12 nữ thần - Quyển 2
Chương 102
“Thần Lôi Thẩm Định muốn đánh vào mình? ” Dương thầm rùng mình, nhưng hắn lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ điên rồ của bản thân: “Chắc do mình tưởng tượng, mình sống gương mẫu bỏ mẹ luôn, làm gì đến mức bị trời đánh? ”
Nghĩ vậy nên Dương vẫn chú tâm vào công việc, hắn tỉ mỉ lắp ghép từng chi tiết nhỏ tinh xảo vào bộ khung có hình dạng như não người.
“Não người? Hắn muốn làm gì? ” Không chỉ có Thiên Kim mà bất cứ ai cũng tò mò về thứ Dương định làm, tim và não? Lương tâm và lý trí? Cảm xúc và trí tuệ?
“Hắn muốn tạo ra con người? ” Với trí tuệ siêu phàm, Lương Thiên Kim nhanh chóng liên tưởng ra món bảo vật mà Dương muốn làm.
Cách mạng giả kim lần thứ tư, thời đại mà giả kim thuật phát triển đến mức có thể tạo ra con người từ bảo vật, hoàn toàn tự động và có trí tuệ riêng hơn xa người thường, đó là tương lai mà Thần Kim tháp nhắm tới, nhưng điều đó còn quá xa vời vì Thần Kim tháp chưa thể tạo ra bảo vật có trí tuệ riêng dù là đơn giản nhất, vậy nên 121 Bảo Nhân vẫn được điều khiển bằng não người.
Vậy mà trước mắt Thiên Kim, ngay tại Thần Kim tháp, một kẻ khác đang muốn thực hiện điều đó?
“Hão huyền! ”
Người nói là tháp phó La Phấn Liêm, tuy phản đối cuộc so tài nhưng lão vẫn tò mò nán lại theo dõi, và cũng như Thiên Kim, lão đoán ra thứ Dương định làm.
“Hão huyền ư? ” Thiên Kim lắc đầu, hão huyền thì tại sao toàn bộ Thần Kim tháp xem việc tạo ra trí tuệ nhân tạo như tương lai của ngành giả kim?
“Hắn sẽ làm được! ” Thiên Kim thầm khẳng định, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn giống như hắn tuyệt đối tin tưởng cái ngày nàng thành công bay vào vũ trụ…
“Nhưng mà… Dù cho hắn thành công thì cũng không đủ khả năng so sánh với Bán Thần bảo… ” Thiên Kim thầm sáng tạo mà còn phải mang sức mạnh tương xứng. Bình Thường của nàng có thể tạo ra một sinh vật mạnh hơn chính hắn sao? Chắc chắn là không, vậy nên Thiên Kim e sợ rằng Bình Thường sẽ thua.
Dương vẫn cặm cụi lắp ghép, bộ não này là một trong những bảo vật do chính hắn thiết kế dựa vào kiến thức giả kim thâm sâu và kiến thức công nghệ từ thế giới cũ. Vốn hắn định sau khi đi Hà Thành tìm Như Nguyệt về sẽ thực hiện, nhưng sau đó liên tục bị cuốn vào rắc rối nên vẫn chưa thể thực hiện.
Mây đen vẫn tụ thành vòng xoáy giửa bầu trời trong xanh.
Rồi thì Dương cũng lắp xong chi tiết cuối cùng vào bảo vật hình bộ não.
Mọi ánh mắt cùng hồi họp chờ đợi phản ứng từ món bảo vật quen mà dị do Dương làm ra.
Chợt bộ não lóe sáng…
“Kì bảo xuất thế! ”
Nhưng ánh sáng không quá huy hoàng…
“Thánh Kỳ Bảo Sơ Cấp! ” Đa số người đến theo dõi đều có kiến thức giả kim nên dễ dàng thẩm định giá trị món bảo vật do Dương làm ra.
Nếu trong hoàn cảnh khác, Thánh Kỳ Bảo Sơ Cấp xuất thế có thể gây ra một tràng kinh ngạc, nhưng trong hoàn cảnh Bán Thần Bảo ra đời, so ra thì Thánh Kỳ Bảo Sơ Cấp cũng chỉ là rác rưởi.
Có giềng dè bĩu chê cười Dương, nhung không nhiều, vì mây đen vẫn còn trên bầu trời, như đang dò xét, đang chờ đợi…
Dương nghiến răng, món bảo vật của hắn chưa hoàn thành, và hắn cần phải cho nó sức mạnh…
Dương nhớ lại những gì Bích Diệp dặn dò sau khi nguyền hắn nhỏ lại: “Ta cho ngươi cơ hội tạm thời phá giải lời nguyền, nhưng ngươi phải hiểu rõ tình trạng của bản thân, nếu dùng linh lực quá mức không phải chỉ bị phế linh lực như lần trước, mà có thể ngươi sẽ chỉ còn là xác không hồn… ”
Dương thầm vận linh lực lan khắp cơ thể, cơ thể nhỏ bé của hắn dần cao lớn ra và trở lại hình dạng Bình Thường trước đây.
Dương cầm lấy quả tim đen và bắt đầu truyền linh lực của bản thân vào quả tim.
“Hắn định làm gì vậy? ” Đám đông khán giả tò mò dõi theo hành động kì lạ của Dương.
Khi linh lực được truyền vào, quả tim đập càng lúc càng mạnh, tiếng tim đập mạnh đến mức khán giả xung quanh cũng nghe được…
Thình thịch…
Thình thịch…
Linh lực lan vào quả tim khiến lớp kim loại đen trên quả tim như nảy mầm vươn dài ra khắp xung quanh, tiếp theo đó, phần thủy nhân màu đỏ cũng lan ra như những sợi tơ máu men theo đường đi của hắc kim, dần dần hình thành một cơ thể người không đầu với kích cỡ tương đương Dương.
Rồi Dương rút tay khỏi quả tim đang đập dữ dội, lấy bộ não vừa làm ra đặt vào vị trí phía trên cổ hình người, vừa kịp lúc hắc kim và huyết ngân tạo thành đầu bao bọc rồi kết nối chặt chẽ vào bộ não.
Quá trình kết nối hoàn tất, một cơ thể người bằng kim loại sống động đứng im đối diện Dương…
Không còn ai mở miệng chê bai dè bĩu, chỉ còn tiếng hít hơi thật sâu, tất cả cùng chờ đợi món bảo vật dung hợp từ hai kì bảo này lóe sáng…
Có lẽ, một Siêu Thánh Kỳ Bảo dung hợp từ hai Thánh Kỳ Bảo sẽ thực sự ra đời?
Nhưng chỉ là có lẽ, bởi vì, lúc Dương tạm thời phá nguyền và sử dụng linh lực thì mây đen cũng bắt đầu rung động, Thần Lôi giật chớp gầm gừ.
Và rồi, khi hình người kim loại mở đôi mắt đỏ máu ra, cũng là lúc một tia chớp màu lam bạc điên cuồng muốn phá xuyên không gian đánh thẳng xuống, không phải nhắm vào bảo vật của Dương hay bảo vật của ai khác, mà đánh thẳng xuống đầu Dương.
“BỎ MẸ! ” Dương giật mình gào lên, còn chưa kịp chui xuống gầm bàn trốn thì đã bị người kim loại đen lao đến đẩy ra.
ẦM!
Một tiếng sấm kinh thiên động địa!
Khi tất cả mọi người tỉnh hồn thì chỗ Dương vừa đứng chỉ còn là một cái hố sâu, miệng hố cháy đen, cả Dương lẫn người kim loại do hắn làm ra đều biến mất.
“Vậy là sao? ” Khán giả hoang mang tột độ.
“Hình như Thần Lôi Thẩm Định đánh thẳng xuống đầu Bình Thường chứ không phải bảo vật của hắn? ”
“Chẳng lẽ Thần Lôi đánh hụt? Chứ làm gì có chuyện Thần Lôi bỏ bảo đánh người? ”
Thiên Kim và Diễm My đều chết lặng, mọi chuyện diễn ra nhanh và bất ngờ đến mức thông minh như hai nàng cũng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
“NỮA KÌA! ” Ai đó gào lên khi thấy mây đen trên bầu trời tiếp tục tích tụ một tia sét, còn lớn mạnh hơn tia vừa rồi.
Một cánh tay người bị cháy đen giơ lên chụp lấy miệng hố, Dương thò đầu lên thở hồng hộc tê dại.
Thiên Kim gào lên: “Kích hoạt Phệ Lôi Thánh Trận khẩn cấp! ”
Phệ Lôi Thánh Trận là trận pháp được Thần Kim tháp tạo ra nhằm mục đích hạn chế uy lực của Thần Lôi trong trường hợp có người tạo ra Thần Bảo, nhưng không kịp…
Dương chưa kịp mừng sau khi thoát chết thì tia sét mới đã bắn xuống: “ĐẬU MÁ! ”
ẦM!
Tia sét kinh thiên giáng xuống đúng ngay cái đầu đang thò lên của Dương, cả Thần Kim tháp rung chuyển dữ dội.
Sau tiếng sét, cả khu vực trở nên yên tĩnh tuyệt đối rồi lại ồ lên tiếng kinh hô.
“Vậy là sao? Thần Lôi bỏ bảo đánh người, không chết không thôi? ”
“LẠI NỮA! ” Lại có người gào lên, trên bầu trời tích tụ một chùm Thần Lôi mới còn lớn hơn trước đó.
Đúng lúc này, Phệ Lôi Thánh Trận được kích hoạt, hàng nghìn cột kim loại màu vàng kim nhọn hoắc đồng loạt nhô lên cao rồi tụ lại thành hình chóp nhọn để thu hút Thần Lôi.
ẦM!
XOẸT XOẸT…
Tia sét khổng lồ giáng trúng đỉnh chóp khiến một nửa số cố thu lôi tan chảy và sụp đổ, một nửa còn lại vẫn trụ vững và hấp thu thành công Thần Lôi.
Nhưng mà…
ẦM!
Lại một cột sét lớn hơn giáng xuống phá sập giàn thu lôi và vẫn nhắm thẳng vào hố sâu nơi Dương bị đánh xuống.
Lúc này, trong đầu tất cả người chứng kiến có cùng một ý nghĩ: “Tên này đã làm chuyện ác ôn khủng khiếp gì? ”
Ở Linh giới, chuyện kẻ ác bị sét đánh là có thật, điển hình là Lý Thông bị Hắc Ma Đế Lôi đánh. Nhưng chuyện Thần Lôi bỏ bảo đánh người là chuyện chưa từng được ghi nhận, thậm chí chưa ai nghĩ đến.
Điều đáng sợ hơn là Thần Lôi này ngay cả Chúa Tể cũng không dám động, vậy mà tên Bình Thường lãnh một tia không chết?
Hay do món bảo vật hình người của hắn?
Khi mọi người cũng nghĩ đến điều này, từ dưới hố sâu, một bóng đen nhảy lên đứng trên miệng hố.
Không phải Bình Thường, mà là món bảo vật của hắn, mang hình dạng như một con người mặc giáp đen, trên người kẻ này hiện tại khoác thêm một bộ giáp khác màu, bộ giáp giống như đang hòa tan vào cơ thể người kim loại rồi tan biến.
Khoảnh khắc bộ giáp tan biến vào cơ thể đen của người kim loại cũng là lúc toàn thân kẻ này phát ra ánh sáng đỏ rực chói mắt.
Khoảnh khắc chói mắt qua đi, có người liền kinh hô: “Đó hình như là hiệu ứng Kỳ Bảo xuất thế, sao lại có màu đỏ? ”
Đôi mắt đẹp của Lương Thiên Kim cũng rung động, độ sáng là thước đo đẳng cấp kỳ bảo, riêng ánh sáng màu đỏ chỉ được ghi chép dưới dạng một dự đoán trong sách cổ, gọi là dự đoán vì hiệu ứng này gần như chưa từng xuất hiện, và món bảo vật gây ra hiệu ứng này cũng chưa từng xuất hiện trong lịch sử Việt Nam.
Sánh ngang Thần Bảo nhưng không phải Thần Bảo, loại bảo vật này được gọi là…
“Tuyệt Thế Kỳ Bảo! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! ” La Phấn Liêm như phát điên, mắt trợn ngược và không ngừng lẩm nhẩm. Tên ất ơ vô danh tiểu tốt trong mắt lão đã tạo ra một bảo vật sánh ngang Thần Bảo cũng ngay trước mắt lão!
Và khi những người hiểu biết bận kinh ngạc, khi những người chưa biết còn ngơ ngác, thì người kim loại đen kia ngẩng mặt nhìn lên mây đen, đôi mắt đỏ máu nheo lại, tay hắn giơ lên cao với ngón trỏ ngoe nguẩy.
Nhìn hành động đó, tất cả người có mặt đồng loạt rùng mình…
Hắn, thách thức Thần Lôi!