Ân Tố Tố
Chương 29
Cam Bảo Bảo vốn là đã nhanh chịu không được dược tính Hợp Hoan tán, lại gặp được Cố Hàn Uyên như từ trên trời giáng xuống cứu nàng, bộ dáng khí chất oai hùng trong nháy mắt liền đánh nát phòng bị trong lòng của nàng, dù thân thể quấn lên người Cố Hàn Uyên trong một khắc này, Cam Bảo Bảo vẫn có lưu lại một chút thần chí, thậm chí còn nghĩ tới đêm qua, lúc mẫu tử nói chuyện, có nghe được Chung Linh đề cập tới Cố Hàn Uyên.
Dù cho chưa từng gặp qua hắn, thế nhưng bộ dáng bên ngoài quá ấn tượng với cái mặt nạ quỷ Tu La, cũng khiến nàng trong nháy mắt liền nhận ra được chính là hắn, cho nên thoáng qua đối với nữ nhi áy náy, nhưng bị Hợp Hoan tán trùng kích vào, lại biến thành càng thêm kích động hơn…
Trong đầu chỉ còn lại có hai chữ…
“Xong rồi…”
Cam Bảo Bảo đã bị dược tính xâm thực toàn diện, trong cơ thể nàng hừng hực một đoàn dục hỏa tả xung hữu đột, không có cách nào tiết ra, nỗi thống khổ này khiến nàng không tự chủ được run rẩy, bên trong tiềm thức cũng toàn lực kháng cự, chỉ mong sao có thể trì hoãn trong chốc lát, nhưng lúc nàng ôm chặt lấy Cố Hàn Uyên, thần trí còn sót lại đã hoàn toàn tiêu tán.
Cố Hàn Uyên cũng không có phản ứng với Cam Bảo Bảo ngay lúc này, mặc dù có chút ảnh hưởng khinh công khi ôm nàng, nhưng vẫn là mang theo nàng về tới bên trong mật thất.
Y phục của Cam Bảo Bảo đã bị chính nàng xé ra, ngọc thể xích lõa hiện ra trước mắt Cố Hàn Uyên, mày liễu tinh mâu, mũi ngọc môi đào, làn da nõn nà, lúc này nút thắt trước ngực đã được giải khai, chỉ thấy bên dưới song phong là chiếc yếm màu tím nhạt khẽ run rẩy, đôi bầu vú thành thục giống như trái đào chín mọng, ngạo nhân lập tức sừng sững dựng đứng giữa không gian, đầu nhũ phong còn đính viên anh đào màu đỏ cực kỳ mê người, cái váy lụa dài cũng đã kéo xuống, màu tím của cái tiểu nội khố hiện ra trước mắt, trong điên cuồng, cuối cùng Cam Bảo Bảo cũng tự cởi ra cái tiểu nội khố của mình ra, thảm lông đen rậm rạp che giấu nơi thánh địa hoàn toàn lõa lồ ra…
Cố Hàn Uyên nhìn theo sự biến hóa thân thể của nàng, cúi người quan sát, chỉ thấy từ nơi thảo nguyên kia tràn ra một dòng lộ châu trong suốt, hắn bắt đầu dùng hai tay vuốt ve lên thân thể tuyết bạch phấn nộn của nàng, Cam Bảo Bảo chịu không nổi dục vọng bùng cháy trong lòng, môi đào khẽ rên rỉ, nàng tách cặp đùi nở nang ra rồi cưỡi lên trên thân người của hắn, hai đầu gối quỳ gối tại hai bên hạ thể của Cố Hàn Uyên, một tay Cam Bảo Bảo câm lấy cây côn thịt của hắn, dưới ánh nến mờ nhạt nổi bật côn thịt cường tráng hữu lực, đoán biết ý muốn của nàng, hắn đương nhiên phải giúp trợ nàng, cho nên nắm bắt giữ phần eo, dùng lực để cho Cam Bảo Bảo ngồi xuống, quy đầu lập tức đội lên miệng âm động, Cố Hàn Uyên chỉ cảm thấy côn thịt bị một cái miệng Cố Hàn Uyên ngậm lên, rồi thông thuận nuốt lấy.
Côn thịt dễ dàng ngay ngắn cắm đi vào hang động, tùy theo Cam Bảo Bảo chủ động dùng bờ mông lên xuống khuấy lấy, Cố Hàn Uyên còn có thể tinh tường nhìn thấy xung quanh côn thịt chậm rãi chảy xuống tràn đầy âm dịch…
– Ta muốn… ta muốn…
Cam Bảo Bảo khuôn mặt bị dục hỏa thiêu đốt đỏ bừng, từ miệng phát ra những thanh âm kiều mị.
– A…
Lúc Cố Hàn Uyên dụng lực từ bên dưới hẩy lên, côn thịt ăn sâu vào trong âm động làm nàng kiều nhu hét lên một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Cam Bảo Bảo dâm mị lãng ngâm, bị nàng lâm vào dâm dục cuồng triều thật sâu mê hoặc…
Chốc sau hắn thay đổi tư thế nâng người của mình lên, để cho Cam Bảo Bảo nằm ngửa bên dưới, đôi chân tuyết trắng giơ lên cao cao, lập tức càng thêm cuồng dã rất nhanh đại lực cắm côn thịt vào trong âm động kiều nộn của nàng phảng phất muốn dùng côn thịt cứng rắn dưới háng xuyên thấu qua âm động của nàng, tận tình hưởng thụ lấy thân thể Cam Bảo Bảo gây cho hắn khoái cảm, vô cùng kích thích hưng phấn…
Rất nhanh phía ngoài Đoàn Diên Khánh cùng Chung Vạn Cừu nghe lấy âm thanh trong mật thất.
– Đúng là thiếu niên tuổi trẻ, nhanh như vậy đã không nhịn được rồi…
Chung Vạn Cừu nghe được động tĩnh, tâm tình cũng hớn hở ra mặt.
Đoàn Diên Khánh cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công, kế tiếp chỉ chờ Đoàn Chính Thuần lộ diện, danh vọng hoàng thất Đại Lý sẽ bị một đả kích vô cùng trầm trọng.
Một lát sau…
Từ trong cơ thể Cam Bảo Bảo mãnh liệt tiết ra âm dịch tựa như dòng sông nhỏ chảy xuôi, dưới sự trùng kích của Cố Hàn Uyên, nàng tự do phát ra tiếng kêu rên phóng túng, phảng phất như bị sóng đại dương xô đẩy, hết đợt này đến đợt khác, nước chảy hoa trôi, mặc kệ là phiêu dạt về phương nào, Cam Bảo Bảo khoái hoạt đến mức không thể hình dung, cũng không biết là bởi dược tính Hợp Hoan tán, hay là vì thân thể nàng vốn tiềm ẩn sự dâm đãng thật lớn…
– Thật tốt a… dùng sức… ui… ui… không được… A… ta chết mất…
Lúc này tiếng rên của Cam Bảo Bảo phát ra đều là dâm thanh lãng ngữ, chỉ thấy trên dưới hai người nhấp nhô, Cố Hàn Uyên cũng khoái nhạc không thôi, côn thịt hoạt động không ngừng, cảm giác thoải mái sung sướng tràn ngập theo đó truyền khắp toàn thân, dần dần Cam Bảo Bảo đạt tới cao triều, hoa tâm mở rộng rồi co rút không ngừng, một cỗ âm tinh dâm độc dồn nén từ trong cơ thể bài xuất ra…
– A… ui… ta… ta… không xong… rồi…
Cam Bảo Bảo tiến vào trạng thái khoái nhạc nhất, âm tinh tiết ra khiến toàn thân nàng cứng đờ ra, tiếp đó xụi lơ như bùn nhão, trong tiếng rên rỉ của nàng, Cố Hàn Uyên cảm thấy âm động Cam Bảo Bảo không ngừng bó chặt côn thịt mình, chặt đến mức từng luồng khoái cảm cũng tiến nhập đến toàn thân của hắn…
Rốt cục Cố Hàn Uyên cũng giải trừ dâm độc Hợp Hoan tán cho Cam Bảo Bảo xong rồi…
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyen3x.xyz/an-to-to/
– Động tĩnh này vẫn còn tiếp tục… hặc hặc…
Chung Vạn Cừu cũng không còn có lời nào khác, Đoàn Diên Khánh trầm mặc không có đáp lại.
Lại qua rất lâu…
Chung Vạn Cừu mặt lộ vẻ xoắn xuýt, rót cho mình chén nước, Đoàn Diên Khánh cũng có chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Bên trong vẫn là chưa xong dù đã rất lâu…
Chung Vạn Cừu ánh mắt có chút hoảng hốt, hắn nhớ tới đêm tân hôn của hắn cùng Cam Bảo Bảo, do hắn uống nhiều quá nên cũng không có ấn tượng gì nhiều lúc động phòng, từ đó về sau Cam Bảo Bảo cũng chưa từng để cho hắn chạm qua.
Nhưng mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt đẹp Cam Bảo Bảo cũng không trở ngại gì về việc hắn huyễn tưởng về nàng mỗi đêm…
Đoàn Diên Khánh ánh mắt cũng hoảng hốt nhớ tới tại thời điểm hắc ám nhất, thì nữ nhân kia đưa đến cho hắn một tia dương quang.
“Thiên long tự ngoại, bồ đề thụ hạ, khiếu hoa lạp tháp, quan âm trường phát.”
Lại trôi qua thật lâu… rồi rất lâu.
Sắc mặt hai người bắt đầu khó coi, bởi vì bất kể thế nào khi nhớ lại chuyện cũ, hoặc là huyễn tưởng cũng đều cảm thấy không giống…
Độc tính tức được giải, sự thống khổ cũng đã tan đi, theo đó chỉ còn lại một loại khoái cảm khó nói thành lời, nhẹ nhõm vui sướng theo từng nhịp chuyển động của Cố Hàn Uyên, như là khoan khoái đến tận hồn phách vậy.
Lúc này Cam Bảo Bảo bởi vì âm tinh tiết tẫn mà hư thoát, nhưng côn thịt của Cố Hàn Uyên vẫn tiếp tục nhồi bồi vào sâu trong âm động nàng, trong thân thể nàng cũng đã dịu bớt đi, dần dần trở lại bình thường…
Cam Bảo Bảo từ đỉnh cao quay trở lại thế giới thực, lại tựa như chưa thỏa mãn vẫn đắm chìm dưới sự vận động của Cố Hàn Uyên, hắn ôn nhu hôn lên mặt, lên khóe mắt đẫm lệ của nàng, dần dần nàng cũng đành phải chấp nhận thực tế trước mắt, chậm rãi buông cánh tay ngọc đang giữ chặt thân thể hắn ra, thân thể run rẩy cũng trầm ổn lại, khuôn mặt tái nhợt cũng hồi phục hồng nhuận…
Lúc này Cố Hàn Uyên bắt đầu tiếp tục điên cuồng hướng trong thân thể nàng đánh sâu vào. Tốc độ tăng lên rất nhiều, côn thịt không ngừng xuất nhập, khoái cảm cũng đến với hắn, cái mông của hắn chuyển động như phát cuồng, côn thịt đánh thẳng sâu vào hoa tâm Cam Bảo Bảo.
– Ai… ui… ai ui… a… ta chịu không được… ai ui… ừ… đó…
Bất luận Cam Bảo Bảo rên rỉ như thế nào, Cố Hàn Uyên cũng không có chậm tốc độ lại, nam nhân nào thời điểm này cũng điên cuồng, tiếng rên rỉ thở gấp truyền ra qua cả vách tường, ra bên ngoài mật động…