Ân Tố Tố

Chương 77



Phần 77

Nghe được Cố Hàn Uyên nói lời này, Thích Phương cũng không biết làm như thế nào đáp lại, dù sao quang minh chính đại tự nói mình là người xấu đã là quái lạ, nhưng cũng không thể dùng phương diện nào để mà mắng hắn.

– Ngươi tại sao lại nói cho ta biết những chuyện này? Còn có cả chuyện của sư ca nữa?

Thích Phương Tương nghi ngờ hỏi ra.

Cố Hàn Uyên không còn chỉ là vuốt lấy mấy sợi tóc, mà còn nhẹ vỗ về trên khuôn mặt của nàng.

– Đương nhiên là vì muốn thân thể của phu nhân…

Thích Phương bị động tác Cố Hàn Uyên vuốt lấy trên mặt, khơi dậy nổi da gà, trên mặt đỏ sâu như ánh nắng chiều…

– Ngươi đã là muốn thân thể của ta, vậy tại sao lúc ta lúc hôn mê không động thủ đi?

Cố Hàn Uyên đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết bởi vì nàng đang hôn mê không động đậy gì, thì giao hoan không có ý nghĩa.

– Đó là bởi vì bản tọa càng muốn thu phục trong tâm của phu nhân.

Tốt xấu gì Thích Phương cũng là nữ chính, nếu không suy nghĩ vì mỹ mạo của nàng, thì cũng phải vì điểm nhân vật phản diện cùng với linh khí của nàng mà suy nghĩ đến một chút.

Thích Phương cũng là lần đầu gặp phải phương thức cầu ái vô sỉ như vậy, nàng cố nén ngượng ngùng.

– Thân thể của ta thì đã giao cho Vạn Khuê, trong tâm là của sư ca, không còn có chỗ trống nào thuộc về ngươi đâu…

Cố Hàn Uyên nghe được Thích Phương nói như vậy cũng không sinh khí, nói:

– Thân thể của phu nhân không phải là đã bị Vạn Khuê đưa cho bản tọa sao? Làm gì mà có chuyện bản tọa trả hàng lại cho hắn?

Thích Phương nghe được lời này của Cố Hàn Uyên càng là nghiến răng, nghĩ đến Vạn Khuê hoàn toàn không có nửa điểm phu thê chi tình, cứ như vậy mà bán đứng mình.

Cố Hàn Uyên nhích lại gần khuôn mặt Thích Phương, thổi qua hơi qua lỗ tai nàng, nhẹ nói:

– Tâm của phu nhân thì bản tọa không vội, nhưng mà Địch Vân đang còn bị giam giữ ở tại bên trong địa lao, ăn thật nhiều quả đắng…

Cố Hàn Uyên dừng một chút, giọng nói bắt đầu trở nên tà mị.

– Phu nhân, chắc cũng không muốn Địch Vân cả một đời bị nhốt tại trong địa lao không thấy ánh mặt trời sao?

Thích Phương nghe được Cố Hàn Uyên nói thì toàn thân cứng đờ, yên lặng chảy xuống hai hàng thanh lệ.

– Ngươi phải đáp ứng ta, cứu sư đưa ca ra bên ngoài…
– Hảo.

Cố Hàn Uyên ngữ khí không hề có thành ý, nhưng Thích Phương cũng đành phải chịu, nhắm hai mắt lại…

Hắn liếc Thích Phương một cái, nàng má ngọc diễm hà lóe lên mê người, trên thân chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng, đường cong uyển chuyển, nhất là trước ngực nàng hai nầu vúi to thẳng, tròn trịa tựa như bát ngọc lồng lộng đứng thẳng, lại như hai tòa ngọc sơn, theo hô hấp của nàng mà hơi hơi chập chùng.

Mái tóc mây nhu nhu giống như gió xuân nhẹ nhàng phất qua gương mặt Cố Hàn Uyên, làm cho trên mặt hắn ngứa một chút, Cố Hàn Uyên môi dán vào khuôn mặt sáng loáng Thích Phương nhẹ nhàng trượt về miệng thơm của nàng, nhanh chóng hôn lên đôi môi đỏ thơm ngọt mê người của nàng.

Thích Phương trong lòng ngượng ngùng, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một vẻ bối rối, cặp môi thơm thất thủ, Cố Hàn Uyên đem cặp môi thơm nở nang nhuyễn nị nhẹ nhàng ngậm lấy, thỏa thích nhấm nháp, tiếp lấy cạy mở răng trắng trấn giữ môi quan, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tùy ý truy đuổi trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho mềm mại ẩm ướt Thích Phương, hút một chút bên trong môi đỏ kiều diễm, đầu lưỡi quét sạch trong miệng nàng mỗi một xó xỉnh, lúc sau thì cuối cùng cũng đã cùng chủ nhân cái lưỡi đó quấn quýt lấy nhau.

Thích Phương trên gương mặt xinh đẹp tăng thêm mấy phần động lòng người, đôi mắt đẹp đóng chặt, lông mi thật dài trên dưới phiến động, theo thời gian tan biến, là một thục phụ thành thục nên nàng cũng dễ buông ra thể xác tinh thần, trong đầu bây giờ cái gì cũng không muốn, cảm xúc mênh mông đáp lại lửa nóng nhiệt tình Cố Hàn Uyên…

Cố Hàn Uyên rõ ràng cảm nhận được Thích Phương trong lòng biến hóa vi diệu, vừa tùy ý cùng cái lưỡi nàng triền miên xen lẫn, không ngừng hút lấy nước bọt, một bên hai tay tại trên thân thể xinh đẹp của nàng tìm tòi, Thích Phương phương tâm phân loạn, thân thể mềm mại run rẩy, miệng thơm luân hãm bị Cố Hàn Uyên chiếm giữ, thân thể mẫn cảm của mình thì bị ma thủ của hắn sờ soạng, xấu hổ cấp bách không chịu nổi, vốn lại nàng cũng không có biện pháp.

Thích Phương má phấn như mây, mị quang bắn ra bốn phía, thân thể mềm mại vô lực co quắp theo trên giường, mặc hắn khinh bạc giở trò xấu, thẳng đến khi Thích Phương cảm giác chính mình sắp bị hắn hòa tan, thì Cố Hàn Uyên mới nhẹ nhàng buông nàng bờ môi của nàng…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyen3x.xyz/an-to-to/

Cố Hàn Uyên bàn tay lặng yên cởi ra cái yếm đơn bạc Thích Phương, đường cong hai bầu vú uyển chuyển cũng theo đó rung động phối hợp trong nháy mắt bày ra, đối mặt này đôi kiều nộn mượt mà, hai bàn tay hắn leo lên đôi bầu vú nàng kẹp lên nụ hoa màu đỏ tươi đầu núm vú, ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng chuyển vặn, vân vê hai hạt anh đào, trải phải xoa lấy, sau một lúc hai đầu núm vú ở trong bàn tay hắn kích thích nhanh chóng trướng đại, đầu núm thô sáp cọ xát lấy lòng bàn tay của hắn…

Thân thể hắn lại hướng cúi xuống, thân người ghé vào trên ngực Thích Phương, há to miệng ngậm lấy một ngụm hút trên bên trái núm vú nàng, tay phải ngón tay cái cùng ngón trỏ văn vê ở bên phải núm vú chà xát động, Thích Phương lưng cong lên, bầu vú hướng đưa trong miệng hắn, đầu lưỡi của hắn quay chung quanh lấy núm vú, cả người nàng run rẩy lên, hắn dùng sức khẽ hấp, một cỗ mang theo nồng đậm chất lỏng mùi sữa non chảy vào trong miệng của hắn, đây là sữa của Thích Phương.

Hắn càng không ngừng mút vào núm vú Thích Phương, miệng đầy đều là sữa, ngẫu nhiên còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống, lúc sau bên trái núm vú của nàng hút không ra sữa nữa rồi, hắn liền đổi đến bầu vú bên phải, đồng thời tay trái lại xoa nắn lấy bên trái bầu vú, thẳng đến khi núm vú bên phải cũng hút không ra sữa, hắn vẫn chưa thỏa mãn buông lỏng miệng ra…

Cố Hàn Uyên cúi người chống đỡ bên dưới chân nàng, thưởng thức thân thể trần trụi Thích Phương, hai chân bền chắc, mượt mà bóng loáng, cái mông to lớn tròn trịa, từ nơi âm hộ nồng đậm đen nhánh thảm lông mê hoặc mị người, nàng đang là nữ nhân lúc thịnh nhất phong tình, vô luận là thể xác hay tâm tình đều vào trạng thái đỉnh phong dục tính, toàn bộ thân thể tỏa ra một phong vận cực kỳ vũ mị, lúc này đối mặt với nàng không có nam nhân nào có thể chịu đựng được…

Cố Hàn Uyên nhẹ nhàng tách hai chân của nàng mở ra cúi người thấp xuống ngay chính giữa hai chân của nàng, Thích Phương bị động tác này của Cố Hàn Uyên làm cho ngượng ngùng vô cùng, toàn thân càng là run rẩy cả kinh, vội vàng dùng tay che lại đào nguyên âm hộ, run giọng nói…

– Ngươi… ngươi… đừng nhìn… nơi đó…

Cố Hàn Uyên đem tay của nàng kéo ra, không có hảo ý nhìn chằm chằm nàng cười nói:

– Có gì mà đừng chứ? Trên thân của phu nhân chỗ nào cũng đáng để ngắm nhìn…

Thích Phương gương mặt xinh đẹp hỏa hồng, lại biết Cố Hàn Uyên tuyệt không chịu bỏ qua, đàng phải nhắm hai mắt lại mặc cho hắn hành động, hắn đem chóp mũi xích lại gần hai mép âm hộ của nàng, một mùi nồng đậm đặc thù của âm dịch tiết ra, nhẹ nhàng vừa chạm vào giữa hai mép nhỏ, liền trào nhiểu ra chất lỏng sền sệt.

Khuôn mặt đáng yêu Thích Phương nhiễm lên hai đoàn ánh nắng chiều đỏ, tinh mâu khép chặt, thần thái kiều mị, Cố Hàn Uyên cúi đầu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hoạch lộng, Thích Phương ngứa nhột toàn thân run rẩy, lại không thoát thân nổi, từ cửa miệng âm động chậm rãi chảy ra âm dịch trong suốt ái, Cố Hàn Uyên há miệng đem toàn bộ cái động khẩu ngậm vào trong miệng đại lực hút vào, Thích Phương “A…” lên một tiếng nhô lên vòng eo, cái mông lớn thật cao giơ lên…

Thích Phương thần sắc mờ mịt, mở ra miệng nhỏ, lại không có phát ra âm thanh, vòng eo theo miệng lưỡi Cố Hàn Uyên hoạt động mà lắc lư, hắn le đầu lưỡi ra đâm vào bí đạo, một tấc không buông tha liếm khắp, tiếng nàng rên rỉ cực thấp, tựa như u oán thở dài, Cố Hàn Uyên lấy tay tách ra mép thịt, đầu lưỡi trêu chọc mật thịt, bên trong âm động tả hữu khuấy động, một tay đè lên âm hạch vê động châm ngòi, một lúc sau Thích Phương thân thể căng thẳng, bên trong âm động từng trận co rụt, nguyên âm đã mở, bất giác hai tay quơ lấy chụp lấy đầu Cố Hàn Uyên, bờ mông cong lên cao khỏi mặt giường, nhấn mạnh đầu hắn vào trên cái âm hộ của mình.

– A… a… bị… ném mất… a…

Cùng với một hồi run rẩy, sâu trong âm động Thích Phương, âm khi đã từng làn phun trào ra, tưới vào trên miệng Cố Hàn Uyên.

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyen3x.xyz/an-to-to/

Cố Hàn Uyên nuốt lấy âm khí, dục hỏa thiêu đốt, côn thịt đã là cứng chắc cực hạn, hắn thẳng người, tách rộng ra đôi chân thon dài của nàng, để cho quy đầu dính chặt cửa miệng âm động, thân thể đè ép đâm vào…

Thích Phương sau khi cao triều bên trong âm động mật đang kịch ̣liệt nhúc nhích co rút, càng lộ ra sung mãn chặt khít, côn thịt Cố Hàn Uyên chống đỡ liền chậm rãi hướng bên trong chen tới, nàng nhíu mày kiều hừ, bờ eo cứng lên.

– Á… chờ đã… như thế nào của ngươi… cùng Vạn Khuê không giống nhau… um… lớn hơn… vậy?

Cố Hàn Uyên không trả lời tiếp tục đem quy đầu đâm vào chỗ sâu nhất trong âm động, Thích Phương nhẹ nhàng run rẩy, hai chân cuốn lấy hông Cố Hàn Uyên, quy đầu cuồng mãnh xuất nhập, trong cổ nàng theo côn thịt hắn trừu sáp phát ra kêu rên, dường như không chịu nổi trọng kích, Cố Hàn Uyên lúc này mới cười nói:

– Vậy phu nhân có thấy sảng khoái hơn không?

Thích Phương đỏ mặt không nói gì, quay đầu qua một bên, nhưng bên trong âm động nàng âm dịch liền lại tiết ra ngập tràn tựa như thay cho câu trả lời của Cố Hàn Uyên, dục hỏa đốt người, hắn cũng nhịn không được nữa, lúc này, Thích Phương cắn chặt hàm răng, không để cho phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, nhưng điều này vừa vặn hoàn toàn ngược lại, giống như lửa cháy đổ thêm dầu giống như kích thích Cố Hàn Uyên dục niệm vượng hơn, cuối cùng một chút ít còn thương hương tiếc ngọc đã bị hừng hực dục hỏa đốt rụi, hắn hưng phấn như điên, ôm lấy hông Thích Phương, đem hạ thân nàng cố trụ, bắt đầu hung hăng động tác, giống như cuồng phong mưa rào, hai cỗ lửa nóng cơ thể gắt gao kề nhau, hạ thân kết hợp tương liên, từng cái một bao gồm cả sức mạnh cùng tốc độ đâm thẳng, hai thân thể va chạm phát ra “phành phạch” thanh âm.

– Ai ui… ngươi… nhẹ chút… giết ta a… ai ui…

Thích Phương ngẩng đầu lên, phát ra một hồi rên rỉ sắc bén thỏa mãn tiêu hồn thực cốt, cặp đùi nâng lên, cuốn chặt lấy hông Cố Hàn Uyên, nhô lên cai1m ông dùng sức đỉnh lên, khiến cho một điểm khe hở của hai bộ phận sinh thực khí cũng không có khe hở, nàng tựa hồ không chịu nổi thảo phạt, cái miệng anh đào cắn một nhúm tóc, bên trong phát ra tiếng cầu xin tha thứ, lại càng không ngừng rên rỉ…

Thích Phương theo Cố Hàn Uyên không ngừng tăng lực thẳng tiến, thân thể động tình nghênh hợp, chỉ thấy trên người của nàng loạn bày, đầu không ngừng vung vẩy, mồ hôi làm cho đầu tóc ướt nhẹp, trong cổ họng phát ra không giống đắng lại không giống đau rên rỉ, toàn thân phát tán ra một loại phong tình khó mà hình dung, khuôn mặt kiều diễm, đôi con ngươi nổi lên một tầng mịt mù thủy quang…

Theo côn thịt Cố Hàn Uyên đâm động, Thích Phương phát ra “ai… ui…” rên rỉ, sắc mặt nàng càng lúc càng đỏ, tiếng kêu rên của nàng vô cùng điệu đà, để cho Cố Hàn Uyên nghe xong càng muốn đem làm cho nàng chết đi sống lại, Cố Hàn Uyên càng dùng sức đẩy xuống, mỗi lần côn thịt đè vào chỗ sâu nhất trong âm động Thích Phương, đâm đến Thích Phương nhịp tim như muốn thắt đến cổ họng, đâm đến nàng toàn thân như nhũn ra, Cố Hàn càng là nhanh thêm động tác.

– Ai ui… ta… muốn tới… cho ta, nhanh… làm chết ta đi… á… a…

Thích Phương hồ ngôn loạn ngữ kêu rên, cuối cùng, nàng lại là một hồi rên rỉ run rẩy, tứ chi giống như bạch tuộc quấn lấy Cố Hàn Uyên, cái mông lớn tròn thật cao nâng lên, âm động một hồi kịch liệt nhúc nhích hút vào côn thịt, một cỗ ấm áp âm khí lại phun tới, dưới sự kích động, Cố Hàn Uyên đem một từng làn dương như nộ đào bắn nhanh vào trong cơ thể của Thích Phương…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyen3x.xyz/an-to-to/

Tiếng hít thở dần dần trở nên bình lặng, Cố Hàn Uyên vuốt ve người ngọc dưới thân, suy nghĩ nàng đang là thê tử của Vạn Khuê, bây giờ thì đã là nữ nhân của mình, thế giới này quá điên cuồng, còn có cái gì không thể làm? Nghĩ đến đây, hắn lại cúi đầu ngậm trên bầu vú của nàng mút hút…

– Không được, ngươi giành hút hết sữa rồi, Tâm Thái bị đói thì làm đây?

Cảm giác thỏa mãn, làm cho côn thịt Cố Hàn Uyên lại rất nhan cường ngạnh, tại trong âm động của Thích Phương chậm rãi khôi phục.

– Hỗn đản… lại… lại… cứng rồi a…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyen3x.xyz/an-to-to/

Cố Hàn Uyên thô bạo chà đạp đạp ngọc thể tuyết trắng, mà Thích Phương mỹ mạo động lòng người bị côn thịt của hắn gian dâm kiều đề uyển chuyển, ngượng ngùng xấu hổ hầu hạ, liều chết xu nịnh, uyển chuyển tướng liền.

Theo hắn càng ngày càng dũng mãnh co rúm, đỉnh nhập, nàng tuyết trắng trần trụi mềm mại thân thể phập phồng cũng càng lúc càng kịch liệt, côn thịt vừa ngoan lại thâm nhanh trướng tràn đây trong vách tường âm đạo động, mà vách tường nộn thịt cũng gắt gao quấy rầy côn thịt tráng kiện từng đợt nắm chặt, co rút lại, gắt gao quấn quanh…

– Á… a… a… lại… nữa rồi… a…

Sau một lúc lâu côn thịt xâm nhập sâu thẳm tận đáy âm động, quy đầu không ngừng đụng chạm đến hoa tâm thần bí kia, rốt cục, toàn thân tiên cơ ngọc cốt mỹ nhân lại một trận co rút cực độ run run, lại theo theo ở chỗ sâu trong nguyên âm bắn ra một cỗ trọc nùng âm khí…

Thích Phương ửng đỏ như hỏa, mắt đẹp khinh hợp, mày liễu hơi nhíu, nghiến răng cắn trên cánh tay của Cố Hàn Uyên, quy đầu cũng đang gắt gao hàm trụ tại trên hoa tâm co rút, đem từng dương tinh bắn thẳng nhập vào sâu thẳm hoa tâm của nàng…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://truyen3x.xyz/an-to-to/

Vạn Chấn Sơn cùng Vạn Khuê ở trong viện chờ đến nóng lòng, bọn họ cũng không phải là lo lắng cho Thích Phương, mà là gấp gáp muốn biết tin tức kho tàng, rồi lại sợ Cố Hàn Uyên ăn xong lau sạch không nhận nợ, chuồn đi mất tiêu, bởi vậy chỉ có thể đứng ngồi không yên ở trong viện chờ lấy.

Đương nhiên Vạn Khuê sắc mặt chắc chắn là càng lúc càng khó coi, hắn chờ đợi chính là suốt cả ngày.

Màn đêm buông xuống, khi hai người bọn họ tiều tụy nhìn xem Cố Hàn Uyên mở ra cửa phòng của Thích Phương, trong lòng thẳng mắng hỗn đản.

Nhất là Vạn Khuê càng là cảm thấy mình thua thiệt lớn, bởi vì biết được thê tử của mình bị Cố Hàn Uyên ở bên trong phòng hoan ái gần suốt cả một ngày…

Cố Hàn Uyên cũng không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, đi đến bên người Vạn Khuê vỗ bờ vai của hắn:

– Vạn công tử, thê tử của công tử làm cho bản tọa rất hài lòng.

Đem Vạn Khuê nói đến sắc mặt tối sầm.

Vạn Chấn Sơn đến cùng là lão hồ ly, gặp Vạn Khuê không nói lời nào, một mặt cung kính hỏi:

– Các hạ… vậy vấn đề bảo tang như thế nào đây?

Cố Hàn Uyên nhìn Vạn Chấn Sơn nóng vội, thản nhiên nói:

– Bản tọa nghe nói ba sư huynh đệ các người đã từng tại trong tay Mai Niệm Sinh đoạt được bản Liên thành Kiếm Quyết phải không?

Vạn Chấn Sơn sắc mặt âm trầm xuống, dù sao thì chuyện giết sư phụ bí mật như vậy, bị người ta phát hiện thì không phải là chuyện tốt.

Cố Hàn Uyên thấy lão không dám trả lời, cũng không quản đến…

– Bí mật kho tàng bí mật nằm ngay tại trong đó, phương pháp phá giải nằm bên trong Liên thành Kiếm Quyết sau khi thấm nước, liền sẽ cho thấy mật mã.

Cố Hàn Uyên lời nói làm cho hai người bọn họ bừng tỉnh đại ngộ.

Vạn Chấn Sơn càng là hối hận không kịp, bởi vì trước kia ba người sư huynh đệ sau khi cướp được Liên thành Kiếm Quyết đều rất cẩn thận giữ gìn, đừng nói là dính nước, liền ngay cả bụi cũng không để có, còn khóa giấu ở trong rương sắt.

Vạn Chấn Sơn vội vàng hỏi:

– Vậy Liên thành Kiếm Quyết bây giờ đang ở đâu?
– Liên thành Kiếm Quyết về sau đã giả dạng thành Đường Thi Tuyển Tập, còn nó đang ở đâu thì chính các ngươi tự tìm.

Hai người sau khi nghe xong trong lòng nổi nóng, cuối cùng bỏ ra thiệt thòi thì chỉ biết được có một nửa bí mật kho tàng, nếu không có Đường Thi Tuyển Tập, cho dù là biết biện pháp phá giải cũng đâu có ích lợi gì.

Nhất là Vạn Khuê, hắn nhìn thấy Thích Phương đứng xa xa ở phía cửa phòng nhìn qua trong viện ba người đang nói chuyện, sắc mặt nàng hồng nhuận, khí chất kiều diễm lại càng thêm vô cùng mê người.

Vạn Khuê đã biết tình cảm giữa phu thê chắc chắn là dừng ở tại đây rồi, trước kia hao tổn tâm cơ để chiếm đoạt Thích Phương, bây giờ cuối cùng lại có cái kết quả như vậy.

– Tất nhiên giao dịch đã hoàn thành, vậy thì bản tọa đi trước đây, có rảnh ta sẽ trở lại thăm Thích Phương.

Cố Hàn Uyên cười nói.

Hai người nghe qua sắc mặt tối sầm, mặc dù bí mật của kho tàng có tiến triển, nhưng vẫn không có tin tức gì mới, đã vậy còn phải bỏ ra Thích Phương, thực đúng là mất cả chì lẫn chài.

Cố Hàn Uyên nhìn sắc mặt hai người liền biết bọn họ đang nghĩ gì, nghĩ thầm Lăng Thối Tư hẳn là cũng đang có suy nghỉ cùng giống như phụ tử Vạn Khuê a…

Quả nhiên bạch phiêu không tốn kém gì khiến cho ta thật khoái hoạt…

Quay đầu liếc nhìn Thích Phương một cái, thấy nàng xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, liền vận khởi khinh công, khi mấy người bọn họ kịp phản ứng lại thì liền đã mất tung ảnh…

Thích Phương nhìn thấy Vạn Khuê đi tới lúc, sắc mặt từ đang đỏ hồng biến thành sạm đen, trước khi hắn mở miệng thì nàng đã làm khó dễ.

– Ngươi tới đây để làm gì?
– Nàng nghe ta giảng giải.

Vạn Khuê nắm lấy bàn tay Thích Phương tay, lại bị nàng tránh thoát.

– Phi… ta không có trượng phu dạng giống như ngươi.

Vạn Khuê sắc mặt âm trầm, mặc dù biết Thích Phương nhất định sẽ sinh khí, nhưng bị nàng ngay trước mặt chỉ trích, vẫn cảm thấy không chịu được…

Vẫn là Vạn Chấn Sơn tiến tới đánh giảng hòa.

– Hảo nhi tức, ngươi cũng đừng trách Khuê nhi, đây cũng là vì kho tàng, ngươi suy nghĩ một chút, nếu chúng ta có thể chiếm được kho tàng mà nói, từ nay về sau vinh hoa phú quý không phải cũng có phần của ngươi sao?

Thích Phương nghe Vạn Chấn Sơn nói vô sỉ như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng vỡ vụn, cũng đã thấy rõ phụ tử bọn họ đến cùng là hạng người gì rồi…

Vạn Chấn Sơn thấy Thích Phương trầm mặc không nói, tiếp tục khuyên bảo:

– Hảo nhi tức, nếu Vô Thiên biết được cách phá giải mật mã, thì chắc chắn hắn cũng biết tung tích của Đường Thi Tuyển Tập, vậy ngươi cứ tiếp tục cùng hắn lá mặt lá trái, để xem có thể hay không từ miệng hắn hỏi ra được chút gì không? Ngươi là nhi tức của Vạn gia, đó là vì Vạn gia mà phải trả giá, cứ yên tâm, Khuê nhi về sau nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt, nếu hắn dám ghét bỏ ngươi, công công nhất định sẽ vì ngươi làm chủ.

Thích Phương nghe được Vạn Chấn Sơn nói xong trong lòng chấn động, bởi vì đêm qua Cố Hàn Uyên đã từng từ nơi nàng lấy đi bản Đường Thi Tuyển Tập, vậy là hắn đã biết trước được manh mối kho tàng rồi.

Nhìn xem sắc mặt phụ tử Vạn Chấn Sơn, ý nghĩ một chút chân tướng sự thật không muốn nói cho hai phụ tử bọn họ cũng không có, ngược lại cảm thấy Cố Hàn Uyên mặc dù hư hỏng, nhưng mà tốt xấu gì cũng còn có chút chân thực.

So sánh với phụ tử Vạn Chấn Sơn vô sỉ, thì Cố Hàn Uyên vẫn đáng giá tín nhiệm hơn.

– Hảo, nhưng mà hãy đem Tâm Thái trả lại cho ta.

Vạn Chấn Sơn sau khi nghe Thích Phương đáp ứng, lộ ra nét mừng rỡ, nhưng nghe nàng nói muốn Tâm Thái, sắc mặt trở nên âm tình bất định, Tâm Thái chính là thẻ đánh bạc dùng để khống chế Thích Phương tốt nhất, chắc chắn là hiện tại không thể đưa lại cho nàng.

– Phương nhi, chúng ta cũng không phải là không tín nhiệm ngươi, nhưng ngươi bây giờ đang gánh vác nhiệm vụ quan trọng, mang theo Tâm Thái không tiện, chi bằng chờ ngươi hỏi ra được Đường Thi Tuyển Tập rơi xuống, thì ta sẽ đem Tâm Thái trả cho ngươi.

Thích Phương mặt lộ vẻ thống khổ, Tâm Thái cũng chính là tôn nữ cùng nữ nhi của bọn họ, lại bị lấy ra dùng để uy hiếp mình, thế nhưng nàng không thể từ bỏ được Tâm Thái, chỉ đành phải đồng ý, trong lòng lại suy nghĩ xem có thể hay không cầu viện đến Cố Hàn Uyên.

Dù sao dáng vẻ của Cố Hàn Uyên vẫn là rất ưa thích Tâm Thái…

Thích Phương trong lòng ngượng ngùng suy nghĩ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...