Bắt cóc cô giáo
Chương 3
Cô Loan là một cô giáo trẻ, làm việc ở phòng Tin Học, trạc tuổi ngoài 30, dấp dáng mảnh mai, dung mạo khá xinh. Cô có hai đứa con gái, đứa nhỏ tên Huyền chỉ vừa hơn 15. Đứa con gái lớn của cô tên Trinh, 16, là lớp trưởng của lớp tôi. Ở trường ai cũng biết tiếng ba mẹ con cô Loan có thân hình rất sexy, thường hay mặc áo rất model. Đám con gái như tôi thì chúa ghét họ lắm vì họ suốt ngày chỉ biết sảnh sẹ, tưởng rằng mình đẹp lắm!
Cô Loan có một đặc điểm giống như cô Dung. Cô cũng khó khăn và thường bắt học sinh chép phạt, nên đứa nào cũng ghét.
Theo lời kể lại lúc đám thanh niên nọ ghé sang nhà cô Loan… Huyền, đứa con gái nhỏ của cô Loan, đang tắm. Nàng nghe có tiếng loạc xoạc bên ngoài, tưởng má cô về, bèn hỏi nhưng không có tiếng trả lời. Rồi nàng nghe tiếng lộp cộp trên mái nhà trước khi có một cái bóng vụt qua cửa sổ phòng tắm. Nàng tưởng đó là con gà sổ chuồng bèn vội chạy ra bắt (Nhà cô Loan có nuôi gà). Thình lình nàng bắt gặp 4 người thanh niên áo quần xốc xếch đứng trước mặt. Huyền vội ôm choàng lấy ngực và chỗ kín chạy ùa vào trong, thẹn chín người vì bị thấy. Lát sau, nàng mặc đồ vào rồi mới rón rén trở ra. “Xin lỗi, các anh tới không gõ cửa em… Ủa, mà… các anh là…”, Huyền lúng túng, mặt còn đỏ bừng vì bị các anh con trai nhìn thấy. Bây giờ, trước mặt nàng không phải 4 người mà là 5. Cái bóng vừa rồi vút qua phòng tắm nàng đã xuất hiện nhưng nàng không biết.
“À, có phải các anh chờ mẹ em về. Các anh là học sinh của mẹ em… Các anh vào chơi, chờ mẹ… xin lỗi… À, mẹ em có cuộc họp ở trường… chưa biết…”
“Em… em ở đây một mình? Chị Trinh em đâu”, một trong đám thanh niên bước tới hỏi.
“Các anh tới kiếm chị Trinh? Chị Trinh không có nhà”, Huyền đáp, đứng khép nép chưa biết làm gì.
Đám thanh niên không mời cũng tự tiện bước vào, ngồi đại xuống ghế. “Thật không ngờ, cô Loan có con gái xinh thiệt”, một đứa khác thỏ thẻ. “Con nhỏ có cặp mắt nai mày ơi”. “ĐM, hồi nãy nhìn nó trần truồng chảy nước miếng. Chịu không thấu”.
Rồi cứ lì ra đó chờ cơ hội, cả bọn canh lúc Huyền ra sau bếp rót nước mang ra mời. Tay bưng mâm ly nước, Huyền không khỏi thẹn thùng “Các anh định ngồi đây chơi há, chờ chị Trinh về hay sao”, Huyền hỏi.
“Vậy có được không?”, Một đứa hỏi.
“Được,”, Huyền đáp. “Nhưng em ở một mình. Đâu có biết tiếp đãi các anh làm sao”, Huyền tròn xoe đôi mắt hỏi.
“Đâu cần tiếp đãi, ngồi nói chuyện với bọn anh là đủ”, một đứa cười xề nói.
“Nói… em cũng chẳng biết chuyện gì nói”, Huyền đáp.
“Thôi thì nói về em, chị em và má em đi. Ở trường nghe đồn là ba mẹ con em… ba mẹ con em nổi bật lắm”.
“Nổi bật gì?”, Huyền hỏi. “Thì nổi bật chuyện “đó”, một đứa buột miệng. “Chuyện ba mẹ con em mặc đồ áo dài cực kỳ mỏng đó”. Bỗng nhiên Huyền thẹn đỏ mặt, đáp:
“Chẳng lẽ mặc đồ model cũng cho là sexy sao. Má em thích mặc kiểu mới thôi, em và chị em chỉ là ham cái đẹp. Bây giờ thời đại này mà các anh còn phê phán. Các anh sao không so với con gái Sài gòn, tụi em còn thua xa”.
“Không phải là phê phán, chỉ nói sự thực. À, mà chị của em đi đâu?”, Một đứa chợt nói vừa nhìn một cách soi mói vào ngực trái chanh của Huyền. Nơi giữa ngực u ra hai cái núm nho nhỏ kín đáo. Huyền cảm giác được cái nhìn đó như là không tôn trọng mình. Nhưng vì phép lịch sự tối thiểu, Huyền nói luôn:
“Chị em đi trực trường. Chị là Đoàn viên năng nổ mà… Thôi, các anh muốn ngồi đây chờ… thì chờ… hay muốn đợi chị em về… hay các anh muốn nhắn điều gì… Em còn phải nấu cơm”.
“Không cần…”, một đứa lớn con nhất đứng ra nói, “Tụi anh đến đây chỉ để tìm RIÊNG em”. Hắn nhấn mạnh chữ “riêng” cố tình cho Huyền nghe.
“Tìm em… tìm em làm…”, Huyền vừa kịp nói tới đó, bỗng phát hiện ra điều gì không ổn trên khuôn mặt đanh lại của những tên thanh niên. Nàng đứng lên và bỏ vào trong từ chối khéo, nhưng hơi muộn, một trong đám họ bước theo sau lưng Huyền, nắm lấy vai nàng. Nàng xoay người tránh né và bỏ chạy. Cả đám nhào tới chụp lấy Huyền. Đứa đứng sau cùng cũng nhanh chóng ngó quanh rồi khép cửa lại. Mọi việc xảy ra trong tít tắt, gọn ghẽ. Bên trong, chỉ còn tiếng la ơi ới tắc nghẽn của Huyền.
Với sức lực của 5 thằng thanh niên, không hơn 2 phút Huyền bị đè xuống, trói gô lại, và bỏ vô bao.
Khoảng 10 phút sau, có chiếc taxi như không hẹn từ đâu trờ tới. 5 Đứa thanh niên khệ nệ khiêng ra một cái bao lớn biết động đậy và bỏ nó vào cốp xe mở sẵn.
“Khiêng nó xuống hầm”, một giọng nói vang lên trong căn hầm tối, cùng với bốn cái bóng khệ nệ vác một cái bao bố trên vai bước theo từng nấc thang. Ánh đèn le lói vàng chợt hắt lên từ một cái bóng 60W. Một mùi hầm, ẩm mốc bốc lên, khó ngửi.
“Coi chừng… cẩn thận… ĐM, con nhỏ dữ quá”.
“Mau đặt nó xuống mấy tờ báo đó!”, Một giọng khác cất lên cảnh giác cả bọn.
“Ê, canh chừng bả nãy giờ có sơ múi gì không?”, Một thằng nói với thằng đang đứng canh trong hầm, đưa tay chỉ về phía người đang bị trói.
“Sơ múi gì, bả dữ quá, một mình tao đâu dám”, một giọng trong góc cất lên có vẻ ngáy ngủ, đón 5 đứa từ trên cầu thang xuống.
Vừa lúc cái bao bố được mở tung ra, người con gái bên trong giãy giụa không ai khác hơn chính là Huyền.
“Um… a…”, tiếng ai đó trong góc rên hư hử khi thấy cả bọn vác từ đâu về một cái bao có trói người ở trong. Tiếng đó chính là cô Dung.
“Trời ơi, bắt cóc thêm ai nữa? Tội nặng… Bộ muốn đi tù gục xương hay”, đứa canh nãy giờ hỏi.
“Sợ gì… con nhỏ này con của bà giáo Loan phòng Tin Học đó hôm trước gặp ở cổng trường tụi bây khen tướng con nhỏ phê…”
“Cái gì, có thật là con nhỏ đó? Tụi bây ăn gan trời hả. Không sợ bị còng sao?”
“Con nhỏ dữ thấy mẹ, chị nó là chúa trùm sao không bắt luôn”
“Sợ mẹ gì, lỡ làm rồi chơi luôn. Tụi công an bây giờ nằm mơ cũng không ngờ mình bắt luôn con Huyền, trong khi tổ trọng án gì cứ lo điều tra vụ cô Dung”.
“Bây giờ tính sao?”
“Tính sao gì chứ. Tính chừng nào “làm thịt” luôn con nai vàng ngơ ngác này”
“Nghe nói con nai còn zin đó nghen”.
“Tối này đi… thằng A mua bia, thằng B mua mồi, thằng C đi xem động tĩnh bên ngoài. Tất cả nhớ hẹn tối này 8 giờ”
“Nhậu luôn tới sáng đi, chơi gãy củ thì thôi. Nhớ nhen, khi đến đây dùng ám hiệu bằng ký tự và mật mã của nhóm, tức ngày thành lập nhóm: 75, Ngày 7 tháng 5 đó”.
“Còn nếu nói ngược lại 57 là tình hình biến chuyển, lập tức biến qua cửa sau. Understand?”.
“Trời, đại ca chơi tiếng Ăng – lê nữa”.
“Đại ca nói thì tụi này OK thôi!”.
Cả bọn bàn thảo xong thì biến mất, chỉ chừa lại một đứa canh chừng Huyền và cô Dung.
8 giờ tối đó, tất cả đám thanh niên chụm lại bên cái lẩu dê do một tay mang danh “đầu bếp thượng hải” đứng ra nấu. Chén thù, chén tạc, chén huynh – đệ giống hệt như dân giang hồ, cũng cụng nhau ơi ới, mặc cho bên này cô Dung và con Huyền rên la hừ hừ.
“Kêu cái gì em cưng, thưởng cho em một miếng nè”, giọng của một đứa lè nhè ra vẻ sành đời, cầm trên tay lon bia 33 bước tới chỗ Huyền. Tiện tay hắn nghiên lon bia trút một dòng xuống mặt của Huyền. Huyền xoay mặt tránh né, nhưng không kịp. Bia văng tung tóe. Cả bọn phá ra cười.
“ĐỒ ZZHÓ ZẺ”, Huyền la toáng lên, ú ớ vì miệng bị nhét giẻ.
“Trừng phạt nó từ từ thôi. Tao nghĩ giờ này con mẹ và con chị nó ở nhà chắc lo lắng lắm”.
“Anh em cứ việc từ từ vui chơi, mình còn cả đêm nay”.
“Nhưng mai giải tán hết rồi. Mạnh ai nấy tự biến một thời gian”, giọng nói lè nhè của một đứa cất lên có vẻ như tay anh chị.
“Đại ca, em tửu lượng ít. Cho em ngồi đây “tâm sự” chút chút với con nhỏ?”.
“Sờ chân sờ tay thôi… thì được”, thằng tự xưng là đại ca lên tiếng. Tên nọ hỏi xong, nghe đại ca cho phép bèn bước tới bắt đầu nắn nót cặp chân của Huyền. Huyền rên ú ớ trong cổ họng. Cảnh tượng đó không khỏi gợi cho cô Dung nhớ tới sự khổ sở của mình lúc ban sáng.
“Chắc là em chưa bao giờ được anh nào sờ đùi?”, Hắn hỏi. Huyền thấy rùng mình khi bàn tay sần sùi của hắn chạm vào da thịt. Sống lưng Huyền chạy rần rần. Chưa bao giờ trong đời nàng bị con trai sờ mó, thật sỉ nhục quá!
“Tao dám cá với tụi bây, trong vòng 2 phút tao làm cho con nhỏ phê… ướt mẹp”, hắn chỉ trỏ quay về phía đám bạn thách đố.
“Mày ngon lắm! Giỏi thì cá 1 phút đi”, một đứa trả lời.
“Nếu một phút thì tao phải dùng chiêu thôi”, tên nọ ứng xử.
“Chiêu gì? Mày có con C… chiêu gì đâu mà khoe khoang”.
“Thì chiêu chuột gặm nhấm, dùng miệng tao chứ chiêu gì. Nói thiệt chứ cái lưỡi tao hun miệng con nào không phê chứ hun chỗ đó một lúc là ướt mẹp”.
Bọn trong nhóm nghe thằng bạn thách đố ngon lành như vậy bèn nhao nháo lên. “Vậy thì cá mày đó, ăn phở, uống cà phê gì cũng được”.
“Nhưng có điều làm sao biết nó ướt mẹp là do dâm thủy mà không phải nước miếng của mày”.
“Dễ thôi, đút ngón tay vào trong, kéo ra, nửa ngón tay ướt chứng tỏ là nó ướt. Xọt vô xọt ra dễ dàng có nghĩ là đã khá trơn”.
“À, hay đó nghen. Thử đi… Cá mày thắng đó!”.
“Còn tao cá nó thua”.
Cả bọn nhốn nháo bao quanh Huyền và thằng bạn. Huyền nghe bọn họ cá độ thì khiếp vía, thẹn thùng đến chín người. Trời ơi, nàng thiết nghĩ, còn thể thống gì hơn. Chắc nàng chết mất quá. Thật là ghê gớm khi cái miệng nhơ nhớp đó liếm vào cơ thể mình. Dù sao mình cũng là con gái mới lớn. Huyền rên ư ư trong cổ họng và vùng vẫy tỏ vẻ phản đối, nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào thối lùi của bọn họ hết.
Trong thoáng chốc thì quần Huyền bị kéo phệt xuống. Cặp đùi thon thon trắng nuột phơi trước mấy đôi mắt hau háu nhìn. Huyền thấy lạnh ngắt hai bên đùi, nhưng mặt thì bừng nóng vì tức giận mà không làm gì được hơn.
Huyền lại thử chống chọi, rồi cũng nằm im cho tới khi một cảm giác bị xúc phạm chẹt vào giữa đùi nàng.
“Thì ra con nhỏ cạo lông chim, tụi bây ơi!” Nàng la ối lên, cố khép chân lại vì mắc cỡ nhưng chỉ kịp thấy hai chân mình mở toác ra. Thì ra hai tên nào đó đè cổ chân Huyền xuống, banh hai chân ra. Và mặc cho Huyền chống cự, nàng cũng là sức cô thế yếu, nên chỉ đành uốn éo lấy lệ mà thôi.
“Bộ hồi nãy mày không thấy nó ở truồng chạy từ phòng tắm ra sao”.
“Con nhỏ dám cạo lông, cỡ tuổi nó mà biết ba cái chuyện chắc cũng không vừa đâu. Ở trường thấy nó mặc đồ sexy lắm. Thật bất ngờ!”
“Không biết má và chị nó có cạo giống nó. Biết đâu hôm nào có dịp…”, cười ngạo nghễ.
“Tao thích sạch sẽ… con gái sạch sẽ thấy tươi mát hơn”.
“Thôi đi… dẹp chuyện lông lá đi… Lo canh đồng hồ chưa? Coi thử ai thắng thua mới quan trọng nè”, một tên lên tiếng.
“OK, cây kim giây gõ số 12 là tao hô bắt đầu đó”.
Trong vài giây im lặng, nước mắt Huyền lăn tròn. Nàng run run sợ sệt. Cô Dung cũng la ú ớ, giãy giụa cố can ngăn điều sắp xảy ra, nhưng vô vọng rồi cũng nằm im. Trong thâm tâm cô bỗng lóe lên một sự tò mò, cô cũng muốn biết tên đó thắng hay thua, hay như Huyền có kiềm chế được hay chăng. Cô nghĩ nếu là cô chắc cô kiềm chế được sự cám dỗ đó, vì dù sao cô cũng đã khá trưởng thành và từng trải đời hơn Huyền. Với Huyền, nàng ở độ tuổi sung mãn nhất của người con gái thì rất khó c…
Đang suy nghĩ như vậy, cô Dung lại nghe tiếng Huyền rên hư hứ. Tiếng của đứa nào đó hô lên: “3, 2, Và 1… Bắt đầu!”.
Tên thách đố thình lình chúi đầu vào giữa hai đùi Huyền, hai tay vịn hai bên, vẹt ra và nhún nhảy theo cái điệu riêng tư của hắn.
Huyền chống cự một lúc một mạnh hơn, nhưng bốn cánh tay mạnh đã đè chặt chân Huyền xuống. Huyền ngọ nguậy như con giun bơi trong nước.
“Mười lăm giây rồi nghen!”, Một tên đứng báo giờ nói.
Thấy tên kia lắc lư lia lia cái đầu, cả bọn hò hét cổ vũ. Không biết hắn dùng chiêu gì nhưng có lẽ hắn cố giở ra hết khả năng, kể cả môi và lưỡi hy vọng làm cho Huyền ướt mẹp.
“Ba mươi giây!”.
Đồng hồ cứ tích tắc như thế, tên nọ tranh đua với thời gian. Hắn biết, hắn chỉ còn có 30 giây thời gian nữa thôi. Huyền có phần càng lúc càng chống cự, rõ ràng nàng không tập trung hưởng thụ cái cảm giác đó như hắn tưởng. Nếu như cứ theo cái đà này 5 phút chưa chắc gì Huyền ra nước.
Hắn vẫn tiếp tục lúc nhẹ lúc mạnh. “45 Giây!”, Tiếng nhắc nhỡ lại vang lên bên tai. Tên thách đố cũng hơi hoảng. Còn 15 giây nữa thôi, hắn phải làm một cú đột phá, mong sao gây sự chú ý tới Huyền. Thình lình, hắn vòng tay lên phía trước, canh ngay ngực Huyền hắn chộp xuống. Hắn se, rồi bóp luôn mấy cái làm Huyền hơi uốn éo. Rồi hắn mổ đầu gù gù dữ dội hơn xuống bẹn Huyền. Trong tít tắt ngắn ngủi đó, hắn tìm ra đầu vú Huyền. Se lại. Hắn se lại bằng bốn đầu ngón tay trên hai cái nhũ hoa. Huyền bỗng ríu mình lại và trong vô thức nàng bật ra tiếng rên khẻ nơi cổ họng. Dường như có một dòng thủy ngân chảy rần rần từ đỉnh nhũ hoa tọt xuống mòng đóc. Nơi đó hắn đã đón Huyền bằng cặp môi nghiền chặt rồi nút.
Huyền thừ người xuống. Bốn chân nàng tự nhiên buông lỏng, không còn chút sức lực nào.
“HẾT GIỜ! NGỪNG!”, Một đứa lên tiếng báo hiệu. Thằng nọ liền ngổng đầu dậy. Huyền thấy có chút luyến tiếc.
“Đứa nào vô coi thử… đút ngón tay vô rồi rút ra, nếu thấy ướt vô hai lóng tay có nghĩa nó thắng. Còn khô queo là nó thua”, một đứa đề nghị. Huyền nằm im thở, trong khi một thằng trong đám xung phong làm cái chuyện kiểm tra. Nó ngồi xuống, cẩn thận đặt ngón tay vào cửa âm đạo của Huyền, rồi từ từ đút vào. Huyền khẽ trở mình, bụng nàng hơi rướn cao. Thằng nọ sẵn trớn đẩy vào tuốt luột, la luôn: “ƯỚT MẸP TỤI BÂY ƠI”, vừa nói nó vừa xọt ra xọt vô. Ngón tay nó trơn lùi trong âm đạo của Huyền.
“Con nhỏ mất trinh từ lúc nào rồi, hèn gì! Vậy mà tưởng nó còn zin. Lầm to hết. Chắc thằng nào zớt mẹ nó từ trước”. Huyền ú ớ nhưng không định nói.
Cả bọn phá ra cười, cũng thầm phục thằng bạn biết dùng chiêu làm cho con bé ướt hết.
“OK, công nhận mày thẳng… đãi phở nhưng mà vậy… ai chơi cho con nhỏ “phế” mới là cao thủ, ra nước có thấm gì… Đãi cà phê…”, một đứa đề nghị. Huyền nghe tới đó không khỏi rùng mình. Cả cô Dung cũng sợ, cô thấy lo lắng cho Huyền làm sao, vì dù gì Huyền cũng là một đứa con gái mới lớn. Bốn năm đứa bề hội đồng, chắc Huyền chết mất!
Nói là làm ngay, quên luôn chuyện trở lại nhậu tiếp, bọn họ cũng bắt thăm chọn ra đứa được cái diễm phúc hưởng Huyền trước tiên.
Sau khi thăm đưa ra, đứa được chọn mạnh dạn bước tới ngồi xổm giữa hai đùi Huyền. Có lẽ hắn cũng đã ngà ngà say nên làm cái gì cũng dám.
Đâu đó yên vị rồi, hắn lần là tìm cách đưa vào cửa mình Huyền lần đầu tiên.
“Ui… xư!”, Huyền xuýt xoa trong khi đùi nàng bị bốn cánh tay kéo bẹt ra. Nàng lại giãy giụa nhưng thừa biết là vô vọng. Không khí im lặng một cách đặc biệt như sự chờ đợi tới hồi căng thẳng nhất.
Hắn bắt đầu hun hít trên má, lên cổ Huyền. Hễ hun tới đâu là Huyền lắc đầu tránh né. Toàn thân nàng co giật hết sức khó khăn.
Rồi thì Huyền rít lên khi cảm giác khối thịt của thằng thanh niên đang xâm phạm vào thân thể nàng, xé toạc nàng ra làm hai. Cơ âm đạo nàng cứ như kêu lên răng rắc mỗi khi từng thớ thịt của hắn cắm sâu thêm. Khốn kiếp thiệt, cái quý nhất này nàng chỉ hứa cho K bạn trai nàng thôi mà. Bây giờ hết thằng này rồi tới thằng khác. Trời ơi, nếu K biết thì K sẽ nghĩ sao. K có còn chấp nhận mình không? Rồi Huyền bật khóc thành tiếng.
Bên kia giọng cô Dung lại thốt lên, “Các em sao ác quá… con gái người ta mà hãm hiếp… các em cũng phải nghĩ tới cô Loan từng dạy các em chứ”.
“CÔ IM NGAY, lát nữa tới phiên cô bây giờ”, một đứa quát lên và cô Dung im thật.
Trong khi mũi của Huyền phồng lên có vẻ xúc động và giận dữ. Nhưng vẻ mặt đó không giữ được bao lâu khi tên nọ bắt đầu nhấp nhô. Huyền lại thừ người ra. Miệng nàng há hốc, môi như khô lại, chỉ biết thở hì hì.
Cả bọn nhìn cảnh thằng bạn hiếp đứa con gái không khỏi háo hức, nuốt nước miếng. Mong cho thằng nọ xong để tới phiên mình.
“Nghe nói mẹ con mày dâm lắm phải không”, nó vừa thúc xuống người Huyền vừa nói. “Ở trường nếu không phải là mày thì là má mày. Chị mày nữa”.
Huyền nghe những lời sỉ nhục như vậy thì đau đớn lắm, nhưng cũng có thấm vào đâu khi chính thân thể nàng đang bị dày xéo. Sự đau đớn này đôi khi chỉ có chết mới làm hết đi được, Huyền nghĩ.
Thình lình Huyền vùng hai tay ra được, nàng tán cho tên nọ một cái trời giáng. Nhưng cánh tay nàng liền bị hắn khóa lại. Để trả cái thù tát tai, tên đó lại ra sức dập xuống người Huyền càng hung tợn.
Có phải rượu vào người, máu hung ác lại gia tăng. Hắn tông hết sức xuống bụng Huyền. Nàng cảm giác như không hở một giây khắc nào để nghỉ ngơi.
“Ai là bạn trai của nó vậy ta?”, Một đứa đứng ngoài hỏi.
“Kệ nó có hay không cũng mặc”, tên khác đáp.
“Tại tao tò mò… không hiểu vì sao con nhỏ lại mất trinh”.
“Trời ơi, giờ này mày còn lo chuyện đó… Bộ rảnh lắm sao”.
“Tao biết có một thằng hay chở con nhỏ đi chơi, thằng đó học lớp nọ. Tao nghi là nó”, một đứa đáp.
Thình lình Huyền oặn mình, tên nọ cũng uốn éo theo. Tưởng là Huyền sắp đạt tới cực khoái, ai ngờ tên nọ bất thần rên lớn, rồi thấy nó nhảy phốc ra ngoài, tay cầm cu bắn tinh ra xối xả.
Lần này cả bọn không cười như trước nữa. Có lẽ thời gian không còn bao nhiêu nữa cho bọn chúng. Lập tức, thằng khác ngồi trễ xuống tiếp theo thằng kia úp lên mình Huyền. Huyền tưởng sẽ được nghỉ, nào ngờ lại oằn oại dưới một cảm giác mới, sức dập mạnh hơn cả lần trước. “Phạch… phạch… phạch”, không khí vắng lặng đi chỉ còn tiếng “phành phạch” và tiếng thở thì thào hự hự của Huyền và tiếng hút sành sạch của da thịt.
Cả đám tập trung nhìn cảnh tượng đó, đứa nào cũng hăng máu, mong tới lượt mình.
Rồi hết đứa này tới đứa khác thay phiên nhau hãm hiếp Huyền. Nàng gần như tơi tả như miếng giẻ rách. Tóc tai rũ rượi, quần áo rách bươm, cổ chân cổ tay đều bầm tím, rải rác đầy tinh khí trôi theo vách đùi.
Tội cho Huyền lắm, và cũng tội cho cô Dung nhìn cảnh tượng đó suốt đời vẫn không quên! Nhưng số phận của cô cũng không khá hơn gì. Sau khi hiếp Huyền bầm dập, chúng nghỉ ngơi một lát rồi dằn cô Dung ra hiếp tiếp. Mặc cho cô Dung có kêu la, van xin, và chống cự, chúng trói hai chân cô vô chân bàn và bắt cô nằm úp ngực lên bàn, rồi lần lượt từng đứa một sắp hàng đứng sau mông cô.
Thật không ngờ sức của bọn chúng mạnh hơn voi, mỗi đứa ít nhất cũng làm hai suất. Đôi chân cô Dung gần như không còn chút sức lực nào để gượng đứng. Nếu như không nhờ hai cái chân bàn buộc chặt, chắc cô đã khuỵu xuống từ lúc đứa thứ hai nằm trên lưng mình…
Câu chuyện bi thảm của cô Dung chủ nhiệm lớp tôi và Huyền con của cô Loan phòng tin học là thế đó. Tôi biết và ai nấy trong trường cũng biết được thật rõ ràng qua tin tức của báo chí, qua các thầy cô trong trường và các bạn thân, cũng như người trong xóm. Cô Dung và Huyền được giải thoát sau 5 ngày bị bắt cóc và hãm hiếp. Họ nằm viện hơn cả tuần cả hai mới khỏe trở lại.
Ngày gia đình tôi lãnh anh hai tôi về, tất cả nhóm “quậy” chúng tôi lại sum họp, rồi kéo nhau đi thăm cô Dung. Ra là anh hai tôi và các bạn nhóm “quậy” đã bị tình nghi là hung thủ, và bị công an kéo tới tận nhà bắt. Thời gian đó tôi thật là khổ sở và lo lắng. Ra đường chẳng dám nhìn lên. Ai trong xóm cũng cho anh hai tôi là thủ phạm. Nhưng sau 9 ngày điều tra tổ trọng án bắt được thủ phạm thực sự là một nhóm thanh niên côn đồ đến từ tỉnh khác. (Huyền cũng phủ nhận người bắt nàng không phải là anh hai tôi, tuy là cô Dung không nói năng gì hết). Chúng là nhóm học sinh bỏ học, đi bụi và là tội phạm cướp của, hãm hiếp bị tầm nã nhiều tháng qua.
Trong một lần lang thang, trôi dạt tới quê tôi, chúng tạm lánh và sống quanh quẩn trong trường. Chúng biết được cô Dung, ba mẹ con cô Loan trong một dịp nghe lén nhóm “quậy” chúng tôi trò chuyện, tỏ rõ sự bực tức. Kế mượn dao giết người của bọn chúng thật ác ôn, báo hại nhóm nhóm “quậy” của chúng tôi bị tù oan gần 10 ngày vì cái âm mưu nói chơi mà bị cho là thật. Dù sao đi nữa, mưa đã tạnh và trời lại sáng, nhóm “quậy” chúng tôi đã được gặp gỡ, đúng là một điều hay. Nhưng điều hay nhất, đặc biệt nhất trong sự kiện này, là suốt thời gian ông anh đi tù, tôi bắt đầu biết nhớ ảnh. Cái nhớ của người con gái biết yêu ấy!