Vẽ tranh
Chương 103
Khi mọi thứ dần xìu lại, Minh vừa thở, bưởi nhấp nhô, chị vừa nói:
“Ra nhìu quá vậy… Nóng quá à…”
“Hm hm…” – Cương biết mỉm cười chứ nói gì được nữa.
“Bộ… lâu rồi chưa xả sao… mà nhìu vậy…” – Minh đỏ mặt hỏi.
“Hm hm…” – ổng lại cười, chứ khai thiệt nữa chết mồ.
2 chị em im lặng, như để cho nhau nghỉ mệt xíu, rồi Cương nói:
“Nào giờ… có thằng bóng nào vầy với chị hông…”
“Hả… Gì…” – Minh ngớ mặt.
“Thì tối ngày kêu em bóng mà… thích chơi trai mà… Sao giờ vầy…” – Cương.
“Xớ… Chứ bộ cưng bóng thiệt hả…” – Minh lườm lườm.
“Không biết… Hm hm hm…” – Cương không tiết lộ.
2 chị em nhìn nhau, rồi bật cười không hiểu lý do. Cây dừa ở trong muốn cười lắm, nhưng chắc chết ngợp từ đời nào rồi, nên im lặng không kêu được 1 tiếng. Chợt chị nhìn Cương, cười phì cái:
“Hứm… Chắc ấy chị… để làm bình phong thôi chứ gì… Chứ có rung động với con gái đâu… Đúng không… Hm hm hm…”
“Hửm… Nãy giờ rung muốn gãy giường luôn… mà kêu không động hả chị kia… Muốn gì…” – Cương bặm môi hăm he.
“Hm hm hm… Ai biết à… Nhìu khi… ấy chị… mà nghĩ tới thằng nào sao… Hỉ hỉ hỉ…” – Minh.
Tới giờ còn chưa chịu công nhận Cương là đàn ông. Bà này tới số rồi…
“Ah… vậy em cho rung thêm chập nữa… mới chịu đúng hông…” – Cương.
“Xía… Làm được 1 lần… chắc gì trụ thêm lần 2… Đúng hông… Hé hé hé hé…” – Minh.
Cương không nói nhìu, anh dùng khả năng đặc biệt của mình để mà thụt thêm vài cái nữa. Minh “ah ah ah…” trong đau khổ. Mặt chị hơi nhăn nhó, ngó xuống chỗ mình bị đâm, rồi nhìn lại mặt Cương.
“Ah… Sao còn cứng quá vậy… Ah ah ah…”
Cương vẫn không thèm nói gì. Anh cứ tiếp tục “làm thêm cái nữa” cho bà chị quằn quại, la hét um trời không hề tha thứ. Quyết tâm trừng trị bà Minh cho chừa. Cương thụt tơi tả khe bướm, mút mạnh hết sức vào bưởi và bóp cuồng tay vào trái còn lại. Cứ như vậy, suốt gần 10″, anh vẫn không tha cho chị. Cương không quan tâm chị có ra thêm mấy đợt nữa hay không, chỉ biết càng thụt, cây dừa càng thốn và nở ra to hơn trước. Minh bấu vào nệm giường làm nó nhăn nhúm nhưng sóng nước. Dịch dâm của chị càng trào ra nhìu hơn, kết hợp với nước dừa của Cương tạo hỗn hợp bấy nhầy dính khắp hạ bộ và khe bướm.
“Ọc ọc ọc… Nhẹp nhẹp nhẹp…” – âm thanh của 2 bộ phận chọc vào nhau.
Và thứ tiếng đó kết thúc, khi mà Cương bơm thêm cho chị 1 đợt nước dừa tươi mới khác. Dù không nhìu như trước, nhưng cũng đủ làm bà chị co giật toàn thân. Tới khi cả căn phòng chìm vào im lặng, đó là lúc 2 gương mặt đỏ ửng nhìn nhau thêm lần nữa. Chị phải thốt lên:
“Em trâu quá à… Ê hết đùi người ta nè…”
“Hm hm hm… Cho chừa… Thử hỏi coi có thằng bê đê nào làm được vậy hông…” – Cương.
“Có mà… có mà…” – Minh nhướn mày lên xạo xạo.
“Đâu đứa nào… Chỉ coi…” – Cương.
“Nè… nè… Hé hé hé…” – Minh chỉ vô cả người Cương và với tay xuống chụp lấy cây dừa.
“Hay ha… Vậy để đâm thêm cái nữa cho thông suốt nha…” – Cương.
“Ah ah ah… Đừng mà đừng mà… Đau…” – Minh.
Chị nhìn Cương vẫn cứ thụt nhè nhẹ vào trong người mình. Chắc thốn nên kêu:
“Ơi… Đau mà… Đừng đâm nữa…” – Minh.
“Còn nứng lắm đó… Tính thêm cái nữa đây nè…” – Cương.
“Thiệt luôn hả trời…” – Minh.
“Uhm… Muốn nữa hông…” – Cương.
“Thoi thoi thoi thoi… Trời ơi… Em ăn cái gì… mà dai quá vậy…” – Minh.
“Cha sinh mẹ để nó vậy… Có ăn bưởi thì chắc dai nữa… Hm hm hm…” – Cương.
“Hm hm… Thích… bưởi hả…” – Minh.
“Có đàn ông mới thích bưởi thôi… Chứ bê đê… nó thích dừa cây…” – Cương.
“Vậy… chắc… cưng thích dừa cây rồi… Hỉ hỉ hỉ…” – Minh chọc ghẹo.
“Ah… Vậy để đâm cho chị liệt luôn nha…” – Cương.
“Hoi hoi hoi mà… Đừng… Chị chừa… chị chừa… Cương thẳng… hong cong… hong cong… Được chưa…” – Minh.
Phải vậy ngay từ đầu có phải được không. Cuối cùng bả cũng phải miễn cưỡng thừa nhận độ “thẳng” của dừa. Cương dễ dãi đành tha cho bà chị. Không quên thòng cho một câu:
“Lần sau là đâm cho 3 – 4 cái cho biết…”
“Ơ ơ… Gì nữa…” – Minh ngố mặt ra.
Xong Cương cũng phải rút dừa ra. Nhìn xuống, thấy cả chục ml nước cốt dừa trào đầy cả bướm chị. Đó là cảnh tượng mà không những Cương, mà toàn bộ đám đàn ông đều khoái ngắm. Anh không quên thủ tục vốn có… lấy giấy lấy khăn thấm hút cho chị.
“Hm hm… Chu đáo quá ha… Để chừng nào có bầu… chị báo… Hm hm hm…” – Minh.
Cương trố mắt nhìn Minh. Thấy bả cười khoái chí. Bây giờ với anh thì bầu bì gì là chuyện nhỏ. Anh bình thản kêu:
“Báo đi… Em chở cho siêu âm… Nha…”
Vừa nói xong, ăn nguyên cái gối từ chỗ chị phóng ra khi ổn đang đứng chỗ mép giường. Chợt chị nói:
“Đó… Tự kiếm đầm mặc đi… Làm chị bây như vậy… đuối rồi… không có sức tìm đồ nữa đâu…”
Cương đâu có ý định thay đồ, chỉ âm mưu “đánh bà chị” thôi. Anh nói:
“Mặc lại đồ cũ… có gì đâu…”
“Không… Mặc đầm đi… không là chị méc mấy đứa giờ á…” – Minh hăm dọa.
Cương hiên ngang, cây ngay không sợ chết yếu. Anh thẳng thừng hăm dọa lại:
“Mặc thì mặc… Xớ…”
Động lực thấy Cương mặc váy chắc đánh động tới trái tim bà chị. Minh không còn liệt giường, mà ngồi dậy lục ra nguyên cái dầm 2 dây trắng tinh sương cho Cương mặc.
“Tách…” – tiếng camera.
“Cái gì vậy…” – Cương hết hồn la lên.
“Hỉ hỉ hỉ… Chết cưng rồi… Nè nha… Bằng chứng là Cương cong… không thẳng nha… Há há há…” – Minh chộp hình Cương bận đồ nữ cute.
Anh hậm hực lườm chị không ngừng nghỉ. Đã vậy còn bị chị:
“Rồi… đi xuống đi… Cho mấy đứa kia ngắm… há há há…”
Cương đâu dễ dàng chấp nhận. Anh lột phăng cái đầm váy, mặc lại bộ đồ menly cũ.
“Ủa ủa… Sao cởi ra dạ… Hí hí hí…” – Minh.
“Chị đợi đó…” – Cương lườm thêm cái nữa, mỏ chu chu như chịu đựng sự bất công, ức hiếp.
Ổng nâng niu bả vậy, mà bả nỡ dìm hàng anh. Công cuộc chứng minh trai thẳng của Cương coi như thất bại. Anh quay lại, “bốp” vào mông bà chị cái, rồi tưng tưng chạy khỏi phòng.