Yêu nữ quầy bar 2
Chương 115
Tôi nhớ, lúc đó là thời điểm hoa tam giác mạch, hoa cúc dại bắt đầu trổ hương trổ sắc, đi trên quốc lộ về Bắc Giang thi thoảng nhìn ra ven đường thấy cảnh đồi cảnh núi đẹp ngỡ ngàng. Một vùng trời Đông Bắc của tổ quốc hiện ra ngay trước mắt tôi.
Thời điểm bình minh, bên ngoài trời thấy rõ sương trắng lãng bãng trôi trên những quả đồi nối tiếp quả đồi. Xe chúng tôi đi càng xa càng xa, nắng sớm bắt đầu len lói qua những rặng cây. Đi được tầm chục cây số đường dài, qua 1 khúc cua lớn thật lớn, thoắt cái trước mắt tôi hiện ra một vùng trời mênh mông bát ngát, soi mình xuống mặt hồ rì rào nắng sớm.
Trong lòng tôi không nén nổi cảm khái. Một vùng non xanh nước biếc thu vào trong đáy mắt.
Cậu chàng bên cạnh tôi mỉm cười chỉ tay bảo: “Đó là Hồ Cấm Sơn, cảnh đẹp nổi tiếng của Bắc Giang.”
Tôi trầm trồ, đưa mắt đánh giá, cho rằng nơi đây còn đẹp hơn tất cả mọi lời ngợi khen ca tặng. Đây một hòn đảo cây lá xanh rì, kia một quả đồi trập trùng lên xuống. Sáng sớm đi qua đây có cảm giác thật yên bình, bất giác nỗi mệt nhọc trong lòng tôi đã vơi đi phân nữa. Giờ phút này chỉ muốn quên đi tất cả.
Anh lái xe liếc qua kính sau, thấy tôi mãi mê ngắm cảnh, bèn bổ sung thêm “tiếc là anh không tới đây vào lúc trước, lúc đó vải Lục Ngạn chín đỏ cả cánh đồi. Sau này có dịp hãy quay lại đây vào tháng 6, tháng 7.”
Tôi nghe câu này xong, nhìn mấy chiếc thuyền nan rẽ nước trên mặt hồ lòng tê tái: “Sau này à? Sau này liệu có còn cơ hội?”
Xe một đường yên bình, bon bon chạy qua đập Cấm Sơn cho phép tôi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên nơi đây thêm một vài chục phút trước khi dừng lại ngoài ngôi nhà ván cũ kỹ nằm ngay bên vệ đường.
Căn nhà này tổng cộng 2 tầng, tựa như nhà sàn mà không phải nhà sàn, tựa như nhà mái chữ A mà không phải nhà mái chữ A, bên ngoài lợp hoàn toàn bằng ván gỗ, úa màu tối đen của năm tháng. Xe chúng tôi tấp vào lề cùng lúc đám người trong nhà túa ra.
Đám người này nam có – nữ có đang hướng về phía bìa rừng, nơi đó một chiếc xe con biển số đỏ vừa dừng lại tức thì.
Tôi nhận ra Bánh Đậu Ngọt đi ở chính giữa, con bé cũng nhận ra tôi, bèn la lên “Anh cả, anh cả!”
Tôi chạy tới bên cạnh nó, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Các chú các bác nói thế nào?”
Bánh Đậu Ngọt đáp: “Do bác Mười quyết định.”
Tôi vội hỏi “vậy bác Mười đâu?”
Con bé trỏ tay về phía chiếc xe đen đang đậu im lìm trong nắng sớm.
Thì ra người bí ẩn trong chiếc xe quan chức kia là Bác Mười của Bánh Đậu, hình như là vai vế lớn nhất trong số những bậc trưởng bối – vẫn còn sống trong họ tộc. Ông bác này vai vế đã lớn mà địa vị xã hội lại càng lớn. Hẳn phải giữ chức tước gì to lắm trong quân đội nhân dân.
Mấy người bên cạnh Bánh Đậu Ngọt lạnh nhạt nói: “Chỉ có con bé được phép qua bên đó thôi. Mày đứng đây đợi đi.” – Tôi đành y theo lời đứng tại chỗ nhìn 2 người lớn khác dắt tay em gái qua chào hỏi bác Mười.
Cửa kính xe hạ xuống, đám con cháu bên kia đường đồng loạt cúi chào, ngay cả tôi cũng không nhịn được phải cúi đầu 1 cái biểu hiện sự lễ phép. Bác Mười vai vế cao hơn nữa lại rất quyền lực, số mạng tôi, Lee Phong Lưu, Lý Ma Ma đều nằm cả trong tay bác ấy.
Trong lòng tôi nơm nớp lo sợ, hai mắt cứ chốc chốc lại ngước lên quan sát tình hình, phát hiện thấy ở phía bên kia, đôi bên đang nói chuyện trao đổi gì đó rất nghiêm trọng. Và rồi cửa xe mở ra, lúc đó nắng bên ngoài hắt vào 1 góc rất đẹp, vừa vặn cho tôi nhìn thấy người bên trong mặc quân phục, đầu tóc bạc trắng.
Bánh Đậu Ngọt khẽ chui vào trong xe ngồi. Bấy giờ có 1 anh cận vệ từ băng ghế trên nhanh nhẹn chạy xuống mở cửa xe giúp Bác Mười.
Chỉ thấy Bác Mười vỗ vai rồi ân cần hỏi han vài câu, anh cận vệ liền nở nụ cười tươi rói.
Tiếc là tôi không thể nhìn rõ mặt vị Tướng kia vì ông ấy đứng quay lưng lại trông về phía bờ hồ đằng xa. Ba người lớn lại tiếp tục trao đổi gì đó với nhau, gió lớn chen tới thổi tà áo bay phần phật.
Trên xe, anh tài xế ngồi sau vô lăng hết sức ngay ngắn. Còn anh cận vệ đứng bên ngoài thì nghiêm trang quay mặt về phía chúng tôi. Thoạt nhìn đã biết 2 người này thuộc về quân đội chính quy, được rèn luyện qua bao nhiêu năm tháng.
Tôi thấy bác Mười vừa hút thuốc vừa nói chuyện. Những câu chuyện giữa bọn họ mang màu sắc nặng nề trầm lắng. Bác Mười cứ chốc chốc lại ngửa mặt nhả ra 1 cụm khói, đó chính là âm thầm thở dài.
Trong lòng tôi lúc này đã loạn lắm rồi, ngộ nhỡ ông ấy cũng không ưa tôi như Gã Đồ tể đang gườm gườm ở đằng kia chắc đổ nợ. Đến lúc đó dù là Lão Tướng, Gái Hư cũng đừng hòng cứu được Tắc Kè.
Mấy người chúng tôi ngoan ngoãn đứng ở phía bên này chờ đợi, tôi nghe được loáng thoáng đám con cháu đứng sau lưng bàn luận về việc tìm Lee Phong Lưu ở Hà Nội và Bà hai tức Lý Ma Ma rồi ông Tỷ Phú nào đó.
Chừng mười phút sau, hai người vai vế cao nhất trở về, thần sắc nghiêm nghị dặn dò đám con cháu bên này “chuyện ngày hôm nay bọn mày không được bép xép với ai nghe rõ chưa!?”
Tôi nghe câu này chột dạ, bèn đau tim nhìn Bác Mười, thấy bác ấy đã quay trở lại trong xe. Anh cận vệ vẫn như cũ đứng gác bên ngoài như 1 pho tượng.
Qua kính xe có thể thấy Bánh Đậu Ngọt đang nói chuyện với bác Mười. Cái đầu nó cúi thấp vô cùng, chắc đang theo thói quen nắm chặt hai tay để lên mép đùi.
Từng giây từng phút một qua đi, cậu chàng thanh niên vừa đón tôi vỗ vai tôi trấn an. Tôi cũng chỉ đành nghe theo lời cậu ta, bấu víu lấy 1 tia hy vọng, mong rằng ngươi làm lớn sẽ hiểu được nguyện vọng anh em tôi.
Thật lòng mà nói tôi chẳng còn thiết tha trả thù một chút nào. Sau bao nhiêu phong ba bão táp ập tới, tôi đã sợ hãi lắm rồi.
Tôi cầu nguyện, cầu khấn một thế lực nào đó ở trên trời. Tôi nhìn trời, nhìn mây nước trong biển nắng chan hòa đang rọi khắp non sông. Bất thình lình nghe tiếng người kêu nho nhỏ.
Ánh mắt tôi quay sang bắt gặp ánh mắt Bánh Đậu cũng đang nhìn lại. Một sự vui sướng hạnh phúc ngập tràn trong đáy mắt em gái tôi.
Và giây phút đó tôi biết, anh em tôi sẽ lại được ở cùng nhau.
Thời gian trôi qua lâu mau không còn giá trị, tôi mừng cơ hồ muốn đổ lệ, lúc đó càng thêm thấm thía tình nghĩa gia đình.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar-2/
Khoảng cách từ hồ Cấm Sơn về Thái Nguyên ước chừng 90km, theo lộ trình này mất khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ đi ô tô.
Sau khi xe Bác Mười đã đi khỏi, chúng tôi cũng tức tốc lên đường trở về nhà ông Công ở Thái Nguyên. Nghe cậu thanh niên ban sáng nói, ông Công sáng hôm nay đột nhiên trở bệnh đau đớn thấu trời thấu đất. Cả đại gia đình quyết định tề tựu về Thái Nguyên để thăm ông.
Tôi muốn đón Bánh Đậu Ngọt đi ngay nhưng không còn cách nào khác, hơn nữa cũng quan tâm đến tình hình sức khỏe ông Công nên quyết định đi cùng với bọn họ.
Hôm nay chẳng có đứa nào dám quẳng tôi giữa đường, tôi lại còn được ngang nhiên ngồi cạnh Bánh Đậu vì Bác Mười đã có phán quyết cuối cùng – bác ấy cho phép tôi và bánh đậu từ nay tiếp tục ở cùng bên nhau!
Lòng tôi vui sướng không bút nào kể siết, nắm lấy bàn tay em thật chặt, tuy nhiên trong lòng vẫn thận trọng vì đám người này có thể lật lọng bất cứ lúc nào.
Xe chạy mòn mỏi qua nhiều km đường trường cuối cùng đã thấy quang cảnh vùng đất Thái Nguyên hiện ra trước mắt. Lúc này đã về chiều, nắng chiều chói chang hắt qua khung cửa làm những người đã phải lên đường cả ngày như chúng tôi cảm thấy mỏi mệt.
Tối hôm đó chúng tôi được bù lại sức lực bằng những món ngon đặc sản nơi quê nhà ông Công. Con cháu trong nhà ông tiếp đãi chúng tôi tận tình chẳng thiếu thứ gì.
Tôi ăn qua quýt mấy miếng rồi, vinh dự theo sau Bánh Đậu Ngọt vào phòng Ông Công.
Ông ấy đổ bệnh khá nặng, nằm liệt giường mấy năm nay không thể đi lại được, cả ngày trời lúc nào cũng cần con cháu ở bên thay phiên túc trực. Nghe bác sĩ bảo, nếu ý chí tốt, chăm sóc tốt có thể sống được thêm 3 – 5 năm nữa. Nhẩm tính đến nay cũng đã được 4 năm.
Đây là quãng thời gian dài đối với 1 người lâm bệnh như Ông Công. Có thể nói chút sức tàn của ông Đồ Già năm đó giữ ông sống chỉ chờ đến giờ phút ngày hôm nay.
Giờ phút Bánh Đậu Ngọt và tôi bước qua cánh cửa phòng đó, mắt ông rưng rưng lệ, ngay đến cử chỉ đưa tay lên lau mặt cũng thật khó khăn, phải có 1 đứa cháu gái ngồi bên cạnh không ngừng chấm nước mắt cho ông.
Tôi và em gái ngồi xuống bên giường bệnh nắm chặt lấy tay ông, miệng nói mấy câu chào hỏi đơn thuần. Đã xa nhau hơn chục năm rồi, bây giờ gặp lại người xưa, đột nhiên chẳng tìm thấy lời nào để nói.
Ông Công nhìn Bánh Đậu Ngọt thều thào: “Đẹp, giống lắm.” – Chắc ý ông đang khen Bánh Đậu giống Má Nuôi.
Ông ráng sực gật gật đầu, những tiếng khục khục phát ra trong cổ họng. Con bé cháu gái lật đật lấy khăn vuốt vuốt ngực. Tôi biết người bị liệt nằm 1 chỗ lâu năm cơ bắp sẽ teo lại, xương cốt thì đau nhức vậy nên luôn tay xoa bóp tay chân cho ông Công.
Chỉ buồn là lúc này ông yếu quá không nói được nhiều, chỉ biết nắm chặt cứng tay của Bánh Đậu Ngọt, ánh mắt nhìn nó đầy thương mến.
Tôi nhìn tình cảnh này cảm thấy cuộc sống quá đáng sợ. Mới hôm trước rõ ràng còn đủ sức nói chuyện với tôi qua điện thoại, vậy mà hôm nay đến 1 câu rành mạch cũng nói không ra hơi.
Cơ mặt ông thường xuyên nhăn lại, cũng không biết như thế là ông cười hay đang đau đớn.
Bánh Đậu Ngọt từ nhỏ vốn thân với ông Công, nó thương ông chẳng kém Má Nuôi và tôi nên đau lòng là chuyện dễ hiểu. Tuy vậy bao nhiêu năm tháng bị cầm tù bên trong Làng Cung Nữ đã khiến thái độ biểu cảm của nó có chút vấn đề.
Bánh Đậu Ngọt chỉ nói được vài câu cảm thán rồi ngồi im 1 chỗ buồn rầu nhìn ông Công, hình như nó rất muốn mở miệng nói thêm gì đó, nhưng sau cùng vẫn không thể lên tiếng, chỉ biết dùng 2 tay nắm chặt tay ông Đồ Già.