Ân Tố Tố
Chương 83
Thanh Hải Nhất Kiêu cho rằng Cố Hàn Uyên vừa rồi chỉ là đánh lén một kích mới thành công, nếu chính diện đối chiến thì không sợ hắn.
Lúc này thấy Cố Hàn Uyên một bộ buông lỏng, liền nghĩ tiên hạ thủ vi cường, Thanh Hải Nhất Kiêu khinh công rất nhanh, chiêu thức quái dị, nên hắn rất dễ dàng tạo thành hiệu quả giết người, bởi vậy mới có uy danh hiển hách, nhưng khinh công của hắn làm sao bằng với Cố Hàn Uyên.
Chỉ thấy Thanh Hải Nhất Kiêu xông lên như thế nào thì liền lui trở về như vậy, đã vậy còn để lại một dải máu tươi, Thanh Hải Nhất Kiêu sắc mặt khó coi che lấy đầu vai thụ thương, máu tươi ri rỉ xuyên thấu qua khe hở bàn tay chảy ra.
Đối thủ quá yếu, Cố Hàn Uyên không dùng đến Mạc Danh Kiếm Pháp, nhìn thấy sơ hở chiêu thức của đối phương, chỉ là tiện tay đâm tới, Thanh Hải Nhất Kiêu đến cùng là cao thủ tà đạo có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thôi lui khá nhanh nên chỉ bị đâm xuyên đầu vai chứ không phải là cổ.
Quách Phù tại sau lưng Cố Hàn Uyên mắt lộ ra dị sắc, quả nhiên chỉ có nhân tài hiệp khách như vậy mới phù hợp với huyễn tưởng trong lòng của nàng.
Tướng mạo anh tuấn, khí độ tiêu sái, lòng mang chính nghĩa, võ công cao cường.
Trước đó nàng còn cảm thấy Đại Tiểu Võ cũng không tệ, bây giờ vừa so sánh đã cảm thấy không muốn nhìn thẳng huynh đệ bọn họ…
Cố Hàn Uyên từng bước một đi đến gần Thanh Hải Nhất Kiêu, trên mặt lạnh lùng:
– Chuẩn bị chết ở chỗ này xong chưa?
– Ngươi đừng càn rỡ, chờ sư phụ ta tới nhất định sẽ vì ta báo thù!
Thanh Hải Nhất Kiêu lúc này cũng chỉ có thể lấy ra tên tuổi sư phụ Bạch Bản Sát Tinh, hy vọng Cố Hàn Uyên có thể lo sợ mà tha mạng hắn một lần.
– Bạch Bản Sát Tinh? Đến bồi với ngươi làm bạn sao?
Cố Hàn Uyên cố ý nói như vậy lấy, bởi vì hắn đã cảm thấy đã có người mai phục phía sau lưng đang chuẩn bị đánh lén, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì có thể đó là Bạch Bản Sát Tinh.
Quả nhiên Cố Hàn Uyên vừa nói như vậy, thì từ sau lưng liền nhảy ra một người tới, bất quá đôi mắt của đối phương không phải đến Cố Hàn Uyên, mà là Quách Phù ở phía sau lưng Cố Hàn Uyên.
Vừa rồi ở trong bóng tối Bạch Bản Sát Tinh thấy được rõ ràng, thời điểm Cố Hàn Uyên đánh bại Thanh Hải Nhất Kiêu quá nhẹ nhàng, làm cho Bạch Bản Sát Tinh cảm thấy có chút kinh dị, bởi vì cho dù là Bạch Bản Sát Tinh cũng không khả năng hời hợt như vậy mà đánh bại Thanh Hải Nhất Kiêu đồ đệ của mình.
Hơn nữa thần binh đi kèm theo lại có năng lực vượt cấp, bằng không Diệt Tuyệt sư thái như thế nào xông ra uy danh hiển hách nếu không nhớ có Ỷ Thiên Kiếm…
Quách Phù tấm trí đang si mê Cố Hàn Uyên, không nghĩ tới lại có người nhào về phía mình, trong lúc nhất thời ngay cả né tránh đều không có kịp phản ứng, trong lúc nàng đang hoảng sợ, đột nhiên bờ eo nóng lên, một khuôn mặt xấu xí không có mũi đang nhào tới mình càng càng lúc càng xa.
Bạch Bản Sát Tinh nhìn xem Quách Phù đã bị Cố Hàn Uyên ôm đi, nhịn không được thở dài nói:
– Hảo khinh công.
Lão vừa rồi chính là để cho Cố Hàn Uyên hướng đi đến gần Thanh Hải Nhất Kiêu, thấy được khoảng cách kéo xa, mới ra tay đánh lén Quách Phù, vậy mà đã là dạng này cũng bị đối phương cứu được…
Quách Phù vẫn chưa hết sợ hãi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn ngập khí khái nam tử gần trong gang tấc, hoàn toàn không có ý nghĩ tránh ra cánh tay của hắn đang vòng quanh bờ eo của mình…
Cố Hàn Uyên không quản đến Bạch Bản Sát Tinh, cúi đầu nhìn về phía Quách Phù, ôn hòa cười nói:
– Quách tiểu thư, không có sao chứ?
– Ân.
Quách Phù vô thức lên tiếng, chỉ sợ nàng cũng không nghe rõ Cố Hàn Uyên nói cái gì, trong lòng lúc này chỉ có nghĩ đến “Quá gần”
Gần đến mức sắc mặt nàng càng lúc càng đỏ…
– Bạch Bản Sát Tinh! Là cao thủ tà đạo ngang ngược suốt mấy chục năm qua…
Đặc thù của Bạch Bản Sát Tinh quá mức rõ ràng, lập tức bị giang hồ nhân sĩ nói ra.
Bạch Bản Sát Tinh lại gặp Cố Hàn Uyên không coi lão ra gì, trong lòng tức giận, lại thấy Cố Hàn Uyên một tay ôm Quách Phù, ra chiêu nhất định sẽ bị ảnh hưởng, bởi vậy lần nữa phóng nhào về phía hắn.
Cố Hàn Uyên dù cho nhìn thấy Bạch Bản Sát Tinh công tới, cũng vẫn không có thả Quách Phù ra, một bên mang theo nàng tránh chuyển xê dịch, vừa Dùng Mạc Danh Kiếm Pháp thức thứ năm Ẩn Tính Mai Danh đem thế công của Đem Bạch Bản Sát từng chiêu hóa giải, thế công Bạch Bản Sát Tinh công cấp bách, nhưng Cố Hàn Uyên lại phòng thủ kín không kẽ hở.
Quách Phù ngay từ đầu bị giật mình tỉnh lại, có chút lo nghĩ, nhưng mà không ngờ Cố Hàn Uyên dù cho đang ôm nàng cung ứng đối với Bạch Bản Sát Tinh dễ như trở bàn tay.
Nhất là lúc Cố Hàn Uyên sử dụng Lăng Ba Vi Bộ né tránh, càng là tựa như tiên nhân nhảy múa vậy, Quách Phù liền đem hai tay ôm lấy cổ Cố Hàn Uyên, không phải là vì giảm bớt áp lực của hắn, chính là đơn thuần cảm thấy lúc này mình phải làm như vậy, đem đầu dựa vào trong ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực, chỉ hy vọng thời khắc này đừng ngừng lại.
Nhưng mà Bạch Bản Sát Tinh lại không có làm cho nàng được như ý.
Tình huống đánh lâu không xong, cùng với sau khi giao thủ thì phát hiện được một sự việc làm lão sợ hãi, liền thối lui đến bên người Thanh Hải Nhất Kiêu.
– Tông sư!
Bạch Bản Sát Tinh nói ra làm trong sân đám người hít sâu một hơi, sau đó ồ lên…
Thiếu niên mười tám tuổi tông sư, chỉ có tại trong võ đạo tối thịnh vượng, tồn tại dạng này thuộc là cấp bậc tài năng xuất chúng…
Cố Hàn Uyên vẫn là gương mặt bình thản, mà Bạch Bản Sát Tinh lại cảm thấy Cố Hàn Uyên càng thêm thâm bất khả trắc.
Suy đoán của lão cũng không sai, lúc này cái gọi là tâm huyết dâng trào, liền có ý nghĩ chạy trốn.
– Cố đại ca… thật là tông sư sao?
Quách Phù sợ hãi thán phục, liền xem như phụ thân Quách Tĩnh của nàng bây giờ cũng chỉ là tông sư đỉnh phong, còn kém một bước mới có thể bước vào đại tông sư.
Vậy mà hai người đã là cùng một cấp bậc.
Quách Tĩnh lúc này vẫn còn chưa tới thời kỳ đỉnh cao nên so cùng đại tông sư còn có chút khoảng cách, lần thứ ba Hoa Sơn Luận Kiếm thì đó mới là lúc hắn đạt tới thời kỳ đỉnh phong.
Cố Hàn Uyên nụ cười vẫn là ôn hòa như vậy, cũng không phản đối cách xưng hô của Quách Phù, nhìn nàng vẫn còn dựa vào trong ngực hắn, nói:
– Trước đây tại hạ được một vị tiền bối chỉ điểm nên có may mắn đột phá.
Cố Hàn Uyên đem mình đột phá đến tông sư quăng lên trên thân Lâm Triều Anh, nàng như là đã xuất thế, trong thời gian ngắn thì sẽ không tiếp tục ẩn cư, trong khi Tống quốc lại có ít cao thủ đạt tới đại tông sư, chẳng mấy chốc sẽ đem danh tiếng Cố Hàn Uyên truyền khắp Tống quốc.
Bạch Bản Sát Tinh thấy Cố Hàn Uyên lực chú ý đều đặt ở trên thân Quách Phù, liền quyết định thật nhanh nắm lấy bả vai Thanh Hải Nhất Kiêu phóng chạy ra khỏi tửu lâu.
– A… để bọn hắn chạy trốn rồi…
Quách Phù gặp hai người chạy trốn, cũng có chút gấp gáp.
Nhìn về phía Cố Hàn Uyên, lúc mới phản ứng được nguyên lai là mình ôm chặt lấy cổ của hắn làm ảnh hưởng đến hắn, Quách Phù sắc mặt đỏ bừng thả ra hai tay, xấu hổ mà nắm lấy góc áo.
Lúc này tất cả sự việc đều kết thúc, nàng mới phản ứng được hai người trước đó dán chặt với nhau quá gần, ngay cả hạ thể của nàng cũng bám chặt lấy một bên bắp đùi của hắn, bây giờ vẫn còn có loại cảm giác ẩn ẩn nóng lên.
Cố Hàn Uyên không để ý đến sinh tử thầy trò Bạch Bản Sát Tinh, thậm chí trong quá trình giao thủ, mà trong lòng có chút không yên, bởi vì thân thể sức sống thanh xuân Quách Phù mềm mại hấp dẫn hơn, khi đôi bầu vú săn chắc kia tựa dính vào trong ngực hắn, cùng với bên dưới hạ thể của nàng ma sát trên bắp đùi mình, cái cảm giác mềm mềm phồng nhô của cái âm hộ nàng cạ lên, hắn thẩm thấu rất rõ ràng…
– Không sao, chạy trốn cứ để chạy trốn, lần sau có gặp lại thì giết cũng không muộn.
Cố Hàn Uyên một bộ tư thái xem hai cao thủ tà đạo có cũng như không, lại làm cho Quách Phù càng sửng sốt hơn…
– Cố đại ca, cảm ơn đại ca đã cứu ta.
Sự tình phát triển quá nhanh, lúc này Quách Phù mới có cơ hội nũng nịu nói lời cảm tạ, bộ dáng thường ngày điêu ngoa tùy hứng kia hoàn toàn khác biệt so với bây giờ…