lan điên.

Chẳng biết điên thật hay điên giả, nhưng chắc méo ai thích mặc đồ, của một con điên nó may cho. Thành ra chỉ sau một thời gian, khi mẹ tôi update “le vồ” cho dì, thì tiệm may tại gia của dì Lan, ế con mẹ nó luôn. Tiệm của dì vắng như chùa bà Đanh, đâm ra dì cũng căm mẹ tôi tợn, mà tất nhiên trâu bò “bem” nhau… thì ruồi muỗi chết. Chỉ có tôi con Ly là no đòn từ dì, mịa sau đợt đó anh em tôi mà kiếm kẹo ăn. Thì cứ gọi là xác định, mật ngọt vốn chết ruồi mới đau. Con Ly thì lại thích đồ ngọt, hay mè nheo nỉ non tôi đi sang đó… thành ra oan oan tương báo, mãi không thôi.

Tuy nhiên để mà giờ đây tôi lớn hẳn nghĩ lại, thì nó đúng là có chút nguyên nhân ẩn khuất trong đó. Kể từ khi lớn cái gì thì Dì Lan cũng thiệt hơn, ông bà ngoại chiều mẹ hơn, vì mẹ tôi xinh lại chăm chỉ làm lụng. Dì đã xấu người lại còn lười, đến tuổi dậy thì mẹ bao nhiêu người tán. Nhưng tuyệt nhiên không ai ngó ngàng đến dì tôi cả, thật sự dì Lan không hề xấu chút nào.

Dì chỉ xấu vì ở cạnh người quá xinh như mẹ tôi thôi, hồi đó dì Lan mê ba tôi lắm, vì ba của tôi to cao đẹp giai. Ba lại hát hay đàn giỏi khéo nói, nên rất nhiều cô gái quanh làng xóm, lẫn trên thị trấn mê ba tôi như điếu đổ, đâu chỉ riêng dì Lan và mẹ tôi. Nhưng có lẽ sau này, mẹ tôi mới cay đắng nhận ra rằng, đẹp giai cũng chả mài ra mà ăn được.

Mẹ tôi là hoa khôi của thị trấn luôn, bao người theo đuổi mà mẹ bỏ theo ba. Theo tiếng con tim hay “con chym” thì tôi không biết, vì trước khi tôi chịch được mẹ, thì ba vẫn là nhất với mẹ. Mà công nhận ông già tôi, gia tài méo có gì, độc mỗi trên răng dưới ca – tút, chỉ có ăn với chịch là khỏe, rồi đi làm ruộng. Nên mẹ đang là cô gái xinh đẹp, bị người ta: ” Là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu” thì đau. Đúng là nếu mẹ không lấy ba, thì chắc đời mẹ chưa chắc đã khổ như bây giờ. Nên khi khăn gói quả mướp lên Hà nội kiếm sống, tôi đã sớm nhận ra chân lý rằng. Méo phải ” khoai to thì không lo chết đói”, mà khoai càng to càng lo chết đói híc híc. Mẹ tôi ” a cay ” miệng đời đời nói mình, nhưng không biết đổ đi đâu, sau vụ dì tôi đánh bọn tôi thậm tệ mới trút sang dì. Còn dì đánh bọn tôi cũng vì dì ghen với mẹ là chính, sau này tôi mới biết kể cả cuộc hẹn hôm nay cũng vì thế…

Phần vì tôi giống ông già tôi cũng khá đẹp trai, phần nữa dì muốn trả thù mẹ. Quan trọng hơn cả trong thâm tâm dì, vốn đã yêu thầm ba tôi từ lâu. Mà tôi lớn lên càng giống ông già tôi, dì lại không mấy người tán, trừ cái ông nhà buôn ra. Sau vụ đó bị đồn thổi rồi, cộng cái mác điên mẹ tôi gắn cho. Thì dì ế thật sự luôn không ai dám nhòm ngó nữa, đã vậy mẹ nói dì điên còn “ám quẻ” làm tiệm may của dì làm ăn phọt phẹt.

Chỉ có mấy bà già cả bạn của bà ngoại, là thi thoảng đến may vá, dì chuyển sang chăn lợn chăn gà mà sống qua ngày. Cả ngày ru rú trong nhà không đi đâu, tâm lý cũng sinh ra quái vật hẳn. Chỉ từ sau cuộc gặp định mệnh này, dì thay đổi hẳn con người và sống rất vui vẻ… Đúng là oan có chủ nợ có đầu, đời cha ăn mặn thì đời con khát nước cũng nên.

Nhưng trong các việc loạn luân tôi mắc phải, có với dì Lan thì tôi lại thấy tôi đúng. Tôi đã giúp thay đổi một con người, đưa dì từ sống trầm cảm nội tâm kỳ quặc, thành con người thực sự của dì. Bởi sau khi tôi địt dì Lan, khiến dì cảm thấy được, yêu thoát khỏi trầm cảm. Cái hạnh phúc lớn hơn cả với dì sau đó, chính là có thai với tôi… dù nó vẫn bị gọi là con hoang, nhưng ít ra nó là niềm hạnh phúc tột đỉnh của dì…

Trở lại thực tại khi ấy tôi bước vào nhà, căn nhà trống trải vắng hoe. Không có một cả, vẫn cái máy khâu của dì ở góc nhà. Vải vụn tung tóe khắp nơi chưa kịp dọn, trong chuồng đàn lợn kêu ” eng éc” đòi ăn. Bà chắc thì đi chợ rồi thế còn dì đâu nhỉ? Tôi đi ngược đi xuôi trong các gian buồng gian bếp, đều không thấy bóng dì đâu cả. Thất vọng lắm tôi nghĩ thầm trong bụng: “… hay mình giết thằng Hải Cóc, nó hận nên nó “cháo ám” mình thế này. Thành ra Ly cũng đéo địt được mà dì Lan cũng chẳng được chơi… “. Nhà bà ngoại tôi không lạ lẫm gì từ nhỏ, vì nơi đây đầy hiểm nguy và cám dỗ khi ấu thơ. Tôi chán nản định về thì nghe tiếng xe đạp lọc cọc ngoài ngõ đi vào, chắc bà ngoại đi chợ về chăng? Thế là hết vẹo mất rồi. Thôi về nhà úp mặt vào tường ” sóc lọ” khan cho đỡ vật vậy, tôi nhìn ra ngõ thấy có người đang khóa cổng, dáng ấy không phải cái lưng còng của bà ngoại.

Mà bà ngoại tôi cũng mấy khi đi xe đạp đéo đâu, tận khi dì quay người lọc cọc dắt xe vào nhà. Tôi mới nhận rõ là dì Lan của tôi, dì đi chợ kể ra thì cũng lạ thật đấy? Không biết bà ngoại đi đâu nữa nhỉ? Tôi bần thần nghĩ suy thì dì Lan đã dắt xe đạp vào trong sân, dì dựng nó dưới gốc cây Quất hồng bì xum xuê lá. Cây ấy rất to từ hồi anh em tôi bé tí đã thấy nó, tán nó rộng che xanh mát cả khoảng sân. Dì phe phẩy cái nón làm quạt bước vào cửa, vú dì to căng tròn như muốn nứt tung hàng cúc áo. Nhìn thoáng cái khe hở nẹp áo, tôi thấy khe vú sâu hút của dì, ngay lập tức con cu tôi ngóc nên trong quần.

– Ơ… Ơ… ơ… Tú sang bao giờ thế…

Dì Lan giờ mới thấy tôi nên đon đả chào, có lẽ so với hồi bé thì hôm nay dì đón tôi khác hẳn. Tôi thấy dì dịu dàng đáng yêu hơn hồi bé, hơn nữa giờ dì đâu có lăm lăm cây thước chực nện tôi đâu. Hình như nhìn lướt qua tôi một lượt, dì đã sớm nhận ra cu tôi cửng rồi thì phải, vì quần tôi lùm lùm lên một đám. Dì mặt hơi đỏ cúi xuống cười e thẹn, đôi môi dì cũng đỏ mọng không cần son như Ly.

Chả qua dì đen nên không thấy rõ rệt, dì cười cá má lúm lệch hiện ra… dì xinh đấy chứ tôi nghĩ thầm. Chỉ là hơi đen đen nên kém duyên hơn mẹ và Ly, dì chưa bao giờ cười với bọn tôi. Trước thấy anh em tôi là dì đã choảng luôn rồi, nên hôm nay tôi mới thực sự được chiêm ngưỡng nụ cười đáng yêu của dì. Dì có vẻ hơi xấu hổ dì khẽ mắng tôi:

– Tú sao tận hôm nay mới sang đây vậy, làm Lan mong suốt đấy… mà Tú ghê thế vừa thấy người ta đã thế rồi… Thôi để Lan dỗ cho nó ngoan nhé…

Dì ập đến ôm tôi ngay lập tức, vú dì áp chặt vào người tôi mềm mại. Tay dì túm luôn lấy cu tôi vuốt vuốt qua lần vải, tôi choáng vì sự bạo dạn của dì vô cùng, tôi cảm thấy có khi cave trên phố, cũng không thể bạo bằng dì được. Nhất là khi đột nhiên dì quỳ thụp xuống tháo quần tôi ra, rồi dì ghé luôn cặp môi xinh đỏ rực ấy ngậm lấy cu tôi mà mút. Một điều mà nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến, dì mút chùn chụt một cách hồn nhiên, rồi một chút dì mới nhả ra ngước mắt lên bảo tôi:

– Tú! Lan mút mút thế! Tú có thấy sướng không… Mà cu của Tú to dài khủng khiếp vậy… to dã man luôn… hì… hì…

– Dì… dì đừng làm thế… bà về thì sao?

Tôi hốt hoảng nói với dì như vậy, thì dì cười ráo hoảnh bảo tôi:

– Đồ ngốc! Không thấy dì phải tự đi chợ à, bà đi đám ở làng bên rồi tận tối mai mới về, con giai gì nhát hơn cáy thế hi hi… cái gì cũng sợ là sao?

Tôi thật lòng hơi sốc về dì khi dì chủ động như vậy, chỉ sau này tôi mới hiểu ra động cơ thực sự của dì. Thứ nhất là dì thích tôi vì tôi giống ba như đúc, thứ hai dì ghét mẹ tôi lên muốn làm ra chuyện này, rồi sau đó sẽ cố ý cho thiên hạ biết để hạ nhục mẹ. Thứ ba dì cũng do bị ế tâm ý trầm cảm khác người bình thường, lâu dài sự thèm muốn đàn ông đã bị kìm nén thành một thứ bệnh lý tự kỷ.

Nó chỉ bùng phát mãnh liệt khi gặp đối tượng tương tác thích hợp, mà ba tôi chính là nguyên nhân khiến dì trầm cảm đau khổ. Nhưng thật lòng mà nói chỉ là dì chỉ muốn vờn tôi như vậy, dì chưa từng địt ai bao giờ cũng không biết địt thế nào. Dì cũng không đủ gan làm chuyện tày trời đó, nhưng chính dì vô tình khiến tôi nghĩ dì đĩ điếm lăng loàn, và tôi địt dì ngay sau đó… nói chính xác hơn là dì bị tôi hiếp.

Di mút cu tôi rất khéo còn lấy lưỡi đá bi, liếm đầu khấc như một con cave thực thụ. Khiến tôi chịu không xiết, nên khi dì vừa nhả con cu tôi ra, khỏi cặp môi mọng ấy là tôi phọt luôn. Tôi bị kích thích đã lâu, nên được dì thổi kèn như vậy, phọt rất nhanh là phải, tinh trùng tôi trắng sệt khắp mặt khắp đầu tóc dì. Hình như dì bị bất ngờ lắm, dì vùng đứng phắt dậy lườm tôi nói:

– Tú! Xấu tính thế sao không bảo một câu, phun đầy mặt mũi dì thế này… ghét cái mặt… Thôi dì phải đi tắm… nhầy nhụa kinh quá… ọe ọe… ra rõ lắm… khắp mặt người ta…

Dì vào buồng lấy quần áo, rồi đi xuống sau nhà để tắm, tôi mới phọt nên không thiết rình rập dì Lan nữa, tôi nằm trên giường của dì ngủ thiếp đi lúc không hay. Tôi chỉ tỉnh dậy khi dì Lan tắm xong, thấy tôi vẫn nằm đó dì lay người tôi và bảo:

– Ơ… ơ hơ… Tú sao còn không không về đi! Nằm đây làm gì thế hả… về bên nhà đi sắp đến bữa cơm chiều rồi đấy… Dậy về đi… Hôm nào thích sang đây… dì lại làm thế cho… hi… hi…

Thật ra dì tôi không đĩ như tôi nghĩ mà dì ngây thơ, ông kia dạy cho dì cách liếm mút, rồi ông chưa kịp chịch thì đã đi con mẹ nó tù rồi. Trong tâm tư dì vẫn nghĩ trai gái chỉ đến thế là xong, nên dì mới gọi tôi dậy đuổi về… Chỉ sau khi bị tôi hiếp, thì dì mới biết là còn công đoạn đau đớn ấy. Cũng do gì bị ế lại chẳng có thêm cơ hội tiếp xúc cảnh địt bọp để hiểu, tôi thấy dì cúi sát tôi mà dì vừa tắm xong mặc cái phông cô rộng.

Dì lại không mặc áo lót bên trong, hai bầu vú to tròn núng nính rủ xuống trước mặt tôi. Nhìn sướng quá đéo chịu nổi tôi vùng dậy đè nghiến dì xuống giường, tôi lật áo dì nên ghé môi vào tham lam nút cặp vú đó. Dì Lan thở dồn dập khi tôi nút vú dì, người dì rung lên từng đợt trong khoái cảm. Chắc ông kia cũng từng làm vậy nên dì không phản đối, nhưng khi tôi vùng dậy tụt quần ra thì dì hoảng. Dì túm chặt lấy cạp quần lúng túng bảo tôi:

– Tú… tú… đừng… đừng mà… về đi dì không đùa nữa về đi…

Tôi vẫn cố gắng tụt quần dì ra để địt, nào ngờ dì nắm chặt cạp quần một cách dã man. Dì hình sợ quá bắt đầu mếu máo như sắp khóc, dì năn nỉ cầu xin tôi trong tuyệt vọng với cái giọng van lơn:

– Đừng… đừng mà Tú ơi! Dì… dì… Không muốn đâu… đừng… cho dì xin… đừng cởi ra… không… không được đâu… híc… híc… hức…

Tôi hơi có chút mâu thuẫn trong lòng, bởi khi trước thì gì thành thục như cave vậy. Giờ hoảng loạn như là gái trinh bị hiếp trong phim ấy, tôi đâu biết dì Lan cũng chỉ biết mút mát thế. Chứ dì chưa địt ai bao giờ hết, tuy nhiên tôi chỉ nghĩ dì làm hàng, hơn nữa tôi đã địt gái trinh méo bao giờ đâu. Nên tôi nhào đến giật quần di ra, khiến dì hoảng quá định vùng dậy chạy. Thì dì lại bị tôi đè sấp xuống giường, thân thể lực lưỡng của tôi đè hẳn lên người dì… và…

– Roạt…

Tôi tụt phăng cái quần chun cùng cái lót ra khỏi người dì, để lộ ra cặp mông tròn lẳn khít khao. Tôi nằm đè lên tách đôi chân dì ra, cầm buồi rê rê vào khe mông dì. Ấn dần cái đầu khấc chạm vào hai lá thịt nơi lồn dì… Dì bị tôi đè cứng bên trên, mà một tay kia tôi cầm gáy, dì ấn mạnh xuống chiếu. Nên dì chỉ còn gào lên khe khẽ trong tuyệt vọng:

– Hu… hu… Tú ơi… đừng… đừng… mà… không đâu… dì không muốn thế… á… á… á…

Kệ gì la bai bải tôi vẫn tách hai mép thịt khít rịt nơi lồn gì, để chèn cái đầu khấc bự chảng vào… dì đau hét ré lên “… a… á…” như vậy… Với tôi thì… thấy một cảm giác đó là…

… khít…

… và lồn dì khá khô khan rát rạt…

Tôi vẫn ấn mạnh thêm… cu tôi như trùng lại cong vờn, dì Lan thì đau khóc nấc lên tự tay bịt miệng. Giống mẹ tôi chắc dì vẫn ngại hàng xóm láng giềng rồi… la to quá hẳn người ta sẽ nghe thấy thôi… Nên tiếng dì chỉ khẽ ú ớ nghẹn ngào:

– Hu… hu… đau… đau quá… ái… ái… á… á… Tú đau… á… đau… Tú ơi…

Tôi dĩ nhiên đéo biết dì tôi còn trinh, thấy dì kêu đau tôi nghĩ là lừa tôi để tôi thả ra. Nhưng tư thế địt sấp này dễ khống chế, nhưng lại khó nhét vào lồn, chơi cave nhiều tôi đã có bài rồi. Tôi liền nhổm dậy vật ngửa dì Lan ra, nhanh chóng đè cứng lên háng dì không cho dãy dụa, tôi túm hai tay dì lại gộp một dùng một tay giữ chặt nó trên đầu dì. Một chân dì bị tôi gác lên vai chân còn lại tôi ngồi lên, tư thế này dì hết đường cưỡng… và…

… Hự…

Tôi hộc lên cái khi háng tôi dập mạnh vào háng dì, buồi tôi lao mạnh vào trong lồn dì tắp tự… thì dì giật nảy người nên hét…

– Á… á… á… á… a…

Dì hét không to lắm tiếng hét tắc nghẹn, khiến tôi không nghĩ tôi vừa làm rách màng trinh dì, đầu dì nghẹo sang một bên dì thở dốc. Vú dì phập phồng nên xuống dữ dội… Dì thổn thức vừa khóc vừa lắp bắp mếu máo…

– Hu… hu… hức… hức… đau… đau… hu… hu…

Tôi giờ mới gác chân nốt chân còn lại của dì lên vai, và bắt nhấp xuống phành phạch… dì quắn người lên khóc rưng rức. Mắt dì tròn xoe xoe nhìn tôi đầy ai oán… cái giường rung lên kẽo kẹt bởi sức nặng cả hai… Tôi nhấp điên cuồng lồn dì có máu trinh lên không quá khô, dì khóc lóc quằn quại vừa đấm vào tôi vừa cào, miệng dì cứ lắp bắp:

– Á… hự… ái… á đau… á… đau… đau… quá… ái… á…

Tôi giã như máy thỏa cơn nứng, nên sau độ chục cú nắc thì dì Lan ngất xỉu. Lát sau tôi cũng xuất ra, khi ấy mới rút buồi ra khỏi lồn dì. Tôi mới nhận ra máu nghoe nghoét ở hai mép lồn dì, máu vương cả dưới chiếu nữa… Lẽ nào… lẽ nào… tôi chỉ nghe chúng nó kể về phá trinh thôi, chứ chưa từng có diễm phúc… Một lát sau dì tỉnh dậy khóc rưng rức, dì đấm tôi thùm thụp… dì thổn thức mắng tôi:

– Đau… quá… Tú… sao ác thế… địt… dì đau… quá… hu… hu…

– Dì Lan… như vậy là cháu đã phá trinh dì sao?

Dì đầu tóc rồi bù nhìn tôi khẽ gật đầu, dì e lệ áp úng bảo:

– Dì! Số phận không may mắn như mẹ con… dì… dì… hu… hu…

Dì lại gục đầu xuống khóc nấc rất đau khổ, tôi không chắc lắm vẫn cố hỏi:

– Dì… như vậy… là…

– Là… là… còn là… cái gì… Tú vô tâm vừa thôi… ác lắm… Tú địt Lan làm cho Lan… đau quá… lần đầu của Lan đấy… hu… hu… sao còn hỏi… rát… quá… đau nữa… hu… hu…

Chương trước Chương tiếp
Loading...