Các mỹ nữ Tây Uyển
Chương 30
Phòng rửa tay của salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng rất sạch sẽ, thông gió cũng tốt. Nhưng phòng rửa tay có sạch nữa, có thông gió hơn nữa cũng vẫn có mùi lạ. Chẳng có ai thích ở mãi trong phòng rửa tay. Đến cả thằng ngốc cũng chẳng muốn.
Nhưng, có một người lại ngồi thật lâu trong phòng rửa tay. Người đó chính là Doãn Xuyên.
Đương nhiên Doãn Xuyên không phải thằng ngốc. Tinh hoàn của gã dường như càng ngày càng sưng tấy, đi cùng với đó là những cơn đau như xé. Doãn Xuyên rên rỉ một cách khốn khổ. Gã rất hối hận, hối hận có ý bất lương. Nếu như không đi ăn trộm, làm sao lại bị điện giật?
Không bị điện giật, thì làm sao mà bị thương? Quan trọng là chỗ nào không bị thương, lại cứ nhè đúng bộ phận quan trọng nhất của nam nhân mà bị thương. Chẳng lẽ là báo ứng? Doãn Xuyên muốn khóc, nhưng lại khóc không nổi. Trên thế giới này chẳng có thuốc hối hận để uống, khóc cũng chẳng ích gì.
“Lúc số đỏ thì có núi cũng chẳng ngăn được, lúc số đen thì đến uống nước cũng sặc” Lúc này Doãn Xuyên nhớ tới một câu cách ngôn. Gã thở dài một tiếng, đưa tay lên dụi dụi mắt. Gã phát hiện mí mắt gã lại nhảy, nhảy không ngừng. Chẳng lẽ họa không chịu đi một mình? Doãn Xuyên lẩm bẩm.
Không ngờ nổi một lời Doãn Xuyên lại trúng phóc. Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân. Tiến vào vẫn là hai nam nhân. Hai gã nam nhân đó vừa vào phòng rửa tay liền đóng chặt luôn cửa phòng lại.
“Chà bắn ra tới hai lần. Cái đôi gian phu dâm phụ đó hại tao thật thảm à, nhũn hết cả chân rồi” Một gã nam nhân thở hổn hển nói.
“Tao chỉ bắn một lần, nhưng một lần cũng rất nhiều, dính hết cả lên quần, lên giày. Con mẹ nó thằng bốn mắt đúng là không ít diễm phúc à!” Gã nam nhân kia nghe cũng như vừa chạy 1.000m vậy.
“Đúng vậy, để cho nó gặp được một em đại mỹ nữ dâm đãng đến vậy. Tên tiểu tử đó nhất định là dẫm phải phân!”
“Ài, nãi tử của nó thật sự đẹp quá, tao thật chỉ muốn xông vào, chơi tập thể nó”
“Mày không thấy lông của nó à, vừa dày vừa rậm, bây giờ chỉ nghĩ tới thôi tao cũng cứng hết cả lên rồi. Nếu mày dẫn đầu xông vào, tao nhất định vào theo”
“Dẫn đầu? Hiếp tập thể? Nghĩ thì cũng thật kích thích, tao chạy được phần công việc này cũng không phải dễ dàng, đừng có để sắc dục làm mụ mị đầu óc đi”
“Tao đếch sợ, qua mấy ngày nữa con nữ nhân này còn đến chụp áo cưới, xem xem chúng ta có cơ hội không”
“Mày đừng có nằm mơ. Mấy ngày nữa có tới, thì cũng là đi cùng lão công của nó tới, cả mày lẫn tao đều không có cơ hội đâu”
“Cũng phải, có điều đến ngày đó, lão công của nó đột nhiên bị đau bụng, sau đó đợi lúc lão công của nó vào phòng rửa tay, chúng ta…”
“Ha ha, sao mày không nói thẳng luôn là lão công của nó đột nhiên bị đau cà, tạm thời phải nhập viện, chúng ta càng có hy vọng hơn”
“Ha ha, đúng vậy, con đượi kia gọi là gì nhỉ?”
“Phải gọi tiểu bay* không?”
“Cái gì bay? Bay của máy bay hay Phi của phi tử?”
“Quan tâm làm chó gì? Tao chơi đến khi nó bay là được…”
“Ha ha. Mày làm nổi không?”
“Ha ha…” Tiếng nói chuyện của hai gã nam nhân xa dần.
Trong phòng rửa tay, Doãn Xuyên nghe thấy một tràng ngôn ngữ tục tĩu của hai gã nam nhân, lập tức hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra. Gã giận đến thất khiếu xì khói, suýt nữa thì hộc máu, ngất xỉu ngay tại chỗ. Gắng chịu đựng cơn đau bàng quang, Doãn Xuyên vội vàng mặc y phục chỉnh tề, xông ra khỏi phòng rửa tay.
Không ngờ ngoài phòng rửa tay, một mỹ nữ đang bước thắng tới. Mái tóc tự nhiên của nàng xõa xuống như dòng thác, mắt đẹp long lanh, môi đỏ má hồng, bước đi uyển chuyển thướt tha, thể hiện rõ ý vị mông nở ngực căng, quả thật là một nữ nhân tuyệt mỹ.
Mỹ nữ đó cũng nhìn thấy Doãn Xuyên. Nàng kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Doãn Xuyên, anh tới rồi à, em đợi anh cả nửa ngày rồi đó”
“Ừ, vừa… vừa tới. Em đi đâu vậy?” Mỹ nữ đó chính là Vân Vũ Phi. Mặc dù trong lòng Doãn Xuyên tràn ngập nỗi tức giận, nhưng gã không thể không thừa nhận, Vân Vũ Phi quả thực đẹp quá mức.
“Em vào phòng rửa tay, anh đợi em chút” Vân Vũ Phi nũng nịu nháy mắt với Doãn Xuyên, vòng eo khẽ uốn một cái đã lướt vào trong phòng rửa tay. Xem ra tâm tình nàng cực kỳ tốt.
Doãn Xuyên chú ý thấy cổ và đùi Vân Vũ Phi dường như có vết nước. Gã thầm giận trong lòng: “Vào phòng rửa tay tiêu diệt chứng cứ phải không? Đồ đãng phụ, xem về nhà tôi trừng trị cô thế nào”
Giận dữ thì giận dữ, Doãn Xuyên vẫn đến quầy trả tiền cọc chụp ảnh áo cưới, lại hẹn ba ngày sau trả thêm. Nhìn những tấm áo cưới thánh khiết trưng bày trong tủ, gã cảm xúc lẫn lộn, trong lòng mùi vị nào cũng có, mà lại cũng chẳng có một mùi vị nào.
“Tiên sinh, tiểu thư, các vị đi từ từ, nhớ ba ngày sau đến chụp ảnh đúng giờ” Tô Tình mỉm cười nói với Vân Vũ Phi và Doãn Xuyên. Chỉ là nụ cười của nàng có vẻ cứng nhắc. Ánh mắt nàng nhìn Doãn Xuyên cũng có vẻ lấp lánh, dường như nàng muốn nói gì đó.
“Được rồi, ba này sau gặp lại” Doãn Xuyên đưa tay ra, Vân Vũ Phi cũng mỉm cười gật gật đầu, ôm lấy cánh tay Doãn Xuyên bước ra khỏi salon ảnh viện. Nàng không chú ý đến vẻ mặt tái xanh của Doãn Xuyên. Chỉ có điều Doãn Xuyên lai khôi phục lại vẻ ôn nhu. Gã biết lúc này không phải là lúc gã nổi giận. Gã không thể bị kích động nữa.
Người có tâm tình tốt không chỉ có Vân Vũ Phi. Có một người tâm tình cũng rất tốt. Doãn Xuyên và Vân Vũ Phi vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm khiến người ta ngứa ngáy trong bụng. Từ trong bếp còn vọng ra mấy làn điệu Việt kịch dịu dàng mềm mại:
Tiều tụy nan đối mãn nhãn thu…
Sơn biên phong diệp hồng tự nhiễm…
Bất kham hồi thủ ức cựu du…
Tưởng na thời tam nguyệt tây hồ xuân như tú…
Dữ hứa lang hoa tiền nguyệt hạ kết loan trù…
Thật chỉ vọng phu thê ân ái đồng giai lão…**
“Thơm quá, mụ đi chơi bài về rồi à?” Vân Vũ Phi giống như một con bướm vui vẻ.
“Dung a di tâm tình không tệ a, có gì cần cháu giúp không?”
Suốt dọc đường về Tây Uyển, Doãn Xuyên buồn bực chẳng thiết nói năng. Có điều về đến Vân gia, gã ngửi thấy mùi thơm mỹ nhân, nghe thấy mỹ nhân hát, nhìn thấy dáng mỹ nhân, tâm tình phiền muộn liền trôi sạch. Doãn Xuyên gần như là cười híp mắt tiến vào nhà bếp.
Mỹ nhân kia đương nhiên là Dung An Dao. Nàng ngâm nga khúc ca, không ngờ lại còn uốn éo như dáng múa vài đoạn. Nhìn thấy Doãn Xuyên bước vào, nàng bật cười, nói: “Đương nhiên là tâm tình tốt rồi. Hôm nay á, lần đầu tiên cô thắng tiền. Cả ba người đều thua cô” Nói rồi, nhân lúc Vân Vũ Phi không chú ý, nàng lén hôn lên mặt Doãn Xuyên một cái.
“Thật sao? Mụ, hôm nay có phải là mặt trời mọc đằng tây không?”
Nghe nói Dung An Dao thắng tiền, Vân Vũ Phi cũng kinh ngạc bước vào, cười khúc khích nói: “Doãn Xuyên à, anh không biết đâu, mẹ em đánh bài mười lần thì thua hết chín, lần duy nhất không thua thì cũng là huề tiền, rất ít khi thắng được. Chả trách hôm nay mẹ em lại cao hứng như vậy!”
“Đúng vậy, vận may của mụ tốt như vậy, nhất định là trong các con có người nghĩ tới mẹ, mang sức mạnh tới cho mẹ”
Dường như Dung An Dao đang bóng gió gì đó. Nàng nói xong lại bật cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò, mắt như có ý liếc về phía Doãn Xuyên, chỉ một thoáng khuôn mặt đã ửng hồng, phong tình vạn chủng, đến nỗi Doãn Xuyên nhìn mà lòng ngứa ngáy khó chịu.
Ba người đang chuyện trò vui vẻ, thêm một mỹ nữ nữa về. Vẫn nói người đẹp nhờ ăn mặc. Vân Vũ Lôi vốn đã là mỹ nhân từ trong bào thai, sau khi trải qua việc thẩm mỹ dưỡng da công phu, không ngờ đẹp như hoa sen mới nở không gì có thể sánh nổi, khiến cho Doãn Xuyên có cảm giác chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể khinh lờn. Nhưng khi Vân Vũ Lôi bước về phía gã với nụ cười mỉm, trái tim gã lại đập thình thịch, hận không thể ôm chặt lấy Vân Vũ Lôi.
“Mụ, mẹ làm món gì vậy? Sao mà thơm thế?” Vân Vũ Lôi đặt cái sắc trong tay xuống, bước về phía Dung An Dao.
“Tỷ, chị đi thẩm mỹ à? Lần sau chị nhất định phải dẫn em đi cùng” Dung An Dao còn chưa kịp đáp, Vân Vũ Phi đã cướp lời hỏi Vân Vũ Lôi. Nàng chú ý thấy dáng vẻ phơi phới của tỷ tỷ, trong lòng thầm ghen tị.
Ghen tị không chỉ có Vân Vũ Phi. Dung An Dao thân là mụ mụ không ngờ cũng có chút ghen tị. Bởi vì từ lúc Vân Vũ Lôi bước chân vào phòng, nàng liền phát hiện ra Doãn Xuyên chăm chăm nhìn con gái Vân Vũ Lôi. Nàng không biết vì sao lại ghen tị, nhan sắc nàng vốn cũng chẳng hề thua kém hai nàng con gái tẹo nào, nhưng sao nàng lại vẫn cứ ghen tị.
Có lẽ ghen tị là bản tính trời sinh của nữ nhân. Dung An Dao ngấm ngầm nhéo mông Doãn Xuyên một cái, nói: “Ăn cơm được rồi. Hôm nay làm mấy món sở trường đãi mọi người, tiểu Lôi mau rửa tay, tiểu Phi con lấy rượu vang ra đây”
Khi hai cô con gái ra ngoài, Dung An Dao trừng mắt lên với Doãn Xuyên một cái, hừ một tiếng nói: “Hoa mắt loạn mắt rồi phải không? Cậu cũng đi rửa tay đi” Doãn Xuyên biết Dung An Dao đang ghen, gã xoa xoa chỗ bị Dung An Dao nhéo cười hì hì nói: “Đến đêm cũng làm cho mình mắt hoa mày loạn luôn một chút, cô nàng lẳng lơ” Nói rồi, thò tay ra, lén lút chộp một cái lên ngực Dung An Dao, hại cho Dung An Dao giơ phấn quyền lên định đánh, Doãn Xuyên vội vàng lách vào phòng rửa tay.
Trong phòng rửa tay, Vân Vũ Lôi đang uốn éo vòng eo nhỏ nhắn trước gương nhìn ngang nhìn dọc, thưởng thức thành quả thẩm mỹ hôm nay, thình lình bị Doãn Xuyên áp vào sau lưng, bờ mông cong cong bị một thứ nhô cao lên chọc vào. Nàng yêu kiều ư lên một tiếng, khiến cho Doãn Xuyên thật muốn lập tức lột đồ nàng xuống, làm nhầu một trận.
“Sao xấu thế? Đêm nay anh đừng mong nghỉ ngơi, hứ” Hơi thở Vân Vũ Lôi như lan như xạ.
“Sao phải chờ đến đêm? Giờ không được sao?” Doãn Xuyên lại hẩy hông tới.
“Ra mau, để mụ nhìn thấy anh mà biết thì chết” Vân Vũ Lôi nguýt Doãn Xuyên một cái, đưa tay xuống tóm một cái vào háng Doãn Xuyên.
“Ai ôi…” Mặc dù bàn tay Vân Vũ Lôi mềm mại như không xương, lại cũng không thật sự muốn bóp bảo bối của Doãn Xuyên, nhưng chỉ đụng nhẹ một cái như vậy, Doãn Xuyên đã nhe hết cả răng lợi, dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
“Xin lỗi, hi hi” Vân Vũ Lôi đỏ bừng khuôn mặt. Nàng còn cho là Doãn Xuyên vờ đau, mà không biết rằng Doãn Xuyên thật sự đau đớn khác thường.
Vân Vũ Lôi còn muốn nói thêm vài lời âu yếm với Doãn Xuyên, bên ngoài chợt nghe thấy tiếng Vân Vũ Phi kêu lên: “Oa, xem ra hôm nay mụ quả thật cao hứng rồi, đến cả bảo bối cũng mang ra”
Doãn Xuyên tai thính, nghe thấy hai từ “bảo bối”, trong lòng không khỏi chợt động, sau khi mò mấy cái vào chỗ nhô lên của Vân Vũ Lôi, vội vàng ra khỏi phòng rửa tay.
Món ăn vẫn tỏa mùi thơm ngào ngạt, còn có một chai vang đỏ trông có vẻ trị giá không nhỏ. Bên bàn ăn có ba mỹ nhân ngồi vòng quanh, nhưng ánh mắt của Doãn Xuyên lại nhìn chăm chăm vào hai chiếc bát sứ nhỏ màu vàng trên bàn.
Màu vàng của hai chiếc chén sứ nhỏ màu vàng đó rất đặc biệt, không những màu sắc, dáng vẻ đều đặn, không một tỳ vết mà dưới ánh đèn còn mang lại một cảm giác trắng mịn như dầu mỡ. Sau khi Dung An Dao rót nước lọc vào trong chén, trong cả chiếc chén ẩn ước cảm giác như có lớp bơ lơ lửng trên mặt nước, quả nhiên vô cùng thần bí.
“Ồ, hai chiếc chén này thật đặc biệt” Doãn Xuyên dằn lại nỗi kích động trong lòng, hỏi với vẻ rất hiếu kỳ.
“Tiểu Xuyên, cậu ngồi xuống, cô kể cho cậu lai lịch của hai chiếc chén này. Trước khi kể cho cậu về lai lịch hai chiếc chén, cậu cũng uống một ngụm đi” Dung An Dao vẫy tay về phía Doãn Xuyên vẻ thần bí.
Doãn Xuyên vội vàng ngồi xuống, cũng như hai tỷ muội ở bên cạnh, bưng chiếc chén sứ màu vàng trong tay lên với tâm trạng kính cẩn, mỗi người uống một ngụm nhỏ nước trong bát. Dĩ nhiên là Doãn Xuyên và Vân Vũ Phi uống chung một bát.
“Tiểu Xuyên à, cậu cũng không phải người ngoài, không những sắp kết hôn với tiểu Phi…”
Dừng lại một chút, Dung An Dao như vô tình lại cố ý nhìn Vân Vũ Lôi một cái, rồi nói tiếp: “Còn rất có duyên phận với Vân gia chúng ta. Nhân hôm nay cô cao hứng, sẽ kể cho cậu nghe một số chuyện của nhà chúng ta, cũng là để cậu biết được một chút lịch sử gia đình của nhà cô”
Mặc dù Doãn Xuyên biết được giá trị của hai chiếc chén sứ màu vàng này, nhưng lại chẳng biết chút gì về lai lịch của hai chiếc chén. Từ câu chuyện kể rủ rỉ dễ nghe của Dung An Dao, gã biết được về lịch sử xa xưa và thần thánh của hai chiếc chén, phảng phất như được đưa về khoảng thời gian xa vời tràn ngập tính truyền kỳ kia.
“Không ngờ hai chiếc chén này lại có câu chuyện khiến người ta thương cảm sụt sùi như vậy, thật khiến cháu cảm thấy bất ngờ à!”
Doãn Xuyên nghe hết câu chuyện đó, trong lòng nổi sóng. Gã biết đó không chỉ là lịch sử của Vân gia, mà còn là lịch sử của dân tộc Trung Hoa. Nhìn cặp chén vàng rực đó, gã chợt cảm thấy kính trọng, không dám có nửa ý nghĩ “trộm” nữa.
Dung An Dao cười nói: “Hai chiếc chén này còn có một cái tên, gọi là Vàng mỡ gà”
Doãn Xuyên hỏi: “Vàng mỡ gà?”
Dung An Dao đáp: “Đúng, cậu nhìn xem màu sắc của chúng có phải là rất giống mỡ gà không?” Doãn Xuyên gật đầu tới tấp xưng phải.
Dung An Dao tiếp tục nói với Doãn Xuyên: “Mỗi một ngày nghỉ lễ, hay lúc trong nhà có chuyện vui, cô đều lấp đôi chén này ra, để tiểu Phi và tiểu Lôi rót nước uống, cũng là muốn để long ân của tổ tiên tiếp tục che chở cho Vân gia chúng ta, bảo vệ Vân gia chúng ta. Cậu không biết chứ, ba nữ tử yếu đuối của Vân gia vốn rất dễ bị người ta ức hiếp, mà ai nấy lại cũng có chút nhan sắc, càng khó tránh khỏi bị nam nhân bất lương ngấp nghé. Cho nên từ trước tới nay cô luôn rất nhún nhường, không mong cầu hai tỷ muội này hơn người, chỉ cầu gả được cho người tốt, trải qua ngày tháng yên ổn bình thường là mãn nguyện rồi”
Dung An Dao uống một ngụm vang đỏ, ánh mắt đột nhiên nghiêm khắc nhìn Vân Vũ Phi nói tiếp: “Tiểu Lôi vẫn rất hiểu tâm tư của mụ mụ này, nhưng tiểu Phi lại không được như vậy. Nó tùy hứng, mỗi ngày đều muốn làm ngôi sao gì đó, suốt ngày ở bên ngoài quan hệ với đám cái gì mà đạo diễn a, quay phim a, nhà quản lý a. Ài, tôi lo nhất là nó bị mắc lừa”
“Mụ… con!” Vân Vũ Phi vẻ mặt oan ức, vừa định làm nũng, liền bị Dung An Dao trách mắng.
“Đừng có chen ngang, hai năm qua con đã chơi đủ rồi, điên đủ rồi, nhưng cũng học không ít tật xấu. Một nữ nhân phải biết liêm sỉ, biết cẩn thận. Ta không cần con học như mụ mụ đây ba mươi năm không qua lại với nam nhân, nhưng con cũng nên biết rằng một nữ nhân phải chung thủy một lòng, vạn lần không thể sớm ba chiều bốn, thay đổi thất thường. Lời của ta con đã nghe rõ chưa?”
Dung An Dao vẫn là một nữ nhân nội tâm khá truyền thống. Nàng không sao quên được việc Vân Vũ Phi đã sắp kết hôn rồi, mà vẫn còn phóng đãng ngay tại nhà với nam nhân khác. Đó là điều Dung An Dao không thể chấp nhận được. Mặc dù nàng không vạch trần chuyện đó, nhưng ẩn ý trong lời nói đã rất rõ ràng.
“Tiểu Phi, mụ muốn tốt cho em thôi” Vân Vũ Lôi cũng rất thiện chí nhắc nhở Vân Vũ Phi. Nàng có quan hệ mật thiết với Vương Cảnh, những lời ong tiếng ve về Vân Vũ Phi và Lý Kha nàng ít nhiều cũng có nghe thấy.
“Con biết rồi” Vân Vũ Phi bị quở trách trước mặt Doãn Xuyên, trong lòng càng khó chịu, nước mắt đã chạy vòng quanh trong vành mắt.
Doãn Xuyên dù sao cũng là nửa người ngoài, không thể chen lời gì đó vào được. Có điều nhìn dáng vẻ đáng thương của Vân Vũ Phi, trái tim gã lại mềm đi. Huống chi Vân Vũ Phi là vợ tương lai của mình, đương nhiên gã không nhẫn tâm nhìn Vân Vũ Phi rơi lệ. Gã vội vàng rót một chút rượu vang cho Dung An Dao, nhẹ nhàng nói: “Dung a di à rượu này không tệ, tên gọi là gì vậy?”
Dung An Dao cũng nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của Vân Vũ Phi, thân là mẫu thân nên cũng có chút mềm lòng. Thấy Doãn Xuyên hỏi thăm, vừa khéo thay đổi giọng nói, nhếch môi cười đáp: “Cậu còn chưa uống, làm sao biết được rượu này không tệ? Haha, rõ ràng là giải vây cho tiểu Phi. Xem ra a, cậu cũng biết thương nữ nhân của cậu, cô thân là mẹ chính là thích nam nhân như cậu vậy”
“Ha ha, tâm tư của tiểu Xuyên đều bị Dung a di nhìn xuyên thấu, thật là khâm phục nha” Doãn Xuyên quả thật thích bà mẹ vợ này từ tận đáy lòng. Chu đáo, ôn nhu, nồng nàn tình thương của mẹ. Đương nhiên, cũng không thể thiếu mỹ lệ, lả lơi, gợi cảm.
Hai người lại đầu mày cuối mắt, liếc mắt đưa tình ngay trên bàn ăn. Chỉ là Vân Vũ Phi và Vân Vũ Lôi không sao nhìn ra được mà thôi.
Vân Vũ Phi cũng biết ý định bảo vệ nàng của Doãn Xuyên. Nàng nở nụ cười, không ngờ nước mắt không ngăn được, từng giọt lăn xuống gò má, diễm lệ động lòng người như mưa xuân ép đào. Doãn Xuyên không nhịn được nhìn đến ngẩn cả người ra. Khoảnh khắc đó, Doãn Xuyên càng thêm thương yêu Vân Vũ Phi, mặc dù Vân Vũ Phi có sai lầm gì, gã đều một bút xóa sạch từ tận đáy lòng.
“Vừa nói con mấy câu đã biết khóc, mau lau nước mắt đi” Dung An Dao cũng cười đưa khăn giấy tới.
Doãn Xuyên lập tức cất tiếng cười ha hả, cố tình làm ra vẻ mày ủ mặt ê, than thở nói: “Thì ra Dung a di là hậu duệ hoàng tộc, chẳng trách cô và Vũ Phi, Vũ Lôi đẹp đến vậy. Xem ra sau này Doãn Xuyên cháu phải cẩn thận hầu hạ ba vị rồi, bằng không trăm năm sau xuống âm ty địa ngục, bị mấy trăm cái Cẩu đầu trảm của Càn Long gia gia hỏi thăm, vĩnh viễn không được siêu sinh thì hỏng”
Ba đại mỹ nữ ngẩn ra, rồi mới bật cười khanh khách, cười ngặt nghẽo đến rung cả người, loạn thành một đống. Cảnh đẹp đó cho dù là ba ngàn người đẹp trong cung năm xưa cũng không sánh được.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa sáng lên, trên bầu trời trong sáng đầy những vì sao lấp lánh, trăng sáng như vẽ. Đó là một buổi tối khiến người tâm tình khoan khoái.
Trong phòng ăn Vân gia ríu ra ríu rít, ôn nhu đầy nhà, càng khiến người ta mê say.
Rượu vẫn là rượu vang thượng hạng, nhưng mỹ nhân đã biến đổi. Ai nấy đều mặt đỏ tưng bừng không gì sánh nổi. Doãn Xuyên nhìn trái ngắm phải, không ngờ như hoa mày chóng mặt, khiến cho gã đang hưng phấn lòng không khỏi ngứa ngáy khó gãi, không biết phải làm sao, căn bản không biết phải hạ thủ từ đâu, bắt đầu hạ thủ từ ai.
Cũng may, Dung An Dao lên tiếng: “Không còn sớm nữa, dọn dẹp rồi nghỉ ngơi sớm chút đi. Chơi bài cả buổi chiều hơi mệt rồi”
Thật ra mới chưa đến mười giờ, người ở thành phố vào lúc này còn đang hứng thú dạt dào, chỉ là Dung An Dao có lòng riêng. Nàng hy vọng hai cô con gái sớm đi vào giấc mộng đẹp, để nàng ám độ Trần Thương.
“Con, muốn xem vô tuyến” Vân Vũ Lôi nói. Nàng cũng có ý tứ mờ ám, đợi muội muội và mẫu thân đều ngủ rồi, liền có thể trị cho cái tên Doãn Xuyên đáng ghét này một trận. Tên gia hỏa này vừa rồi không ngờ dám sờ ngực người ta, chọc cho người ta khó chịu, hừ hừ!
“Con đi tắm đây” Vân Vũ Phi liếc nhìn Doãn Xuyên một cái lớn tiếng nói, cứ như sợ Doãn Xuyên không nghe thấy nàng muốn tắm vậy. Lúc nữ nhân tắm táp trong đầu nam nhân đều sẽ có tưởng tượng hình ảnh mỹ nhân tắm táp. Vân Vũ Phi chính là ngầm ra hiệu với Doãn Xuyên, nàng đi tắm, khi ra sẽ thơm ngào ngạt. Lòng ôm nỗi hổ thẹn với Doãn Xuyên, Vân Vũ Phi ngầm thề, đêm nay nhất định phải nhiệt tình hơn, chủ động hơn, điên cuồng hơn một chút với Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên giống như một tên ngốc, càng giống như một con cún con thèm ăn, vẫn lưu luyến mấy món sở trường của Dung An Dao ở trên bàn. Cho dù là nước canh gã cũng không muốn lãng phí. Lời của ba nữ nhân Doãn Xuyên đều nghe rõ, nhưng gã thà rằng không nghe thấy. Nếu là lúc bình thường, gã chẳng chút lo lắng với việc chinh phục ba nữ nhân. Nhưng hôm nay lại khác. Cơn đau nhói nơi bàng quang vẫn dội lên từng cơn. Điều đáng an ủi duy nhất là cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt như trước nữa.
“Này, sao anh vẫn còn ăn vậy? Quỷ đói đầu thai à?” Vân Vũ Lôi có vẻ không nhịn nổi nữa. Mới cách đây không lâu nàng vừa lĩnh hội được sự thích thú của tình yêu tình dục, cái cảm giác như muốn bay lên đó sao mà ghi xương khắc cốt đến vậy. Nhìn bộ dạng như gió cuốn mây tan của Doãn Xuyên, nàng cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ tới mấy ngày nay Doãn Xuyên mãi không đụng tới nàng lần nào, dường như nàng lại thêm chút hờn giận.
“Tiểu Lôi sao con lại có thể ăn nói như vậy? Tiểu Xuyên vóc dáng 1m8, ăn không đủ no là sao được? Nam nhân ăn không đủ no làm sao có sức lực? Con cũng không xem xem chén cơm nhà chúng ta bằng lòng bàn tay, tiểu Xuyên người ta có thể ăn đủ sao?” Không ngờ Dung An Dao ở phòng trong nghe thấy Vân Vũ Lôi châm chọc Doãn Xuyên, không nhịn được nổi giận, vội vàng bước ra trách mắng Vân Vũ Lôi một trận.
Vân Vũ Lôi chỉ là trêu chọc Doãn Xuyên, đâu có nghĩ là không cho Doãn Xuyên ăn no, không ngờ mẫu thân lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nàng hoảng hốt thè thè lưỡi nói: “Mụ, mẹ như càng ngày càng hung vậy, con chỉ. Chỉ là nói đùa với Doãn Xuyên mà thôi”
“Hừ cũng may là con nói đùa, bằng không sẽ để người ta nói chúng ta không có dạy dỗ” Dung An Dao cũng hiểu đó là chuyện đùa vui giữa đôi tiểu tình nhân, nhưng Doãn Xuyên chẳng phải cũng là tình nhân của mình sao? Hết cách, tình yêu hay nóng nảy, có lúc nói năng chẳng kịp suy nghĩ.
Doãn Xuyên đang hưởng thụ rượu ngon cơm ngọt đâu có nhìn thấy qua trận chiến như vậy? Nhìn hai nữ nhân tâm ái cãi cọ, nhất thời gã không biết phải giúp ai, cứ ngẩn ra ở đó, đến cả hạt cơm dính lại dưới cằm cũng hồn nhiên không phát hiện ra. Hạt cơm đó vừa khéo lại để Dung An Dao và Vân Vũ Lôi nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Hai người không nhịn được bật cười khanh khách.
Doãn Xuyên như lọt vào đám sương mù, ngớ ngẩn hỏi: “Mọi người cười gì vậy?” Gã không hỏi còn đỡ, vừa lên tiếng hỏi, liền làm cho hai mẹ con tức thì cười lăn cười bò.
Vừa khéo Vân Vũ Phi cũng tắm táp xong xuôi. Nghe thấy tiếng cười, không kịp mặc y phục, chỉ quấn một chiếc khăn tắm chạy ra, nhìn thấy mẫu thân và tỷ tỷ cười không ngớt rất ngạc nhiên, vội hỏi: “Doãn Xuyên, họ làm sao vậy?” Doãn Xuyên vừa định trả lời, phát hiện Vân Vũ Phi bật cười một tiếng, rồi cũng lớn tiếng cười theo. Có sẽ cười quá mức, khăn tắm cứ thế rơi xuống, lộ ra thân hình trần trụi. Nàng kêu lên một tiếng, nhặt khăn tắm lên cuống cuồng chạy trốn.
Nhìn thấy chuyện xảy ra đột ngột đó, Dung An Dao và Vân Vũ Lôi cũng không hiểu sao đỏ bừng cả mặt, vội vàng đứng lên ai nấy trở về phòng mình. Mặc dù không nói lời nào, nhưng dường như đều có ý nghĩ xấu xa trong lòng. Nhất thời, phòng khách đang ồn ào náo động chợt im phăng phắc, thật khiến cho Doãn Xuyên kêu to khó mà chịu nổi.
Đêm về khuya người yên tĩnh, Doãn Xuyên lại ngấm ngầm lo lắng. Tiểu đệ đệ vẫn đau đớn khó chịu, không nói tới làm tình, dù chỉ là cứng lên thôi cũng đã khó. Không biết làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, Doãn Xuyên dứt khoát chốt cửa lại. Người ngoài cả nếu như muốn vào trong phòng xem ra chỉ có một biện pháp, đó là biến thành một con muỗi.
Nhưng Doãn Xuyên suy nghĩ quá đơn giản. Thật nhanh đã có người tới gõ cửa. Người đó là Vân Vũ Phi. Nàng mượn cớ rất chính đáng: “Mở cửa, em vào lấy mấy thứ đồ”
Căn phòng này vốn là hương khuê của Vân Vũ Phi. Nàng vào lấy đồ, đương nhiên là quá bình thường rồi. Chỉ là sau khi Doãn Xuyên mở cửa phát hiện Vân Vũ Phi trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ dây kiểu mê chết người cũng không thường mạng. Áo ngủ chỉ dài đến đồn bộ, vừa hay chỉ có thể che được hai quả mông, lộ ra cặp đùi dài miên man. Huống chi đồn bộ của Vân Vũ Phi không vểnh một cách bình thường, ẩn ước có thể nhìn thấy đường cong hình bán nguyệt của cặp mông.
“Lấy xong rồi ra mau, anh hơi mệt” Doãn Xuyên cảm thấy lần này đúng là phiền phức to rồi. Các ăn mặc chết người của Vân Vũ Phi không ngờ khiến cho nhục bổng của Doãn Xuyên phình to lên. Mặc dù không đạt tới trình độ kinh người, nhưng cũng đã đủ đáng sợ lắm rồi. Vốn điều đó rất đáng kiêu ngạo, nhưng khiến cho Doãn Xuyên chấn kinh là, nhục bổng to lên một phần thì tinh hoàn cũng đau thêm một phần.
“Mệt à? Em không tin!” Vân Vũ Phi từ từ kề sát bên Doãn Xuyên. Quả nhiên nàng rất thơm. Nữ nhân sau khi tắm đều đặc biệt mê người, đặc biệt thơm.
“Thật… thật đấy” Thấy Vân Vũ Phi càng lúc càng tiến gần, Doãn Xuyên không những ngửi thấy mùi thơm mê người, mà còn phát hiện bên trong tấm áo ngủ Vân Vũ Phi chẳng hề mặc thứ gì, cặp nhũ phong kiêu ngạo đang rung rinh. Điều đó thật như muốn lấy tính mạng Doãn Xuyên, nhục bổng đột nhiên trướng to thêm một cỡ. Gã đau đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, chân mềm nhũn ngã vật xuống giường, miệng rên lên đầy đau đớn.
“Sao vậy? A…” Vân Vũ Phi hoảng sợ. Nhìn thấy Doãn Xuyên ôm lấy giữa hai đùi mà rên rỉ, nàng vội vàng kéo tay Doãn Xuyên ra, kéo nội khố của Doãn Xuyên xuống. Lọt vào mắt lại là một cảnh tượng khủng bố, Vân Vũ Phi hoảng sợ đến kêu thét lên chói tai.
Đêm đã khuya, mấy tiếng thét chói tai có vẻ thê thảm đó e rằng đến cả người điếc cũng có thể nghe thấy. Dung An Dao và Vân Vũ Lôi thân mặc nội y mỏng như cánh ve xông vào. Cảnh họ nhìn thấy cũng khiến cho họ chấn kinh: Cự vật dưới hông Doãn Xuyên mặc dù dựng đứng cứng ngắc, nhưng chỗ âm nang lại nứt ra một đường, máu từ miệng vết nứt tràn ra, trong khoảnh khắc đã nhuộm đỏ cả một góc giường.
Trong cơn đau cực độ, Doãn Xuyên nghe thấy Dung An Dao kêu lên: “Bịt mau”