12 nữ thần - Quyển 2

Chương 274



Phần 274

Dương bừng tỉnh sau khi tách khỏi cơ thể Dương Bão Hạo và tái tạo lại cơ thể riêng của chính mình, những ký ức lúc trở thành Dương Bão Hạo vẫn còn lưu trữ trong đầu Dương cảm giác đau đớn từ những thương tích Dương Bão Hão phải chịu đều còn lưu lại.

Dương lúc này đã rất suy yếu, hắn nhìn cả vùng không gian đang liên tục lan tràn những vết rạn nứt chằng chịt, từng mảnh không gian nhỏ theo nhau sụp đổ.

Thục Trinh ngã xuống nên Thiên Địa Thần Trận đã không còn, những thiên tài Hùng Vương Bảng bị phong ấn cũng lần lượt thoát khỏi khống chế nhưng lúc này chẳng ai có ý định trả thù mà điều ưu tiên là thoát khỏi khối không gian sụp đổ này.

Lúc này Thục Trinh gượng đứng dậy và nuto61 vội một viên linh đan cấp cao để hồi phục, nàng còn một nhiệm vụ cuối cùng cần hoàn thành đó là mở ra cánh cổng hướng đến lối thoát duy nhất.

Thục Trinh vào bằng một lối đặc biệt do Tổng Lãnh Thiên Thần tạo ra nhưng nàng không thể thoát ra bằng lối này vì Tổng Lãnh Thiên Thần không tạo đường ra, mục đích để ngăn Nham thoát ra bằng lối ra mới.

Cho nên lối ra duy nhất là ở một tàn tích mà Nham từng ngự trị, Thiên Đường.

Cổng không gian khai mở, đám người đồng loạt lao vút vào ngay trước khi vùng không gian hoàn toàn sụp đổ.

Phía bên kia cánh cổng là hình ảnh một phế tích rộng lớn nhưng đã hoàn toàn sụp đổ điêu tàn, giữa phế tích này có một vực sâu không đáy kéo dàn dường như đến vô tận.

Nhưng dù đã điêu tàn, khí chất linh thiêng từ phế tích toát ra cũng đủ khiến đám bọn Dương kinh sợ, đủ thấy phế tích này khi xưa huy hoàng đến cỡ nào.

“Thiên Đường?” Ngân Hà thốt lên, dường như huyết thống chim Lạc ẩn bên trong đã giúp nàng nhận biết được nguồn gốc của phế tích.

“Thiên Đường? Thiên Đường của Thiên? Nơi xảy ra trận chiến khiến thế giới suýt bị hủy diệt?” Thích Đông từ nhỏ sống ở Thiên Không Tự, vì thường xuyên nghịch phá bị phạt đọc kinh thư nên hắn đọc được rất nhiều bí mật mà Thiên Không Tự thu thập và ghi chép.

Tại nơi này, trong đầu bọn Dương tựa như vang lên những âm thanh kêu gào của điên cuồng và đau đớn, âm thanh của những vụ nổ hủy thiên diệt địa, âm thanh của da thịt đứt đoạn, của máu đổ đầu rơi. Dù không biết đã bao nhiêu ngàn, bao nhiêu vạn năm trôi qua nhưng ký ức của trận chiến khủng khiếp kia vẫn được lưu lại trên từng hạt cát, từng viên gạch. Một trận chiến mà Thần linh chỉ là binh tốt, Tối Thượng cũng trở thành tro bụi.

Dương suy yếu nuốt một viên linh đan hồi linh lực, đồng thời hắn kích hoạt Thiên Cực Thánh Quang phối hợp Sinh Mệnh lực để chữa lành thương thế và hồi phục linh hồn. Hoài Bão cũng nuốt một ngụm linh đan nhà làm và đang gạ bán cho Sùng Hạo nhưng tên này lúc đi đã thó một mớ từ kho của Hoàn Kiếm Tông nên không thèm mua.

Đám người còn lại nhìn vào trong một tòa cung điện sụp đổ, bên trong có một quả cầu ánh sáng hư ảo đang lơ lửng xoay tròn.

Nhìn thấy quả cầu, dù không biết là gì nhưng tất cả đều chắc chắn đó không phải vật thường, Lục Văn Minh vốn còn giữ nguyên sức mạnh liền hóa thành bóng tối lướt về phía quả cầu hòng chiếm đoạt.

Nhưng Lục Văn Minh không phải người duy nhất giữ nguyên sức mạnh, khi Lục Văn Minh lao đi thì Tiêu Hồn đã giương Đoạt Mệnh Cung và bắn Tiêu Hồn Tiễn lao vút về phía Lục Văn Minh rồi bắn xuyên qua luồng bóng đen do Lục Văn Minh hóa thành, kết quả là Lục Văn Minh bị sững lại, còn Tiêu Hồn Tiễn tiếp tục lao đi và tự tách ra mười phần tạo thành một cái lồng bao quanh quả cầu trong suốt.

Nhưng khi cái lồng vừa hình thành thì Đoạn Tuyệt đã lao đến bổ Ô Long Đao xuống chém cái lồng nổ tung văng ra tứ tán, còn hắn thì giơ tay chụp vào quả cầu hư ảo.

Cứ tưởng sắp cầm chắc trong tay vì lúc này Đoạn Tuyệt là kẻ mạnh nhất còn giữ được trọn vẹn sức mạnh, nhưng khi hắn đưa tay ra thì quả cầu đột nhiên bay vèo đi tránh khỏi tay hắn và hướng về phía Dương.

Dương ngơ ngác nhìn quả cầu bay về phía mình mà không hiểu tại sao, rõ ràng hắn không làm gì và cũng không có ý định tham gia giành giật quả cầu vì đã quá kiệt sức, nhưng quả cầu cứ thế bay đến nhập vào cơ thể hắn.

“Ảo ma!” Thích Đông ngơ ngác thốt lên, với kinh nghiệm hóng hớt của mình, Thích Đông chưa từng chứng kiến pha nào búp bẩn trắng trợn như pha này, không làm gì mà cũng có ăn.

Đoạn Tuyệt bị hớt tay trên tuy rất bấn mãn nhưng không dám lao đến giành lại vì gã biết Dương còn giữ con mắt quái dị kia, nó mà gắn vào thì chuyện Đoạn Tuyệt bị đánh cho đoạn tử tuyệt tôn là hoàn toàn có thể.

Mà Dương thì vẫn ngơ ngác, sau khi quả cầu nhập vào người thì hắn chẳng cảm thấy có chút gì thay đổi, mà cái cảm giác này giống hệt lúc Kinh Vô Nguyệt chết cũng có một mảnh Thiên Thư hư ảo tự bay đến nhập vào cơ thể hắn.

“Là do Minh Châu?” Dương tự hỏi, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra Bảo Ngọc đã sớm rời khỏi nhẫn và đang ngồi trên vai hắn để nhìn khung cảnh xung quanh.

Với ánh mắt mơ màng, Bảo Ngọc ngẩng gương mặt nhỏ nhắn tuyệt trần của nàng lên hỏi Dương: “Ba, đây là đâu, sao Bảo Ngọc cảm giác rất quen thuộc?”

Dưới chân Dương phát ra tiếng gầm gừ dữ tợn, hắn nhìn xuống và thấy Thâu Thiên béo ú cũng đã chạy ra, rõ ràng là mặt lợn nhưng lại nhe răng gầm gừ y như chó dữ.

Dương tức giận đá đít Thâu Thiên và mắng: “Lúc nguy hiểm thì không thấy đâu, xong chuyện rồi mới thò đầu ra thị uy hả mày?”

Đột nhiên bị đá đít làm Thâu Thiên giật mình kêu ẳng ẳng rồi chạy vội ra nấp sau chân Dương, khi nghe chửi và nhận ra Dương chính là kẻ đá mình thì nó tức giận mắng: “Má làm hết hồn mậy! Chạy mau, ta cảm giác có gì đó rất đáng sợ đang đến!”

“Ý mày nói Nham hả? Nó bị bọn ta bắt rồi!” Dương nói.

“Nham?” Thâu Thiên nheo mắt như nhớ ra gì đó rồi hỏi: “Ý mày là tên khổng lồ lửa ấy hả? Nó là cái thá gì so với…”

Khi Thâu Thiên đang nói, khắp thiên địa chợt văng vẳng một chuỗi âm thanh ghê rợn nghe như rên rỉ mà cũng nghe như đang kêu gọi cầu hồn, âm thanh này vang vọng khắp nơi khiến không ai biết bắt nguồn từ đâu.

Rồi chợt mặt đất rung chuyển, từ dưới mặt đất, lần lượt từng sinh vật hư ảo khổng lồ trỗi dậy, mỗi sinh vật đều có hình dáng vĩ đại như đến từ thần thoại, xung quanh chúng toát ra khí tức tử vong nồng đậm.

Không nói thì ai cũng có thể nhận ra đây là vong hồn của những sinh vật chết trong Thiên Chiến và bị linh thuật hệ Tử Vong gọi dậy.

Lúc này Thâu Thiên đã cụp đuôi chạy vào tàn tích, Thích Đông béo ú toàn thân lấp lánh ánh kim vội cõng Nghi Tịch trên vai và chạy theo với tốc độ cực nhanh.

Bọn Dương mới hồi phục một chút cũng gọi nhau bỏ chạy.

“Trời má toàn là Thần Thú!” Vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn lên, Thích Đông hết hồn hét lên.

Linh thú và các sinh vật luyện hồn nói chung đều trải qua quá trình tiến hóa sau hàng trăm ngàn năm. Sinh vật ở linh giới có hai dạng tiến hóa điển hình, loại thứ nhất là dạng tiến hóa tự nhiên như con người và các linh thú thông thường, loại thứ hai là loại tiến hóa có mục đích, là loại tiến hóa đánh đổi sức mạnh giống loài để dần dần có được hình dạng loài người và đạt được tốc độ luyện hồn vượt bậc.

Các chủng loài linh thú tiến hóa có mục đích trở thành chủng loài sinh vật hình người, có được cơ thể và tốc độ luyện hồn của con người nhưng sẽ dần mất đi những ưu thế vốn có của chủng loài mình.

Trái lại, các loài linh thú thuận theo tự nhiên thì giữ được ưu thế chủng loài nhưng khả năng luyện hồn cực kỳ chậm chạp và trí tuệ cũng không cao.

Một ví dụ đơn giản, cùng là Long tộc, nhưng một bên là nhánh Long tộc chọn cách tiến hóa thành hình người và một bên là nhánh Long tộc nguyên thủy mang trọn vẹn sức mạnh của rồng và tiếp tục tiến hóa một cách tự nhiên. Long tộc hình người sẽ phát triển nhanh, mạnh hơn và đồng đều hơn, tạo ra nhiều cá thể mạnh mẽ hơn, còn Long tộc nguyên thủy vì phát triển cực kỳ chậm nên nhanh chóng bị tuyệt diệt, chỉ có số lượng vô cùng ít cá thể phát triển lên cấp cao và trường hợp hy hữu đạt đến cấp Thần.

Lúc này thì lại có sự khác biệt, Long tộc hình người dễ đạt cấp Thần hơn nhưng chỉ mạnh ở linh hồn, còn thể chất thì dù vẫn mạnh nhưng không thể nào mạnh bằng Thần của Long tộc nguyên Thủy, vậy cấp độ như nhau thì Thần của Long tộc nguyên thủy hoàn toàn vượt trội so với Thần của Long tộc hình người.

Đó là lý do Thần Thú cực kỳ hy hữu và cũng mạnh mẽ vượt xa so với Thần hình người cùng cấp độ.

Lại nói, nhiều linh thú khi đạt đến cấp Chúa Tể thì đã bắt đầu có khả năng biến hóa thành hình người, nhưng đây chỉ là hình người của cá nhân linh thú đó chứ không thể di truyền hình người cho con cháu đời sau như các chủng tộc hình người trải qua quá trình tiến hóa hàng ngàn, hàng vạn năm. Điều này lý giải vì sao dù là Thần Thú cũng rất ít con cháu và con cháu cũng không thể đạt đến đẳng cấp tương tự.

Nhưng xung quanh bọn Dương lúc này có đến vài chục Thần Thú đang trỗi dậy, mỗi con đều trông vô cùng khủng bố.

“Nghe nói trước Thiên Chiến thì loài người hoàn toàn bị linh thú lấn át, chỉ sau Thiên Chiến thì Thần thú gần như tuyệt diệt, loài người mới có cơ hội vươn lên mạnh mẽ.” Thiên Kim vừa chạy vừa nói, nàng kế thừa tri thức tích tụ của nhiều đời nhà họ Lương nên hiểu biết cũng rất nhiều.

Dương nghĩ thấy cũng đúng, cùng cấp độ thì Thần Thú vượt trội Thần loài người, đã vậy Thần Thú thời đó lại còn đông đảo thì dễ gì cho loài người cơ hội trở mình. Nhưng khi Thiên Chiến khiến các Thần Thú đồng loạt chết đi thì có lẽ cần đến hàng vạn năm mới xuất hiện một vài Thần Thú mới, kết quả là loài người sinh nhanh luyện lẹ nên vươn lên thống trị thế giới, khiến nhiều chủng loài buộc phải chọn lựa tiến hóa thành hình người để đối kháng và sinh tồn.

Bọn Dương chạy vào phế tích và phát hiện một cánh cổng đá khổng lồ, trong cổng là một vòng xoáy không gian hư ảo.

“Đó chính là lối ra!”

Thục Trinh xác nhận và bọn Dương mừng rỡ lao đến. Nhanh nhất vẫn là Đoạn Tuyệt vì hắn cực kỳ sung sức, chân đạp hư không lao thẳng vào cánh cổng.

Nhưng…

ẦM!

Một bàn chân khổng lồ đầy vuốt sắc giẫm xuống đạp cánh cửa nổ tan tành, Đoạn Tuyệt phun máu văng ra nằm bẹp dưới đất, nếu không có Thần lực của Thủy Tinh bảo hộ thì hắn cũng đã tan xác.

Khi bàn chân kia giở lên thì cánh cổng giờ chỉ còn đống đá vụn, vòng xoáy không gian cũng sụp đổ rồi biến mất, chỉ để lại vài vết nứt không gian đen ngòm.

Lối ra đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Trước đây Nham luôn bảo vệ lối ra vì đó là lối thoát duy nhất của gã khi gã hồi phục đủ mạnh, nhưng Nham không còn, những Thần Thú vừa được gọi dậy cũng không có ý định thoát ra, chúng chỉ đơn giản là hủy diệt những gì chúng thấy chướng mắt.

Sau cánh cổng là đến bọn Dương.

Rùng mình ngã sụp xuống, bọn Dương cảm nhận được những ánh mắt của thú săn mồi đang khóa chặt bọn hắn, áp lực khủng khiếp đến mức bọn hắn không thể động đậy, không thể hít thở.

Không còn Thiên Địa Thần Trận, Dương biết mình chỉ còn một biện pháp cuối cùng để chống lại nghịch cảnh, hắn run rẩy lấy con mắt của Thiên ra.

Hít một hơi thật sâu, Dương biết, để đối đầu với những Thần Thú khổng lồ và bảo vệ người thân xung quanh thì dùng con mắt trong vài giây là không thể nào đủ…

Nhưng hắn còn cách khác sao?

Không còn!

Cùng lúc đó, cũng trong Thiên Cơ Cảnh, ở một khối không gian khác.

Trục Nhật quỳ dưới đất bị một sinh vật đen gầy thọc tay vào tim, nhưng sinh vật này lại không có ý định lấy trái tim ra khỏi ngực Trục Nhật, ngược lại, nó đem cơ thể của mình xâm nhập vào tim Trục Nhật.

Khi sinh vật hoàn toàn chui vào tim Trục Nhật, trên vai Trục Nhật từ từ mọc ra những rễ cây đen ngòm, những rễ cây này vươn dài và cuối cùng kết lại thành một chiếc cánh đen to lớn bám rễ trên ngực Trục Nhật.

Gương mặt và não bộ Trục Nhật cũng dần bị rễ đen xâm chiếm, tròng mắt hắn từ từ chuyển sang màu đen trông vô cùng quái dị.

Trục Nhật đứng dậy, hắn nhìn về phía Dạ Minh Châu đang bị giam giữ, rồi hắn lao đến vung tay chưởng thẳng vào bụng nàng.

Xoẹt!

Giống như bóng nước màu đen vỡ tung tóe, bóng đen bắn ra bao phủ khắp cơ thể Dạ Minh Châu khiến nàng hoàn toàn biến mất như hóa thành hư vô.

Rồi Trục Nhật quay mặt nhìn về khoảng không, hắn giơ tay xé rách không gian rồi bước qua.

Mà khi Trục Nhật bước đi, chỗ Dạ Minh Châu vừa biến mất giờ chỉ còn lại một đốm đen nhỏ xíu, một bàn tay trắng nõn xuyên qua đốm đen rồi kéo toạc đốm đen ra tạo thành một vết rách không gian. Dạ Minh Châu khổ sở chui qua vết rách để trở lại, tay nàng ôm bụng đau đớn, môi đỏ vẫn còn vương lại vệt máu.

Thở hồng hộc vì đau đớn, Dạ Minh Châu trợn mắt tức giận mắng: “Hộc! Móa thằng em mất dạy! Mày tới số với tao!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...