Bánh đúc có xương
Chương 8
– Đào hết đau chưa?
Nằm đè lên Đào một lúc lâu, con cặc nằm im không dám động đậy sâu trong âm đạo, mặc kệ lồn Đào co bóp, Bình không dám cử động. Những giọt nước rỉ ra từ khóe mắt Đào làm cho Bình biết cô đang rất đau.
Hơn thế nữa, Bình cũng muốn cảm nhận cảm giác cặc ở trong lồn nó là như thế nào. Thì ra nó là như thế. Con cặc không có mắt, nhưng nó lại rất nhạy cảm. Bình cảm nhận rất rõ, lồn Đào chính là một hang động sâu thăm thẳm, chật hẹp nhưng lại co dãn. Và đặc biệt, nó biết chuyển động vô cùng linh hoạt. Nhát cái, Bình lại thấy một cơn co thắt, lúc nhanh lúc chậm, lúc kéo dài, lúc chỉ một nhoáng là thôi. Lồn Đào như muốn đẩy cặc của Bình ra bên ngoài, nhưng lại như muốn hút vào bên trong.
Thì ra địt nhau là như thế này. Bây giờ Bình đã thực sự biết “mùi đàn bà” là như thế nào. Địt nhau là như thế nào. Vừa rồi hôn Đào, bú vú Đào, liếm mông Đào, liếm lỗ đít Đào, gặm nhấm hột le của Đào, tất cả những thứ đó đều là lần đầu tiên, sướng vô cùng vô tận, mang lại cho cậu biết bao nhiêu khoái cảm. Ấy thế nhưng, cộng tất cả những thứ đó lại cũng không bằng khoảnh khắc này. Khi Bình yên lặng, Đào yên lặng, chỉ cảm nhận cái thứ tình yêu nghiệt ngã, nửa thật – nửa ảo hóa thành thực chất. Tất cả cả biến hóa thành sự thật mông lung khi con cặc của Bình đã ở yên trong lồn Đào, máu trinh chảy ra, màng trinh chia thành nhiều mảnh nhỏ theo dòng máu tươi rỉ ra khỏi mép lồn, rơi xuống tấm khăn mùi xoa trắng như minh chứng cho tình yêu đích thực của hai người.
Giống y như Bình, Đào cũng dành riêng cho bản thân mình những giây im lặng để cảm nhận. Cảm nhận sự giao thoa giữa phụ nữ và đàn bà. Giờ đây, khi đã ba mươi tuổi, cô mới chính thức được làm đàn bà. Được trở thành vợ của người ta. Cô được giống như cái Lụa, cái Mai, cái Loan, cái Thục, cái Nụ… mấy đứa trong đội du kích, chúng nó ít tuổi hơn cô nhiều nhưng lại là đàn bà, con cô giờ đây mới được.
Bình cho cô nhiều cái “lần đầu” lắm. Bình chứ không phải anh Thắng, người chồng trên danh nghĩa của cô, mới là người đầu tiên được chạm vào bầu ngực sữa, là Bình cho cô biết thế nào là tiếp xúc da thịt trần trụi. Cũng Bình là người đầu tiên cô trao nụ hôn, là người đầu tiên ngậm vào đầu ti cô mút mát như đứa trẻ, là người đầu tiên được nhìn trọn vẹn, kỹ lưỡng và liếm láp cặp mông trần nhẵn nhụi, lại là người đầu tiên cho cô biết được liếm vào chỗ bẩn nhất trên cơ thể người là lỗ hậu môn cũng sướng biết chừng nào. Và hơn thế nữa, nơi thầm kín nhất, riêng tư nhất của cô, là âm hộ, cũng là Bình được nhìn thấy đầu tiên, được chạm vào đầu tiên. Đầu tiên và cũng là duy nhất. Cô không biết cuộc đời mình sau ngày này sẽ đi về đâu, nhưng Đào tự hứa với chính bản thân mình, trong giờ phút thiêng liêng này, rằng Bình đã là người đàn ông đầu tiên của mình, cũng sẽ là người duy nhất trong cuộc đời mình.
Nếu giả như sau này, anh Thắng có về, cô sẽ tìm lý do nào đó để anh chỉ coi cô là người em, người bạn mà thôi. Cô đã làm vợ người khác rồi. Nhưng thôi, chuyện đó để sau tính, giờ hãy tận hưởng cảm giác này, cho nó trọn vẹn. Để cô, để Bình vĩnh viễn về sau không bao giờ hối hận. Dù có chết cũng không còn điều gì để tiếc nuối nữa.
Đào lắc đầu:
– Vẫn còn hơi đau đau, nhưng… Bình cứ… ấy đi. Đào chịu được.
Nếu như đối với người con gái bình thường mà nói, bị phá trinh không thể hết đau một sớm một chiều, chả gì nó cũng là thịt, là bộ phận gắn liền với cơ thể từ khi sinh ra. Nhưng cũng may, Đào vốn là người lao động, nắng mưa, bom đạn, vai mang thùng đạn băng rừng lội suối có đến hàng nghìn km, thế nên cũng đỡ hơn so với người khác.
Để cổ vũ Bình, cũng để mình biết thế nào là “địt”, Đào khe khẽ lắc lắc hông, để đầu cặc của Bình ngoáy ngoáy một tí trong lồn. Lồn tức khắc co lại, bóp cặc Bình chặt rúm. Đào cảm thấy thốn. Ôi nhưng, cái thốn này sao lại không gây cho cô cảm giác khó chịu nhỉ, nó lạ lắm, lạ ơi là lạ. Nửa tức tức muốn đẩy con cặc khổng lồ ra khỏi cơ thể, nửa lại tê tê ở sâu bên trong, muốn con cặc tiến vào bên trong thêm một chút nữa. Lại như có ham muốn, con cặc chuyển động thật mạnh, để lồn được va chạm thật nhiều với nó.
Bình ghé miệng hôn Đào một cái, rồi thở vào khuôn mặt kiều diễm, lung linh trong ánh sáng đèn bão:
– Vậy Bình… địt… Đào… nhé.
Trong những giây phút thế này, được nghe những từ “bậy” mà ngày thường có nghĩ đến cũng đỏ mặt lại thành cái thú, thành chất kích thích cho Đào. Cô không nghĩ nhiều nữa, đáp ứng Bình, cũng nói lại:
– Ừ, Bình… địt… đi. Địt… vào… Lồn Đào… đi… của Bình hết đấy.
Bình kéo buồi ra một chút, đến nửa chừng thì lại hẩy mông, con cặc ra ngoài một nửa lại chui tọt vào trong.
Đó, lần đầu tiên địt là thế đấy, nửa một. Chậm để cả hai cùng cảm nhận.
Mẹ con Đào cùng rên lên sung sướng, cảm giác đau đớn vừa bị mất trinh đã như có phép lạ bay biến đi đâu mất rồi. Chỉ còn cảm giác của tình dục dần dần được đẩy lên một cách chậm rãi nhưng chắc chắn giống như cái cách mà Bình đang làm bây giờ.
– “Ưm… Sướng!!!”, Đào khẽ rên rỉ, cô bấu tay vào lưng Bình, đầu ngón tay cắm vào thịt ở lưng Bình để lại dấu vết.
Còn Bình cũng thế, cậu khẽ rùng mình vì động của chính mình, vừa ẩm ướt, vừa ấm áp. Các tế bào trên thân cặc được mát xa, được bao bọc theo dây thần kinh báo lên đầu não. Sướng vô cùng vô tận. Lạc thú ở đời có gì hơn thế này? Chẳng thế mà từ bao đời đến nay, trong mọi hoàn cảnh, kể cả khi con người ta sống dưới mưa bom bão đạn thì tình yêu nam nữ vẫn không ngừng đâm hoa kết trái, những đứa trẻ vẫn được ra đời. Địt nhau sướng thế này bảo sao ngừng lại được cơ chứ.
Lần thứ 2, thứ 3 rồi thứ 4, tốc độ rút ra, cắm vào của Bình càng lúc càng nhanh hơn, biên độ rút ra cũng dài hơn. Đến lần thứ hơn 10 gì đó thì đầu cặc của Bình đã ra gần đến mép lồn rồi mới cắm vào ngút ở bên trong, kịch trần mới ngừng lại và rút ra.
Liên tục là những tiếng của dục tình, “nhóp nhép”, “pạch pạch” phát ra từ nơi giao thoa giữa con đực và con cái. Nước lồn của Đào càng lúc càng tiết ra nhiều, lúc đầu thì có màu đỏ tươi vì dâm thủy hòa lẫn với máu chỗ màng trinh, sau thì nhạt hơn, có màu hồng hồng vì máu đã bớt chảy ra, thay vào đó là nước lồn nhiều hơn, pha loãng hơn. Đến cuối cùng thì không còn thấy máu nữa, chỉ còn nước lồn màu trắng đục, dính dính như bột sắn tiết ra, chảy nhễu xuống lỗ đít rồi mới xuống chiếu.
– Đào thích… lắm, nữa đi Bình, cho Đào nhiều hơn nữa đi.
Đào co hai chân, dang rộng sang hai bên để cho Bình dễ dàng địt hơn. Lồn mới lần đầu tiên, lỗ lồn còn bé, trong khi con cặc của Bình lại to, thế nên Đào phải dạng lồn ra, hy vọng mình làm thế sẽ làm cho lồn mình to hơn, địt dễ hơn. Nhưng Đào không biết, dù Đào có khép chân, có dạng chân thì cũng không làm cái lỗ lồn to hơn tẹo nào, địt dễ dàng được hay không phải là Đào dâm thủy, cái đó thì Đào đang nhiều. Nước lồn tích lũy từ mấy chục năm qua giờ mới có cơ hội thoát ra ngoài. Lênh láng như lũ tràn bờ đê.
Bình càng lúc càng tợn, hai tay cậu chống vào hai vú Đào, vừa bóp vừa lấy làm điểm tựa để hông thúc vào lồn. Ngó xuống dưới, thấy cặc mình cứ thập thò lúc ngắn lúc dài ở cửa lồn. Càng ngắm càng thích. Cảm giác mình giờ đây mới thực thụ là đàn ông, thực thụ chinh phục được người con gái mà mình yêu. Động tác địt càng lúc càng mạnh, càng lúc càng thô bạo giống như cái tuổi mới lớn của mình vậy, muốn khám phá, muốn nổi loạn. Muốn sống và chiến hết mình.
Gần mười phút liên tục cứ thế, trai trên gái dưới, trần truồng. Đào bấu vào lưng Bình, Bình bóp vú, địt phầm phập vào trong lồn. Dâm thủy đầy rồi lại tràn ra bên ngoài. Âm thanh khêu gợi kèm với tiếng rên rỉ nỉ non của hai người tạo thành bản hòa ca của tình yêu liên tục phát ra, mọi âm thanh khác như nhường chỗ cho thứ âm thanh kỳ diệu này.
Bình cũng mỏi chân, liên tục ở tư thế này làm Bình mỏi. Cậu chậm lại một chút rồi nằm đè lên tấm thân trần nhậy nhụa mồ hôi của Đào, rồi nói:
– Bình thấy bọn thằng Quyết bảo còn có kiểu… khác nữa, Đào có muốn thử không?
Đào thì chẳng biết mô tê gì, các cụ nói trai trên gái dưới là nói chồng địt vợ, chẳng phải Bình vẫn đang ở trên, còn Đào thì đang ở dưới đó sao. Lại còn có kiểu khác nữa à? Đào đang sướng lắm, cơn sướng khoái cứ chập chờn ở trong người chưa lên, Đào mong Bình địt thêm lúc nữa, mạnh thêm tí nữa để giải phóng cảm giác chập chờn. Nhưng Đào vẫn hỏi, có thể chỉ là do bản năng:
– Đào không biết đâu, kiểu khác là kiểu gì?
Bình không giải thích bằng miệng, cậu làm hành động. Trước tiên Bình nằm ngửa xuống rồi kéo Đào nằm lên trên người mình, sau đó mới nói:
– Giống như lần ở trong hầm, Đào ở trên rồi… địt xuống.
À thì ra là thế, Đào cũng đã hiểu phần nào rồi. Lần đó, nếu không phải bị cứu ra sớm thì Đào đã địt Bình bằng kiểu này rồi. Trong không gian chật hẹp đó không có kiểu gì khác. Đào dạng hai chân ra hai bên hông của Bình, ngay lập tức, đầu cặc của Bình đã chọc vào lồn Đào, chưa đúng lỗ nhưng khi Bình ngoáy ngoáy một tí thì lập tức đầu cặc tìm được cửa lồn, Bình khẽ hất ngược lên còn Đào thì dí xuống. Cặc đã tìm về nơi nó muốn đến, chui tọt và chạy sâu vào trong lồn Bình.
– Í í í í í!!!
Không kiềm chế được, Bình rên lên, miệng há hốc vì một cảm giác lạ lẫm nữa, sướng không kém so với khi cô nằm ở dưới. Đầu cặc miếng vào thành âm đạo rồi theo đó trượt vào bên trong. Khi nó nằm sâu bên trong, cô lại nhấc mông lên một chút để nó chạy ra ngoài. Vừa nãy là Bình địt cô, giờ thế này lại thành cô địt Bình. Sướng không kém gì nhau. Hơn thế nữa, khi dập vài lần như thế, Đào đã biết cái hay của tư thế này, đó là cô được chủ động điều chỉnh lực, độ sâu và góc độ. Chỉ cần cô muốn cặc chạy thẳng tuột vào bên trong thì dập xuống bình thường. Nhưng nếu muốn đầu cặc miết vào ống âm đạo thì chỉ cần lệch lệch hông một chút là được. Cô muốn nông thì cắm vào một ít rồi rút ra, muốn sâu thì dập vào hết cỡ mới rút ra. Hoàn toàn do cô chủ động điều khiển.
– Thích phết!
Nằm sấp địt Bình được một lúc thì Bình lấy tay bấu vào vai cô, ẩn cô ngồi dậy. Vậy là Đào ngồi xổm trên háng Bình, cặc ở tư thế này vào sâu nhất trong lồn, mỗi khi cô để tự do mông mình rơi xuống háng Bình thì con cặc sẽ ở tư thế sâu nhất.
Bầu vú nầng nẫng của Đào phô bày trước mặt Bình, cậu không kiềm chế được, nâng tay bóp vú. Theo nhịp lên xuống của Đào, bầu vú nẩy lên rồi lại rơi xuống, tưng tưng vô cùng nhịp nhàng. Tốc độ càng lúc càng nhanh hơn vì đang Đào đang quá sướng, cô không thể dừng lại nhịp địt của mình. Càng lúc càng nhanh. Càng lúc càng mạnh.
Tiếng “Pạch pạch pạch” vì đít đào chạm vào đùi của Bình càng lúc càng to và càng lúc càng nhanh.
Có một cái gì đó như sắp nổ tung trong người Đào, Đào không biết đó chính là biểu hiện của cơn cực khoái sắp đến. Chỉ biết làm theo bản năng là dập thật mạnh, dập thật nhanh. Cô kéo mông lên cho đến khi cặc Bình gần tụt ra khỏi cửa lồn mới để mông rơi tự do xuống. Đào không còn biết mình là ai, mình đang ở đâu, người đang mang lại khoái cảm cho mình là ai, chỉ biết tận hưởng, tận hưởng hết những gì mà con cặc trong lồn cô mang tới. Cô nói như một kẻ điên chìm trong dục vọng:
– A AAAAA, Bình ơi, Bình ơi!!! Đào sao thế này… Đào thấy… sướng lắm. Địt sướng lắm. Bình ơi, Đào địt Bình này. Bình ơi… Con ơi… Mẹ sướng… Đào sướng lắm… aaaaa Sướng lồn quá. Lồn Đào sướng quá. Đào… chết rồi… aaaaa…
Không thể chịu đựng thêm nữa, một luồng nước từ trong cơ thể Bình tích tụ ở thành vách âm đạo, bị dồn nén vì không có chỗ phát tiết làm cơ thể Đào rơi vào trạng thái cùng cực.
Theo bản năng, để giải thoát nước ứ trong lồn, Đào đành phát nhấc hẳn mông lên. “Pực”, khi con cặc vừa rời khỏi lồn Đào thì ôi thôi. “Xẹt, xẹt, xẹt”, nước từ trong lồn Đào bắn mạnh ra bên ngoài, bắn lên ngực Bình, lên cả mặt Bình. Đào ngã ngửa ra đằng sau, may mà chống kịp hai tay. Mu lồn Đào hất lung tung trong không khí theo từng nhịp nước lồn bắn ra. Giãy đành đạch! Lần đầu tiên Đào được cực khoái.
Rồi Đào vô lực nằm ngửa ra giường, đối diện với Bình. Chỉ mông hai người là chạm nhau.
Còn Bình, cậu chứng kiến hết tất cả những gì vừa xảy ra. Theo định nghĩa của Bình, là Đào vừa lên cơn, vừa được “sướng”. Vừa rồi, xuýt chút nữa thì Bình đã xuất tinh khi mà lồn Đào như một nắm tay bóp nghẹt con cặc của cậu. Chỉ chậm mấy giây, hoặc là Đào không kịp rút ra thì Bình đã xuất tinh rồi.
Bình thèm lắm, đến lượt cậu không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Sinh lý đã lấn át lý trí. Cậu không nghĩ đến phải cho Đào nghỉ ngơi, chỉ muốn giải tỏa tinh trùng đang đang ứ đọng trong tinh hoàn.
Khi Đào vẫn còn giật giật hông thì Bình vùng dậy, không cần chỉ dẫn, đầu cặc như có mặt tìm đúng cửa lồn của Bình.
Ót!
Cặc chui tọt vào cái lồn nhoe nhoét nước, vẫn đang co bóp không ngừng.
Đào thét lên: “Chết mẹ rồi con ơi!!! Bình ơi!!!”
Chút sức lực cuối cùng của Đào dành cho tiếng thét vừa rồi. Cơn sướng kia chưa dứt thì một cơn sướng khác lại ập đến, sóng sau đè sóng trước, liên miên bất tuyệt. Tức khắc, một đợt sướng khoái nữa lại ập đến, nước từ mọi nơi trong cơ thể lại tụ họp ở vách âm đạo, thậm chí, Đào còn cảm nhận rất rõ cái hột le của mình đang căng, đang cương cứng giống như một con cặc mọc lên trên cơ thể mình. Đầu hột le nở ra, cái lỗ ở hột le rõ ràng chép chép như một đôi môi nhỏ.
Bình bấu lấy đùi mẹ banh sang hai bên, vừa dập những nhát chát chúa, không thương tiếc vào lồn mẹ, vừa nói:
– Bình địt Đào đây. Con địt mẹ đây. Đào ơi, Bình sướng. Mẹ ơi con sướng. Mẹ là vợ của con.
Đáp lại là Đào vừa lắc đầu nguầy nguậy, đầu tóc rối bù. Mồ hôi trên mặt, trên người thành dòng lăn dài trên thịt:
– Địt đi, địt đi Bình. Địt vợ của Bình đi. Đào là vợ Bình mà. Mãi mãi là vợ Bình. Vợ cho chồng hết. Địt vào lồn vợ đi. Vợ sắp… sướng rồi. Ư Ư Ư Ư… A A A A…
– Pạch pạch pạch!!! Hự!!!
– IIIII, Sướng lồn quá chồng ơi!!!
Khi Bình dập những nhát cuối cùng rồi xuất toàn bộ tinh trùng vào trong lồn thì cũng là lúc Đào lên cơn cực khoái, dâm thủy lại phọt ra ngoài nhưng không được tự do như vừa nãy vì Bình không rút cặc ra, mà len lỏi qua khe hở hẹp giữa lồn và cặc để ọc ra bên ngoài.
Bình đổ vật nằm lên người Đào, mồ hôi cả hai hòa quyện vào nhau, nhớp nháp. Cả hai như ngất lịm đi. Lần đầu tiên của Bình và Đào là như thế đó. Mọi thứ khó khăn, mọi điều ngang trái đều nhường chỗ cho tình yêu và tình dục thăng hoa.
Tiếng còi báo động máy bay Mỹ lại đến, vọng về. Nhưng kệ, mẹ con Đào thiếp đi trong vòng tay của nhau.
… Bạn đang đọc truyện Bánh đúc có xương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/banh-duc-co-xuong/
Đã 1 tháng kể từ ngày Bình nhập ngũ.
Đêm nay, Đào thắp đèn bão ngồi một mình trên giường. Cô đang nhớ lại, chính cái giường này là nơi chứng kiến tình yêu của cô và Bình. Ba ngày ấy, ba ngày trước khi Bình nhập ngũ tuy ngắn ngủi nhưng hạnh phúc biết bao. Trong 3 ngày ấy, cô và Bình đã quấn lấy nhau không biết bao nhiêu lần. Cô đã để cho Bình địt cô cả ngày lẫn đêm. Để cho chồng của cô địt cô bù cho những ngày tháng dài đằng đẵng mà hai người sẽ phải xa nhau vì chiến tranh.
Đào đang nhớ Bình lắm. Nhớ đến quay quắt héo mòn. Bình đi mới có một tháng nên không có thư về, Đào cũng không biết là Bình có còn sống hay là đã hy sinh rồi. Nhìn chiếc khăn mùi xoa nửa trắng nửa đỏ ở trước mặt là minh chứng cho tình yêu của hai người, Đào chỉ mong, thời gian như quay ngược, và mãi mãi dừng lại ở 3 ngày ấy. Bỗng, trong người Đào cảm thấy nôn nao.
– Ọe!!!
Đào nôn khan.
… Bạn đang đọc truyện Bánh đúc có xương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/banh-duc-co-xuong/
Tin chiến thắng 30/4 năm 1975 ùa về, cả đất nước Việt Nam như sống trong lễ hội. Vậy là hòa bình rồi. Hòa bình thật rồi. Không còn bom đạn, không còn cảnh làng quê heo hắt vì vắng người nữa rồi.
Cây cối như sinh sôi, đồng lúa như reo hò. Cả cái đất nước hát bài ca chiến thắng.
Gần 1 tháng sau ngày giải phóng, Bình vừa đi vừa chạy, ở xa đã nhìn thấy 2 cây đa đầu làng Lở quê mình. Khoác trên người áo bộ đội, lưng đeo balo con cóc. Bình chỉ muốn nhanh nhất được nhìn thấy Đào, thấy người mà mình yêu, cũng là người mẹ, người mà Bình ngày nhớ đêm mong. Ngày đêm khát khao hòa bình để được trở về rúc vào người mẹ. Lại được sống sung sướng giống như 3 ngày trước khi nhập ngũ.
Cả làng không ai bảo ai, cứ tờ mờ sáng là lũ lượt kéo nhau ra gốc đa để đón bộ đội lác đác trở về. Nay về một người, mai về hai người, có hôm chẳng có ai trở về. Nhưng dân làng vẫn đợi. Chỉ khi nhìn thấy người trở về mới biết chắc là còn sống và được sống.
– Là thằng Bình, thằng Bình con nhà Thắng về kìa. Nó sống rồi!!!
Từng tiếng hô: “Hoan hô! Hoan hô! Chiến thắng! Chiến thắng!” Liên tục vang lên đón Bình trở về.
Bình mừng lắm, cậu dáo dác tìm bóng hình của Đào lẫn trong đám đông. Nhưng không thấy! Mẹ Đào đâu? Đào của cậu đâu?
Nhìn thấy cụ Tứ chống gậy hòa lẫn trong đám đông, Bình chạy lại hỏi:
– Cụ Tứ! Cụ Tứ phải không? Cháu là Bình đây? Mẹ cháu đâu?
Cụ Tứ rơm rớm nước mắt nhìn Bình, cụ chậm rãi mở cái kim băng cài trên túi áo rồi lấy ra một tờ giấy gấp làm tư đã cũ mèm đưa cho Bình:
– Mày đi được hơn 1 tháng thì có báo tử của bố mày về. Mẹ mày sau khi làm thủ tục cho bố mày thì đưa cho cụ cái phong thư này, nói là khi nào mày về thì đưa.
Bình run run nhìn tờ giấy trong tay, nó cũ đã sờn mép. Năm Bình đi là cuối năm 72, giờ đã là giữa năm 75, đã 3 năm rồi chứ ít ỏi gì. Bình không buồn lắm khi nghe cụ Tứ nói bố hy sinh, bởi vào chiến trường một thời gian ngắn thì cậu đã nhận được tin rồi. Quân đoàn của Bình cũng chiến đấu ở Tây Nguyên giống bố. Nên Bình biết tin. Bình chỉ sững sờ vì không thấy Đào, lại còn để thư lại. Không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bình cầm thư rồi chạy như bay về nhà. Ngôi nhà cũ không còn ai ở, nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ giống như có người thường xuyên quét dọn. Bình chạy vào phòng ngủ của Đào. Trống vắng. Chỉ có những đồ vật là còn nguyên.
Ngồi xuống giường, nơi mà Bình nhớ nhất trong những năm qua, mở tờ giấy, chữ Đào nắn nót, chỉ vài dòng:
‘Bình yêu quý!
Nếu con còn sống thì về Bắc Giang tìm mẹ. Địa chỉ là: Thôn… xã… Huyện Lục Ngạn.
Mẹ Đào’.
Bình linh cảm có một điều gì đó đã xảy ra trong thời gian cậu đi chiến trường. Bởi nếu không thì Đào nhất định sẽ đợi cậu ở đây, trong căn nhà này. Đào đã hứa như vậy rồi mà. Đêm trước khi đi, Đào còn nói, kể cả Bình có hy sinh, Đào sẽ mãi mãi ở lại ngôi nhà này, ngủ trên chiếc giường này để nhớ về Bình. Cảm giác xao xuyến, bồi hồi rất khó tả. Linh cảm như có một cái gì đó thiêng liêng vừa ập đến.
Bình lại khoác ba lô, ra bàn thờ thắp hương cho bố – cho u. Cậu phải đi Bắc Giang ngay.