Bi kịch cuộc đời
Chương 4
Vội gấp bức thư Sơn lặng lẽ đi về nhà. Trong lòng khá nhiều suy nghĩ và Sơn đã quyết định đặt cược vào lời hẹn ước 5 năm này.
Thời gian trôi qua nhanh. Vết sẹo trên lưng còn là minh chứng cho cuộc hẹn 5 năm này. ( Hồi đó may chỉ bình thường không phải may bằng chỉ thẩm mỹ như bây giờ nên vết sẹo để lại rất rõ ràng). Học hết lớp 11 tại trường huyện vì muốn Sơn học ở trường tốt hơn nên xha mẹ quyết định cho Sơn lên học ở trường tỉnh để sau này thi đại học nữa. Rồi nhờ bà con cô bác người quen cũng chuyển được Sơn lên trường HD của tỉnh. Cha mẹ phải ở lại quê làm ruộng và coi nhà cửa cho Ông Bà nên không theo Sơn được (Sơn thừa hưởng tính cách sống tình cảm từ cha mẹ). Sơn phải ở cùng với người Bà cô trên đó. Trước khi đi cha mẹ dặn dò này nọ đủ thứ cả. Nhưng cha mẹ cũng yên tâm vì Sơn từ lúc bị thương đã tỏ ra chín chắn (cha mẹ nói nghe 2 3… gái nói nghe 10… dại gái ghê). Rồi Sơn lên xe theo người chú để lên tỉnh. Lâu rồi không lên đây. Sơn bảo chú chạy qua nhà sách htrc để hy vọng thấy được người con Gái kia….
Tới nơi ở Sơn chào chú rồi vào nhà Bà cô. Bà cô sống 1 mình và có nhận nuôi 3 đứa trẻ cơ nhở, sáng tụi nó đi học chiều đi bán vé số phụ Bà cô. Tụi nó rất ngoan. Nên cả nhà vui vẻ lắm.
Ngày nhập học. Sơn được vào lớp 12 a5… bước vào trườg Sơn không khỏi bỡ ngỡ trước ngôi trường này. So với trường dưới Huyện to hơn nhiều, có sân bóng chuyền, sân cầu lông… Sơn cũng nhanh chóng lấy được bình tĩnh tìm đến lớp mình. Khi bước vào tụi bạn trong lớp nhìn Sơn với cặp mắt em dè như sinh vật lạ từ đâu tới, cũng phải thôi. Sơn mặc áo cũ từ năm lớp 11 mà, áo được mai với loại vải thường nó đã ngã màu vàng vàng quần xanh thì cũng sờn cả rồi, đôi giày đen xì đã 2 năm sử dụng, cái cặp thì cũng đã cũ, dây kéo không còn sử dụng được ( vì tiền cha mẹ Sơn nhờ cậy người ta đưa Sơn vào đây cả rồi nên không có tiền mua đồ mới cho Sơn).
Sơn cũng quen rồi từ từ đi tới bàn cuối ngồi 1 mình. Trống trường vang lên tất cả học sinh vào lớp, lớp Sơn có 40 học sinh chia làm 4 tổ. Rồi thầy chủ nhiệm bước vào. Thầy tầm 35 tuổi dạy môn toán. Cả lớp đứng dậy chào thầy rồi thầy phân công chức vụ lớp trưởng là 1 bạn nam tên Hải, cao và to con lắm (lớp trưởng mừ), lớp phó học tập là 1 bạn nữ rất xinh tên Hà (úi hợp tên quá Sơn Hà). Lớp phó lao động tên Thành, nhìn có vẻ công tử nhà giàu vi những gì nó mang trên người cũng biết. Sơn ở tổ 2 .
Sao khi phân chia này nọ bạn bè xúm vào làm quen với nhau nhưng chả ai làm quen với Sơn cả vì Sơn nghèo mà… Thế rồi buổi làm quen ở lớp cũng kết thúc. Sơn đứng dậy nhanh chóng đi thật nhanh ra cửa để đi về tránh cái nhìn từ tụi bạn học. Nhưng đời không như Sơn mong đợi, lúc vội vã Sơn va vào Hà lớp phó học tập… “á” thì Hà mất đà chuẩn bị ngã. Nhanh tay Sơn, chụp lấy tay Hà giữ lại, sự việc xảy ra ngay cửa lớp nên tụi trong lớp thấy hết. Thằng Thành liền lấy tay gạt tay Sơn ra (chắc nó đang cua hoặc quen em Hà, cũng phải gái đẹp phải đi với trai giàu mà)
– Mày làm gì thế?
– Xin lỗi bạn mình không cố ý ( lợi dụng nắm tay con gái người ta hoài hehe). Bạn có sao không?
– Mình không sao.
– Uhm, chào bạn mình đi trước.
Thế là Sơn đi 1 mạch thẳng ra cổng để về nhà đâu biết rằng có 2 người đang cùng 1 suy nghĩ ” nó là ai nhỉ?”
Đi bộ về đến nhà nó vôi vàng tìm việc làm, gần nhà có 1 cơ sở bán bia, nước ngọt và nước đá tuyển người. Sơn liền xin vào làm và được nhận, làm từ 1 h tới 7 h công là 1 triệu bao ăn chiều. Công việc cũng không đến nổi nào so với làm ruộng, cày cấy ở quê… Nhờ vậy mà Sơn được mấy anh làm chung tập đi xe máy hehe. Những ngày tiếp theo cứ thế đến trường rồi lại về đi làm. Dù mệt nhưng Sơn vẫn cố gắng để cha mẹ ở quê yên lòng. Tối đến học bài xong Sơn dạy các em học nữa…
Buổi sáng nào, Sơn cũng chạy 30 p và đi bài quyền mỗi ngày cho nên Sơn 18 tủi sắp 19 (đúp lv1 ) cao 1 m75 năng 67 kg. 6 Múi nha. Cơ đẹp lắm. Nhưng Sơn thườg mặc áo rộng không ai thấy. Gương mặt không đẹp không xấu nhưng có đôi mắt buồn ( thừa hưởng từ mẹ). Nói chung cũng ok.
Trong 1 tiết Vật lý, cô giáo cho bài khó không ai làm được. Bài này thuộc bài thi đại học nên không ai giải được trừ 1 người (Sơn dự định thi Luật nên 3 môn khối anh toán lý hóa nó chú tâm lắm)
– Không ai làm được bài này sao? Thế thi đại học cũng rớt thôi đừng đi phí tiền cha mẹ.
Nghe xong cả lớp im lặng bùn bả. Bỗng có 1 tiếng nói từ cuối lớp. ” Thưa cô, em xin được làm thử”. Cả lớp quay lại nhìn thằng nhà nghèo cuối lớp. Cô giáo gật đầu. Sơn từ từ tiến lên bảng giải bài. Tầm 5 p sau giải xong cô giáo gật đầu.
– Tốt. 10 Đ
Cả lớp oh lên bất ngờ.
– Giỏi ghê. Bài khó vậy mà làm được
– Chân nhân bất lộ tướng
– Chó ngáp phải ruồi
– Tao cũng giải được mà nó lên trước rồi…
Mốt số giọng nói pát lên vừa đủ Sơn nghe khi tiến về chỗ ngồi. Sau sự việc đó bạn bè Sơn nhìn Sơn bằng ánh mắt khác hơn. Tới tiết toán cũng 1 bài toán khó được thầy chủ nhiệm đưa ra, cũng không khí im lặng, thầy chủ nhiệm bắt đầu khó chịu…
– Tôi sẽ gọi ban cán sự lớp lên giải bài này nếu không ai giải được tôi cho cả lớp 0 đ vào cột 15 p.
Mặt đứa nào đứa nấy chuyển sắc cả. Cứu tinh 1 lần nữa lên tiến
– Thầy cho em làm thử.
– Được em lên thử đi. Nếu không được tôi vẫn cho 0 đ đó.
Không nói gì Sơn tiến lên bảng rẹt rẹt 5 p xong. Thầy chủ nhiệm nhìn rất hài long ” 10 đ”
Thế là lại 1 lần nữa “Oh”
– Bấy lâu dấu nghề nha.
– Tao đổi chỗ xuống ngồi kế mới được
– Đẹp trai học giỏi nữa
– Mõm chó to thật ngáp dính được những 2 con ruồi….
Sơn vẫn bình tĩnh về bàn học của mình. Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đến. Thì có 1 ngươi (vài hôm trước Sơn nắm tay) đi xuống bàn Sơn và nói.
– Cám ơn Sơn nhá. Không có Sơn chắc Hà bị 0 đ rồi.
– Hà khách sáo thế, mình cũng được lợi mà 10 đ đó
– Khiêm tốn nhỉ, giờ Hà mời Sơn xuống căn tin uống nước được không? Không đi Hà giận đó.
– Sơn Hà tên hợp ghê ta, sau này lấy nhau sinh con đặt là Xã tắc nhé, Sơn Hà Xã Tắc hehe. Một giọng thằng đực nào đó vang lên làm Hà phải đỏ mặt, còn Sơn thì cúi mặt xuống.
Hà vội vã đi lên tránh mấy câu nói đùa khi nãy. Sơn cũng lấy lại được dáng vẻ ban đầu. “Làm sao có chuyện 1 cô gái xinh đẹp thế ngó tới mình”…
Mọi chuyện ở đó tưởng không ai biết nhưng không lọt qua được cặp mắt của thằng Thành….