Bánh đúc có xương
Chương 4
Vậy mà đã gần 1 giờ sáng, từ lúc được các cô dân quân tự vệ trong đội của mẹ đào đất cứu lên từ hầm chứa bom Bình còn chưa hết bàng hoàng. Những chuyện xảy ra từ lúc theo mẹ ra trận địa pháo đến giờ có tưởng tượng phong phú thế nào Bình cũng không thể tưởng tượng nổi. Bị bom Mỹ thả, được mẹ ôm nhảy xuống hầm, trong căn hầm tối, không gian chật hẹp chỉ có mẹ nằm đè lên con. Cậu đã biết thế nào là “Mùi đàn bà”, được sờ vào tấm thân mềm mịn, được bóp vú, được cọ chim vào háng mẹ. Nếu như được cứu chậm chỉ vài phút nữa thôi là Bình có thể đi đến cuối cùng của tình dục rồi. Chỉ xuýt chút nữa là Bình đã cắm được con cặc vào lồn mẹ Đào rồi.
Lúc đó, cũng may, hai mẹ con kịp kéo quần lên, mẹ còn thì thầm vào tai Bình là: “Hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra nhé Bình”. Nhưng quên được sao? Bình nằm một mình ở gian nhà ngoài đã gần một tiếng đồng hồ rồi. Không gian im ắng như tờ, không còn bom đạn, không còn tiếng pháo, chỉ có tiếng côn trùng rí rách ngoài vườn, tiếng gió lùa vào ngôi nhà tranh vách đất của hai mẹ con. Vách thưa, ánh trăng ngày Rằm lùa vào vàng quạch.
Bình không thể chợp mắt, cũng không có cảm giác buồn ngủ một chút nào. Trong đầu Bình chỉ toàn nghĩ về những gì xảy ra với mẹ lúc vừa rồi thôi. Cảm giác bàn tay còn nóng hổi như đang chạm vào bầu vú to mềm của mẹ. Cảm giác như mùi của mẹ vẫn còn quẩn quanh ở đâu đây. Người Bình nóng rực. Con cặc không chịu xẹp xuống mà vẫn cương cứng đội cái quần đùi như muốn chui ra. Bình ước gì hai mẹ con được cứu chậm một tí, chỉ một tí nữa thôi. Chứ bây giờ, Bình cũng không nghĩ ra cách nào và hoàn cảnh nào để hai mẹ con có thể lặp lại chuyện đó một lần nữa.
Cố nhắm mắt để hồi tưởng lại những gì đã qua, bỗng Bình bị giật mình bởi nghe tiếng kẽo kẹt cửa phát ra từ gian buồng của mẹ. Không biết giờ này mẹ lại mở cửa làm gì? Có tiếng còi báo động máy bay đâu. Bình hồi hộp, tim đập thình thịch. Cậu tưởng tượng, không biết mẹ mở cửa có phải là để đến với Bình không? Phải rồi, vừa nãy, hai mẹ con còn đang dang dở, vẫn chưa đến cuối. Mẹ ra với Bình để làm nốt. Nếu như thế thì còn gì bằng.
Bình biết chắc rằng cơ thể mình đang thèm khát, cảm giác không được giải tỏa làm cả người Bình bức bối. Còn thiếu một cái gì đó mà Bình thực sự chưa nghĩ ra, chỉ biết là thiếu, thiếu một cái mấu chốt nào đó.
Nằm quay lưng ra ngoài, mặt hướng ra cửa sổ, im tập trung sự lắng nghe xem động tĩnh phát ra từ cửa buồng mẹ. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng, rất nhẹ như sợ làm Bình thức giấc. Nhưng không gian im ắng Bình vẫn nghe rõ.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước… đến bước thứ 8 thì tiếng bước chân dừng lại, ở rất gần giường Bình. Nếu như Bình đoán không nhầm, thì mẹ đang đứng ở ngay mép cái giường tre mét hai của mình, mẹ đang nhìn về phía mình. Cảm giác nóng gáy làm cho Bình phán đoán mẹ đang ở rất gần. Thậm chí, nếu như lắng nghe, Bình còn nghe tiếng thở nặng nề nhưng rất chậm của mẹ. Có vẻ như mẹ đang nín thở để suy nghĩ, để đấu tranh giữa việc mình chuẩn bị làm.
Một phút, hai phút rồi ba phút cứ vậy mà trôi qua. Chỉ có tiếng thở của mẹ thi thoảng mới phát ra. Còn lại không có tiếng động gì khác. Mẹ không dám động mà Bình lại càng không. Cậu nằm im bất động, kìm nén thở mạnh sợ mẹ nghe thấy. Bình muốn lắm, muốn mẹ tung màn ra, choàng tay ôm lấy mình, rồi hai mẹ con lại làm giống như lúc ở trong hầm. Nhưng lại không dám.
Thế rồi tiếng bước chân lại vang lên một bước nhỏ, hai bước nhỏ, ba bước nhỏ. Lúc đầu thì chậm, sau nhanh dần rồi cuối cùng như chạy trốn. Ô, tiếng bước chân không phải quay về phía buồng mà là ra ngoài cửa. Lại tiếng kẽo kẹt vang lên, nhưng không phải tiếng cửa buồng ngủ là tiếng của cánh cửa chính, nó làm bằng tre và to hơn cửa buồng nên tiếng “kẽo kẹt” cũng khác.
– Mẹ định đi đâu? Giờ đã đêm khuya lắm rồi mẹ còn mở cửa ra ngoài làm gì? Hàng loạt câu hỏi, giả thuyết đang diễn ra trong đầu Bình.
Cậu ngoảnh đầu ra phía cửa, cánh cửa hé mở, chưa khép lại, mẹ có đóng nhưng sợ phát ra tiếng động nên chưa đóng hẳn lại được. Vậy là chắc chắn mẹ đã ra ngoài rồi. Bình nửa lo lắng cho mẹ, nửa lại tò mò không biết giờ này mẹ ra ngoài làm gì?
Nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ rình chuột ban đêm, Bình gỡ màn, đi chân trần, nhẹ nhàng từng bước ra cửa. Ra đến hiên, Bình căng mắt tìm mẹ nhưng không thấy. Cậu lại lắng tai nghe, xem có tiếng động nào từ đâu đó vọng về để biết hướng mẹ đi hay không. Và ngay lập tức, Bình nghe thấy tiếng động phát ra từ giếng nước bên phía hông nhà. Là tiếng gàu múc nước kéo nước từ giếng lên.
– Mẹ đi tắm!
Bình vẫn còn nhớ như in, lúc mới từ trận địa pháo về, mẹ đã tắm rồi vì lúc đấy người và đầu mẹ toàn đất là đất. Mẹ đã tắm rồi mới vào buồng ngủ cơ mà. Giờ mẹ lại định tắm lại sao.
Bản tính tò mò một lần nữa lấn át tất cả, Bình rón rén, men theo mép nhà đi ra phía hông. Đến khi Bình lờ mờ nhìn thấy bóng mẹ thì cậu nép người vào nhà, chỉ để ló đôi mắt vừa đủ nhìn mà thôi. Đến khi Bình quen với ánh sáng trăng thì tim cậu như nhảy ra khỏi lồng ngực. Bởi mẹ Đào, người mẹ kế của cậu, người mà vừa cùng cậu trải qua giây phút sinh tử dưới hầm bom đang ở kia, và mẹ… trần truồng.
Bình định quay trở lại nhà, nhưng không thể được, cậu không thể nhấc chân lên nổi mà đi. Mắt Bình mở to hết cỡ như muốn lòi ra. Ánh trăng không đủ sáng để cho Bình nhìn rõ mẹ, nhưng cũng đủ để làm Bình nhìn thấy lờ mở thân thể của mẹ.
Bình lẩm bẩm, răng trên đập vào răng dưới:
“Cơ thể đàn bà là như thế này sao?”
Đây là lần đầu tiên Bình nhìn thấy một người đàn bà không một mảnh vải che thân.
Sao mẹ không vào chỗ mấy tấm liếp mà tắm như vẫn làm, mà lại tắm ở thềm giếng thế kia, có thể vì lúc này là đêm, lại nghĩ Bình đã ngủ rồi nên mẹ mới làm thế.
Từ chỗ Bình núp cho tới chỗ mẹ đang quay lưng lại phía bình bên giếng nước chỉ khoảng 5m là cùng. Mẹ đang ngồi xổm trước một thay nước, dùng cái gáo dừa múc một gáo nước rồi dội lên cổ rất nhẹ nhàng. Đầu mẹ ngẩng lên trời, mẹ không kỳ cọ giống như lúc Bình tắm mà chỉ dội hết gáo này đến gáo khác một cách thật từ từ, để nước lăn tăn đi từ trên cổ mẹ xuống dưới.
Bình đang nhìn thấy gì, lúc này mẹ ngồi, mái tóc mẹ búi và buộc thành một búi ở trên đỉnh đầu làm cái cổ thon dài của mẹ thật nổi bật, hấp dẫn. Lưng mẹ được ánh trăng hắt vào cộng thêm những giọt nước còn đọng lại thật long lanh. Mẹ như một nàng công chúa trong chuyện cổ tích bước ra ngoài chơi đùa nhân gian.
Múc hết nước, mẹ đứng dậy, vẫn quay lưng về phía Bình. Mẹ gập người xuống kéo nước từ dưới giếng lên. Ôi trời ơi, mông mẹ Đào đây sao? Lúc mẹ đứng thẳng thì hai bờ mông núng nính, rung rinh theo nhịp chuyển động của mẹ.
Lúc mẹ cúi xuống hết cỡ thì hai mông chĩa thẳng về phía Bình, khoảng trống giữa hai chân mẹ mới thần bí làm sao, nó đủ rộng để Bình thấy phía bên kia nhưng phần đen đen nối giữa hai chân Bình không nhìn rõ nó là cái gì.
Bình đã từng bóp hai cái mông kia rồi, ngay vừa nãy cách đây ít giờ thôi. Thì ra cái mông mà mình sờ nó như thế kia à. Nó đẹp thế cơ mà, thể nào lúc mình bóp nó sướng tay thế.
Đôi chân mẹ thon, dài giống như mấy cô văn công lần trước về xã biểu diễn, các cô ấy mặc quần bó múa hát rất đẹp. Nhưng có có đẹp thế nào cũng không thể bằng mẹ Đào lúc này, bởi vì mẹ chân trần.
Mẹ múc đầy chậu nước, rồi lại ngồi xổm, nhỏ nhẹ để từng giọt nước lăn từ từ trên vai đi xuống, đầu mẹ ngửa lên trời, mắt như nhìn về cái gì đó ở phía xa xăm.
Nhìn từ sau lưng mẹ, Bình thấy khuỷu tay mẹ đang chuyển động, mẹ đang từ mình xoa bóp vú. Vừa dội nước vừa xoa vú. Không biết mẹ đang làm gì, có thể là đang kỳ cọ cho vú chăng.
Bình đang thắc mắc cho hàng động của mình thì nghe thấy tiếng “ưm ưm” rất nhỏ từ phía mẹ vọng về. Bình không hiểu hành động của mẹ là gì, sao giống với lúc dưới hầm, lúc mình sờ vú mẹ, mẹ cũng phát ra những tiếng kỳ quặc như vậy.
Buồi Bình biểu tình, cứng ngắc từ lúc nằm trên giường. Giờ đây, được nhìn thấy mẹ dù chỉ là phía sau thôi nhưng cũng làm cho Bình cảm thấy bức bối không nguôi. Theo bản năng, Bình cho một tay vào trong quần, sờ sờ con cặc rồi vuốt ve. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm cho Bình có cảm giác giải tỏa chút ít. Cứ thế theo bản năng, Bình cắn răng nhìn mẹ tắm. Vô thức, cậu không biết rằng mình cũng đang thủ dâm.
Rồi mẹ chuyển một tay xuống háng, tay mẹ đều đều lung lay ở háng. Mẹ đang rửa lồn sao. Mặc dù không nhìn thấy phần trước, nhưng Bình phán đoán mẹ miết tay ở lồn. Tiếng “ưm ưm” của mẹ phát ra càng lúc càng to, gió thổi mang theo cả tiếng rên rỉ của mẹ đập vào tai Bình nghe rõ mồn một. Kèm với “ưm ưm” còn có cả tiếng “pạch pạch pạch” nữa, không biết mẹ làm gì mà lại có cả tiếng động giống như là hai miếng thịt va đập vào nhau.
Tay mè trúc trắc theo nhịp, tay Bình cũng trắc trúc theo nhịp của tay mẹ, hai người không ở gần nhau, nhưng lại chung một nhịp.
Rồi tay mẹ nhanh hơn – nhanh hơn – nhanh hơn nữa. Giữa tiếng ưm ưm, tiếng pạch pạch, hình như Bình còn nghe loáng thoáng thấy tiếng “Bình ơi!” Nhỏ xíu nữa. Không biết Bình nghe có đúng không? Hay là Bình nghe nhầm. Sao mẹ lại gọi tên mình vào lúc này. Sao giống như Bình thế, Bình cũng muốn gọi “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Vào lúc này, vào lúc mà con cặc đang sưng tếu, nó đòi hỏi được chạm vào cái khe lồn của mẹ giống như hồi rồi. Muốn một lần nữa chạm vào cái lồn mềm mại và ướt át của mẹ.
“Bịch!!!”, Mẹ ngồi bịch xuống thềm giếng, tay cầm gáo dừa của mẹ buông lỏng làm cái gáo rơi xuống nền đất, hay mẹ chống ra đằng sau, mông mẹ giật giật nhấc hẳn lên mặt đất rồi lại rơi xuống, liên tục như vậy mấy lần giống như người bị động kinh.
Bình thở hổn hển, con cặc căng tức, có cái gì đó nghẽn ở bên trong mà bản thân Bình không biết là cái gì, cảm giác uất uất, buốt buốt giống như buồn đái mà không đái được. Cậu chỉ biết tuột tay từ trên xuống dưới, có như vậy cảm giác tức tức mới đỡ đi một chút.
Và khi cậu đang còn chưa biết phải thế nào với cơ thể mình, thì ở phía kia, mẹ Đào đã lục tục đứng dậy, mông đít mẹ có một vết đen bằng bàn tay vì dính đất. Mẹ đã đứng thẳng dậy. Rồi… thì… mẹ quay người lại.
Trời ơi là trời! Bình như hóa đá, như người gỗ. Bình đã nhìn trọn vẹn thân thể trần truồng của mẹ. Vú mẹ căng tròn, vểnh cao. Ở mu lồn của mẹ, một chùm lông đen tuyền rậm rạp. Ở giữa vú và lồn là vòng eo nhỏ bé. Lúc sờ vú mẹ, Bình cũng đoán là to. Nhưng khi nhìn thấy trực tiếp thế này, Bình lại càng cảm thấy vú mẹ to hơn nữa. Bình chỉ muốn lao ra, ôm chặt lấy cơ thể trần truồng kia. Cắm con cặc to lớn của mình vào đám lông lồn, vào cái khe ẩm ướt của mẹ để giải tỏa bức bối trong người.
Lần đầu tiên Bình biết cơ thể đàn bà là như thế nào. Một cách trọn vẹn.
Mẹ quay người về hướng này, nhưng mặt mẹ vẫn ngẩng lên trời, mẹ không nhìn về phía Bình.
Không thể chịu đựng thêm được nữa. Một thứ gì đó như nước đái tích tụ lâu ngày ở trong con cặc phọt ra ngoài như đạn pháo, theo nhịp vuốt càng lúc càng nhanh của Bình. Bình bắn như điên, đây là lần đầu tiên Bình xuất tinh. Bình cắn chặt răng để không phát ra tiếng rên rỉ. Nếu được, cậu muốn hét lên cho thỏa. Bởi Bình thấy mình như đang bay trên chín tầng mây, đang lạc vào một thế giới nào đó hư hư thực thực. Cả người như không còn sức lực gì nữa. Bình quỵ xuống. Cậu biết mình vừa… xuất tinh. Đó là tinh trùng chứ không phải là nước đái giống như mình nghĩ lúc đầu. Mình đã là đàn ông rồi đấy. Mấy thằng bạn trong xóm chả nói bậy với nhau là bao giờ có tinh trùng mới là đàn ông còn gì.
Cố bò lùi ra khỏi mép nhà, Bình lảo đảo đi về giường, nằm lại ở tư thế vừa nãy, mặc kệ quần đùi be tét tinh trùng.
Còn Đào, cô hạ đầu xuống nhìn về phía hiên nhà, thấy không còn ai, Đào thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Mày hư quá rồi Đào ơi!”.