Bảo mẫu thiên thần
Chương 20
Từ trên tòa nhà cao nhất thành phố, hai người đàn ông mặc vest trắng lịch lãm đang đứng hiên ngang nhìn điểm sáng kia như đang mong chờ nó.
“Hợp tác vui vẻ!”
Một người nói với người còn lại sau đó biến mất như một làn khói, người còn lại đứng thọc tay túi quần ánh mắt đầy tham vọng nhìn điểm sáng đỏ kia rơi xuống mỗi lúc một gần: “Thành phố này sẽ là địa điểm đầu tiên!”
Sau khi đảm bảo không có con quái nào bén mảng đến nhà mình lần nữa thì Hoàng mới dẫn chị và em về lại nhà, điểm sáng trên bầu trời vẫn còn đó.
Hân đã từng thấy khá nhiều điều hoang đường kể từ khi bảo mẫu Linh đến nhà nên giờ cũng không có gì là lạ với mấy việc này, hễ Hoàng bảo nguy hiểm là chắc chắn sẽ nguy hiểm rồi.
Sau khi ăn xong, Hoàng lên phòng mình hít đất, Hân sau khi dọn dẹp và cho bé Hiền đi ngủ thì cũng định lên phòng nhưng đi qua phòng em trai thấy nó thở hì hục như trâu, với đầu óc xuýt đen tối của mình thì Hân không khỏi nghĩ linh tinh.
Nàng nín thở mở cửa thật mạnh để bắt quả tang thằng em quay tay để méc mẹ, ai ngờ Hoàng đang nằm gập bụng dưới đất mồ hôi ướt sũng hết cơ thể săn chắc. Hân mê trai nên dù là em trai nàng nhưng nàng vẫn ngắm không sót một chỗ nào, mà Hoàng thấy chị gái tự động mở cửa phòng mình ra bèn nói: “Lần sau nhớ gõ cửa nhé chị, tìm em có việc gì!”
Hân mất vài giây để kéo lại liêm sỉ, nàng ấp a ấp úng: “À chị muốn nhờ em hướng dẫn mấy bài tập để giảm cân, dạo này chị hơi béo.”
“Ok! Chị vào rồi đóng cửa lại đi… em chỉ cho.”
… Bạn đang đọc truyện Bảo mẫu thiên thần tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bao-mau-thien-than/
Sáng hôm sau Hoàng vẫn đến trường như bình thường, đêm qua điểm sáng kia vẫn sáng mãi cho đến khi trời sáng thì biến mất, có thể là nó bị ánh sáng mặt trời che đi chứ không phải là biến mất.
Hôm nay mọi người ai cũng lạ, họ dường như không phải là họ, người trước giờ luôn nghiêm túc thì nay lại làm trò con bò ngay giữa lớp học, Phong thường ngày ngỗ nghịch là thế bố láo là thế nay lại tỏ ra vô cùng chăm chỉ và xung phong phát biểu xây dựng bài trong khi ngày thường một chữ bẻ đôi không biết.
Cảm thấy lạc lõng giữa sự thay đổi này, trong giờ ra chơi Hoàng tiến đến tát vào đầu của Phong xem phản ứng của nó thế nào, bình thường thì Phong sẽ sửng cồ lên rồi kéo người ra đánh Hoàng mặc dù toàn bị Hoàng đánh ngược lại, tuy nhiên hôm nay Phong lại vô cùng lịch sự với Hoàng nói: ” Tao có làm gì mày đâu mà mày đánh tao?” Rồi Phong còn khóc thút thít như con gái khiến Hoàng trợn mắt rủa thầm: ” Cái gì vậy má?”
Bỗng nhiên cả lớp đồng loạt đứng dậy rồi nối đuôi nhau rời khỏi lớp, Hoàng kinh ngạc hơn nữa là các lớp khác cũng vậy, cả trường học đều nối đuôi nhau tập trung tại nhà thể chất của trường. Là người có óc tính toán, Hoàng nghĩ rằng có ai đó đã dùng cách đặc biệt nào đó tẩy não mọi người rồi sai khiến họ, để tránh trở lên lạc lõng và trở thành sự chú ý nên Hoàng cũng nối đuôi theo lớp mình rồi tụ tập ở nhà thể chất.
Lúc này đứng trước toàn bộ học sinh của trường là một người đàn ông mặc vest trắng đeo kính dâm và thầy hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng hình như cũng bị như mọi người: “Các em nữ hãy cởi áo đồng phục ra cho thầy, ngay lập tức.”
“Ủa gì thế chơi tập thể hả?” Hoàng tự hỏi.
Tất cả các học sinh nữ bắt đầu cởi bỏ áo đồng phục chỉ để lại áo lót, điều này khiến khẳng định của Hoàng chắc nịch càng thêm chính xác là mọi người đang bị tẩy não bằng một cách nào đó. Nhưng cậu không thể không chú ý đến những vòng một nảy nở của các học sinh nữ xung quanh, cỡ vừa cũng có, ngoại cỡ cũng có, cỡ nhỏ cũng có, bức tường cũng có.
Mà bức tường thì Hoàng liền đảo mắt xem Hà Trang ở chỗ nào bởi nhắc đến bức tường là nghĩ ngay đến nàng, trong một rừng áo lót xanh đỏ tím vàng hồng nâu đen trắng thì vẫn còn lại một người đang loay hoay cởi áo đồng phục không ai khác chính là Hà Trang.
Hoàng liếc mắt ra phía sau, Hà Trang cũng nhìn về phía Hoàng rồi cả hai cùng nhận ra đối phương không bị tẩy não như mọi người. Vì xấu hổ nên nàng vẫn còn do dự khi bị bắt cởi áo nhưng nếu không cởi thì sẽ bị phát hiện, trước ánh mắt tò mò về bức tường của Hoàng thì Hà Trang quyết định cắn răng cởi áo ra trong sự xấu hổ tột cùng.
Hoàng nhìn không chớp mắt, hai cánh tay thon thả, nách trắng mịn, eo nhỏ và còn hiện rãnh múi bụng nói chung là đẹp cho đến khi cậu nhìn lên bộ ngực khiêm tốn của nàng bởi nó được che đi bởi một chiếc yếm dành cho bọn con gái mới dậy thì chứ không phải áo ngực hoàn chỉnh.
“Phẳng lì!” Hoàng không chịu nổi mà thốt lên nhưng chỉ đủ cậu nghe thấy, nếu Hà Trang mà nghe thấy chắc ức phát khóc mất.
Khi tất cả nữ sinh đều cởi hết áo ngoài ra, thầy hiệu trưởng nói: “Tốt lắm các em, giờ em nào lên đây bú cu cho thầy nào?”
Hoàng còn tưởng tai mình có vấn đề, hóa ra thầy hiệu trưởng nói câu đấy thật. Không biết thằng nào viết lời thoại cho ông thầy mà có thể bậy bạ đến như vậy.
Vì tất cả đều bị tẩy não nên tất cả học sinh cả nam lẫn nữ đều nhao nhao lên xung phong là người vinh dự được bú con cu mập mạp của thầy hiệu trưởng đáng kính, Hoàng với Hà Trang hết cách đành phải dơ tay nên rồi thầm tự nhủ đối phương không nhớ hành động này của mình.
Thầy hiệu như đi chợ chọn rau, hết chỉ em này rồi từ chối em kia cuối cùng chọn được một em khá ưng ý, mà người được chọn lại là Thu con nhỏ mà Hoàng không ưa ngay từ đầu.
Do bị tẩy não rồi nên hành động của Thu giống như một con điếm vậy, vừa được chọn cái đã lao như hổ đói lên vục mặt vào đũng quần của thầy hiệu trưởng vừa tháo thắt lưng vừa rên rỉ: “Ôi cái mùi nồng nặc này em mê quá.”
“Mê thì bú nó đi em.” Thầy hiệu trưởng chắp tay sau đít hóp bụng lại cho Thu tụt quần mình xuống.
Thu vừa hít hà vừa phê pha mùi cặc dái nói: “Thầy ơi thầy cả tuần nay không rửa chim rồi đúng không? Mùi nặng quá đúng gu của em luôn.” Nói xong Thu há miệng ngậm nguyên con cặc mập mạp nhiều lông của thầy hiệu trưởng liếm láp, nhả ra nuốt vào đủ kiểu.
Hoàng định lôi điện thoại ra quay lại nhưng sợ bị phát hiện nên thôi mà chỉ chăm chú quan sát, nếu đúng Thu bị tẩy não thật thì chắc hẳn bình thường nàng không hề quan tâm đến tình dục và có một tâm hồn trong sáng, chính vì vậy khi bị tẩy não xong mới trái ngược như vậy. Thu bú liếm cặc thầy hiệu trưởng rồi còn bú luôn cả hai hòn dái thâm đen của thầy trước sự chứng kiến của học sinh toàn trường.
Được vài phút thì thầy hiệu trưởng nhăn nhó mặt mày rồi phóng tinh đầy cổ họng Thu khiến nàng sặc sụa mà nuốt hết. Cứ tưởng bắn xong được nghỉ ai ngờ Thu còn bò sang phía người đàn ông mặc vest rồi tự động cúi xuống liếm giày cho người đó, hành động này khiến Hoàng dù ghét Thu nhưng cũng cực kỳ khó chịu, có thể bạo dâm tình dục với phụ nữ nhưng không được đối xử với họ như nô lệ súc vật như vậy.
Lúc này người đàn ông vest trắng đưa tay xoa đầu Thu như xoa đầu một con chó rồi bất ngờ vung tay tát vào má nàng khiến Thu gục xuống đất khóe miệng chảy máu, hành động thật đáng lên án.
Nhưng trái lại Thu không tỏ ra bất kỳ phản kháng nào mà chỉ khẽ lau máu trên miệng rồi lại ngoan ngoãn bò đến bên cạnh hắn ta giống như thú cưng vậy.
Người đàn ông vest trắng nhìn Thu rồi nhìn tất cả học sinh bên dưới thì cười sảng khoái: “Haha… cuối cùng thì cũng thành công rồi!”
Thầy hiệu trưởng quay sang nói: “Thành công rồi… xin chúng mừng ngài!”
Gã đàn ông nhìn con cu mập còn ướt tinh dịch của thầy hiệu trưởng thì không khỏi bật cười chê bai…
Hoàng thôi không nhìn nữa mà đánh mắt sang phía Hà Trang, nãy giờ Hà Trang không dám nhìn cảnh tượng kinh khủng đó mà liếc sang Hoàng tìm sự trợ giúp nhưng nào ngờ thấy cảnh Hoàng dán mắt vào cảnh tượng đồi trụy đó với vẻ mặt phê pha, nàng ức muốn khóc nhưng không dám động đậy vì sợ bị lộ, người đàn ông kia có thể thao túng cả trường học này thì sẽ rất mạnh, rời khỏi vị trí lúc này là không khôn ngoan.
Nàng chỉ còn biết nhìn Hoàng đợi khi cậu hóng chán, Thấy ánh mắt có phần tức giận của Hà Trang nhìn mình khiến Hoàng trong giây lát hơi sởn tóc gáy. Sau đó cậu liếc mắt ra hiệu cả hai không nên làm gì cả mà cứ tiếp tục quan sát nhưng mắt Hoàng cứ đảo lên trên khiến Hà Trang nhầm tưởng rằng: “Lên mà làm giống cái Thu đi!”
Hà Trang hiếm khi bộc lộ cảm xúc nhưng nay cũng phải đỏ mặt vì sự hiểu lầm tai hại này, nàng chỉ muốn ném dép vào mặt Hoàng cho bõ ghét.
Người đàn ông vest trắng có vẻ chưa thỏa mãn với thú vui có phần khác người của mình, hắn ra lệnh: “Tất cả nam sinh cởi hết áo ra!”
“Đệt… thằng này bệnh à?” Hoàng trợn mắt, nếu không phải vì sợ thằng cha này mạnh thì cậu đã đấm vỡ mồm nó lâu rồi.
Dù không muốn nhưng Hoàng cũng cởi áo ra, cậu giờ không còn tự ti về ngoại hình nữa với lại cơ thể do được rèn luyện nên khá săn chắc mặc dù múi chưa lộ rõ. Sau khi cởi áo Hoàng nhìn sang thấy Hà Trang vẫn đang nhìn mình thì cậu cũng nhìn lại, Hà Trang đỏ mặt vội vã quay mặt sang hướng khác nhưng hướng nào cũng có nam sinh cởi trần, may mà liêm sỉ của nàng khá vững chứ không rớt mẹ nó rồi.
Sau khi thấy toàn bộ nam sinh cởi áo, người đàn ông vest trắng có vẻ phấn khởi hơn lúc nữ sinh cởi áo liền nói: “Ai muốn lên đây bú cu cho tao? Tao có thưởng!”
“Rồi xong, thằng này hết gồng nổi rồi.” Hoàng thầm than vãn sau đó cũng dơ tay hùa theo đám đông để tránh bị nghi ngờ, nào ngờ thằng cha vest trắng nhìn thế nào mà trúng ngay Hoàng nhưng vẫn chưa chọn.
Thấy hắn nhìn mình, Hoàng trong lòng quỳ lạy khấn trời đất: “Đừng chọn phải mình… không phải mình… úm ba la… úm ba la… chọn thằng bên cạnh đi đừng chọn phải mình… úm ba la!”
Bên ngoài cổng trường, Thùy Dương do bận việc nên đi muộn, nàng vừa cất xe đã bị bảo vệ chặn lại rồi nói: “Đề phòng dịch bệnh, mời cô theo tôi vào phòng bảo vệ để kiểm tra y tế.”
“Ơ dịch bệnh gì ạ?” Thùy Dương ngây ngô ngạc nhiên hỏi.
“Ơ cái cô này, cô vi đang lây nhiễm chóng mặt mà không biết gì à? Đi vào phòng bảo vệ xét nghiệm máu đi trong đó có nhân viên y tế đó.”
Bảo vệ dẫn Thùy Dương vào phòng bảo vệ nơi có hai nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ kín mít, họ hỏi nàng một số vấn đề sau đó bảo nàng đưa tay ra để chuẩn bị lấy mẫu máu xét nghiệm, Lúc đầu nàng cũng làm theo nhưng khi mũi tiêm gần chạm vào da thì nàng giật mình thu tay lại bởi vì trên bàn lúc này có một con bọ kỳ lạ đang ngọ nguậy.
Nhân viên y tế kia thốt lên: “Ối sao lại tự ý ra ngoài thế này, còn chưa tiêm thuốc mê người ta mà.”
“Thuốc mê!” Thùy Dương nhíu mày rồi đứng dậy vội chạy ra ngoài vì biết không an toàn, bảo vệ lập tức đuổi theo.
Do nàng đang mang giày cao gót nên chạy không được nhanh, biết không chạy được bảo vệ nên nàng quay lại dùng thứ mà nàng đã lâu lắm rồi không dùng.
Bảo vệ thấy Thùy Dương không chạy nữa trưởng nàng mệt nên hăm hở tiến đến tưởng một tay là khống chế được cô nàng mảnh mai này ai ngờ Thùy Dương biết võ, nàng vào thế rồi tung cước chẻ dọc vào vai bảo vệ khiến hắn nằm vật ra đất, nàng bồi thêm một cú lên gối khiến tên bảo vệ xấu số răng môi lẫn lộn bất tỉnh nhân sự, nàng cởi bỏ đôi giày cao gót rồi hất tóc mắng: “Hồi còn trẻ bà đây đai đen đó nha!”
Thùy Dương nhìn xung quanh thấy trường học vắng tanh thì cảm thấy không ổn liền lấy điện thoại ra vừa đi tìm mọi người vừa liên lạc tới 113.
… Bạn đang đọc truyện Bảo mẫu thiên thần tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bao-mau-thien-than/
“Đừng gọi mình… đừng gọi mình!” Hoàng cầu trời khấn đất rồi thở phào nhẹ nhõm khi gã đàn ông kia chỉ tay chọn người ngay bên cạnh cậu.
Nhưng chợt gã đàn ông vest trắng vung tay lên ra hiệu tất cả chú ý đến hắn rồi nói: “Bên ngoài có một người chưa bị tẩy não, đem nó vào đây.”
Hoàng nghe vậy mà lạnh cả sống lưng, tên này có thể ngồi một chỗ mà biết được có người chưa bị tẩy não ở bên ngoài trong khi cậu và Hà Trang cũng không bị tẩy não nhưng hắn lại không phát hiện dù khoảng cách là tương đối gần. Điều này cho thấy hai khả năng có thể xảy ra một là gã biết rõ và vờ như không phát hiện hai là có thứ gì đó ngăn cản gã đàn ông không phát hiện ra Hoàng và Hà Trang không bị tẩy não.
Nhưng thứ gì mới được!
Hoàng nhìn xuống Vòng Tay Thánh Tích đang đeo trên cổ tay mình không khỏi suy nghĩ liệu nhờ nó mà cậu không chịu sự tẩy não của gã đàn ông kia không, nếu đúng là vậy thì chắc Hà Trang cũng có một món bảo vật tương tự thì mới thoát khỏi tẩy não, nói vậy Hà Trang cũng là chủ nhân của một trong mười hai thánh vật sao?
Trong khoảng thời gian đó thì mọi người theo sự điều khiển của gã đàn ông kia đã kéo nhau ra ngoài vây bắt người chưa bị tẩy não, Hà Trang và Hoàng cũng nhanh chóng rời đi vì đây là cơ hội tốt để tẩu thoát. Vừa ra khỏi nhà thể chất thì Hoàng thấy ngay cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp góa chồng Thùy Dương đang chạy tới từ phía ngược lại, mặt cô lúc đầu khá tươi nhưng sau đó thấy tất cả học sinh bán khỏa thân đều chạy ào ào về phía mình thì đã khựng lại vài giây suy nghĩ rồi quay đầu bỏ chạy.
Biết mục tiêu là Thùy Dương, Hoàng đành phải chạy vượt lên để bắt kịp với nàng.
Thùy Dương vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại thấy Hoàng đang tăng tốc vượt lên đuổi theo mình, nàng không biết cậu có bị như đám học sinh còn lại hay không cho đến khi Hoàng lên tiếng xác nhận.
“Mọi chuyện là sao vậy Hoàng?” Thùy Dương thắc mắc.
“Mau trốn trước đã cô!” Hoàng nói sau đó phóng lên bế phốc Thùy Dương lên tay rồi chạy một mạch leo cầu thang lên tầng 3 sau đó rẽ vào phòng vệ sinh nữ, trong vệ sinh trường học thì có một dãy bồn cầu được ngăn ra từng phần, Hoàng chọn đại một cánh cửa rồi bế Thùy Dương vào trong sau đó khóa trái cả hai cùng ngồi im lặng, sau đó cậu mới nhớ ra còn Hà Trang chưa theo kịp.
Bỗng THÌNH! Một tiếng, sau đó có tiếng khóa trái cửa ở ngăn bên cạnh rồi một tiếng đập kèm theo câu nói tức giận: “Cậu được lắm!”
Cậu nói của Hà Trang mang ý rằng trách Hoàng bứng cô giáo lo chạy một mình không đoái hoài gì đến nàng, Hoàng cũng hiểu nhưng khi biết nàng tới đây được an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Thùy Dương vẫn đang được Hoàng bế trên tay, mặt nàng đỏ lên rồi vùng vẫy nhẹ muốn xuống vì sợ Hoàng mỏi tay và giữa hai cô trò thì việc này không được phải lẽ cho lắm tuy nhiên Hoàng nhất quyết không buông rồi còn suỵt khẽ: “Cô đừng động đậy.”
“Được rồi, mọi chuyện là sao vậy?” Thùy Dương cũng từ bỏ ý định xuống khỏi tay Hoàng, nàng hỏi.
Hoàng không biết giải thích sao cho phải: “Có một tên biến thái tẩy não tất cả học sinh… à không trừ hai bọn em vì bọn em không phải học sinh… à bọn em đúng là học sinh nhưng là trường hợp đặc biệt…”
“Một người đàn ông mặc vest trắng đứng đầu một tổ chức bí mật chuyên nghiên cứu về sinh vật kỳ lạ… Bọn họ phát hiện ra một loài sâu ăn não ký sinh có thể kiểm soát cơ thể của vật chủ, tổ chức kia đã tìm ra cách khống chế loài sâu ký sinh kia để biến những vật chủ bị chúng ký sinh trở thành công cụ thống trị thế giới.” Hà Trang thấy Hoàng diễn giải không đâu vào đâu bèn cắt ngang khiến cậu cứng họng.
Thùy Dương bản thân là cô giáo, có kiến thức về sinh học và cũng hay tìm hiểu về sinh vật sống nhưng chưa từng nghe qua có loài sâu như vậy, tuy nhiên với tình hình hiện tại của học sinh toàn trường thì thật đáng lo ngại.
“Cô vừa báo cảnh sát rồi, chắc bọn họ đang trên đường tới.”
“Vậy thì tốt, chờ họ tới chúng ta sẽ xông ra ngoài.” Hoàng dãn cơ mặt ra bớt căng thẳng nói.
“Chạy đi đâu?”
Giọng nói khiến cả Hoàng, Thùy Dương và Hà Trang đều lạnh sống lưng bởi vì nó phát ra từ bên ngoài. Người đàn ông vest trắng đứng ngoài cửa, xung quanh hắn là tất cả học sinh bị tẩy não đứng bao vây lấy cửa phòng vệ sinh nữ, thầy hiệu trưởng vừa đứng vừa sục cặc miệng không ngừng hô: “Địt… Địt!”
“Bị phát hiện rồi!” Hoàng nghiến răng.
Rầm!
Người đàn ông đạp đổ cửa phòng vệ sinh rồi hất hàm ra hiệu cho thầy hiệu trưởng vào bắt người, thầy hiệu trưởng vừa sục cặc vừa tiến vào với vẻ mặt dê cụ quát to: “Mày không thoát được đâu con trai tu bi không tình yêu.”
Rồi thầy hiệu trưởng định đạp cửa để lôi đầu Hoàng ra thì Hoàng đã ra tay trước đạp cửa khiến cách cửa đập vào mặt thầy hiệu trưởng rồi văng sang một bên trong khi vẫn đang bế Thùy Dương trên tay, Thùy Dương sợ quá vòng tay ôm chặt cổ Hoàng.
Hà Trang cũng từ bên cạnh đạp cửa văng ra rồi nàng như một tia chớp phá thủng tường xuyên qua phòng vệ sinh nam ở bên cạnh rồi gọi Hoàng chạy theo, Hoàng vừa chạy theo vừa thốt lên khi thấy Hà Trang đá thủng tường: “Mạnh dữ!”
“Đuổi theo!” Người đàn ông ra lệnh cho đám học sinh bị tẩy não đuổi theo nhóm Hoàng.
Nhóm học sinh như được buff thêm sức mạnh sau khi bị tẩy não, nhiều đứa còn bò như nhện trên trần nhà để đuổi theo con mồi.
Hà Trang dẫn đầu, Hoàng bế theo Thùy Dương chạy phía sau còn đám học sinh đuổi theo phía sau như một bầy zombie khát máu vậy, Thùy Dương vừa run cầm cập vì sợ vừa nói: “Làm sao bây giờ!”
“Tự cứu mình chứ sao.” Hoàng nói sau đó phanh gấp xoay người đá vêu mồm một nam sinh đang nhảy bổ tới, sau đó lại co cẳng chạy tiếp.
Hà Trang chạy phía trước là người dẫn đường, nàng dẫn cả ba chạy xuyên hành lang rồi ra sân sau đó tiến thẳng tới cổng trường nhưng lúc này cổng trường đã bị chặn lại bởi hai nhân viên y tế lúc đầu Thùy Dương gặp, một trong hai người đó cầm trên tay một chiếc hộp sắt rồi mở ra, hàng trăm con sâu kỳ lạ lao ra bò như điên về phía nhóm Hoàng đang tiến tới, phía sau lưng thì nhóm học sinh bị tẩy não cũng đã ùa ra bao vây khắp các hướng.
Đường cùng, Hà Trang thấy đám bọ kia thì biết ngay chính là lũ bọ mà tổ chức thần bí kia dùng để tẩy não người nên cực kỳ đề phòng. Nàng rút cây bút chì trong túi áo ra rồi bấm vào phần cục tẩy ở đuôi bút, giống như robot biến hình vậy chiếc bút chì biến thành một thanh kiếm châu âu thời trung cổ cực sắc bén rồi Hà Trang cầm lấy chuôi kiếm chém ngang một đường cắt đứt đôi vài con bọ đang lao tới.
Hoàng há hốc mồm, hóa ra Hà Trang lại có sức chiến đấu không phải dạng vừa, nếu nàng không phải là chủ nhân của Thánh Vật giống như cậu thì chắc chắn là một Bảo Mẫu. Hà Trang sau khi chém chết vài con sâu kia thì phía ngược lại có vài học sinh đang đuổi theo Hoàng bỗng gục xuống bất tỉnh.
Nhìn ra việc cần làm, Hà Trang nhắc nhở Hoàng: “Giết sạch lũ sâu bọ đi, mọi người sẽ thoát khỏi tẩy não.”
“Hiểu.” Hoàng gật đầu rồi tiện chân đạp chết một con sâu đang nhe răng về phía mình.
Thùy Dương thấy xung quanh toàn là sâu kinh dị thì sợ xanh mặt co rúm người bám chặt lấy Hoàng như sợ cậu trong lúc hoảng sẽ ném nàng đi vậy.
“Đừng sợ… có em ở đây rồi.” Hoàng vừa an ủi Thùy Dương vừa đạp chết thêm được mấy con sâu nữa.
Người đàn ông vest trắng kia thấy Hà Trang và Hoàng thể hiện ra sức mạnh vật lí vượt trội so với người bình thường thì khá kinh ngạc, là người đứng đầu của một tổ chức nghiên cứu sinh vật kỳ lạ thì hắn rất hứng thú với những đối tượng như Hoàng và Hà Trang nên đã ra lệnh cho tôi tớ chỉ được phép bắt sống.
Hà Trang đã chém chết vô số sâu bọ, người vest trắng liền lao đến với tốc độ kinh hoàng rồi chụp lấy lưỡi kiếm trên tay Hà Trang ném sang một bên sau đó đánh nàng ngã ra đất. Hà Trang lùi lại cả chục mét rồi nhặt lại thanh kiếm lao lên chém như vũ bão về phía người đàn ông kia, mỗi cú chém của nàng đều bị cản lại bởi đầu ngón tay.
“Nhìn mày là biết không phải người thường rồi… là Thiên Thần Sa Ngã hay là Ác Quỷ?” Người đàn ông hỏi.
Hà Trang không trả lời, nàng tiếp tục chém tới mặc dù biết không thể gây thương tổn cho người này nhưng nàng vẫn làm vậy để câu giờ. Hoàng vừa đạp chết thêm một con sâu nữa thì bị hai con khác bám vào người liền quẳng Thùy Dương sang một bên để gỡ hai con sâu kia xuống. Sau đó cậu dùng những gì mà Linh đã dạy cho mình để biến ra một con dao nhỏ mang ký hiệu nửa cánh dơi nửa cánh chim định chém vào những học sinh bị tẩy não đang điên cuồng lao đến kia nhưng chợt nhận ra đó đều là người vô tội, nhưng nếu không ra tay thì cả cậu và Thùy Dương sẽ bị bọn họ đè chết.
“Cậu bé tử tế… chị đến đây.” Một giọng nói phát ra từ trên cao, Hoàng biết số mình tuy có hơi nhọ nhưng đến lúc cấp bách thì hên như chó liền mừng rỡ.
Một người mang đôi cánh đen lớn tiếp đất kèm theo một luồng gió cực mạnh đánh bay tất cả lũ sâu lên cao.
Xoẹt!
Vô vàn đường kiếm chém ra cùng một lúc kiếm lũ sâu kia chỉ biết kêu gào sau đó thì nát vụn thành từng mảnh nhỏ, sau đó còn lướt đến sau lưng người đàn ông kia đánh một phát khiến hắn bất tỉnh gục xuống đất. Người này sau khi ra tay giải quyết mọi thứ trong vòng vài giây thì hạ cánh xuống chỗ Hoàng đang đứng, Hoàng xịt máu mũi vội vã lau đi miệng cười nói: “Chị Ánh Tuyết! Sao chị lại đến đây!”
Ánh Tuyết đẹp như một nữ thần trong bộ váy dạ hội xẻ tà cực kỳ sexy, hai vai có giáp hai tay cầm hai thanh kiếm, sau lưng là đôi cánh lớn đen ma mị, ánh mắt nàng lạnh lùng sát phạt sau khi ra tay nhanh gọn lẹ nhưng khi Hoàng hỏi thì nét tươi cười trên gương mặt lộ ra, nàng cất kiếm đi nói: “Từ ngày đó tới giờ chị được phân công âm thầm bảo vệ em, chỉ khi nào thực sự cần thiết thì mới lộ diện.”
“Chị Linh thế nào rồi?” Hoàng hỏi ngay vào vấn đề cậu thực sự quan tâm, từ ngày đó đến nay cậu không biết làm thế nào để liên lạc với hội Hắc Thiên Đường để hỏi về tình hình của Linh.
Thấy Hoàng vừa gặp đã hỏi tới Linh, Ánh Tuyết thở dài: “Xem ra em vẫn còn rất quan tâm đến Linh nhỉ? Cô ấy vẫn suy yếu như lần cuối hai người gặp nhau.”
“Vậy sao?” Hoàng cúi mặt, cảm xúc khó tả.
Tiếng xe cảnh sát đến bao vây lấy khu vực trường học, họ chỉ hai nhân viên y tế và một tên đàn ông mặc vest trắng bị trói mặt mũi bầm dập ngồi ở cổng trường bên cạnh còn có một chiếc hộp sắt bên trong toàn là bọ kinh dị, bảo vệ bị vỡ mồm rụng răng, học sinh thì thi nhau la hét rồi đi tìm áo mặc lại, cảnh sát lấy lời khai từ hai người đó là bảo vệ và cô giáo Thùy Dương và bắt giữ ba người kia về để điều tra. Hôm đó trường đóng cửa sớm và học sinh được ra về.
Hoàng và Hà Trang được Ánh Tuyết đưa đến nhà của nàng, là một căn chung cư khá sang trọng.
“Hai đứa ngồi chơi nhé chị đi tắm!” Ánh Tuyết quyến rũ nói sau đó đi vào trong nhà tắm khiến Hoàng nhìn vẹo cả cổ.
“Hừm!” Hà Trang ho khẽ nhắc nhở khiến Hoàng cười trừ ngồi đứng đắn trở lại, cả hai bỗng dưng không ai nói với ai câu gì, lý do bởi không ai biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Hoàng là người mở lời trước: ” Vậy cậu là Bảo Mẫu à?”
Hà Trang đáp có phần hơi dụt dè: “Không… mình cũng giống cậu, là chủ của Thánh Vật.”
“Vậy sao?” Hoàng không quá bất ngờ, chỉ có điều đó mới lý giải được khả năng chiến đấu cùng sức mạnh phi thường của nàng.
“Nói như vậy chắc cậu biết mình là chủ Thánh Vật từ lâu rồi, Thánh vật của cậu đâu cho mình xem.” Hoàng muốn xem hàng nóng của Hà Trang.
“Cũng được!” Hà Trang gật đầu lấy cây bút chì trong túi áo ra rồi bấm vào phần đuôi bút, cây bút biến thành thanh kiếm như lúc ở trường Hoàng từng thấy qua.
“Đây là Thánh Vật của mình – Thánh Kiếm!”