Anh sẽ ngủ với em chứ?
Chương 3
Ông bà em đã già rồi và ở dưới quê. Họ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa mà buồn…
Em trai em, nhỏ hơn em 2 tuổi, là thằng vô cảm nhất thế giới, và nó cũng sẽ chẳng buồn được lâu…
Bạn bè em cũng rất tốt, rất yêu quý em… nhưng, anh ạ, ai cũng có cuộc sống riêng, những công việc riêng, và 1 người dành cho họ để mà quan tâm chăm sóc lo lắng… Rồi những thứ đó sẽ cuốn họ đi, và họ sẽ không buồn vì em mãi…
Nhiều khi em tự hỏi liệu họ sẽ nhớ đến em trong bao lâu…
Em lên đó rồi, người làm em cảm thấy có lỗi nhất là mẹ…
Bà ấy sẽ là người buồn nhất khi em chết…
Bà ấy thương em nhất, và em cũng rất thương bà ấy…
Nhưng em với mẹ em tính chả hợp nhau 1 chút nào cả anh ạ…
2 người cùng rất nóng tính… Cứ nói chuyện tử tế 2 câu là lại cãi nhau…
Quan điểm 2 người khác nhau quá…
Thế nên em có chuyện gì thì bà ấy luôn là người biết sau cùng…
Bà ấy là người cuồng tín kinh khủng… rất thích mấy cái trò mê tín, cúng bái, xem bói, mà em thì ghét…
Anh biết không, mấy hôm em thi đại học bà ấy bỏ cả làm ở nhà để ngồi khấn vái, cúng sao, giải hạn…
Anh đã thấy người mẹ nào như thế chưa?
Trước khi em đi thi bà ấy còn bắt em đội 1 mâm hoa quả lên đầu, rồi trùm cái khăn lụa màu đỏ to tướng lên, để 1 bà làm phép…
Bà ta bắt em nghĩ đến 1 ông thần thánh nào đó em quên mất tên rồi và thành tâm cầu xin…
Nhưng em chẳng nghĩ gì cả, chỉ khóc ở trong đó vì cảm thấy tủi thân và uất ức…
Trở về từ chỗ đó, em chỉ làm theo ý mình, thik làm cái gì thì em làm, không thik cái gì thì không làm, chẳng ai bảo được…
Mà tính mẹ em cũng lạ lắm anh ạ…
Cái gì cũng làm phức tạp nó lên…
Có khi làm đổ bát nước mắm ra nhà, bà ấy cũng buồn mất mấy ngày…
Em rửa mặt trước đánh răng sau thôi cũng thành chủ để cho 2 mẹ con tranh cãi suốt mấy năm…
Bà ấy bảo chả ai lại đánh răng rửa mặt cái kiểu ngược đời như thế… Cứ lần nào thấy là bà ấy lại mắng…
Tính em thì bướng anh ạ.
Càng mắng em càng làm…
Chính em cũng không thể đếm nổi số lần em đã làm mẹ em phải khóc nữa…
Bố em thì đi công tác luôn, vài tuần mới về 1 lần. Ông ấy là 1 người tốt tính, ít nói, hiền lành và cam chịu.
Ông ấy cũng rất thương em, nhưng em gần như chẳng có chút tình cảm gì với ông ấy cả.
Em biết ông ấy có cả nhân tình nhân ngãi ở ngoài, thậm chí có thể còn cả con rơi con vãi mà em không biết.
Ông ấy còn nhiều việc phải lo hơn là nghĩ về cái chết của em, anh ạ…
Trước bố mẹ em cũng yêu nhau lắm… cũng vì yêu nhau mà lấy nhau…
Trong thư của họ cũng thề thốt yêu đương trọn đời trọn kiếp…
Vậy mà tất cả lại thành thế này…
Không thể hiểu nổi cái gì gọi là tình yêu nữa…
Người ta bảo đó là thứ tình cảm đẹp nhất, thiêng liêng nhất…
Nhưng liệu có tồn tại thứ tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu như trong thơ văn người ta vẫn thường nói không hả anh?
Người con trai mà em từng yêu…
Người đã làm em tưởng như không còn nước mắt để khóc vì anh ấy nữa…
Người em đã yêu bằng cả trái tim của em… và khi anh ấy đi, để lại trong đó 1 khoảng trống rất lớn mà em chưa biết phải lấy cái gì để bù đắp vào khoảng trống ấy…
Người đã khiến cho cái con người trong em không biết bao nhiêu lần phải gào thét trong nước mắt “Em xin anh… Em xin anh… Đừng làm đau đớn trái tim em thêm nữa…”
Đương nhiên là anh ấy đâu có nghe thấy… và mọi chuyện lại tiếp diễn…
Những câu yêu thương giả dối nơi đầu môi…
Những lời hứa nói ra chẳng phải để thực hiện…
Em thật sự không biết làm cách nào vừa yêu 1 người mà không để người đó làm mình bị tổn thương, anh ạ…
Em đã tha thứ cho anh ấy… tha thứ cho anh ấy hết lần này đến lần khác…
Nhưng em sẽ không cho anh ấy biết… em sẽ không nói cho anh ấy biết, anh ạ… là em đã tha thứ cho anh ấy rồi…
… Đó là 1 sự trừng phạt…
Em đã viết 4 bức thư…
Em viết cho con bạn thân nhất của em, bảo nó bỏ ngay cái tiêu chuẩn chọn bạn trai ” gia đình có hoàn cảnh khó khăn ” mới ” vượt lên trên số phận ” đi. Em bảo nó cái tiêu chuẩn ấy thật ngớ ngẩn… Em bảo nó là đứa con gái hay ho và kỳ lạ nhất mà em biết. Em cũng dặn nó không được vì cái chết của em mà khóc nhiều…
Em viết cho cậu bạn thân nhất của em, nói với cậu ấy rằng đối với em, cậu ấy là người xứng đáng là đàn ông nhất… rằng tình cảm em dành cho cậu ấy thậm chí còn hơn cả cái gọi là tình yêu…
Em viết cho em trai em, dặn nó phải nghe lời mẹ, không được quát mẹ như nó vẫn thường làm thế, cũng không được làm mẹ khóc như chị nó vẫn thường làm thế…
Em dặn nó dù cơm mẹ nấu có ngon hay không khi lên mâm cơm cũng vẫn phải cười, không được cau có, không được nhăn nhó, không đ. C chê…
… và nếu cái thái độ học tập của nó còn như bây giờ thì tổng kết cuộc đời của nó sẽ là 1 đống ***!
Lá thư cuối cùng em gửi cho mẹ, xin lỗi đã làm mẹ phải khóc nhiều như vậy…
Em dặn mẹ em đi tìm 1 người đàn ông khác, đừng vì bọn em mà chịu khổ…
… dặn mẹ không được chiều em quá nó sẽ càng hư và hỗn láo…
… dặn mẹ thằng em thik ăn thịt kho thật ít nước, và nhiều mỡ…
… dặn mẹ sau này nếu có những đứa con khác, mẹ hãy dạy chúng nó ôm hôn và nói con yêu ba mẹ – điều mà bọn em đã không đ. C dạy để làm thế…
Lon bia trong tay cô bé đã bị bóp cho méo mó. Méo mó đến nỗi không còn nhìn ra cái hình thù gì nữa… Méo mó như chính những suy nghĩ của nó vậy…
Anh nhìn nó đưa tay quệt 2 hàng nước mắt… Trong lúc kể nước mắt nó đã chảy từ bao giờ…
Anh ghé mặt thật gần và dường như nó biết anh sắp làm gì…
– Thế còn chị ấy?
– Mặc kệ cô ấy…
Nó đón nhận nụ hôn của anh.
Đầu óc nó thả đi rong chơi đâu đó…
Không còn suy nghĩ gì nữa…
Vào lúc này… nó chỉ muốn tận hưởng…
Trên bãi biển vắng người người ta thấy 1 cô gái nhỏ ngồi khóc 1 mình trên bãi cát. Cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu trắng, áo khoác màu đỏ và chiếc túi xách màu đen.
Đó là 1 ngày mùa xuân trời mưa phùn lất phất, nhưng người ta không thể nhầm nước mắt của cô với những hạt mưa, bởi vì đôi mắt sưng húp và đỏ mọng của cô đã cho biết cô ấy đã khóc rất nhiều. Cô gái ngồi đó, nhìn về phía xa xa nơi mưa bão giăng trắng 1 góc trời. Cô xếp 2 chân trên cát, mái tóc dài và quần áo đã ướt sũng vì nước mưa. Nước mua lạnh khiến tay chân cô bé tím lại và khẽ run rẩy nhưng dường như cô gái không hề để ý điều đó.
Cô ấy ngước lên bầu trời, khuôn mặt ướt nhẹp mưa và nước mắt.
– Ông có mắt không vậy…
– Tôi xứng đáng bị như thế này sao…
– Tôi sống lương thiện… làm những việc tốt… đối xử tử tế với mọi người…
– Tôi xứng đáng bị như thế này sao…
Cô ấy gào thét và không ngừng khóc…
Những ký ức dồn dập trở về trong tâm trí cô gái, giống như những đợt sóng ngoài kia dồn dập vỗ vào bờ, hết đợt này đến đợt khác…
Nó nhớ cái nụ cười răng khểnh khi lần đầu tiên nó nhìn thấy anh.
Nó nhớ bàn tay ấm áp của anh vuốt ve xoa dịu nó.
Nó nhớ cái cảm giác ngồi đằng sau xe máy và dựa đầu vào cái lưng rộng và ấm áp của anh.
Nó nhớ nụ hôn mạnh và gấp gáp của anh.
Nhớ cả cảm giác ran rát lúc hôn anh, râu cọ vào mặt nó.
Nhớ những nụ cười anh ấy đã mang lại cho nó, thật hạnh phúc…
Giờ nó đã trả lại tất cả rồi, trả lại bằng tất cả nước mắt của nó…
Bao nhiêu nụ cười bấy nhiêu nước mắt…
Nó nhớ anh 1 nỗi nhớ điên cuồng quay quắt…
‘Anh à, lẽ ra em không nên để cho anh đi…
Lẽ ra em phải cố gắng giữ anh lại, bằng tất cả những gì em có thể làm…
Em hận mình đã không làm thế anh ạ…
Bây giờ thì đã quá muộn… đã quá muộn rồi phải không anh?’
Nó còn nhớ cái ngày khi anh bảo anh sẽ đi… “Cô ấy muốn gặp anh… Cô ấy không cam tâm… Cô ấy không muốn bọn anh chia tay nhau qua điện thoại như thế…”
Lúc đó nó chỉ nghĩ cái gì đến sẽ phải đến…
Nó chỉ nghĩ nếu anh thuộc về chị ấy thì sớm muộn anh cũng sẽ quay về với chị ấy…
Nó thấy mình cao thượng khi nói với anh “Anh phải đi… Anh nợ chị ấy… Còn em sẽ ở đây chờ anh…”
Nó đã nghĩ nếu anh thực sự thuộc về nó, rồi anh sẽ lại về với nó… còn nếu không… thì tốt thôi… như thế tức là chị ấy xứng đáng có được anh…
Đơn giản vậy thôi… và bây giờ nó khóc lóc trong ân hận… vì nó đã mất anh rồi…
Nó vẫn còn nhớ, chỉ mới tuần trước thôi, nó và anh, 2 người ngồi cạnh nhau trên chính bãi biển này.
“Cuối cùng anh đã tìm ra 1 cái đáng sống cho em rồi, nhóc ạ ” – Đó là câu anh đã nói với nó trước lúc anh rủ nó đi ngắm cảnh bình minh trên biển – ” Rồi đến đó anh sẽ nói cho em biết”
Nó ngồi đó, chăm chú quan sát bầu trời đang dần hửng sáng lên, khi mà vẫn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng mặt trời ở đâu cả. Rồi, từ phía tít nơi đằng xa kia, nơi 1 sợi chỉ dài chạy thẳng từ bên này đến khuất bên kia tầm mắt, cái nơi giao nhau giữa trời và đất, mặt trời đang chậm chạp nhích dần lên từng chút một.
Nó có màu hồng cam rất rực rỡ, tròn đẹp và ngon mắt như lòng đỏ trứng gà để trên chảo lúc ốpla.
Bên dưới là đại dương xanh biếc 1 màu với những con sóng lấp lánh được dát bằng ánh vàng ánh bạc của nắng – thứ nắng sớm ấm áp của buổi sáng mùa xuân.
Nó chưa từng trông thấy 1 quang cảnh đẹp rực rỡ như vậy. Nỗi xúc động ở trong lòng nó… Là do cảnh bình minh trên biển… Hay do người con trai là anh đang ngồi bên cạnh nó?
Nó lén quay sang anh, anh vẫn đang hướng đôi mắt ra xa xăm nơi biển. Nó thấy mặt trời rực rỡ và biển xanh dịu dàng trong đôi mắt anh. Có lẽ lúc này anh đang nghĩ đến chị ấy, nó đoán vậy.
– Em biết không… Mỗi người đều có 1 người sinh ra để dành cho mình… Chỉ dành riêng cho mình mà thôi…
Anh ngừng lại, quay sang nó vẫn đang nhìn anh nãy giờ. Không thấy nó nói gì, chỉ nhìn anh như vậy.
– Nếu em chết như thế… thì cái người sinh ra để dành cho em… anh ta sẽ sống cô đơn và bơ vơ suốt đời…
– Anh ta sẽ sống… sẽ tìm thấy ai đó tốt hơn em hàng tỉ lần… rồi sống hạnh phúc cả cuộc đời…
– Nhưng cô ấy không sinh ra để dành cho anh ta… Cô ấy dành cho 1 người khác nữa, và cái người khác đấy sẽ cô đơn và bơ vơ suốt đời… hoặc chí ít anh ta sẽ lại lấy 1 người khác không dành cho mình và lại hại đời 1 người khác nữa…
– Thôi anh đừng có kể chuyện cổ tích nữa đi… Đây chính là cái lý do đáng sống mà anh nói đây à… – Nó cười phát sặc cả lên – … Suy nghĩ của anh càng ngày càng rắc rối và kỳ quặc hơn cả em rồi đấy…
– Em mà chết là loạn hết cả lên ngay… Râu ông nọ cắm cằm bà kia… rối loạn hết cả… rồi sẽ chẳng ai được hp hết… Vì vậy – Anh nhắc lại – Em phải sống…
– Nói như anh thì cái chết của em sẽ làm đảo lộn cuộc sống của biết bao nhiêu con người nhỉ – Nó gãi gãi.
– Chứ sao nữa – Anh trả lời – Loạn lên là cái chắc…
– Nếu thế thì phải trách cái người sinh ra để dành cho em… Bạch mã hoàng tử của em… – Nó mơ màng – … Tại sao anh ấy không tìm thấy em sớm hơn… Tại sao anh ấy không đến cứu em ra khỏi cái mớ bòng bong này… Bây giờ anh ấy đang ở đâu… đang ở đâu hả anh… – Nó cúi xuống dùng tay vẽ vẽ những hình xoắn ốc nguệch ngoạc trên cát.
– Anh ấy đã tìm thấy em rồi đây.
Tay nó ngừng vẽ, tim bất chợt nhảy vọt ra ngoài trong cái giây phút ấy… Ý của anh ấy… liệu có giống như những gì trong đầu nó đang nghĩ lúc này?
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyen3x.xyz/anh-se-ngu-voi-em-chu/
Anh nhẹ nhàng đặt lên môi nó 1 nụ hôn. Chưa có 1 nụ hôn nào nhẹ nhàng đến thế. Nhẹ nhàng như những con sóng kia đang hôn lên bờ cát trắng.
“Anh yêu em”
Nó vẫn chưa hết ngơ ngác. Nó lại nhìn ra biển tránh ánh mắt của anh, ngẫm nghĩ về 3 chữ đó.
Nó đã từng nghĩ anh sẽ là bạch mã hoàng tử của nó, nhưng chỉ trong giấc mơ thôi… Những điều đó chỉ xuất hiện trong giấc mơ của nó, mà khi tỉnh dậy thậm chí nó còn chẳng dám nghĩ đến…
Vậy mà bây giờ nó ngồi đây, trong cái giấc mơ đã trở thành sự thật ấy, tự véo vào má mình và thấy đau.
Bộ dạng có phần ngớ ngẩn của nó làm anh phì cười:
– Này em véo véo cái gì thế hả… không phải mơ đâu… Là thật đấy… nhóc ạ…
Nó có cái gì để được anh yêu nào… Nó không xinh, không nữ tính, ngang bướng, chẳng có tài cán gì cả, và trong đầu toàn những thứ kỳ quái…
Còn chị ấy, chẳng còn từ nào để chê cả…
Nó tự thấy xấu hổ khi so sánh mình với chị ấy.
Bọn bạn nó thường bảo: ” Tao trông mày cũng được đấy chứ, đâu đến nỗi ” hoặc: ” Cậu như thế là xinh rồi ” giọng đầy an ủi.
Nó biết chứ, mọi người yêu quý nó nên mới nói thế, chứ nó tự biết mình như thế nào. Thậm chí nó còn thấy chán ghét bộ mặt tẻ nhạt của nó trong gương.
Nó nghĩ lại và thấy buồn cười, lúc nó tâm sự với 1 thằng bạn sắp thân của nó, bạn nó bảo:
“Mày í… Xinh thì cũng bình thường… Nhưng đứa nào nói xấu đáng ăn đấm vào mồm…”
Bạn nó luôn thế, tuy nói chuyện có hơi thô bỉ cục mịch 1 tí, nhưng luôn yêu quý, bênh vực, và bảo vệ cho nó, quan tâm đến nó…
Còn nó thì thik gì làm nấy, luôn làm theo ý mình, chẳng thèm để ý xem cảm giác của người khác như thế nào…
Chính nó còn thấy chán nó. Tại sao anh có thể yêu nó? Tại sao anh có thể bỏ chị ấy để đến với nó? Càng nghĩ càng không thể hiểu nổi…
Cái mặt nó vẫn ngơ ngác đến tội nghiệp.
– Anh sẽ bỏ chị ấy ah…
– Rồi cô ấy sẽ tìm được 1 người khác tốt hơn anh… Còn nếu anh bỏ mặc em… ai sẽ rước em đi… hehe… dữ như em ma nó dám rước… ah mà chơi với anh nhiều cũng thấy em hiền đi đấy… hehe…
– Anh thì lúc nào cũng đùa được – Nó lườm anh cháy cả quần áo – Người ta đang hỏi nghiêm túc thì lại trả lời lăng nhăng…
Anh nhìn sang nó, nó lại đang cúi xuống và vẽ trên cát mấy hình loằng ngoằng gì đó.
– Anh yêu em vì mỗi ngày bên em là 1 ngày thú vị, mới mẻ và phiêu lưu… Anh thik cái con người không nguyên tắc của em… Anh yêu em vì nụ cười mắt híp của em… Anh yêu em vì em dễ thương, ở bên em anh thấy thoải mái, dễ chịu, và vui vẻ… Anh yêu em vì ở bên em anh thấy mình thực sự là đàn ông, mạnh mẽ và quyết định mọi chuyện… Anh yêu em vì anh muốn che chở cho em… Cô ấy sẽ vẫn sống tốt và vui vẻ khi không có anh… Còn em sẽ chết với 1 vốc thuốc ngủ… Anh không yên tâm giao em cho bất kỳ thằng nào khác đâu… Vì vậy anh tình nguyện ở bên em, chăm sóc cho em… Ở bên em anh trở thành 1 thằng có trách nhiệm, anh không hút thuốc, không uống rượu, không đua xe, không sạc pin… không gì hết… vì anh cảm thấy cần phải làm như thế, chứ không vì ai đó bảo anh phải làm như thế… Anh sống có trách nhiệm với anh, và với bản thân mình…
Nó ngồi bó gối, dựa cằm lên đó và chăm chú lắng nghe…
– Nhiều lý do quá nhở… nhưng em vẫn thấy không thuyết phục lắm… – Nó hơi nhăn trán.
– Em biết không, anh thật sự cảm thấy anh có trách nhiệm với em, thật đấy… Ngay từ cái hôm đầu tiên ấy, anh đã có thể để kệ em, thik chết thì chết anh chẳng liên quan… Anh đã có thể bỏ mặc em ở đấy và về nhà làm 1 giấc ngay sau đó, nhưng anh đã không làm thế… Anh nghĩ ra soạn cái hợp đồng đó và gắn bó với em đến bây giờ… Như kiểu có cái gì đó, ở tít trên cao kia, bảo anh phải làm thế… và anh cứ thế thực hiện theo thôi, như thể đó là điều đương nhiên anh phải làm…
– Em có nghĩ đó là số phận không… Em có nghĩ em sinh ra để dành cho anh không…
Anh kéo nó lại gần và quàng tay ôm nó.
– Em không biết nữa… Cũng có thể… – Nó dựa đầu vào vai anh đầy tin tưởng – … Chỉ cần sáng nào được ngồi cạnh bên anh như thế này…
– Này thế anh hỏi thật em yêu anh từ lúc nào?
– Vừa nãy mấy phút trước í… Lúc anh bảo yêu em… – Nó cười tinh nghịch, cái mắt híp cả lại…
– Thôi đi đừng có phét… Để anh đoán nhé, chắc em đã yêu anh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh rồi… Kiểu tình yêu sét đánh í… ^^
– Anh toàn đoán linh tinh… 10 lần sai cả 10…
– Thế thì từ khi nào?
Nó im lặng 1 lúc, hình như để nhớ lại cho chính xác.
– Có thể là lúc em nghe anh sẵn sàng chết với em… Cái lúc phóng xe máy 90 km/h í… Em thấy cảm động lắm…
– Có 80 thôi đâu đã đến 90…
– Cả khi sau đó anh đưa em đi ăn… Em biết anh nghĩ em mệt và say xe nên mới làm thế… Em thấy cũng cảm động nữa…
– Ui giời… Có thế thôi mà cũng cảm động nữa… Con gái hay cảm động cái kiểu vớ vẩn nhở…
– Anh vớ vẩn í… Cười híp mắt mà cũng thấy yêu… Đúng là vớ vẩn – Nó cười.
– Người ta yêu cho là may lại còn bảo vớ vẩn… Này thì vớ vẩn này… – Anh bốc 1 nắm cát dưới chân và đổ ụp lên đầu nó.
Cát dính bê bết lên tóc và chảy xuống mặt.
– Này anh nghịch bẩn vừa thôi chứ – Nó quát.
– Này thì nghịch bẩn này… – Anh lại bốc 1 nắm nữa dốc vào đầu nó…
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyen3x.xyz/anh-se-ngu-voi-em-chu/
Những ký ức giờ chỉ còn là những hình ảnh nhòe dần trong mắt nó… Hình ảnh của anh và nó chạy đuổi, đùa giỡn nhau trên bãi biển vắng người…
Bây giờ chỉ 1 mình nó ngồi đây, nhớ về anh, con người đã cách xa nó cả thế giới…
Có đau lắm không anh… Anh chết có đau đớn lắm không anh… Xác anh còn chưa được chôn xuống đất… Ở đó có lạnh lắm không anh ơi… Khôi ơi…
Nước mắt nó đã ngừng chảy, khóe mắt rát và khô khốc… Đã 3, 4 ngày nay nó không ăn uống được gì…
Nó nhớ trước khi đi anh đã dặn nó…
– Ở nhà phải ngoan, không được làm gì dại dột nhé, chờ anh về…
– Nhỡ anh sang gặp chị ấy rồi lại đổi ý thì sao… – Nó xị cái mặt ra.
– Đổi ý thì anh vẫn về… Chứ ai cho ở mãi bên đấy… Họ chả tống cổ về nước ý chứ…
Nó vẫn buồn bã ra mặt, nước mắt chực rơm rớm.
– Anh sẽ về mà… Ít nhất thì mình vẫn còn bản hợp đồng chưa thực hiện xong mà… Anh sẽ không bỏ trốn cùng cô ấy đâu… hehe… Em có tin anh không…
– Hơi hơi tin 1 tí tẹo… – Nó nhăn trán.
– À anh có cái này cho em… Khi nào nhớ anh thì lôi nó ra ôm nhé…
Anh rút từ trong 1 cái túi to sẫm màu ra và đưa cho nó.
– Cái quái gì thế này? – Nó tròn mắt lên kinh ngạc.
– Con đấy… Con của chúng mình đấy… hehe…
– Con cái gì mà màu cam lè ra như thế này… – Nó lắc lắc đầu – … Không phải con em đâu…
Nó nhìn cái gối hình con cua màu cam to đùng làm bằng vải và bông, có đủ cả 8 chân và 2 càng. 2 mắt nó làm bằng 2 cái cúc to tướng màu đen lồi cả ra.
– Thì em chả bảo đứa đầu tiên là Cua còn gì…
– Em bảo sẽ sinh con rồi đặt tên con là Cua chứ… có bảo sẽ đẻ ra 1 con cua đâu…
– Em xem đi, nó dễ thương giống em thế này mà… Người ta còn bảo “ngang như cua” nữa mà… chả giống em thì giống ai…
– Giống anh í… Cái này trả lại anh… Em không thik…
Nó nhớ cuối cùng anh cũng phải đưa nó ra cửa hàng, mua lấy 1 đứa, theo đúng ý nó.
– Khiếp em chọn con khác đi, con này lưỡi thè hết cả ra ngoài, trông gớm chết…
– Không, em thik con này…
Nó nhớ trong những ngày chờ đợi anh, bên người nó không thể thiếu 2 thứ, một là cái gối hình con Cua, hai là 1 thằng người làm bằng bông, có 2 mắt tròn to, màu xanh, đội cái mũ lưỡi trai màu hồng, và mặc cái áo thun màu hồng có mặt 1 con gấu, bên dưới là cái quần cộc, cũng màu hồng, 2 chân dài và lủng lẳng, lưỡi nó thè hết cả ra ngoài, đặt tên là Cua… Đi đâu nó cũng khoác theo 1 cái ba lô, đựng cả 2 con đó trong đấy.
Nó nhớ nó đã ngồi cả 3, 4 ngày trước cửa căn hộ nhà anh, không ăn uống gì, không nói câu nào… cả hàng xóm của anh ra hỏi nó cũng không nói.
Nó nhớ nó đã nghĩ nhất định anh sẽ trở về mà, nhất định anh sẽ trở về mà… vì anh đã hứa như thế… vì 1 bản hợp đồng còn dang dở…
Nó nhớ giọng nói ấm áp của anh qua điện thoại “Nín đi, ngày mai anh về với em…”
Nó nhớ nó chỉ cười khi nghe 1 máy bay từ San Francisco về Việt Nam gặp sự cố rơi xuống biển, người ta đang nghi ngờ do khủng bố.
Nó đã nghĩ mỗi ngày có hàng chục cái máy bay từ San Francisco… không lẽ nào trên chiếc máy bay bị rơi đó lại có cả Khôi của nó?
Nó nhớ những ngày ngồi chờ trước cửa nhà anh nước mắt của nó đã làm ướt sũng nhóc Cua…
‘Nếu mày thực sự muốn tao chết… thì điều đó quá dễ dàng thôi mà… 1 vốc thuốc ngủ thế là xong…
Tại sao lại cho tao gặp anh ấy…
Tại sao quá độc ác như thế…
Tại sao cứ mãi đùa giỡn với người khác như vậy?
Tại sao lại cho tao gắn bó với anh ấy… để rồi lại cướp mất anh ấy khỏi tao…
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?’
Nó giận dữ ném chiếc chìa khóa ra biển. Trong lòng nó bây giờ chỉ còn những con sóng biển gào thét dữ dội trong mưa bão…
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyen3x.xyz/anh-se-ngu-voi-em-chu/
Đó là 1 ngày mùa xuân trời mưa phùn lất phất…
Trên bãi biển vắng người, người ta thấy 1 cô gái nhỏ tiến dần về phía biển. Cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu trắng, áo khoác màu đỏ và khoác 1 chiếc ba lô to màu đen. Trên tay nó là chiếc dây xích to được quấn vài vòng và khóa bằng khóa sắt…
‘Tại sao mày nỡ làm thế…
Anh ấy là sợi dây duy nhất nối tao với cái thế giới này…
Vậy mà mày nỡ giết anh ấy…
Nếu muốn tao chết thì chỉ mình tao là đủ mà…
Tại sao mày nỡ giết anh ấy…’
Cô gái bước đi không hề quay đầu lại, biển lạnh giá đang ôm cô vào lòng…
…
‘Vậy thì mày sẽ chẳng có gì hết…
Tao sẽ chẳng để lại gì cả… không gì hết…
Tao sẽ chết và tan thành những bọt biển ngoài kia…
Đó là 1 sự trừng phạt…’
Trên bãi biển vắng người, người ta không thấy một cô bé đang bị biển nuốt dần… Một nửa người… Ba phần tư người… cho đến lúc chỉ là những bọt nước đang cố giãy giụa ở tít phía đằng xa…
Cô ấy đã chán ngấy cái xã hội đầy bất công này… bất công từ lúc sinh ra cho đến lúc chết…
Có những đứa trẻ con “Con không uống sữa đâu, sữa này nhạt lắm”
Có những đứa trẻ đứng dựa đầu vào cửa chờ mẹ đi chợ về mang cho 1 củ sắn…
Có những người sinh ra đã có tất cả, và có những người sinh ra chẳng có thậm chí cả bố mẹ…
Có những bữa tiệc trên thành phố những món ăn ê hề người ta gọi ra chỉ để cuối cùng đổ cho lợn…
Chỉ để cho người ta uống rượu say và nôn hết ra…
Có những bữa tiệc ở nông thôn nơi người ta ăn cơm với rau muống luộc chấm nước muối…
Có những cái chết đau đớn và không đau đớn…
Nhưng cái chết lạnh nhất sẽ là cái chết ở biển…
“Rồi em và anh sẽ hóa thành đôi bươm bướm, bay lượn quấn quýt bên nhau trên bầu trời… sẽ rời xa cái chốn nhân gian rắc rối đầy chuyện thị phi và oan trái này…”
“Khôi ơi… Anh đang ở đâu…”
Cô bé biến thành một cánh bướm nhỏ, sặc sỡ và xinh đẹp. Nó bay trên đại dương, xuyên ngày, xuyên đêm, không biết mệt mỏi.
Nó bay đi tìm một cánh bướm khác, là anh… nhưng nó bay mãi, bay mãi mà chẳng thấy…
“Khôi ơi… Anh đang ở đâu…”
Nó gọi, nó gào thét, bằng tiếng của loài bướm… nhưng chẳng thấy tiếng trả lời…
Một động lực nào đó đã giúp nó, 1 cánh bướm nhỏ, có sức mạnh bay khắp đại dương bao la ở đằng kia, rồi lại trở về nơi bãi biển vắng người, nhưng cũng chẳng thấy anh…
Nó bay qua núi rừng, bay qua đồng lúa, bay qua cả 1 cánh đồng nở đầy hoa trắng nhưng nó cũng chẳng buồn dừng lại để ngắm.
Ước muốn duy nhất của nó bây giờ là tìm thấy anh, nhưng không hiểu vì sao đó, như thể anh của nó đã tan biến vào trong không khí, chẳng để lại dấu vết…
Cánh bướm quay trở về thành phố, nơi ngôi nhà nhỏ của nó, nhưng cũng chẳng thấy ai ở đó…
Mỏi mệt, nó nhắm mắt và thả mình bay theo làn gió, gió đưa nó bay đến 1 nơi trắng muốt, mà nó cũng chưa nhận ra là ở đâu.
Qua cửa sổ, nó thấy nó nằm đó, mắt nhắm nghiền…
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyen3x.xyz/anh-se-ngu-voi-em-chu/
Điều đầu tiên nó làm khi rời khỏi bệnh viện là tìm đến cái nơi mà nó nghĩ là quán rượu, nhưng chẳng hề có một quán rượu nào ở đó.
Ở chỗ đó chỉ có 1 xưởng thêu vi tính nhỏ, ông chủ tên là Tuấn.
Nó không còn biết chuyện gì đã xảy ra với nó nữa.
Người ta bảo tác dụng của những viên thuốc ngủ làm thần kinh nó trở nên có vấn đề.
Người ta bảo đã tìm thấy nó nằm trên sàn nhà, cùng với những vỉ thuốc ngủ vứt lăn lóc.
Người ta bảo nó nằm hôn mê trong bệnh viện đã 3 tuần rồi và chưa có ai trong cái bệnh viện này nằm hôn mê lâu đến thế.
Người ta bảo, và người ta bảo… tất cả những thứ người ta bảo đều gần như nằm ngoài khỏi mớ ký ức lộn xộn của nó.
Nó một mực không tin, cho đến khi chạy đến cái gương gần nhất ở bệnh viện và nhìn thấy gương mặt mình.
Khuôn mặt nó trong gương xanh xao, hốc hác sau mấy tuần chỉ truyền dịch… tóc nó duỗi thẳng và màu đen…
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyen3x.xyz/anh-se-ngu-voi-em-chu/
Nó cố thuyết phục mọi người về những gì mà nó đã trải qua, nhưng mọi người nghĩ nó bị loạn trí… và dần dần nó cũng bị thuyết phục rằng mình bị loạn trí thật…
Những gì nó đã trải qua giống như 1 giấc mơ, có những chi tiết rất rõ nét, có những chi tiết nó lại quên bẵng đi mất.
Những ký ức cứ mờ dần mờ dần trong tâm trí nó… như 1 bức tranh được vẽ bằng khói…
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyen3x.xyz/anh-se-ngu-voi-em-chu/
8h. Trước cửa quán rượu.
1 cô bé có dáng người nhỏ nhắn, mặc 1 chiếc váy liền màu trắng, cái áo khoác lửng màu đỏ ớt…
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ đồ này, “váy của mẹ anh” – một cụm từ bất chợt hiện lên trong đầu nó, mà nó thực sự cũng chẳng hiểu nghĩa là gì.
Nó mua, vì nó cảm thấy cần phải mua, thế thôi.
Buổi tối ở quán bar khá ồn ào và đông đúc, và đương nhiên, nồng nặc mùi rượu và mùi người trộn lẫn vào nhau.
Quang cảnh ở đây rất khác so với cái quán bar trong tiềm thức của nó, nhưng khi đi ngang qua nó tự nhiên muốn rẽ vào…
Nó đang làm theo 1 điều gì đó đang mách bảo nó…
Nó lách qua những người đang đi ngược chiều, và bất chợt nhìn thấy 1 dáng người quen quen đang tiến lại gần.
– Cái thằng dâm dê, tránh xa tao ra… – Nó quát lên.
Ngay trước mặt nó, 1 tên con trai gầy và cao lêu đêu. Tóc hắn khá dài, làm xoăn xù ra bờm xờm và nhuộm 7 sắc cầu vồng sặc sỡ như 1 con vẹt.
Hắn ta mặc 1 cái áo hawai chẳng thiếu thứ màu gì trên đời, và không cài cúc áo phía trên, để lộ ngực. Phía dưới là 1 cái quần đùi cây dừa.
– Ơ hay cái con đĩ này… – Thằng trai có vẻ ngơ ngác của 1 con cáo…
Nói đoạn lầm bầm quay lưng bỏ đi.
– Lạ thật… Bố mày còn chưa kịp làm gì…
Hắn lấy tay ôm má. Không hiểu sao hắn có cảm giác nóng rát lên 1 bên má như vừa bị ăn 1 cái tát.
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyen3x.xyz/anh-se-ngu-voi-em-chu/
Cô bé đưa mắt tìm cái góc quen thuộc nơi quán bar, nơi nó thực sự biết ai đang ngồi ở đó.
“Hehe, bắt được anh rồi nhé” Cô bé chạy đến và kéo anh ra ngoài.
Ngoài quán rượu sáng và ít ồn ào hơn.
… Bạn đang đọc truyện Anh sẽ ngủ với em chứ? tại nguồn: http://truyen3x.xyz/anh-se-ngu-voi-em-chu/
– Anh này, anh sẽ ngủ với em chứ?