Ân Tố Tố

Chương 72



Phần 72

Lúc này thấy trong mắt hắn chứa sát khí, lập tức không còn dám bày đa dáng điệu tri phủ, lại thêm biết được võ công của hắn quỷ thần khó lường, vội lên tiếng lấy lòng.

– Ta cũng là nhất thời tình thế cấp bách, tuyệt không có ý trách tội các hạ, bây giờ ta sẽ mang các hạ đi gặp Sương nhi.

Cố Hàn Uyên ánh mắt sâu kín nhìn xem Lăng Thối Tư lui bước lấy lòng…

Nghĩ thầm: “Lão hồ ly này quả nhiên gan to bằng trời, biết được võ công của ta mà còn dám xuất dò xét, phía sau lưng thì cũng đang suy nghĩ tìm cách đối phó ta… Hừ… không có gì ngoài Kim Ba Tuần Hoa độc, hoặc là lợi dụng Đinh Điển để làm ngư ông đắc lợi mà thôi…”

Quả nhiên hắn bí mật quan sát Đinh Điển lúc này đang cắn răng nghiến lợi nhìn hai người, bất quá bởi vì kiêng kị võ công Cố Hàn Uyên, Đinh Điển chưa có dám tại chỗ làm khó dễ.

Lăng Thối Tư nhìn xem Cố Hàn Uyên ánh mắt thì có chút bối rối, cảm thấy mình vừa rồi thăm dò có phải là có chút quá mức hay không?

Cũng may Cố Hàn Uyên chỉ là nhìn Lăng Thối Tư chằm chằm, một lát sau thì thu hồi ánh mắt, Lăng Thối Tư nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy áp lực nặng như núi đè, vội vàng mang theo Cố Hàn Uyên đi tới khuê phòng Lăng Sương Hoa.

Lúc này Lăng Sương Hoa trong phòng đang lo lắng an nguy phụ thân Lăng Thối Tư của mình, lại sợ Đinh Điển lúc đi cứu cùng phụ thân nổi lên va chạm, trong lúc nhất thời ruột gan trăm mối, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của Lăng Sương Hoa.

Thời điểm nhìn thấy Lăng Thối Tư bình an vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà nhìn thấy Cố Hàn Uyên trang phục quỷ dị thì trong lòng cả kinh, nàng không có nghĩ đến Lăng Thối Tư mang người tới cửa, chỉ là không nghĩ tới đây không phải Đinh Điển, mà là một nam nhân xa lạ.

– Phụ thân, mới vừa nghe được trong viện tiếng đánh nhau kịch liệt, phụ thân không có sao chứ?

Lăng Sương Hoa đến cùng cũng là một nữ nhi hiếu thuận, mở miệng chính là quan tâm đến an nguy của Lăng Thối Tư, đáng tiếc Lăng Thối Tư đối với nữ nhi lại không có chút nào thân tình mà nói, hắn chỉ muốn dùng nàng làm công cụ lợi dụng.

– Sương nhi, hắn là Vô Thiên, về sau ngươi chính là người của hắn, đêm nay hắn sẽ lưu lại trong phòng của ngươi qua đêm.

Bởi vì vừa mới trải qua sát khí Cố Hàn Uyên uy hiếp, cho nên bây giờ Lăng Thối Tư, chỉ muốn nhanh nhanh trốn qua một kiếp, ngay chuyện phân phó Lăng Sương Hoa trộm sách, nghe ngóng bí mật kho tàng chuyện chỉ có thể tìm cơ hội sau này mới tính, nói cho cùng Lăng Thối Tư vẫn là bị bảo tang là cho u mê mất trí rồi, lựa chọn bảo hổ lột da với Cố Hàn Uyên.

Lăng Sương Hoa nghe được lời nói Lăng Thối Tư, khuôn mặt không thể tin được, mình đã hủy dung mạo mà vẫn còn bị phụ thân mình mang đi bán ra, với lại nghe được ý tứ trong lời nói, không phải đem mình gả cho Cố Hàn Uyên, mà chỉ là đưa ra xem như là ngoạn vật cho người…

Lúc này trong tâm Lăng Sương Hoa bi thương khó mà diễn tả bằng lời, nàng chỉ cảm thấy mình đã mất hết can đảm để sống.

– Phụ thân… nữ nhi dung mạo đã hủy, vì sao vẫn còn phải dồn ép không tha?

Cố Hàn Uyên không đợi Lăng Thối Tư trả lời, liền mở miệng nói:

– Là do bản tọa hướng đến lệnh tôn, muốn cùng chung một chỗ với Lăng cô nương.
– Vì cái gì?

Lăng Sương Hoa giật mình, rõ ràng không hiểu vì cái gì mà Cố Hàn Uyên đã biết nàng hủy dung mà vẫn không từ bỏ.

– Lăng Tri Phủ, còn ở tại trong phòng này làm cái gì nữa đây?

Cố Hàn Uyên không có trả lời Lăng Sương Hoa, ngược lại nhìn về phía Lăng Thối Tư, lời nói không khách sáo gì cả…

Lăng Thối Tư sắc mặt lại khó coi, nhưng cũng không dám phản đối gì, không thể làm gì khác hơn là hướng về phía Lăng Sương Hoa giao phó phải thật tốt phục dịch Cố Hàn Uyên.

Biết được Lăng Thối Tư đã rời đi, Đinh Điển đang ở ngoài cửa nghe lén, lúc này Cố Hàn Uyên mới mở miệng trả lời vấn đề Lăng Sương Hoa vừa hỏi.

– Bản tọa từng có may mắn tại hội hoa cúc Hán khẩu đã hội kiến qua Lăng cô nương, tại trong mãn viên cúc, Lăng cô nương là một đóa độc nhất vô nhị, bản tọa làm việc từ trước đến nay không muốn lưu lại tiếc nuối trong lòng, nên đã đưa đến chấp niệm, phải lấy cho bằng được Lăng cô nương dù có ra sao…

Cố Hàn Uyên lời nói phách đạo làm cho Lăng Sương Hoa sửng sốt ngây ngẩn cả người, nàng nhớ lại trong hôi hoa Hán khẩu, nàng chỉ có chú ý tới Đinh Điển, đối với người nào khác nàng đều không có chút nào ấn tượng, mặc dù trong lòng của nàng chỉ có Đinh Điển, nhưng cũng vì bị người không quan tâm đến chuyện nàng hủy dung, cũng quyết muốn lấy cho bằng được làm cho nàng ngượng ngùng.

Dù cho Lăng Sương Hoa chưa từng dao động cảm tình đối với Đinh Điển, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút liên tưởng kỳ quái, đồng dạng là tại trên hôi hoa Hán khẩu gặp mặt, Đinh Điển cùng nàng thì gặp trắc trở rất nhiều, thậm chí đã không có ngày sau, mà Lăng Thối Tư đối với Cố Hàn Uyên lại khúm núm, một bộ bị nắm nhược điểm vậy, thật giống như trước đây có ngã ba đường, chỉ là nàng lại một lòng cam tâm tình nguyện chọn lấy con dường tuyệt lộ, bây giờ giống như trên một con đường khác, có người tới tìm cách muốn đem nàng đi thoát ra khỏi con đường tuyệt lộ kia vậy.

Ngoài cửa Đinh Điển đang nghe lén sắc mặt khó coi, hắn mặc dù vì yêu tha thiết Lăng Sương Hoa mà trả giá, nhưng lại cố Kỵ rất nhiều chuyện, chứ không có như Cố Hàn Uyên vì Lăng Sương Hoa mà không sợ hãi cái gì.

– Vậy ngươi hẳn phải biết là ta ưa thích Đinh đại ca, bây giờ cho dù là ngươi chiếm được thân xác của ta, thì cũng không có chiếm được trong tâm của ta đâu…

Lăng Sương Hoa sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo nhìn Cố Hàn Uyên nói.

– Bản tọa không có quan tâm đế trong tâm của Lăng cô nương, chỉ cần đạt được trên thân của Lăng cô nương là đủ rồi, có thể bây giờ nhất định Lăng cô nương đang nghĩ đến thà rằng tự sát cũng không muốn phản bội Đinh Điển, nhưng mà bản tọa không cho rằng Lăng cô nương có bản sự tại trước mặt bản tọa mà đi tìm chết.

Cố Hàn Uyên vạch trần ý nghĩ của nàng.

Lăng Sương Hoa bị nhìn xuyên trong lòng, trầm mặc không nói, nàng bây giờ đã là tuyệt vọng.

Cố Hàn Uyên không chút lưu tình mở miệng uy hiếp.

– Bản tọa biết Lăng cô nương không quan tâm đến sinh tử của mình, nhưng Lăng cô nương chẳng lẽ không quan tâm đến tính mệnh của Lăng Thối Tư cùng Đinh Điển sao? Nếu như tính mệnh chết đi, Lăng Thối Tư đối với bản tọa liền không còn có giá trị, giết Lăng Thối Tư dễ như trở bàn tay. Lăng Thối Tư mặc dù không xem Lăng cô nương như là nữ nhi, nhưng Lăng cô nương thì lại rất quan tâm đến hắn, bằng không thì Lăng cô nương đã sớm cùng Đinh Điển bỏ trốn rồi, về phần Đinh Điển thì bản tọa cũng sẽ nổi giận, giết hắn cũng không khó, riêng đối với hắn thì bản tọa chắc chắn sẽ đem hắn nghiền xương thành tro, không lưu vết tích ở trong thiên địa này nữa…
– Vô sỉ…

Ngoài cửa Đinh Điển nghe được Cố Hàn Uyên lấy mình uy hiếp Lăng Sương Hoa, cũng không kiềm chế được nữa, liền vọt vào trong phòng, một quyền đánh về phía Cố Hàn Uyên.

Cố Hàn Uyên liền ánh mắt cũng không có lay động một chút, dù sao lời nói vừa rồi chính là dẫn dụ Đinh Điển hiện thân.

Đinh Điển với nội lực thần chiếu công đúng là lợi hại, lại thêm Vô Ảnh Thần Quyền, ngay cả xem như Huyết Đao lão tổ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Đáng tiếc lần này hắn chọn sai đối thủ.

Cố Hàn Uyên vẫy tay phóng ra kiếm khí chiêu Đạo Bất Phóng Hải vọt tới.

Kiếm khí bàng bạc, sắc bén vô cùng, uy lực kinh người, ngay lập tức xuyên thủng nắm đấm của Đinh Điển, lưu lại một cái lỗ máu cực lớn, ngón giữa cùng ngón áp út cũng bị đoạn đến tận gốc.

Khí thế kiếm khí không giảm tiếp tục bắn thủng đầu vai Đinh Điển thì mới dừng lại, Đinh Điển che lấy đầu vai thụ thương, té ngã trên đất, vết thương máu chảy ồ ạt, ánh mắt ngưng trọng nhìn Cố Hàn Uyên.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới thực lực giữa hai người lại sai biệt to lớn như vậy, trước đây Cố Hàn Uyên đả thương Huyết Đao lão tổ đã hoàn toàn chưa có tận sức, cũng bởi vậy vừa rồi Đinh Điển so sánh thực lực của đối phương bị sai lầm.

– Đinh đại ca…

Lăng Sương Hoa vốn là không muốn phá hư lời thề, nhưng bởi vì hai người giao thủ biến hóa thực sự quá nhanh, khi nàng kịp phản ứng, thì Đinh Điển đã bị trọng thương, nàng nhìn thấy Đinh Điển đầu vai cùng thương thế hai ngón tay, thì thấy đau lòng vô cùng.

– Lăng cô nương xem chừng muốn vi phạm lời thề độc với với mẫu thân sao?

Cố Hàn Uyên mỉm cười, tại trong lúc nàng muốn tiến đế đỡ lấy Đinh Điển, đem nàng bức ngưng bước chân lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...