12 nữ thần - Quyển 2
Chương 96
Vô Lực bang, quanh quảng trường lớn trên đỉnh núi tập trung đông đảo đệ tử xếp hàng ngay ngắn. Giữa quảng trường dựng lên một võ đài, quanh võ đài là những hàng ghế nơi các bang chủ, trưởng lão, ngộ pháp, khách mời và các đệ tử chân truyền của Vô Lực bang ngồi quan sát.
Đại hội sư môn là buổi lễ lớn nhất hàng năm của Vô Lực bang. Trong lễ này, bang chủ và các điện chủ mỗi điện sẽ báo cáo những điều tích cực và chưa đủ tích cực của mỗi bộ phận trong bang và cả bang, sau đó là lễ ban thưởng cho những tổ chức cá nhân xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, riêng những ai chưa xuất sắc lắm sẽ phải đứng trước toàn thể đệ tử nhận trách nhiệm và kiểm điểm sâu sắc hết cỡ.
Sau một màn ngáp ngắn ngáp dài nghe từng trưởng lão chém gió thành tích và lấp liếm sai lầm, cuối cùng lũ đệ tử cũng hứng khởi hơn khi đến sự kiện được mong đợi nhất, cuộc so tài giữa các đệ tử chân truyền. Chính xác hơn là cuộc so tài giữa phế vật ăn may Bình Thương và thiên tài xuất chúng Siêu Phàm.
Vốn dĩ cuộc so tài này không diễn ra trong đại hội sư môn, nhưng Bình Thường trở thành đệ tử chân truyền nên bang chủ và các trưởng lão quyết định xếp chung vào cuộc so tài của các đệ tử hàng năm.
“Sư đệ, uống chút nước nhé? ” Trên hàng ghế đệ tử chân truyền, Xuất Trần xinh đẹp ân cần rót ly nước đưa cho Bình Thường ngồi ngay bên cạnh khiến lũ đệ tử trợn mắt ghen tỵ.
“Cảm ơn sư tỷ, đệ không thấy khát. ” Bình Thường lúng túng từ chối ly nước, không phải hắn không khát, mà vì cảm thấy thiếu tự nhiên trước quá nhiều cặp mắt thù địch, đặc biệt là từ dàn ghế hộ pháp, nơi gia đình Mai Linh, bao gồm bà ngoại xinh đẹp của nàng.
Nói đến Mai Linh, Bình Thướng vẫn luôn thắc mắc gã dị sư đã dùng tuyệt kĩ lợi hại gì khi hắn kích hoạt Ngịch Thiên kiếm đến tìm Ngộ Pháp, để không những Ngộ Pháp như biến mất không dấu vết, mà vấn đề tình cảm với Mai Linh cũng êm đẹp, khoảng cách không những không còn mà Mai Linh thậm chí còn rất quan tâm và dịu dàng với hắn, lại còn trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tất nhiên Bình Thường không nhớ những gì Dương Trải qua, chứ nếu nhớ thì có lẽ hắn thổ huyết mà chết khi biết tên dị sư kia chả làm được mẹ gì, và nếu không kích hoạt Nghịch Thiên kiếm thì có thể người cưỡi trên mình ba đời nhà Phương Thảo, Phương Trang, Mai Linh đã là chính hắn.
Thật ra trước khi trở thành Bình Thường, Dương có dặn dò Mai Linh kể lại chi tiết sự tình, không phải để Bình Thường biết tình hình, mà để hắn chết thèm. Nhưng Mai Linh đã biết Bình Thường và Dương vốn là một nên không nỡ lòng nói ra. Về Ngộ Pháp, Phương Thảo vốn đã ra tay xóa mọi dấu vết từ lúc Ngộ Pháp đến bắt cóc mẹ con Mai Linh nên Vô Lực bang chưa thể tìm được tung tích lão.
Lúc này, giọng người dẫn chương trình hô vang: “Bây giờ, chúng ta đến với những màn so tài nảy lửa giữa các đệ tử chân truyền. Trận đấu thứ nhất, nhị sư huynh Lỗ Nhị so tài tam sư huynh Lỗ Hậu! ”
“KHOAN ĐÃ! ” Đột nhiên, Siêu Phàm đứng dậy nói: “Đệ tử kiến nghị đổi thể thức so tài, từ một đấu một sang loạn đấu! ”
Nghe Siêu Phàm nói, trưởng lão Ngộ Sát gật đầu tán thưởng: “Loạn đấu? Tất cả đệ tử chân truyền cùng đấu một lượt? Có can đảm! Ta tán thành! ”
Nghe Ngộ Sat nói, nhiều đệ tử cùng khịt mũi nghĩ thầm: “Đệ tử ông thì ông chả tán thành? ”
Lúc này, Trác Việt cũng đứng dậy nói: “Ta cũng muốn loạn đấu! ”
Hai anh em nhà họ Lỗ nhìn nhau, là anh em nên cả hai đã đấu với nhau hàng trăm lần, tiếc gì một trận so tài, vậy nên cả hai đồng thanh gật đầu: “Ta cũng tán thành. ”
Trừ đại đệ tử Lãnh Sương không có mặt trong buổi lễ, chỉ còn hai đệ tử chân truyền lá Bình Thường và Xuất Trần, khi mọi người nhìn sang, Xuất Trần gật đầu nói: “Ta tán thành, nhưng sẽ không tham gia… Nhưng mà… ” Nói đến đây, Xuất Trần liếc sang Bình Thường và nói: “Ta tin Bình Thường sẽ đánh bại tất cả! Đúng không? ”
“Éc! ” Bình Thường trợn mắt không biết đáp lại làm sao, đành gãi đầu nói: “Ta… ta không có ý kiến… ”
“Không có ý kiến? Ý ngươi là có thể đánh bại chúng ta dễ dàng? ” Trác Việt khó chịu hỏi.
“Ta không có ý đó, ý ta là tan không phản đối loạn chiến… ”
Bình Thường đang giải thích thì Trác Việt lại ngắt lời: “Ngươi nghĩ ngươi có tư cách để phản đối sao? ”
Chợt Siêu Phàm ngồi bên cạnh ngăn Trác Việt và nói với Bình Thường: “Bình Thường sư đệ, khi trước ta vì muốn dạy dỗ đệ nên đã yêu cầu so tài. Nghĩ lại thì ta thấy bản thân hơi năng tay, nhưng cũng vì quy cũ của bang nên mong đệ đừng chấp. Hôm nay loạn chiến là để tránh người khác tưởng đệ bị bắt nạt, các sư huynh sẽ nhẹ tay nên đệ đừng lo lắng, cũng không cần tỏ ra nguy hiểm để giữ mặt mũi. ”
Nghe Siêu Phàm nói, ngồi trên hàng ghế trưởng lão, trưởng lão Siêu Thị Tiên Kiếm nói với lão già ăn mặc sang trọng ngồi ngay bên cạnh: “Chúc mừng anh trai, nhóc Siêu Phàm đã trưởng thánh rồi, phong thái chính khí giống y hệt anh ngày xưa. ”
Lão già tên Siêu Quần, ông nội Siêu Phàm, anh trai của Siêu Thị Tiên Kiếm. Nghe em gái nói, Quần vuốt râu đắc ý: “Cháu đích tôn của lão phu há lại tầm thường? ”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Siêu Quần, một số tên đệ tử lắm chuyện soi mói: “Lão già nào kia? Ghệ mụ Tiên Kiếm à? ”
“Bậy nào, đó là ông nội Siêu Phàm, hắn từng khoe khoang rằng ông nội hắn có chức vụ khá cao trong một tổ chức gọi là Động Càng San. ”
“Động Càn San? Chưa từng nghe qua, làm sao có thể so với Vô Lực bang, một trong những thế lực lớn nhất Việt Nam? ”
“Tao không biết, nhưng thằng già và cả tổ chức kia chắc cũng chẳng lợi hại gì, nếu không sao lại để Siêu Phàm đến đây học? ”
“Chắc là do thằng Siêu Phàm tư chất luyện hồn thấp kém nên phải đến đây học niệm đổi đời chứ sao! ”
“Chí lý! ”
Lúc này bang trưởng Ngộ Thông chấp thuận loạn đấu, năm tên nam đệ tử chân truyền cùng bước lên đứng vào năm góc võ đài.
“Tên nhóc kia là ai? ” Thấy Bình Thường lên đài, Siêu Quần hỏi.
Tiên Kiếm đáp: “Là Bình Thường, một tên phế vật muốn tranh giành người yêu với cháu nội anh. ”
Siêu Quần bật cười: “Thật là hết nói, so với cháu ta, nó tưởng nó thuộc Thế Hệ Hoàng Kim sao? ”
Tiên Kiếm vội nhắc nhở: “Anh trai, đây là mặt đất, đừng dùng những từ nhạy cảm. ”
Siêu Quần gãi đầu: “Ta quên, lũ mọi rợ sống trên mặt đất này làm sao biết sự khốc liệt bên dưới. ”
Tiên Kiếm gật đầu: “Thôi, xem cháu trai anh học được những gì nhé. ”
Trong khi anh em Siêu Quần trò chuyện, trọng tài đã nêu sơ quy định trận đấu. Vì đây là trận chiến giữa các thiên tài, đề cao tính thực chiến nên không có nhiều giới hạn, chỉ cần không giết chết đối thủ, người duy nhất còn đứng vững trên võ đài là người chiến thắng.
Trên võ đài, năm đối thủ quan sát lẫn nhau, riêng Bình Thường bị xem nhẹ nhất và cũng chướng mắt nhất nên trở thành mục tiêu bị loại đầu tiên…
“BẮT ĐẦU! ”
Vốn kế hoạch là lao vào vả mặt Siêu Phàm, nhưng chuyển sang loạn đấu nên vỡ kế hoạch, Bình Thường không vội lao ra mà đứng theo dõi tình huống.
Chợt một cơn đau đầu búa bổ phát ra khiến Bình Thường choáng váng, là Siêu Phàm đang niệm những dòng chú trừng phạt quen thuộc, nhưng mạnh hơn.
Cùng lúc đó, Trác Việt chớp thời cơ lao đến chỗ Bình Thường, tay hắn hiện ra một khúc côn dài bổ thẳng xuống đầu Bình Thường: “Biến đi đồ phế vật! ”
Cùng lúc đó, hai anh em Lỗ Nhị, Lỗ Hậu lợi dụng lúc Siêu Phàm phân tâm lao đến, chuỗi hạt trên tay Lỗ Nhị và Lỗ Hậu lóe sáng khiến tay hai tên gần như chuyển thành màu đồng.
Thấy tay hai anh em họ lỗ đổi màu, đám đông kinh ngạc hô lên: “Kim cang đồng thể? Hai tên này đã luyện đến mức gần như hóa đồng? ”
Người khác hiểu biết hơn giải thích: “Xem ra chuỗi hạt trên tay họ là bảo vật dạng hỗ trợ niệm hiếm có giúp tăng cường kỹ năng Kim Cang thể. ”
“Cây côn của Trac Việt cũng chẳng phải vật thường, xem ra Siêu Phàm lẫn Bình Thường cùng rớt đài sớm rồi. ”
Nhưng cả hai điều trên không xảy ra. Lỗ Nhị và Lỗ Hậu cùng ôm đầu gục xuống trước khi chạm đến Siêu Phàm, còn cây côn của Trác Việt bị Bình Thường một tay chụp lấy.
“Gì vậy? Siêu Phàm có thể cùng lúc niệm chú vào cả Bình Thường lẫn anh em nhà họ Lỗ sao? ”
“Thiên tài! Quả là thiên tài! ”
Niệm chú cần sự tập trung cao độ, niệm vào nhiều người càng khó hơn vì rất dễ phân tâm gây ra phản đòn vào chính bản thân, nhưng Siêu Phàm với độ tuổi còn trẻ đã làm được điều này khiến nhiều người tưởng hắn tài, thực ra không ai biết trước đó Siêu Phàm đã nuốt một viên Thánh đan giúp tăng cường niệm do trưởng lão Y điện Siêu Thị Tiên Kiếm cho hắn.
Dùng đến Thánh đan quý giá vì Siêu Phàm muốn một mình đánh bại tất cả, mở ra cơ hội giành chức đại sư huynh chân truyền.
Kinh ngạc về Siêu Phàm nhưng không ai cho rằng Bình Thường lợi hại, đa số nghĩ rằng Trác Việt cố tình nương tay vì sợ đánh Bình Thường vỡ đầu.
Chỉ có Trác Việt ngạc nhiên, vì thật sự một côn vừa rồi hắn muốn đập Bình Thường vỡ đầu, không chết cũng điên loạn. Nhưng một côn toàn lực của hắn bị Bình Thường nhẹ nhàng đỡ lấy…
“Mày giấu… ”
Binh!
Trác Việt định nói Bình Thường che giấu thực lực, nhưng chưa kịp nói đã trúng một đòn thần tốc, văng khỏi võ đài bất tỉnh.
Tiếng bàn tán im bặt, hầu hết trưởng lão lẫn hộ pháp và khách mời đứng bật khỏi ghế.
Người ra tay với tốc độ khủng khiếp kia là Siêu Phàm, với tay chân hóa thành màu bạc…
“Kim cang… Kim cang ngân thể! ” Có người run sợ lên tiếng.
“Chưa đến 30 tuổi luyện thành ngân thể, thật sự là thiên tài luyện niệm ngàn năm có một! ”
“Chưa hết đâu! ” Người khác hít một hơi sâu rồi nói: “Tay hắn… Đó là… ”
Lúc này, nhiếu người mới chú ý trên tay Siêu Phàm còn có…
“Dị lôi! ”
Là dị lôi, một loại dị lôi mà đỏ nhạt.
“Vừa có Ngân thể, vừa có dị lôi, Siêu Phàm vừa là thiên tài luyện niệm vừa là cao thủ luyện hồn! ”
“Quá khủng bố! ”
Trong tiếng kinh hô vang vọng, Siêu Phàm đắc ý không thèm để mắt đến Bình Thường, hắn hướng về phía Mai Linh, giơ nắm tay bạc tỏa ra hồng lôi lên và nói to: “Mai Linh! Nàng thấy chứ! Dù Võ Phi Dương còn sống và có mặt tại đây cũng sẽ phải quỳ dưới chân ta! ”
Cho rằng sự dũng mãnh của mình đã đủ khiến trái tim Mai Linh rung động, dù sự thật là Mai Linh chẳng thèm để ý đến hắn, Siêu Phàm liếc sang Bình Thường ngay bên cạnh: “Còn mày, phế vật, muốn đầu hàng hay chờ tao bẻ cổ? ”
Bình Thường tròn mắt lắc đầu, không mở miệng bởi hắn đã cạn lời với sự tự tin khủng khiếp của Siêu Phàm…