12 nữ thần - Quyển 2
Chương 52
“Sư huynh! Chờ ta với!” Bình Thường gọi với theo Đỗ Đạt sau khi rửa mặt và thay xong quần áo.
“Nhanh nào, trễ rồi!”
Chạy vội ra cửa, Bình Thường hậu đậu vấp ngã và đưa tay vịn cửa để khỏi ngã…
Rắc!
Lúc bàn tay phải của Bình Thường chạm vào, cánh cửa gỗ cứng chắc bể nát như đậu hủ. Đỗ Đạt quay lại nhìn thấy nhưng chẳng chút bất ngờ: “Lại nữa! Ta nói bao nhiêu lần rồi! Cánh tay phải của ngươi rất khác thường nên phải tập kềm chế!”
Bình Thường hối lỗi: “Xin lỗi sư huynh… do vấp ngã nên ta không kiểm soát được…”
Đỗ Đạt lắc đầu: “Thôi, ra tập rồi tranh thủ giờ ăn trưa đi lấy gỗ sửa lại!”
“Dạ…” Bình Thường nhìn cánh tay phải, thứ duy nhất đặc biệt trên cơ thể hắn, một cánh tay mạnh mẽ khác thường, nhưng vấn đề ở chỗ hắn không dùng được linh lực nên cánh tay dù mạnh cách mấy cũng vô dụng so với người khác.
Còn tại sao không dùng được linh lực ư? Bình Thường không biết, hoặc hắn không nhớ… Nữa năm trước, Đỗ Đạt sư huynh tìm thấy hắn đang hấp hối dưới vách núi.
Thường thì té vực không những kh chết mà còn nhặt được bí kíp, kho tàng hoặc gặp cao nhân chỉ điểm, còn Bình Thường chẳng được gì ngoài cơ thể gần như tàn phế và không thể dùng được linh lực, thứ quan trọng nhất là trí nhớ hắn cũng mất, chỉ biết theo lời kể của sư huynh khi cứu hắn thì hắn mặc bộ quần áo đơn giản, tay cầm một củ sâm rừng. Hẳn là trước khi té núi hắn đã là phế vật rồi nên phải lên núi hái sâm kiếm sống và bị té núi suýt chết.
Suy nghĩ vẫn vơ, Bình Thường sực nhận ra Đỗ Đạt đã đi mất hút, vội vã đuổi theo, chạy đến ngã rẽ thì va phải một người…
“Ui da…”
Tiếng la của một cô gái, Bình Thường vội ríu rít xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Trong lúc cúi đầu xin lỗi, một làn hương thơm ngát phả vào mũi Bình Thường khiến hắn như si mê, mùi hương đặc trưng của Mai Linh sư tỷ…
“Nhóc! Đi đứng cẩn thận chứ!” Mai Linh sư tỷ đứng dậy quát, vừa quát vừa đưa tay kéo Bình Thường dậy.
Được bàn tay mềm mại nắm lấy khiến Bình Thường run lên, hắn đưa mắt nhìn cơ thể thướt tha và gương mặt xinh đẹp của Mai Linh sư tỷ, cô gái đầu tiên hắn nhìn thấy kể từ khi được cứu sống.
“Xin lỗi sư tỷ…”
Mai Linh mỉm cười, nàng đặc biệt chú ý Bình Thường dù ngoại hình hắn chẳng có gì đặc biệt và tài năng cũng chẳng có, lý do là vì ngay từ lần đầu gặp Bình Thường, trong lòng nàng đã có cảm giác thân quen kỳ lạ, thậm chí mỗi lần nhìn Bình Thường còn khiến nàng liên tưởng đến một người dù hắn và người đó hoàn toàn khác nhau…
“Ngươi đó! Ham ăn mê ngủ, lần nào ta cũng thấy ngươi đến trễ, phải cố gắng học tập chứ!”
Bình Thường xịu mặt: “Ta vốn là phế vật, cố gắng cách mấy cũng đâu có ý nghĩ gì?”
Mai Linh lắc đầu: “Trước đây ta gặp một người và cho rằng kẻ đó chỉ là một tên nhóc tầm thường… Cuối cùng một mình hắn diệt cả băng cướp để cứu gia đình ta…”
“Sư tỉ nói đến Võ Phi Dương? Hắn vốn đã là thiên tài…”
Mai Linh lắc đầu: “Ta không so sánh ngươi với hắn, ý ta muốn nói rằng đừng xem thường bất cứ ai! Biết đâu hôm nay ngươi là phế vật, nhưng tương lai ngươi sẽ trở thành anh hùng!”
“Thôi, ra sân tập nào!”
“Vâng!”
Bình Thường lấy lại tinh thần và vội vã chạy theo Mai Linh hướng về sân tập phía xa, không hề hay biết ở một nơi trên bầu trời có người đang dõi theo mình…
“Hừ! Tên phế vật mê gái!” Tiếng nói khinh miệt phát ra từ một người đang đứng khoanh tay giữa không trung, nàng có dáng hình quyến rũ, gương mặt đẹp quý phái dưới mái tóc bạch kim búi cao, đôi mắt long lanh dưới đôi chân mày nhíu lại khiến gương mặt nàng ra vẻ nghiêm khắc nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn. Trên vai nàng lại có một mỹ nữ áo trắng xinh đẹp chẳng kém với kích thước nhỏ bằng gang tay.
Và khép nép phía sau là Hồng Ảnh: “Sư phụ… Hắn đâu có nhớ gì…”
“Im miệng! Con bé hư hỏng!” Vị sư phụ xinh đẹp quát nạt.
Cô gái áo trắng ngồi trên vai vị sư phụ thở dài: “Hà Phương, bớt nghiêm khắc đi được không?”
Hà Phương liếc sang cô gái: “Minh Châu! Xem cái sự dễ dãi của ngươi khiến tên nhóc đó ra dạng gì kìa!”
Hồng Ảnh nói đỡ: “Sư phụ, con thấy hắn như thế vẫn ổn mà, chỉ tạm thời mất đi sức mạnh…”
Hà Phương trừng mắt khiến Hồng Ảnh run người: “Còn dám nói, ai đời một Nữ Thần lại đi để cho thằng đệ tử nó lấy cái ngàn vàng, thật là bại hoại sư môn!”
“Rồi sẽ đến lượt ngươi thôi…” Minh Châu đảo mắt thì thầm.
“Ngươi nói gì đó?” Hà Phương liếc mắt.
“Đâu có, ta hát vu vơ…”
Hà Phương đay nghiến: “Tên bại hoại đó khiến các ngươi hư hỏng hết rồi! Biết thế lúc đó ta cứ để hắn chết cho xong!”
Hồng Ảnh hỏi: “Sư phụ, thật ra khi đó xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại mất trí?”
Hà Phương nhướng mày nhìn đệ tử rồi kể lại sự việc nửa năm trước: “Sau khi phát hiện ngươi mất cái ngàn vàng, ta vượt không gian đi tìm và phát hiện một khu vực có không gian biến động bất thường…”
Đó là trong lòng núi Bạch Mã, bản thân là Nữ Thần Không Gian, Hà Phương dễ dàng xâm nhập khu vực và phát hiện ra Dương…
Lúc đó, Thích Đại Tru thèm khát mùi vị của loại máu năm xưa nên đã không kềm chế được ham muốn, nhân cơ hội Dương kiệt sức xông đến hút máu, vốn định hút một chút nhưng vì mùi vị máu quá tuyệt vời khiến gã không thể kiềm chế ham muốn hút hết máu của Dương…
Mất máu vì nhiều thương tích, giờ lại bị hút máu nên Dương dần hôn mê, khi những người xung quanh xông vào cứu thì một bất ngờ xảy ra, Dương biến mất.
Tất nhiên là bị Hà Phương mang đi, cùng với Thiên Ảnh và Dạ Vũ.
“Hà Phương?” Dạ Vũ ngạc nhiên khi thấy Hà Phương.
Hà Phương gật đầu: “Ta đây! Tên này là sao? Ngươi cũng cho hắn xơi rồi à?”
Dạ Vũ xấu hổ lãng tránh: “Hắn bị thương nặng quá! Mau đưa đến chỗ Bích Diệp cứu chữa…”
Nhờ khả năng của hệ Không Gian, Hà Phương dễ dàng đưa bọn Dương tìm đến Bích Diệp trong không gian riêng của nàng.
“Gì đây? Tên này lại đi gây sự ở đâu mà ra nông nỗi này?” Bích Diệp ngạc nhiên khi thấy tình trạng của Dương.
Xem xét vài giây, Bích Diệp xác định tình trạng của Dương: “Hắn bị hút cạn máu rồi, não thiếu máu nghiêm trọng, cánh tay trái gãy nát… Thường thì linh lực sẽ duy trì một phần sức sống, nhưng tên này thậm chí còn không có chút linh lực nào…”
Bích Diệp mắng: “Tên đần! Mang trong mình Thiên Cực Thánh Quang lại dám dùng Dạ Vũ Thần Ám!”
Quang – Ám đối lập, lại còn là đế quang và thần ám, dù chỉ dùng trong giây lát nhưng cái giá Dương phải trả là toàn bộ linh lực, và sẽ mất một thời gian rất dài để có thể khôi phục, có thể là nữa năm, có thể là một hoặc hai năm…
Bích Diệp trầm tư vài giây rồi nói: “Không ổn… Với tình trạng này thì phải lập tức cứu chữa, nhưng ta chỉ vừa được Ánh Dương giải nguyền, e rằng sẽ không cứu kịp…”
“Chúng ta dùng linh lực hỗ trợ thì sao?” Dạ Vũ lo lắng nói.
Bích Diệp lắc đầu: “Thứ hắn cần là Sinh Mệnh lực, loại Sinh Mệnh lực sánh ngang với Tử Vong khí của Tử Linh… Một mình ta thì không cứu kịp, trừ khi…”
“Trừ khi trong người hắn cũng có Sinh Mệnh lực để nội ứng ngoại hợp?” Hà Phương đoán.
Bích Diệp gật đầu…
Hà Phương vỗ trán tự trách: “Ta giao ác cho trứng rồi!”
“Không còn cách nào khác…”
Trong căn nhà gỗ, Dương nằm thoi thóp trên giường, Bích Diệp ngồi bên cạnh, ánh mắt xinh đẹp đăm chiêu…
“Ngươi chắc chắn chứ?” Minh Châu rời khỏi nhẫn không gian của Dương và hỏi Bích Diệp.
Bích Diệp khẽ gật đầu.
“Không hối hận?”
Bích Diệp lại gật đầu, vẻ mặt nàng bình thản nhưng trong lòng đang đấu tranh nội tâm dữ dội…
Rồi thêm một vài giây im lặng, Bích Diệp nói: “Ta thích hắn…”
“Cảm giác ở bên hắn rất thoải mái, rất bình yên… Có lẽ là từ lòng quý trọng nhân mạng của hắn…”
Minh Châu im lặng nghe Bích Diệp giải bày, nàng biết tính cách của Bích Diệp, ngoài mặt lúc nào cũng ra vẻ bình tỉnh vô ưu, nhưng lòng nàng lại vô cùng yếu đuối…
Nhìn Dương, Bích Diệp nói: “Làm thôi, não hắn hết máu rồi, kéo dài thời gian nữa sẽ chết…”
“Được!” Minh Châu gật đầu, bay đến hôn vào làn môi trắng bệt khô héo của Dương, nàng và hắn hòa vào làm một…
Bích Diệp ửng đỏ gò má, nhẹ đưa tay tháo lớp vải phủ trên người Dương, đôi mặt đẹp long lanh nhìn ngắm nơi giữa hai chân Dương, Bích Diệp ngạc nhiên khi thấy cái “xúc xích” đó vẫn còn in dấu răng của nàng…
Đây là do Dương cố tình lưu thành sẹo…
Bích Diệp mỉm cười ấm áp, cúi xuống hôn nhẹ làn môi vào đó…
Được Minh Châu hỗ trợ, “xúc xích” của Dương cương lên, Bích Diệp cởi bỏ quần áo…
Mông tròn khẽ đáp…
Máu đào khẽ tuôn…
Vô tình, nhưng hữu tình…
Và Dương đạt đến một tầng mới của Thôn Thiên Địa mà chính bản thân hắn không hề hay biết, vì người giúp hắn vận công là Minh Châu.
Một thời gian sau, cửa nhà mở ra, Dạ Vũ, Thiên Ảnh đang thấp thỏm chờ đợi vội tiến đến cùng với Hà Phương.
Bích Diệp gật đầu nói: “Hắn ổn định rồi, nhưng vì não không có máu nên có lẽ sẽ mất trí nhớ tạm thời… Nhưng mang hắn xuống hồ sẽ chữa khỏi…”
“Đừng chữa, cứ để hắn mất trí!” Minh Châu nói.
“Tại sao?”
“Nếu lại xảy ra tình trạng mất sạch linh lực trong thời gian dài như lần này sẽ ảnh hưởng lớn đến thời gian tu luyện của hắn. Đây là cơ hội tốt để hướng hắn sang một con đường mới, luyện niệm!”
Hà Phương gật gù: “Đúng là Minh Châu! Thường thì người luyện hồn sẽ khó luyện được niệm, nhưng mất trí và mất linh lực giống như một cuộc thanh tẩy, biến hắn trở thành kẻ chưa từng tu luyện để có thể chuyên tâm luyện niệm, sau đó thì dù có lập lại tình trạng mất sạch linh lực cũng không lo hắn suýt chết như lần này.”
Minh Châu gật đầu: “Chúng ta sẽ đưa hắn đến Vô Lực bang, nhưng trước hết phải tạo cho hắn một thân phận mới…”
Minh Châu nhìn Thiên Ảnh: “Thiên Ảnh, có thể cho ta xương cánh tay Chân Long kia không?”
Thiên Ảnh gật đầu, lấy khúc xương tay phải Chân Long ra và lè lưỡi giải thích: “Lúc trước thấy tên Sùng Hạo kia chém đứt cánh tay này, nghĩ là được việc nên nhặt lấy…”
Bích Diệp bật cười: “Ngươi nhiễm thói hôi của từ tên này rồi!”
Sau đó nàng nhận lấy cánh tay và xem xét: “Xương tay Chân Long, xem ra tên này lại liều mạng lấy lãi to rồi! Sau khi nghỉ ngơi thì ta sẽ giúp hắn tái tạo hai cánh tay.”
Sau khi được chữa lành hai cánh tay, Dương vẫn trong tình trạng hôn mê và được cải trang rồi bị Hà Phương ném xuống dưới vách núi của Vô Lực bang và được Đỗ Đạt cùng một nhóm đệ tử mang về cứu chữa và đặt cho cái tên Bình Thường…
Trở lại hiện tại…
Bình Thường theo chân Mai Linh tiến về sân tập, nơi hàng trăm đệ tử Vô Lực Bang đang ngồi xếp bằng thành hàng, trước mặt mỗi người đều có một chiếc mõ, tất cả đồng loạt gõ mõ và niệm kinh hòa thành một khúc nhạc vừa bình dị lại vừa hào hùng…
“Bình Thường! Lại đến trễ rồi! Mau vào hàng ngay!”
“Dạ!” Bình Thường vội chạy về một chỗ trống, ngồi xuống và lấy ra một bộ mõ rồi lóng ngóng gõ theo các đồng môn.
Bình minh ló dạng giữa núi cao trập trùng…