Bùa thần

Chương 7



Phần 7

Khi Thảo và Đinh về tới nhà, cả hai vội vàng vô phòng nghiên cứu ngay. Sự nôn nóng tìm hiểu xem trong hộp sắt có cái gì đã làm cả hai người quên ăn quên ngủ.

Trong căn phòng nghiên cứu của Đinh có đầy đủ dụng cụ của cả giáo sĩ và phù thủy. Đinh đặt chiếc hộp lên một chiếc bàn cổ. Chàng bắt đầu thử hết dụng cụ này tới dụng cụ khác.

Thảo nhẫn nại đứng bên cạnh Đinh xem chàng làm việc Tới gần tối, Đinh mới chịu ngừng tay. Thảo nhìn Đinh hỏi:

– Có chút manh mối gì không anh?

Đinh im lặng một lúc, nói:

– Không có gì trong chiếc hộp này cả!

Thảo có vẻ nghi ngờ.

– Anh có chắc chắn không?

Đinh thở dài.

– Không phải là anh xét đoán, nhưng tất cả các phương pháp thử nghiệm từ sáng tới giờ đều cho biết, trong cái hộp này không có gì hết.

Thảo hỏi:

– Anh tin tưởng chắc chắn vào những phương pháp anh thử nghiệm hay sao?

Đinh nói:

– Vấn đề không phải là tin hay không tin, mà là kết quả thử nghiệm cho thấy như vậy?

Thảo nói:

– Bây giờ chúng ta không bàn về chuyện đáng tin hay không của kết quả thử nghiệm bằng những phương pháp vừa rồi, mà là anh có chắc trong chiếc hộp đó không có gì phải không?

Đinh lưỡng lự nói:

– Nếu trong hộp sắt này không có vật gì, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh phi thường thì sao?

Thảo nhìn chiếc hộp nói:

– Tại sao chúng ta không thử bằng một phương pháp trực tiếp hơn. Phương pháp này rất đơn giản, vì chúng ta sẽ nhìn thấy tận mắt ngay những gì chứa trong chiếc hộp sắt này liền.

Đinh hết hoảng hỏi:

– Bộ em tính mở chiếc hộp này ra hay sao?

Thảo gật đầu:

– Đúng vậy, anh không nghĩ là phương pháp này vừa dễ dàng vừa hữu hiệu à?

Đinh lắc đầu.

– Bây giờ chưa phải lúc đâu, anh còn muốn thử lại một lần nữa. Chỉ khi nào bí lắm rồi chúng ta mới nên mở nắp hộp này ra thôi.

Thấy Đinh có vẻ rất cương quyết và tin tưởng vào quyết định của mình nên Thảo không nói gì nữa. Vừa lúc đó có tiếng ai gõ cửa. Đinh ngạc nhiên nói:

– Ủa, ai tới đây vào giờ này kìa.
– Để em ra mở cửa.

Nói xong Thảo bước ra nhà ngoài ngay. Nàng mở cửa và thấy một người thanh niên trao cho nàng một lá thư, nói là của thầy Sô gửi cho Đinh. Thảo cảm ơn mang bức thư vô cho Đinh coi. Đinh hấp tấp bóc thư ra đọc Những đường nhăn trên trán chàng nhíu lại làm Thảo tò mò hỏi:

– Thầy Sô nói cái gì trong thư vậy anh?

Đinh ra ghế sa lông ngồi im lặng một lúc mới trả lời:

– Thầy Sô cho biết hai tên trao chiếc hộp này cho anh. Tối hôm đó đã chết rồi, bảo anh phải cẩn thận.

Thảo hồi hộp hỏi:

– Có chuyện gì vậy? Tại sao họ lại chết.
– Trong thư nói cả hai cùng tự bóp cổ chết. Sau đó bạn bè tính lén mang đi chôn thì bị cảnh sát tới, đem cả hai cái xác ấy đi. Nhưng ngay sau đó, một trong hai người chết ấy lại hiện về tính giết một cô gái, cô này là người có mặt ở chỗ hôm tên Phu và Cư trao chiếc hộp sắt cho anh, nhưng cô ta may mắn được thầy Sô cứu kịp.
– Tại sao hai người đó lại tự bóp cổ tới chết được?

Đinh lắc đầu nói:

– Không hiểu, có lẽ không phải hai người đó tự tử đâu Hơn nữa, tự tử bằng cách tự bóp cổ mà chết lại càng vô lý hơn!
– Như vậy có nghĩa là họ bị giết.
– Theo lời thầy Sô cảnh cáo trong thư, cái chết của họ có thể là do một sức mạnh vô hình nào đó của tà ma chủ mưu, chứ không phải người.

Sắc mặt Thảo có vẻ trầm trọng.

– Thí dụ như hồn ma phải không?

Đinh gật đầu nhè nhẹ…

– Có thể là như vậy.

Thảo ngập ngừng nói:

– Ý thầy Sô là chúng ta phải coi chừng con ma trong cái hộp sắt này à?
– Anh cũng nghĩ như vậy.
– Nhưng mà cho tới nay, chúng ta vẫn chưa có bằng chứng nào là trong chiếc hộp sắt này có cái gì cả. Làm sao để biết có hồn ma trong chiếc hộp sắt này?
– Em nói như vậy là vẫn có ý muốn mở chiếc hộp này ra phải không?

Thảo gật đầu.

– Có lẽ đó là một phương pháp duy nhất có thể biết được trong đó có gì.

Đinh nói:

– Anh không đồng ý cách thức này, vì nếu mở chiếc hộp sắt này ra rồi, chúng ta không thấy có gì trong đó thì phải giải thích làm sao?

Thảo nói.

– Ít nhất cũng chứng minh được những phương pháp anh vừa thử nghiệm cả ngày nay không sai. Đinh lắc đầu.
– Lý luận như vậy không khoa học chút nào cả.

Thảo mỉm cười.

– Em không biết anh là nhà Linh Hồn Học hay là một Khoa Học Gia.

Đinh ngả lưng dựa hẳn vô ghế, nói:

– Khoa học và linh hồn học bề ngoài hình như trái ngược nhau. Nhưng thực ra nó cũng có những điểm tương đồng. Người thường không hiểu mà thôi. Anh lấy một thí dụ, những người có cảm giác thứ sáu có thể cảm ứng việc gì xảy ra cách xa hàng trăm cây số. Đó là chuyện huyền bí cho tới nay vẫn chưa ai giải thích nổi.

Thảo lại mỉm cười, nói:

– Em biết anh muốn nói cái gì rồi. Nhưng ai chứng minh được sóng điện não là cái gì?

Đinh nói:

– Trên cơ bản, loài người đã phát giác được cảm ứng tâm linh. Tất cả đã biết sóng điện não tồn tại rồi, nhưng chưa ai hiểu tường tận mà thôi.

Thảo hỏi:

– Anh cho rằng sóng điện não thuộc về khoa học hay linh hồn học?

Đinh sua tay như không đồng ý với Thảo, chàng nói:

– Tại sao em có tư tưởng hẹp hòi như vậy. Em nhất định phải tách rời khoa học và linh hồn học ra làm hai mới được hay sao?

Thảo cười khanh khách.

– Tại em là đàn bà nên không thể quảng đại như các anh được. Đâu cho ra đó mà thôi.

Đinh giơ hai tay lên trời thở dài.

– Anh hết ý, hôm nay như vậy là tạm đủ rồi, em về nhà nghỉ cho khỏe mai còn đi làm.

Thảo gật đầu đứng dậy…

– Em cũng nghĩ như vậy đó.

Nói xong, nàng ôm lấy chiếc hộp sắt bước ra khỏi phòng. Đinh ngơ ngác một chút, chàng chạy theo giật lại chiếc hộp trong tay Thảo.

– Em để chiếc hộp lại đây chứ, mang đi đâu vậy?

Thảo ôm ghì lấy chiếc hộp, không cho Đinh giật về nàng la lên:

– Anh đã nghiên cứu rồi mà, sao không cho phép em mang về chứ.

Đinh hốt hoảng nói:

– Em có biết là nó nguy hiểm lắm hay không?

Thảo hứ một tiếng.

– Thế anh không nhớ ai đã trấn áp được chiếc hộp này hôm trước hay sao? Nếu không có em, nó đã nhảy mất tiêu rồi, bộ anh giữ nổi hay sao?

Đinh ú ớ nói:

– Anh biết chứ, nhưng em phải hiểu là đã có hai mạng chết vì nó rồi. Chúng mình đâu có thể coi thường được.

Thảo hất mặt nói:

– Không phải anh đã nghiên cứu chán rồi hay sao?
– Có tìm ra được cái gì không?

Tuy nhiên, những phương pháp anh đã sử dụng cho thấy như vậy, nhưng vì vậy mà bỏ cuộc thì đâu phải là tinh thần khoa học nữa. Lại càng trái ngược với tinh thần linh hồn học hơn nữa.

Thảo im lặng một lúc, nàng trầm giọng nói:

– Nếu anh thật sự muốn nghiên cứu thì phải để em mang về. Em không có thảy chiếc hộp sắt này xuống biển xuống sông đâu. Vì chúng mình đã không làm gì được thì phải nhờ tới những người cao minh hơn mới được Mắt Đinh sáng lên, chàng hỏi thực nhanh:
– Em tính nhờ sư phụ em. Thầy San giúp chúng ta à?

Thảo gật đầu.

– Có lẽ phải như vậy thôi, ông ta có nhiều kinh nghiệm. Chiếc hộp sắt này không khó đối với ông ấy đâu.

Tự nhiên Đinh lại tỏ ra do dự. Thảo hỏi ngay:

– Bộ anh không tin tưởng ở tài nghệ của sư phụ em sao?

Đinh hấp tấp trả lời…

– Không… không phải đâu.
– Nếu vậy còn do dự gì nữa, chúng ta đi kiếm sư phụ em đi thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...