Truyện tình buồn của tôi và Nguyên
Chương 10
Thấy tôi có vẻ hơi đắn đo chuyện gì đó, thì cô hỏi han quan tâm đến tôi nhưng mà tôi đã từ chối trả lời, cô thì tiếp tục mút cậu nhỏ cho tôi.
Mười mấy phút sau, tôi xuất tinh đầy miệng cô, cô há miệng ra hứng từng giọt tinh dịch của tôi không rớt giọt nào, cô nuốt xuống nhưng mà nhìn cô vẫn có vẻ còn thèm lắm.
– Hay thôi em về trước đi, cũng muộn rồi, không bố mẹ lại lo. – Cô trở về với cách xưng hô bình thường.
– Dạ em biết rồi, cô có cần em phụ gì không?
– Không cần đâu, cô làm một mình cũng được.
– Cô cũng mệt rồi để em phụ cùng cô.
– Vậy cũng được.
Hai chúng tôi ở lại dọn bãi chiến trường, sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi với cô xuống dưới tầng thì trời đổ cơn mưa to:
– Chết rồi, trời mưa to thế này mà cô không có đem theo ô. – Cô lục tìm trong túi của cô.
– À… Hay là cô cầm tạm cái ô của em này về đi. – Tôi nhanh trí lấy cái ô chuẩn bị sẵn ở trong cặp ra đưa cho cô xài.
– Thôi cô không lấy đâu, cô cầm của em thì em về kiểu gì? – Cô từ chối tôi.
– Không sao đâu cô, có gì em gọi thằng bạn em đến đón em cũng được cô ạ. – Vừa nói tôi đưa lại cho cô.
– Vậy… Cô cảm ơn em nha, có gì cô trả lại em sau nha, cô về trước đây.
– Dạ cô về cẩn thận, em chào cô.
– Chào em. – Cô quay lại gật đầu với tôi.
Cô bước đi xa dần khỏi tầm mắt của tôi trong cơn mưa. Tôi từ từ mở cặp ra và phát hiện ra không có điện thoại trong cặp. Thôi ăn lìn rồi, tôi nhớ ra là đã để điện thoại ở nhà rồi, giờ sao gọi cho thằng Hiệu đến đón tôi được. Thế là tôi phóng xe thật là nhanh trong cơn mưa to tầm tã này.
Về đến nhà thì người tôi ướt như chuột lột, tôi vội vàng lên phòng thay bộ quần áo ướt sũng đó. Thay xong, tôi xuống nhà thì không thấy con Mai đâu:
– Quái lạ, tầm này nó phải về nhà rồi chứ nhỉ?
– Mà thôi cũng không sao, nó có đem theo ô mà không phải sợ.
Vừa nhắc đến nó xong, thì từ xa cánh cửa mở ra, nhìn nó ướt sũng không khác gì tôi khi nãy cả.
– Con hâm này, ô của mày đâu sao mày không dùng thế hả?
– Em cho bạn em mượn rồi, nên là em đi về đây.
– Thôi mày lên phòng thay quần áo luôn đi kẻo ốm ra đấy ai mà hầu được.
– Dạ em biết rồi mà.
Con bé chạy tít lên phòng, một lúc sau thấy nó xuống tôi hỏi nó:
– Trưa nay ăn gì nào?
– Ăn gì cũng được. (Câu này quen quá mọi người ạ) – Nó trả lời tôi.
– Thế ra kia ngồi đi, tao nấu cho nồi mì mà ăn.
– Dạ hihi. – Nó cười rồi ra ghế ngồi xem tivi.
Tôi thì xuống bếp mở tủ ra lấy mấy gói mì “Kokomi” ra mà nấu, thấy ăn mì không cũng chán nên là tôi lục lọi trong tủ lạnh xem có gì để ăn không thì phát hiện ra bó rau cải ngọt với mấy quả trứng. Thế là tôi lấy ra nấu luôn, rau tôi đem ra rửa còn hai quả trứng thì đem đi ốp la, anh em mỗi người một quả. Xong xuôi, tôi gọi nó vào ăn, nó mải ngồi xem tivi nên không có để ý lời tôi nói, mãi sau nó mới để ý rồi vào cùng ăn. Chúng tôi ăn uống trò chuyện với nhau vui vẻ.
Ăn uống no say, tôi lên phòng để cho con Mai ở dưới nó rửa bát giúp tôi vì nãy tôi cũng có công nấu cho nó ăn mà. Lên tới phòng, tôi nằm phịch xuống giường, tôi tự nằm nhớ lại những cảm giác gì đã trải qua khi nãy cùng với cô Hằng. Cảm giác sướng khó diễn tả ra thành lời đối với tôi. Sáng ngày hôm sau, tôi xuống dưới tầng thì thấy con Mai chưa có dậy, tôi vội lên phòng con Mai gõ cửa.
– Ê, mày tính không có dậy đi học à con kia? – Tôi đứng ngoài gọi nó.
– Em mệt lắm, hôm nay chắc không có đi học được đâu Khụ… Khụ… – Nó trả lời từ trong phòng ra.
– Mở cửa phòng ra tao xem nào.
Nó dậy mở cửa phòng xong về lại chỗ nằm. Tôi đến lại gần chỗ nó đưa tay lên trán nó thấy nóng quá.
– Sốt rồi… mày sốt rồi đấy.
– Em… em không sao đâu mà anh, anh đi học đi.
– Mày nằm yên đấy, tao đi mua thuốc.
Vừa chạy đi mua thuốc vừa rút điện thoại ra gọi cho thằng Hiệu:
– Ê thằng kia, đến trường chưa?
– Chưa, tao đang chuẩn bị đi, sao thế mày?
– Mày đến lớp thì xin cho tao nghỉ hôm nay được không, có việc.
– Có chuyện gì thế?
– Con em tao nó đang bị ốm ở nhà, tao ở nhà chăm nó.
– Được rồi ở trên ở lớp cứ để tao lo cho, mày ở nhà chăm cho tốt đấy.
– Biết rồi.
Tôi cúp máy, thế là khỏi phải lo chuyện trên trường nữa. Tôi đến hiệu thuốc thì mua cho nó vỉ thuốc hạ sốt kèm với thuốc ho, thuốc ngạt mũi nữa cho đủ combo. Về đến nhà, con Mai đã nằm ở dưới tầng rồi:
– Ơ… Anh không có đi học à?
– Tao xin nghỉ ở nhà chăm mày rồi.
– Anh đi học đi, không phải vì em mà anh phải làm như vậy đâu.
– Việc của mày là lên phòng nghỉ ngơi… NHANH. – Tôi gắt giọng với nó.
Nó lên rồi thì tôi cũng ra chợ mua mấy thứ về nấu cho nó ăn. Kể ra thế này cũng tốt, được nghỉ học ở nhà thế này, không phải lo bài vở gì cả. Tôi ra chợ mua ít thịt lợn với ít thịt gà và ít tía tô vì nghe bảo tía tô tốt cho người bị ốm lắm. Tôi xắn tay vào bếp nấu cho nó một nồi cháo thịt cho thêm tía tô vào để nó mau chóng khỏi bệnh. Nấu xong, tôi múc một bát cháo rồi mang lên cho nó. Nó cầm lấy rồi cảm ơn tôi rối rít. Nó ăn xong thì tôi bắt nó uống thuốc xong mới được đi ngủ. Tôi đem bát của nó xuống dưới để rửa. Tôi thở phào một hơi và tự thượng cho mình một thời gian để nằm nghỉ ngơi và chơi game.
Đến tối, tôi nấu cho nó nồi cháo gà đổi thành phần đi không ăn mãi thịt lợn nó cũng ngán. Mẹ tôi về hỏi sao lại nấu cháo ăn thì tôi bảo là con bé nó bị ốm nấu cháo cho nó ăn. Mẹ khen tôi là người biết chăm sóc cho em gái, mẹ nói tôi nghỉ ngơi để mẹ nấu nốt cho. Cả ba chúng tôi quây quần bên nhau, cười đùa nói chuyện vui vẻ trong bữa ăn.
Mấy hôm sau, nó khỏe lại, nó nhảy thẳng lên người ôm chầm lấy tôi, ngực nó cạ cạ vào lưng tôi:
– Cảm ơn anh nha, em khỏe lại rồi nè hihi.
– Nhìn mày ôm tao thế này là biết mày khỏe rồi không cần phải khoe đâu.
– Nhưng mà em thích được ôm anh cơ. – Con bé làm nũng tôi.
– Ôm cái gì mà ôm, nóng bỏ mẹ ra ở đó mà ôm với chả ấp.
– Hihi. – Con bé vui vẻ rồi nhìn tôi.
(Từ sau đoạn này, tôi có thể sẽ có nhiều cách xưng hô với một số người, rất xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này).
Ngày 16 tháng 6, không biết có phải do duyên trời sắp đặt hay không nhưng mà tôi đã gặp được em, người con gái tôi yêu.
Chiều hôm đó, tôi nằm nhà chơi liên quân như mọi lần. Có một trận làm tôi để ý tên của một bạn có tên trong game là “Dsamma Samm”. Tôi thấy bạn đó đánh hỗ trợ hay nên khi xong trận có kết bạn game nhắn tin với bạn đó. Tôi thì nói chuyện bình thường với bạn kia thế rồi còn rủ chơi nhau chơi thêm mấy trận game nữa và bạn đó đồng ý. Tôi với bạn đó chơi liên tục thắng, xong game tôi liền ngỏ ý muốn kết bạn làm quen trên facebook. Bạn ấy nhắn lại cho tôi:
“Bạn ấy”: Bạn thử tìm kết bạn giống cái tên game của tớ đi.
Tôi: Oki.
…
Còn tiếp…