Bí mật gia đình

Chương 7



Phần 7

Nó lại bú bên kia. Nhưng lần này sau khi ra sữa nó không vội bú hết. Cái lưỡi nó đá đá đầu ti cô, cái tay bên kia thì day day đầu ti. Nó kết hợp xoa bóp và liếm mút đầu ti. Cô giờ không lẩm bẩm nữa mà rên khẽ. Nó thấy cô cứ ưỡn ngực cao lên để nó bú cho mạnh.

– Ư… ư… mạnh lên… đúng rồi… ư… bên này sao bú lâu hết thế… ư… ư…

Nó cứ bú say mê. Bầu ti bên này cạn chưa nó không cần biết, nó lại quay sang ti kia bú. Cô đôi lúc như ré lên khi nó bóp mạnh 2 vú cô, cái miệng dứt dứt đầu ti như lôi ra. Nó không biết cô có đau hay không, nhưng cô không phàn nàn thì thôi kệ.

Bú mãi cũng có vẻ mỏi mồm, nó chợt cho 1 tay xuống, luồn vào trong cái quần hoa của cô. Bàn tay nó lướt qua đám lông rậm rì, mò xuống cái khe ẩm ướt. Nó thấy có cái gờ cưng cứng, nó miết tới miết lui đoán xem đó là cái gì. Những ngón tay miết qua cái gờ nhỏ miết tới cái khe ẩm ướt, làm cô nhíu người lại.

– Ôi… ôi… Tuấn… ôi… ôi… ư… ư… Tuấn ơi… làm gì thế…

Nó càng miết càng thấy ướt chỗ đó. Có lẽ đó gọi là dâm thủy trong truyền thuyết chăng. Nó không rõ nhưng cô có vẻ phản ứng như mẹ nó. Nó càng miết nhanh và mạnh hơn. Cái miệng cũng phụ trợ bú vú cô. Cô cứ cong cả thân dưới lên theo nhịp miết bàn tay nó. Cô vừa rên rỉ vừa thở như hết hơi. Nó bỗng mút mạnh đầu ti rồi kéo phựt ra, đầu ti vừa rời miệng nó thì cô ưỡn mạnh người, thân dưới cô giật giật như mẹ nó. Đã có kinh nghiệm lần trước, nó không giật mình nữa. Cái miệng lại tiếp tục ngậm đầu ti vào mút rồi phựt ra, cái tay thì miết càng mạnh và nhanh vào cái hạt nho nhỏ cưng cứng, chỗ mà nó cảm thấy cô có vẻ thích. Cô không rên rỉ nữa mà hét lên, cả người cô cứ giật giật mạnh. Nó vội rút tay khỏi lồn cô, tay nó đã ướt sũng.

Cô nằm đó, mắt nhìn thẳng lên trần nhà thở phì phò. Nó chưa biết xử lý sao, nhưng có lẽ như mẹ nó thôi. Bà chợt chạy vào, hỏi ngay nó:

– Làm sao thế. Có chuyện gì mà con hét to thế. Đứa bé còn chưa ngủ được lâu.

– Cháu… cháu…

– Là con đấy. Con ngủ mơ.

– Úi giời. Nhẹ nhẹ tiếng thôi. Nó mà dậy giờ là mệt lắm. Có vẻ hạ sốt chút rồi.

Bà lại đi ra phòng ngoài nằm. Cô nhìn nó chằm chằm:

– Sao cháu biết cho tay vào quần cô.

– Cháu… cháu… cô không được nói với ai đấy.

– Nói đi, không thỏa hiệp gì cả. Nếu không cô mách mẹ cháu.

– Cháu… cháu nhìn thấy bố và mẹ… bố làm như vậy… (đáng nhẽ phải nói ông và mẹ chứ, nhưng sao nó dám nói).

– Haizz, hai cái người này, dạy dư đứa trẻ. Lần sau không được như thế nữa đấy.

– Vâng. Thế… cháu có cần bú nữa không.

– Cái thằng nhóc này. Cô gõ cho cái vào đầu bây giờ. Đi về phòng ngay.

– Vâng.

– À… khi nào cô tắc sữa cô gọi sau.

Từ sau lần đó thì cô không gọi nữa. Em bé hết sốt nó lại chịu bú lại rồi. Mà sau đó vài hôm chú cũng về. Nó vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, thi thoảng làm con ma xó, xem những chuyện không nên xem.

Thoắt cái đã đến cuối năm, cũng gần sinh nhật nó 14 tuổi. Nó đã cao 1m70. Chiều cao cũng được gọi là lý tưởng thời bấy giờ. Cơ thể nó đã có sự biến đổi rõ rệt. Ngoài chiều cao thì cơ thể nó cũng to ra, cơ bắp phát triển do nó cũng chăm chơi thể thao. Nó đã cao hơn bố nó, và cao xấp xỉ ông nội. Còn một điểm đặc biệt nữa là con chim nó khi cương đã to và dài hơn trước.

Nhưng cũng có một vấn đề khi dậy thì, là nó hay chú ý tới chim mình. Mẹ bảo nó phải vệ sinh chim hàng ngày, thì vẫn rửa chim thôi. Nhưng có lần táy máy nó hơi vuốt mạnh cái da chim, da chim hơi tuột ra làm nó đau điếng. Khi hết đau nó kiểm tra xem có chảy máu không, thì thấy hơi xước da thôi. Nhưng có một mảnh cợn trắng ở trong chim, nó chả biết là gì. Nhưng nó không lấy ra được. Kéo cái da chim ra, nó rách thì chết.

Nó nghĩ mãi, rồi quyết định hỏi bà. Không phải nó không muốn hỏi mẹ, mà mẹ đợt ý đi cùng bố nó đi hai ngày sau mới về. Dù có làm giám đốc đi nữa, nhưng làm ăn với quân đội luôn phải cẩn thận. Có gì trục trặc lần sau họ không thèm đặt nữa. Ông nó đâu phải cũng có ảnh hưởng mãi.

Bà vừa đi làm về. Chú nó chưa thấy về cùng. Nó kéo bà vào phòng nó.

– Bà ơi, giúp cháu.

– Cháu bị làm sao.

– Con chim cháu, nó bị sao á.

– Là sao.

Nó tuột quần xuống, rồi kéo nhẹ cái da đầu ra cho bà xem. Bà nhìn một lát rồi nói:

– Đó là bựa bẩn đấy. Cháu vệ sinh chịu khó lột ra rửa sạch đi.

– Cháu không làm được. Lần trước lột xước cả da, đau lắm.

– Để bà xem.

Bà bảo nó ngồi lên giường, bà ngồi xổm dưới đất tay nắm chim nó. Từng ngón tay bà khẽ kéo nhè nhẹ da đầu nó. Nó khẽ á lên khi da đầu bị kéo căng. Bà nó làm rất từ từ, nhưng cái da đầu chưa lột khó kéo quá. Nó đau, nó hết tay bà ra rồi ôm chim.

– Đau quá bà ơi. Hỏng chim cháu rồi.

– Sao mà hỏng, đưa đây bà xem nào.

Con chim hơi bị xước đỏ lên. Bà nhìn nó, có vẻ nó không cho tiếp tục làm như vậy.

– Để bà làm tiếp, đau xíu thôi. Để bựa thế bẩn, nó viêm nhiễm ra.

– Thôi, đau lắm. Viêm thì bao năm nay có sao đâu.

– Giờ nó khác. Ra đây bà làm, sau bà đền bù cho.

– Không, bà làm cách khác, cách này đau lắm.

Bà thử dùng khăn ấm tuột cho nó mà cũng không được. Dùng dầu ăn cũng không được. Bà ngẫm nghĩ rồi bảo khẽ nó:

– Còn một cách. Nhưng cái này không được nói với ai.

– Vâng, nhưng có đau không bà.

– Không. Nhưng không nói với ai, kể cả mẹ cháu.

– Vâng, cháu không nói với ai hết.

Bà nhìn nó xem có đáng tin không. Rồi bà bảo nó nằm lên giường. Bà ra đóng cửa phòng lại rồi ngồi cạnh nó. Bà lấy tay cầm chim nó vuốt vuốt nhẹ. Con chim được tay đàn bà vuốt ve dần cương to lên.

– Khó chịu quá bà ơi. Cảm giác thế nào ý… sướng… mà khó chịu… tức…

– Ừ, từ từ, bà làm cháu sướng chứ không đau đâu.

Con chim nó cương to hết mức. Bà chợt cúi xuống, ngậm lấy đầu cặc nó vào miệng. Cái miệng ngậm lấy chim nó sâu vào trong miệng bà. Hai môi khẽ mím chặt để ngăn da quy đầu vào. Tay bà kết hợp kéo da quy đầu nó xuống. Cứ khi nào nó có vẻ đau thì cái lưỡi bà cứ đá quanh đầu khấc nó. Cái cảm giác sướng rủn người đến với nó. Nó bấu chặt lấy ga giường, đầu nghển lên:

– Khó chịu quá bà ơi. Con muốn đái.

– Ưm… ư… ừ… cái gì… đái… đái… cứ xả hết ra đi. Bà hứng cho.

Bà tuốt cặc nó càng lúc càng nhanh và mạnh. Cái miệng bà ngậm chặt lấy cặc nó, cứ lên xuống để tuột cái da đầu khấc ra. Nó không chịu nổi nữa. Nó trân mình, đái thẳng vào mồm bà. Từng đợt từng đợt, nhiều quá, nhưng không giống nước đái.

Chương trước Chương tiếp
Loading...