Tội lỗi hay hạnh phúc

Chương 1



Mặc cho hàng xóm hay thiên hạ chê bai, dè bỉu mẹ con tôi với tội nọ, lỗi kia rằng con tôi là thằng đàn ông ham của, còn tôi là đứa đàn bà lẳng lơ câu trai trẻ.

Tôi cũng chẳng quan tâm đến những thông cảm, ủng hộ hay xáo hơn nữa là ngợi ca mối quan hệ tình cảm của mẹ con tôi.

Chúng tôi thấy đó là hạnh phúc. Hạnh phúc thực sự của tôi bên chồng.

Tôi bỏ người yêu và trốn về quê với cái bụng đã lùm lùm. Anh ta không hề biết gì về tôi ngoài việc hùng hục địt sau khi dúi vào tay tôi một xấp tiền khá dày. Đi làm thêm ở quán Karaoke ngoài giờ học, ít khi tôi vớ được những con cá gộc như anh chàng khách này. Qua 4 năm học tử tế và hành cũng chăm chỉ, tôi có được số tiền không nhỏ. Tôi bỏ thi tốt nghiệp để về quê. Sau khi biếu bố mẹ tiền đủ để sang sửa ngôi nhà đã xập xệ thành khang trang nhất xóm và làm sổ tiết kiệm cho bố mẹ có thêm để trang trải và nuôi thằng em tàn tật, di chứng sau trận ốm thập tử nhất sinh hồi còn bé.

Tôi xuống trạm xá xã sinh con.

Khi con tròn tuổi ta, tôi xin bố mẹ ra ở riêng trên khoảng đất tự mua rộng gần 1 sào ven đường quốc lộ, cách nhà chừng 10 cây số và không xa phố huyện. Tôi thuê thợ dựng nhà, xây tường bao quanh khu đất và dựng một quán nước làm nơi dừng chân cho khách lỡ độ đường. Thấy cuộc sống của hai mẹ con tôi ngày càng sung túc, người các làng, xã quanh đấy cũng đua nhau mua đất, cất nhà. Chỉ qua vài ba năm, nơi đây đã đông đúc, sầm uất. Nhất là khi Nhà nước mở con đường mới cạnh nhà tôi, nối phố huyện đi các xã sang huyện bên. Bỗng chốc & dần dần thành một cụm dân cư với gần trăm hộ. Những người nhiều tuổi thì trêu gọi tôi là “Bà cô khai trấn”, lũ trẻ thì nhìn tôi với ánh mắt cung kính, còn đám đàn ông con trai tầm tuổi thì hay liếc trộm tôi mà chẳng người nào dám ỡm ờ.

Người ta thành lập cụm dân cư gọi là Thị tứ và người dân vì tin yêu, vì cảm ơn tôi là “người mở cõi” nên bầu tôi là người đứng đầu. 5 năm ” dẫn lối, đưa đường” cái Thị tứ con con của tôi đã phồn vinh, đông đúc và có phần thịnh vượng hơn phố huyện. Tôi ” rửa tay, gác kiếm” để chỉ chăm chú chuyện kinh doanh và chăm sóc dạy dỗ đứa con trai đã 10 tuổi, học lớp 6 của mình.

Nó không có nét nào giống tôi và có giống cái thằng đàn ông gieo giống không thì tôi đâu có biết và nhớ. Chịu cho hắn địt chỉ vì mục đích kiếm tiền chứ yêu đương gì đâu mà nhớ mặt mũi của gã? Nhưng phải công nhận con trai tôi là đứa trẻ đẹp, càng lớn lại càng thanh tú.

Bố mẹ tôi theo nhau qua đời sau khi đứa em trai tật nguyền của tôi bị đuối nước ở mương đồng làng. Đất và nhà ở quê tôi thỉnh thoảng về thăm. Tôi chỉ về tranh thủ và về một mình, không bao giờ đưa con về cùng. Ai hỏi về nó, tôi đều trả lời là đã cho người ta làm con nuôi, giờ không biết đâu mà tìm. Ngay con trai tôi, khi nhập học tôi cũng thay tên khác với tên khai sinh đã lập ở xã nhà và năm sinh của con tôi cũng khai tăng thêm 3 tuổi. May mà nó học rất giỏi, học lớp 1 chỉ một học kỳ thấy xuất sắc nên nhà trường đưa vào lớp thử nghiệm năng khiếu, cứ thế nhảy cóc nên lúc 10 tuổi đã hết bậc tiểu học vào lớp 6 luôn. Người làng cũng chẳng mấy quan tâm tới cuộc sống riêng tư của tôi. Họ chỉ biết và thì thào với nhau rằng: “Con gái ông bà Tư giờ giàu lắm, đã chửa hoang nhưng cho con đi rồi. Nay ở một mình mãi đâu tận trên thành phố…”. Mà rồi đúng thế thật, mẹ con tôi cũng bán cơ ngơi ở cái Thị tứ đang phát triển để mua nhà trên thành phố. Nhờ bán cơ ngơi này gặp thời được giá cộng với tích cóp trong ngần ấy năm nên việc mua nhà trên phố chẳng khó khăn gì. Việc học của Long cũng thuận lợi, trơn tru như nước trôi theo dòng vậy.

18 tuổi (nhưng thực ra mới qua 15), Long vào Đại học. Với vóc dáng cao to, hàm ria mép mọc sớm và những suy nghĩ già hơn tuổi nên không ai, kể cả chính bản thân Long nghi ngờ đến tuổi thật của chàng sv. Chỉ có mình tôi biết, một mình tôi biết mà thôi. Dù thế, với tôi và trước tôi chàng ta vẫn ngây thơ như một đứa trẻ 13 – 14, vẫn nũng nịu, vẫn tủi hờn khi bị mắng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...